[BHTT][QT] Ly hôn ngày đó nàng ôm ta khóc - Tam Nguyệt Đồ Đằng
114, 115, 116
Chương 114:Thế nhưng nắm đấm của Ngải Dĩ Trì siết lại rồi lại buông, buông rồi lại siết, rốt cuộc cũng không giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Chiêu Hạ.Cô không tiếp lời Thẩm Chiêu Hạ, chỉ tự mình ngồi xuống bên mép giường bệnh, cẩn thận ngắm nghía Thẩm Chiêu Hạ, ánh mắt đó, cứ như muốn khắc dáng vẻ của Thẩm Chiêu Hạ vào tận xương tủy.Thẩm Chiêu Hạ đã từng đối diện với rất nhiều vẻ mặt của Ngải Dĩ Trì: sùng bái, yêu thương, hoặc căm ghét, hận thù, nhưng chưa từng có loại nào giống như bây giờ.Cái nhìn ấy khiến Thẩm Chiêu Hạ như ngồi trên đống lửa.Không, nói chính xác hơn, là như nằm trên đống lửa.Bị cô ấy nhìn đến mức sống lưng lạnh toát, Thẩm Chiêu Hạ đành phải rời mắt đi, dùng giọng điệu yếu ớt hỏi: "Có phải trông khó coi lắm không?"Với bất kỳ ai khác ngoài Ngải Dĩ Trì, Thẩm Chiêu Hạ chưa từng bận tâm đến ngoại hình của mình. Không phải cô là người luộm thuộm, mà là trong thương trường ngày trước, nhan sắc đối với cô nhiều hơn chỉ là một công cụ dễ dùng. Đương nhiên, với địa vị trước kia của Thẩm Chiêu Hạ, hiếm khi cô cần phải dùng đến nhan sắc. So với loại thủ đoạn trần trụi đó, Thẩm Chiêu Hạ thích đấu trí hơn. Nhưng khi đóa hoa cao ngạo trên đỉnh chuỗi thức ăn như Thẩm Chiêu Hạ thật sự để lộ nhan sắc, đó chính là con bài tẩy chí mạng.Bởi trong vẻ đẹp ấy, còn ẩn chứa cảm giác cấm kỵ, như thể được chạm đến điều thiêng liêng mà người ta vốn không nên phạm vào, đủ khiến đa số người đều si mê.Khó mà nói, liệu sự si mê đến mức quên mình của cô gái mười tám tuổi Ngải Dĩ Trì dành cho Thẩm Chiêu Hạ, có phải cũng xuất phát từ thứ khoái cảm như được xâm phạm thần linh ấy hay không.Chỉ là sau khi tiếp cận, đủ loại thói xấu của Thẩm Chiêu Hạ đã hoàn toàn xóa tan sự kính trọng mà Ngải Dĩ Trì dành cho cô, từ đó về sau Thẩm Chiêu Hạ đã rơi khỏi thần đàn trong lòng Ngải Dĩ Trì, chẳng khác gì người bình thường.Càng như vậy, trước mặt Ngải Dĩ Trì, Thẩm Chiêu Hạ càng để tâm đến nhan sắc của mình. Cô biết thứ có thể thu hút Ngải Dĩ Trì không còn nhiều, gương mặt xinh đẹp này đã là một trong số ít thứ mà cô có thể đem ra trước mặt Ngải Dĩ Trì.Ngải Dĩ Trì lắc đầu: "Rất đẹp."Không phải lời nịnh hót, mà là sự thật.Dù Thẩm Chiêu Hạ gầy gò, đường nét ngũ quan vẫn còn đó. Lông mày mảnh và thẳng toát lên vài phần sắc sảo và anh khí còn sót lại. Ánh đèn chiếu vào xương chân mày tuyệt đẹp, để lại bóng mờ nơi hốc mắt sâu, khiến đôi con ngươi đen láy như ẩn đi. Sống mũi nối liền từ xương chân mày, thẳng tắp, thanh thoát, chóp mũi tinh xảo tú lệ, thêm phần dịu dàng, mềm mại cho ngũ quan có phần lập thể. Môi Thẩm Chiêu Hạ hơi mỏng, đường môi sắc nét, nhìn kỹ còn thấy ẩn hiện đường nhân trung, tuy không có huyết sắc, nhưng giờ phút này, vì lời khen của Ngải Dĩ Trì mà cong lên một nét cười nhàn nhạt, chân thành, khiến khuôn mặt vốn thiếu sức sống lập tức thêm vài phần tươi tắn. Đặc biệt là mái tóc đen nhánh như mực phủ xuống gò má, càng tôn lên nước da trắng tái và chiếc cằm nhọn, toát ra vẻ đẹp khiến người ta thấy mà thương.