[BHTT][SNH48 - Nãi Bao] Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư (Cover)

Chương 34 : Ma Nữ Ngàn Năm (1)



"Mới đây, lực lượng cảnh sát bắt được một nhóm người trộm mộ. Theo đó, một ngôi mộ thuộc thời Bắc Tống hơn ngàn năm trước đã bị khai quật. Ở giữa ngôi mộ, đặt một cỗ quan tài bằng ngọc thạch, chôn theo rất nhiều bảo vật, hẳn là một đại gia Tống triều. Nhìn chất liệu và thiết kế của cỗ quan tài cũng rất kỳ lạ, các chuyên gia khảo cổ đã đem về phòng nghiên cứu để tìm hiểu. Vào tối qua, một nhóm kẻ trộm đã biết được tin tức, đánh bị thương bảo vệ xông vào phòng nghiên cứu để trộm cướp. Nhưng chuyện kì lạ đã xảy ra, sáng nay phát hiện xác những kẻ trộm chết bên cạnh cỗ quan tài bằng ngọc thạch. Chuyện đáng nói ở đây là cỗ quan tài bằng ngọc đã bị mở ra, bên trong trống rỗng. Xem lại camera an ninh phát hiện có một kẻ trộm còn sống hoảng loạn chạy thoát, trong tay hình như cầm theo cái gì đó. Đây là hình kẻ trộm được cảnh sát lấy được từ trong camera an ninh..."

Phát thanh viên đang đưa tin về sự việc trọng đại xảy ra ngày hôm qua, trong phòng nghiên cứu khảo cổ quan tài bằng ngọc đã bị người cạy mở, bên trong đúng là có bảo vật chôn theo, nhưng không có thi thể. Có lẽ, bên trong quan tài thật sự là rỗng, nhưng không dùng đến lại cực khổ hao tiền tốn của tạo ra nó cũng thật kỳ lạ. Nếu có thi thể, vậy đã biến đi đâu mất? Trong camera an ninh cũng chỉ thấy mỗi tên trộm chạy ra, còn những kẻ khác đã bị giết chết. Liên quan đến cái chết của những tên trộm, cảnh sát còn đang bí mật điều tra, bởi vì không giống do người làm, không muốn mọi người hoang mang, trước tiên cố gắng phong tỏa tin tức.

Trương Duệ Tiệp ngồi trước TV xem tin tức, nhìn thấy tấm hình của tên trộm, liền giật mình chạy đi tìm Hồ Hiểu Tuệ.

"Tiểu diệp lan, "cậu" có thể dùng dây leo giúp mình mở cái hộp này ra không?" - Hồ Hiểu Tuệ cầm đồ hộp nói với chậu diệp lan. Lưu Thù Hiền nói đây là luyện tập cách sử dụng sức mình của Đại Tự Nhiên, Hồ Hiểu Tuệ đang cố gắng giao tiếp với thực vật. Nhưng chậu diệp lan hoàn toàn không có phản ứng.

"Bánh Bao ngu ngốc, sức mạnh tự nhiên không phải mượn để dùng vào mấy việc đó. Nếu diệp lan mà giúp em mở đồ hộp thì chắc cũng ngốc như em." - Lưu Thù Hiền không nhịn được, ngăn hành động ngu ngốc của Hồ Hiểu Tuệ.

" 'Cậu ấy' không chịu cho em mượn sức mạnh....Còn nữa, em không còn gọi chị là 'Đại Hiền', tại sao chị còn gọi em là 'Bánh Bao ngốc', em cầu xin chị đổi tên khác đi"?

"Chừng nào em không còn ngây thơ ngu ngốc thì chị sẽ đổi." - Lưu Thù Hiền yên lặng châm điếu thuốc, cảm thấy chuyện này khó đấy, Hồ Hiểu Tuệ nếu không ngây thơ, ngu ngốc thì làm sao còn là Hồ Hiểu Tuệ.

"Thân Hiền chị không phải yêu em sao?" - Hồ Hiểu Tuệ ôm đồ hộp cùng chậu diệp lan than thở, dỗi hờn nhìn Lưu Thù Hiền. Lưu Thù Hiền chút nữa là bị sặc khói thuốc. (Thân "亲", một nghĩa là hôn, nghĩa khác là thân ái - "người yêu", còn 1 nghĩa nữa là "vợ mới cưới")

"Đồ ngốc!" - Lưu Thù Hiền thô bạo kéo cổ áo Hồ Hiểu Tuệ đến gần hôn xuống, gọn gàng dứt khoát: "Em có thời gian nghĩ chuyện tào lao, không bằng viết tốt bài luận văn tốt nghiệp đi!"

