Bí mật của thỏ trắng [EmiBonnie]
4. Con thỏ có trái tim yêu thương
Sau khi giao xong đơn hàng bí ẩn, cả hai vẫn còn run như cầy sấy. Dù đã rời khỏi ngôi nhà rùng rợn kia, cảm giác ớn lạnh vẫn bám theo họ. Emi lén nhìn Bonnie, thấy thỏ con mặt vẫn còn tái mét, lông tai cụp xuống đầy hoảng loạn."Thôi thôi, quên chuyện đó đi! bây giờ theo tui đi mua đồ cho mấy người nè!"Bonnie chớp mắt "Mua gì vậy chị?"Emi ho khan, quay mặt đi chỗ khác"... Đồ lót "Bonnie "???"______________________Tại cửa hàng quần áoEmi cố gắng giữ bình tĩnh khi bước vào khu đồ lót. Nhưng cửa hàng này toàn là con người, mà chị lại đưa một con thỏ trắng đang ngây thơ không biết chuyện gì vào mua "đồ lót?". Chuyện này khiến Emi cảm thấy từng ánh mắt kỳ lạ đang lia về phía mình."Emi ơi... cái này là gì vậy?"Bonnie hồn nhiên khều tay vào một cái áo ren, mắt long lanh đầy tò mò.Emi ngượng chín mặt, giật phắt cái áo lại, cười gượng, lẩm nhẩm đủ cho em nghe"KHÔNG! KHÔNG PHẢI CỦA EM!"Chưa dừng lại ở đó, Bonnie còn tiếp tục với một cái quần lót ren siêu sexy"Còn cái này thì sao?"Emi đỏ bừng mặt, suýt nữa muốn độn thổ"TRỜI ĐẤT QUỶ THẦN ƠI, ĐỂ XUỐNG COI!"Xung quanh, mấy cô gái đang mua sắm che miệng cười khúc khích, một số người còn liếc Emi đầy ám muội. Emi cảm giác mình không thể sống nổi nữa."Con thỏ kia đứng im đi!""ủa mà sao phải bận vậy chị?" Bonnie ngơ ngác hỏi"không bận coi sao được...""Em thấy bận đồ chi cho nóng nực, cứ bình thường là siêu mát rồi""Nín đi má!""ơ...""Ủa mà sao biết được em mặc kích cỡ nào dậy?!"XỊT KEO LẦN THỨ NEmi ngây người, trong khoảnh khắc đáng ngờ, cô thở dài giải thích một cách ngượng ngùng..."Thật ra... khi tắm cho mấy người thì tui nhìn là biết rồi"Bonnie đứng sững người, hai tay vịn vào khung sắt trong chuồng mở to hai mắt như vừa nghe thấy một lời tuyên bố kỳ lạ nhất trong đời." QUAO!! chị là thần thánh hả?"Emi đỏ mặt, cố gắng giấu đi vẻ bối rối, nhưng không thể không lắp bắp"K-không phải vậy đâu! Ý là... chỉ thăm dò thôi!"Bonnie nghiêng đầu, nhìn chị với vẻ mặt khó hiểu, vẫn chưa hết hoang mang."Là sao!?"Emi thở dài, vừa xấu hổ, vừa bực mình, cố gắng thanh minh"Không phải đâu! ý là lúc tắm cho mấy người thì tui cũng phải nhìn mới tắm được, chứ đâu thể nào nhắm mắt mà tắm cho được đúng không?"Bonnie vẫn nghi ngờ, nhưng không hỏi thêm nữa mà gật gật đầu đồng ý. Cả hai đi ra khỏi cửa hàng, và Emi chẳng dám nhìn ai nữa, chỉ vội vã xách đồ chạy một mạch.Emi ngẩn người, hồn vía bay mất, bối rối đến mức không thể nói nên lời. Emi lúc này cũng đã làm quen với ánh nhìn đầy ngạc nhiên của những người xung quanh khi cứ lẩm nhẩm tự nói chuyện một mình...._________________________ 7q-ELEVENSau khi vừa xong vụ "tai nạn" mua sắm, Emi kéo Bonnie ghé 7-Eleven để mua ít cà rốt cho nhóc."Em ăn cà rốt nữa không?"Bonnie há hốc mồm:" lại bắt em ăn cà rốt hả?!""