CẤM KỴ ( FreenBecky )
Chap 38
Khuôn viên bệnh viện được bao bọc bởi bóng mát của hàng cây, trải trên mặt đất là thảm cỏ xanh rì tạo nên một cảm giác gần gũi và dễ chịu. Becky và Nop cùng nhau rảo bước quanh khuôn viên một lúc rồi dừng lại ở trước một chiếc ghế đá ngồi xuống, anh lên tiếng quan tâm " Em đã cảm thấy đỡ hơn chưa?" " Cảm ơn anh, em đã đỡ hơn rồi" " Tên Andrew đó dám đặt bom, còn hạ độc em, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn" – Nop nhăn nhó nói. Cô im lặng không nói gì, nếu như mọi người đã hiểu lầm tên Andrew là người hạ độc thì cô dại gì không thuận nước đẩy thuyền, dù sao hắn gánh thêm một tội thì mức án phạt cũng sẽ tăng lên, ai kêu hắn dám làm Freen của cô bị thương, còn xém chút mất mạng, cô không trả thù thì cô không mang tên Becky Anh thấy cô im lặng không nói gì cũng lặng lẽ nhìn cô. Becky lúc này đang cúi đầu, khuôn mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp, dù lúc này nhìn em vẫn còn chút nhợt nhạt nhưng vẫn không thể giấu đi thần thái lạnh lùng, xa cách của em. Anh tự hỏi, liệu đã bao giờ anh cảm nhận được sự ấm áp của cô khi ở bên cạnh anh chưa? Chưa từng, cô chưa từng vì anh mà thật sự mỉm cười ngọt ngào, hạnh phúc. Chưa từng trao anh một cái nhìn ấm áp như ánh mặt trời. Chưa từng vì anh mà lo lắng đến không thể kiểm soát được hành động của bản thân. Chưa từng vì anh mà thốt lên một lời hẹn ước, sống chết có nhau. Chưa từng..... Tất cả những điều đó, cô chưa từng dành cho anh, dù là một chút thương hại cũng không có. Nhưng cô lại dành những điều đó cho Freen, chị gái của cô. Dù biết là sai trái, là cấm kị nhưng cô vẫn cố chấp ở bên cạnh cô ấy, dành toàn bộ tình yêu cho người con gái đó chứ không phải anh. Rốt cuộc anh không tốt ở đâu, có điểm nào không bằng cô ấy chứ? " Đợi em khỏe hẳn, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới lại nhé" – anh cố gắng kiềm nén những cảm xúc đau đớn, ganh tỵ, ghen tuông cũng như thất vọng, nhẹ nhàng nói với cô. " Sẽ không có đám cưới nào nữa, đợi chị Freen hoàn toàn bình phục, em và chị ấy sẽ đi đến một nơi thật xa, nơi không ai biết đến chúng em, sẽ cùng nhau sống bình bình đạm đạm đến cuối đời" – cô ngẩn đầu nhìn anh rồi phóng tầm mắt ra phía xa, chậm rãi vẽ ra một cuộc sống mà cả cô và chị đều mong muốn. " Không thể như vậy, em không nghĩ đến ông nội, nghĩ đến Amstrong thị sao? Em thừa biết nếu như em quyết định như vậy, không chỉ làm mọi người thất vọng, Amstrong thị cũng sẽ sụp đổ, tương lai của em cũng sẽ không còn" – anh kích động nói, muốn lấy điểm yếu này để níu giữ cô, mong cô suy nghĩ lại. Anh biết cô rất không muốn mọi thứ xấu sẽ xảy ra cho Amstrong thị, cũng như không muốn nhìn thấy ông nội phải buồn.
" Không phải em chỉ có một sự lựa chọn thôi sao? Em chọn Freen " – cô kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ chứa đầy sự chua xót, đây chính là phép lựa chọn và đánh đổi mà cô không muốn nhìn thấy nhất." Em....em điên rồi Becky à, tình cảm giữa hai người chính là loạn luân, em có biết không?"" Em biết chứ, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, em xém nữa đã thật sự phát điên khi tưởng rằng mình sẽ mất chị ấy. Có ai từng nghĩ đến cảm giác của em chưa? Có ai từng trải qua nỗi đau khi phải chọn buông tay người mình yêu chưa. Có ai phải đối mặt với sự sợ hãi khi xém chút nữa phải cùng người mình yêu sinh li tử biệt chưa? Công ty mất đi có thể phấn đấu xây dựng lại từ đầu, nhưng mất đi chị ấy rồi, ai có thể đem một Freen như vậy trở về lần nữa đây?Anh có thể vì người mình yêu mà làm những việc bản thân chưa từng làm, thậm chí có phần ngốc nghếch, phải chịu khổ cực chỉ vì muốn nhìn thấy người mình yêu mỉm cười vui vẻ không?Anh có thể vì người mình yêu mà chịu đựng những lời dè bỉu, thà bị người khác xem thường cũng không muốn người mình yêu phải chịu ghét bỏ không? Anh có thể vì sự lựa chọn của người mình yêu mà chấp nhận chờ đợi, vì sự nhút nhát và yếu đuối của người mình yêu mà chịu đựng tổn thương nhưng vẫn không có nửa lời oán trách không?Anh có thể....có thể vì người mình yêu mà sinh mạng cũng không tiếc, chỉ cần người yêu được bình an mà không ngại ngần dùng cả thân thể để che chở không?Anh có từng....thật sự yêu một người đến như vậy chưa?"Cô nhớ đến chị, nhớ đến con người ngốc nghếch ấy đã vì mình mà chịu đựng nhiều điều, bỗng cảm thấy trái tim thắt lại, như có gì đó nghẹn ở cổ họng khiến sống mũi cay cay" Chị ấy chính là một kẻ ngốc, và bởi vì ngốc nghếch nên mới có thể vì em mà chịu đựng nhiều như thế Nếu như là anh, liệu rằng anh có đủ nhẫn tâm, đủ vô tình để lần nữa chọn rời xa chị ấy không? Anh có đủ tự tin để đánh mất rồi vẫn có thể tìm lại được người yêu mình như vậy không?"Anh ngồi bên cạnh cũng trầm mặc không nói gì. Cô hỏi anh có thể hay không, anh thật sự không chắc chắn về câu trả lời của chính mình. Liệu anh có thể hay không? Anh có thể vì yêu một người mà hi sinh nhiều như vậy không? Anh có thể đánh mất một người xem trọng, yêu thương mình như vậy không?Anh thua rồi, ngay lúc này, anh chấp nhận bản thân mình thua cuộc. Vì anh không cho cô được một câu trả lời chắc chắn thì anh không thể đòi hỏi cô phải lựa chọn anh. Anh thua Freen vì cô ấy ngốc nghếch nhưng cô ấy có thể xem cô chính là cả thế giới của cô ấy mà không chút do dự. Anh thua vì anh biết, cả đời này anh cũng chẳng thể thay thế vị trí của cô ấy trong tim cô, chẳng có bất kì chỗ trống nào để anh có thể chen vào giữa cô và cô ấy. Anh thua triệt để rồi.Becky nhìn sắc mặt anh, đoán ra được có lẽ anh đã nghĩ thông suốt nên khẽ mỉm cười, nắm lấy bàn tay anh, chân thành nói
