[Chaelisa] Nhà ta có một tiểu thư (cover)
Chương 1 & 2 : Hỏa Trạch Khuê
Chương 1
-"Nhu, một mình em vào là được, còn kéo chị theo làm gì? ", Lệ Sa quơ tay phủi đi hương khói đang bao quanh khắp người, ra sức tránh né đám đông qua lại.Uyển Nhu vẫn là giả điếc, không nói gì mà kéo mạnh Lệ Sa tiến sâu vào bên trong .Càng đi sâu, lối vào dần thưa thớt cho tới khi không còn một bóng người.Mộc bàn chạm khắc hàng loạt các con vật có hình thù quái lạ uy nghiêm huyền bí ẩn hiện dưới ánh đèn màu vàng nhạt, sáu hộp gỗ nhỏ nằm bao quanh chiếc lư đồng cổ xưa điêu khắc nhiều loại văn tự lạ mắt, khung cảnh u ám lành lạnh phản phất khói hương càng tăng thêm bầu không khí quỷ dị vốn có.Lệ Sa không nói không rằng, chuẩn bị xoay người thoái lui, đúng lúc cánh tay đã bị người kế bên khóa chặt.-" Đã cất... cất công tới đây thì Sa cũng xin một quẻ luôn đi ", Uyển Nhu nuốt xuống một ngụm nước bọt, đôi chân từ lâu đã muốn run rẩy bởi cảnh tượng còn dữ dội hơn phim kinh dị, có điều nghĩ tới mục đích chính thì bỗng nhiên nỗi sợ vừa rồi lập tức bị thiêu đốt hóa thành tàn tro rồi bay đi mất.-" Sa làm theo em đi...nhớ, phải thật thành tâm ", Uyển Nhu quỳ xuống, hay tay chấp lên trán miệng lầm bầm, cầm lấy ống gỗ chứa đầy xăm tay lắc đều nhịp.Lệ Sa hồi lâu mới miễn cưỡng làm theo. Cô hiện tại mà nói thì rất hài lòng về cuộc sống của mình, chẳng có ước muốn gì để khẩn cầu thần linh cả, lòng thầm nghĩ "cho quẻ gì cũng được ", chẳng mấy chốc xăm trong bình rơi ra, nhanh chóng bắt lấy quẻ xăm, không giữ được kiên nhẫn, thở dài : " Về được chưa? ".-"Chưa... còn chưa giải quẻ mà ", Uyển Nhu từ đầu đến cuối vẫn rất kiên trì, tiếp tục kéo Lệ Sa qua một bên khác.-"Ai da... tức chết mà, lại là không được hấp tấp, ở yên chờ đợi thời cơ là sao?!! ", nói đến Uyển Nhu đi cầu tình duyên sáu lần, mỗi lần ở mỗi nơi khác nhau, nhưng vẫn duy nhất nhận được một đáp án.-" Trên đời này nếu không còn đàn ông thì vẫn còn đàn bà, giỏi làm chuyện dư thừa ", hiện giờ cô chỉ mong nhanh chóng trở về nhà quăng ngay bộ quần áo bám đầy mùi khói này ra khỏi người.-" Có nói, Sa cũng không hiểu đâu ", Uyển Nhu vốn định hôm nay sẽ đến đây cùng một người bạn khác, trăm tính vạn tính cũng không tính được đến giờ hẹn bỗng dưng người kia có việc đột xuất, vẫn biết Lệ Sa không tin bói quẻ, rất ghét dị đoan, nhưng cũng đành dùng đủ loại phương thức để mang Lệ Sa cùng mình tới đây.-" Quẻ của Sa là gì ? ".Ngó xuống thanh tre nhỏ bôi đỏ phần đầu, Lệ Sa tùy tiện lên tiếng : " 38 ".-"Hừm... để xem....", Uyển Nhu đoạt lấy thanh tre trên tay Lệ Sa, bắt đầu dò tìm trên bản :" Đây rồi! Hỏa Trạch Khuê... trái lìa, lìa xa, gia đạo đến lúc cùng thì có người trong nhà chia lìa... " Uyển Nhu càng đọc sắc mặt càng kém , ánh mắt chất chứa lo sợ, không dám tin nhìn Lệ Sa rồi chuyển sang quẻ bói một lần nữa.