[Chaennie] Chị dâu, nguyện vì nàng mắc câu
Chương 23: Bạn gái cũ của Thái Anh?
Nếu ai đó nghĩ rằng sau sự việc Kim Trân Ni ở trước mặt Phác Thái Anh lời lẽ ngon ngọt đó, khiến bạn nhỏ họ Phác có tiếng nói trong mối quan hệ này, quả thật là sai lầm vô cùng. Trước đây Kim đại tiểu thư chủ yếu dựa vào nhan sắc để câu nhân, hiện tại nàng còn biết thêm loại chiêu thức mật ngọt chết ruồi nữa. Phác Thái Anh hiện tại so với lúc trước càng trở nên mù quáng, có thể nói Kim Trân Ni chỉ vào tiểu cẩu và nói rằng: Chị nói đó là con mèo có phải không? Mặc cho vô lý Phác Thái Anh cũng sẽ gật đầu chấp nhận.
"Ni Ni, em biết chị rất giàu có, nhưng chị cứ như vậy cái bị mất không phải là cái nhà. Đích thị là cái mạng của hai chúng ta..."
Phác Thái Anh đem cái nồi cháy khét đến trước mặt Kim Trân Ni, trong tuần này nàng đã hai lần hâm đồ ăn quên tắt bếp. Phải, nhà cháy rồi có thể mua cái khác, nhưng cái mạng bên ngoài thị trường cũng không có ai bán.
"Chẳng phải lần nào cũng có em tắt rồi đó sao? Người ta nhiều việc như vậy làm sao nhớ nổi" đâu có phải lười biếng, hiện tại khi nói chuyện với Phác Thái Anh, nàng đích thị vẫn đang xem qua hợp đồng.
Không có phải kể công, nhưng thật ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì người ta cũng lo hết cho chị. Tuy nói là em quả thật tự nguyện, em cũng xem loại chuyện đó như một sự hưởng thụ. Có điều em thật sự không hài lòng việc chị ẩu tả đến mức này, nếu như không phát giác kịp có ngày sẽ có hai cái xác đen như than tồn đọng.
"Chị đi làm 8 tiếng, em cũng đi làm 8 tiếng. Sau khi về em còn phải đi chợ nấu cơm, giặt giũ lau nhà, tưới cây làm vườn. Hôm nào chị có hợp đồng mới phải xem, bình thường không có chị làm cái gì?"
"Làm người tình của em" biểu cảm đi kèm theo câu nói này lại hết sức ngây thơ, như thể không hề có ý gì toan tính.
Đời này Phác Thái Anh cảm thấy nhà họ Phác mắc nợ Kim Trân Ni đúng hơn, trước đây chị ấy ở với anh hai thì miệng lưỡi đanh thép, khiến anh ấy gần như không ngốc đầu lên nổi. Sau đó đến đời của mình tưởng khá hơn, rốt cuộc cũng có thể khiến chị ấy nói chuyện bớt ngông một chút. Nhưng sau khi chị ấy đổi xu hướng ăn nói ngon ngọt, mình so với anh hai ngày trước càng bị biến thành thê nô chính hiệu.
"Được, coi như chị giỏi. Em thật sự nói không lại chị..." tuy rằng trong cuộc đấu khẩu này nhận lại thất bại ê chề, nhưng lại khiến Phác Thái Anh vì câu nói đó thập phần vui vẻ.
Mỗi ngày đều là công việc của ai người nấy làm, có đôi khi Kim Trân Ni tăng ca đều có Tổng giám đốc Phác Thị đến tận nơi đưa nàng về. Hôm nay là lần đầu tiên bạn nhỏ họ Phác nhìn thấy nàng đến thăm mình, còn mang theo rất nhiều thức ăn.
"Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến tìm em?" Phác Thái Anh tạm thời gấp lại laptop, đem thức ăn Kim Trân Ni đem đến đặt lên bàn, bản thân trực tiếp bế nàng áp chặt vào ghế sofa .
"Phác Thái Anh, bữa tối của em ở trên bàn. Đừng hồ nháo, hôm nay em biết chị không tiện" Kim Trân Ni có một chút kháng cự, nàng thân thể hôm nay đặc biệt không thích hợp.
Kể từ ngày chính thức xác lập quan hệ, bạn nhỏ họ Phác đó quả nhiên đòi hỏi vô độ. Nói một cách công bằng, không phải Kim đại tiểu thư không thích làm mấy chuyện đó. Ngược lại nàng cảm thấy việc ân ái thường xuyên giúp cơ thể người phụ nữ sinh sản hormone rất tốt, làm cho da dẻ cũng hồng hào, thần sắc quyến rũ hơn. Là dạng thần dược không phải tốn tiền để mua, nhưng cũng không nên lạm dụng.
Mỗi một tuần chỉ cho phép Phác Thái Anh đối với mình đòi hỏi khoảng ba lần thôi, không thể quá nuông chiều tên háo sắc đó được. Dù sao đứa nhỏ của nàng cũng rất biết nghe lời, tuy thường hay nói bóng nói gió đòi hỏi thêm một ngày, nhưng chỉ cần nàng không đồng ý, cũng không bất chấp cãi lại.
