[Candyz] Kẻ Điên Đáng Thương Sao ?

XXXVI.




Một tuần sau khi về nước , Danielle lúc nào cũng chọn cách nhốt mình trong phòng chẳng chịu gặp ai , ngay cả Hanni có sang nàng chỉ thăm hỏi vài câu thông qua lớp cửa rồi thôi , chưa bao giờ ông bà Marsh trông thấy đứa trong luôn mang tâm trạng vui vẻ tích cực trở thành kẻ tách mình khỏi xã hội , chả muốn nghe ai nói hay khuyên răn người nàng cần họ đâu mang tới được , thậm chí đã có người nhẫn tâm cướp em đi , thử hỏi công bằng ở đâu , Kang Haerin em cuối cùng còn sống hãy đã chết , em muốn nàng phải làm sao , hay muốn nàng chết theo em mới vừa lòng ?

Bỏ ăn chỉ uống nước , gầy càng gầy thêm cánh cửa luôn khoá chặt ,quầng thâm trên đôi mắt cho thấy nàng thức trắng nhiều đêm để hy vọng rồi vẫn chỉ là hy vọng , vì một người lại khiến nàng đau đớn như thế , đêm nào nàng cũng tới trước cổng dinh thự thứ nhận được là con sống 0 tròn chỉnh . Sao trái tim người sắt đá , một lần bước ra thôi không thể sao em ?

"Bác mừng vì con đã đến , hãy giúp bác đi nếu còn tình trạng như vậy Dani nhà bác sẽ chết mất" bà Marsh lưng tròng ngữ điệu như cầu xin người mới tới , cả tuần nay không ăn chút gì sao con bé chịu nổi chẳng còn cách nào hơn bằng cách này đâu .

"Để con lên xem cậu ấy thế nào , bọn con sẽ giải quyết với nhau luôn"

"Haerin à , hai bác không hiểu giữ con và Dani nhà bác có chuyện gì nhưng con này bác là ba nó , bác biết nó chỉ có mình con"

"...bác trai và bác gái yên tâm , con sẽ suy nghĩ thật thấu đáo " nói rồi em bước thẳng lên lầu nơi có phòng Danielle ở đó , từng bậc thang như nặng trịu làm đôi chân thiếu kiên định , nhưng thời điểm này còn không đi sẽ chẳng còn nhau mãi mãi .

Chẳng vội gõ cửa hay vào phòng , lặng im ngồi xuống tựa lưng lên cánh cửa còn đóng chặt cảm nhận hơi lạnh chuyền tới đốt sống , nghe thấy tiếng sụt sùi ngay bên tai có lẽ nàng cũng đang đối lưng với em bên trong chỉ cách nhau tấm gỗ này thôi .

Trời không còn sớm , tiếng thút thít im lìm đoán phần nào vì mệt quá mà đi ngủ , còn Haerin phía ngoài sau khi lạc vào mớ hỗn độn của riêng mình để dọn dẹp và đốt sạch nó em đã mạnh mẽ mở cửa tiến vào . Đập vào mắt em là khung cảnh toàn khăn giấy dùng lau nước mắt , có cái đã thấm vài vệt đỏ Danielle thì nằm trên giường say sưa , thở dài dai dẳng cởi áo khoá treo lên móc quần áo lập lại hành động nhặt từng thứ cuộn giấy bị vo tròn quăng vào thùng rác dưới bàn.

Ngồi trên đầu giường vô cảm nhìn người con gái đang yêu điên cuồng , tội nàng một trách bản thân mười sau bấy nhiêu suy nghĩ bản thân em thật sai lầm , hậu quả là một Danielle tàn tạ , là một Haerin tan nát tới đáng thương .

Âu yếm mái tóc dài , vuốt ve khuôn mặt xanh xao tấc da tấc thịt từng muốn nó chỉ thuộc về mình . Đột ngột nàng bật dậy , đặt đôi mình lên môi em một nụ hôn sau bao ngày chia cắt , nụ hôn nồng nàn vị yêu thương chẳng sâu đậm nhưng đã làm người tỉnh ngộ hoàn toàn .

