[BHTT][SNH48 - Nãi Bao] Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư (Cover)

Chương 30: Khóa Nhân Duyên (4)



Lưu phu nhân nghe Hồ Hiểu Tuệ hỏi một câu sợ đến xanh mặt, nếu là đệ tử của Lưu Thù Hiền hỏi, chắc chắn không sai. Con gái mình thật sự bị ma quỷ ám, nghĩ đến đây bà thật sự muốn khóc.

Lưu Thù Hiền thở dài, lười tức giận. Hồ Hiểu Tuệ vô tội nhìn Lưu Thù Hiền, nàng không phải cố ý, nếu nàng không hỏi làm sao biết đó là người hay ma quỷ? Bởi vì, cô gái ngồi bên cạnh Lưu Nhàn, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch, nhìn vẫn rất khỏe mạnh, không có cụt chân gãy tay, hay máu tươi đầy đầu. Hồ Hiểu Tuệ hỏi câu đó có thể thông cảm được.

Lưu Thù Hiền cũng không trách mắng Hồ Hiểu Tuệ. Biết rằng đầu đất đang thay mình đứng ở góc độ khác suy nghĩ, nên mới mở miệng hỏi. Vừa nghĩ đến đây, quay qua liền nhìn thấy Hồ Hiểu Tuệ ánh mắt sáng lấp lánh như sao đang nhìn mình, Lưu Thù Hiền nổi da gà.

"Cô gái" kia kề sát bên tai Lưu Nhàn, Lưu Nhàn như nghe được đều gì liền đứng dậy. "Cô gái" đi sau lưng Lưu Nhàn nhìn về phía Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ nở nụ cười, theo Lưu Nhàn đi lên lầu.

"Tôi muốn xem tình trạng của con gái bà, chút nữa mặc kệ nghe được tiếng gì, cũng không được lên lầu." - Lưu Thù Hiền căn dặn Lưu phu nhân. Lưu phu nhân rất tin tưởng Lưu Thù Hiền, chuyện của con gái an tâm giao cho nàng giải quyết.

Lưu Thù Hiền kéo Hồ Hiểu Tuệ lên lầu, Hồ Hiểu Tuệ tự biết thân biết phận bước nhanh đuổi theo. Nếu không Lưu Thù Hiền sẽ lôi nàng đi sền sệt trên đất như cái nùi giẻ.

Lên đến tầng trên, không cần nghĩ cũng biết căn phòng đóng chặt, thậm chí khóa trái là của Lưu Nhàn. Loại cửa tầm thường này mà muốn ngăn cản Lưu Thù Hiền, thiên sư xinh đẹp ta đây.

"Đại sư phụ, chúng ta nên điềm đạm một chút! Đừng có hù dọa chủ nhà." - Hồ Hiểu Tuệ trước tiên ngăn cản Lưu Thù Hiền hành động. Căn cứ cách làm thường ngày, Lưu Thù Hiền nhất định lại bạo lực xông thẳng vào, chị ấy chẳng có chút kiên nhẫn gì hết.

Hồ Hiểu Tuệ lịch sự gõ cửa, liền nghe được vật nặng chọi vào cửa đáp lại, kèm theo tiếng chửi rủa.

"Cút đi! Các người cút khỏi đây!"

"Thấy chưa, chủ nhà đâu có muốn tiếp." - Lưu Thù Hiền vẻ mặt lạnh lùng có chút căm tức. Dám kêu nàng "cút đi", người đó thật sự chán sống rồi.

Thật sự phải dùng bạo lực để mở cửa, Hồ Hiểu Tuệ không nỡ lòng nhìn lại cánh cửa kia, "mày" thật đáng thương! Đụng phải Lưu Thù Hiền, tất cả cửa đều bị nàng dùng bạo lực đá văng, có điều chết dưới gót giày của Lưu Thù Hiền xinh đẹp cũng xem như mãn nguyện. Hồ Hiểu Tuệ thật sự thương xót liếc nhìn cánh cửa bị đạp nát.

Lưu Nhàn không ngờ người kia lại ngang nhiên đạp cửa xông vào, nàng đánh giá thấp tính cách vị thiên sư này rồi. Lưu Thù Hiền chẳng có chút gì gọi là ôn nhu, làm việc nhanh gọn không để ý hậu quả, thô bạo là cách đơn giản nhất.

