CẤM KỴ ( FreenBecky )

Chap 27



                                   
                                         

Ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ, soi sáng mọi ngóc ngách của căn phòng nhằm báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu. Ở trên chiếc giường trong căn phòng ấy là hình ảnh của hai người con gái đang ngủ say, Becky vì bị ánh nắng đánh thức liền khẽ cau mày rồi mở mắt, ngẩn đầu nhìn kim ngắn đồng hồ đã chỉ 7 giờ sáng, vốn muốn ngồi dậy nhưng chợt thấy thân thể có chút nặng, như nhớ ra đều gì đó, cô nhìn sang bên cạnh rồi mỉm cười. Chị nằm trong lòng cô vẫn còn đang an giấc, nét mặt thật bình yên, tay chị vẫn đang đặt ngang hông của cô mà ôm chặt.

                     

Kể từ ngày hôm đó, Freen và Becky vẫn luôn ngủ cùng nhau như thế vì khi không có cô bên cạnh, chị cơ hồ không thể ngủ ngon, thường xuyên giật mình, tình trạng này trước đây không có, chỉ từ sau ngày chị trở về thì mới như vậy, cô cũng không biết chị bị làm sao nên chỉ có thể đau lòng ôm chị dỗ dành mỗi đêm. Có thể chị bị như vậy là do cô, vốn dĩ cô không nên để chị đi như vậy, khiến chị phải ở một nơi xa lạ mà sợ hãi.

                     

Nhưng cô thật ra đã nghĩ thiếu một chút rồi, Freen bị như vậy chẳng qua là do vẫn còn bị ám ảnh bởi việc phải xa em, cứ nghĩ đến việc không có em bên cạnh liền khiến cô cảm thấy hoảng hốt, mất mát và đau đớn. Cô sợ em sẽ lại rời xa cô, sợ em bị người khác cướp mất, đó cũng là lý do vì sao mặc dù chị ngủ rất sâu nhưng tay vẫn luôn vô thức ôm chặt lấy cô. Hành động đó giống như muốn cảm nhận được hơi ấm và sự hiện diện của em vẫn luôn ở cạnh cô, muốn cố gắng giữ chặt lấy điều mà bản thân trân quý.

                     

Cô nằm yên lặng ngắm chị, cô đưa tay vuốt những sợi tóc đang phủ trên gương mặt ấy khiến vầng trán có chút bướng bỉnh hiện lên, theo đó là một đôi mắt đẹp đang khép và một chiếc mũi cao cùng khuôn miệng xinh xắn, tinh nghịch. Mọi đường nét của chị, còn có những điều thuộc về chị đều khiến cô yêu đến không biết làm thế nào để xóa bỏ hình bóng ấy ra khỏi tâm trí. Cô chỉ muốn giống như bây giờ, có thể bình yên ở bên cạnh chị từng ngày, có thể nhìn thấy chị mỗi khi thức dậy, nhìn thấy nụ cười ngây ngô ấy, cảm giác thật hạnh phúc biết bao.

                     

Chắc là do Becky cứ vuốt ve khuôn mặt của mình nên khiến cô cảm thấy nhột, lười biếng hé mở đôi mắt nhìn người nằm bên cạnh, khẽ xiết chặt vòng tay, dụi mặt vào lòng em rồi lại tiếp tục ngủ. Cô căn bản là một đứa trẻ không thích dậy sớm, chỉ vì dạo gần đây cứ xảy ra nhiều chuyện giữa cô và em khiến lòng cô khó chịu, đau đớn nên mới thường không thể ngủ ngon, nhưng giờ đã có em ở bên cạnh cô, hơi ấm của em khiến cô an lòng nên cô chỉ muốn ôm em mà ngủ nướng mãi thôi.

                     

Thấy chị dường như đã thức giấc, Becky khẽ vỗ lên cánh tay đang ôm mình của chị, cưng chiều nói

                     

" Chị à, dậy thôi nào"

                     

" Một chút nữa thôi mà " – Freen dùng chất giọng say ngủ cùng ngữ điệu trẻ con tiếp tục làm nũng với em.

                     

" Freen ngoan, dậy thôi, chúng ta còn phải chuẩn bị đi nữa"

                     

" Đi đâu cơ? Chị chỉ muốn ngủ thôi" – cô lắc đầu, mơ màng nói.