"Chính vì hôm nay đến ngày nguyệt sự của chị, mệt mỏi như vậy sao còn đến đây" mỗi một lần đến loại ngày này, Kim Trân Ni luôn có biểu hiện buồn nôn, đau bụng còn có lúc choáng váng nữa. Hôm nay Phác Thái Anh trước khi đi làm còn giúp nàng xoa bụng, sau bây giờ lại còn đến đây mà không về nhà nghỉ ngơi.
"Chị làm sao biết em có phải đi tăng ca hay không? Đầu của chị bị Thừa Dân cắm cho nhiều chiếc sừng như vậy, sợ không còn đủ chỗ cho em cấm" tập đoàn Phác Thị này tuyển toàn trai xinh gái đẹp, nàng thật sự có chút không yên tâm.
"Chị biết ghen sao?" Phác Thái Anh chống một tay đỡ lấy cơ thể của mình, tránh cho việc bản thân khiến bụng của nàng khó chịu. Tay còn lại cưng chìu ngắt lên chóp mũi người nằm dưới, ý cười từ lâu đã hiện rõ trên khuôn mặt có chút chưa trưởng thành.
Nói đến điều này thật ra Kim Trân Ni không có chối, nàng quả thật dạo gần đây rất thích ghen tuông. Nghĩ kỹ lại cũng không biết mình đi ghen tuông Phác Thái Anh làm cái gì? Trong khi đứa nhỏ đó hầu như lúc nằm mơ cũng chỉ nhìn thấy mỗi mình nàng mà thôi, nhưng dù sao cũng cảm thấy vẫn không nên buông thả quá.
"Hay em muốn chị đối với em giống như đối với Thừa Dân, mặc cho em ra bên ngoài ăn bánh trả tiền cũng không quản" bây giờ nàng có thân phận gì? Bộ bây giờ không có quyền ghen tuông hay sao?
"Không cho nhắc đến anh ta nữa, em sẽ ghen ngược lại đấy" dù sao người ta cũng không muốn chị ở dưới thân người ta, nhưng lúc nào cũng nhắc đến người khác.
Ngày hôm đó Phác Thái Anh bất quá chỉ đem nàng hôn qua một lượt, cũng không có làm chuyện gì quá phận. Trong lúc đứa nhỏ đó bận ăn sơn hào hải vị do nữ nhân của mình đem đến, Kim Trân Ni lúc này lại bắt đầu lục lọi lung tung ngăn kéo bàn làm việc của Phác Thái Anh.
"Ni Ni, chị lại phá cái gì đây? Nếu em có ngoại tình thật, chẳng lẽ để lại tang chứng cho chị tìm?" Quả nhiên không nghĩ có một ngày nhìn thấy nét mặt lục lọi này của chị ấy, cũng không biết có được xem như mình có thành tựu không nhỉ?
"Phác Thái Anh, em nói thật cho chị biết. Ba năm em sống ở nước ngoài, em có làm chuyện có lỗi với chị không?" Tìm một lúc lâu vẫn không thấy có gì khả nghi, liền trực tiếp khơi lại chuyện cũ.
Phác Thái Anh vốn dĩ rất thích ăn cay, nhưng có đôi khi thứ hương vị này có thể vì sơ ý làm người ta sặc chết. Đang yên đang lành lại lôi chuyện cũ ra nói, khiến cho Phác Thái Anh thời điểm hiện tại bị sặc đến mặt mũi đều đỏ bừng, phải đi tìm đường giải nhiệt, nếu không sẽ cay đến chết.
"Sao khi không chị lại nói đến chuyện này?" Thật sự về vấn đề này có tật giật mình, vừa rồi mới trở nên thất thủ như vậy.
"Em thật sự làm chuyện có lỗi với chị?" Đứa nhỏ này quả nhiên có chuyện giấu nàng, về điểm này nàng thật sự có quyền trên cơ để hỏi, dù sao nàng kết hôn ba năm vẫn giữ gìn tốt như vậy.
Nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Kim Trân Ni lại quay về một Kim đại tiểu thư cao cao tại thượng, ánh mắt đối với mình thập phần dò xét. Phác Thái Anh biết được ngày hôm nay chị ấy không truy ra được đáp án, sẽ không bỏ qua dễ dàng. Dù sao Phác Thái Anh cũng không muốn nói dối nàng, nên có một chút thẳng thắn thừa nhận.
"Ni Ni, thật sự người ta lúc đó bỏ đi trong trạng thái rất buồn. Ngày nào cũng nhớ đến chị, đêm nào cũng mơ thấy chị, đầu óc không thể không nghĩ đến tất cả những gì thuộc về chị..." nhớ lại thời gian lúc mới đi thật sự rất thảm, bây giờ kể lại còn muốn rớt nước mắt.
"Em nói nhảm nhiều vậy làm gì? Chị hỏi em ở bên đó rốt cuộc có hay không làm những chuyện không thể nhìn mặt chị?" Bây giờ lại muốn nói sang chuyện khác, Phác Thái Anh nếu em dám làm chuyện đó thật, để xem chị làm sao từ em.
"Phải có đầu mới có đuôi, chính là người ta quá nhớ thương chị, trong thời điểm đó lại để em gặp được một người giống chị đến tám phần" quả nhiên không có ý giấu giếm, dù sao một lần nói ra đỡ hơn sau này vạ miệng.
Nghe đến đây lại có rất nhiều tình huống hiện lên trong đầu Kim Trân Ni, em muốn nói em dùng cô gái kia để thay thế chị sao Phác Thái Anh? Em có ngon thì cứ thừa nhận đi, chị một khi muốn phân rõ ranh giới với em, em thật sự hết cứu.