Đối diện với gương mặt tuấn tú, bệnh tật tựa Tây Thi thế này, dù Ngải Dĩ Trì có vạn phần bực dọc cũng không thể trút ra được."Vậy thì tốt rồi." Thẩm Chiêu Hạ giơ cổ tay mảnh khảnh của mình lên, muốn kéo tay Ngải Dĩ Trì, bên dưới làn da bệnh tật nửa trong suốt có thể nhìn thấy rõ mạch máu: "Tiểu Ngải..." Đôi mày mỏng khẽ nhíu lại trông thật đáng thương.Thẩm Chiêu Hạ có tửu lượng cực tốt, hơn nữa chưa từng bị mất trí nhớ khi say. Đêm đó dù đã say, đã choáng váng, cô vẫn nhớ rõ lời hứa của Ngải Dĩ Trì với mình.Chính miệng Ngải Dĩ Trì đã nói, sẽ ở bên Thẩm Chiêu Hạ cả đời.Tuy sau đó còn kèm theo một câu "dù tôi không yêu chị", nhưng câu đó đã bị Thẩm Chiêu Hạ tự động bỏ qua.Hai chữ "cả đời" dường như đã làm bệnh tình của Thẩm Chiêu Hạ thuyên giảm đi hơn một nửa, dù giờ phút này yếu ớt đến mức giơ tay cũng khó khăn, dù dạ dày co thắt từng cơn đau buốt, nhưng trong lòng cô lại thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Một luồng khí đục uất nghẹn bấy lâu dường như tan biến, thế giới trong mắt cô như tìm lại được màu sắc.Những nếp nhăn nhíu lại trên vầng trán trắng trẻo, trơn láng của Thẩm Chiêu Hạ khiến tim Ngải Dĩ Trì như bị kiến cắn. Cô không phân biệt được đây là giả vờ đáng thương hay thực sự đáng thương, nhưng sau đêm Thẩm Chiêu Hạ giành giật mạng sống từ cửa tử trở về, Ngải Dĩ Trì đã sợ rồi. Cô không muốn dùng ác ý để phán đoán Thẩm Chiêu Hạ nữa. Cô thà tin rằng Thẩm Chiêu Hạ đang cầu cứu, mà cô cũng nguyện ý cứu Thẩm Chiêu Hạ.Bởi vì Ngải Dĩ Trì phát hiện, Thẩm Chiêu Hạ trong lòng cô, không kém quan trọng như cô tưởng tượng. Thẩm Chiêu Hạ rất quan trọng, quan trọng đến mức chỉ cần nghĩ đến cô ấy sẽ chết, Ngải Dĩ Trì đã cảm thấy như một nửa sinh mệnh của mình cũng theo đó tan biến.Thế nên Ngải Dĩ Trì chỉ chần chừ một lát, liền đặt tay mình vào lòng bàn tay Thẩm Chiêu Hạ, mặc cho cô ấy nắm lấy, xoa nắn.Quá lâu không gặp được Ngải Dĩ Trì dịu dàng với mình như vậy, Thẩm Chiêu Hạ đâu phải là đang nắm lấy Ngải Dĩ Trì trong tay, rõ ràng là đang ôm một hũ mật ngọt trong lòng, đến nỗi khóe mắt chân mày cũng không tự chủ cong lên, hàng mi dài xinh đẹp chớp chớp, trên gương mặt trắng bệch kia cũng dâng lên chút hồng hào hiếm hoi."Giờ phút này dù có để tôi chết đi, tôi cũng cam tâm tình nguyện." Thẩm Chiêu Hạ khép các ngón tay lại, yếu ớt nắm chặt bàn tay mềm mại của Ngải Dĩ Trì, nhìn trần nhà, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.Ngải Dĩ Trì nhíu mày: "Phì, không được nói lời xui xẻo.""