[BHTT][SNH48 - Nãi Bao] Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư (Cover)

Chương 55: Hello! Tiểu Thư Ngoài Hành Tinh (9)



Căn cứ vào camera gắn vào trong mắt người máy nhân bản, tiến hành phân tích rồi lần theo. Cuối cùng cũng biết tên Khải Thụy biến thái đang ở đâu.

"Cái quái gì đây? Hắn xây phòng nghiên cứu trong lòng đất ngay bên dưới nhà chúng ta. Lại còn cách xa đến 100m, dưới đó oxi rất ít làm sao sống?" - Lưu Phù nhìn định vị trên màn hình máy tính gào lên.

"Cái này gọi là, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất." - Hồ Hiểu Tuệ hài lòng gật gật đầu.

"Đúng là không thể dùng cách suy nghĩ của người bình thường để tìm hắn." - Lưu Thù Hiền không thể hiểu được Khải Thụy muốn làm gì. Lấy máu của nàng làm một tác phẩm nhân bản, còn dám kêu nó đi khiêu chiến với nàng. Lần này, tìm được phải bẻ gãy tay chân hắn.

"Người Hồng Tuyết Tinh đã quen làm việc dưới lòng đất. Nhưng hắn lại chiếm đất nhà các ngươi làm căn cứ, nếu ở trên hành tinh của tôi nhất định bị phạt tiền." - Trần Vũ Tư nói rất nghiêm túc.

Ba người Trái Đất im lặng. Ở Trái Đất khoa học kỹ thuật chưa đủ để đi xuống 100m dưới lòng đất. Lại còn xây nguyên một phòng nghiên cứu, cái nhà kho còn xây không nổi. Còn nữa, trên mặt đất hay dưới lòng đất đối với tên biến thái đó cũng không quan trọng lắm.

"Vậy giờ làm sao? Không lẽ đào một cái động chui xuống? 100m đó không giỡn đâu." - Hồ Hiểu Tuệ lo lắng.

Lưu Thù Hiền nhẹ nhàng xoa xoa đầu Hồ Hiểu Tuệ: "Ngoan, hiện tại không có gì căng thẳng. Nên em không cần kể chuyện cười."

"Em..." - Hồ Hiểu Tuệ bị Lưu Thù Hiền hiểu lầm. Lưu Thù Hiền mắc dịch.., thôi quên đi.

"Vậy thử sang nhà hắn vào tầng hầm tìm đường đi xuống. Em cũng không nghĩ ra nơi nào khác có thể xuống." - Lời Lưu Phù nói có vẻ khả thi. Cứ dựa theo cách làm của Khải Thụy mà suy nghĩ, hắn từ trong nhà đào xuống đất cũng không có gì lạ.

"Lần trước đánh nhau, có lẽ hắn đã tháo hết thiết bị chống trộm và lá chắn từ trường xuống. Có thể tùy ý ra vào." - Lưu Thù Hiền nhếch miệng cười. Nhưng mọi người nhìn thấy nụ cười đó rất gian ác, Lưu Thù Hiền nhất định trả thù tên nhà khoa học biến thái kia. Chị ấy sẽ đem nhà của hắn phá tan nát cho xem.

Cảm giác được mọi người đang nhìn mình, Lưu Thù Hiền trở lại nụ cười nhẹ nhàng:" Các người cảm thấy chị đây là người hẹp hòi như vậy sao?"

Nhanh nhẹn lắc đầu lia lịa.

Mọi người im lặng đi theo vị thiên sư xinh đẹp, quanh năm dùng bạo lực đá văng cửa nhà người ta. Lưu Thù Hiền bị nhốt một lần, nên quen đường, ba con người và một thức thần yên lặng đi phía sau.

Trong nhà của Khải Thụy rất trống trải, giống như chưa từng có người dọn vào ở. Có lẽ, vì lúc nào hắn cũng trốn dưới lòng đất làm thí nghiệm. Không biết mấy năm hắn ở Trái Đất nghiên cứu cái gì, nghĩ đến hắn xin vào làm giáo viên đại học khoa quản lý tang lễ, là muốn nghiên cứu xác chết người Trái Đất sao? Thật muốn kinh tởm.

