[BHTT][SNH48 - Nãi Bao] Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư (Cover)

Chương 105: Cuộc Sống Đảo Lộn (kết)



"Nếu muốn chơi trò nòng nọc nhỏ đi tìm mẹ, thì tự các người đi mà chơi. Tôi không hứng thú."

"Chị..."

Thái độ của Lưu Thù Hiền không lạ, nhưng trong lòng Lưu Phù vẫn rối bời. Xưa nay, hắn không giận cha mẹ, còn hy vọng cả nhà bốn người có thể đoàn tụ. Tính tình Lưu Thù Hiền từ nhỏ đã rất quái, ngoài Lưu Phù ra nàng không thèm quan tâm bất kì ai. Đến lúc Hồ Hiểu Tuệ xuất hiện, đã làm Lưu Thù Hiền thay đổi, cười nhiều hơn, cho dù miệng nói không thích, nhưng lại tình nguyện đi giúp đỡ, trở nên ấm áp hơn. Tại sao, với chuyện này Lưu Thù Hiền vẫn không thể bỏ qua.

Thái độ của Lưu Thù Hiền với người nhà và người ngoài khác nhau, cho dù nàng giúp đỡ rất nhiều người, thỉnh thoảng điềm đạm, nhiệt tình nhưng đó chỉ là những kẻ qua đường. Còn người thân là quan hệ huyết thống không thể cắt đứt, càng không phải là những người xa lạ. Thà rằng Lưu Thù Hiền đem nhốt bản thân trong một cái vòng, không bước đến trước, thì cũng không có nghĩa nàng sẽ giữ lấy những hy vọng đã mất đi. Cho nên chuyện này với chuyện của người dưng, càng không thể bỏ qua.

Dù sao cũng đã đến cái tuổi không cần cha mẹ dỗ mỗi tối đi ngủ, có gặp hay không cũng chẳng sao. Nếu vừa bắt đầu đã thất vọng, vậy thì không cần có hy vọng, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

"Ngu ngốc, cho dù không còn là đứa trẻ ba tuổi, nhưng vẫn cần có mẹ. Mẹ chị ít ra vẫn còn sống, tốt hơn em nhiều, vì em đã không còn mẹ. Chị cứ giận lẫy như vậy, không phải càng giống đứa trẻ ba tuổi sao? Nói đến cùng, còn không phải là vì chị rất quan tâm đến họ sao." - Hồ Hiểu Tuệ dùng giọng điệu của bậc trưởng bối để giáo huấn Lưu Thù Hiền.

Lưu Thù Hiền bị Lưu Thù Hiền nhìn thấu lòng mình, thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn Hồ Hiểu Tuệ.

"Trừng cái gì mà trừng, chị nghĩ gì đều hiện ra trên mặt kìa. Rõ ràng muốn ăn kẹo, nhưng sống chết nói mình bị sâu răng là sao?" - Hồ Hiểu Tuệ hoàn toàn ỷ vào thế mạnh cùng Lưu Thù Hiền đồng sinh cộng tử, lá gan ngày càng to, còn dám nhổ răng trong miệng cọp.

Lưu Thù Hiền bị vạch trần, còn ở là ở trước mặt Quả Quả, liền nhéo mặt Hồ Hiểu Tuệ. Nếu em ấy dám nói thêm một câu nữa, sẽ nhào mặt thành cái bánh bao.

"Đúng là, chị cũng chỉ là miệng cứng lòng mềm." - Lưu Phù nở nụ cười, nhưng bắt gặp ánh mắt muốn giết người của Lưu Thù Hiền liền ngậm miệng.

"^%@*&*" - Hồ Hiểu Tuệ định nói thêm cái gì đó, nhưng còn bị Lưu Thù Hiền nhéo mặt nên mở miệng ra chả ai hiểu cái gì.

Lưu Thù Hiền tốt bụng phiên dịch: "Em ấy hỏi Bạch Vũ muốn đi đâu?"

"Bạch Vũ phải tìm nơi thanh tịnh để tu luyện, khi nào hồi phục sẽ trở về. Quả Quả trước tiên sẽ do mình em chăm sóc."