"Chị đừng nhìn em bằng ánh mắt đó, em không có làm gì chị ấy hết á. Chẳng qua lúc đó em có đối xử tốt với chị ấy một chút xíu, nhưng sau đó em chính là ngày càng cảm thấy chị ấy không thay thế được chị, nên đã chủ động chia tay"
Nhắc lại vẫn còn cảm thấy có lỗi với người ta, năm đó Phác Thái Anh thật sự lúc đầu bị hình dáng bên ngoài của người ta làm nhầm lẫn. Cũng rất xấu tính muốn quen người ta để lấp đi khoảng trống trong lòng mình, nhưng sau này cảm thấy tình cảm của chị gái kia dành cho mình là thật, cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi. Nên đã đề nghị chia tay, nói rằng đời này quên không được Kim Trân Ni. Cũng không muốn biến ai thành hình nhân thế mạng cả, còn nhớ đêm đó chị ấy khóc rất nhiều. Sau này mỗi khi nhớ lại Phác Thái Anh đều cảm thấy có lỗi với người ta, nhưng cũng may mắn năm đó không làm ra chuyện gì không thể cứu vãn, nếu không không chỉ có lỗi với người ta, còn không biết làm sao bây giờ có thể nhìn mặt Kim Trân Ni.
"Em đừng có để chị biết em nói dối chị? Em biết rõ chị ghét nhất bị người ta lừa dối" nét mặt đó xem ra rất chân thành, nhưng vẫn khiến nàng không dễ chịu hơn bao nhiêu.
"Người ta thật sự chỉ mất đi trinh tiết khi về chung với chị?" Phác Thái Anh vừa nói xong liền bị nàng ném thẳng sấp hồ sơ vào người mình, bộ nói có gì không đúng sao?
"Em nói cái gì? Chị một ngày còn chưa lật được em, em dám vu khống chị lấy đi trinh tiết cái gì?"
Dám ở trước mặt nàng vu oan giá họa, đời này Kim Trân Ni cảm thấy nằm ở dưới khá thoải mái, cũng không có ý định leo lên trên tốn sức như vậy. Hơn nữa cơ thể không có sự dậy thì của Phác Thái Anh có điểm nào hấp dẫn, nàng cảm thấy nếu ai đó nằm trên đứa nhỏ này mới là bất hạnh, còn dám nói nàng làm hại đời mình hay sao?
"Em nói đây là trinh tiết cái ngón tay của em, người ta lần đầu biết dùng nó đi vào giữa hai chân một cô gái, có ai khác ngoài chị" thật sự lúc quen với chị gái kia, bất quá chỉ bị chị ấy hôn vào má thôi hà, chuyện gì cũng chưa có làm.
Cuốn lịch nhỏ ngay tức khắc ném thẳng vào người Phác Thái Anh, tiểu tử họ Phác nhìn thấy Kim đại tiểu thư thẹn quá hóa giận liền phì cười. Nhưng cũng có một chút nhớ lại chuyện trước đây, quả nhiên mình đối với chị gái kia vô cùng có lỗi.
------------------
Hôm đó Kim Trân Ni chỉ giận dỗi một chút, kể từ đó về sau cũng không nhắc lại loại chuyện này. Những tưởng đâu có thể như vậy qua được một màn, nhưng Phác Thái Anh thật sự không ngờ được, có một ngày ở tại Seoul mình gặp lại chị gái số khổ của ba năm trước.
Lại phải kể lại tình huống như thế nào gặp gỡ, hôm đó trong giờ ăn trưa Kim Trân Ni gọi cho Phác Thái Anh đến một nhà hàng nọ để dùng bữa. Vốn dĩ tâm trạng của bạn nhỏ đang rất tốt, cho đến khi bước vào bên trong nhìn thấy hai nữ nhân đó ngồi đối diện với nhau, bạn ấy thật sự phải đem hai mắt của mình dụi đến điên cuồng, để khẳng định rằng bản thân không có nhìn lầm người.
"Thái Anh, ở bên này" Kim Trân Ni nhìn thấy Phác Thái Anh đã vào đến bên trong , nhưng lại đứng như trời đày liền đưa tay ra ký hiệu.
Cuối cùng vẫn là trốn không khỏi, đành phải bước đến đó ba mặt một lời. Chị gái xinh đẹp kia vừa nghe Kim Trân Ni gọi Phác Thái Anh, liền theo quán tính nhìn về hướng đó, không ngờ quả thật đúng là đứa nhỏ ba năm trước từng quen biết. Nhưng hiện tại đã bớt đi một chút trẻ con, thêm vào một chút dáng vẻ trưởng thành. Như lạ lại như quen...
"Đây là đối tác mới, cô ấy muốn tìm hiểu về lĩnh vực nước hoa nên chị gọi em đến, ngồi đi" trong lúc này ba người đứng chung một chỗ, chỉ có nàng là thật sự chưa biết có loại không khí vô cùng căng thẳng diễn ra.