-" Vớ vẩn, miệng há hơi bị rộng rồi đó ", Cô đâu quá để tâm quẻ bói Uyển Nhu vừa giải có thật hay không, phủi bàn tay còn vương vấn một ít tàn nhang rồi bỏ mặc Uyển Nhu ở lại.Bước qua vô số bậc thang, ôm bụng thở dốc nhìn lên ngôi miếu lượn lờ khói trắng sừng sững trên cao, cô khẽ rùng mình, thầm nể phục bản thân có thể nhẫn nhịn nán lại nơi đó lâu như vậy.-" Rắn.... có rắn! ".Đám đông qua lại bắt đầu náo loạn, người xô kẻ đẩy, té chồng lên nhau tìm cách thoát thân." Diễm Thúy Con! Con tôi! ", một phụ nữ trung niên cố lội ngược dòng người, bất lực la hét trong vô vọng.Lúc này không có thời gian để suy nghĩ, ngay lập tức Lệ Sa lao nhanh tới phía trước, chật vật chen chen lấn lấn, kỳ lạ thay... không nhìn thấy bất cứ một đứa bé nào cả, chỉ có duy nhất một con chó Poodle mặc đầm hồng ung dung chạy về phía mình, trên cổ đeo một cái vòng nhỏ đề tên " Diễm Thúy "." What??" Lệ Sa còn chưa kịp truy ra vấn đề, chó con trên tay đột ngột dẫy dụa thật mạnh rồi chạy đi mất, Lệ Sa cùng một lúc mất thăng bằng, trượt một đoạn dài lăn tròn, lăn, lăn mãi không biết là bao lâu thì dừng lại.=======================Lạp ba cùng Lạp mẹ ở cuối dãy hành lang, nóng lòng đứng ngồi không yên.Uyển Nhu bước ra từ phòng bác sĩ không giấu được nét ảo não trên mặt : "Bác sĩ nói... chị tất cả đều không sao, chỉ bị trầy xước nhẹ... có điều...".-"Có điều...?", Lạp ba nắm chặt tay Uyển Nhu chờ đợi câu nói tiếp theo.-" Môi của chị... hơi sưng một chút ".Nói tới đây cả ba người đồng loạt thở dài.Lệ Sa là người rất xem trọng vẻ bề ngoài, đây cũng xem như một cú đả kích tinh thần lớn nhất dành cho cô.-"Á á á á... môi tôi!!!!!", Lệ Sa kinh hãi nhìn đôi môi không khác gì hai khúc lạp xưởng tươi nằm trên gương mặt ưu tú của mình, cảm xúc không thể nào kìm nén nỗi mà.
Cách ba căn phòng truyền đến tiếng thét chói tai, lại một lần nữa cả ba người nhìn nhau, cùng lúc thở dài lắc đầu.Những ngày sắp tới Lệ Sa được Lạp ba đặc cách ở nhà nghỉ dưỡng tận hai tháng liền, mặc dù là người cuồng việc nhưng Lệ Sa lại cuồng diện mạo mình nhiều hơn, tuy đã phục hồi hoàn hảo, nhưng Lạp ba cùng Lạp mẹ nhất quyết phải qua hai tháng họ mới trả tự do lại cho cô.Uyển Nhu sau ngày đó cảm thấy một phần chính là lỗi do mình kéo cô tới đó, phần còn lại chính là quẻ bói mang tên Hỏa Trạch Khuê nên ngoài lúc đi học ra thì tất cả thời gian còn lại điều kề cận bên người Lệ Sa." Mới đây tại tỉnh Chiết Giang Trung Quốc, các chuyên gia khảo cổ vừa phát hiện một chiếc rương cổ nhưng vẫn chưa xác định rõ niên đại, bên trong chiếc rương cổ có rất nhiều trang sức vẫn còn khá nguyên vẹn được cho là của một quý tộc ở thời đại nào đó, điều đáng nói ở đây trong số đó có một chiếc nhẫn được khắc hàng chữ S&A...@#$%...", tiếng nói của phát thanh viên từ tivi điều đặn vang lên, Uyển Nhu xiết chặt gói snack chạy một mạch vào bếp lôi lôi kéo kéo Lệ Sa đứng trước tivi, kích động hô : " Sa Sa nhìn kìa! ".