Ừ chứ sao! Em mà không có cà rốt là làm loạn lên ngay!"Bonnie méo mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn để Emi lấy vài củ bỏ vào giỏ. Khi tính tiền, anh nhân viên thu ngân thân thiết với chị tên là Mark nhìn Bonnie một chút rồi bật cười"Cưng quá trời! nay nuôi thỏ nữa hả chị?"Emi cười gượng"Ừ tao mới nhặt được nó ở ngoài đường xong bị nuôi nó luôn"Bonnie giận dỗi nhảy tung toé trong chuồng "cái gì là BỊ NUÔI chứ! chị tự nguyện nuôi em mà!!!"Emi thấy động đậy thì liền vỗ vào chuồng để cảnh cáo em, sau đó tiếp tục trò chuyện cùng với Mark. Mà lơ đi mất con thỏ đang cô đơn trong chuồng kia."Lấy tao chai bia nha, mai tao trả!""Ok chị, nhớ trả là được, không em lại đến nhà bà chị luôn đó!""Biết rồiii!"Sau khi về nhà, Emi bắt đầu nấu ăn. Chị hào hứng làm một bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng cho Bonnie, không có cà rốt mà có đủ các món khác như trứng chiên, thịt xào, súp nóng hổi."Xong rồi nè lại ăn đi"Bonnie nhìn bàn ăn đầy màu sắc, nhưng mặt nhóc lại méo xệch."em không ăn nổi nữa...""Sao vậy?"Bonnie ôm bụng, khổ sở than thở"Sáng nay ăn cà rốt nhiều quá rồi... em bị bội thực cà rốt luôn rồi..."Emi đơ người, nhớ lại chuyện ban sáng đúng là từ sáng đến giờ nhóc này ăn không biết bao nhiêu củ cà rốt. Chị thở dài, chống hông"Ai biểu sáng ăn một đống đã rồi giờ than!"Bonnie ôm bụng lăn lộn trên ghế, rên rỉ"Tại người ta buồn miệng mòoo""Em không muốn thấy cà rốt nữaaaaa!!!"Emi chớp mắt, rồi nở một nụ cười đầy nguy hiểm"Vậy từ mai tui cho ăn chay luôn nha? Toàn rau củ không, miễn thịt!"Bonnie giật bắn người, sợ hãi tột độ"KHÔNGGGGG!!!""Yah, im coi mới nuôi có một ngày mà tốn tiền quá rồi nè giờ còn than nữa""biết sáng giờ em đã làm gì chưa?Bonnie, lúc này vẫn vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra, ngồi vắt chân trên ghế, với hình hài là một con thỏ."Em đã làm gì đâu?"Emi quay sang nhìn Bonnie, nổi giận" mới có một ngày ở với tui thôi mà đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi! Giờ mấy người là con người hay con thỏ tui cũng không biết nữa!Bonnie nhíu mày nhìn chị, không hiểu gì cả"Chị nói gì thế? Em chỉ ăn cà rốt thôi mà!"Ngay lúc đó, Bonnie đột nhiên đứng lên, rồi chỉ trong một tích tắc, biến thành người. BÙM!!!!Từ một con thỏ dễ thương, nhóc giờ trở thành một cô bé nhỏ xinh với mái tóc dài đen và cặp mắt ngây thơ. Emi trố mắt nhìn, chưa kịp phản ứng gì thì Bonnie đã đứng đó, hoàn toàn không mặc gì."Ê!!!!"Emi ngượng chín mặt, suýt nữa thì ngã quỵ. Cô hét toáng lên"TAO QUÁNH MÀY CH*T! SAO TỰ DƯNG BIẾN THÀNH NGƯỜI DẬY TRỜI!"Bonnie, chẳng hề quan tâm đến sự xấu hổ của Emi, vẫn tỏ ra bình thản, đi lại gần chị, vẫy vẫy tay"thì tối rồi, nên em biến thành người được rồi mà!"Emi, hoảng hốt, vội vã chạy vào phòng tắm. Cô lấy ngay một chiếc khăn tắm, lao ra và chùm lên người Bonnie."ví dụ biến hình thành siêu nhân thì cũng phải thông báo cho