Nói một chút về việc tại sao lại có cơ duyên gặp gỡ này, chị gái xinh đẹp kia là đối tác muốn hợp tác với Kim Thị lĩnh vực lụa tơ tằm phủ nước hoa. Cả Kim Trân Ni và cô gái đó thật sự hai tháng nay hợp tác thông qua internet vô cùng tốt, lần này cô gái đó đến Seoul công tác liền muốn hẹn nàng ra dùng cơm. Sau đó cô ấy lại nói mình đối với lĩnh vực nước hoa cũng có hứng thú, ngõ ý muốn Kim Trân Ni giúp mình có một cuộc gặp gỡ với người đứng đầu Phác Thị, xem như học hỏi một chút.
"Đây là Bùi Tú Trí - Suzy, đối tác mới của chị. Còn đây là Phác Thái Anh, người đứng đầu Phác Thị" hiện tại nàng vẫn không biết trong bàn tiệc này, chỉ có mình là còn có thể cười nói, hai người còn lại hầu như đều hóa tượng.
"Nếu như gặp bạn ấy ở bên ngoài, em thật sự không nghĩ là người đứng đầu một tập đoàn lớn như Phác Thị"
Sau vài phút lấy lại bình tĩnh, Suzy hướng về phía Kim Trân Ni buông một câu nói đùa kèm một nụ cười khẽ thoáng qua. Thật sự Suzy chưa từng biết gia thế của Phác Thái Anh, lúc gặp đứa nhỏ này chỉ nghĩ đơn thuần là một đứa trẻ rời xa đất nước của mình đi du học.
Trong suốt bữa tiệc đó Phác Thái Anh chỉ còn cách vùi đầu vào ăn cho đỡ mất công phiền phức, để cho hai người họ muốn nói gì thì nói. Tuy rằng nói đã từng come out chuyện có bạn gái khi đi du học với Kim Trân Ni rồi, nhưng hiện tại cũng không biết nên nói như thế nào với chị ấy nữa. Suzy cũng chỉ bàn về công việc, một chút cũng không đề cập đến loại chuyện năm xưa.
"Không biết cuối tuần này chị có thời gian không? Em muốn đi tham quan một chút xưởng nhuộm của Kim Thị" nhìn thấy Phác Thái Anh không muốn tiếp chuyện cùng mình, nên Suzy cũng không có ý muốn làm khó cô nữa. Chỉ tập trung bàn công việc với Kim Trân Ni, một chút chuyện tư cũng không nghĩ đến.
"Cuối tuần này chị ấy rất bận, xưởng nhuộm cũng không thể cho ngoại nhân vào được" hiện tại Phác Thái Anh chỉ có cách né Suzy càng xa càng tốt, không phải vì lo cho an toàn của mình, mà đích thị là lo cho chị ấy hơn.
Nhận thấy đứa nhỏ đó không có thiện ý, nên Suzy cũng chỉ cười trừ sau đó nói có việc bận liền rời khỏi. Lúc Suzy vẫn còn ngồi tại bàn, bất quá Kim Trân Ni vẫn giữ nguyên nét mặt hảo cảm dùng để tiếp khách. Sau khi cô ấy đi khỏi, lúc này mới trực tiếp giáo huấn bạn nhỏ họ Phác.
"Em có biết Suzy là khách hàng lớn của chị không? Phải, xưởng nhuộm không thể cho ngoại nhân vào, nhưng chị tự có cách từ chối. Em tạt thau nước vào mặt người ta thế là sao?" Đứa nhỏ này hôm nay nhiều lần thất lễ, lúc nhập tiệc chỉ biết ngồi đó ăn thôi, không thèm nói chuyện với người ta câu nào.
"Nếu như em nói cho chị biết, em và chị ấy quen biết từ trước. Chẳng những vậy còn có hiềm khích nữa, chị còn muốn em gặp chị ấy không?" Thôi đi dù sao cũng giấu trong lòng thật khó chịu, cũng là nói một lần rồi, hiện tại nói thêm một lần chắc đỡ shock hơn.
"Phác Thái Anhà, ra đời làm ăn nên công tư phân minh. Em có gây thù chuốc oán với ai, nhưng khi hợp tác kinh doanh đó vẫn là khách hàng của em" cũng đã điều hành một tập đoàn lớn rồi, sao còn phải đợi nàng dạy chuyện này chứ?
Nhắc đến tư thù cá nhân, Phác Thái Anh mà cũng có tư thù cá nhân với người khác sao? Còn nữa, Suzy quả thật là một cô gái rất tốt, nàng mới gặp mặt lần đầu tiên đã đặc biệt có hảo cảm. Người như vậy sao có thể gây thù với Phác Thái Anh, thật sự Kim Trân Ni cũng không biết đứa nhỏ đó nói như vậy là có ý gì?
"Kim đại tiểu thư, là chị nói đó nha. Chị kêu em nên công tư phân minh đó, sau này em với Suzy có gặp nhau, tất cả đều vì công việc, chị đừng có mà ghi thù người ta" dù sao cũng đã ký kết hợp đồng hợp tác, có né cũng không né được quá lâu.
"Trước giờ chị nhìn việc không nhìn người, hơn nữa em với cô ấy có tư thù chứ không phải chị, chị cảm thấy cô ấy đặc biệt rất hảo cảm" có vẻ như hai người họ chỉ đang hiểu lầm nhau thôi, thời gian tới nếu được nàng sẽ giúp họ hòa giải cũng nên.
