[BHTT][SNH48 - Nãi Bao] Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư (Cover)

Chương 117: Âm Dương Nhãn



Mọi người hoàn thành nhiệm vụ, tập hợp tại nhà Lưu Thù Hiền. Anh em họ Trương ngoại trừ dùng máu khi để làm đạo thuật, thì hoàn toàn lành lặn, còn lượm được một em gái trở về.

Nhóm không rụng một cọng tóc là Lưu Phù và Bạch Vũ đi Thiên giới tìm Thần Tiên Thủy. Quen biết thêm một người bạn mới, dù người đó tính khí thất thường.

Thảm nhất chính là Trương Tiếu Doanh và Lưu Thiến Thiến đi lấy Kỳ Lân Huyết. Bị trọng thương nặng nhất, phải lấy máu đổi máu. Rất may cả hai là yêu, dù bị đánh bầm dập cũng không dễ ngủm. Nhưng cần nghỉ ngơi một thời gian.

Lưu Thù Hiền dù đã được giải phong ấn, nhưng vẫn ở trình độ thấp, không biết đã đánh với bao nhiêu ác ma ở Ma giới, vừa bị thương vừa mệt mỏi. Thảm thương cho Hồ Hiểu Tuệ, phải hiến máu vô số lần, về đến nhà đã ngất xỉu. Lưu Thù Hiền ném hoa Diễm Ma cho Thôi Ngọc, rồi đưa em ấy đi bệnh viện.

Mọi người đã tranh thủ hoàn thành công việc trong thời gian nhanh nhất, trước ngày tận thế một ngày, thời gian vẫn dư dả. Nhưng nhân gian cũng tử thương vô số, thiên tai bùng nổ không ngừng gia tăng, càng lúc càng nhiều người bất ngờ mất mạng. Thành phố nơi mấy người Lưu Thù Hiền ở vị trí tốt, nên không chịu cảnh thê thảm như mấy chỗ khác. Nhưng sương mù dày đặc, ra ngoài nếu nhìn rõ được hơn 50m thì là quỷ chứ không phải người.

Từ khi sinh ra Hồ Hiểu Tuệ có một đặc điểm, chính là sức sống rất mạnh mẽ, có thể so sánh với tiểu cường. Nếu tới Ngày Tận Thế, sinh vật còn sót lại có thể chính là tiểu cường và Hồ Hiểu Tuệ. Dù bị mất máu quá nhiều, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, Hồ Hiểu Tuệ thiếu máu nên ngất xỉu thôi. Chỉ cần nằm viện chờ truyền máu xong, thì nàng lại có thể tiếp tục hành trình cứu vớt thế giới. Hiện tại, trong bệnh viện người bệnh rất nhiều, Hồ Hiểu Tuệ cũng không muốn chiếm giường bệnh.

"Chậm một giây, nguy hiểm sẽ tăng thêm một phần. Được rồi, chúng ta không có thời gian để lãng phí, lấy đồ đi nhanh thôi." - Hồ Hiểu Tuệ vừa hồi phục sức khỏe, nét mặt đã tươi tắn trở lại. Lưu Thù Hiền liền kéo nàng lại, đừng có chuyện gì cũng mù quáng lao đầu vào.

"Hey, Hồ học tỷ muốn theo tụi em dạo chơi Địa Phủ." - Thôi Ngọc đã nhận được bốn món đồ bọn họ đưa. Đưa ra yêu cầu này, chỉ để thỏa mãn Hồ Hiểu Tuệ thôi sao? Cũng không ngoài dự tính của Thôi Ngọc.

Lưu Thù Hiền thì có dự cảm không tốt: "Ngươi muốn em ấy theo làm gì?"

"Thật ra, muốn sửa lại Trấn Ma Kiếm còn thiếu một thứ." - Thôi Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói ra.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

"Còn có bấy nhiêu thời gian, ngươi muốn chúng ta phải đi đâu tìm món cuối cùng? Tại sao lúc đầu ngươi không nói luôn đi!" - Lưu Thù Hiền tức giận. Nếu như không thể tìm được món cuối cùng, vậy bọn họ vất vả lấy những món này về là vô ích sao?

"Bởi vì...món cuối cùng, mọi người có." - Thôi Ngọc nhìn Hồ Hiểu Tuệ nói ra lời này, nhưng trong ánh mắt lóe một tia không đành lòng. Khi còn ở trần gian, hắn rất hiểu vị học tỷ ngu ngốc này, chỉ cần hắn nói ra thì chị ấy sẽ chấp nhận hy sinh chính mình.

