[BHTT][SNH48 - Nãi Bao] Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư (Cover)

Chương 28: Khóa Nhân Duyên (2)



"Về cái thứ này, em biết được bao nhiêu?" - Lưu Thù Hiền đen mặt dò hỏi em trai mình. Nếu Lưu Phù dám nói cái gì cũng không biết, Lưu Thù Hiền nhất định sẽ đem đốt thành tro.

"Thực ra, cha không có ý định đưa cái này cho chị." - Lưu Phù vì bảo toàn tánh mạng, đưa cha đẻ ra làm bia đỡ đạn. Lưu Thù Hiền đối với cha hận đã đến đỉnh điểm, thêm một chút cũng chẳng sao. Lưu Phù đem mọi thứ đổ hết lên người cha đáng kính.

Năm đó, Lưu cha vốn định đem đôi vòng tay hộ thân đưa cho hai chị em hai người. Không biết người bấm quẻ thế nào, lập tức thay đổi chủ ý, đem hai cái vòng tay hợp thành một bộ ổ khóa và chìa khóa, niệm chú vào đó. Đem đưa cho Lưu Phù vòng đính chìa khóa, đưa cho Lưu Thù Hiền là vòng tay bình thường, Lưu Thù Hiền ghi hận cả đời.

"Cha nói với em, là muốn em đeo cái vòng đính chìa khóa, em sẽ tìm được nửa kia của mình. Cha đã tính được, nên đem cái vòng đính ổ khóa tặng cho người vợ tương lai của em. Nhưng kỳ lạ, em không đeo được, nên em quăng bỏ ở đâu cũng chẳng nhớ." - Lúc Lưu Phù vừa gặp Hồ Hiểu Tuệ thấy trên tay cô bé đeo Khu Hồn Tỏa, âm thầm vui mừng. Cô bé đó tuyệt đối không phải loại con gái hắn thích, làm sao có thể làm vợ hắn. Cha bói quẻ cũng không tin được.

Hồi đó, Lưu cha bói một quẻ, hình ảnh trong gương cho thấy Hồ Hiểu Tuệ trong tương lai là dâu nhà họ Lưu. Cũng biết được, Hồ Hiểu Tuệ có Âm Dương Nhãn, với gia tộc thiên sư của họ cũng rất xứng đôi. Vì bảo vệ con dâu, nên Lưu cha đem bùa hộ thân là Khu Hồn Tỏa tặng Hồ Hiểu Tuệ. Nhưng tính sai một nước cờ, chính là nhà có đến hai đứa trẻ, đứa nào lấy vợ còn chưa biết nha.

"Nửa kia là sao? Vậy em cùng đại sư phụ là....." - Hồ Hiểu Tuệ nhìn tay hai người đang nắm chặt, trái tim chết tiệt lại đập nhanh. Nàng chỉ là ôm Trương Duệ Tiệp chạy đến cám ơn Lưu Thù Hiền, tự nhiên cửa vừa mở liền nắm tay nhau thân mật. Cái gì mà nhân duyên trời định? Nếu cái vòng đó Lưu Phù đeo được, vậy người mà nàng nắm tay là Lưu Phù?

"Hai người chính là nhân duyên trời định. Vòng tay này chị ấy đeo được, thì rõ ràng nó thuộc về chị chứ không phải em. Cha đã nói, nếu không phải người có duyên nhất định đeo không được. Cho nên, hai người..." - Lưu Phù cố ý bỏ đi câu cuối cùng, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.

"Cái rắm!" - Lưu Thù Hiền tức giận đánh một chưởng, Lưu Phù tránh được. Tay Lưu Thù Hiền đang bị nắm chặt với "con ghẻ" không hoạt động thuận tiện. Lưu Phù thoát được kiếp nạn lớn.

Hồ Hiểu Tuệ không có chuyện gì tìm đến, Lưu Thù Hiền đã đủ phiền. Bây giờ, còn bị dính chặt không buông, trong lòng có bao nhiêu tức giận đây? Rốt cuộc là Lưu Thù Hiền đang bực tức chuyện gì? Vì Hồ Hiểu Tuệ vẻ mặt như không có gì? Hay bực vì lúc nào cũng phải nhìn thấy kẻ đầu đất này?