                     

" Tối qua em đã nói rồi mà, hôm nay chúng ta sẽ đi thăm ông nội, cũng lâu rồi chúng ta chưa trở về còn gì" – Becky ôn nhu nhắc lại cho chị nghe, gở tay của chị ra rồi ngồi dậy bước xuống giường, lấy đồ chuẩn bị đi làm vệ sinh cá nhân.
      
                   

" Không đi có được không em?" – Freen thấy em rời giường cũng ngoan ngoãn ngồi dậy, đôi mắt mở to đáng thương nhìn em hỏi.

" Không được, ông đã đích thân kêu chúng ta về, sao chúng ta lại có thể không đi được" – cô nhíu mày nhìn chị, hai tay chống hông hỏi – " Có phải chị lại không ngoan không?"

" A, em đừng tức giận, chị sẽ đi mà" – Freen thấy em lấy lại bộ dạng nghiêm túc liền nhanh chóng nói, sau đó lại gãi đầu, buồn bã – " Nhưng....nhưng ông nội không có muốn nhìn thấy chị, lần nào ông cũng không thèm để ý chị, lại còn rất nghiêm khắc, chị...chị...sợ lắm"

Becky thấy vẻ hoang mang và buồn bã của chị liền cảm thấy xót, thật ra cô cũng biết chị lo lắng điều gì, từ trước đến giờ ông nội đều có vẻ như không thích chị, cô cũng không biết tại sao nhưng cô luôn nhìn thấy ông đối với chị rất lạnh lùng, khi chị phạm lỗi thì lại xử phạt rất nghiêm nên từ nhỏ chị vẫn luôn rất sợ ông, nhưng phận làm con cháu, chị và cô như thế nào lại không về thăm ông được. Ngồi xuống bên cạnh chị, cô kéo chị vào lòng rồi nhẹ nhàng nói

" Đừng sợ, không phải còn có em ở cạnh chị sao?"

Freen ở trong lòng em cũng từ từ bình tâm trở lại. Phải rồi, em luôn ở bên cạnh cô mà. Từ lúc còn nhỏ, mỗi lần cô bị ông trách phạt em đều ở bên cạnh, nắm lấy bàn tay cô, chấp nhận chịu phạt cùng cô. Tuy đến cuối cùng vẫn chỉ có mình cô bị phạt nhưng em vẫn luôn ở bên cạnh cùng cô nói chuyện, mang đồ ăn cho cô, dỗ dành cô.

Nhiều lúc cô tủi thân đến phát khóc, cô không hiểu tại sao ông lại ghét cô như vậy, dù cô có cố gắng thế nào đi nữa thì ông vẫn không bao giờ để ý cô, mấy người cháu còn lại của ông cũng vì vậy mà luôn xem thường cô, chọc ghẹo cô và luôn mắng cô ngu ngốc, vẫn chỉ có em luôn bênh vực cô mà thôi.

Hai chị em Amstrong cùng vào xe xuất phát, phải mất hai tiếng xe mới dừng lại ở một căn biệt thự nằm ở ngoại vi thành phố. Căn biệt thự màu trắng, rộng lớn với phong cách cổ điển, trước cổng là hai con sư tử đá uy nghi cùng chiếc cổng đen đang mở rộng chào đón. Xe của chị em họ chạy vào trong sân, nơi có thêm hai, ba chiếc xe ô tô đang đậu.

Freen hôm nay mặc một chiếc áo thun thoải mái cùng chiếc quần âu dài, bên cạnh là Becky vẫn nghiêm túc như mọi khi với chiếc áo sơ mi trắng và cặp mắt kính đen che đi hầu hết khuôn mặt xinh đẹp. Cả hai song song bước vào trong sảnh lớn, nơi đang tập trung vài người ở đó.

Bỏ cặp kính xuống, cô đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn một lượt những người trong sảnh rồi kéo chị bước đến chỗ ngồi của một ông lão đã tóc trắng bạc phơi nhưng ánh mắt lại rất sáng, khí chất cường đại vẫn không vì tuổi tác mà phai nhạt đi, ông lão ấy chính là ông nội của Freen và Becky .

" Ông nội, tụi con đã trở về" – Becky cười nhìn ông nói, khẽ đẩy nhẹ cánh tay của chị.