" Anh là một chàng trai tốt, rồi sẽ có một ngày có người cũng yêu anh như vậy thôi. Cảm ơn anh vì thời gian qua đã dành tình cảm cho em, đối xử tốt với em. Hãy tìm một người xứng đáng với anh hơn em nhé"Nop muốn thốt ra câu "anh chỉ cần em" nhưng anh lại không thể, anh biết anh nên bỏ cuộc. Một nụ cười này của em, một giọng nói chân thành, thật sự quan tâm anh của cô lúc này khiến cho anh biết anh nên buông tay. Khẽ thở dài, anh lo lắng nói" Liệu cuộc sống sau này của hai người sẽ tốt chứ? Anh thật không muốn nhìn cả hai bị người ta chê cười chút nào, còn ông nội của em thì phải làm sao?"" Trước đây em cũng vì sợ người ta chê cười, vì cố kị của bản thân, không dám đối mặt nên mới khiến chị ấy nhiều lần bị tổn thương, nhưng từ giờ em sẽ chỉ sống vì hạnh phúc của chúng em thôi. Còn về ông nội, em sẽ nói chuyện với ông, cũng không mong ông chấp nhận, chỉ mong ông có thể đừng vì hai đứa cháu bất hiếu này mà lo lắng"" Ừ, anh hiểu rồi"Gánh nặng trong lòng cô vì câu nói của Nop mà giảm đi không ít. Có lẽ anh đã thực sự thông suốt, thật tốt, cô sẽ không phải làm tổn thương anh nữa. Đối với cô, anh mãi là một người bạn tốt. Ngồi thêm một lúc, cô và anh cùng trở về phòng bệnh, vừa mở cửa, Freen đã ôm chầm lấy cô, mếu máo nói" Becbec ơi, bọn họ chọc ghẹo chị"Bốn con người mà ai cũng biết là ai đó đang cùng nhau mỉm cười gian ác nhìn hai người, Irin cố nhịn cười, lên tiếng biện minh" 4 người bọn chị có thể làm chứng, bọn chị không hề chọc ghẹo chị Freen đâu a~"Nhìn bốn khuôn mặt gian xảo kia, lại nhìn đến người đang tròn mắt nhìn mình, cô đưa tay cưng chiều vuốt tóc chị, liếc những người kia" Freen của em không biết nói dối"" Thấy chưa, biết ngay mà, bảo vệ thế kia, quả nhiên là cặp đôi mặn nồng khiến người khác nổi da gà a~" – LookNam bĩu môi nói." Còn "Freen của em" nữa chứ, sau khi vượt qua quỷ môn quan, quả nhiên càng thêm khắn khít, ôi, ngọt chết mất" – Faye cũng bè thêm một câu.Chỉ có Kade là không nói lời nào, chỉ mỉm cười đầy thâm ý nhìn Becky và Freen, làm động tác vuốt vuốt cánh tay để biểu thị. Quả nhiên công phu của Kade vẫn lợi hại nhất, có thể không cần nói mà vẫn khiến cho người ta cảm thấy tức ói máu.Nop nhìn thấy cả nhóm vui vẻ như vậy cũng không thể xen vào, lại nhìn thấy cử chỉ cưng chiều, ấm áp của Becky dành cho Freen khiến trái tim khẽ đau, một tia ganh tỵ và ngưỡng mộ với cô liền dâng lên. Cố gằng kiềm xuống những cảm xúc trong lòng, anh lẳng lặng rời đi, anh sợ chỉ cần đứng lâu hơn một chút nữa anh sẽ lại không nỡ buông tay Becky.Cô sau khi đùa giỡn mới sực nhớ tới Nop, quay lại tìm anh thì chỉ còn thấy bóng lưng của anh ở phía xa, tấm lưng rộng, bờ vai vững chắc ấy đã từng tình nguyện dành cho cô nhưng cô chỉ có thể nói lời xin lỗi vì không thể tiếp nhận, đáp lại tình cảm của anh. Cô mong một ngày nào đó, bờ vai ấy sẽ dành cho một người thật sự yêu anh, không phụ tình cảm của anh. " Em nhìn gì vậy?" – Freen thấy em nhìn về phía sau liền khó hiểu hỏi, lúc nãy cô chỉ lo chú ý đến em nên không để ý người ở phía sau. Ngước đầu muốn nhìn theo hướng mắt của em liền bị em kéo về phía giường bệnh nói" Không có gì đâu ạ" – cô không cố ý giấu Freen về sự hiện diện của anh, nhưng để cho chị nhìn thấy anh ta lúc này, có khi nào chị lại ngốc nghếch nghĩ lung tung không? Vẫn là không nên để chị biết thì tốt hơn.Bốn người còn lại đều biết cô nhìn điều gì nhưng cũng không nói ra, có lẽ vì đều đứng về phía Freen và không đồng ý với những hành động vừa qua của Nop nên họ không có thiện cảm anh. Đợi Freen và Becky ngồi xuống giường, Faye liền tươi cười rút tập hồ sơ từ phía sau lưng đến trước mặt cả hai, vui vẻ nói" Chúc mừng em, hợp đồng hợp tác với Royal Chankimha đã về tới tay, họ nói họ rất hài lòng với dự án của em nên sẽ đánh cược thử xem"" Chúc mừng hai người vượt qua đại nạn" – LookNam, Kade và Irin cũng vỗ tay chúc mừng, còn lấy pháo giấy ra bắn mặc kệ nơi đây có phải là phòng bệnh hay không.Becky nghẹn không nói nên lời, cảm động rưng rưng nước mắt, đến giờ cô vẫn không thể tin được tất cả đều là sự thật, mọi thứ đều quá bất ngờ, cầm trên tay bản hợp đồng, tay cô vẫn còn run rẫy không ngừng, gánh nặng cuối cùng trong lòng cô rốt cuộc cũng được bỏ xuống. Tuy nói cô không để tâm Amstrong thị sẽ sụp đổ vì cô có thể cố gắng bằng chính sức mình để gầy dựng lại, nhưng đến khi Amstrong thị thật sự thoát khỏi nguy cơ thì cô mới không còn cảm thấy tội lỗi nữa, cô đã có thể giữ lại được tâm huyết của ông nội và ba." Mọi...mọi người...em cảm ơn" " Aaa, em yêu mọi người chết mất, lại đây em hôn một cái nào" – Freen cảm nhận được nỗi lòng của em dù em không nói ra, nay lại nhìn thấy được đôi mắt đỏ hoe đã tràn ngập những giọt nước mắt, gương mặt như trút được gánh nặng của em càng khiến cô phấn khích hơn, không tự chủ muốn nhào vào bốn người kia mà ôm lấy để tỏ lòng biết ơn." Freen Sarocha, đồ điên, em tránh xa chị ra" – Faye bị Freen làm cho bất ngờ, không kịp tránh nên bị em ôm lấy, cô vừa đẩy khuôn mặt em đang sát lại mình ra, vừa la hét." LookNam, cậu mau kêu người nhốt em ấy lại, em ấy phát điên rồi" – Kade phản xạ rất nhanh, vừa thấy Freen nhào tới đã lập tức chạy xa một khoảng, nói với LookNam đang đứng gần đó." Thật quá đáng sợ, không lẽ vụ nổ làm ảnh hưởng đến não của trẻ rồi? Faye à, mong em ra đi thanh thản" – LookNam chép miệng, giả bộ lắc đầu thương tiếc." Các chị thật quá đáng mà, sao lại nói Freen của em như thế" – Irin tuy miệng nói như vậy nhưng cũng đã chạy qua đứng kế LookNam và Kade, bộ dạng như đang xem kịch vui.Becky chỉ biết mỉm cười lắc đầu nhìn năm người họ, cảm thấy thật có chút bất lực, họ đúng là chẳng quan tâm ở đây là phòng bệnh chút nào mà đùa giỡn ầm ĩ, còn có một bệnh nhân như Freen thật sự quá dồi dào sinh lực, sức hồi phục cũng quá nhanh rồi.