"Sao tim cô đập nhanh vậy?" - Lưu Thù Hiền kinh ngạc, tại sao chỉ nắm tay Hồ Hiểu Tuệ cũng biết tim đầu đất đập nhanh?

Bị Lưu Thù Hiền hỏi, tim Hồ Hiểu Tuệ đập nhanh hơn, nàng cũng muốn bình tĩnh, nhưng tại sao không bình tĩnh được. Hồ Hiểu Tuệ nội tâm rít gào: "Tim à! Tại sao mi không chịu bình tĩnh lại? Nhìn đi, sư phụ xinh đẹp một chút, vóc dáng tuyệt vời một chút, nhưng không thể động tâm tà niệm...a ~~~~". Nàng còn không biết mình kích động vì cái gì.

"Bởi vì cùng đại sư phụ nắm tay, em bị căng thẳng." - Lý do thật sự đầy đủ và hợp tình hợp lý.

"Chị, Khóa Nhân Duyên có tác dụng, hai người tâm ý tương thông. Chị, chấp nhận mối lương duyên này đi." - Lưu Phù đứng cách xa 5m ngay chân cầu thang nói. Vừa đề phòng sự công kích của chị mình, hắn đang hi sinh bản thân vì hạnh phúc của chị ấy. Hắn muốn tự phong cho mình là đứa em trai ưu tú nhất.

"Em câm miệng cho chị! Thứ này làm sao tháo ra? Em dám mở miệng nói không biết?" - Lưu Thù Hiền nhíu mày nhìn đứa em ruột thịt, dám cười trên sự đau khổ của người khác. Cứ nắm tay Hồ Hiểu Tuệ mãi như vậy thật phiền phức, còn kẻ làm em kia dám không quan tâm còn ở đó đùa giỡn.

"Em xin lấy danh dự toàn bộ dòng dõi họ Lưu ra xin thề, em không biết!" - Lưu Phù đưa tay lên thề. Cha đã tràn đầy nhiệt tình thiết kế thứ này, ý muốn hắn và con dâu tay nắm chặt tay không thể tách ra. Chỉ mong mỏi gạo nấu thành cơm, chứ làm sao cho hắn biết.

"Mọi người bình tĩnh một chút, có vấn đề cùng nhau giải quyết! Đều là người một nhà cả." - Hồ Hiểu Tuệ một tay ôm bé heo, một tay đang nắm chặt tay Lưu Thù Hiền. Nếu Lưu Thù Hiền và Lưu Phù đánh nhau, thì Hồ Hiểu Tuệ vô tội sẽ ăn đạn lạc.

"<-- <--"

"<-- <--"

Hai hai chị em đồng thời nhìn Hồ Hiểu Tuệ, mới đây đã biến thành người một nhà?

"E hèm...em nói hai người là người một nhà." - Thời điểm này phải có chút thông minh, giữ mạng mới là điều quan trọng.

"Các ngươi đứng hết ở cửa làm gì?"

Ba người đang căng thẳng, sau lưng Hồ Hiểu Tuệ vang lên tiếng nói. Đi lại không phát ra tiếng động, nếu không biết còn tưởng sau lưng Hồ Hiểu Tuệ có ma.

Ba người đồng loạt quay đầu nhìn, không thấy mặt chỉ thấy một bó hoa hồng to đùng. Người cầm hoa đem hoa dời sang một bên, lộ khuôn mặt không hề càm xúc, không ai khác chính là nữ cảnh sát hình sự Trương Hoài Cẩn tiểu thư.

Hồ Hiểu Tuệ trong lòng hoảng sợ, đêm đó bị Lưu Thù Hiền cưỡng hôn hình như sau đó còn xảy ra chuyện gì nhỉ? Lập tức nhớ lại, Trương Hoài Cẩn hôn Lưu Thù Hiền!!! Bây giờ, cầm bó hoa đến đây nhất định là tặng Lưu Thù Hiền, có cần gấp gáp vậy không?

Điều này là hiển nhiên, Hồ Hiểu Tuệ bây giờ là trời định nhân duyên với Lưu Thù Hiền. Lúc này, có người theo đuổi nửa kia của mình, tất nhiên là lo lắng! Lại thêm một lý do rất hợp tình hợp lý.