quái vật biết chứ, đằng này biến thành người không bận đồ mà đứng dưng dửng trước mặt người ta nữa!""Thôi lạy lạy, quấn cái khăn lại cho nè"Emi ngồi ăn bữa tối một mình, vừa ăn vừa nghĩ về cả một ngày dài đầy những sự kiện khó tin. Cô đã mệt mỏi đến mức chỉ muốn yên tĩnh một chút, nhưng đúng lúc ấy, Bonnie đang quấn khăn tắm, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, tay mò mẫm điều khiển ti vi. Cô bé chuyển kênh liên tục mà chẳng hiểu gì, chỉ thấy mỗi cái hình ảnh màu sắc lung linh trên màn hình."Emi, đây là cái gì? "Bonnie hỏi một cách tò mò.Emi vẫn cúi xuống ăn, trả lời qua loa"Là ti vi, cứ xem đi, đừng hỏi nữa!"Bỗng nhiên, một tiếng chuông cửa vang lên, khiến Emi suýt nữa thì sặc thức ăn. Cô ho sặc sụa, đặt muỗng đũa xuống bàn, chạy đến cửa với vẻ mặt hoảng loạn. Nhưng trong lúc vội vã, Emi lại không nghĩ tới việc Bonnie vẫn đang quấn khăn tắm, và cô bé thì hoàn toàn vô tư, chẳng biết rằng cảnh tượng lúc này không hề phù hợp.Ái chà! Emi ho mấy tiếng, tay vẫn vội kéo Bonnie, đẩy con thỏ tinh ấy vào toilet."Nhanh lên Bonnie, vào trong đó đi!""khi nào kêu ra thì mới được ra hiểu chưa?"Bonnie, ngơ ngác không hiểu, nhưng cũng làm theo, chui vào toilet và đóng cửa lại. Emi nhanh chóng chạy ra mở cửa, tim vẫn đập thình thịch.Ngay khi cửa mở ra, Namtan, bạn thân nhất của Emi, đứng bên ngoài với nụ cười tươi rói."P'Emi! Lâu lắm rồi không gặp! Đi nhậu không?"Emi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không kìm được, cô lại ho thêm một tiếng nữa vì vẫn chưa hết cú sặc ban nãy."Mới gặp bửa kia mà lâu lâu cái gì""Ừm... nhưng mà... bửa nay không được đâu!"Namtan nhìn Emi với vẻ mặt ngạc nhiên"Sao vậy? có chuyện gì à, bình thường rủ là chị đi mà!"Emi gượng cười, mặt đỏ lên"Không... chỉ là... có chút chuyện "Ngay khi đó, từ trong toilet, Bonnie bắt đầu đập cửa, vừa đập vừa gào lên"Chị Emi! Chị ơi! Em ra ngoài được chưa? Em không biết làm gì trong này cả!"Emi bất lực, quay lại nhìn Namtan với vẻ mặt không biết giải thích thế nào."xin lỗi, nhưng mà Namtan! mày vào về nhà chơi ên đi, nay chị mày cần chút thời gian để xử lý công chuyện!"Namtan nhíu mày, rồi nhếch môi cười"Cái gì mà bí hiểm dọ?"Emi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, vẫy tay tạm biệt Namtan và đẩy đẩy vai em đi."P'Emi aaaa, sau nay xua đuổi em dữ dậyyyyy""tao xin lỗi nhưng mà mày về cho chị yên một bửa đi màaa"Sau khi Namtan về, Emi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như cả một thế giới đã trút lên vai mình. Cô đi vội vã ra phía cửa toilet, nơi Bonnie vẫn đang trong đó và đập cửa ầm ĩ. Emi không thể chịu đựng thêm được nữa, liền mở cửa ra."ra ngoài đi"Emi bất lực nói, lắc đầu một cách mệt mỏi.Bonnie lập tức chạy ra ngoài, vẫn trong bộ khăn tắm, vỗ tay vui vẻ"Chị Emi, em đã ra rồi! Em không biết làm gì trong đó, nhưng cảm thấy giống như một cuộc khám phá!"Emi thở dài, cảm thấy vừa buồn cười vừa ngượng ngùng."Khám phá á hả ? thấy là phá không chứ không thấy khám! Đi vô lại đi rồi tui tắm cho rồi đi ngủ đi, muộn lắm rồi đó!"Bonnie không hiểu lắm, nhưng nghe thấy "ngủ" thì liền gật đầu ngay lập tức."ngủ hả để em đi ngủ "Nói rồi Bonnie nhanh chóng phóng lên phía gác định nằm xuống thì bị một lực kéo từ phía sau kéo bật ngửa lại."