[BHTT][SNH48 - Nãi Bao] Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư (Cover)

Chương 96: Kẻ Gây Sự (3)



"Hàn Gia Lạc, chị có thể giải thích một chút không?" - Mấy khái niệm quá trừu tượng, Hồ Hiểu Tuệ không thể hiểu nổi.

"Tương lai chỉ thấy được như vậy, tôi cũng không thể giải thích với cô bé ý nghĩa những câu nói này. Hơn nữa, chuyện tương lai cô bé không cần hiểu rõ, cho dù biết trước thì sao? Chuyện nên xảy ra cũng sẽ xảy ra."

"Cô nói cũng như chưa nói." - Lưu Thù Hiền không thích mấy phụ nữ phương Tây luôn làm ra vẻ thần bí.

"Tôi chỉ là đem những chuyện mình biết nói ra. Còn nghĩ như thế nào, là do các người."

"Lúc cần thiết, tôi có thể giúp đỡ." - Đang nói chuyện, không biết từ lúc nào Châu Thi Vũ đã đứng bên cạnh Hàn Gia Lạc, làm Hồ Hiểu Tuệ giật mình.

"Làm ơn đi, đừng có đến không bóng, đi không hình như vậy. Chị không phải thợ săn Vampire sao? Giúp bằng cách nào?"

"Thợ săn có thể giết mọi thứ làm chuyện ác." - Mắt Châu Thi Vũ lóe lên một ánh sáng đỏ rất nhẹ. Khi sinh hoạt với con người, đôi mắt đỏ của Vampire có thể che giấu. Từ khi trở thành Vampire, vị thợ săn này càng trở nên lợi hại, nếu Tống Minh lạm sát vô tội, Châu Thi Vũ có thể xem hắn là Vampire giết chết.

"Chúng ta lập đội, đến thẳng đó giết hắn đi." - Hồ Hiểu Tuệ cháy lên ý chí chiến đấu.

"Hồ học tỷ, không phải đây chỉ là suy đoán sao? Đâu có chứng cứ để chứng minh, cứ vậy mà giết hắn có được không?" - Lương Ưu Tú bị hù giật mình, khi nghe học tỷ hùng hồn tuyên bố.

"Chị chỉ nói thôi mà, chàng khờ." - Hồ Hiểu Tuệ chính là muốn trêu đùa học đệ, bây giờ không còn đi học rất ít gặp nhau. Lưu Thù Hiền còn nói Tống Minh đạo hạnh cao thâm, trong lòng nàng tự nhiên muốn giết chết hắn. Cũng chưa biết làm cách nào đối phó, chạy tới làm thịt hắn, là phạm tội giết người.

"Em mới là ngốc, chúng ta không đến giết hắn, thì hắn cũng sẽ tới giết chúng ta. Hắn muốn khiêu khích chị, nếu chị nhịn nữa thì trở thành ẩn giả rồi." - Lưu Thù Hiền gõ đầu Hồ Hiểu Tuệ nói.

Mặc dù Lưu Thù Hiền không thèm quan tâm đến Tống Minh, nhưng hắn đến là muốn phá hoại danh dự của họ Lưu, thì Lưu Thù Hiền sẽ không để yên. Thay vì lề mề tránh né đối đầu, thì cứ chủ động xuất kích, một người tấn công một lần, công bằng thôi.

"Bé ngốc, đi thôi." - Lưu Thù Hiền lấy tiền để lên bàn, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Hồ Hiểu Tuệ tạm biệt Hàn Gia Lạc và Châu Thi Vũ xong cũng chạy theo ra cửa. Lương Ưu Tú cũng tự giác đứng lên đuổi theo.

Ngôi nhà cổ trăm năm dạo gần đây ác quỷ lộng hành, tin chắc là do Tống Minh giở trò. Lưu Thù Hiền cũng chẳng kêu mấy tên phóng viên lại đây, xem họ làm thế nào để thu phục ác quỷ. Dù sao, những nơi thế này, càng ít người càng tốt, nếu như bị nhập xác còn phiền phức hơn. Hơn nữa, những chuyện như vậy vốn nguy hiểm đến tính mạng, những người ngu ngốc không biết cứ xông bừa tới, chết thế nào cũng không biết. Đâu phải ai cũng mạng lớn như Hồ Hiểu Tuệ.