"Hì hì ~~ " - Hồ Hiểu Tuệ hề hề nở nụ cười, si mê mềm nhũn như nước, đưa tay quàng qua cổ Lưu Thù Hiền hôn đáp lại. Lưu Thù Hiền bị dọa hoảng sợ rồi, rất hiếm thấy đầu đất đỏ mặt: "Thân Hiền, em yêu chị nhiều!" - Cả hai buông ra, Hồ Hiểu Tuệ còn khuyến mãi thêm một nụ hôn trên má.

Lưu Thù Hiền cực kì ghét bỏ trừng mắt nhìn Hồ Hiểu Tuệ. Trời ơi ~~ nhìn xem, toàn bộ khí chất của con bị người bạn gái ngu ngốc này hạ thấp rồi, đúng là nghiệp chướng mà...!!!

" 'Bạn cùng phòng' của em đến tìm kìa." - Lưu Thù Hiền chỉ heo con đang đến bên chân của Hồ Hiểu Tuệ. Trương Duệ Tiệp rất gấp gáp, dùng sức hai chân trước cào cào Hồ Hiểu Tuệ. Hồ Hiểu Tuệ ngồi xổm xuống ôm Trương Duệ Tiệp lên.

"Duệ Tiệp, cậu muốn nói gì hả? Thân Hiền, Duệ Tiệp có thể biến lại bình thường không? Nếu không em chẳng hiểu cậu ấy nói gì."

"Nhà chị kết giới rất mạnh, biến lại làm hồn ma lập tức sẽ bị tiêu tan. 'Nó' có thể nói chuyện mà, tại trước kia em không nói là cần nhu cầu này." - Lưu Thù Hiền điểm ngón tay lên đầu heo con, nàng rất thích chơi xỏ Trương Duệ Tiệp. Đúng là hai "người" này thật sự không hợp nhau.

"Thiên sư thối, khốn kiếp nhà ngươi! Ta cắn chết ngươi!" - Trương Duệ Tiệp có thể nói, vừa mở miệng ra tức giận chửi rủa Lưu Thù Hiền. Nhưng bây giờ "nàng" chỉ là heo con, làm gì cắn chết được ai.

"Trương Duệ Tiệp, bình tĩnh đi. Thân Hiền đùa thôi mà, có phải cậu có chuyện gì không?" - Hồ Hiểu Tuệ bó tay, Lưu Thù Hiền rõ ràng là ngự tỷ đại mỹ nhân, lại đi hơn thua với mấy tiểu quỷ, ấu trĩ.

"Mình nhìn thấy kẻ đã sát hại mình, mình muốn tìm hắn báo thù. Hắn vừa xuất hiện trên tin tức ngày hôm nay, cậu để 'trạch nam' mở máy tính, mình chỉ cậu xem."

Vừa xuống lầu lấy chút trái cây ăn lót bụng, Lưu Phù nghe được hai từ "trạch nam" rất buồn bực. Hắn đúng thật là trạch nam nhưng đừng gọi hắn như vậy, có từng thấy trạch nam nào đẹp trai rạng ngời sáng chói như hắn không? Chỉ là hắn không thích ra ngoài thôi. Lưu Phù tính cách không giống Lưu Thù Hiền, hắn thích ở nhà, chơi game, xem hentai. Nhưng từ khi Hồ Hiểu Tuệ quen biết Lưu Thù Hiền từ sự kiện sinh viên bị sát hại trong thư viện trường học, cuộc sống nhà nhã của hắn bị thay đổi hoàn toàn. Hồ Hiểu Tuệ suốt ngày ở đây làm ầm ĩ, qua mấy ngày hắn cũng đã thích ứng. Rồi bây giờ, "con quỷ" phiền phức đó chân chính trở thành "chị rể", bạn gái của chị hắn. Bước vào rất dễ, lại đuổi mãi không thèm đi, thôi thì chấp nhận số mệnh.

