[ Candyz ] Summertime Sadness
22.
Trời chiều , khi đã đưa Danielle về nhà , em có việc phải ra ngoài nên khi vừa về đã vội rời đi . Bước nhanh trên cung đường , gió thổ khiến mái tóc tung bay em đi đến tiệm chụp ảnh rửa mấy bức mình cùng nàng chụp hồi sáng , khi còn kịp chụp mấy bức ảnh đàn hoàng để có dịp dùng đến . Tiếng chuông rung báo hiệu có khách đến , bà chủ ở đây liền đi ra chào đón , một người phụ nữ xinh đẹp với chiều cao xấp xỉ Haerin , vừa gặp nhau đã mỉm cười vì em biết đây là ai , cũng có thể gọi là chị dâu . "Hôm nay em đến đây làm gì đấy Haerinie ? ""À , em định rửa ảnh với chụp vài bức cho mình ấy mà" "Lâu lắm chị mới gặp em , họ Ahn đó gần đây mất ăn mất ngủ , đêm cứ cầm hồ sơ bệnh lý của em xem đi xem lại , không biết có chuyện gì nữa" "Chị Wonyoung không cần lo đâu chắc chị Yujin cẩn thận thôi" "Ừ chị cũng nghĩ vậy , nào em để máy ảnh trên bàn đi , để chị chụp hình trước , em muốn chụp chân dung hay gì nào , khổ mấy ?" Điềm đạm ngồi lên ghế gỗ có sẵn , chỉnh trang lại quần áo môi mỉm cười nhưng mắt lại đỏ hoen ."Hôm nay em đến chụp di ảnh cho mình..."Chết lặng khi nghe em nói , cái gì vậy...? Sao đột ngột nhận tin khiến chị không thể hiểu nổi , di ảnh là thế nào ? "Em đang nói gì vậy , đừng giỡn chứ" "Thế nào chị cũng nói thế mà , em không đùa đâu em nói thật đấy , em không còn thời gian nữa rồi , cũng là lý do Yujin lật đi lật lại bệnh án của em , nhưng thôi chị ạ , em sống không nổi nữa " "Năm đó...Kang Hyein đã chết trong tay Ahn Yujin đó em có biết không ? Con bé cũng như em , nhưng không may mấy sớm từ ấy Yujin đã hứa sẽ không để em đi lại vết xe đổ năm đó , không còn hy vọng sao em ?" "Gió nổi lên rồi , biển không còn tĩnh lặng , Hyein đi trước , bây giờ đến Haerin theo sau , đáy biển đang đợi chúng em đoàn tựu , bao nhiêu năm dày vò không lối thoát em chỉ muốn thời gian trôi thật nhanh để em không phải chịu từng đau đớn cõi lòng . Tiếc thay thời gian không làm vậy , mỗi ngày như vạn năm , nhói lòng em cảm nhận rõ mồn một , cho tới khi em tìm đường nguồn sống duy nhất trong đời thời gian lại trôi nhanh một cách không tưởng . Có phải em đáng ghét lắm không chị ? Tại sao lại đối xử với em như vậy , em sinh ra đã là có tội hay sao ?" Nhìn thẳng vào máy ảnh , giải bày đống tâm sự uất ức trong tận tâm can , từng câu từng chữ người nói không thiếu từ nào , tuyệt vọng ủy khuất người trút như mưa rơi , nức nở không thành lời nhưng vẫn cố tuôn ra hết biết bao cảm xúc đã giấu nhẹm . Mọi thứ , chúng nổ tung như quả bóng tràn khí , người khóc đến nghẹt thở vẫn chẳng thể nguôi ngoai nỗi niềm suốt mười mấy năm sống trên đời . Năm ngay người vừa tròn mười tám tuổi , khoé mắt phủ màu đỏ thâm niên vì khóc thầm nhiều đêm rồng , khuôn miệng mỉm cười nhưng trái tim méo mó chẳng ra hình dạng , người cười lòng có hạnh phúc đâu ? Mảnh vụng vỡ khiến người chẳng buồn tồn tại , càng lâu nó càng rỉ sét chi bằng nhắm mắt thật nhanh để nó ngừng dày xéo mình trong từng giấc mộng mị . "Em nghĩ tội của em là gì ? Em nào có tội , chẳng đứa trẻ nào có tội khi chưa tròn mười tuổi đã chứng kiến người thân mình mất đi , gia đình không lành lạnh , cô đơn bị người khác ghẻ lạnh xa lánh , tuổi thân nhưng không ai trò chuyện giải bày , rút trong phòng chống chọi lại căn bệnh không cách nào chữa khỏi , thế gian chê cười đứa trẻ đó không cha không mẹ , ngày đầu đến lớp chẳng ai đưa , tự nấu ăn đến mức tay toàn vết cắt , thậm chí mỗi lần tái khám bệnh tim cũng không một ai bên cạnh . Mọi sự tổn đó tại sao người ta còn buộc tội cho em ? Cuộc đời này vốn cay nghiệt , em đáng thương hơn đáng trách , thật ra em không có gì để trách cả , em đã làm rất tốt rồi" "Em làm tốt sao , có thật như thế không ? ""Em đã làm tốt rồi , em còn trẻ , cần sống tiếp để trải nghiệm những điều mới mẻ . Em chấp nhận buông xuôi sao ?" Cúi đầu , mình có gì để nuối tiếc , có gì để hy vọng trong cái thế gian chết tiệt , một gia đình rách nát có gì để em cố hàn gắn ? Chẳng ai biết lấn át trái tim em chỉ có người , người là niềm vui tươi để em tiếp tục tận hưởng cái nắng ấm cuối đời , tâm trạng giờ đây tội tệ lắm , người lung linh rạng rỡ , dặn lòng đừng yêu chỉ khổ sở cả hai người nhưng em lại không làm được như thế , cho dù có ôm tương tư sáng đêm cũng chẳng thể nào nhìn tình cảm không được đối phương đáp lại , nếu đời này em không nói lên chân tình của mình , em sẽ chết mà không an lòng . Rồi người lắc đầu . Đến đây đủ rồi , ít thôi chớ nên sâu đậm Haerin sợ nàng sẽ không quên được mình , em chỉ muốn sau khi mình chết nàng đừng nhớ đừng để trong lòng , cứ coi như ta chưa từng quen nhau thì tốt hơn . Quẹt giọt nước mắt dọng trên má , chấp nhận sự thật thôi . "Em phải nở nụ cười như thế nào bây giờ hả chị ? ""Hãy nghĩ đến điều khiến em vui vẻ nhất trong đời " Bàn tay thả lỏng , môi chợt mỉm cười dù đẫm nước mắt , nhìn thẳng vào ống kính Wonyoung chỉ còn cách thở dài chụp cho em , tội nghiệp , có gia đình như không . Nếu Haerin là em chị , nhất định chị sẽ không để nó thành ra nông nỗi này , sự tiếc nuối vì những gì nó để lại và làm được , cuộc sống vô thường đâu ai biết trước được ngày mai , dáng vẻ đơn côi giữa màn đêm tâm tối , chị thương cho hoàn cảnh của nó .