"Thế giới này chúng ta không cứu nữa, thứ đó các người muốn làm sao thì làm." - Lưu Thù Hiền chú ý đến ánh mắt của Thôi Ngọc, hắn còn muốn dẫn theo Hồ Hiểu Tuệ xuống Địa Phủ, chắc chắn có chuyện. Nếu người phải hy sinh là Hồ Hiểu Tuệ, có chết Lưu Thù Hiền cũng không đồng ý.

"Món đồ còn thiếu là Âm Dương Nhãn." - Thôi Ngọc vẫn vô tình nói ra. Tại Địa Phủ nhìn thấy hết người này đến người khác bỏ mạng, dù thông cảm cũng không thể nói. Bổn phận hắn là Phán Quan, nên vô tình mới là phong thái của hắn.

"Trên thế giới có rất nhiều Âm Dương Nhãn. Tại sao, nhất định phải là Hồ Hiểu Tuệ?"

"Trên đời này Âm Dương Nhãn của chị ấy là thuần khiết nhất, ngoài chị ấy không có người thứ hai."

"Chúng tôi không làm anh hùng cứu thế gì hết."

Lưu Thù Hiền hung hăng trừng mắt nhìn Thôi Ngọc, rồi kéo Hồ Hiểu Tuệ đi. Những người còn lại cũng hết sức bàng hoàng, nếu muốn bạn của họ phải hy sinh đôi mắt, dù giải thích thế nào cũng không thể chấp nhận được. Thôi thì cùng nhau chờ đợi Ngày Tận Thế.

Không phí trong phòng khách trở nên im ắng, Lưu Thù Hiền kéo Hồ Hiểu Tuệ lên lầu. Từng người cũng rời đi, chỉ còn lại Thôi Ngọc ngồi trên ghế salon, bên cạnh là Trương Duệ Tiệp.

Đứng trên lập trường bổn phận hiện tại, Trương Duệ Tiệp nhất định phải đứng ra lo việc này. Nhưng Hồ Hiểu Tuệ cũng là người bạn quan trọng của nàng.

"Phán Quan đại nhân, không còn cách nào khác thật sao?" - Trương Duệ Tiệp không đành lòng nhìn thấy Hồ Hiểu Tuệ vì chuyện này mà hi sinh đôi mắt. Cậu ấy lương thiện như vậy, tại sao người hy sinh lại là cậu ấy.

"Nếu có, mọi thứ sẽ không vô ích. Ta cũng hy vọng học tỷ ích kỷ một lần. Nhưng Hồ Hiểu Tuệ mà ta quen biết, lương thiện quá mức khiến người khác tức giận." - Vẻ mặt Thôi Ngọc rất phức tạp.

Khi Lưu Thù Hiền kéo Hồ Hiểu Tuệ rời đi, Hồ Hiểu Tuệ lén quay đầu lại ngầm ra hiệu cho Thôi Ngọc. Xem ra, nàng thật sự muốn hy sinh chính mình.

Hai người vào phòng, thời gian trôi qua rất lâu cũng chỉ có sự im lặng. Hồ Hiểu Tuệ thực sự không chịu được cái không khí này, nàng lên tiếng trước phá vỡ tình thế căng thẳng.

"Chỉ là cặp mắt thôi mà, đâu phải đi chết. Em chỉ không biết có đau hay không." - Hồ Hiểu Tuệ lo lắng.

"Muốn thì bước qua xác của chị! Dựa vào cái gì đòi lấy đôi mắt của em, dựa vào cái gì bắt em chịu khổ. Coi như em cứu được thế giới này thì sao? Sẽ có người cảm ơn em? Sẽ có người biết đến em sao? Lần này, chị tuyệt đối không cho em làm cái chuyện ngu ngốc này." - Lúc này, Lưu Thù Hiền rất quyết tâm. Ngay cả bản lĩnh bảo vệ người yêu của mình nàng cũng không làm được, thì cần gì nói đến thế giới lâm nguy.

"Thôi Ngọc nói đúng mà, năng lực tồn tại nhất định có giá trị riêng của nó. Âm Dương Nhãn tồn tại, vì cứu thế giới này..."

Chát!

Lưu Thù Hiền hung hăng tát vào mặt Hồ Hiểu Tuệ một cái, sức đánh rất mạnh muốn rớt luôn cái đầu ra. Mặt Lưu Thù Hiền đỏ bừng, bàn tay của nàng cũng rất đau đớn. Đánh vào người mình yêu, người đó đau lòng nàng càng đau hơn.