Ê! chưa tắm ai cho lên giường?"Emi ngây người rồi cố nín cười, nhưng vẫn dẫn em vào phòng và tắm cho em khi tắm xong thì Emi vẫn chuẩn bị cho em như bộ đồ hôm qua đã bận."Gì? đây sao có một bộ bận hoài dậy?" Bonnie đưa tay sờ sờ và chiếc sơ mi mà nghệch mặt"Là đồ mới đã giặt rồi! chứ muốn bận gì nữa?""bộ hong có đồ ngủ màu hồng cho thỏ hả?""thôi má, bận lẹ rồi dô ngủ đi!"Bonnie bĩu môi, nhưng cũng không cãi. Ngoan ngoãn cho Emi bận đồ giúp sau đó lên gác và nằm xuống giường ngủ.Emi nhìn em không thể nhịn được cười. Cô chỉnh lại chăn cho Bonnie, rồi đứng dậy đi xuống nhàBonnie mở to mắt"không ở lại ngủ với em à? Em sẽ buồn lắm đó!"Emi chỉ lắc đầu"Thôi ngủ đi, hồi tui ngủ sau!"Sau đó, Emi đi xuống nhà , nhưng vẫn nghe thấy tiếng của con thỏ ấy rúc rích cười bên trên gác. Cô quay lại, nở một nụ cười nhẹ nhàng, nghĩ thầm."Sống với con thỏ này đúng là chẳng bao giờ hết chuyện kỳ lạ"Trong lòng cô vẫn còn đọng lại chút mệt mỏi nhưng cũng thoải mái hơn. Cô đi thẳng về phía chiếc đàn guitar ở góc phòng cầm lấy nó và đi ra hiên nhà nơi mà cô vẫn thường ngồi những lúc cần tĩnh lặng. Những ngón tay khẽ lướt qua dây đàn, tạo ra những âm thanh nhẹ nhàng và dịu êm như một lời chào hỏi đến với chính mình.Cô cầm lấy chai bia mà lúc nãy đã mua ở cửa hàng của Mark, vặn nắp, rồi uống một ngụm. Cảm giác hơi lạnh từ bia và cái không gian tĩnh mịch khiến cô như muốn trốn thoát khỏi mọi thứ. Cô bước ra hiên nhà, nơi có gió nhẹ thổi qua, cơn gió như thấm vào da thịt, làm dịu đi những mệt mỏi trong lòng.Emi ngồi xuống, nhắm mắt, cảm nhận không khí buổi tối dần dần bao quanh. Tiếng gió xào xạc qua những tán cây, tiếng ve đêm thi thoảng vang lên, tất cả như một bản hòa âm nhẹ nhàng, giúp Emi tìm thấy một khoảnh khắc tĩnh lặng trong tâm hồn.Cô bắt đầu sáng tác một giai điệu mới, đôi tay lướt nhanh trên đàn như thể mỗi hợp âm là một phần của những suy nghĩ ẩn giấu trong lòng. Đó là một giai điệu mơ màng, không rõ ràng, nhưng lại mang đầy cảm xúc."Ước mơ của mình... liệu có thể thành hiện thực không?""S-sao nó mông lung quá..."Emi nghĩ thầm trong đầu, nhưng lại không trả lời được, Cô biết rằng mình luôn có một ước mơ rất lớn với âm nhạc, nhưng lại không bao giờ có đủ dũng khí để theo đuổi nó đến cùng. Đó là một giấc mơ mong manh, giống như những nốt nhạc mà cô đang viết ra, luôn bị gián đoạn, luôn thiếu cái gì đó. Cô mơ ước được lên sân khấu, được hát cho mọi người nghe, được mọi người tung hô trên sân khấu "và được gọi là