Ngôi nhà cổ đó vốn bố trí để tiếp đón Lưu Thù Hiền, thay vì để cả đống người bu quanh xem, thì chờ đến buổi tối âm thầm giải quyết. Lúc đó, Lưu Thù Hiền sẽ xem hắn dùng cái gì để đối phó nàng, nếu hắn gấp gáp không nhịn nỗi, sẽ để lộ sơ hở. Vậy thì đúng ý Lưu Thù Hiền, nhân cơ hội nghĩ ra cách giải quyết luôn Tống Minh.

Bởi vì một chọi một, Lưu Thù Hiền không tự cao tự đại đến mức xem thường Tống Minh. Trước khi đi đến ngôi nhà cổ 100 năm đó, nên chuẩn bị tốt.


(Buổi tối)

"Tiểu Lương chờ ở bên ngoài. Nếu hai chị vào đó rất lâu chưa thấy trở ra, thì dùng cái này liên lạc với Lưu Phù." - Lưu Thù Hiền đưa cho Lương Ưu Tú một thứ dài và nhỏ nhìn giống cây nến. Hồ Hiểu Tuệ thấy học đệ ngơ ngác, nhưng ở thời điểm mấu chốt thường thường rất hữu dụng. Lương Ưu Tú không có bản lĩnh đánh với ma quỷ, nhưng về mặt "hậu cần" thì rất tốt.

"Nếu như ở ngoài này xảy ra chuyện gì, nhớ gọi điện cho mấy vị cảnh sát có bông hoa trên vai." - Hồ Hiểu Tuệ vỗ vai Lương Ưu Tú, lời nói sâu xa.

"Cậu ấy thông minh hơn em rất nhiều đó." - Lưu Thù Hiền khoác vai Hồ Hiểu Tuệ, rồi cả hai từ từ đi tới ngôi nhà cổ âm u.

"Hồ học tỷ, Lưu tiểu thư, hai chị cẩn thận."

Lưu Thù Hiền kéo Hồ Hiểu Tuệ đi đến ngôi nhà cổ, không vội vã đi vào, mà đứng trước cửa châm điếu thuốc. Lưu Thù Hiền phà một hơi khói về phía trước, có một "bức màn" như có như không hiện ra, thật nhọc lòng ai đó vì họ mà bố trí. Người bình thường nếu cứ liều lĩnh xông vào, những chướng khí ít nhiều sẽ làm cho con người thần trí không rõ, có khả năng chết tại chỗ này. Một ngôi nhà cổ bị ác linh chiếm đoạt, nhưng không thể giải thích tại sao lại có một "màn" chướng khí bao ở ngoài, không phải rất lạ sao?

" 'Thú cưng' của em đến lúc trổ tài rồi." - Lưu Thù Hiền chỉ Trần Thiến Nam đang bay vòng vòng trên đầu Hồ Hiểu Tuệ.

"Ha ha, Lưu Thù Hiền cần em giúp đỡ. Vậy nhớ đối xử tốt với em một chút." - Trần Thiến Nam vui vẻ bay tới bay lui.

"Cô mà nói nhảm nữa, tôi bóp chết cô." - Lưu Thù Hiền thấy thứ nhỏ nhỏ này cứ bay tới bay lui thật chướng mắt. Thế nhưng nó có thể bảo vệ Hồ Hiểu Tuệ, nên nàng nhịn.

"Trần Thiến Nam, đừng có phá nữa. Nhanh giải quyết chuyện trước mắt đi." - Hồ Hiểu Tuệ thấy Lưu Thù Hiền tức giận, nhanh chóng lên tiếng.

Trần Thiến Nam chịu sự sai bảo của Hồ Hiểu Tuệ là bị ép buộc, Hồ Hiểu Tuệ thật sự muốn khóc. Rốt cuộc ai là người ký khế ước? Người chủ nhân này có địa vị hay không đây.

Trần Thiến Nam bay lên nóc nhà, vỗ cánh, xung quanh mọc ra rất nhiều dây leo màu xanh. Dây leo kéo dài bao trùm toàn bộ bên ngoài ngôi nhà, những cây thực vật thanh tẩy triệt để lớp màn chướng khí. Giải quyết xong, thực vật biến mất, dường như chưa từng xuất hiện. Lúc này, Lưu Thù Hiền mới đẩy cửa bước vào.

