[BHTT][SNH48 - Nãi Bao] Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư (Cover)
Chương 45: Muốn tấn công lại bị phản công (2)
"Lưu Phù ra đây, chị em chúng ta tán gẫu một chút nào." - Lưu Thù Hiền giọng điệu bình tĩnh, nhưng vẫn cảm giác được khí thế "sói đội lốt cừu"."Có đánh chết em, em cũng không ra." - Lưu Phù biết việc mình xúi bậy "chị dâu" bị bại lộ, liền biết là tại Hồ Hiểu Tuệ ăn hại. Có ai lấy can đảm lại uống sạch gần hai chai rượu cơ chứ? Đúng là "chị dâu" ngu như heo."Em có gì mà sợ, làm chuyện có lỗi với chị sao? Chị đây rất có lòng khoan dung, làm sao lại tính toán với em trai yêu dấu đây. Nào, mở cửa đi."Độ lượng cái con khỉ ấy!! Từ nhỏ đến lớn, chị ấy ở nhà bạo hành gia đình vô số lần còn gì. Bây giờ, mà mở cửa ra thì đi gặp Tử Thần là cái chắc, tuyệt đối không thể mở. Lưu Phù quyết tâm, dùng lưng liều mạng chặn ngay cửa, đề phòng chị mình đạp cửa xông vào. Nếu tình thế cấp bách thì lập luôn kết giới, như vậy mà chặn không được, thì sẽ phải tử chiến một trận."Có thể hòa bình giải quyết, tại sao em cứ muốn chị dùng bạo lực vậy?" - Lưu Thù Hiền thở dài.Tiếp theo đó, cánh cửa sau lưng Lưu Phù vang lên một tiếng , lưng của hắn bị chấn động mạnh. Nhìn xuống, Lưu Thù Hiền cứ như vậy đạp nát ván cửa, gót giày đâm xuyên qua, toàn thân Lưu Phù lông tóc dựng đứng.Lưu Phù quên rằng, chân chị mình mang chính là một thứ vũ khí hạng nặng. Ngày mai! Ngày mai nhất định phải đem cửa đổi thành vật liệu chống đạn, có bom cũng không phá được.Nếu Lưu Phù mà còn không mở cửa thì Lưu Thù Hiền đảm bảo sẽ đạp văng cả người cùng cửa, thôi thì ngoan ngoãn mở cửa đầu hàng. Tiếp theo, dùng vẻ mặt thấy chết không sờn, sừng sững hiên ngang mà nhìn chị: "Chị muốn làm gì?".Người ngoài cửa thì đang nhàn nhã hút thuốc: "À, không có gì. Chỉ là muốn hỏi em đã dạy Bao ngốc cái gì?" - Lưu Thù Hiền nói nhẹ nhàng như nước, làm Lưu Phù đang có tâm trạng liều mình chống đỡ bị sụp đổ.Hai chân Lưu Phù mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, ôm chặt đôi chân thon dài trắng nõn của chị, khóc đến long trời lở đất van xin chị đừng giết hắn."Chị, chị chỉ có mình em là em trai ruột thịt, sao chị lại đem hết tội lỗi đổ lên người đứa em này. Chúng ta lúc nào cũng sống nương tựa lẫn nhau, em sau này còn muốn chăm sóc cho chị, về sau chị mất còn có đứa em lo ma chay. Chị ơi, chị nỡ nào người đầu bạc tiễn người tóc xanh đây? Chị, có chuyện gì thì chúng ta nói chuyện êm đềm, đừng có giết em. Mọi thứ đều là do Tiểu Tuệ ép em phải dạy, em vô tội, chị xem ánh mắt em toàn chứa đầy sự thuần khiết."Lưu Thù Hiền thật rất đau đầu rồi, tại sao có đứa em trai toàn làm chuyện mất mặt như vậy. Lưu Thù Hiền phải cố gắng bình tĩnh để giữ hình tượng, mình đâu phải là "Voldemort"? Tại sao ai thấy mình