Lệ Sa nhìn qua chớp nhoáng thì đúng lúc chương trình đã kết thúc, cô vốn không hứng thú về khảo cổ học, ngược lại Uyển Nhu lại vô cùng ưa thích loại chương trình đó, mỗi khi có một phát hiện nào đó mà khoa học không thể nào lý giải, y như rằng Uyển Nhu sẽ phát bệnh nhai đi nhai lại một chủ đề đến tận một tháng hơn.-" Nè, Sa có tin rằng cổ máy thời gian là có thật hay không? ", Uyển Nhu nhặt lên lát cà chua bỏ vào mồm, xoay một vòng chu mỏ lên tiếng : " Chiếc nhẫn đó y hệt nhẫn đôi Sa có thấy không? Đúng rồi! kiểu dáng rất hiện đại, thời đó chắc chắn không thể nào có được, Rốt cuộc thời đó làm sao có thể biết tới bản chữ cái kia chứ? ".Uyển Nhu bay lượng quanh quẩn trước mặt Lệ Sa, vẫn tiếp tục đam mê mặc dù không nhận được bất kỳ một lời hồi đáp nào : " Rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể làm nên điều kỳ diệu đó?".
-" Là chị mày khắc đó "Lệ Sa vẫn là nhịn không nổi, bỏ đi một đường.Uyển Nhu bộ dạng bị bỏ rơi, bĩu môi nhìn lên cánh cửa đang đóng chặt.=================================Lệ Sa lẳng lặng ngắm nhìn thiếu nữ váy trắng, mái tóc suôn mượt được vén qua một bên để lộ sườn mặt hoàn mỹ, lâu lâu lại ngoái nhìn đường phố qua ô cửa kính.Ánh mắt Lệ Sa càng trở nên nhu hòa khi em ấy hướng mình nở ra nụ cười so với hoa đào còn đẹp hơn bội phần, cô cũng đáp lại bằng nụ cười tiến về phía đó.-" Em tìm tôi? ".Ánh Quỳnh không nói gì, chỉ gật đầu tầm mắt rơi vào đáy mắt Lệ Sa rồi bẽn lẽn nhìn sang nơi khác.-" Đầu tuần sau em sẽ sang Đức ", Ánh Quỳnh hít vào thật sâu rồi nói tiếp : " Nhưng có thứ ở đây em không thể bỏ lại... ".Lệ Sa nhướng mày chờ đợi Ánh Quỳnh nói hết câu.
-" Em biết nếu cứ thế mà đi ", ngưng một chút, sau đó chầm chậm nhìn thật sâu vào đôi mắt Lệ Sa: " Thì em sẽ hối hận cả đời ".Chùn xuống một bước, Lệ Sa muốn nói lên gì đó, lại chẳng nhớ ra mình sẽ nói cái gì. Cô không giỏi trò đoán tâm ý người khác, cũng không giỏi nói những lời ngọt ngào.Ánh Quỳnh nhận thấy đối phương không có biểu lộ cảm xúc, dũng khí vừa rồi vơi liền mấy phần.Đem ra một tờ giấy nhỏ, đẩy về phía Lệ Sa, cuối đầu coi như lời tạm biệt rồi nhanh chóng rời khỏi.Rất lâu sau đó Lệ Sa mới có phản ứng, lật ra mảnh giấy hồng, thích thú nhìn vào nét chữ đáng yêu của Ánh Quỳnh. Cô khẽ cười, đọc đi đọc lại mảnh giấy rất nhiều lần mới chịu cất kỹ vào túi.=============
Chương 2
-" Chào sếp! Văn có việc đột xuất nên tôi sẽ thay thế anh ấy, cho tôi 30 phút nữa... đường kẹt xe quá ", đầu dây bên kia đang cố nói rõ giữa hàng loạt các loại tiếng ồn.-"Không sao, tôi sẽ đi taxi tới đó ", Lệ Sa hài lòng nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, ra hiệu cho nhân viên rằng mình đã chọn chiếc này.Nhìn thời gian cũng không còn sớm, Lệ Sa tùy tiện bắt một chiếc Taxi chạy thật nhanh tới chổ hẹn.-"Phiền chú chạy nhanh hơn một chút ", một lúc lâu tài xế không những không hồi đáp mà càng lúc xe càng loạng choạng." RẦM!!" phía trước phát ra liên hồi những đoạn âm thanh thật lớn, trong xe bắt đầu chao đảo, lắc lư liên hồi, đầu cô va mạnh vào cửa xe, vừa choáng vừa đau, cảm giác được có thứ chất lỏng từ đỉnh đầu đi qua trán rồi chảy dần xuống mặt.Bên kia thùng container cỡ đại lăn ra đường lớn, tài xế không những không né sang nơi khác, ngược lại còn hướng container mà lao thẳng tới.Lệ Sa lần mò bật mở cánh cửa nhưng vô ít, cửa xe đã bị khóa từ bao giờ. Cô lắc mạnh, tầm nhìn mơ màng dần rõ nét, cố chồm người tới lay vai áo tài xế một lần nữa, tài xế xoay đầu ánh mắt tràn đầy tang thương nhìn chằm vào Lệ Sa, sau đó ngã ngang bất tỉnh.