Lưu Thù Hiền nuốt nước mắt, cắn răng nói: "Thu lại những lời nói như Thánh Mẫu đó đi. Em cảm thấy cứu vớt Địa Cầu sẽ rất anh hùng sao? Làm anh hùng thì rất vĩ đại sao? Em ngay cả chính bản thân mình có bao nhiêu quan trọng cũng không biết sao? Hồ Hiểu Tuệ, chị cho em biết, mỗi khi em làm người tốt, cái dáng vẻ đó chị nhìn muốn ói. Cả đời này, chị chưa từng thấy ai ngu ngốc như vậy, bị người khác đâm một dao cũng tìm lý do biện hộ cho người ta. Tại sao em cứ ngu ngốc như vậy, ngu ngốc không thể cứu chữa. Tại sao vẫn đặt chị ở mức cuối cùng trong suy nghĩ của em? Em có biết, chị đau lòng đến mức nào không?"

Tuy rằng, Lưu Thù Hiền vẫn quật cường, dáng vẻ cao ngạo đứng tại đó, nhưng lại không phát hiện, khi nói những lời đó nước mắt đã thấm đẫm gương mặt. Từ nhỏ đến lớn, Lưu Thù Hiền rất ít khi khóc, những lần nàng khóc, những giọt lệ đó đều vì Hồ Hiểu Tuệ mà rơi. Đúng là, cả đời này Lưu Thù Hiền thiếu nợ em ấy. Nói ra những lời cay nghiệt, chính bản thân Lưu Thù Hiền cũng sắp chịu không nổi nữa rồi. Nàng không thể nào ghét bỏ sự ngu ngốc của Hồ Hiểu Tuệ, em ấy quá lương thiện, đây là ưu điểm của em ấy, đây mới chính là Hồ Hiểu Tuệ. Em ấy lúc nào cũng sẽ nở nụ cười, xem như chẳng có chuyện gì. Nhưng lúc này, nội tâm Lưu Thù Hiền rất mâu thuẫn, hoàn toàn không có cách thuyết phục bản thân để mặc Hồ Hiểu Tuệ tự tổn thương chính mình. Nàng thật sự không làm được.

Lưu Thù Hiền không nghe Hồ Hiểu Tuệ cãi lại, bất chấp chạy ra khỏi phòng, khóa cửa lại.

Hồ Hiểu Tuệ dùng sức gõ vào cửa, nhưng người đứng bên ngoài vẫn thờ ơ không chút động lòng. Hồ Hiểu Tuệ biết, Lưu Thù Hiền vẫn đứng ngay cửa, nên nàng nói vọng ra, xem như tự nói với chính mình.

"Em chưa hề đặt chị ở cuối cùng trong suy nghĩ của mình." - Hồ Hiểu Tuệ vừa mở miệng, liền phát hiện bản thân đã khóc nức nở. Nàng vốn là cô gái đáng yêu, vui vẻ, nhưng lúc này không thể nói rõ ràng: "Em không muốn cuộc sống của em và chị ở đây bị phá hỏng. Mọi thứ tốt đẹp nhất của em và chị, đều bắt đầu ở nơi này. Em muốn bảo vệ những thứ này, vì đó là những hồi ức của em và chị. Nếu có thể cứu, em tuyệt đối không ngồi yên chờ chết. Nếu dùng đôi mắt của em có thể đổi lấy sự bình an, em đã thấy có lời rồi. Chẳng phải, chị từng nói, muốn sống với em đến răng long đầu bạc sao? Chị đã nói, không thể nuốt lời."

Khi nghe đến bốn chữ "răng long đầu bạc", Lưu Thù Hiền đứng bên ngoài, trái tim của nàng đã bị bóp nát không còn dấu vết. Lưng dựa vào cửa từ từ quỵ xuống.

Lưu Thù Hiền đã từng nói, thay vì làm thần tiên trường sinh bất lão, nàng muốn cùng Hồ Hiểu Tuệ sống đến già. Đó chính là hạnh phúc lớn nhất đời nàng.

Đúng vậy, nói rồi không thể nuốt lời. Nhưng dù nói thế nào, Lưu Thù Hiền cũng không thể thuyết phục được chính mình.

Lưu Thù Hiền nghe tiếng khóc trong phòng nhỏ xuống, rồi hoàn toàn biến mất, có gì đó không đúng. Một tia dự cảm không lành lóe lên, Lưu Thù Hiền vội vàng đứng dậy mở cửa. Cửa vừa mở ra, nàng liền bị một sợi dây thừng quấn chặt, dùng linh lực cũng không thoát được. Nhìn trong phòng có thêm một người, Lưu Thù Hiền phát điên.

"Thôi Ngọc, ngươi dám đưa em ấy đi. Ta sẽ không tha cho ngươi."

"Vì bình yên của tam giới, ta phải đưa học tỷ đi."

"Thôi Ngọc, cậu nói bậy cái gì vậy. Chị tự nguyện đi theo cậu, Thân Hiền, em xin lỗi."