" Dạ..cháu...cháu chào ông ạ" – Freen được em nhắc nhở liền cúi đầu chào ông, trong lòng vẫn còn chút lo lắng.

          

Ông Amstrong chỉ liếc Freen một cái rồi lại mỉm cười ngoắc Becky đến gần, xoa đầu nói

" Mới ngày nào chỉ là một thiếu nữ, giờ đã trưởng thành như vậy, ta xém không thể nhận ra Becbec của ta nữa rồi, tốt lắm, rất xinh đẹp"

" Becky cùng chị không thể thường xuyên về thăm ông nội, ông không giận tụi cháu chứ ạ" – cô lễ phép nói.

" Không giận, sao lại có thể giận con được, ta biết con rất vất vả, vừa phải đi học, còn phải thay ba gánh vát công ty, sẽ rất bận rộn, con luôn là đứa cháu mà ta tự hào nhất" – ông hài lòng vỗ vỗ đầu của Becky, cưng chiều nói.

Freen bị bỏ rơi một bên cũng không cảm thấy gì, cô vốn dĩ đã quen việc bị ông lạnh nhạt như vậy, chỉ có thể đứng đó nghe ông cùng em trò chuyện, không hiểu sao khi nghe ông khen em thì lòng cô cũng cảm thấy hứng khởi. Có lẽ chỉ cần là người mà bản thân yêu thương thì tự dưng sẽ vì người đó mà vui vẻ.

Becky thấy ông mãi vẫn không chú ý đến chị bèn nói

" Chị Freen ở nhà cũng rất giỏi đó ạ, thường xuyên giúp Becky, chị ấy rất ngoan, dạo trước học vẽ nữa đó ông nội, tranh của chị ấy vẽ cũng rất đẹp ạ"

" Vậy sao" – ông nghe Becky nói liền nhìn Freen rồi hững hờ đáp, sau đó lại chuyển đề tài, cùng cô và hai người cháu khác trò chuyện.

" À, là Freen và Becky đó sao, lâu quá không thấy hai đứa nhỉ?" – một người phụ nữ nhìn vô cùng sang trọng từ trong bếp bước ra, trên tay cầm một chén nước nồng nặc mùi thuốc đưa cho ông Amstrong rồi nhìn hai chị em nói.

" Dạ, là do dạo trước công ty có nhiều việc nên....." – Becky hướng người kia lễ phép trả lời.

" Ta biết Becky tài giỏi nhà chúng ta là tổng giám đốc nên rất bận rộn, chẳng bù với mấy đứa con bất tài của ta chỉ có thể làm một trưởng phòng nhỏ nhoi trong Amstrong thị nên cũng có chút thời gian thường xuyên về thăm ông...nhưng hình như Freen rất rãnh rỗi mà, nào có phải động tay vào việc gì, sao bây giờ mới trở về thế" – người phụ nữ không đợi Becky nói hết đã cắt ngang lời cô, tuy miệng cười nói nhưng trong lời lại có thêm vài phần châm chọc, cay nghiệt.

" Dạ, cháu....tại vì...." – Freen bị nhìn cũng cảm thấy không thoải mái, vừa muốn trả lời thì tay em đã nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt em vẫn nhìn thẳng người phụ nữ kia trả lời

" Khiến cô Ba chê cười rồi, chỉ tại con cảm thấy chị của con thích hợp với hội họa hơn nên mới mời một cô giáo dạy vẽ về dạy cho chị, chị Freen dạo gần đây cũng thường theo con học hỏi một số việc nho nhỏ trong kinh doanh, cô Ba cũng biết chị ấy không thể nào bằng được hai em William và Eva nên phải bỏ thời gian ra cố gắng rất nhiều, hôm nay cũng là do chị ấy cùng Becky đều nghỉ nên mới cùng nhau về thăm ông ạ"

Becky tuy ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, cô làm sao không biết người được gọi là cô Ba – Malee Amstrong kia ghét hai chị em cô như thế nào, còn biết Freen không được ông yêu quý nên thường xuyên lôi chị ra châm chọc, chỉ vì thân là con cháu, dù gì cũng là người thân trong gia đình nên cô mới phải nhẫn nhịn như vậy, gặp người khác thì còn lâu cô mới để yên.
               