Hồ Hiểu Tuệ ôm Trương Duệ Tiệp đi đến phòng của Lưu Phù ở trên lầu, Lưu Thù Hiền vừa cất bước muốn đi theo, chuông điện thoại liền vang lên, trước tiên nghe điện thoại.

"Lại đào được bảo bối gì muốn tôi làm 'vệ sinh' à?" - Lưu Thù Hiền vừa nhìn trên màn hình điện thoại hiện hiện ra chữ "Thập (十)" là biết có chuyện gì rồi.

"Lần này không phải đơn giản chỉ 'vệ sinh'."

"Đào được cỗ quan tài kỳ lạ, còn không cẩn thận bị mở ra, thi thể thì sao?"

"Cô không xem tin tức à? Chúng tôi đào được một cỗ quan tài ngọc thạch, đã bị mấy kẻ trộm mở ra, nhưng bên trong không có gì cả. Chúng tôi không xác định được là có xác chết trong đó hay không. Những tên trộm kia thì chết cả rồi, vô cùng kỳ lạ. Nói chung, cô đến giúp một chuyến."

"Phiền phức, nửa tiếng sau tôi đến."

Lưu Thù Hiền tắt điện thoại, đi lên lầu muốn nói bọn họ biết nàng phải ra ngoài làm việc. Vừa đi đến trước cửa phòng Lưu Phù, đã nghe vọng ra tiếng phát thanh viên đọc tin tức, quan tài ngọc, kẻ trộm, cái chết kỳ lạ, cùng với cú điện thoại vừa rồi nàng nhận rất trùng khớp. Con mợ nó! chính là chuyện này.

"Rất đúng lúc, chị phải đi đến chỗ đó." - Lưu Thù Hiền đứng ngay cửa nói.

"Không phải rất may mắn sao, Trương Duệ Tiệp chúng ta đi xem. Có thể kẻ hại chết cậu để lại manh mối gì đó, cậu không phải rất muốn nhanh chóng tìm được hắn sao?"

Trương Duệ Tiệp không mở miệng, chỉ là nàng không muốn cầu xin Lưu Thù Hiền cho nàng đi cùng, im lặng cũng xem như chấp nhận.

Xảy ra sự việc nghiêm trọng, mặc dù không tổn hao di sản văn hóa nào, nhưng kẻ trộm chết ly kỳ cũng là việc người bình thường không thể giải quyết. Mấy nhà khảo cổ còn chưa kịp kiểm kê lại tài sản xem có bị mất vật gì quan trọng, thì toàn bộ sở nghiên cứu khảo cổ đã bị cảnh sát phong tỏa. Tất cả nhân viên ra vào, ai cũng bị kiểm tra rất nghiêm ngặt.

Lưu Thù Hiền cùng lực lượng cảnh sát rất quen thuộc, tới nơi chỉ cần chào hỏi rồi ung dung đi vào không ai ngăn cản. Thậm chí còn có người vội vàng chạy ra mời Lưu Thù Hiền vào trong, chỉ là cô gái đang đi cùng Lưu Thù Hiền làm người khác tò mò, bởi vì Hồ Hiểu Tuệ đang ôm một chú heo con.

"Cô đến rồi, nhìn thấy cô liền an tâm hơn. Mau đến giúp tôi nhìn xem cỗ quan tài này có vấn đề gì không?" - Một người đàn ông tóc bạc, đeo mắt kính, đi xuyên qua chỗ một đám nhà khảo cổ đang đứng. Thấy Lưu Thù Hiền là gặp được cứu tinh.

"Tôi nói mấy ông đó, không có chuyện gì rảnh rỗi đi đào mộ người ta làm gì? Toàn làm bậy!"

"Là do nhóm trộm mộ đào được mộ huyệt hơn một ngàn năm trước gì đó, bị cảnh sát bắt được. Chúng tôi thấy rất có giá trị nghiên cứu, với lại cỗ quan tài đó thiết kế rất kỳ lạ....Ồ! Đây là...tôi không nhớ rằng cô có trợ lý?" - Phương Mặc Nghiên lúc này mới chú ý thấy Hồ Hiểu Tuệ đứng bên cạnh Lưu Thù Hiền. Hắn biết Lưu Thù Hiền cũng đã lâu, cô gái này luôn cao ngạo, đến và đi chỉ có một mình. Hai người họ đúng là có quen biết, Lưu Thù Hiền cũng nói hắn là người sắc sảo, thế nhưng nàng không phải loại bạn bè có thể cùng nhau ngồi xuống uống trà tám chuyện. Hiện tại, Lưu Thù Hiền lại dẫn theo một người, cũng là chuyện rất lạ đời.