"Hồ Hiểu Tuệ, em dám dùng Khổn Tiên Thằng trói chị sao? Thả chị ra." - Lưu Thù Hiền gằng giọng rất khủng bố, nhưng Hồ Hiểu Tuệ vẫn không thả nàng ra.

"Chị hãy chờ em trở về. Trần Thiến Nam, cô ở lại bảo vệ Thân Hiền." - Hồ Hiểu Tuệ nói với Trần Thiến Nam, rồi chuẩn bị đi cùng Thôi Ngọc. Trần Thiến Nam gật đầu, cho dù bình thường nàng không chịu nghe lời, nhưng đứng trên lập trường Hồ Hiểu Tuệ là chủ nhân, mệnh lệnh của Hồ Hiểu Tuệ vẫn phải nghe theo.

"Nếu em thiếu một con mắt, chị không cần em nữa." - Lưu Thù Hiền bất lực vô tình nói. Tàn nhẫn quất một roi thật mạnh vào trái tim của Hồ Hiểu Tuệ, đang đưa lưng về phía nàng.

Chỉ đành trở về cầu xin người tha thứ, coi như chị không cần em, thì em cũng sẽ bám chặt lấy chị. Trong lòng Hồ Hiểu Tuệ thầm nghĩ, rồi vẫn cùng Thôi Ngọc rời đi.

Thôi Ngọc dẫn Hồ Hiểu Tuệ xuyên qua từng tầng dưới Địa Ngục. Càng đi xuống, âm thanh kêu gào của quỷ hồn khiến người ta rởn tóc gáy, chịu ảnh hưởng lớn nhất là những ác quỷ gần với tầng 19 của Địa Ngục. Đi thẳng đến trước cửa tầng 19 của Địa Ngục, hai người đứng trước cái chuôi lớn của Trấn Ma Kiếm. Mặt đất rung lắc rất dữ dội, không thể đứng vững.

"Học tỷ quyết định chưa?" - Thôi Ngọc hỏi lần cuối, mặt dù biết đáp án là "chấp nhận". Nhưng hắn vẫn hi vọng học tỷ có thể ích kỷ nói câu trả lời khác.

"Đã đến lúc quan trọng, cậu còn giống ông già lải nhải làm gì. Đương nhiên quyết định rồi." - Hồ Hiểu Tuệ nở nụ cười, làm Thôi Ngọc bị ảo giác như vẫn còn là Lương Ưu Tú.

"Có cần thuốc giảm đau không?" - Hồ Hiểu Tuệ đột nhiên lo lắng hỏi.

Còn hỏi được như vậy, quả nhiên là Hồ Hiểu Tuệ. Thôi Ngọc cũng bị nàng chọc sắp cười: "Em sẽ không móc mắt chị đâu."

Thôi Ngọc để tay áp sát vào mắt trái của Hồ Hiểu Tuệ, một ánh sáng phát ra. Hồ Hiểu Tuệ chỉ cảm thấy mắt mình rất nóng, có thứ gì đó đang bị hút ra khỏi cơ thể, tiếp theo mắt trái đã chìm trong bóng tối. Hồ Hiểu Tuệ ngơ ngác dùng tay bịt mắt phải, mắt trái của nàng thật sự không còn nhìn thấy gì. Tuy đã chuẩn bị trước tinh thần, nhưng đến lúc xảy ra, nhất thời không thể thích ứng. Nhưng cũng may, chỉ có một con mắt.

Ở trên lòng bàn tay của Thôi Ngọc, là một viên ngọc màu trắng thuần khiết đang phát sáng. Không phải như Hồ Hiểu Tuệ tưởng tưởng là hốc mắt máu chảy đầm đìa, Thôi Ngọc chỉ lấy phần sức mạnh Âm Dương ra thôi. Tiếp theo, Thôi Ngọc lấy ra bốn món còn lại, tất cả đều phát sáng quay xung quanh Âm Dương Nhãn, rồi hợp lại thành một. Thôi Ngọc đem sức mạnh vừa hợp lại, đẩy vào lỗ hỏng trên Trấn Ma Kiếm, được truyền sức mạnh, Trấn Ma Kiếm dần dần khôi phục hình dáng hoàn hảo.

Hồ Hiểu Tuệ chỉ nghe được một âm thanh như dã thú gào thét, mặt đất đang rung lắc đã ngừng lại. Đợi một chút, không thấy sự kiện nào phát sinh, lúc này mới xác định, bọn họ đã thành công. Thiên hạ thái bình!!!

Nhưng, Ngày Tận Thế của ai kia đã tới rồi.