cũng phải sợ vậy?"Em mà không đứng lên, chị liền đại nghĩa diệt thân."Lưu Phù lập tức thu hồi vẻ mặt bi thương của diễn viên trong kịch Quỳnh Dao, đứng lên chờ đợi chị răn dạy.Lưu Thù Hiền nhìn qua phòng của Lưu Phù, tốt nhất vẫn nên lên sân thượng nói chuyện, nếu cứ đứng đây Lưu Phù đảm bảo sẽ bị đánh đến chết."Rốt cuộc em đã cho em ấy xem cái gì? Chị đây muốn biết, đứa ngốc đã học bao nhiêu từ em.""Những thứ nên biết, điều biết cả rồi." - Lưu Phù nói ra câu này, đã hiểu được Lưu Thù Hiền không phải đến hỏi tội hắn. Nhưng có ý nghĩ làm Lưu Phù hoảng sợ, Hồ Hiểu Tuệ chết chắc rồi."Cho nên, chị làm cái gì em ấy cũng không ngạc nhiên."Quả nhiên, "chị dâu" tự mình bảo trọng! Anh đây cũng coi như đã cho em chuẩn bị tâm lý trước, mọi việc về sau tự em lo lấy, anh chỉ có thể giúp em đến đây thôi. Lưu Phù trong lòng âm thầm khóc dùm "chị dâu"."Này, cái vẻ mặt của em là sao? Thằng biến thái." - Lưu Thù Hiền không thích thái độ của Lưu Phù, tuy rằng nàng rất cám ơn em trai đã dạy giúp cho bạn gái mình một khóa học, nhưng nghe tới thì thật là biến thái."Em đâu có, chị cũng nên xem lại chính mình là tên cầm thú đi! Tiểu Tuệ, em thật đáng thương." - Lưu Phù không biết lấy can đảm ở đâu ra, liền mở miệng nói suy nghĩ trong lòng."Chị không làm gì sai, tại sao có tội? Với lại, cùng với bạn gái 'làm tình' là phạm pháp à? Hay Bao ngốc chưa đủ 16 tuổi? Nhà nước đã ra quy định về luật hôn nhân gia đình, hành vi giao cấu với trẻ vị thành niên là chôn thân trong tù." - Lưu Thù Hiền cảm thấy Lưu Phù đang nghĩ nàng sẽ sử dụng SM với Hồ Hiểu Tuệ. Đáng giận, nàng không có khẩu vị nặng như vậy."Em thấy Tiểu Tuệ sẽ bị 'ăn' sạch sẽ không còn một chút cặn.""Còn nói thêm một chữ nữa, chị ném em xuống đường.""Em..."Lưu Phù mới nói ra một chữ, Lưu Thù Hiền giơ chân đạp thẳng hắn từ trên ban công sân thượng bay xuống đường. Lưu Phù không phải thiên sư nhưng có thể dùng đạo thuật, khi nguy hiểm hắn sẽ vô thức mà sử dụng, nếu nặng chỉ nằm nhà thương an dưỡng vài ngày là cùng. Lưu Thù Hiền cũng biết chuyện này, nên không nể nang cứ đè hắn mà bắt nạt thẳng tay."Chị, chị đúng là nữ nhân ác độc, em quyết định bỏ nhà đi bụi." - Cái người bị đạp bay xuống đường, mặt ngẩng lên trời hét to."Vậy tốt, chị có thể đem những thứ trong phòng em đốt sạch.""Em quyết định không bỏ nhà đi."Lưu Phù sinh trễ hơn Lưu Thù Hiền hai năm, cùng đấu với Lưu Thù Hiền thì coi như cầm chắc bị đá ra khỏi nhà."Tiểu sư, anh đứng đây làm gì?" - Mới từ trường trở về, hôm qua uống rượu hơi nhiều nên đầu còn rất đau. Hồ Hiểu Tuệ nhìn thấy Lưu Phù đứng trước cửa nhà ngạc nhiên."Rảnh rỗi đứng tắm nắng thôi.""Có chắc là không có chuyện gì?" - Lưu Phù là trạch nam, làm sao lại đi ra ngoài tắm nắng? Đang lừa quỷ à?"Anh báo em tin tức nội bộ. Hôm