"Em nghĩ nếu như chị biết chuyện giữa em và chị ấy, gương mặt của Suzy đối với chị sẽ lập tức biến thành ác cảm" chị chỉ được cái miệng thôi Ni Ni, em biết lòng dạ của chị có đôi khi rất nhỏ nhen nha.
"Chị đã nói cô ấy là khách hàng của chị..." sao lại lì lợm như vậy, bản thân mình ghét người ta, bây giờ lại lôi nàng ghét chung là thế nào?
"Nhưng chị ấy cũng là bạn gái cũ của em"
" ... "Vote ⭐️ giúp mình 🫶
"Ni Ni, em biết chị rất giàu có, nhưng chị cứ như vậy cái bị mất không phải là cái nhà. Đích thị là cái mạng của hai chúng ta..."
Phác Thái Anh đem cái nồi cháy khét đến trước mặt Kim Trân Ni, trong tuần này nàng đã hai lần hâm đồ ăn quên tắt bếp. Phải, nhà cháy rồi có thể mua cái khác, nhưng cái mạng bên ngoài thị trường cũng không có ai bán.
"Chẳng phải lần nào cũng có em tắt rồi đó sao? Người ta nhiều việc như vậy làm sao nhớ nổi" đâu có phải lười biếng, hiện tại khi nói chuyện với Phác Thái Anh, nàng đích thị vẫn đang xem qua hợp đồng.
Không có phải kể công, nhưng thật ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì người ta cũng lo hết cho chị. Tuy nói là em quả thật tự nguyện, em cũng xem loại chuyện đó như một sự hưởng thụ. Có điều em thật sự không hài lòng việc chị ẩu tả đến mức này, nếu như không phát giác kịp có ngày sẽ có hai cái xác đen như than tồn đọng.
"Chị đi làm 8 tiếng, em cũng đi làm 8 tiếng. Sau khi về em còn phải đi chợ nấu cơm, giặt giũ lau nhà, tưới cây làm vườn. Hôm nào chị có hợp đồng mới phải xem, bình thường không có chị làm cái gì?"
"Làm người tình của em" biểu cảm đi kèm theo câu nói này lại hết sức ngây thơ, như thể không hề có ý gì toan tính.
Đời này Phác Thái Anh cảm thấy nhà họ Phác mắc nợ Kim Trân Ni đúng hơn, trước đây chị ấy ở với anh hai thì miệng lưỡi đanh thép, khiến anh ấy gần như không ngốc đầu lên nổi. Sau đó đến đời của mình tưởng khá hơn, rốt cuộc cũng có thể khiến chị ấy nói chuyện bớt ngông một chút. Nhưng sau khi chị ấy đổi xu hướng ăn nói ngon ngọt, mình so với anh hai ngày trước càng bị biến thành thê nô chính hiệu.
"Được, coi như chị giỏi. Em thật sự nói không lại chị..." tuy rằng trong cuộc đấu khẩu này nhận lại thất bại ê chề, nhưng lại khiến Phác Thái Anh vì câu nói đó thập phần vui vẻ.
Mỗi ngày đều là công việc của ai người nấy làm, có đôi khi Kim Trân Ni tăng ca đều có Tổng giám đốc Phác Thị đến tận nơi đưa nàng về. Hôm nay là lần đầu tiên bạn nhỏ họ Phác nhìn thấy nàng đến thăm mình, còn mang theo rất nhiều thức ăn.
"Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến tìm em?" Phác Thái Anh tạm thời gấp lại laptop, đem thức ăn Kim Trân Ni đem đến đặt lên bàn, bản thân trực tiếp bế nàng áp chặt vào ghế sofa .
"Phác Thái Anh, bữa tối của em ở trên bàn. Đừng hồ nháo, hôm nay em biết chị không tiện" Kim Trân Ni có một chút kháng cự, nàng thân thể hôm nay đặc biệt không thích hợp.
Kể từ ngày chính thức xác lập quan hệ, bạn nhỏ họ Phác đó quả nhiên đòi hỏi vô độ. Nói một cách công bằng, không phải Kim đại tiểu thư không thích làm mấy chuyện đó. Ngược lại nàng cảm thấy việc ân ái thường xuyên giúp cơ thể người phụ nữ sinh sản hormone rất tốt, làm cho da dẻ cũng hồng hào, thần sắc quyến rũ hơn. Là dạng thần dược không phải tốn tiền để mua, nhưng cũng không nên lạm dụng.
Mỗi một tuần chỉ cho phép Phác Thái Anh đối với mình đòi hỏi khoảng ba lần thôi, không thể quá nuông chiều tên háo sắc đó được. Dù sao đứa nhỏ của nàng cũng rất biết nghe lời, tuy thường hay nói bóng nói gió đòi hỏi thêm một ngày, nhưng chỉ cần nàng không đồng ý, cũng không bất chấp cãi lại.
"Chính vì hôm nay đến ngày nguyệt sự của chị, mệt mỏi như vậy sao còn đến đây" mỗi một lần đến loại ngày này, Kim Trân Ni luôn có biểu hiện buồn nôn, đau bụng còn có lúc choáng váng nữa. Hôm nay Phác Thái Anh trước khi đi làm còn giúp nàng xoa bụng, sau bây giờ lại còn đến đây mà không về nhà nghỉ ngơi.
"Chị làm sao biết em có phải đi tăng ca hay không? Đầu của chị bị Thừa Dân cắm cho nhiều chiếc sừng như vậy, sợ không còn đủ chỗ cho em cấm" tập đoàn Phác Thị này tuyển toàn trai xinh gái đẹp, nàng thật sự có chút không yên tâm.