Thôi Ngọc không còn nghĩa khí, vừa đem Hồ Hiểu Tuệ trở về nhà Lưu Thù Hiền, thì lập tức chạy mất. Hồ Hiểu Tuệ đang đeo cái bịt mắt màu trắng, nơm nớp lo sợ đi tới phòng Lưu Thù Hiền. Đã chuẩn bị sẵn sàng, khi nhìn thấy Lưu Thù Hiền nàng sẽ quỳ xuống nhận lỗi, nhưng vừa mở cửa ra, không thấy hình bóng của Lưu Thù Hiền, chỉ có Trần Thiến Nam đang bị đóng băng trong phòng.

"Trần Thiến Nam, sao cô bị đóng băng ở đây? Thân Hiền đâu?"

Trần Thiến Nam chỉ có thể chớp chớp mắt, trước tiên cô nên nghĩ cách đem tôi ra khỏi cục nước đá này, thì mới trả lời cô được chứ. Trần Thiến Nam lần nửa khinh thường vị chủ nhân "thông minh" của mình.

May mắn Hồ Hiểu Tuệ biết cách cứu Trần Thiến Nam, nàng nhanh chóng gọi điện thoại cho Lưu Phù. Trạch nam nhà ta tưởng rằng sẽ có ngày tận thế, đang chuẩn bị cùng Bạch Vũ đi ngắm phong cảnh Trái Đất lần cuối. Đến khi Hồ Hiểu Tuệ gọi điện, Lưu Phù mới biết nàng thật sự dùng một con mắt để đổi lấy hòa bình. Nghe nàng nói không thấy chị gái, vội vàng cùng Bạch Vũ trở về.

Lưu Phù dùng lửa làm tan chảy khối băng đang bao quanh Trần Thiến Nam, rõ ràng là do Lưu Thiến Thiến làm. Vừa được tự do, Trần Thiến Nam lập tức mắng chửi.

"Hai người đánh một, vô sỉ! Con tuyết yêu chết tiệt, Trương Tiếu Doanh thối tha! Còn có, Khổn Tiên Thằng là do Lưu Tễ tháo ra, sau đó bọn họ rời đi, tôi cũng chẳng biết bọn họ đi đâu."

"Anh nói, có phải Thân Hiền bỏ nhà đi?" - Hồ Hiểu Tuệ muốn khóc, kéo Lưu Phù qua hỏi.

Lưu Phù nhìn thấy Hồ Hiểu Tuệ mang bịt mắt, tâm tình phức tạp: "Em nói xem, làm sao chị ấy có thể nhìn em trong bộ dạng này. Tính tình của chị ấy em cũng hiểu rất rõ, chị ấy sẽ tự trách bản thân vì không bảo vệ được em."

"Chị ấy thật sự không cần em nữa sao? Dáng vẻ bây giờ của em khó coi lắm sao?"

"Không có coi, chỉ là cái vẻ mặt ngu ngốc của em mang thêm bịt mắt, có cảm giác khó chịu."

Lúc này, đến tâm trạng cãi lại Hồ Hiểu Tuệ cũng không có, đúng là nàng đeo bịt mắt nhìn rất khó coi. Nếu là Lưu Thù Hiền thì sẽ có dáng vẻ thật oai phong của ngự tỷ, là Trương Tiếu Doanh sẽ có dáng vẻ thần bí như đến từ thế giới khác. Chỉ có nàng, mọi người sẽ nghĩ nàng bệnh hoạn, ham chơi.

Bây giờ nói những thứ này cũng đâu có ý nghĩa gì, Lưu Thù Hiền thật sự mất tích, không ai biết nàng đang ở đâu. Mọi người trên toàn thế giới đang vui mừng vì thoát khỏi đại họa, chỉ có vị anh hùng cứu thế của chúng ta đang đau khổ đi tìm người yêu mất tích. Hồ Hiểu Tuệ thậm chí phát điên, đăng bài tìm kiếm trên blog, đăng báo tìm người, mấy cây cột điện trên đường lớn cũng không buông tha. Nhiều lần bị dân phòng đuổi chạy khắp phố.

Cứ như vậy, một tháng đã trôi qua, cả tin tức lẫn người đều không có. Huyền Quang Thuật không biết đã dùng bao nhiêu lần, cũng không liên lạc được. Lưu Thù Hiền linh lực cao cường, không muốn gặp ngươi, thì ngươi nhất định tìm không ra.