Loạn một hồi, rốt cuộc cũng chịu cả đám cũng chịu để cho Freen và Becky nghỉ ngơi, ngồi quây quần cùng nhau trò chuyện. Đang nói chuyện vui vẻ, bỗng Kade lên tiếng nói ra phát hiện lạ kì của mình" Lúc nãy chị vô tình thấy được bệnh án của Becky và Freen, chị thấy lạ lắm nha, mọi người có để ý không, Freen là nhóm máu O trong khi Becky lại là AB, vậy là sao nhỉ?"" Tuy tớ không học y nhưng cũng có nghe qua một chút, có nhiều gia đình có những đứa con không giống nhóm máu của nhau, nhiều khi cũng không trùng với nhóm máu cả ba mẹ nữa cơ, nhưng xét nghiệm ADN vẫn là con ruột, cái này còn tùy thuộc vào nhóm máu của ba và mẹ nữa. Hừm, điều này cũng không có gì lạ, có thể Freen và Becky cũng nằm trong trường hợp này" – LookNam vuốt vuốt cằm nói, cũng không nghi ngờ gì nhiều." Có khi nào chị Freen và Becky không phải chị em ruột không haha" – Irin nghe vậy liền buột miệng trêu chọc, cũng không kiêng kỵ gì." Ăn nói bậy bạ" – Faye nhìn thấy sắc mặt Becky khẽ biếng liền đánh nhẹ vào vai Irin, quở trách. Cô biết tuy Becky và Freen đã không còn để ý đến chuyện huyết thống nữa nhưng nhắc tới vẫn sẽ là một điều nhạy cảm với cả hai.Trong lúc không khí bỗng dưng có chút khựng lại thì tiếng gõ cửa phòng vang lên, Irin nhanh nhảu đi mở cửa liền nhìn thấy đứng trước cửa phòng là một người đàn ông có phong thái uy nghiêm, khuôn mặt tuấn tú nhưng có nét già dặn và từng trải, ánh mắt sáng có chút lạnh lùng, nhưng khi người đó nhìn về phía Freen, cơ hồ hiện lên một tia ngạc nhiên, còn có vui mừng, ấm áp. Đi bên cạnh ông là một người phụ nữ xinh đẹp, phong cách quý phái nhưng gần gũi đang mỉm cười với cả nhóm và một nam nhân anh tuấn tầm ngoài 30 tuổi cũng lịch sự gật đầu chào với họ.Becky và Faye đều lập tức nhận ra người nam nhân gật đầu với họ, anh ta chính là giám đốc dự án của tập đoàn Royal Chankimha, cả hai đều đã từng gặp và được làm việc với anh ta. Ngay lập tức, Becky cùng những người khác đều đứng dậy muốn chào họ." Mọi người đừng khách sáo, chúng tôi đến đây để thăm bệnh nhân, đừng câu nệ. Thật sự là làm phiền Amstrong tổng và Freen nghỉ ngơi rồi" – bà Nalin bước vào phòng đầu tiên, mỉm cười nói." Dạ, không có gì đâu ạ, tụi cháu cũng đang trò chuyện cùng nhau thôi, lâu lắm rồi Freen mới gặp lại bác gái"– Freen nhìn thấy người quen liền vui vẻ đón tiếp, sau đó lại đưa mắt nhìn những người phía sau lưng bà." Chị quen vị đó sao?" – Becky cúi chào bà rồi nghiêng đầu nói nhỏ với chị" Ừ, chị đã truyền máu cho chồng của bác ấy lần trước ở bệnh viện đó em" – Freen vui vẻ gật đầu.Bà cười với Becky sau đó vẫy tay với hai người đàn ông vẫn còn đứng trước cửa, Avis đi đến trước mặt bắt tay với Becky và Faye, họ vốn dĩ đã từng làm việc với nhau, giờ còn có thể xem như là đối tác." Giám đốc Chankimha, thật ngại quá, lại phải tiếp đón anh trong hoàn cảnh như vậy" – Becky bắt tay với Avis, lịch sự nói
" Không sao, tôi vừa về nước, nghe tin tức về vụ tai nạn nên đến đây để thăm Amstrong tổng và Amstrong tiểu thư" – anh nhã nhặn nói rồi quay sang nhìn Freen, nét cười càng thêm rạng rỡ." Vị kia là......" – Becky nhìn người đàn ông phía sau nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, lịch sự hỏi." À, giới thiệu với mọi người, đây là anh trai tôi, cha của Avis, Ritthit Chankimha"" Chủ tịch Chankimha của tập đoàn Royal Chankimha danh tiếng sao?" – ngoài Freen không biết gì ra, những người còn lại đều ngạc nhiên nhìn người đàn ông nọ nghĩ thầm. Họ vẫn không thể tin được nhân vật lớn như vậy lại xuất hiện ở đây." Amstrong tổng đây quả nhiên tuổi trẻ tài cao, tôi rất hài lòng với bản dự án của cô, mong Amstrong thị và Royal Chankimha có thể hợp tác vui vẻ và lâu dài" – ông nhìn Becky một lượt, quả nhiên là một nhân tài, lại còn có một gương mặt thanh tú tinh xảo, phong thái hòa nhã . Ông lấy thân phận là trưởng bối thầm đánh giá rồi gật đầu tán thưởng, sau đó chìa tay ra bắt tay với cô." Chủ tịch quá khen, đó là vinh dự cho Amstrong thị chúng tôi" – Becky mỉm cười bắt tay với ông. Khí chất của người đàn ông này khiến cho người khác cảm thấy được sự lễ độ nhưng uy nghiêm.Ông thấy những người trong phòng chào cũng gật đầu chào lại, mắt vẫn nhìn Freen khiến Becky nhìn thấy cũng nhíu mày khó hiểu, tại sao ông ấy lại nhìn chị của cô như vậy, hai người có quen biết nhau sao. Việc Freen quen với em gái của chủ tịch Chankimha, cũng là phó tổng của Royal Chankimha cũng đã đủ làm Becky cảm thấy ngạc nhiên rồi, nếu như nói chủ tịch Chankimha và chị ấy có quen biết, cô cũng sẽ không lấy làm lạ nữa. Nhưng ánh mắt của ông ấy nhìn chị rất lạ, giống như ẩn chứa rất nhiều điều.Bà Nalin đứng kế bên, kéo ông đến gần Freen, cười nói" Có phải rất giống không?"" Giống gì ạ?" – Freen không hiểu, gãi đầu hỏi.Ritthit nhìn cô rồi nhìn những người xung quanh, ông không muốn tạo một không khí căng thẳng trong phòng bèn nói tất cả mọi người hãy cùng ngồi để nói chuyện, đợi mọi người ổn đinh mới lên tiếng, ánh mắt có chút buồn bã xa xăm" Thật có lỗi khi đã làm phiền các cháu nghĩ ngơi, ta đến đây đầu tiên là để thăm Amstrong tổng, sau đó là để tìm Freen. Nói ra có thể mọi người không tin, nhưng Freen thật sự rất giống người vợ đã bỏ đi nhiều năm của ta"Vừa nói, ông vừa lấy trong túi ra tấm hình của một người phụ nữ tầm 27-28 tuổi đưa cho mọi người xem khiến ai cũng phải trợn mắt ngạc nhiên khi người trong ảnh có quá nhiều nét giống chị, Becky nhìn thấy cũng cảm thấy bất ngờ, trong lòng gợn sóng, trầm mặc đợi ông nói tiếp." Lúc đó cô ấy vẫn đang mang thai – là một bé gái, ta luôn cố gắng tìm mẹ con của cô ấy nhưng không thể. Đến gần đây ta có nghe Nalin nói về việc gặp được một cô gái rất giống cô ấy, nghi ngờ là con gái của ta. Ta đã sắp xếp mọi thứ về đây cũng chính là muốn tìm cô gái ấy, nhưng không có manh mối, cho tới khi thấy được tin tức nói về vụ nổ, trong đó có hình của Freen, nên ta..."" Không thể nào, xin lỗi vì đã chen ngang lời của chủ tịch nhưng Freen là chị gái của tôi, chúng tôi đã ở bên nhau từ nhỏ đến lớn, gia đình rất hạnh phúc, tôi cũng chưa từng nghe ba mẹ nói về điều gì khác lạ, làm sao lại có chuyện chị ấy là con gái của chủ tịch được, có thể chỉ là người giống người mà thôi"Cô có chút kích động khi nghe ông nói. Từ lúc cô biết nhận thức thì Freen đã luôn ở cạnh cô, gia đình của cô cũng rất hạnh phúc, ba mẹ luôn rất thương yêu chị ấy dù chị ấy không được như những đứa trẻ khác, không