Lần trước, đứng bên ngoài nhà Khải Thụy chưa kịp khai chiến, hắn đã bắt theo Tả Tịnh Viện biến mất, không thấy bóng người. Hắn cũng không thèm dọn dẹp lại thứ gì, trong tầng hầm đầy những vết máu của hai cô gái kì lạ lúc trước. Một người trong đó vẫn chưa từ bỏ ý định trả thù, đúng là trên thế gian này cái gì cũng có.

"Chúng ta chia nhau ra tìm thử xem, chắc sẽ có cơ quan đi xuống lòng đất." - Trần Vũ Tư thấy có lỗi, vì mình đã gây phiền phức cho bọn họ.

"Em đi theo chị, tránh cho em lộn xộn bấm nhầm bẫy."

"Nơi này có một cái nút."

"Ê, khoan."

Lưu Thù Hiền muốn nắm tay của Hồ Hiểu Tuệ cản lại, nhưng ai cũng chậm hơn em ấy nửa giây, nút đã bị ấn xuống. Dưới chân hai người liền mở ra, cả hai rơi thẳng xuống.

"Chủ nhân!" - Trương Tiếu Doanh kêu lên, đập cánh bay xuống theo.

"Có lẽ đây chính là lối đi vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất. Cô có sợ tối không?" - Lưu Phù nhìn cửa động đen thui, không một chút ánh sáng.

"Vậy chúng ta cũng xuống theo đi." - Trần Vũ Tư không cho Lưu Phù một phút suy nghĩ, đã nắm tay lôi Lưu Phù cùng nhảy xuống.

Ở trên nhìn thì tối thui, càng rơi xuống sâu càng sáng. Lưu Thù Hiền có linh lực, thêm Trương Tiếu Doanh yểm trợ đem hai người bình an đáp xuống đất. Lưu Phù vẫn còn đang rơi, nhưng cũng khai triển đạo thuật giảm lực để mình và Trần Vũ Tư nhẹ nhàng đáp xuống.

Nơi bọn họ đứng sáng chói ánh đèn, không khác gì đứng trên mặt đất. Lưu Phù thắc mắc, làm sao Khải Thụy có thể nhảy xuống ở độ cao như vậy vẫn không sao? Nhìn xung quanh, thấy một cái cầu thang bên phía tay phải. Chó đẻ, tay của Hồ Hiểu Tuệ đúng là xui xẻo, có cầu thang không đi, tự nhiên phải nhảy hố.

"Dưới lòng đất đánh nhau có thể sẽ bị sụp, mọi người đừng manh động." - Lưu Thù Hiền bình tĩnh nói, nàng mãi mãi là "chủ nhân" hình ảnh cao quý, lạnh lùng.

Mọi người nội tâm cầu khẩn: "Nữ Vương Đại Nhân không nổi điên, phá nát nơi này để căn nhà ở trên mặt đất bị sụp chôn theo xuống là được rồi."

"Ngoan ngoãn đi bên cạnh chị, đừng có lộn xộn hay tùy tiện đụng vào cái gì." - Lưu Thù Hiền nhìn Hồ Hiểu Tuệ, kẻ luôn lanh chanh táy máy tay chân.

"Nếu em không ấn nút, đâu biết là may mắn hay xui xẻo." - Hồ Hiểu Tuệ chỉ dám nói thầm.

Mọi người muốn đi tới trước, thì một chùm ánh sáng chói lóa phát ra, mọi người đưa tay che mắt. Ánh sáng yếu dần, bên trong vùng sáng là một cô gái tóc dài màu đỏ, ánh mắt với con ngươi màu đỏ rất lạnh lùng, xinh đẹp như tiên nữ trong tranh.

"Tả Tả!" - Trần Vũ Tư thấy được người vợ mình ngày nhớ đêm mong. Lập tức nhào về phía trước.

Lưu Thù Hiền lo lắng đó là cái bẫy, nhưng không kịp kéo Trần Vũ Tư lại, cô ấy đã chạy tới bên cạnh Tả Tịnh Viện. Người trước mắt nhìn rất giống Tả Tịnh Viện, nhưng nếu lại là người nhân bản thì làm sao? Tả Tịnh Viện sẽ không có ánh mắt lạnh lùng như vậy.