"Chị biết ghen sao?" Phác Thái Anh chống một tay đỡ lấy cơ thể của mình, tránh cho việc bản thân khiến bụng của nàng khó chịu. Tay còn lại cưng chìu ngắt lên chóp mũi người nằm dưới, ý cười từ lâu đã hiện rõ trên khuôn mặt có chút chưa trưởng thành.
Nói đến điều này thật ra Kim Trân Ni không có chối, nàng quả thật dạo gần đây rất thích ghen tuông. Nghĩ kỹ lại cũng không biết mình đi ghen tuông Phác Thái Anh làm cái gì? Trong khi đứa nhỏ đó hầu như lúc nằm mơ cũng chỉ nhìn thấy mỗi mình nàng mà thôi, nhưng dù sao cũng cảm thấy vẫn không nên buông thả quá.
"Hay em muốn chị đối với em giống như đối với Thừa Dân, mặc cho em ra bên ngoài ăn bánh trả tiền cũng không quản" bây giờ nàng có thân phận gì? Bộ bây giờ không có quyền ghen tuông hay sao?
"Không cho nhắc đến anh ta nữa, em sẽ ghen ngược lại đấy" dù sao người ta cũng không muốn chị ở dưới thân người ta, nhưng lúc nào cũng nhắc đến người khác.
Ngày hôm đó Phác Thái Anh bất quá chỉ đem nàng hôn qua một lượt, cũng không có làm chuyện gì quá phận. Trong lúc đứa nhỏ đó bận ăn sơn hào hải vị do nữ nhân của mình đem đến, Kim Trân Ni lúc này lại bắt đầu lục lọi lung tung ngăn kéo bàn làm việc của Phác Thái Anh.
"Ni Ni, chị lại phá cái gì đây? Nếu em có ngoại tình thật, chẳng lẽ để lại tang chứng cho chị tìm?" Quả nhiên không nghĩ có một ngày nhìn thấy nét mặt lục lọi này của chị ấy, cũng không biết có được xem như mình có thành tựu không nhỉ?
"Phác Thái Anh, em nói thật cho chị biết. Ba năm em sống ở nước ngoài, em có làm chuyện có lỗi với chị không?" Tìm một lúc lâu vẫn không thấy có gì khả nghi, liền trực tiếp khơi lại chuyện cũ.
Phác Thái Anh vốn dĩ rất thích ăn cay, nhưng có đôi khi thứ hương vị này có thể vì sơ ý làm người ta sặc chết. Đang yên đang lành lại lôi chuyện cũ ra nói, khiến cho Phác Thái Anh thời điểm hiện tại bị sặc đến mặt mũi đều đỏ bừng, phải đi tìm đường giải nhiệt, nếu không sẽ cay đến chết.
"Sao khi không chị lại nói đến chuyện này?" Thật sự về vấn đề này có tật giật mình, vừa rồi mới trở nên thất thủ như vậy.
"Em thật sự làm chuyện có lỗi với chị?" Đứa nhỏ này quả nhiên có chuyện giấu nàng, về điểm này nàng thật sự có quyền trên cơ để hỏi, dù sao nàng kết hôn ba năm vẫn giữ gìn tốt như vậy.
Nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Kim Trân Ni lại quay về một Kim đại tiểu thư cao cao tại thượng, ánh mắt đối với mình thập phần dò xét. Phác Thái Anh biết được ngày hôm nay chị ấy không truy ra được đáp án, sẽ không bỏ qua dễ dàng. Dù sao Phác Thái Anh cũng không muốn nói dối nàng, nên có một chút thẳng thắn thừa nhận.
"Ni Ni, thật sự người ta lúc đó bỏ đi trong trạng thái rất buồn. Ngày nào cũng nhớ đến chị, đêm nào cũng mơ thấy chị, đầu óc không thể không nghĩ đến tất cả những gì thuộc về chị..." nhớ lại thời gian lúc mới đi thật sự rất thảm, bây giờ kể lại còn muốn rớt nước mắt.
"Em nói nhảm nhiều vậy làm gì? Chị hỏi em ở bên đó rốt cuộc có hay không làm những chuyện không thể nhìn mặt chị?" Bây giờ lại muốn nói sang chuyện khác, Phác Thái Anh nếu em dám làm chuyện đó thật, để xem chị làm sao từ em.
"Phải có đầu mới có đuôi, chính là người ta quá nhớ thương chị, trong thời điểm đó lại để em gặp được một người giống chị đến tám phần" quả nhiên không có ý giấu giếm, dù sao một lần nói ra đỡ hơn sau này vạ miệng.
Nghe đến đây lại có rất nhiều tình huống hiện lên trong đầu Kim Trân Ni, em muốn nói em dùng cô gái kia để thay thế chị sao Phác Thái Anh? Em có ngon thì cứ thừa nhận đi, chị một khi muốn phân rõ ranh giới với em, em thật sự hết cứu.