hề có một chút phân biệt đối xử nào. Trong tâm trí của cô, chị đã luôn được mặc định là chị gái của cô, là người mà cô thương yêu hết mực và Freen cũng rất thương yêu cô, che chở cô từ khi còn bé. Nếu bây giờ có người nói với cô hai người không phải là chị em ruột, rằng ba mẹ cô đã lừa dối cả hai về thân phận của Freen từ trước đến giờ thì bản thân cô làm sao chấp nhận được đây." Becbec ơi, bình tĩnh"Freen thấy bàn tay run rẫy của em bèn đưa tay nắm lấy, giọng nói nhỏ nhẹ như vỗ về để em có thể bình tĩnh hơn. Thật ra cô nghe cũng không thực sự hiểu hết, nhưng vẫn có thể nắm được một vài điểm, ý họ là nói cô và em không phải là chị em, điều này sao có thể? Lòng Freen cũng bắt đầu bối rối." Chúng tôi cũng không chắc về điều này, nhưng ba tôi và cả tôi nữa, từ lâu đều luôn mong chờ ngày được đoàn tụ cùng mẹ và em gái. Nếu có thể, mong Amstrong tổng và Amstrong tiểu thư đồng ý cho chúng tôi làm một cuộc xét nghiệm DNA, mọi chuyện sẽ nhanh chóng sáng tỏ" – Avis chân thành nhìn cả hai nói. Anh cũng đã mong chờ ngày được đoàn tụ cùng mẹ và người em gái chưa thấy mặt của anh hai mươi mấy năm rồi." Tôi..."Becky lưỡng lự, cô không hề muốn chấp nhận, cô sợ hãi những điều sắp tới có thể xảy ra, cô sợ không biết đối mặt như thế nào, mọi thứ cứ như vậy quay cuồng trong tâm trí cô. Nhưng nhìn vẻ mặt chân thành cùng nỗi đau đã xa người thân bao năm của họ, cô lại không nỡ từ chối, đây chính là một cơ hội cho họ. Cũng nói, nếu như Freen thật sự là con gái của ông Ritthit, vậy chẳng phải kia mới thật sự là gia đình của chị sao?Nếu kia thật sự là gia đình của chị, vậy thì cô sẽ là gì đây? Từ trước tới giờ chị là một thành viên trong gia đình nhỏ có Amstrong ba, Amstrong mẹ và cô, chị mang họ Amstrong. Từ khi ba mẹ mất đi, chỉ còn hai chị em nương tựa lẫn nhau, họ hàng cũng không thân thiết nên chị là cả gia đình của cô. Nếu như bây giờ điều kia thật sự xảy ra, vậy cô sẽ mất đi gia đình nhỏ này sao?Nhìn Freen đang ngây ngô nhìn mình không lên tiếng, cô biết chị luôn nghe lời cô, luôn ủng hộ quyết định của cô, chỉ cần cô không đồng ý thì chị cũng sẽ không đồng ý. Tuy nhiên, nếu đây là sự thật, chẳng phải cô sẽ khiến chị mất đi cơ hội trở về được gia đình của mình sao? Vuốt mái tóc của chị, cô thầm đưa ra quyết định, tuy có chút gượng gạo nhưng lại chân thành, nhẹ nhàng nói" Freen, quyền quyết định này thuộc về chị, em sẽ luôn ủng hộ chị"" Chị sao?" – Freen tròn mắt nhìn em, rồi lại nhìn những người kia không biết nên trả lời thế nào. Cô biết em không muốn cô đồng ý, nhưng những người kia cũng thật quá tội nghiệp, lại tạo cho cô chút cảm giác thân thuộc khiến cô không nỡ từ chối. Ngẫm nghĩ một lúc, Freen gật đầu nói
" Được, thử cũng không sao, chị cũng muốn biết là đã nhầm lẫn ở đâu"Mọi người đều như nín thở đợi quyết định của Freen, khi cô đồng ý mọi người đều có vẻ mặt khác nhau. LookNam, Kade, Faye và Irin đều là người ngoài cuộc, không tiện xen vào chuyện gia đình của người khác, trong đầu họ chỉ thầm nghĩ tại sao lời Irin lại linh nghiệm như vậy chứ. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, như vậy chẳng phải rất tốt sao, Freen và Becky không cùng huyết thống thì tình cảm của họ sẽ chẳng còn gút mắc nào nữa, tuy Becky cảm thấy khó chấp nhận nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với trước đây. Ba người nhà họ Chankimha thì mừng rỡ vì cuối cùng họ cũng có cơ hội để tìm được người nhà của mình. Riêng Becky lại cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng rất nhanh kiềm xuống, đó là quyết định của chị, cô sẽ ủng hộ.Mọi việc xảy ra nhanh chóng, bác sĩ đến lấy mẫu thử của Freen và ông Ritthit đem đi xét nghiệm, mọi người cũng lần lượt ra về để Freen và Becky nghỉ ngơi. Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người, Freen mới xoay người ôm chặt lấy em đang im lặng bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi" Em giận chị sao?"" Ngốc, tại sao em lại phải giận chị chứ?" – cô gượng cười, vỗ vỗ cánh tay đang đặt trên eo của mình nói. Không phải là cô giận chị, chỉ là cô vẫn chưa thể chấp nhận được thôi, không biết kết quả sẽ như thế nào." Chị biết em không thích chị đồng ý với họ" – Freen ngẩn đầu nhìn em nói." Từ bao giờ chị lại bắt đầu biết suy đoán tâm tư của em như vậy, đứa trẻ như chị làm em sợ hãi nha" – cô không phũ nhận, ra vẻ đùa giỡn để Freen không bận lòng vì mình, cũng né tránh ánh mắt của chị, cô không muốn chị biết cô không vui.Freen nhìn thấy biểu hiện có chút gượng gạo của em liền không dấu vết nhấc người lên trên, chống hai tay sang hai bên, mặt đối mặt với em nhìn em, chân thành nói" Em đừng lo, dù có như thế nào thì chị cũng vẫn là Freen mà. Trước đây cũng vậy, hiện tại hay sau này cũng sẽ như vậy, đối với chị em vẫn luôn là người quan trọng nhất, là người mà chị yêu thương nhất"Tuy Freen không biết được điều mà em đang nghĩ, nhưng cô có thể cảm nhận được sự lo lắng của em. Không biết vô tình hay cố ý nhưng cô đã nói trúng được tâm tư của em, cũng khiến Becky dường như thông suốt được một điều, đó là dù có như thế nào, họ vẫn sẽ luôn ở bên nhau, họ vẫn sẽ là một gia đình mà thôi, tình cảm của chị và cô không vì như vậy mà thay đổi.Bật cười trước bộ dạng nghiêm túc của chị, cô trong lòng tuy cảm động nhưng bên ngoài vẫn đùa giỡn, đưa tay quàng qua cổ của chị, ôn nhu trêu ghẹo" Đây có phải là Freen ngốc của em không vậy, thật sự em sắp không nhận ra rồi. Chị là ai? Trả đứa trẻ Freen dễ thương, ngây ngô lại đây cho em"" Chị vẫn là chị mà, em hông nghiêm túc gì hết á" – bị em chọc, cô xụ mặt, bĩu môi lộ ra bộ dáng của một đứa con nít trách móc." Muốn em nghiêm túc chứ gì, được thôi" – nói rồi, cô kéo đầu Freen xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi chị một nụ hôn, từ từ tận hưởng vị ngọt từ đôi môi mềm mại ấy. Freen là một đứa trẻ quá đáng yêu khiến cô cưng chiều, yêu thương. Những hành động ngốc nghếch lại như sưởi ấm trái tim cô, như những âm thanh nhè nhẹ gõ vào trái tim cô từng chút, từng chút một chiếm trọn trái tim cô, khiến cô động tâm. Lại không biết vì điều gì, có lúc chị như một người trưởng thành, những hành động của chị điều khiến cho cô cảm thấy an toàn và cảm động. Mọi thứ thuộc về chị đều khiến cô càng ngày càng yêu chị nhiều hơn nên càng sợ mất chị hơn. Nhưng giờ đây, thứ chị khiến cô cảm nhận được chính là niềm tin. Cô tin tưởng cô và chị có thể bên nhau cả đời.
