Bóng Em Sau Lưng Mặt Trận

Giữa bom đạn



Giữa những cánh rừng ngút ngàn, nơi chỉ có sự im lặng của đất trời và tiếng gió thổi qua từng nhánh cây, Nhạn Mai chạy hết sức mình. Mồ hôi ướt đẫm trên trán, cổ và lưng cô. Dù đã mệt nhoài, nhưng đôi chân vẫn không ngừng di chuyển. Cô biết, nếu ngừng lại, địch sẽ bắt kịp.

Tiếng súng vang lên ở phía xa, không gian xung quanh như đang bốc cháy. Cả tiểu đoàn của cô gần như hy sinh trong cuộc đụng độ khốc liệt với quân địch. Mất mát quá lớn. Cô và vài người đồng đội còn lại may mắn sống sót, nhưng mọi thứ không còn như trước nữa.

Vẫn chưa kịp thở một hơi dài, Nhạn Mai lao vào một khe suối cạn và tiếp tục chạy. Cô không biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết rằng phải trốn thoát. Cô không thể chết trong cuộc chiến này, không thể để những kỷ niệm đẹp đẽ về quê hương và những người thân yêu bị chôn vùi. Nhạn Mai Tự nhủ không thể nào bỏ cuộc được vì còn bảo vệ quê hương này và những người đồng đội của cô đã nằm xuống 

Sau một thời gian dài, khi cái bóng của đêm đã bao trùm cả khu rừng, Nhạn Mai kiệt sức và ngã quỵ xuống đất. Cô thở dốc, cảm nhận từng nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Dù có mệt mỏi đến đâu, cô vẫn không thể gục ngã.

Trong lúc đó, cô chợt nghe thấy tiếng động ở phía xa. Một âm thanh như có người đang di chuyển trong rừng. Cẩn thận, Nhạn Mai vội vàng tìm một chỗ ẩn nấp và nín thở lắng nghe.

Những bước chân đều đặn và nhanh chóng đến gần. Cô ngẩng đầu lên, và ngay lập tức gặp phải đôi mắt của người lính du kích.

Lệ Hà, một chiến sĩ du kích nổi tiếng trong đội của Trịnh Tố Linh, đội trưởng đội du kích, đứng cách cô không xa. Bên cạnh Lệ Hà là một nhóm đồng đội, đều là những cô gái có ánh mắt kiên quyết, dũng cảm. Tất cả đều đã từng trải qua những trận đánh ác liệt, nhưng không ai trong số họ tỏ ra hoảng sợ.

Lệ Hà dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Nhạn Mai. Cô hơi nghiêng đầu, như thể đang đánh giá tình hình. Không nói lời nào, chỉ ra hiệu cho đồng đội dừng lại. Cả nhóm đứng im lặng trong giây lát, rồi Lệ Hà bước tới gần.

"Em là ai?" Lệ Hà hỏi với giọng điệu lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại đầy quan tâm.

Nhạn Mai nuốt một ngụm nước bọt, mắt vẫn nhìn thẳng vào Lệ Hà. Cô không nói gì ngay lập tức, mà chỉ cúi đầu, tự hỏi mình có nên kể lại tất cả về cuộc chiến mà mình đã trải qua hay không. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết, chân thành của Lệ Hà, cô quyết định.

"Em... là một du kích của tiểu đoàn Đoàn Kết," Nhạn Mai trả lời, giọng cô run rẩy nhưng chắc chắn. "Tiểu đoàn của em... đã bị tấn công và gần như đã hy sinh hết . Em là người sống sót duy nhất."

Lệ Hà im lặng trong giây lát, ánh mắt sắc bén vẫn không rời khỏi cô. Rồi cô gật đầu, như thể hiểu rõ tình cảnh.

"Vậy sao," cô nói nhẹ nhàng. "Cô ấy là người mới, nhưng muốn sống sót, phải gia nhập chúng tôi."

Nhạn Mai ngẩng lên nhìn, trong ánh mắt cô lộ rõ vẻ nghi hoặc. "Cô là ai?"

Lệ Hà không trả lời ngay, mà chỉ quay sang đồng đội mình. "Cùng lên, chúng ta không thể chờ đợi lâu nữa."

Cả nhóm tiếp tục di chuyển. Nhạn Mai không còn cách nào khác, đành phải theo sau. Dù trong lòng còn nhiều nghi vấn, nhưng cô biết rằng đây là cơ hội duy nhất để sống sót.

Cuối cùng, khi họ đến một khu vực ẩn nấp an toàn, Nhạn Mai được đưa vào một căn lều nhỏ. Những người lính du kích bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Lệ Hà đứng trước mặt cô, gương mặt nghiêm nghị như thường lệ.

"Chúng tôi là những chiến sĩ bảo vệ đất nước này," Lệ Hà nói, ánh mắt kiên quyết. "Bây giờ em đã là một phần của đội. Nếu em muốn sống sót, em phải chiến đấu cùng chúng tôi. Hãy làm tốt nhiệm vụ của mình."

Nhạn Mai cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Lệ Hà. Cô không còn lựa chọn nào khác, dù lòng đầy mâu thuẫn, nhưng cô biết rằng việc gia nhập đội của Lệ Hà chính là cơ hội duy nhất để tiếp tục chiến đấu vì quê Hương và trả thù cho các đồng đội của mình đã nằm xuống để dành lại quê hương này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...