Chiếc taxi bây giờ hoàn toàn nằm bên dưới thùng container.Tay, chân, khắp thân thể truyền đến từng hồi đau nhức, chẳng thể cử động được nữa , cô loáng thoáng nghe được tiếng mọi người xung quanh la hét : " Trời ơi! Chết rồi!", "Chết rồi!"." Đau quá" lòng ngực cô đau rát kịch liệt ho khan, máu từ khóe miệng tuôn ra từng dòng.Lệ Sa nằm trong đống đổ nát nước mắt hòa vào dòng máu lăn dài trên gương mặt " Tôi ... không được chết mà!".============Ánh Quỳnh ngồi đó, ngồi thật lâu cho tới khi nhân viên đi tới khéo léo nhắc nhở mình rằng nhà hàng đã tới lúc đóng cửa.Ánh Quỳnh ngượng ngùng mỉm cười, lấy túi xách rời khỏi, nhưng cũng không hẳn là đi khỏi hoàn toàn, đứng trước cửa nhà hàng chờ đợi, mặc cho có vô số nhân viên nhà hàng lướt ngang mình rồi thì thầm to nhỏ, Ánh Quỳnh cũng không mấy quan tâm.
Đôi mắt mệt mỏi nhìn vào đồng đồ vừa điểm " 2 giờ sáng", hốc mắt đỏ hoe chẳng biết do thức suốt đêm hay vì điều gì đó mà rươm rướm nước. Thân thể vô lực gắng gượng đi vào trong xe, miệng luôn lầm bầm nói điều gì đó.Điện thoại trong túi không ngừng vang chuông, Ánh Quỳnh liếc nhìn màn hình rồi rồ ga, chiếc xe lao đi thật nhanh trong màn đêm.===========Xung quanh tứ bề đều là một màu đen tối, tiếng thét thảm thiết từng hồi âm vang khiến cỏi lòng cô không tự chủ mà run rẩy, thỉnh thoảng còn nghe được lời ai nói bên tai.Hiện giờ Lệ Sa có duy nhất một câu hỏi đang lặp đi lặp lại trong đầu "đây chính là địa ngục hay sao?".Trước mắt cô xuất hiện con đường nhỏ màu trắng, Lệ Sa không chút nghĩ suy bước theo con đường trắng chảy dài như vô định, đột nhiên có thứ ánh sáng vô cùng chói mắt bao trùm khắp toàn thân. Đau quá... đau lắm, tưởng chừng tứ chi đứt lìa phanh thây ngàn mảnh.