"Papa Vũ sẽ bỏ chúng ta sao?" - Quả Quả vừa nghe Bạch Vũ sẽ rời đi, lập tức trở lại thành một cô bé ba bốn tuổi, sắp khóc rồi.

"Không có, không có, papa Vũ chỉ là đi trị thương. Cháu còn có ông nội mà." - Lưu Tễ lập tức ôm lấy Quả Quả dỗ dành, nhưng hiển nhiên cô bé đâu có ý tiếp nhận.

"Con không muốn ông nội....oa oa~~~~" - Vẫn nói chuyện như một tiểu đại nhân, rồi khóc rống lên. Làm một già một trẻ tay chân luống cuống.

Ba người phụ nữ bên cạnh hoàn toàn không muốn nhúng tay vào. Ty Cửu càng không muốn nhìn thấy cảnh này, thật lòng nghiêm chỉnh nói chuyện với Lưu Thù Hiền.

"Chưa hiểu rõ sự tình, đừng có chán ghét mẹ cô như vậy. Mọi chuyện rất phức tạp, bây giờ đã biết mẹ cô ở đâu, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, không để cô ấy phải tự mình đối mặt. Bây giờ cô cũng đã lớn rồi, không cần cô ấy phải che chở nữa." - Cách nói chuyện của Ty Cửu với ngoại hình thật không giống nhau. Mở miệng ra là phong cách của trưởng bối, chính Ty Cửu còn không biết nàng đã sống qua bao nhiêu ngàn năm.

"Bà ấy rốt cuộc là ai?"

"Mẹ con là Bách Lam, em gái của Hỏa Thần." - Lưu Tễ đưa Quả Quả cho Lưu Phù bế dỗ cô bé ngừng khóc, còn ông thì nói chuyện với Lưu Thù Hiền. Đã giấu bao nhiêu năm, đã đến lúc nói cho con cái biết.

Lưu Thù Hiền và Lưu Phù nghe được liền kinh ngạc, tuy rằng trước đây Bạch Vũ và Ty Cửu cũng từng nói qua bọn họ không tầm thường, nhưng đến lúc nghe được vẫn thấy bất ngờ. Hồ Hiểu Tuệ thì há miệng, mở to mắt như đang thấy một loại thú quý hiếm da đầu tê rần. Em gái của Hỏa Thần, là một trong những vị Thần Thượng Cổ, quá mức khoa trương rồi!

"Trước đây không nói ra, bởi vì cha và mẹ hy vọng hai con sẽ có được một cuộc sống bình thường. Đặc biệt là con Tiểu Hiền, mẹ chỉ mong con là một cô gái bình thường cứ thế mà trưởng thành, sẽ khóc, sẽ cười, rồi biết yêu, tìm được một nửa kia của chính mình, hạnh phúc trọn đời. Con vừa sinh ra, đã kế thừa linh lực mạnh mẽ của cha và mẹ, mẹ muốn con giống một người bình thường, nên đã phong ấn lại linh lực. Cái bớt hình ngọn lửa trên ngực con chính là phong ấn." - Từ trước đến nay, Lưu Tễ là một ông lão hoàn toàn không đứng đắn, lần đầu tiên nói chuyện nghiêm túc. Lưu Thù Hiền nhất thời chưa kịp thích ứng, cũng quên luôn việc nàng muốn hỏi.

"Con cần thời gian để tiêu hóa, mọi chuyện trở nên quá khoa trương. Mẹ con là thần, cho nên bà Nữ Ma Đầu Bách Hân Dư mới nói là chị họ con, không phải là đang lừa con. Cha đã bao nhiêu tuổi rồi? Không lẽ cha cũng là thần ma quỷ quái sao?" - Lưu Phù tưởng mình như vai chính trong mấy bộ anime viễn tưởng, chưa thể chấp nhận được sự thật. Con gái là do trái của Sinh Mệnh Thụ tạo thành, mẹ là em của Hỏa Thần, còn tướng mạo và tuổi tác của cha lại không phù hợp với nhau. Cuộc sống có phải quá đặc sắc rồi không? Có chỗ nào giống người bình thường.

"Dám nói vậy với cha con à, ta làm sao là thần ma quỷ quái, nếu thật thì con và Tiểu Hiền biến thành thứ gì? Cha là người, chỉ là đã tu hành đến cảnh giới thoát khỏi tam giới ngũ hành. Cha là người, cũng không phải là người." - Điều này giải thích tại sao Lưu Tễ có thể đánh nhau với ông của Tống Minh.