Trong phòng rèm cửa sổ đóng kín, ánh đèn mờ mờ, cửa phòng bị đá hỏng từ ngoài lọt vào chút ánh sáng. Lưu Nhàn đang tựa người trên bàn học, bị Lưu Thù Hiền làm hoảng sợ, tâm tình bất ổn, hai tay siết chặt mép bàn.

"Các ngươi muốn làm gì? Cút đi! Cút khỏi phòng tôi!" - Âm thanh bên tai Lưu Nhàn nói cho nàng biết, hai người này sẽ làm hại "nàng". Hai người sẽ mang "nàng" đi, không để cho các nàng ở cùng một chỗ. Lưu Nhàn mang theo âm thanh run rẩy quay về phía Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ hét, dù một chút sức lực đều không có.

"Cô cùng với 'cô ấy' có quan hệ gì?" - Lưu Thù Hiền đi thẳng vào vấn đề, người bị ma quỷ ám nhất định khi còn sống "nó" có quan hệ với người đó. Nhìn phản ứng của Lưu Nhàn, cô ấy rõ ràng biết con quỷ bên cạnh mình là ai.

"Các người thấy được em ấy? Em ấy ở bên cạnh tôi thật sao?" - Lưu Nhàn giọng nói lập tức dịu hơn, tâm tình dao động, có lẽ hai người này giúp được mình.

"Em ấy vẫn luôn ở bên cạnh chị. Từ nãy đến giờ, chị không thấy sao?" - Hồ Hiểu Tuệ tốt bụng nhắc nhở, nàng nghĩ lúc nãy dưới lầu Lưu Nhàn che chở cho con ma đó. Hơn nữa, hai "người" lại đi cùng nhau, cho rằng Lưu Nhàn nhìn thấy.

"Tôi chỉ có thể nghe được giọng nói của em ấy, chứ không nhìn thấy. Nhuỵ Nhuỵ không muốn để tôi nhìn thấy, nhưng tôi thật sự muốn thấy em ấy. Tôi nhất định phải đứng trước mặt em ấy nói rõ." - Lưu Nhàn giọng nói như đang cầu xin, bên tai nàng vẫn văng vẳng giọng nói bảo nàng đuổi hai người kia đi. Nhưng Lưu Nhàn biết, nếu như hai người kia đi rồi sẽ không ai giúp nàng.

"Kể hết mọi chuyện của cô và 'cô ấy' cho tôi nghe. Còn có tại sao 'cô ấy' chết?" - Lưu Thù Hiền bình tĩnh hỏi, bây giờ là thời gian làm việc, nàng tự giác biết thân phận của một thiên sư. Lưu Thù Hiền của trước đây không rảnh rỗi ngồi nghe kể chuyện, nhưng quen Hồ Hiểu Tuệ thời gian dài đã lập thành thói quen giải quyết từ cơ bản. Nếu như lúc trước, Lưu Thù Hiền lập tức tiêu diệt con quỷ, xong việc, lấy tiền, đâu như bây giờ tự chuốc phiền phức.

"Các ngươi sẽ giúp tôi thấy được em ấy?" - Vẻ mặt tiều tụy của Lưu Nhàn lóe lên một tia hi vọng. Mắt nhìn thấy hai người lúc bước vào nhà đến bây giờ đều nắm chặt tay nhau, có chút kinh ngạc hỏi: "Hai người là một đôi?"

"Vâng."

"Đúng."

Hai người đồng thanh mở miệng, đơn giản nói cùng một ý.

Hồ Hiểu Tuệ sợ mình nghe nhầm, quay đầu nhìn Lưu Thù Hiền. Em ấy thế nào lại cùng nàng thừa nhận? Hồ Hiểu Tuệ là một bên tình nguyện chấp nhận duyên phận, nhưng Lưu Thù Hiền không phải không muốn sao? Hơn nữa, theo tính cách của Lưu Thù Hiền làm sao có khả năng thừa nhận cùng kẻ ngu ngốc này là một cặp? Hồ Hiểu Tuệ đột nhiên cảm thấy được yêu thích mà sợ hãi, ánh mắt sáng chói nhìn Lưu Thù Hiền.