"Cho cô!" - Trương Hoài Cẩn ngạo nghễ cầm bó hoa đưa tới trước mặt Lưu Thù Hiền, "Làm bạn gái của tôi."

Đây không phải là câu hỏi nghi vấn, mà là khẳng định. Hồ Hiểu Tuệ thấy tóc muốn dựng ngược lên, đồ chết tiệt kia mặt không hề cảm xúc mà dám nói khẳng định như vậy, định làm diễn viên thần tượng chắc. Cảnh sát hình sự tiểu thư, cô thật sự rất giỏi! Hồ Hiểu Tuệ hận mình tại sao không mạnh mẽ thừa nhận đi! Bây giờ, để cho người khác chiếm ưu thế.

"Chờ chút, cảnh sát hình sự tiểu thư, cô xem." - Hồ Hiểu Tuệ nhấc lên tay của mình đang nắm chặt tay Lưu Thù Hiền. Nàng lúc nào cũng đơn thuần như vậy, nếu đây là nhân duyên trời cho nàng, thì nàng tiếp nhận.

Lưu Thù Hiền dùng tay còn lại đánh mạnh vào trán Hồ Hiểu Tuệ: "Ngớ ngẩn! Nhiều chuyện!"

Trương Hoài Cẩn gương mặt vẫn lạnh như băng, yên lặng móc súng chỉa thẳng vào trán Hồ Hiểu Tuệ.

"Cô chết thì có thể buông." - Trương Hoài Cẩn thật sự muốn bóp cò.

"Ê ê!! Cảnh sát nhân dân không phải vì nhân dân phục vụ sao? Cảnh sát hình sự tiểu thư, chị bình tĩnh lại một chút! Đừng chơi lớn vậy!" - Hồ Hiểu Tuệ toát mồ hôi hột.

Cái cô Trương Hoài Cẩn này rốt cuộc làm sao lại thích Lưu Thù Hiền? Chỉ có một đêm liền gặp đã yêu sao? Cảnh sát làm việc hiệu suất cũng nhanh cấp tốc như vậy à? Nếu Trương Hoài Cẩn là đàn ông, không phải lập tức kéo Lưu Thù Hiền đi đăng ký kết hôn? Nghĩ như vậy, Hồ Hiểu Tuệ khẩn trương, quên mất họng súng đang chỉa vào mình.

Lưu Thù Hiền đưa tay ghì chặt tay Trương Hoài Cẩn, gương mặt đen thui, khó chịu hết sức. Nàng mới là chủ nhân nơi này, không được nàng cho phép, đừng tùy tiện chém giết ở đây.

"Cất súng, cầm bó hoa nát này, cút khỏi đây! Còn nữa, đứa ngu ngốc này là do tôi quản lý. Không được tôi cho phép, cô dám động đến một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ để cho cô sống không bằng chết!"

Hồ Hiểu Tuệ trong lòng bắn pháo hoa, ánh mằt lóe sáng tôn thờ sư phụ đại nhân của nàng. Cuồng ngạo, uy vũ, thô bạo chính là sư phụ-sama của nàng!!! Quả nhiên, ở bên chị ấy rất an toàn, chỉ mong sự việc lần này đừng gây thù chuốc oán.

Trương Hoài Cẩn ngoan ngoãn cất súng, trừng mắt lạnh lùng nhìn Hồ Hiểu Tuệ trên trán hiện rõ: "Cô. Chết. Chắc. Rồi."

"Ngày mai tôi sẽ đến." - Trương Hoài Cẩn lạnh lùng nói.

Đúng là cố chấp!

"Đừng có đến nữa!" - Trên trán Lưu Thù Hiền nổi gân xanh, từ khi quen biết Hồ Hiểu Tuệ, nàng toàn gặp thứ "hiếm". Lưu Thù Hiền nghiêm túc suy nghĩ, nữ cảnh sát đó rốt cuộc chui từ đâu ra? Dùng cái bộ mặt lạnh lùng đó tỏ tình.

Nhà họ Lưu giăng kết giới là chặn quỷ, chứ không chặn được người. Lưu Thù Hiền cũng không tùy tiện dùng đạo thuật lên con người. Huống chi, cái cô ấy còn là cảnh sát, quá nhiều luật lệ, thực sự ép Lưu Thù Hiền.