Lương Ưu Tú đang ngồi trong xe, cách rất xa ngôi nhà, nhìn thấy hai người đi vào ngôi nhà, rất lo lắng. Không có cách nào đi theo, không biết tình hình thế nào, người chờ đợi lúc nào cũng bị dày vò rất khổ sở. Nhưng Lương Ưu Tú hiểu, trận chiến này không biết có bao nhiêu nguy hiểm, hắn đi theo chỉ tăng thêm gánh nặng, đứng ở ngoài là tốt nhất. Lương Ưu Tú nhìn thấy sau khi Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ vào trong, có một người cũng theo hai người bước vào. Người đó không phải là Tống Minh sao? Quả nhiên ngôi nhà này không đơn giản.

Lương Ưu Tú muốn gọi điện thoại thông báo cho hai người, nhưng phát hiện không thể gọi được.

Hồ Hiểu Tuệ mặc dù không có bản lĩnh nhìn qua không quên như Lương Ưu Tú, nhưng nơi từng đi qua vẫn còn ấn tượng. Nàng trước đây đã cùng Lương Ưu Tú đến đây một lần, vẫn còn nhớ cách bố trí của ngôi nhà cổ này, miễn cưỡng có thể dẫn đường.

Đang là buổi tối, bên trong đen như mực, mấy thiết bị chiếu sáng trong nhà cũng không có hy vọng xài được, nên Hồ Hiểu Tuệ lấy đèn pin vạn năng ra dùng. Hồ Hiểu Tuệ vừa bật đèn pin, xung quanh liền sáng lên, nhìn lại thì ra những cây nến đã được thắp sáng. Quả nhiên, có một người yêu tạo được lửa mọi lúc thật tiện lợi. Nếu như bị lạc vào hoang đảo, cũng không sợ không có lửa để dùng.

"Em đang nghĩ cái gì đấy?"

"Không có gì, chỉ là thấy chị rất lợi hại." - Hồ Hiểu Tuệ nịnh nọt, tiến đến trước mặt Lưu Thù Hiền cười hì hì.

"Hai người muốn đùa giỡn cũng nên xem hoàn cảnh." - Trần Thiến Nam ghét bỏ lên tiếng.

"Cô ghen tị phải không?" - Hồ Hiểu Tuệ nhìn Trần Thiến Nam làm mặt quỷ. Lưu Thù Hiền liền kéo Hồ Hiểu Tuệ tìm kiếm xung quanh.

Bản thân ngôi nhà cổ này không có ác quỷ, chỉ là quá cũ nên rất u ám. Những căn nhà cổ như vậy, sẽ làm cho người khác cảm thấy có gì đó quỷ quái, thêm vào những tin đồn, càng tạo làm cho ngôi nhà trở nên âm u lạnh lẽo. Hai người không phải là những cô gái tìm cảm giác kích thích gì đó, một là thiên sư, một là kẻ quái nhân toàn chạy đi tìm ma quỷ, đi vào đây cũng không có gì ngạc nhiên.

Lưu Thù Hiền lấy ra một cái la bàn nhỏ, trên la bàn có một cây kim nhỏ, dùng để tìm "thứ dơ bẩn" đang trốn ở đâu trong ngôi nhà. Nhưng cây kim chỉ xoay loạn, hoàn toàn không chỉ chính xác một nơi nào.

"Nó bị hỏng sao? Tại sao không dừng lại?" - Hồ Hiểu Tuệ chỉ vào cái la bàn như bị "điên".

"Ngôi nhà này rất kì lạ, có lẽ ai đó không nghĩ rằng chúng ta sẽ tự thân tìm tới, nên đã động tay động chân. Chị nghi ngờ không gian và thời gian của ngôi nhà đã bị đảo lộn, cho nên la bàn không dùng được. Em nhớ theo sát chị, chị sợ rằng nơi này đã bố trí sẵn ảo cảnh hoặc kết giới hư không."

"Đã rõ, em sẽ bám dính chị, một chút cũng không rời."

Lưu Thù Hiền cất la bàn, đành dựa vào trực giác của chính mình. Hồ Hiểu Tuệ nhớ lại nơi này còn có một tầng hầm, lúc trước chất đầy những thứ tạp nham, dưới đó mặt trời chiếu không tới, chắc chắn âm khí rất nặng. Nếu Hồ Hiểu Tuệ là quỷ, nàng cũng lựa chọn trốn ở dưới đó, lập tức kéo Lưu Thù Hiền đi xuống.

Hồ Hiểu Tuệ một tay cầm đèn pin, một tay nắm tay Lưu Thù Hiền kéo xuống tầng hầm. Hồ Hiểu Tuệ hồi hộp, vì không biết dưới đó có gì, đột nhiên có ai đó vỗ vai nàng một cái. Hồ Hiểu Tuệ giật mình, sợ hãi quay lấy cây đèn pin cầm trên tay hung hăng đánh lên đầu người đó.