"Tả Tịnh Viện cậu có sao không? Mình rất nhớ cậu." - Trần Vũ Tư xúc động rơi nước mắt, hai tay mở ra muốn ôm người trước mặt vào lòng. Nhưng không nghĩ rằng vợ của mình không chỉ lạnh lùng, còn một dao đâm thẳng vào bụng mình. Dòng máu đỏ sền sệt theo lưỡi dao chảy ra, so với người Trái Đất máu của người Hồng Tuyết Tinh đỏ hơn, đặc hơn.

Trần Vũ Tư nhìn người vợ trước mặt, cố gắng chịu đựng cơn đau nở nụ cười, đưa tay vuốt ve gò má của Tả Tịnh Viện: "Mấy ngày không gặp, cậu không còn nhận ra vợ của mình sao? Là mình đây, Trần Vũ Tư của cậu đây. Tả Tả đừng sợ, mình đến đưa cậu về nhà."

Tả Tịnh Viện nghiêng đầu, không một chút phản ứng, rút dao ra. Trần Vũ Tư không thể tin được, vẫn đứng im một chỗ nhìn Tả Tịnh Viện, bị đâm thêm một dao thứ hai cũng không né tránh. Lưu Thù Hiền nhanh chóng chạy đến, kéo Trần Vũ Tư quăng ra phía sau, một cước đá văng Tả Tịnh Viện ra xa.

"Cô không được làm cậu ấy bị thương." - Trần Vũ Tư hét lên, thấy Lưu Thù Hiền đá Tả Tịnh Viện ngã trên đất ôm bụng chảy đầy máu muốn chạy tới. Lưu Thù Hiền đưa tay ngăn lại.

"Cô điên à? Cô không nhìn ra đó không phải là Tả Tịnh Viện thường ngày sao? Nếu như là cô ấy tỉnh lại, biết mình đã vô tình làm tổn thương cô sẽ có bao nhiêu tự trách. Hãy vì Tả Tịnh Viện mà chăm sóc tốt chính mình." - Lưu Thù Hiền quát lớn vào mặt Trần Vũ Tư, ở trước mặt người mình yêu không ai có thể suy nghĩ. Bây giờ, Lưu Thù Hiền là người ngoài cuộc, có thể bình tĩnh mà ngăn cản. Nếu chính nàng ở trong hoàn cảnh đó, chắc cũng không thể bình tĩnh.

"Trần Vũ Tư chị chảy rất nhiều máu, trước tiên cầm máu đã. Nếu chị cứ như vậy chết đi, Tả Tịnh Viện biết được sẽ đau lòng chết mất." - Hồ Hiểu Tuệ dùng tay đè lên vết thương của Trần Vũ Tư. Bây giờ, tâm trí của Trần Vũ Tư chỉ có Tả Tịnh Viện, bị chảy bao nhiêu máu cũng mặc kệ.

"Tiểu Tuệ, bỏ tay em ra. Anh sẽ xử lý vết thương cho Trần Vũ Tư." - Lưu Phù đi tới kiểm tra vết thương của Trần Vũ Tư, rất may không đâm vào chỗ hiểm. Dao găm rất nhỏ, vết đâm cũng không sâu, chỉ cần làm vết thương khép miệng là được.

Lưu Phù cầm bốn lá bùa để lên bụng của Trần Vũ Tư niệm chú, vết thương chầm chậm khép miệng lại, rồi Lưu Phù đốt bỏ mấy lá bùa. Vết thương ở bụng Trần Vũ Tư đã lành, máu không còn chảy, nhưng đây là vết dao đâm không phải trầy xước nhỏ, nên Lưu Phù chữa trị cũng tốn một lượng lớn linh lực.

"Cảm ơn" - Trần Vũ Tư nói, nhưng mắt vẫn không rời khỏi Tả Tịnh Viện.