" Không phải em chỉ có một sự lựa chọn thôi sao? Em chọn Freen " – cô kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ chứa đầy sự chua xót, đây chính là phép lựa chọn và đánh đổi mà cô không muốn nhìn thấy nhất." Em....em điên rồi Becky à, tình cảm giữa hai người chính là loạn luân, em có biết không?"" Em biết chứ, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, em xém nữa đã thật sự phát điên khi tưởng rằng mình sẽ mất chị ấy. Có ai từng nghĩ đến cảm giác của em chưa? Có ai từng trải qua nỗi đau khi phải chọn buông tay người mình yêu chưa. Có ai phải đối mặt với sự sợ hãi khi xém chút nữa phải cùng người mình yêu sinh li tử biệt chưa? Công ty mất đi có thể phấn đấu xây dựng lại từ đầu, nhưng mất đi chị ấy rồi, ai có thể đem một Freen như vậy trở về lần nữa đây?Anh có thể vì người mình yêu mà làm những việc bản thân chưa từng làm, thậm chí có phần ngốc nghếch, phải chịu khổ cực chỉ vì muốn nhìn thấy người mình yêu mỉm cười vui vẻ không?Anh có thể vì người mình yêu mà chịu đựng những lời dè bỉu, thà bị người khác xem thường cũng không muốn người mình yêu phải chịu ghét bỏ không? Anh có thể vì sự lựa chọn của người mình yêu mà chấp nhận chờ đợi, vì sự nhút nhát và yếu đuối của người mình yêu mà chịu đựng tổn thương nhưng vẫn không có nửa lời oán trách không?Anh có thể....có thể vì người mình yêu mà sinh mạng cũng không tiếc, chỉ cần người yêu được bình an mà không ngại ngần dùng cả thân thể để che chở không?Anh có từng....thật sự yêu một người đến như vậy chưa?"Cô nhớ đến chị, nhớ đến con người ngốc nghếch ấy đã vì mình mà chịu đựng nhiều điều, bỗng cảm thấy trái tim thắt lại, như có gì đó nghẹn ở cổ họng khiến sống mũi cay cay" Chị ấy chính là một kẻ ngốc, và bởi vì ngốc nghếch nên mới có thể vì em mà chịu đựng nhiều như thế Nếu như là anh, liệu rằng anh có đủ nhẫn tâm, đủ vô tình để lần nữa chọn rời xa chị ấy không? Anh có đủ tự tin để đánh mất rồi vẫn có thể tìm lại được người yêu mình như vậy không?"Anh ngồi bên cạnh cũng trầm mặc không nói gì. Cô hỏi anh có thể hay không, anh thật sự không chắc chắn về câu trả lời của chính mình. Liệu anh có thể hay không? Anh có thể vì yêu một người mà hi sinh nhiều như vậy không? Anh có thể đánh mất một người xem trọng, yêu thương mình như vậy không?Anh thua rồi, ngay lúc này, anh chấp nhận bản thân mình thua cuộc. Vì anh không cho cô được một câu trả lời chắc chắn thì anh không thể đòi hỏi cô phải lựa chọn anh. Anh thua Freen vì cô ấy ngốc nghếch nhưng cô ấy có thể xem cô chính là cả thế giới của cô ấy mà không chút do dự. Anh thua vì anh biết, cả đời này anh cũng chẳng thể thay thế vị trí của cô ấy trong tim cô, chẳng có bất kì chỗ trống nào để anh có thể chen vào giữa cô và cô ấy. Anh thua triệt để rồi.Becky nhìn sắc mặt anh, đoán ra được có lẽ anh đã nghĩ thông suốt nên khẽ mỉm cười, nắm lấy bàn tay anh, chân thành nói
" Anh là một chàng trai tốt, rồi sẽ có một ngày có người cũng yêu anh như vậy thôi. Cảm ơn anh vì thời gian qua đã dành tình cảm cho em, đối xử tốt với em. Hãy tìm một người xứng đáng với anh hơn em nhé"Nop muốn thốt ra câu "anh chỉ cần em" nhưng anh lại không thể, anh biết anh nên bỏ cuộc. Một nụ cười này của em, một giọng nói chân thành, thật sự quan tâm anh của cô lúc này khiến cho anh biết anh nên buông tay. Khẽ thở dài, anh lo lắng nói" Liệu cuộc sống sau này của hai người sẽ tốt chứ? Anh thật không muốn nhìn cả hai bị người ta chê cười chút nào, còn ông nội của em thì phải làm sao?"" Trước đây em cũng vì sợ người ta chê cười, vì cố kị của bản thân, không dám đối mặt nên mới khiến chị ấy nhiều lần bị tổn thương, nhưng từ giờ em sẽ chỉ sống vì hạnh phúc của chúng em thôi. Còn về ông nội, em sẽ nói chuyện với ông, cũng không mong ông chấp nhận, chỉ mong ông có thể đừng vì hai đứa cháu bất hiếu này mà lo lắng"" Ừ, anh hiểu rồi"Gánh nặng trong lòng cô vì câu nói của Nop mà giảm đi không ít. Có lẽ anh đã thực sự thông suốt, thật tốt, cô sẽ không phải làm tổn thương anh nữa. Đối với cô, anh mãi là một người bạn tốt. Ngồi thêm một lúc, cô và anh cùng trở về phòng bệnh, vừa mở cửa, Freen đã ôm chầm lấy cô, mếu máo nói" Becbec ơi, bọn họ chọc ghẹo chị"Bốn con người mà ai cũng biết là ai đó đang cùng nhau mỉm cười gian ác nhìn hai người, Irin cố nhịn cười, lên tiếng biện minh" 4 người bọn chị có thể làm