Trong khoảng thời gian này, cũng xảy ra rất nhiều chuyện. Nữ Oa giữ lời, làm một cơ thể mới cho Bách Khuynh, giúp cô ấy tách khỏi Bách Lam. Như được tái sinh, Bách Khuynh lập tức đi tới Ma Giới tìm người yêu, ai ngờ lại nhìn thấy ông ấy ôm cả đống mỹ nữ, chút nữa là đốt toàn bộ Ma cung. Theo lời khai của nhân chứng, Ma Quân đại nhân luôn luôn lạnh lùng, hung tàn, vừa nhìn thấy Bách Khuynh sợ đến tái mặt, đúng là thời khắc lịch sử quan trọng. Cuối cùng, Bách Khuynh cũng nhận rõ người đàn ông đó phụ tình bạc nghĩa như thế nào, đánh Ma Quân một trận tơi bời rồi ung dung rời đi.

Trương Tiếu Doanh và Lưu Thiến Thiến với sự giúp đỡ của Bách Lam, đã tìm thấy Hỏa Thần Bách Lê. Năm đó, Bách Lê có tình cảm với thú cưỡi của mình, cảm thấy hổ thẹn, nhất thời không thể chấp nhận, liền trốn tránh Kỳ Lân. Lần này có em gái đứng ra khuyên nhủ, hai người một thú thần đi tìm, một thần tiên chạy trốn đã chịu kết thúc cái trò chơi ấu trĩ này.

Lưu Phù đúng hẹn, đem rượu lên Thiên giới tìm Hằng Nga tiên tử. Cô ấy đã gỡ được nút thắt trong lòng, chịu bước ra khỏi Quảng Hàn cung. Ở Dao Trì đã gặp được Thiên Bồng Nguyên Soái, cả hai đều nhất kiến chung tình. Lưu Phù kể với Hồ Hiểu Tuệ, Thiên Bồng Nguyên Soái không phải là Trư Bát Giới đầu heo, tai to, trên TV hay nói. Hắn là Tổng Tư Lệnh quân đội Thiên cung, cao lớn đẹp trai, có quyền có thế, là một người cao phú soái. Có hàng tá tiên nữ muốn gả cho Thiên Bồng Nguyên Soái, nhưng so với vẻ đẹp nổi danh của Hằng Nga tiên tử, mọi nét đẹp khác đều bị phai mờ. Người có mắt nhìn, tất nhiên sẽ lựa chọn ở cùng Hằng Nga.

Cảm thấy toàn bộ thế giới đều hạnh phúc, vui vẻ, sum vầy. Chỉ riêng Hồ Hiểu Tuệ đã biến thành cô gái đầy đau khổ, vì người yêu vẫn chưa chịu về nhà.

Ngày nào Hồ Hiểu Tuệ cũng ngồi chờ ở cửa, sắp biến thành "hòn vọng thê". Đến ngày thứ mười lăm, người đã trở về.

Khi Hồ Hiểu Tuệ thấy Lưu Thù Hiền đứng hút thuốc trước mặt mình, còn tưởng đang bị ảo giác. Nàng xúc động lệ rơi đầy mặt, chuẩn bị nhào đến ôm, thì Lưu Thù Hiền thong dong đút hai tay vào túi, miệng ngậm điếu thuốc đi thẳng vô nhà, giống như không nhìn thấy Hồ Hiểu Tuệ.

Hoàn cảnh này có gì đó sai sai nhỉ?

Hồ Hiểu Tuệ vội vàng xoay người, ôm chầm lấy chân Lưu Thù Hiền lăn lộn cầu xin: "Thân Hiền, em sai rồi. Cầu xin chị tha thứ cho em đi mà ~~~ lần sau em không dám nữa. Chị đừng bỏ mặc em, em chỉ mất một con mắt thôi mọi thứ vẫn bình thường mà, chị đừng bỏ đi nữa. Chị có thể đánh em, em tuyệt đối không giận. Quỳ xuống cầu xin, đừng rời bỏ em! Chúng ta đã trải qua biết bao sóng gió, chị không thể cứ vậy vứt bỏ em, nếu không giải thích rõ ràng em tuyệt đối không buông tha! Em sinh là người họ Lưu, chết sẽ làm quỷ họ Lưu. Em sẽ ám chị cả đời, chị không thể không cần em!"

Lưu Thù Hiền nghe thấy Hồ Hiểu Tuệ gào khóc, ăn nói linh tinh, nhịn cười sắp nội thương. Lúc trước nói đi là đi, không phải rất quyết đoán, rất bản lĩnh sao? Bây giờ nhìn xem, tiền đồ đều ném cho chó ăn hết rồi. Nhưng nét mặt Lưu Thù Hiền vẫn rất bình tĩnh, còn ghét bỏ rút chân ra.

"Phiền muốn chết." - Lưu Thù Hiền hét một tiếng, Hồ Hiểu Tuệ liền ngậm miệng.