"Tiểu sư, anh rất mạnh, rất lợi hại. Cho anh hai cái khen." - Hồ Hiểu Tuệ dựng hai ngón cái nhìn Lưu Phù, vừa biết đánh nhau, vừa biết trị thương đúng là không ai sánh nổi.

Lưu Phù vung tay, sắc mặt hơi tái nhợt, lúc nãy sử dụng Ngũ Tinh Trận đã hao rất nhiều linh lực, lại thêm lần trị thương này làm hắn thấy mệt mỏi. Lưu Phù không có kinh nghiệm thực chiến, từ khi Hồ Hiểu Tuệ xuất hiện hắn bắt buộc phải dùng những thứ đã học, số khổ.

"Tiểu Phù, mệt thì có thể dựa vào người ta." - Thức thần không nghe lời lại chạy ra, ôm lấy Lưu Phù. Lần này, Lưu Phù muốn trốn cũng không thể trốn, mệt mỏi dựa vào người Tâm Nhi.

Tả Tịnh Viện phía bên kia cũng đứng dậy, dao găm nhỏ biến thành một thanh kiếm dài. Nhìn nàng rất giống một nữ hiệp sĩ, không nói một lời cầm kiếm xông thẳng đến chỗ bọn họ chém.

Nơi đây có hai người linh lực cao cường, hai thức thần, một người có âm dương nhãn nhưng đạo thuật lúc xài được lúc không, và một người ngoài hành tinh đã lành lặn, nhìn qua rất mạnh. Nhưng cả đám không ai biết dùng kiếm, lại cũng không thể đánh với người quen biết. Không thể tấn công, thì trước tiên là tránh thoát cái đã.

Trong một góc nào đó, đang có một kẻ ung dung ngồi trên ghế, vừa ăn khoai tây chiên, vừa hứng thú xem kịch hay.

"Thí nghiệm lần này rất thành công! Người yêu tàn sát lẫn nhau đúng là rất kích thích. Người vợ yêu thương cầm kiếm chém về phía cô, cô lại không thể tổn thương cô ấy. Thật khiến người khác nhìn vào đau lòng, các ngươi phải làm gì đây?"

"Ê, tên biến thái kia, cái dáng vẻ ngồi xem kịch vui của ngươi là thế nào? Có bản lĩnh thì lết ra đây đấu với ta." - Hồ Hiểu Tuệ nhìn Khải Thụy, cái bản mặt vui vẻ nhìn người khác chém giết lẫn nhau thật muốn ói. Đúng là lão già biến thái.

"Tiểu Tuệ, dùng tuyệt chiêu trói hắn lại." - Tâm Nhi đã hóa thành báo phóng ra chiến đấu, Lưu Phù chạy đến bên cạnh Hồ Hiểu Tuệ. Cả hai chuẩn bị nghênh tiếp BOSS.

"Nơi này một cọng cỏ đều không có, em mượn sức của ai." - Hồ Hiểu Tuệ bó tay.

"Nơi này ở dưới lòng đất, bốn phía đều có rất nhiều rễ cây. Em cứ thử đi."

"Không được! Chỗ này sẽ sụp." - Lưu Thù Hiền đứng một bên nghe được la lớn. Tâm Nhi và Trương Tiếu Doanh đang ngăn cản sự tấn công của Tả Tịnh Viện. Lưu Thù Hiền thì lôi kéo Trần Vũ Tư theo cùng mình, nếu không cô ấy lại đứng im chịu trận, hoặc nhảy vào để tiếp tục bị thương.

Lưu Thù Hiền định ngăn cản cũng không kịp, Hồ Hiểu Tuệ đã cắt ngón tay, máu tươi rơi xuống đất, niệm thầm thần chú. Mặt đất xuất hiện một vầng sáng trắng, Hồ Hiểu Tuệ bình thường chỉ có thể mượn sức mấy sợi dây leo trói người. Nhưng bây giờ nàng thật sự nghiêm túc, sức mạnh của tự nhiên lần này mạnh đến mức, bốn phía tầng hầm rung lắc.

Lưu Thù Hiền thầm nghĩ: "Đừng nói em đang muốn ngủ cùng một phòng, chết chôn cùng một huyệt nha".

Chương trước Chương tiếp
Loading...