chứng, bọn chị không hề chọc ghẹo chị Freen đâu a~"Nhìn bốn khuôn mặt gian xảo kia, lại nhìn đến người đang tròn mắt nhìn mình, cô đưa tay cưng chiều vuốt tóc chị, liếc những người kia" Freen của em không biết nói dối"" Thấy chưa, biết ngay mà, bảo vệ thế kia, quả nhiên là cặp đôi mặn nồng khiến người khác nổi da gà a~" – LookNam bĩu môi nói." Còn "Freen của em" nữa chứ, sau khi vượt qua quỷ môn quan, quả nhiên càng thêm khắn khít, ôi, ngọt chết mất" – Faye cũng bè thêm một câu.Chỉ có Kade là không nói lời nào, chỉ mỉm cười đầy thâm ý nhìn Becky và Freen, làm động tác vuốt vuốt cánh tay để biểu thị. Quả nhiên công phu của Kade vẫn lợi hại nhất, có thể không cần nói mà vẫn khiến cho người ta cảm thấy tức ói máu.Nop nhìn thấy cả nhóm vui vẻ như vậy cũng không thể xen vào, lại nhìn thấy cử chỉ cưng chiều, ấm áp của Becky dành cho Freen khiến trái tim khẽ đau, một tia ganh tỵ và ngưỡng mộ với cô liền dâng lên. Cố gằng kiềm xuống những cảm xúc trong lòng, anh lẳng lặng rời đi, anh sợ chỉ cần đứng lâu hơn một chút nữa anh sẽ lại không nỡ buông tay Becky.Cô sau khi đùa giỡn mới sực nhớ tới Nop, quay lại tìm anh thì chỉ còn thấy bóng lưng của anh ở phía xa, tấm lưng rộng, bờ vai vững chắc ấy đã từng tình nguyện dành cho cô nhưng cô chỉ có thể nói lời xin lỗi vì không thể tiếp nhận, đáp lại tình cảm của anh. Cô mong một ngày nào đó, bờ vai ấy sẽ dành cho một người thật sự yêu anh, không phụ tình cảm của anh. " Em nhìn gì vậy?" – Freen thấy em nhìn về phía sau liền khó hiểu hỏi, lúc nãy cô chỉ lo chú ý đến em nên không để ý người ở phía sau. Ngước đầu muốn nhìn theo hướng mắt của em liền bị em kéo về phía giường bệnh nói" Không có gì đâu ạ" – cô không cố ý giấu Freen về sự hiện diện của anh, nhưng để cho chị nhìn thấy anh ta lúc này, có khi nào chị lại ngốc nghếch nghĩ lung tung không? Vẫn là không nên để chị biết thì tốt hơn.Bốn người còn lại đều biết cô nhìn điều gì nhưng cũng không nói ra, có lẽ vì đều đứng về phía Freen và không đồng ý với những hành động vừa qua của Nop nên họ không có thiện cảm anh. Đợi Freen và Becky ngồi xuống giường, Faye liền tươi cười rút tập hồ sơ từ phía sau lưng đến trước mặt cả hai, vui vẻ nói" Chúc mừng em, hợp đồng hợp tác với Royal Chankimha đã về tới tay, họ nói họ rất hài lòng với dự án của em nên sẽ đánh cược thử xem"" Chúc mừng hai người vượt qua đại nạn" – LookNam, Kade và Irin cũng vỗ tay chúc mừng, còn lấy pháo giấy ra bắn mặc kệ nơi đây có phải là phòng bệnh hay không.Becky nghẹn không nói nên lời, cảm động rưng rưng nước mắt, đến giờ cô vẫn không thể tin được tất cả đều là sự thật, mọi thứ đều quá bất ngờ, cầm trên tay bản hợp đồng, tay cô vẫn còn run rẫy không ngừng, gánh nặng cuối cùng trong lòng cô rốt cuộc cũng được bỏ xuống. Tuy nói cô không để tâm Amstrong thị sẽ sụp đổ vì cô có thể cố gắng bằng chính sức mình để gầy dựng lại, nhưng đến khi Amstrong thị thật sự thoát khỏi nguy cơ thì cô mới không còn cảm thấy tội lỗi nữa, cô đã có thể giữ lại được tâm huyết của ông nội và ba." Mọi...mọi người...em cảm ơn" " Aaa, em yêu mọi người chết mất, lại đây em hôn một cái nào" – Freen cảm nhận được nỗi lòng của em dù em không nói ra, nay lại nhìn thấy được đôi mắt đỏ hoe đã tràn ngập những giọt nước mắt, gương mặt như trút được gánh nặng của em càng khiến cô phấn khích hơn, không tự chủ muốn nhào vào bốn người kia mà ôm lấy để tỏ lòng biết ơn." Freen Sarocha, đồ điên, em tránh xa chị ra" – Faye bị Freen làm cho bất ngờ, không kịp tránh nên bị em ôm lấy, cô vừa đẩy khuôn mặt em đang sát lại mình ra, vừa la hét." LookNam, cậu mau kêu người nhốt em ấy lại, em ấy phát điên rồi" – Kade phản xạ rất nhanh, vừa thấy Freen nhào tới đã lập tức chạy xa một khoảng, nói với LookNam đang đứng gần đó." Thật quá đáng sợ, không lẽ vụ nổ làm ảnh hưởng đến não của trẻ rồi? Faye à, mong em ra đi thanh thản" – LookNam chép miệng, giả bộ lắc đầu thương tiếc." Các chị thật quá đáng mà, sao lại nói Freen của em như thế" – Irin tuy miệng nói như vậy nhưng cũng đã chạy qua đứng kế LookNam và Kade, bộ dạng như đang xem kịch vui.Becky chỉ biết mỉm cười lắc đầu nhìn năm người họ, cảm thấy thật có chút bất lực, họ đúng là chẳng quan tâm ở đây là phòng bệnh chút nào mà đùa giỡn ầm ĩ, còn có một bệnh nhân như Freen thật sự quá dồi dào sinh lực, sức hồi phục cũng quá nhanh rồi.