nay, chị nhất định sẽ tập kích em." - Lưu Phù đột nhiên vươn tay ôm lấy vai Hồ Hiểu Tuệ, nói nhỏ bên tai."Tập kích? Em đâu có làm gì xấu sao lại tập kích em?" - Hồ Hiểu Tuệ đúng là ngây thơ, nàng nghĩ rằng Lưu Thù Hiền muốn đánh mình."Thành công hay thất bại là đêm nay, tuyệt đối không được uống rượu. Tối nay, chị làm cái gì, thì em làm lại y chang như vậy, không được nương tay." - Lời Lưu Phù nói chứa đầy ẩn ý, ngôn ngữ có ý nghĩa rất thâm sâu. Không biết Hồ Hiểu Tuệ ngây thơ có hiểu nổi hay không đây, chỉ mong rằng khi sự việc xảy ra em ấy có thể nhớ tới lời hắn nói."Hả?" - Hồ Hiểu Tuệ đầu óc quay cuồng.Nếu Lưu Thù Hiền đánh mình, Hồ Hiểu Tuệ cũng không dám đánh trả.Buổi tối, Lưu Thù Hiền đưa Hồ Hiểu Tuệ ra ngoài ăn tối. Lưu Phù bị cho ở nhà, bắt phải nhịn cơm tối, thật là bất mãn. Hồ Hiểu Tuệ lúc nào cũng đồng cảm với người khác, hôm nay lại vui vẻ đi ra ngoài cùng Lưu Thù Hiền đi ăn.Lưu Thù Hiền là người trải qua rất nhiều mùa xuân, đầu ngón tay chưa đụng đến cái bếp, Hồ Hiểu Tuệ là người tự lực cánh sinh, ở một mình xem ra vẫn làm được một tô mì gói nhưng chỉ ở mức độ ăn được. Tương lai hai người này, thật sự rất đáng lo nha."Thân Hiền, ngày mai là lễ tốt nghiệp của em. Chị đến được không?""Được.""Em thấy, chị và em như người một nhà." - Hồ Hiểu Tuệ vui vẻ nói.Hồ Hiểu Tuệ xem Lưu Thù Hiền như người một nhà, Lưu Thù Hiền rất ấm áp nở nụ cười trong vô thức."Người một nhà", thật dễ nghe! Nhưng, Hồ Hiểu Tuệ hôm nay có thể tiếp nhận tiến thêm một bước với người yêu không?"Trên mặt em dính gì sao? Tại sao chị nhìn em chằm chằm vậy?"Bởi vì, em đẹp."Đây là lời nói âu yếm sao? Cho dù là không phải, Hồ Hiểu Tuệ cũng đỏ mặt, Lưu Thù Hiền lại làm tim Hồ Hiểu Tuệ đập nhanh nữa rồi. Được một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nhìn mình chằm chằm thâm tình nói "em rất đẹp". Thật sự như đang bị ảo giác vậy, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đúng là muốn dụ dỗ người khác đây mà.Ăn tối xong, Hồ Hiểu Tuệ vẫn còn im lặng mà cảm thụ lời nói âu yếm của Lưu Thù Hiền, nàng muốn đi tắm để làm lạnh cái đầu. Trong lúc tắm Hồ Hiểu Tuệ vẫn còn bị say nắng khi nghĩ lại lúc ăn tối, gò má ửng đỏ có chút nóng, muốn đem đầu chôn luôn xuống nước. Đâu phải lần đầu tiên tắm cùng Lưu Thù Hiền, sao hôm nay lại có cảm giác xấu hổ? Thật sự không muốn nghĩ đến, nhưng trong đầu cứ lởn vởn mấy thứ xấu xa, không có cách nào ngăn lại, thật đáng thương."Em đang muốn làm chuyện xấu gì?" - Lưu Thù Hiền cười nhìn Hồ Hiểu Tuệ, cứ thấy trêu chọc em ấy rất là thú vị."Cũng không phải chuyện xấu xa gì đâu." - Hồ Hiểu Tuệ cấp tốc biện minh."Vậy nói thử một chút xem."