"Bác gái hiện giờ ở đâu ạ? Cứ thấy như đang đóng phim thần thoại vậy." - Hồ Hiểu Tuệ biết Lưu Thù Hiền không tiện hỏi, nên đành dùng hết sự nhiệt tình hỏi dùm.

"Núi lửa Mauna Loa." - Ty Cửu nói xong, mặt xụ xuống.

"Núi lửa? Bác gái ở ngoài núi hay trong núi?" - Hồ Hiểu Tuệ hoàn thành rất tốt công việc của truy vấn viên.

"Bên trong, còn là một cái núi lửa đang hoạt động. Nhưng với Hỏa Thần thì lửa không thể làm hại cô ấy, cô ấy đang trốn trong đó. Đã đến lúc kể hết mọi chuyện rồi."

Lưu Thù Hiền đã trưởng thành, Ty Cửu cũng chỉ tiếp xúc một lần, thế nhưng hoàn toàn hiểu rõ tính cách của Lưu Thù Hiền. Một trái tim cao cao tại thượng, ngoại trừ Hồ Hiểu Tuệ, nàng sẽ không biểu lộ tình cảm của mình với bất kỳ ai. Muốn Lưu Thù Hiền hạ mình đến hỏi chuyện, là chuyện không bao giờ xảy ra, thôi thì cứ vậy mà nói ra cho nhanh.

"Nếu phải kể chuyện năm xưa, vậy tôi đành phải ở lại đây rồi." - Ty Cửu hoàn toàn không khách sáo, Lưu Tễ tái mặt.

"Uổng Tử Thành của em lớn như vậy, tại sao cứ nằm ăn vạ ở nhà anh."

"Anh sợ em ăn thịt anh sao?"

Nhìn thấy bộ dạng cãi vã của hai người, Hồ Hiểu Tuệ không nhịn được liền hỏi: "Trước đây, hai người là một đôi?"

"Không phải!" - Hai người đồng thanh trả lời.

Ty Cửu nói thêm một chút: "Trước đây đúng là tôi có thích anh ấy, nhưng anh ấy lại thích Bách Lam, tức mẹ của tiểu Lưu Thù Hiền. Sau đó, nhìn thấy bọn họ tình cảm nồng nàn, tôi liền buông tay, cùng với Bách Lam kết nghĩa chị em." - Ty Cửu nói rất nhẹ nhàng, nhưng nhìn vẻ mặt Lưu Tễ thì mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.

"Nhưng cháu nhìn thấy chú Lưu rất sợ cô." - Hồ Hiểu Tuệ hiện nguyên hình là một tiểu bại hoại, có thể trêu chọc những đại thần tai to mặt lớn cũng rất vui.

"Bởi vì trước đây cô ấy quá hung dữ, nên trong lòng bị ám ảnh. Cô ấy lại có Quỷ Khốc Thần Hào." - Lưu Tễ có vẻ đang nhớ lại không ít chuyện, mặt tái xanh.

"Chuyện cũ năm xưa của hai người, chẳng ai thèm quan tâm. Muốn ở lại, tùy." - Lưu Thù Hiền lại tỏ thái độ như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến nàng.

Cả ngày trong nhà tình trạng hỗn loạn, Lưu Thù Hiền không thể đi ra ngoài làm việc. Coi như nàng có một thân thế không tầm thường, nhưng hiện tại đang ở trong xã hội của người bình thường, không đi làm không có tiền, không có tiền lấy cái gì ăn! Cho nên, Lưu Thù Hiền quyết định để lại một mớ hỗn độn sau lưng, đi ra ngoài làm việc. Trải qua chuyện của Tống Minh, danh tiếng Lưu Thù Hiền càng vang xa, người nhờ nàng xem phong thủy, trừ tà còn phải xếp hàng chờ đợi, còn phải xem Lưu Thù Hiền có tâm tình giúp đỡ hay không. Mới sáng sớm đã xảy ra đủ thứ chuyện, khách hàng mong mỏi nàng đại giá quan lâm cũng phải chờ vài tiếng mà không dám điện thoại hối thúc, sắp khóc đến nơi rồi.