"Chị đừng nhìn em bằng ánh mắt đó, em không có làm gì chị ấy hết á. Chẳng qua lúc đó em có đối xử tốt với chị ấy một chút xíu, nhưng sau đó em chính là ngày càng cảm thấy chị ấy không thay thế được chị, nên đã chủ động chia tay"
Nhắc lại vẫn còn cảm thấy có lỗi với người ta, năm đó Phác Thái Anh thật sự lúc đầu bị hình dáng bên ngoài của người ta làm nhầm lẫn. Cũng rất xấu tính muốn quen người ta để lấp đi khoảng trống trong lòng mình, nhưng sau này cảm thấy tình cảm của chị gái kia dành cho mình là thật, cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi. Nên đã đề nghị chia tay, nói rằng đời này quên không được Kim Trân Ni. Cũng không muốn biến ai thành hình nhân thế mạng cả, còn nhớ đêm đó chị ấy khóc rất nhiều. Sau này mỗi khi nhớ lại Phác Thái Anh đều cảm thấy có lỗi với người ta, nhưng cũng may mắn năm đó không làm ra chuyện gì không thể cứu vãn, nếu không không chỉ có lỗi với người ta, còn không biết làm sao bây giờ có thể nhìn mặt Kim Trân Ni.
"Em đừng có để chị biết em nói dối chị? Em biết rõ chị ghét nhất bị người ta lừa dối" nét mặt đó xem ra rất chân thành, nhưng vẫn khiến nàng không dễ chịu hơn bao nhiêu.
"Người ta thật sự chỉ mất đi trinh tiết khi về chung với chị?" Phác Thái Anh vừa nói xong liền bị nàng ném thẳng sấp hồ sơ vào người mình, bộ nói có gì không đúng sao?
"Em nói cái gì? Chị một ngày còn chưa lật được em, em dám vu khống chị lấy đi trinh tiết cái gì?"
Dám ở trước mặt nàng vu oan giá họa, đời này Kim Trân Ni cảm thấy nằm ở dưới khá thoải mái, cũng không có ý định leo lên trên tốn sức như vậy. Hơn nữa cơ thể không có sự dậy thì của Phác Thái Anh có điểm nào hấp dẫn, nàng cảm thấy nếu ai đó nằm trên đứa nhỏ này mới là bất hạnh, còn dám nói nàng làm hại đời mình hay sao?
"Em nói đây là trinh tiết cái ngón tay của em, người ta lần đầu biết dùng nó đi vào giữa hai chân một cô gái, có ai khác ngoài chị" thật sự lúc quen với chị gái kia, bất quá chỉ bị chị ấy hôn vào má thôi hà, chuyện gì cũng chưa có làm.
Cuốn lịch nhỏ ngay tức khắc ném thẳng vào người Phác Thái Anh, tiểu tử họ Phác nhìn thấy Kim đại tiểu thư thẹn quá hóa giận liền phì cười. Nhưng cũng có một chút nhớ lại chuyện trước đây, quả nhiên mình đối với chị gái kia vô cùng có lỗi.
------------------
Hôm đó Kim Trân Ni chỉ giận dỗi một chút, kể từ đó về sau cũng không nhắc lại loại chuyện này. Những tưởng đâu có thể như vậy qua được một màn, nhưng Phác Thái Anh thật sự không ngờ được, có một ngày ở tại Seoul mình gặp lại chị gái số khổ của ba năm trước.
Lại phải kể lại tình huống như thế nào gặp gỡ, hôm đó trong giờ ăn trưa Kim Trân Ni gọi cho Phác Thái Anh đến một nhà hàng nọ để dùng bữa. Vốn dĩ tâm trạng của bạn nhỏ đang rất tốt, cho đến khi bước vào bên trong nhìn thấy hai nữ nhân đó ngồi đối diện với nhau, bạn ấy thật sự phải đem hai mắt của mình dụi đến điên cuồng, để khẳng định rằng bản thân không có nhìn lầm người.
"Thái Anh, ở bên này" Kim Trân Ni nhìn thấy Phác Thái Anh đã vào đến bên trong , nhưng lại đứng như trời đày liền đưa tay ra ký hiệu.
Cuối cùng vẫn là trốn không khỏi, đành phải bước đến đó ba mặt một lời. Chị gái xinh đẹp kia vừa nghe Kim Trân Ni gọi Phác Thái Anh, liền theo quán tính nhìn về hướng đó, không ngờ quả thật đúng là đứa nhỏ ba năm trước từng quen biết. Nhưng hiện tại đã bớt đi một chút trẻ con, thêm vào một chút dáng vẻ trưởng thành. Như lạ lại như quen...
"Đây là đối tác mới, cô ấy muốn tìm hiểu về lĩnh vực nước hoa nên chị gọi em đến, ngồi đi" trong lúc này ba người đứng chung một chỗ, chỉ có nàng là thật sự chưa biết có loại không khí vô cùng căng thẳng diễn ra.
Nói một chút về việc tại sao lại có cơ duyên gặp gỡ này, chị gái xinh đẹp kia là đối tác muốn hợp tác với Kim Thị lĩnh vực lụa tơ tằm phủ nước hoa. Cả Kim Trân Ni và cô gái đó thật sự hai tháng nay hợp tác thông qua internet vô cùng tốt, lần này cô gái đó đến Seoul công tác liền muốn hẹn nàng ra dùng cơm. Sau đó cô ấy lại nói mình đối với lĩnh vực nước hoa cũng có hứng thú, ngõ ý muốn Kim Trân Ni giúp mình có một cuộc gặp gỡ với người đứng đầu Phác Thị, xem như học hỏi một chút.