Lưu Thù Hiền cũng quay đầu nhìn Hồ Hiểu Tuệ cười cười, nhưng ánh mắt lại đang mắng: "Ngu ngốc!". Lưu Thù Hiền vì muốn dụ Lưu Nhàn nói ra sự thật, nên mới nói như vậy. Hồ Hiểu Tuệ lại ngớ ngẩn hiểu sai ý.

Lưu Nhàn không ngờ hai người hoàn toàn không phủ nhận, khẳng định cùng nói ra. Từ đầu đến cuối tay nắm chặt tay, không kiêng dè ánh mắt người khác. Thấy hai người nhìn nhau, Lưu Nhàn đương nhiên cho rằng là hai người tình cảm nồng nàn.

So với hai người đó, Lưu Nhàn cảm thấy bản thân quá hèn nhát.

"Tôi muốn em ấy có thể cảm nhận được phần tình cảm này." - Lưu Nhàn nhìn xung quanh, dù không nhìn thấy gì. Nhưng nàng muốn xác nhận, "người đó" đang ở bên cạnh mình.

"Yên tâm, 'em ấy' luôn luôn ở bên cạnh chị." - Hồ Hiểu Tuệ biết Lưu Nhàn đang tìm cái gì.

Vẫn đứng ở sau lưng Lưu Nhàn, Triệu Giai Nhuỵ khuôn mặt trắng bệch, mắt ngập tràn những tia máu đỏ, hung tợn trừng mắt nhìn Hồ Hiểu Tuệ. Hồ Hiểu Tuệ đã nhìn thấy rất nhiều con quỷ xấu xí đến muốn ói, Triệu Giai Nhuỵ đúng là một nữ quỷ xinh đẹp cực phẩm, cho nên Hồ Hiểu Tuệ không có cảm giác gì, lại thấy rất vui mắt.

Lưu Nhàn buông xuống tính cảnh giác, nàng biết hai người đến đây không phải ép buộc đuổi Triệu Giai Nhuỵ đi. Còn tình nguyện nghe nàng kể lại chuyện cũ, hơn nữa lại là một đôi "đồng tính", Lưu Nhàn thấy rất giống hoàn cảnh của nàng, không còn gì lo lắng. Trong lòng đã đè nén quá nhiều tâm tình, phải trút ra nếu không sẽ chịu không nổi.

"Em và Nhuỵ Nhuỵ quen nhau lúc còn là học sinh tiểu học. Khi đó, nam sinh thường hay cướp kẹo của em, Nhuỵ Nhuỵ đánh cho bọn họ một trận, giành lại trả cho em. Từ đó, chúng em liền kết bạn, còn nói muốn cả đời là bạn bè. Sự thật chứng minh, chúng em trở thành bạn thân của nhau. Lúc nào, em cũng thấy Nhuỵ Nhuỵ là một người bạn thân rất tốt, cho rằng thứ tình cảm này sẽ không thay đổi. Ai ngờ, nó đã phát triển vượt qua khỏi tình bạn."


Nếu hỏi mọi người trong trường, ai cũng nhìn thấy bọn họ cũng nói rằng đó một cặp chị em tốt, rất thân thiết ngọt ngào. Quen nhau từ nhỏ cho đến lớn, quan hệ tốt là chuyện bình thường, có lời đồn hai cô gái này quan hệ tốt đến mức mọi người còn cho rằng họ "đồng tính luyến ái". Tất nhiên, người được nói đến chính là Lưu Nhàn và Triệu Giai Nhuỵ.

Nhìn thấy một người đi riêng lẻ, ai cũng có phản xạ tự nhiên là hỏi "người còn lại đang ở đâu". Giống như, cả hai là một đôi Song Tử.

"Nhàn Nhàn, chúng ta vẫn sẽ học chung trường đại học chứ?" - Triệu Giai Nhuỵ chạy tới chỗ Lưu Nhàn đang ngồi cười hì hì hỏi, Lưu Nhàn đứng lên bước ra khỏi bàn trả lời khẳng định.

"Đó là tất nhiên, nếu không có em, chị không biết phải làm gì."