"Hức..sao không tới hức.tại sao lại để tớ một mình hức..em tồi lắm , đồi tồi Kang Haerin hức..hứchic" đánh thùm thụp vào lòng ngực em rồi chính mình ngã vào nó , uất ức không tả nổi càng ôm em nàng càng khóc lớn , khóc như chưa từng được cho phép khóc trong tay em mới hiểu bản thân mình nhỏ bé đến cỡ nào , nếu là nàng , nàng sẽ không thể chịu đựng nổi những thứ em trải qua nhưng cuộc tình này đâu phải mình em đau khổ ?

"...tôi biết lỗi rồi Danielle à , tôi biết mình sai ở đâu làm ơn đừng khóc nữa tôi sẽ chết mất"

Tiếng khóc vang trời , khóc tới khàn họng từ Danielle khiến em chất đống thành tội lỗi , vòng tay em siết chặt đến ngạt thở người cũng chẳng phản khán , luống cuồng dỗ dành chả khá khẩm hơn là bao , cúi đâu hôn lên bờ môi nọ , chiếc hôn xoá bỏ mọi khoảng cách thầm lặng trong tim , nụ hôn sâu làm nàng chẳng còn phát ra tiếng oà nức nở . Mút nhẹ cánh môi , tuy đây không còn là nụ hôn đầu đời nhưng cách Haerin trân trọng trao nó cho nàng đủ biết em không qua loa , Danielle thì khác lần đầu biết yêu , cái nắm tay , hôn lên má và nụ hôn ngọt ngào trên môi nàng điều trao cho em , mong em sẽ không thể rời xa nàng bất kỳ lần nào nữa .

"Em có biết tớ đã thế nào kể từ hôm đó không ? Rượu và thuốc tớ đều dùng nhưng không hề có tách dụng để quên đi bóng hình em trong giấc mơ , những giấc mơ đẹp đẽ khiến tớ không thể nào thoát khỏi nó" giọng nói nghẹn ngào uất ức kể em nghe .

"Có , là tôi tồi tệ , tôi tồi nên không nghỉ tới cảm xúc của cậu , tôi tệ khi để cậu cô đơn , tôi không còn gì ngoài lời xin lỗi đâu Dani à ."

"Tớ có cảm giác như em vẫn luôn ở cạnh tớ bất kể khi nào , tớ cũng thật đáng trách khi không bên cạnh lúc em cần nhất"

"Là do tôi nói ba mẹ cậu không cho cậu về , tôi sợ vì tôi mà cậu bị ảnh hưởng , xin lỗi cậu "

"Em thật ngốc nghếch , ngốc tới thiệt thòi "

"Xin lỗi cậu , tôi xin lỗi"

"Đừng mãi nhận lỗi về mình , em không có lỗi gì cả , lỗi tại thế gian này quá khắc nghiệt với em thôi"

"Từ bỏ tất cả , bắt đầu lại từ đầu được không ?"

"Ta trước giờ chưa hề bắt đầu Kang Haerin "

Phải rồi , chúng ta chưa hề bắt đầu , điểm xuất phát còn chẳng có nói làm gì . 

"Tôi yêu cậu , yêu hơn bản thân mình , đây là bắt đầu Dani của tôi hãy yên lòng tôi sẽ không để tình mình kết thúc đâu . " Hôn lên trán rồi đôi môi , chỉ có vậy thôi em không còn gì để trao cho nàng cả , chỉ có lời yêu và con tim mình .

"Em hứa chứ ?"

"Tôi sẽ không hứa , chả phải cậu nói 'lời hứa là thứ dễ quên nhất trên đời này' sao ? Giờ thì ngủ đi , ngày mai chúng ta sẽ bước sang trang mới , không còn mưa hay giông bão , hãy quên đi đêm mưa hôm ấy vì tôi đang hiện diện trước mắt cậu" lời khẳng định vững vàng , ôm lấy nhau nằm xuống giường ấm , thì ra nàng chính là người em muốn ấp ủ , chẳng mong quá cao sang mình nàng trong mắt đủ nuôi nấng ta cả đời .

Màn đêm khổng lồ ngoài cửa sổ , có Danielle không dám ngủ giây nào cố nắm giữ giây phút được ở trong lòng em , ôm chặt vì sợ nếu nới lỏng tay mình lập tức vụt mất người nằm cạnh . Có Haerin vỗ về những giấc mơ trong sáng khỏi miếng đen từ ác mộng hằng đêm nàng cô độc , cô gái bé bỏng xuất hiện tựa ánh dương chiếu sáng , kéo tay em ru ngủ cho giấc chiêm bao thêm rực rỡ . Em rằng có cao lớn tới mấy nhưng nơi cặp mắt ngàn sao em chưa bao giờ nhỏ bé đến vậy , sự tin tưởng của Danielle tạo ra Kang Haerin ngày hôm nay thiết tha cuộc sống mong cầu cạnh bên , nàng có tất cả còn em chỉ có mình nàng .