"Đau chết! Em tính giết người à!" - Giọng nói quen thuộc vang lên, Hồ Hiểu Tuệ cầm đèn pin chiếu thẳng vào mặt người đó. Nhìn thấy gương mặt của Lưu Phù, đang tức giận trừng mắt nhìn nàng.

"Này, tự nhiên anh đứng sau lưng âm thầm đập vai em làm gì, bị đánh là đáng đời! Ủa, không phải anh trốn nhà theo trai, đi hẹn hò Hồ Tiên đại nhân sao? Tại sao lại ở đây?" - Hồ Hiểu Tuệ thấy kì lạ với sự xuất hiện của Lưu Phù. Lưu Thù Hiền đã dặn nếu hai người rất lâu không trở ra thì mới báo cho Lưu Phù, nhưng họ mới vào đây một lúc thôi mà."

"Cái gì mà trốn nhà theo trai hả! Em đừng có nói xấu anh, anh với con Hồ Ly đó đi tìm..." - Lưu Phù nhìn Lưu Thù Hiền rồi không dám nói tiếp. Chắc chắn, họ đi tìm "người" Lưu Thù Hiền ghét nhất.

"Tôi và Lưu Phù đến đây, vì mới nhận được tin Hồ Tộc của tôi bị sát hại." - Bạch Vũ đứng sau lưng Lưu Phù lên tiếng.

Công việc của Hồ Tiên rất nhẹ nhàng, là không cần làm gì cả, tích cách hắn cũng lạnh nhạt. Tuy Bạch Vũ không bao giờ khách khí với những thần tiên khác, đôi lúc càng rất cay nghiệt, nhưng với Hồ Tộc thì tràn trề tình cảm. Hắn biết thời gian tu luyện rất cực khổ, muốn tu thành tiên không dễ dàng gì. Có rất nhiều tiểu yêu trong Hồ Tộc, tuân thủ nghiêm ngặt, biết thân biết phận trốn trong núi để tu hành, chưa bao giờ hại ai. Nhưng lần này thì khác, có một tiểu hồ chạy đến cần xin Bạch Vũ ra tay cứu giúp. Rất nhiều bạn bè của tiểu hồ đó bị một thiên sư giết hại, linh lực mà mấy trăm năm cực khổ tu luyện, đã bị người khác cướp mất.

"Còn có một tiểu hồ đang bị giam giữ. Tôi lần theo mùi của tiểu hồ đó, đi đến đây." - Bạch Vũ tuy nét mặt rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt có nhiều lo lắng. Tiểu hồ bị bắt đi, xem ra lành ít dữ nhiều.

Từ tầng hầm truyền đến một tiếng gầm nhẹ, mọi người liếc nhìn nhau, lập tức chạy xuống đó. Bạch Vũ vung tay, dùng Hỏa Hồ chiếu sáng toàn bộ tầng hầm, liền nhìn thấy một cô gái tóc bạc, rất xinh đẹp, bị dây xích và bùa chú trói chặt trên vách tường. Trên đầu cô gái có một đôi tai của Hồ Ly, móng tay dài, cặp mắt bây giờ là một màu đỏ chói, sát khí nặng nề.

"Không nghĩ rằng tu hành cực khổ, lại bị một kẻ không có tính người hãm hại, dã tràng xe cát. Rốt cuộc là ai làm?" - Bạch Vũ đau lòng bước đến cô gái đang trở lại hình dáng của Hồ Ly trước mặt. Bất ngờ, bức tường phía trên đầu Bạch Vũ xuất hiện một luồng ánh sáng, quá chói mắt nên mọi người dùng tay che mắt lại. Sau đó, nghe được tiếng thét thảm thiết của Bạch Vũ.

"Không ổn rồi, Tru Tiên trận." - Lưu Phù giật mình, không nghĩ ngợi lập tức nhảy vào trong trận.

"Tiểu Phù."


--------------------


Ảo cảnh, kết giới hư không: đã xuất hiện trong case "khế ước ma quỷ", Ma Quân nhốt Lưu Thù Hiền, và Hắc Bạch Vô Thường dùng trong bệnh viện trong case "ma nữ ngàn năm". Nó là một vùng trống rỗng, không có không gian và thời gian.

Chương trước Chương tiếp
Loading...