"Em cũng vậy, người em thích duy nhất chỉ có Nhàn Nhàn. Cả đời này không muốn xa chị."

Triệu Giai Nhuỵ vui vẻ cười thật lòng nói với Lưu Nhàn. Khi đó, Lưu Nhàn không phát hiện, trong ánh mắt Triệu Giai Nhuỵ tràn đầy một loại tình cảm đặc biệt, không phải tình cảm chị em tốt. Lưu Nhàn đang cố gắng lảng tránh ánh mắt Triệu Giai Nhuỵ, bởi vì nàng chột dạ nên không nhìn thấy.

"Này, hai người thật giống một cặp tình nhân đang yêu, ở đây thề non hẹn biển." - Một nữ sinh trêu chọc cười hai người bọn họ.

"Dương Vũ Hinh, cậu muốn chết! Dám nói lại lần nữa! Mình đánh chết cậu!" - Nhuỵ Nhuỵ nhảy dựng đuổi theo nữ sinh kia đánh, Lưu Nhàn cười nhìn các nàng đùa giỡn.

"Ui da, giết người diệt khẩu ~~~~~"

"Này, vào tiết rồi, hai người đừng đùa nữa."

Mọi thứ đều rất tốt đẹp, có chỗ nào sai? Có lẽ là Triệu Giai Nhuỵ càng ngày càng thể hiện cảm tình mãnh liệt, mà Lưu Nhàn nội tâm mâu thuẫn không dám thừa nhận tình cảm của bản thân. Lưu Nhàn sợ hãi ánh mắt những người xung quanh, là nàng làm sai, chính nàng bức tử Triệu Giai Nhuỵ.

"Nhàn Nhàn, em thật sự rất thích chị."

"Nhàn Nhàn, chị sẽ luôn luôn ở bên em phải không?"

"Nhàn Nhàn, chúng ta không lấy chồng. Cứ như vậy cả đời sống cùng nhau được không?"

"Nhàn Nhàn, em đối với chị không chỉ là tình bạn. Em yêu chị."

"Nhàn Nhàn..."

"Im đi! Đừng nói nữa! Đây là chuyện không thể nào, cả hai đều là nữ làm sao có thể!"

Lưu Nhàn không dám chấp nhận sự thật, thậm chí không dám thừa nhận tình cảm của mình. Nàng bắt đầu trốn tránh Triệu Giai Nhuỵ, tất cả mọi người nhìn vào ai cũng biết bọn họ xảy ra chuyện. Lưu Nhàn cố gắng đem Triệu Giai Nhuỵ càng đẩy càng xa, thậm chí để biểu hiện rõ hai người con gái ở bên nhau là chuyện không thể, Lưu Nhàn còn chấp nhận hẹn hò với với nam sinh cùng lớp. Triệu Giai Nhuỵ cảm thấy mọi thứ như tan nát, dồn ép bản thân suy nghĩ cực đoan.

Triệu Giai Nhuỵ cảm xúc đã vượt mức chịu đựng, kéo Lưu Nhàn đi đến sân thượng trường học.

"Tại sao, chị vì muốn từ chối em mà đi hẹn hò với người chị không thích? Đủ rồi, Nhàn Nhàn đừng dằn vặt bản thân nữa có được không? Chị không muốn nhìn thấy em, vậy thì em sẽ không xuất hiện trước mặt chị. Thế nhưng, em tuyệt đối không thể nhìn chị ở chung với người chị không có tình cảm. Chị không phải chán ghét nhìn thấy em sao? Cậu sẽ lập tức cả đời này không cần thấy nữa."

"Triệu Giai Nhuỵ em muốn làm gì?"

Lưu Nhàn mở to mắt nhìn thấy Triệu Giai Nhuỵ bước lên lan can sân thượng, không cho nàng cơ hội hối hận, không để nàng một thêm phút suy nghĩ.

"Chị mãi mãi sẽ nhớ tới em."

Triệu Giai Nhuỵ cười thả người rơi xuống.


"Em ấy tự sát ngay trước mắt em, đây chính là sự trừng phạt lớn nhất. Nhưng em ấy không biết, em cũng yêu em ấy."

Chương trước Chương tiếp
Loading...