Sau đó, Lưu Thù Hiền đối xử với Hồ Hiểu Tuệ rất lạnh lùng, có lúc xem nàng như không khí. "Kiên trì chính là thắng lợi", đó là nguyên tắc sống của Hồ Hiểu Tuệ, mặt dày mày dạn xoay quanh Lưu Thù Hiền, cầu xin tha thứ. Lưu Phù cũng nhìn không nổii, đến Quả Quả cũng mắng Hồ Hiểu Tuệ không có tiền đồ. Nhưng với Hồ Hiểu Tuệ, bị cười nhạo cũng chẳng sao, miễn có thể theo đuổi người yêu quay về với mình, đó mới là điều quan trọng.

Tình hình hiện tại, hai người đang chiến tranh lạnh, nên Lưu Thù Hiền cũng ngủ riêng. Hồ Hiểu Tuệ thường ngồi ở phòng khách, đợi Lưu Thù Hiền đi ra, hay đi vệ sinh, nàng sẽ phóng lại bám lấy Lưu Thù Hiền nói lung tung. Đến khi thiên sư Lưu Thù Hiền đi ngang qua phòng khách, thấy Hồ Hiểu Tuệ nằm trên ghế salon, lúc đầu tưởng em ấy mệt nên ngủ thiếp đi. Nhưng có gì đó kỳ lạ, bình thường khi nghe thấy tiếng mở cửa, dù đang ngủ em ấy sẽ lập tức tỉnh táo.

Cảm thấy có chuyện, Lưu Thù Hiền bước tới salon, thử chạm vào Hồ Hiểu Tuệ. Nàng mới phát hiện, cơ thể em ấy rất nóng, đang phát sốt.

"Hồ Hiểu Tuệ, Hồ Hiểu Tuệ, em tỉnh lại."

Lưu Thù Hiền dùng sức lắc lắc Hồ Hiểu Tuệ, nàng mơ màng mở mắt. Nhìn thấy người trước mặt là Lưu Thù Hiền, dù đầu óc choáng váng không có sức, nhưng vẫn nở nụ cười.

"Cuối cùng, chị cũng chịu nói chuyện với em rồi." - Hồ Hiểu Tuệ vui vẻ như đứa bé cướp được kẹo. Lưu Thù Hiền liếc nàng một cái rồi chạy đi lấy thuốc.

Rót nước, đưa thuốc cho Hồ Hiểu Tuệ uống. Uống thuốc xong, Hồ Hiểu Tuệ đã thấy tốt hơn, nàng đang suy nghĩ nên nói cái gì với Lưu Thù Hiền, thì Lưu Thù Hiền đã cúi xuống hôn cái người đang nằm trên ghế salon. Nụ hôn này rất ngang ngược, cũng rất lâu hai người mới hôn nhau, Lưu Thù Hiền dùng sức quá nhiều, nên môi của Hồ Hiểu Tuệ bị đau. Lưu Thù Hiền còn cắn vào môi của nàng vài cái, xem như trừng phạt. Lưu Thù Hiền hôn nàng, vậy có phải đã tha thứ cho nàng không?

"Chị không giận sao?" - Hồ Hiểu Tuệ cẩn thận hỏi Lưu Thù Hiền.

"Nhìn thấy cái dáng em đeo bịt mắt ngốc quá, muốn giận cũng giận không nổi." - Lưu Thù Hiền lại dùng lực hôn Hồ Hiểu Tuệ, làm môi em ấy đỏ ửng.

"Vậy tại sao chị không để ý đến em?"

"Em làm chuyện khiến chị tức giận, không đáng bị trừng phạt sao? Mấy ngày không để ý đến em, thì em đã chịu không nổi. Vậy sao em không suy nghĩ, lúc em đi cùng Thôi Ngọc chị có bao nhiêu đau khổ."

"Lúc đó, em....."

"Quên đi, đã qua rồi."

"Chị tha thứ cho em?" - Hồ Hiểu Tuệ mở to con mắt còn lại, vui vẻ như trúng số.

"Em có biết chị biến mất cả tháng để làm gì không?"

Hồ Hiểu Tuệ không hiểu, mở to mắt nhìn Lưu Thù Hiền. Chẳng lẽ không phải vì bị nàng chọc tức nên chị ấy mới bỏ nhà ra đi sao? Lưu Thù Hiền nhìn thấy ánh mắt ngẩn ngơ kia đang nhìn mình, đưa tay tháo bịt mắt của Hồ Hiểu Tuệ. Bởi vì đã hi sinh ánh sáng của mắt trái, nên Hồ Hiểu Tuệ bịt kín mắt chưa để ai xem qua. Bất ngờ bị Lưu Thù Hiền tháo bịt mắt xuống, Hồ Hiểu Tuệ lại có cảm giác thiếu đi ánh sáng, nàng không muốn Lưu Thù Hiền nhìn thấy bộ dạng này của mình. Hồ Hiểu Tuệ muốn quay đầu tránh đi, thì bị Lưu Thù Hiền giữ chặt, hôn lên mắt trái của nàng. Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy có một luồng sức mạnh truyền vào mắt trái, nàng thấy nong nóng như lúc bị lấy đi ánh sáng.