Loạn một hồi, rốt cuộc cũng chịu cả đám cũng chịu để cho Freen và Becky nghỉ ngơi, ngồi quây quần cùng nhau trò chuyện. Đang nói chuyện vui vẻ, bỗng Kade lên tiếng nói ra phát hiện lạ kì của mình" Lúc nãy chị vô tình thấy được bệnh án của Becky và Freen, chị thấy lạ lắm nha, mọi người có để ý không, Freen là nhóm máu O trong khi Becky lại là AB, vậy là sao nhỉ?"" Tuy tớ không học y nhưng cũng có nghe qua một chút, có nhiều gia đình có những đứa con không giống nhóm máu của nhau, nhiều khi cũng không trùng với nhóm máu cả ba mẹ nữa cơ, nhưng xét nghiệm ADN vẫn là con ruột, cái này còn tùy thuộc vào nhóm máu của ba và mẹ nữa. Hừm, điều này cũng không có gì lạ, có thể Freen và Becky cũng nằm trong trường hợp này" – LookNam vuốt vuốt cằm nói, cũng không nghi ngờ gì nhiều." Có khi nào chị Freen và Becky không phải chị em ruột không haha" – Irin nghe vậy liền buột miệng trêu chọc, cũng không kiêng kỵ gì." Ăn nói bậy bạ" – Faye nhìn thấy sắc mặt Becky khẽ biếng liền đánh nhẹ vào vai Irin, quở trách. Cô biết tuy Becky và Freen đã không còn để ý đến chuyện huyết thống nữa nhưng nhắc tới vẫn sẽ là một điều nhạy cảm với cả hai.Trong lúc không khí bỗng dưng có chút khựng lại thì tiếng gõ cửa phòng vang lên, Irin nhanh nhảu đi mở cửa liền nhìn thấy đứng trước cửa phòng là một người đàn ông có phong thái uy nghiêm, khuôn mặt tuấn tú nhưng có nét già dặn và từng trải, ánh mắt sáng có chút lạnh lùng, nhưng khi người đó nhìn về phía Freen, cơ hồ hiện lên một tia ngạc nhiên, còn có vui mừng, ấm áp. Đi bên cạnh ông là một người phụ nữ xinh đẹp, phong cách quý phái nhưng gần gũi đang mỉm cười với cả nhóm và một nam nhân anh tuấn tầm ngoài 30 tuổi cũng lịch sự gật đầu chào với họ.Becky và Faye đều lập tức nhận ra người nam nhân gật đầu với họ, anh ta chính là giám đốc dự án của tập đoàn Royal Chankimha, cả hai đều đã từng gặp và được làm việc với anh ta. Ngay lập tức, Becky cùng những người khác đều đứng dậy muốn chào họ." Mọi người đừng khách sáo, chúng tôi đến đây để thăm bệnh nhân, đừng câu nệ. Thật sự là làm phiền Amstrong tổng và Freen nghỉ ngơi rồi" – bà Nalin bước vào phòng đầu tiên, mỉm cười nói." Dạ, không có gì đâu ạ, tụi cháu cũng đang trò chuyện cùng nhau thôi, lâu lắm rồi Freen mới gặp lại bác gái"– Freen nhìn thấy người quen liền vui vẻ đón tiếp, sau đó lại đưa mắt nhìn những người phía sau lưng bà." Chị quen vị đó sao?" – Becky cúi chào bà rồi nghiêng đầu nói nhỏ với chị" Ừ, chị đã truyền máu cho chồng của bác ấy lần trước ở bệnh viện đó em" – Freen vui vẻ gật đầu.Bà cười với Becky sau đó vẫy tay với hai người đàn ông vẫn còn đứng trước cửa, Avis đi đến trước mặt bắt tay với Becky và Faye, họ vốn dĩ đã từng làm việc với nhau, giờ còn có thể xem như là đối tác." Giám đốc Chankimha, thật ngại quá, lại phải tiếp đón anh trong hoàn cảnh như vậy" – Becky bắt tay với Avis, lịch sự nói
" Không sao, tôi vừa về nước, nghe tin tức về vụ tai nạn nên đến đây để thăm Amstrong tổng và Amstrong tiểu thư" – anh nhã nhặn nói rồi quay sang nhìn Freen, nét cười càng thêm rạng rỡ." Vị kia là......" – Becky nhìn người đàn ông phía sau nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, lịch sự hỏi." À, giới thiệu với mọi người, đây là anh trai tôi, cha của Avis, Ritthit Chankimha"" Chủ tịch Chankimha của tập đoàn Royal Chankimha danh tiếng sao?" – ngoài Freen không biết gì ra, những người còn lại đều ngạc nhiên nhìn người đàn ông nọ nghĩ thầm. Họ vẫn không thể tin được nhân vật lớn như vậy lại xuất hiện ở đây." Amstrong tổng đây quả nhiên tuổi trẻ tài cao, tôi rất hài lòng với bản dự án của cô, mong Amstrong thị và Royal Chankimha có thể hợp tác vui vẻ và lâu dài" – ông nhìn Becky một lượt, quả nhiên là một nhân tài, lại còn có một gương mặt thanh tú tinh xảo, phong thái hòa nhã . Ông lấy thân phận là trưởng bối thầm đánh giá rồi gật đầu tán thưởng, sau đó chìa tay ra bắt tay với cô." Chủ tịch quá khen, đó là vinh dự cho Amstrong thị chúng tôi" – Becky mỉm cười bắt tay với ông. Khí chất của người đàn ông này khiến cho người khác cảm thấy được sự lễ độ nhưng uy nghiêm.Ông thấy những người trong phòng chào cũng gật đầu chào lại, mắt vẫn nhìn Freen khiến Becky nhìn thấy cũng nhíu mày khó hiểu, tại sao ông ấy lại nhìn chị của cô như vậy, hai người có quen biết nhau sao. Việc Freen quen với em gái của chủ tịch Chankimha, cũng là phó tổng của Royal Chankimha cũng đã đủ làm Becky cảm thấy ngạc nhiên rồi, nếu như nói chủ tịch Chankimha và chị ấy có quen biết, cô cũng sẽ không lấy làm lạ nữa. Nhưng ánh mắt của ông ấy nhìn chị rất lạ, giống như ẩn chứa rất nhiều điều.Bà Nalin đứng kế bên, kéo ông đến gần Freen, cười nói" Có phải rất giống không?"" Giống gì ạ?" – Freen không hiểu, gãi đầu hỏi.Ritthit nhìn cô rồi nhìn những người xung quanh, ông không muốn tạo một không khí căng thẳng trong phòng bèn nói tất cả mọi người hãy cùng ngồi để nói chuyện, đợi mọi người ổn đinh mới lên tiếng, ánh mắt có chút buồn bã xa xăm" Thật có lỗi khi đã làm phiền các cháu nghĩ ngơi, ta đến đây đầu tiên là để thăm Amstrong tổng, sau đó là để tìm Freen. Nói ra có thể mọi người không tin, nhưng Freen thật sự rất giống người vợ đã bỏ đi nhiều năm của ta"Vừa nói, ông vừa lấy trong túi ra tấm hình của một người phụ nữ tầm 27-28 tuổi đưa cho mọi người xem khiến ai cũng phải trợn mắt ngạc nhiên khi người trong ảnh có quá nhiều nét giống chị, Becky nhìn thấy cũng cảm thấy bất ngờ, trong lòng gợn sóng, trầm mặc đợi ông nói tiếp." Lúc đó cô ấy vẫn đang mang thai – là một bé gái, ta luôn cố gắng tìm mẹ con của cô ấy nhưng không thể. Đến gần đây ta có nghe Nalin nói về việc gặp được một cô gái rất giống cô ấy, nghi ngờ là con gái của ta. Ta đã sắp xếp mọi thứ về đây cũng chính là muốn tìm cô gái ấy, nhưng không có manh mối, cho tới khi thấy được tin tức nói về vụ nổ, trong đó có hình của Freen, nên ta..."" Không thể nào, xin lỗi vì đã chen ngang lời của chủ tịch nhưng Freen là chị gái của tôi, chúng tôi đã ở bên nhau từ nhỏ đến lớn, gia đình rất hạnh phúc, tôi cũng chưa từng nghe ba mẹ nói về điều gì khác lạ, làm sao lại có chuyện chị ấy là con gái của chủ tịch được, có thể chỉ là người giống người mà thôi"Cô có chút kích động khi nghe ông nói. Từ lúc cô biết nhận thức thì Freen đã luôn ở cạnh cô, gia đình của cô cũng rất hạnh phúc, ba mẹ luôn rất thương yêu chị ấy dù chị ấy không được như những đứa trẻ khác, không