Malee Amstrong là con gái của ông Amstrong , em gái của ba Freen và Becky, có chồng nhưng đã li dị từ lâu, sống cùng hai đứa con theo họ mẹ là William Amstrong và Eva Amstrong.

" À, ra là vậy sao, trước đây ta vẫn sợ Freen không làm được gì sẽ khiến người khác xem thường thôi, bây giờ biết học hỏi thế là tốt, không chừng sẽ làm được vài chuyện vặt vãnh, đúng không Freen?" – vẫn giọng điệu khinh thường ấy, bà ta như muốn để cho ông Amstrong càng thêm chán ghét Freen hơn, một phần lại muốn đem con mình nâng lên một chút, ít ra con bà không vô dụng như Freen kia.

Cô vẫn chỉ cúi đầu không đáp, Becky nghe bà ta nói, nhìn khuôn mặt đắc ý của bà ta mà đôi mày xinh đẹp nhíu chặt lại, ánh mắt hiện lên tia lạnh lùng, bàn tay đang nắm lấy tay chị cũng tức giận đến run rẫy. Bà ta thật sự rất quá đáng.

Như cảm nhận được em tức giận, cô khẽ vỗ nhẹ tay em khiến em quay lại nhìn cô, sau đó nở ra một nụ cười hiền lành với em ý bảo " không sao đâu, em đừng tức giận".

Nhìn thấy nụ cười và ánh mắt nhu hòa như nước của chị khiến lửa giận trong lòng cô cũng nguội đi không ít, cô biết chị chấp nhận chịu thiệt cũng chỉ là không muốn cô vì chị mà cùng cô Ba đấu khẩu, chị là muốn giữ hòa khí và hình tượng cho cô. Chị của cô, một đứa trẻ đơn thuần như chị từ bao giờ lại biết suy nghĩ như vậy?

Ông Amstrong từ đầu đến cúi vẫn không hề nói câu nào, chỉ có anh em William và Eva là thấy Becky im lặng chấp nhận chịu thua mẹ của mình liền cười thầm trong lòng. Cũng chỉ có đôi mắt tinh tường của ông Amstrong mới nhìn thấy hành động thật nhỏ của Freen và Becky, trong lòng không hiểu vì lại cảm giác có chút bất an không đúng nhưng ông cũng nhanh chóng lơ đi, ông khẽ ho vài tiếng nói, âm thanh có phần uy nghiêm:

" Khụ khụ, được rồi, đã không còn sớm nữa, chúng ta cùng nhau dùng bữa trưa thôi, Becky, con lại đây dìu ta đi"

Cô nghe ông nội nói thì khẽ dạ một tiếng buông tay chị ra, quay sang mỉm cười với chị rồi bước đến bên cạnh đỡ ông đi, cô nghe ông ho vài tiếng liền quan tâm hỏi

" Ông nội không khỏe sao ạ?"

" Ừ, trời dạo này trở lạnh, người già như ta cũng không tránh khỏi đau nhứt và ho vài tiếng" – ông chậm rãi trả lời, đối với Becky thì ông luôn ôn hòa như thế.

" Becky, con cũng thật vô tâm đi, lúc nãy ta bưng chén thuốc cho ông con không thấy sao, William và Eva cũng không ngại khổ chạy qua chạy lại thăm ông nội, còn mang theo nhiều thuốc bổ cho ông" – Bà Malee lên tiếng nói.

" Dạ, là lỗi của Becky, nếu con biết ông không khỏe thì con đã về thăm ông và mang chút thuốc bổ đến sớm hơn" – cô bỏ ngoài tai lời nói của người cô Ba kia, nhìn ông nội của mình, hối lỗi nói.

" Không sao, về là tốt rồi, ta không trách con, nhà ta cũng không thiếu những thứ ấy" – ông Amstrong xua xua tay.

Sau bữa cơm trưa, Becky đỡ ông nội về phòng nghỉ ngơi, bị ông giữ lại cùng ông trò chuyện, Freen chỉ có thể một mình ngồi trên chiếc xích đu trong sân, nhìn trời mà thẩn thờ. Cô biết cô không được hoan nghênh ở đây, cô cũng đã quen bị cô Ba châm chọc, xem thường rồi, đứa trẻ ngoan như chị từ trước đến giờ cũng không biết giận hờn, oán trách ai.
                   

" Xem ai đang ngồi kia, có phải là chị họ Freen Sarocha hay không?" – giọng nói của một người con trai vang lên.