"Mở mắt ra thử xem."

Hồ Hiểu Tuệ không hiểu, nhưng vẫn nghe lời mở mắt ra. Mắt trái của nàng đã nhìn thấy, mắt nàng đã được chữa lành rồi sao?

"Chị vừa làm gì vậy? Sao mắt em có thể nhìn thấy?"

"Đó là thứ thay thế mắt trái của em, nhưng nó không phải Âm Dương Nhãn. Nên em sẽ không thể nhìn thấy ma quỷ."

Lưu Thù Hiền mất tích cả tháng trời, vì đi cầu xin Nữ Oa, hy vọng bà có thể ban cho Hồ Hiểu Tuệ một con mắt. Nhưng, chẳng có gì miễn phí, hơn một tháng trời Lưu Thù Hiền phải làm chân sai vặt, đi khắp thế giới tìm cà phê cho Nữ Oa, thậm chí còn phải tìm hiểu cách trồng. Cuối cùng, Nữ Oa tạo ra một con mắt đưa cho Lưu Thù Hiền, nhưng đó chỉ là một con mắt bình thường. Kệ đi, chỉ cần nhìn thấy là được.

"Vì em, chị bị người ta sai vặt hơn một tháng. Em nói xem, phải báo đáp chị thế nào đây?" - Cơ thể Lưu Thù Hiền từ từ áp sát, đã dán chặt vào mặt Hồ Hiểu Tuệ, tay cũng luồng vào trong quần áo của em ấy rồi.

"Thân Hiền, tại sao chị lại yêu em đến thế? Em sẽ suốt đời ỷ lại vào chị." - Hai tay Hồ Hiểu Tuệ ôm cổ Lưu Thù Hiền, đôi môi lại quấn lấy nhau. Hai người nằm tại salon, bắt đầu một trận "triền miên" vì lâu ngày xa cách.

Sáng hôm sau thức dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người yêu bên cạnh mình, cảm giác này thật tốt. Lưu Thù Hiền nhìn Hồ Hiểu Tuệ nghĩ, nàng đúng là không lấy được lý do nào để có thể rời xa nha đầu này. Mặc kệ em ấy phạm bao nhiêu lỗi, nàng đều tha thứ! Đối mặt với vấn đề của Hồ Hiểu Tuệ, Lưu Thù Hiền cũng như em ấy, làm Thánh Mẫu.

"Ngu ngốc, thức dậy làm việc." - Lưu Thù Hiền thô bạo quấy rầy mộng đẹp của Hồ Hiểu Tuệ, đánh em ấy tỉnh.

Đôi mắt lim dim vẫn còn buồn ngủ, vừa mở mắt ra Hồ Hiểu Tuệ thấy Lưu Thù Hiền đang mặc quần áo. Hồ Hiểu Tuệ lăn lộn trên giường, lòng nghĩ Lưu Thù Hiền đang cố ý, hôm nay kéo nàng đi làm việc mà tối qua còn "hành hạ" nàng cả đêm.

"Khách Sạn Hải Lam có ma quỷ lộng hành, chị muốn đi xử lý. Em phải đi theo làm trợ thủ." - Mặc xong quần áo, Thiên Sư tiểu thư kiêu kỳ, nhìn cái người Âm Dương Nhãn kia mặc quần áo.

"Vâng, nữ vương đại nhân." - Hồ Hiểu Tuệ nhận lệnh.

"Nhanh một chút, chị không muốn người ta chờ lâu."

"Rõ ràng lần nào chị cũng đi trễ, để người khác chờ mới là phong cách của chị mà."

"Trong lúc em lải nhải thì chúng ta đã đến nơi rồi đó. Em có chịu xỏ giày vào không?"

"Rồi rồi, em xong ngay đây. Ai biểu tối qua chị mạnh bạo như vậy, bây giờ toàn thân em đau nhức."

"Vẻ mặt em rõ ràng hưởng thụ sắp chết, hiện tại lại trách chị?"

"Hưởng thụ chỗ nào? Đó là biểu hiện đau đớn đó."

"Thiên sư thối!"

"Hồ Hiểu Tuệ, em ngứa da phải không?"





Chính văn hoàn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...