Lưu Thù Hiền vừa đi khỏi, những người ở nhà liền không yên phận. Ty Cửu dùng roi chất vấn Lưu Tễ, nàng làm cái gì mà Lưu Tễ bị ám ảnh. Quả Quả nhìn cảnh rượt bắt, cũng vui vẻ nhảy dựng lên chạy loạn khắp phòng. Đã loạn, nay càng loạn thêm, Hồ Hiểu Tuệ muốn kêu Trần Thiến Nam trói họ lại. Chỉ tội nghiệp Trần Thiến Nam, Quả Quả thuộc tính lửa, xém tí nữa bị tốt thành cục than.

Trải qua cả ngày nổi loạn trời đã về chiều. Nếu như Lưu Thù Hiền về nhà còn nhìn thấy tình cảnh thê thảm này, chắc chắn sẽ ném hết cả đám ra khỏi nhà.

Nếu Lưu Thù Hiền lấy cớ làm việc để bỏ trốn, thì Ty Cửu liền đem mọi chuyện kể cho Hồ Hiểu Tuệ nghe. Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ tuy hai mà một, Hồ Hiểu Tuệ lúc nào cũng kè kè ở bên Lưu Thù Hiền. Thôi thì cứ nói với nàng cũng được.

Hỏa Thần Bách Lê có hai người em gái sinh đôi. Dù nói là sinh đôi, nhưng cả hai là một, hai linh hồn dùng chung một thân thể. Hai người nhưng cũng là một người, nên chẳng cách nào phân biệt được. Chị gái là Bách Khuynh, tính khí nóng như lửa, thích gây tai họa, thích giày vò người khác, người cô ấy thích là Ma Quân Tát Khắc Tư. Em gái là Bách Lam, rất dịu dàng, hiểu ý người khác, thì lại yêu Lưu Tễ.

Hai người tính cách khác xa nhau, nhưng phân phối sử dụng cơ thể rất hợp lý, cũng không có mâu thuẫn gì lớn. Nhưng đối tượng hai người yêu lại khác nhau, nên sinh ra bất đồng. Bách Lam lần đầu tiên vì người mình yêu, phản bội lại chị gái mình, phong ấn chị gái vào trong cơ thể, cướp lấy quyền sử dụng. Cô ấy ở bên cạnh Lưu Tễ rất lâu, hạ sinh được Lưu Thù Hiền và Lưu Phù, nhưng phong ấn của Bách Lam không thể kéo dài lâu, hơn nữa Tát Khắc Tư biết hết mọi chuyện, lấy Lưu Thù Hiền và Lưu Phù ra uy hiếp nàng. Bách Lam vì bảo vệ con mình, nên phải bỏ đi, không biết lúc đó nàng đã quy ước điều gì với Ma Quân, nhưng từ khi Bách Lam bỏ đi, Tát Khắc Tư cũng không còn quấy rầy gia đình nàng.

Bách Lam âm thầm bỏ đi, Lưu Tễ cố gắng nuôi hai đứa con lớn khôn, liền bỏ hai chị em ở nhà đi tìm nàng. Lưu Tễ không muốn Bách Lam gánh chịu một mình, thêm một cái đầu sẽ có thêm người nghĩ cách, giúp Bách Lam và Bách Khuynh tách ra.

"Ma Quân không phải đã bị phong ấn vào trong sách, đang cất ở đây sao?" - Hồ Hiểu Tuệ rất thích hỏi.

"Thứ các người phong ấn, chỉ là một chút ác niệm của Ma Quân còn lưu lại trần gian. Muốn đụng mặt với Ma Quân cũng nghĩ thôi đã thấy khó khăn, cô bé nghĩ vua của Ma giới dễ ăn sao?" - Ty Cửu bị cô bé ngốc nghếch này chọc cười.

-----------------------------

Thần Thượng Cổ: là những vị thần đầu tiên xuất hiện.

Thoát khỏi tam giới - ngũ hành: là không nằm trong bất kì giới nào, có thể tùy ý sử dụng sức mạnh, ko phải thần chẳng phải quỷ, cũng chả phải người.

Chương trước Chương tiếp
Loading...