Trương Hoài Cẩn nhìn Hồ Hiểu Tuệ với ánh mắt muốn giết người, nhưng với Lưu Thù Hiền là ánh mắt tràn đầy tình cảm. Cô cảnh sát này từ đầu tới chân đều lạnh như tảng băng, mang bộ mặt giống như người ta nợ nàng 20 triệu, ngoại trừ ánh mắt nói lên một chút ý tứ, nhưng nàng thật sự đến đây tỏ tình sao? Không lẽ cô ấy đang đóng vai cảnh sát hình sự lạnh lùng? Trương Hoài Cẩn tiểu thư, cô đi nhầm trường quay phim phải không?

Rốt cục cũng tiễn vong được nhân vật phiền phức, bọn họ lại có thể an tâm tiếp tục nói chuyện.

"Cô ôm con heo đó đến tìm tôi làm gì?" - Lưu Thù Hiền tò mò thấy từ đầu đến giờ Hồ Hiểu Tuệ vẫn luôn bế một con heo.

Lưu Thù Hiền hỏi, Hồ Hiểu Tuệ mới cảm giác được tay mình tê cứng. Hiện tại, Trương Duệ Tiệp là thú cưng nhỏ, nhưng ôm lâu cũng làm tay Hồ Hiểu Tuệ mỏi nhừ.

"Đây là Duệ Tiệp, em đem đốt tờ giấy chị cho, cậu ấy liền biến thành như vậy. Tay em mỏi rồi, cho em thả cậu ấy xuống." - Hồ Hiểu Tuệ một tay ôm bé heo, một tay nắm tay Lưu Thù Hiền đi tới bàn, đem Trương Duệ Tiệp đặt lên.

Đang tạm trốn ngay chân cầu thang, Lưu Phù nhìn thấy cảnh này thật ấm áp hài hòa làm sao, cực kỳ phản khoa học, hai người kia lại có thể chung sống hòa bình. Vừa đặt Trương Duệ Tiệp xuống, "nàng" liền nhảy lên người Lưu Thù Hiền. Trương Duệ Tiệp không biết mình biến thành heo, vừa nghe thấy mới biết mình bị chơi xỏ, muốn cắn kẻ chủ mưu để báo thù.

Khung cảnh hài hòa ấm áp xuất hiện chưa đầy 3 giây, liền bị phá hoại. Lưu Thù Hiền tức muốn nổ phổi dùng sức vung tay muốn đem con heo kia hất ra. Hồ Hiểu Tuệ lo lắng cho cả hai, muốn đưa tay lên giúp đem heo nhỏ ôm ra, lại bị Lưu Thù Hiền lỡ tay đánh trúng vào cú.

"Đồ súc sinh chết tiệt, có tin ta nướng mi thành heo sữa quay!"

"Đại sư phụ, tuyệt đối đừng nha!"

Hồ Hiểu Tuệ lo lắng đưa tay lên ngăn cản, mất thăng bằng nghiêng thẳng về trước. Vì cả hai đang tay nắm chặt tay, Lưu Thù Hiền không thể tránh, liền bị Hồ Hiểu Tuệ ngã đè thẳng lên người, Lưu Thù Hiền lại làm nệm thịt cho ai đó lần nữa. Hồ Hiểu Tuệ ngã cũng rất chọn chỗ, đầu chôn ngay ngực Lưu Thù Hiền.

"A ~~, cái này...cái kia...ai...chuyện này... này...." - Hồ Hiểu Tuệ gương mặt như nấu chín, tự nhiên nói cà lăm.

"Đừng có đè lên người tôi."

"Em....em...em...em....Xin lỗi! A ~~~~~~~"

Hồ Hiểu Tuệ khẩn trương muốn nhanh đứng dậy, Lưu Thù Hiền phản ứng không kịp, lần nữa Hồ Hiểu Tuệ bị kéo ngược trở lại, hai người lại té trở lại mặt đất. Hồ Hiểu Tuệ vẫn chiếm được tiện nghi, vẫn chôn mặt ngay ngực Lưu Thù Hiền.

Chao ôi ~~ tương lai hai người nhất định là muôn màu muôn vẻ, đặc sắc vô cùng. Lưu Phù đứng ở ngoài nhìn, trong lòng cảm thán.

Chương trước Chương tiếp
Loading...