-"Aaaaaa", cô ngây dại ôm đầu, đôi mắt mở to chất chứa sợ hãi giăng đầy tơ máu.Qua hồi lâu mới phát hiện tay chân mọi thứ trên cơ thể vẫn còn lành lặn, dường như vụ va chạm vừa rồi tựa hồ chỉ là mơ.Cô tự hỏi mình đã đến địa ngục rồi chăng? Nơi này... căn phòng từ bàn trà cho đến chiếc ghế , hết thảy đều toát lên hơi thở cổ kín, nhìn có chút quen thuộc nhưng lại hoàn toàn xa lạ. Hóa ra địa ngục có hình dáng như thế này sao?-" Cô nương tỉnh?" một lão bà tay bưng bát cháo, mỉm cười đôn hậu.Trái tim co giật liên hồi bàng hoàng ngồi bệt xuống giường, thầm thốt "thôi xong rồi! là Địa ngục, còn có Mạnh Bà mang cháo lú tới nơi".-"Cô nương ", lão bà đặt bát cháo lên mặt bàn gỗ cũ kỹ, nhìn nữ tử trên giường thẫn thờ khóe mắt đỏ ao, lầm bầm những từ ngữ quái lạ.
Thanh âm của lão bà vang dội kéo Lệ Sa về với hiện thực, ( thở dài ) Mạnh Bà ở đây nói tiếng Hoa, thật đúng với câu lá rụng về cội, đây là địa phủ ở China chứ không phải ở Việt Nam. Cũng may Lạp baba dạy mình tiếng Hoa từ lúc nhỏ, thế nên chắc cũng hiểu được Diêm Vương phán tội gì đi.-"Đa tạ Mạnh bà", Lệ Sa học theo cách xưng hô trong các bộ phim kiếm hiệp, nâng tay quẹt nước mắt sang một bên, ngay lập tức lao đến bát cháo trắng trên bàn, một hơi uống cạn, tốc độ có chút nhanh, nước cháo xộc lên khoang mũi, ho khan kịch liệt.-" Cô nương cứ từ từ ăn, dưới bếp còn rất nhiều ", lão bà lắc đầu cảm thông vỗ nhẹ trên lưng Lệ Sa "đứa nhỏ này chắc đang rất là đói đi.".-"....".Mạnh Bà này thật hào phóng, còn sợ mình chưa đủ lú đây mà!.
-"Cô nương là người nơi nào, khi không sao lại xuất hiện bên trong vườn nhà lão đây? ", lão bà nhớ lại cảnh tượng vừa rồi Lệ Sa trên người không một mảnh vải che thân, lỏa thể nằm cạnh chuồng heo phía sau nhà.Vườn ? xâu chuỗi lại tình huống lúc mình tỉnh lại đến giờ, còn có cách nói chuyện của lão bà trước mặt, sống lưng âm thầm đổ mồ hôi "Không phải là xuyên chứ?!haha", cô lắc đầu thật mạnh, dẹp đi cái ý nghĩ điên rồ kia, tư tưởng quái đản của Uyển Nhu ám ảnh cô đã quá nhiều.-"Cháu không phải đã chết rồi sao? bà không phải là Mạnh Bà hay sao?", Lệ Sa mơ hồ hỏi, tựa như không chắc chắn cho lắm.-"Haha, ngươi chưa chết, còn nữa, ta cũng không phải Mạnh Bà", lão bà vừa nói vừa xoa đầu Lệ Sa, lòng dân lên một tia thương cảm " àii đứa nhỏ này, bất tỉnh đến hồ đồ rồi.".
Nghe được lão bà xác nhận rằng mình vẫn chưa chết, trong lòng liền vui mừng không thôi.Bấu vào má một lần nữa "ui da...đau đau!", vậy đây là sự thật, có điều cô chính là bị tai nạn ở Việt Nam, làm sao tỉnh lại thì gặp người Trung Quốc đây?, còn có sau vụ tai nạn kia tỷ lệ phần trăm sống sót là rất thấp, mặc dù tình cảnh hiện tại vô cùng phi logic, nhưng Lệ Sa vẫn muốn làm một kẻ điên tin rằng trên cõi đời này thật sự có cái gọi là kỳ tích.Quan sát bao quát một lần nữa mới xác định, chắc chắn đây là đoàn làm phim nào đó.Như một đứa trẻ chạy ù ra khoảng sân trước nhà hít sâu một hơi, không ngờ cảm giác được hô hấp lại hạnh phúc đến như vậy, có điều xung quanh ngoài gà heo cùng vài căn nhà nhỏ phía trước, còn lại không một bóng người, kể cả máy quay cũng không thấy đâu, quái lạ.