[...]

Thế gian nơi em là gì em nhỉ ? Là Danielle đang say giấc trong hõm cổ , là tiếng chim hót ngân vang , là ánh nắng dịu dàng dìu dắt ta đến chân trời mới . Em thương buổi sáng này , một buổi sáng bình yên chẳng gợn sóng dữ bên vệ cửa đoá hoa nàng trồng đã nở rộ , mỉm cười để mọi cảm xúc được thăng hoa trở lại chả còn buồn bả bi quan , vòng tay em ôm chặt vòng eo người cọ cánh mũi lên vầng trán đáng yêu , thứ dậy trước cả mắt em chính là nụ cười rạng rỡ ngay cả em còn chẳng hiểu vì sao .

Tròng mắt khẽ nhút nhít , mí mắt hé mở không vội vàng , đôi cửa sổ tâm hồn sáng ngời lén lút nhìn người đang vờ ngủ , tuy bọng mắt có sưng tấy Dani vẫn giữ nét tinh nghịch vụt cười chạm tay vào đầu mũi y hệt mèo con của em .

"Mừng vì khi thứ dậy tớ vẫn thấy em"

"Vinh hạnh cho tôi khi vẫn được cậu nhìn thấy" hôn xuống mu bàn tay giọng nói yêu chiều như ôm hết khuôn mặt giáng thế .

"Dani à , tôi có chuyện muốn nói với bác trai và bác gái "

"Chuyện gì thế ? Tớ biết được không ?"

"Được chứ , chuyện là tôi sẽ không gọi họ là 'bác' nữa"

"Hahaha , vậy mau chuẩn bị đi , phải thật chỉnh tề đó"

"Tuân lệnh !"

Và thế là Haerin xin phép về nhà để chuẩn bị , thay bộ quần áo mới tập vợt trước gương không còn hồi hộp , ai mà không bồn chồn lo lắng trước khi sang nhà bạn gái chứ em cũng vậy thôi , ngày thường em có vẻ độc đoán và lạnh lùng nhưng ai cũng phải có bộ dạng này không riêng gì em đâu . Hôm nay không còn sang nhà nàng dưới thân phận bạn bè bình thường nữa , em muốn mình bước chân vào nhà em bằng danh người yêu sau đó là vợ . Bó hoa tươi để sẵn trên bàn , quà cho người lớn em đều chu đáo chuẩn bị đầy đủ sự hồi hộp lúng túng làm em đứng ngồi không yên , tay run run không gài được cúc áo điều ấy khiến em bật cười , nụ cười bất lực kèm chút hạnh phúc , không ngờ Kang Haerin có ngày thành ra thế này đây .

"Cô chủ cần tôi giúp chứ ?" Quản gia Kim nãy giờ chứng kiến cũng lấy làm lạ có đời nào cô chủ nhà mình như vậy đâu ? Cầu trời hôm nay sẽ nắng đẹp .

"Đ-được m-mau lại đâu " lắp ba lắp bắp cả người em run rẩy từng hơi thở mạnh nhìn vào gương lớn xem mình đã đủ chỉn chu hay chưa .

Quản gia Kim giúp em cài lại mấy chiếc cúc áo , sửa lại mấy chỗ chưa hoàn chỉnh để Haerin có một vẻ ngoài tỉ mỉ nhất , không một nếp gấp hoặc nhăn nhúm , bó hoa chính cô cũng kiểm tra kĩ lưỡng không có đoá nào bị héo úa , tóc tai không được sợi nào nằm lệch .

"T-tôi , tôi đã đủ hoàn hảo chưa quản gia Kim ?"

"Dạ đủ rồi ạ , những món quà người dặn dò tôi đã chuẩn bị đầy đủ không thiếu thứ gì , chúc người thành công "

"Cảm ơn , chắc chắn sẽ thành công mà , mau đi thôi"

_________

Có mom nào giúp pr fic tớ lên tiktok đc ko 😭😭 . Nếu đc tớ cảm ơn nhiều lắm .








Chương trước Chương tiếp
Loading...