một ngôi sao của những người trân quý trong cuộc đời" nhưng Emi không dám bước qua rào cản của chính mình...Bầu trời đã tối dần, và đêm bắt đầu bao trùm lấy căn nhà. Emi ngừng lại một chút, dừng tay, nhìn lên bầu nơi những ngôi sao lấp lánh. Cô không thể biết được mai này mình sẽ ra sao, nhưng trong khoảnh khắc này, cô chỉ muốn giữ lại sự tĩnh lặng và những giai điệu của riêng mình."Có lẽ, một ngày nào đó, mình sẽ có đủ can đảm..."Emi tự nhủ, rồi lại tiếp tục lướt tay trên đàn, như thể không có gì quan trọng hơn ngoài những nốt nhạc và ước mơ riêng tư của mình. Emi bước vào nhà với tâm trạng vẫn nặng trĩu, không thể quên được những suy nghĩ của mình về tương lai mai này. Cô bước nhanh vào tủ, mở ngăn tủ và lấy ra một gói thuốc lá. Đây là cách cô thường xả stress, một thói quen xấu nhưng mà đôi khi làm cô cảm thấy thư giãn hơn, dù biết nó không phải là điều tốt.Cô vặn nắp lại chai bia và đặt nó trên bàn, rồi cầm điếu thuốc, đi ra ngoài hiên. Cảm giác của đêm tĩnh lặng vẫn khiến cô thấy dễ chịu, nhưng lại có một điều gì đó khiến cô không thể hoàn toàn thư giãn. Khi Emi châm thuốc, ngọn lửa nhỏ bập bùng, khói thuốc nhẹ bay lên trong đêm, tan vào không gian. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi dài, để cho cái cảm giác căng thẳng trong lòng từ từ tan biến.Trong khi đó, Bonnie, đang ngủ say trên giường, bỗng cảm nhận được một mùi lạ. Là mùi khói thuốc. Với bản chất của một con thỏ, Bonnie vốn rất nhạy cảm với những mùi vị, đặc biệt là mùi khói. Mùi thuốc lá khiến cô bé không chịu được. Cô mở mắt, vẻ mặt ngái ngủ nhưng cơ thể lại tự động phản ứng."P'Emi, mùi gì vậy?"Bonnie gọi nhỏ, nhưng rồi nhảy xuống giường một cách nhanh chóng. Cô bé chạy ra ngoài hiên, nơi Emi vẫn đang ngồi, tay cầm điếu thuốc.Bonnie không kịp nghĩ gì thêm, chỉ chạy đến và một tay quăng điếu thuốc trên tay Emi xuống đất."Emi! Em không thích mùi này! Điếu thuốc đó phải bỏ đi! "Bonnie nói, giọng cô bé đầy quyết đoán, không để Emi có cơ hội phản kháng.Emi, ngạc nhiên nhưng lại không thể không cười. Cô nhìn Bonnie, bối rối" làm trò gì vậy?"Bonnie, mặc dù không hiểu hết lý do nhưng vẫn kiên quyết nói"Em là thỏ mà, em không muốn có mùi đó. Nó làm em khó chịu. Chị phải dừng lại ngay đi!""đừng ở đây quậy nữa, lên ngủ đi nha thức khuya nhanh ngủm lắm đó, thỏ không muốn sống cô đơn một mình đâuuuuuuuuu"Emi chỉ có thể thở dài một cái, rồi đứng lên. Cô cảm thấy hơi bực mình nhưng không thể làm gì khác ngoài việc dập tắt điếu thuốc. Cô nhìn Bonnie rồi nhăn mặt"ừ thôi lên thì lên"Bonnie mỉm cười hài lòng, rồi lại bước vào trong nhà, như thể hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng. Emi đứng lại một lúc, nhìn vào đống tàn thuốc rồi nhún vai, cảm thấy có gì đó ngớ ngẩn, nhưng lại cảm thấy vui vì có một người bạn nhỏ như Bonnie bên cạnh, luôn khiến mọi thứ trở nên thú vị và bất ngờ.