hề có một chút phân biệt đối xử nào. Trong tâm trí của cô, chị đã luôn được mặc định là chị gái của cô, là người mà cô thương yêu hết mực và Freen cũng rất thương yêu cô, che chở cô từ khi còn bé. Nếu bây giờ có người nói với cô hai người không phải là chị em ruột, rằng ba mẹ cô đã lừa dối cả hai về thân phận của Freen từ trước đến giờ thì bản thân cô làm sao chấp nhận được đây." Becbec ơi, bình tĩnh"Freen thấy bàn tay run rẫy của em bèn đưa tay nắm lấy, giọng nói nhỏ nhẹ như vỗ về để em có thể bình tĩnh hơn. Thật ra cô nghe cũng không thực sự hiểu hết, nhưng vẫn có thể nắm được một vài điểm, ý họ là nói cô và em không phải là chị em, điều này sao có thể? Lòng Freen cũng bắt đầu bối rối." Chúng tôi cũng không chắc về điều này, nhưng ba tôi và cả tôi nữa, từ lâu đều luôn mong chờ ngày được đoàn tụ cùng mẹ và em gái. Nếu có thể, mong Amstrong tổng và Amstrong tiểu thư đồng ý cho chúng tôi làm một cuộc xét nghiệm DNA, mọi chuyện sẽ nhanh chóng sáng tỏ" – Avis chân thành nhìn cả hai nói. Anh cũng đã mong chờ ngày được đoàn tụ cùng mẹ và người em gái chưa thấy mặt của anh hai mươi mấy năm rồi." Tôi..."Becky lưỡng lự, cô không hề muốn chấp nhận, cô sợ hãi những điều sắp tới có thể xảy ra, cô sợ không biết đối mặt như thế nào, mọi thứ cứ như vậy quay cuồng trong tâm trí cô. Nhưng nhìn vẻ mặt chân thành cùng nỗi đau đã xa người thân bao năm của họ, cô lại không nỡ từ chối, đây chính là một cơ hội cho họ. Cũng nói, nếu như Freen thật sự là con gái của ông Ritthit, vậy chẳng phải kia mới thật sự là gia đình của chị sao?Nếu kia thật sự là gia đình của chị, vậy thì cô sẽ là gì đây? Từ trước tới giờ chị là một thành viên trong gia đình nhỏ có Amstrong ba, Amstrong mẹ và cô, chị mang họ Amstrong. Từ khi ba mẹ mất đi, chỉ còn hai chị em nương tựa lẫn nhau, họ hàng cũng không thân thiết nên chị là cả gia đình của cô. Nếu như bây giờ điều kia thật sự xảy ra, vậy cô sẽ mất đi gia đình nhỏ này sao?Nhìn Freen đang ngây ngô nhìn mình không lên tiếng, cô biết chị luôn nghe lời cô, luôn ủng hộ quyết định của cô, chỉ cần cô không đồng ý thì chị cũng sẽ không đồng ý. Tuy nhiên, nếu đây là sự thật, chẳng phải cô sẽ khiến chị mất đi cơ hội trở về được gia đình của mình sao? Vuốt mái tóc của chị, cô thầm đưa ra quyết định, tuy có chút gượng gạo nhưng lại chân thành, nhẹ nhàng nói" Freen, quyền quyết định này thuộc về chị, em sẽ luôn ủng hộ chị"" Chị sao?" – Freen tròn mắt nhìn em, rồi lại nhìn những người kia không biết nên trả lời thế nào. Cô biết em không muốn cô đồng ý, nhưng những người kia cũng thật quá tội nghiệp, lại tạo cho cô chút cảm giác thân thuộc khiến cô không nỡ từ chối. Ngẫm nghĩ một lúc, Freen gật đầu nói
" Được, thử cũng không sao, chị cũng muốn biết là đã nhầm lẫn ở đâu"Mọi người đều như nín thở đợi quyết định của Freen, khi cô đồng ý mọi người đều có vẻ mặt khác nhau. LookNam, Kade, Faye và Irin đều là người ngoài cuộc, không tiện xen vào chuyện gia đình của người khác, trong đầu họ chỉ thầm nghĩ tại sao lời Irin lại linh nghiệm như vậy chứ. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, như vậy chẳng phải rất tốt sao, Freen và Becky không cùng huyết thống thì tình cảm của họ sẽ chẳng còn gút mắc nào nữa, tuy Becky cảm thấy khó chấp nhận nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với trước đây. Ba người nhà họ Chankimha thì mừng rỡ vì cuối cùng họ cũng có cơ hội để tìm được người nhà của mình. Riêng Becky lại cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng rất nhanh kiềm xuống, đó là quyết định của chị, cô sẽ ủng hộ.Mọi việc xảy ra nhanh chóng, bác sĩ đến lấy mẫu thử của Freen và ông Ritthit đem đi xét nghiệm, mọi người cũng lần lượt ra về để Freen và Becky nghỉ ngơi. Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người, Freen mới xoay người ôm chặt lấy em đang im lặng bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi" Em giận chị sao?"" Ngốc, tại sao em lại phải giận chị chứ?" – cô gượng cười, vỗ vỗ cánh tay đang đặt trên eo của mình nói. Không phải là cô giận chị, chỉ là cô vẫn chưa thể chấp nhận được thôi, không biết kết quả sẽ như thế nào." Chị biết em không thích chị đồng ý với họ" – Freen ngẩn đầu nhìn em nói." Từ bao giờ chị lại bắt đầu biết suy đoán tâm tư của em như vậy, đứa trẻ như chị làm em sợ hãi nha" – cô không phũ nhận, ra vẻ đùa giỡn để Freen không bận lòng vì mình, cũng né tránh ánh mắt của chị, cô không muốn chị biết cô không vui.Freen nhìn thấy biểu hiện có chút gượng gạo của em liền không dấu vết nhấc người lên trên, chống hai tay sang hai bên, mặt đối mặt với em nhìn em, chân thành nói" Em đừng lo, dù có như thế nào thì chị cũng vẫn là Freen mà. Trước đây cũng vậy, hiện tại hay sau này cũng sẽ như vậy, đối với chị em vẫn luôn là người quan trọng nhất, là người mà chị yêu thương nhất"Tuy Freen không biết được điều mà em đang nghĩ, nhưng cô có thể cảm nhận được sự lo lắng của em. Không biết vô tình hay cố ý nhưng cô đã nói trúng được tâm tư của em, cũng khiến Becky dường như thông suốt được một điều, đó là dù có như thế nào, họ vẫn sẽ luôn ở bên nhau, họ vẫn sẽ là một gia đình mà thôi, tình cảm của chị và cô không vì như vậy mà thay đổi.Bật cười trước bộ dạng nghiêm túc của chị, cô trong lòng tuy cảm động nhưng bên ngoài vẫn đùa giỡn, đưa tay quàng qua cổ của chị, ôn nhu trêu ghẹo" Đây có phải là Freen ngốc của em không vậy, thật sự em sắp không nhận ra rồi. Chị là ai? Trả đứa trẻ Freen dễ thương, ngây ngô lại đây cho em"" Chị vẫn là chị mà, em hông nghiêm túc gì hết á" – bị em chọc, cô xụ mặt, bĩu môi lộ ra bộ dáng của một đứa con nít trách móc." Muốn em nghiêm túc chứ gì, được thôi" – nói rồi, cô kéo đầu Freen xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi chị một nụ hôn, từ từ tận hưởng vị ngọt từ đôi môi mềm mại ấy. Freen là một đứa trẻ quá đáng yêu khiến cô cưng chiều, yêu thương. Những hành động ngốc nghếch lại như sưởi ấm trái tim cô, như những âm thanh nhè nhẹ gõ vào trái tim cô từng chút, từng chút một chiếm trọn trái tim cô, khiến cô động tâm. Lại không biết vì điều gì, có lúc chị như một người trưởng thành, những hành động của chị điều khiến cho cô cảm thấy an toàn và cảm động. Mọi thứ thuộc về chị đều khiến cô càng ngày càng yêu chị nhiều hơn nên càng sợ mất chị hơn. Nhưng giờ đây, thứ chị khiến cô cảm nhận được chính là niềm tin. Cô tin tưởng cô và chị có thể bên nhau cả đời.