Đồ ngốc, bị lừa rồi."Nói ra sẽ chết, em không nói." - Hồ Hiểu Tuệ muốn giữ lại cái mạng bé nhỏ này, nên làm sao có thể nói những điều mình đang nghĩ cho Lưu Thù Hiền biết. Vâng, lại một sự thật rất đáng buồn, Hồ Hiểu Tuệ quên rằng hai người tâm ý tương thông, nàng nghĩ gì thì Lưu Thù Hiền đương nhiên biết được. Dù không thấy được những hình ảnh trong đầu Hồ Hiểu Tuệ, nhưng Lưu Thù Hiền cảm giác được đó là chuyện gì."Nếu em không nói, vậy trực tiếp thực hành đi.""Làm...làm cái gì?" - Hồ Hiểu Tuệ chút nữa là cắn trúng lưỡi."Tất nhiên là đi ngủ, không lẽ em muốn ngồi trong bồn tắm tới sáng à?"Lưu Thù Hiền cười đi ra khỏi bồn tắm, đến dưới vòi sen xả nước để trôi hết bọt xà phòng. Hồ Hiểu Tuệ thì vẫn còn ngâm trong bồn, suy nghĩ chút nữa phải làm cái gì, nàng đúng là ngây thơ không biết Lưu Thù Hiền cũng đang có suy nghĩ xấu xa."Đừng tắm quá lâu." - Lưu Thù Hiền mặc vào người áo sơmi rộng dài, dùng thay đồ ngủ, rất là khiêu gợi. Nói với Hồ Hiểu Tuệ rồi mình trở về phòng trước."Hôm nay, một chút không khí lãng mạn đều không có, làm sao mà bắt đầu đây." - Hồ Hiểu Tuệ đang rầu rĩ tự nhủ, rồi đứng dậy khỏi bồn tắm.Hồ Hiểu Tuệ tắm rửa sạch sẽ xong trở về phòng, thấy căn phòng tối thui vì không mở đèn, nàng tưởng Lưu Thù Hiền không có trong phòng."Thân Hiền, chị có ở đây không? Ra đây đi."Hồ Hiểu Tuệ mò mẫm muốn tìm công tắc bật đèn, lại bị người ta ôm chặt nhanh gọn hôn xuống, rồi lôi cả người ném lên giường. Hồ Hiểu Tuệ bị tập kích bất ngờ đầu óc chưa thông suốt, nhưng nàng biết không phải người lạ, vì trên người đối phương tỏa ra mùi sữa tắm giống mình.Lưu Thù Hiền hôn rất nhẹ nhàng, nhưng lại ấn vào môi Hồ Hiểu Tuệ rất sâu, rồi đưa nụ hôn chạy dọc theo cổ Hồ Hiểu Tuệ từ từ hôn xuống dưới. Một tay lần mò cởi áo ngủ của Hồ Hiểu Tuệ ra, vì em ấy tắm xong không có mặt nội y, bộ ngực không lớn không nhỏ liền lộ ra ngoài. Hai cái đèn ngủ ở đầu giường lập tức sáng lên, nhìn thấy rõ hai người."Hình như phát triển nhanh quá. Còn có, cái tư thế này không đúng lắm." - Hồ Hiểu Tuệ nằm'''' gì mà không đúng?""Ít nhất cũng nên nói cái gì đó" - Vừa hôn đã trực tiếp đè người ta xuống giường, rồi bắt đầu lột quần áo, nhanh đến đáng sợ.Lưu Thù Hiền cúi xuống hôn lên ngực Hồ Hiểu Tuệ: "Đừng nói em chưa chuẩn bị tâm lý nha, không phải tối qua em còn mời gọi chị sao? Bây giờ, em muốn trốn, đã trễ rồi."Chết tiệt! Em chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, nhưng không phải là "nằm dưới"!!!!! Hồ Hiểu Tuệ khóc thầm trong lòng.
------------------------------
Voldemort: chúa tể phù thuỷ hắc ám, nhân vật trong truyện Harry PotterĐại nghĩa diệt thân: vì nghĩa lớn mà giết những người thân đã phạm tội không thể dung thứ.
------------------------------
Voldemort: chúa tể phù thuỷ hắc ám, nhân vật trong truyện Harry PotterĐại nghĩa diệt thân: vì nghĩa lớn mà giết những người thân đã phạm tội không thể dung thứ.