"Đây là Bùi Tú Trí - Suzy, đối tác mới của chị. Còn đây là Phác Thái Anh, người đứng đầu Phác Thị" hiện tại nàng vẫn không biết trong bàn tiệc này, chỉ có mình là còn có thể cười nói, hai người còn lại hầu như đều hóa tượng.
"Nếu như gặp bạn ấy ở bên ngoài, em thật sự không nghĩ là người đứng đầu một tập đoàn lớn như Phác Thị"
Sau vài phút lấy lại bình tĩnh, Suzy hướng về phía Kim Trân Ni buông một câu nói đùa kèm một nụ cười khẽ thoáng qua. Thật sự Suzy chưa từng biết gia thế của Phác Thái Anh, lúc gặp đứa nhỏ này chỉ nghĩ đơn thuần là một đứa trẻ rời xa đất nước của mình đi du học.
Trong suốt bữa tiệc đó Phác Thái Anh chỉ còn cách vùi đầu vào ăn cho đỡ mất công phiền phức, để cho hai người họ muốn nói gì thì nói. Tuy rằng nói đã từng come out chuyện có bạn gái khi đi du học với Kim Trân Ni rồi, nhưng hiện tại cũng không biết nên nói như thế nào với chị ấy nữa. Suzy cũng chỉ bàn về công việc, một chút cũng không đề cập đến loại chuyện năm xưa.
"Không biết cuối tuần này chị có thời gian không? Em muốn đi tham quan một chút xưởng nhuộm của Kim Thị" nhìn thấy Phác Thái Anh không muốn tiếp chuyện cùng mình, nên Suzy cũng không có ý muốn làm khó cô nữa. Chỉ tập trung bàn công việc với Kim Trân Ni, một chút chuyện tư cũng không nghĩ đến.
"Cuối tuần này chị ấy rất bận, xưởng nhuộm cũng không thể cho ngoại nhân vào được" hiện tại Phác Thái Anh chỉ có cách né Suzy càng xa càng tốt, không phải vì lo cho an toàn của mình, mà đích thị là lo cho chị ấy hơn.
Nhận thấy đứa nhỏ đó không có thiện ý, nên Suzy cũng chỉ cười trừ sau đó nói có việc bận liền rời khỏi. Lúc Suzy vẫn còn ngồi tại bàn, bất quá Kim Trân Ni vẫn giữ nguyên nét mặt hảo cảm dùng để tiếp khách. Sau khi cô ấy đi khỏi, lúc này mới trực tiếp giáo huấn bạn nhỏ họ Phác.
"Em có biết Suzy là khách hàng lớn của chị không? Phải, xưởng nhuộm không thể cho ngoại nhân vào, nhưng chị tự có cách từ chối. Em tạt thau nước vào mặt người ta thế là sao?" Đứa nhỏ này hôm nay nhiều lần thất lễ, lúc nhập tiệc chỉ biết ngồi đó ăn thôi, không thèm nói chuyện với người ta câu nào.
"Nếu như em nói cho chị biết, em và chị ấy quen biết từ trước. Chẳng những vậy còn có hiềm khích nữa, chị còn muốn em gặp chị ấy không?" Thôi đi dù sao cũng giấu trong lòng thật khó chịu, cũng là nói một lần rồi, hiện tại nói thêm một lần chắc đỡ shock hơn.
"Phác Thái Anhà, ra đời làm ăn nên công tư phân minh. Em có gây thù chuốc oán với ai, nhưng khi hợp tác kinh doanh đó vẫn là khách hàng của em" cũng đã điều hành một tập đoàn lớn rồi, sao còn phải đợi nàng dạy chuyện này chứ?
Nhắc đến tư thù cá nhân, Phác Thái Anh mà cũng có tư thù cá nhân với người khác sao? Còn nữa, Suzy quả thật là một cô gái rất tốt, nàng mới gặp mặt lần đầu tiên đã đặc biệt có hảo cảm. Người như vậy sao có thể gây thù với Phác Thái Anh, thật sự Kim Trân Ni cũng không biết đứa nhỏ đó nói như vậy là có ý gì?
"Kim đại tiểu thư, là chị nói đó nha. Chị kêu em nên công tư phân minh đó, sau này em với Suzy có gặp nhau, tất cả đều vì công việc, chị đừng có mà ghi thù người ta" dù sao cũng đã ký kết hợp đồng hợp tác, có né cũng không né được quá lâu.
"Trước giờ chị nhìn việc không nhìn người, hơn nữa em với cô ấy có tư thù chứ không phải chị, chị cảm thấy cô ấy đặc biệt rất hảo cảm" có vẻ như hai người họ chỉ đang hiểu lầm nhau thôi, thời gian tới nếu được nàng sẽ giúp họ hòa giải cũng nên.
"Em nghĩ nếu như chị biết chuyện giữa em và chị ấy, gương mặt của Suzy đối với chị sẽ lập tức biến thành ác cảm" chị chỉ được cái miệng thôi Ni Ni, em biết lòng dạ của chị có đôi khi rất nhỏ nhen nha.
"Chị đã nói cô ấy là khách hàng của chị..." sao lại lì lợm như vậy, bản thân mình ghét người ta, bây giờ lại lôi nàng ghét chung là thế nào?
"Nhưng chị ấy cũng là bạn gái cũ của em"
" ... "Vote ⭐️ giúp mình 🫶