" Anh hai à, đừng hạ thấp bản thân như vậy chứ, ngu ngốc như chị ta làm sao có thể làm chị họ của chúng ta được" – một giọng nói mỉa mai khác, lần này là của một cô gái.

Freen nghe thấy cũng quay sang nhìn họ, sau đó lại mặc kệ, tiếp tục nhìn trời. Hai anh em kia cùng tiến về phía Freen.

" Anh hai xem, không những ngu ngốc mà thính lực còn có vấn đề nữa" – cô gái có giọng điệu chua ngoa tiếp tục công kích cô.

" Trông dáng vẻ của chị ta kìa, nhà Amstrong có một người như chị ta cũng thật thất bại mà, xem ra Becky kia vẫn còn tốt hơn" – người con trai tên William lên tiếng.

" Hứ, Becky kia thì sao, ỷ được ông thương yêu thì không coi ai ra gì, suốt ngày cứ trưng ra bộ mặt lạnh lùng, làm như mình thanh cao, giỏi giang lắm không bằng, chẳng qua là con gái của con trai cả nên mới được ngồi vào cái ghế tổng giám đốc đó thôi, không chừng ngoài mặt tỏ ra ngoan ngoãn như vậy nhưng ai biết cô ta tính toán gì trong đầu, lúc nãy còn muốn chống đối với mẹ nữa mà, cô ta có cái gì tốt" – Eva ghét bỏ nói, không ngừng nói xấu Becky.

" Ừ, đúng, cô ta không có gì tốt, làm sao tài giỏi, xinh đẹp như em gái của anh chứ" – William thấy em gái mình sinh khí liền nuông chiều nói.

" Hai người thì biết gì, Becbec rất xinh đẹp, rất thông minh, các người không được nói xấu em ấy" – Freen nghe người khác nói lời không tốt về em liền phẫn nộ chỉ về phía hai anh em họ nói, ngữ điệu vẫn có chút trẻ con yếu thế.

" Ây chà chà, xem kìa, còn biết bảo vệ em gái cơ đấy, thứ ngu ngốc như chị thì biết gì mà nói, à mà không phải cô em gái yêu quý của chị đang cặp kè cùng công tử của tập đoàn Rat thị - Nop Ratchanon sao, không biết chừng cũng là lợi dụng anh ta để bản thân có chỗ đứng vững chắc, có thêm người giúp đỡ thôi, nhìn cô ta là đã biết là một người mưu mô xảo nguyệt, chuyện lợi dụng người khác rồi, chẳng thua gì hồ ly tinh"

Eva cay nghiệt xem thường Freen nói, thật ra là do cô ta cũng thầm thương trộm nhớ Nop, một người vừa đẹp trai lại tài giỏi, gia thế cũng lớn mạnh, đúng với bạch mã hoàng tử trong mơ của cô ta. Thế mà lại bị Becky cướp mất, khi nghe tin anh quen với Becky, cô ta liền ghen tị và ganh ghét hơn.

" Bốp" – một tiếng động thật lớn vang lên, sau đó chỉ nhìn thấy Eva ôm một bên má đang sưng đỏ của mình, trừng mắt hoảng hốt nhìn Freen, mọi thứ diễn ra quá nhanh đến nỗi William cũng bàng hoàng.

" Tôi nói rồi, không được nói xấu em ấy" – Freen tức giận gầm giọng nói, cô vốn dĩ có thể như một đứa trẻ nhỏ ngây ngô vô hại, nhưng chỉ cần đụng đến Becbec của cô thì dù có hiền lành thế nào cũng sẽ trở nên thật đáng sợ, có thể đả thương người khác.

Freen không phải là người có xu hướng bạo lực, chỉ là cảm thấy quá tức giận với những lời nói sỉ vả em, cô không muốn bất kì ai nói xấu về em, càng không muốn nghe về mối quan hệ của em cùng người đó, chạm đến nỗi đau và sợ hãi của cô. Cô không biết làm gì để cô ta im lặng, theo phản ứng liền đưa tay tát cô ta một cái, sau đó mới hoảng hốt nhìn tay của mình.
       