-"Bà bà, nơi này thuộc tỉnh nào của Trung Quốc? Mọi người trong đoàn làm phim đi đâu hết rồi ạ ?", Lệ Sa tiếp lấy tách trà từ lão bà, uống vào một ngụm, hương thơm nhè nhẹ ấm áp lan tỏa sang khắp khoang miệng, tuy cô không thích uống trà nhưng vẫn phải thốt lên câu " trà ngon".-" Nơi đây chỉ là ngôi làng nhỏ thuộc phương bắc dưới chân núi Hanh Sơn, còn cái gì là đoàn làm phim? ", lão bà nheo mắt thâm dò tiểu cô nương xinh đẹp trước mặt nhưng nói năng có chút kỳ quái.-"Haha, bà bà đừng đùa cháu", thật đúng là diễn viên, diễn y như thật, Lệ Sa vỗ tay liên tục, không ngớt lời khen ngợi.-"Nơi này có cái gì gọi là đoàn làm phim đâu?" Lão bà ngồi xuống bàn lắc đầu, mơ hồ nói.Thôi xong rồi, không phải là xuyên thật chứ, cô lắc đầu tự trấn an bản thân :" Bà bà , năm nay là năm thứ bao nhiêu?" Lệ Sa không che dấu nuốt xuống một ngụm nước bọt chờ đợi câu trả lời.
-" Đang là năm Canh Ngọ", lão bà chớp mắt nhìn biểu hiện trên gương mặt của Lệ Sa vô cùng sâu sắc, "àii...đứa nhỏ này thật đáng thương, thần trí chắc cũng đã mất."-"Vậy còn chủ tịch nước..À không, hoàng đế ở đây tên là gì?", Canh Ngọ là năm ngựa gì đây, cô liếm đôi môi khô khốc bắt lấy cánh tay bà bà giục hỏi.-"Hán Quang đế ", lão bà thấp giọng nói nhỏ.Đầu óc Lệ Sa càng quay cuồng như vừa nốc cạn ba chai bia Sài Gòn một lượt... hai tay bưng kín mặt vò đến biến dạng, có nghĩ cũng không dám nghĩ đến chính mình bị chiếc container đè bẹp ở Việt Nam để rồi phi logic xuyên đến Trung Quốc.Cô thật không ngờ vấn đề xuyên không gian được mình cho là điên khùng hết sức, ấy mà nay chuyện hết sức điên khùng lại xảy ra với chính mình (thở dài).Lão bà nghe tiểu cô nương trước mặt lại phát ra những ngôn ngữ kỳ quái, bỗng nhớ đến nội tôn không may quá cố của mình cũng trạc tuổi nhau là 18 tuổi đi.
-"Một năm trước nội tôn của ta trên đường lên núi lấy củi, trượt chân lăn xuống vách núi, không may... qua đời", lão bà nói đến đây thở dài thương tâm, sau đó nói tiếp:" Y phục cô nương đang mặc trên người chính là của hắn.".Trông bộ đáng lão bà ảo nảo, Lệ Sa nhấc mông định sang bên kia an ủi lão bà một chút, nghe đến nữa câu sau mông cô nặng trịch trì xuống ghế, đột nhiên có luồng gió lạnh xoẹt ngang gáy .-"Sống chết có số...bà bà cũng đừng quá thương tâm", mặc dù đang rất sợ, nhưng cũng không quên bỏ xuống một câu an ủi.-"Cô nương tên gọi là gì?", lão bà nhìn gương mặt trắng noãn, môi đỏ như son kia, thầm nghĩ " đứa nhỏ này quả thực rất đẹp".-"À, cháu tên Lệ Sa", cô vừa trả lời thưởng thức ly trà nóng trên tay.-"Ngày mai sẽ đi mua cho ngươi một bộ nữ trang khác ", lão bà mỉm cười hiền từ.
Lệ Sa nghe tới đây lập tức hồi đáp : " Không cần thiết, cháu một thân nữ nhi không người thân thích, tạm thời... tạm thời cải nam trang có lẽ sẽ tránh được một số phiền phức ", vốn dĩ Lệ Sa không muốn làm gánh nặng cho người khác.Lão bà nghĩ tới lời Lệ Sa vừa nói rất có đạo lý, liền gật đầu tán thành.