"Cháu không phải trợ lý, cháu là bạn gái chị ấy!" - Hồ Hiểu Tuệ nói không thèm nghĩ, cũng chẳng quan tâm người khác có chấp nhận chuyện tình này hay không.

Quả nhiên, nhà khảo cổ Mặc Nghiên tối ngày chỉ chui đầu trong phòng nghiên cứu cổ vật giật mình. Thời đại bây giờ, thành kiến với đồng tính cũng giảm đi ít nhiều, nhưng bản thân hắn thì chưa bao giờ gặp. Cô gái không che giấu lập tức thừa nhận, lại còn là bạn gái của Lưu Thù Hiền, hai người này có thể ở chung đúng rất kỳ lạ. Nhưng, tâm tư của hắn bây giờ ở trên cỗ quan tài ngọc kia, đối với chuyện riêng tư của người khác, hắn không có hứng thú.

"Chúng ta trước tiên xem quan tài ngọc."

Phương Mặc Nghiên dẫn bọn họ đi đến nơi đặt ngọc quan, đang bị phong tỏa rất nghiêm ngặt, ngoài cảnh sát, chỉ có duy nhất Mặc Nghiên được ra vào. Vừa đến căn phòng liền gặp được người quen, không cần nghĩ cũng biết tại sao họ có mặt ở đây.

"Ồ! Lưu tiểu thư, lại gặp rồi!" - Trương Tử Khiêm vui vẻ chào hỏi, nhưng Lưu Thù Hiền không thèm quan tâm.

Cái người luôn mang bộ mặt không cảm xúc Trương Hoài Cẩn đi tới trước mặt Lưu Thù Hiền, lạnh lùng trừng mắt với Hồ Hiểu Tuệ.

"Cô, tới tìm tôi?"

Lưu Thù Hiền nhíu lông mày, Hồ Hiểu Tuệ thì đen mặt, vị cảnh sát tiểu thư kia thực sự tưởng bở rồi, trí tưởng tượng cũng thật phong phú.

"Trương Hoài Cẩn tiểu thư, chị nghĩ nhiều rồi. Thân Hiền đến làm việc, không phải vì chị." - Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy lúc này phải đứng ra bảo vệ bạn gái của mình, chắn trước mặt Lưu Thù Hiền. Đối với tình địch cần gì phải khách sáo, có điều Trương Hoài Cẩn không để Hồ Hiểu Tuệ trong mắt, vẫn chăm chú nhìn Lưu Thù Hiền.

Lưu Thù Hiền nhất thời cảm thấy Bánh Bao ngu ngốc vẫn mãi là ngu ngốc nhưng rất đáng yêu, dù Hồ Hiểu Tuệ rất phiền phức nhưng Lưu Thù Hiền yêu kẻ đầu đất này. Đúng là, có vài người Lưu Thù Hiền nhìn rất chướng mắt.

"Hôm nay đến làm việc, nếu ở đây đánh nhau phá hoại cổ vật, Mặc Nghiên sẽ khóc mất." - Lưu Thù Hiền nhàn nhạt nhìn Trương Hoài Cẩn, rồi đi đến ngọc quan.

Ngọc quan không phải thiết kế như những cỗ quan tài bình thường, Lưu Thù Hiền vừa nhìn thấy liền biết cỗ quan tài này làm ra với mục đích nhốt cái gì đó. Trên nắp quan tài, có một hoa văn màu đỏ chính là ấn chú phong ấn, trên đó cũng có một lõm nhỏ lúc đầu có đặt vật gì đó, nhưng bây giờ thì rỗng rồi. Đây rõ ràng là quan tài dùng để phong ấn ác linh, vật trên cái rãnh kia nhất định bị trộm mất rồi. Đúng là chuyện khó giải quyết.

"Phương Mặc Nghiên, ông đào được đồ tốt đó." - Lưu Thù Hiền nở nụ cười.

Phương Mặc Nghiên nhìn nụ cười của Lưu Thù Hiền, toàn thân nổi da gà.

Chương trước Chương tiếp
Loading...