                   

" Chị....chị dám đánh tôi, được lắm" – Eva giận dữ vì bị Freen đánh, trong lúc chị vẫn còn đang hoang mang liền tiến đến gần, đưa tay muốn tát trả. Nhưng bàn tay kia nhanh chóng bị chụp lại, theo sau là một giọng nói lạnh lùng khiến cô ta cũng phải vài phần run rẫy

" Có phải là cô sống yên bình quá nên muốn tự tìm phiền phức hay không?"

Becky nhìn Eva, ánh mắt mang theo sát khí như muốn giết người tới nơi khiến cho cô ta cũng sợ hãi cứng đờ. William thấy không ổn bèn lên tiếng thay em gái giảng hòa.

" Ây, mọi người có gì từ từ nói, đều là người trong nhà, hòa khí là quan trọng nhất, Eva chỉ muốn giỡn với chị Freen một chút thôi mà, chị đừng nóng" – William vừa nói vừa muốn giúp em gái của mình thoát khỏi tay của Becky, nhưng lực đạo mà cô dùng có vẻ không hề nhỏ, tay của Eva đã sớm trắng bệt không còn chút máu.

Liếc nhìn William, lại nhìn sang Freen, thấy chị không trầy sướt chút nào cô mới từ từ buông cô ta ra, hừ lạnh

" Tốt nhất chỉ là chị em đùa giỡn, nếu không thì tôi không cần biết các người là em họ hay là gì, đều sẽ không yên thân với tôi đâu" – Becky vốn là người nhỏ tuổi nhất nhưng vì vai vế nên hiển nhiên sẽ lớn hơn hai người kia một bậc.

Nói xong, không đợi hai người kia đáp lại, Becky đã kéo Freen đi ra sau vườn, ngồi trên ghế đá, cô dịu dàng nhìn chị hỏi

" Làm sao vậy? Sao chị lại cùng người khác đánh nhau?"

" Là chị đánh Eva, có phải chị không ngoan không, chị cũng không muốn đánh em ấy đâu, nhưng....nhưng....." – Freen thấy em dịu dàng với mình liền cúi đầu nhận lỗi, em đã từng nói với cô đánh người là không tốt.

" Nhưng sao?" – Becky vẫn như vậy ôn nhu hỏi.

" Nhưng em ấy nói không tốt về em nên chị....chị...đã tát em ấy, xin lỗi, chị lại không ngoan rồi"

" Chị vì em mà đánh nhau sao?" – Becky lúc nãy ở đại sảnh chỉ kịp nhìn thấy Freen tát Eva một cái rồi nói gì đó, sau đó Eva muốn đánh lại chị nên cô ngay lập tức chạy ra ngăn cản. Khi nghe chị giải thích cô liền ngạc nhiên rồi mỉm cười hỏi, trong lòng lại dâng lên một mảng ngọt ngào.

Freen gật đầu, ánh mắt đáng thương sợ Becky tức giận nhưng khi nhìn thấy em mỉm cười, cô cũng cảm thấy nhẹ nhỏm không ít.

" Lần sau không được như vậy nữa, trừ phi là bảo vệ bản thân, còn không thì đánh nhau là không tốt biết không?"

" Biết, nhưng chị không muốn người khác nói xấu em, nếu họ giống như cô Ba, chỉ nói chị thôi thì chị sẽ không đánh nhau với họ đâu " – Freen bĩu môi, dùng ngữ điệu trẻ con nói ra lời trong lòng của mình.

" Vậy sao lúc nãy lại không cho em bênh vực chị, em cũng không muốn nghe cô Ba nói chị như vậy" – Becky nhíu mày nói.

" Vì...vì chị đã quen rồi, chị không muốn em vì chị mà cãi nhau với cô Ba, ông nội sẽ không thích thấy em như vậy, chị không muốn ông nội sẽ không thương em nữa" – Freen vụng về biểu đạt suy nghĩ của mình.

                

Mặc dù đã sớm đoán là như vậy nhưng khi nghe chính miệng chị nói ra thì Becky vẫn không tránh khỏi rung động, trái tim của cô vì chị mà trật nhịp, nỗi xúc động dâng trào xen lẫn hạnh phúc. Chị là đang dùng cách riêng của mình để lo lắng cho cô, Freen của cô đã thật sự trưởng thành rồi sao?

" Freen ngốc, em mới là không cần chị vì em mà chịu thiệt thòi như vậy" – cô vuốt ve gương mặt chị, thanh âm mềm mại.

" Chỉ cần em vui vẻ thì mọi thứ với chị đều tốt hết á" – Freen tự nhiên hưởng thụ sự ôn nhu của em dành cho mình, cười híp mắt nói.

Becky không đáp, chỉ im lặng nhìn chị, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định.

" Freen, chị có thể vì em mà chịu đựng như vậy, sao em lại có thể làm tổn thương chị đây, có lẽ em nên vì chị, cũng là vì mình mà làm một chút gì đó, dù không thể thừa nhận và chấp nhận thứ tình cảm kia, nhưng cả đời cứ như lúc này cũng thật tốt"

----------------------------------

Tối của hai ngày sau đó , chiếc điện thoại của Nop nhẹ nhàng "ting" một tiếng, một tin nhắn mới được gửi vào từ số điện thoại của Becky, cô muốn hẹn gặp anh.

" Becky, em hẹn anh ra đây có gì không?" – đây là lần đầu tiên cô chủ động hẹn anh nên anh hớn hở chạy đến bên cạnh chiếc bàn cô đang ngồi.

" Anh có muốn gọi gì không?" – cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh.

" Không cần đâu, gặp em là anh đã cảm thấy rất đủ rồi, vì sao hai ngày qua em lại không gặp anh vậy?"

" Em...thật ra hôm nay em hẹn anh ra đây là có một chuyện quan trọng muốn nói với anh" – cô sắc mặt ngưng trọng, khó khăn mở miệng.

" À, anh cảm thấy khát nước rồi, để anh gọi nước đã" – Nop nghe Becky nói, trong lòng tự dưng có dự cảm bất an nên liền trốn tránh, muốn đứng dậy đi đến quầy gọi nước.

" Nop, anh nghe em nói" – Becky không để anh có cơ hội lãng tránh, nhanh chóng đè chặt cánh tay anh, thở ra một hơi dài nói – " Em xin lỗi nhưng....chúng mình chia tay anh nhé"

Anh như chết sững trước lời nói của cô, anh không thể tin vào tai mình, trái tim cũng nhói đau. Anh cố gắng nhìn vào mắt cô để tìm kiếm một tia đùa giỡn, mong cô chỉ là muốn trêu ghẹo anh mà thôi. Nhưng không, ánh mắt ấy cực kì nghiêm túc, anh đau đớn hỏi

" Có thể cho anh biết lý do không? Là do anh không tốt sao?"

" Không phải" – Becky lắc đầu, trong lòng cũng vừa hối hận lại vừa đau lòng khi đã làm tổn thương anh, nhưng cô ích kỉ, cô không muốn làm tổn thương người cô yêu nhất là chị.

" Anh rất tốt, em còn sợ bản thân không xứng với anh nữa"

" Vậy thì tại sao lại chia tay?"

" Vì...vì....em không yêu anh" – cô đã từng mong bản thân có thể yêu anh để quên đi thứ tình cảm kia nhưng cô bất lực, dù cố gắng thế nào đi nữa cô vẫn không thể từ bỏ thứ tình cảm kia.

" Em yêu người khác sao?" – Nop cố gắng kiềm nén đau đớn hỏi.

" Phải" – Becky nhìn anh một lúc rồi trả lời.

" Từ bao giờ?" – Anh không tin cô là người lăng nhăng và bắt cá hai tay.

" Đã từ....nhiều năm về trước" – coi buồn bã nghĩ về Freen.

" Vậy sao em lại chấp nhận anh"

" Vì anh là một chàng trai tốt, em đã hi vọng tình yêu của anh có thể giúp em quên người đó và yêu anh, nhưng đến cuối cùng thì em đã sai rồi, em rất ân hận vì đã làm tổn thương anh bởi sự ích kỉ ngu ngốc của mình"

" Người đó là ai vậy, anh có thể biết được không?" – Nop luôn biết cô có một nỗi niềm không thể nói, nó như một thứ luôn đè nặng trong lòng em, cũng chính là vật cản khiến anh không thể nào tiếp cận vào trái tim em, đến lúc này thì anh đã biết, đó là vì em đã yêu một người.

Cô nghe câu hỏi của anh thì cười buồn, sau một lúc mới bất lực trả lời anh

" Là một người em không nên và vĩnh viễn không thể yêu"

Chương trước Chương tiếp
Loading...