Được, tôi không nói." Tiếng cười phát ra từ đôi môi khô khốc của Thẩm Chiêu Hạ lại chứa chan niềm vui: "Tôi không thể chết được, Tiểu Ngải, tôi còn muốn cùng em đầu bạc răng long cơ mà."Vành tai Ngải Dĩ Trì như bị lông vũ cọ qua, nhồn nhột, hai má hơi nóng lên, trong lòng lẫn lộn đủ mọi cảm xúc: "Ai... ai muốn cùng chị đầu bạc răng long."Lời này vừa thốt ra, tầng huyết sắc vừa khó khăn lắm mới hồi trên mặt Thẩm Chiêu Hạ lập tức biến mất. Trong dạ dày dường như ngay lập tức lại có một mùi máu tanh trào lên. Không biết sức lực từ đâu mà có, cô hốt hoảng nắm chặt lấy Ngải Dĩ Trì, nhổm người dậy, cả người gần như ngồi thẳng lên, đôi môi mỏng trắng bệch sốt ruột truy hỏi: "Em muốn nuốt lời?"Ngải Dĩ Trì lập tức nhận ra mình đã lỡ lời. Cô giận bản thân mình rõ ràng biết thần kinh Thẩm Chiêu Hạ mong manh đến mức nào, lại cứ muốn chọc tức cô ấy, cũng giận Thẩm Chiêu Hạ sao giờ lại cố chấp như vậy, ngay cả đùa thật gia cũng không phân biệt được. Cô nhíu mày khẽ kêu: "Chị làm tôi đau!"Thẩm Chiêu Hạ giật mình, lập tức buông tay.Ngải Dĩ Trì xoa xoa các khớp ngón tay bị véo đau, mi mắt khẽ rủ xuống, nghĩ cách sắp xếp ngôn từ để nói rõ với Thẩm Chiêu Hạ về mối quan hệ của hai người sau này. Bất giác, tim cô run lên, hồi hộp cầm lấy cốc nước đặt trên tủ đầu giường, nhấp một ngụm.Thẩm Chiêu Hạ lo lắng chờ đợi câu trả lời của cô, ánh mắt khóa chặt trên đôi môi Ngải Dĩ Trì vừa được nước làm ẩm, lại vô thức nuốt khan, lòng dậy sóng.Trong lòng Thẩm Chiêu Hạ, Ngải Dĩ Trì vẫn luôn mang dáng vẻ mười tám tuổi, trải qua bao nhiêu năm tháng mài giũa, một chút cũng không thay đổi: mái tóc dài mềm mại, dịu dàng, đôi mày mắt hiền hòa, ánh nhìn long lanh như nước và đôi môi đẹp như cánh hoa. Lúc này, đôi môi đó được phủ một tầng nước, tựa giọt sương đọng trên cánh hoa, khiến tim người ta ngứa ngáy. Nếu nhất định phải nói có điểm nào khác biệt, thì đó chính là khí chất. Ngải Dĩ Trì mười tám tuổi giống như dòng suối nhỏ linh động hoạt bát, như cây non thẳng tắp đang lớn, không ngừng đâm chồi nảy lộc xanh non, mỗi cử chỉ đều tinh nghịch vui tươi. Còn Ngải Dĩ Trì ba mươi tuổi, đã toát lên khí chất ôn nhuận như nước, điềm tĩnh không chút sóng gió, càng giống như một dòng sông dài tĩnh lặng, quanh thân tỏa ra sức hút vô hình, khiến người ta lưu luyến không rời."Tôi không nuốt lời, nhưng có vài chuyện tôi cần phải nói rõ với chị." Khi Thẩm Chiêu Hạ đang ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Ngải Dĩ Trì đến thất thần, Ngải Dĩ Trì đã mở lời.Thẩm Chiêu Hạ lập tức nghiêm túc lại: "Tôi đang nghe đây, Tiểu Ngải.""Thẩm Chiêu Hạ, tôi thừa nhận tôi không buông bỏ được chị, chị dám liều mạng tự hành hạ bản thân như vậy, chẳng qua cũng là nắm chắc được rằng tôi không thể buông bỏ chị.""Tôi không có!" Thẩm Chiêu Hạ định bào chữa cho mình."Có lẽ chủ quan chị không có ý nghĩ đó, nhưng chị không kiểm soát được tiềm thức của mình." Ngải Dĩ Trì ngắt lời cô, nói tiếp: "Tôi đồng ý ở bên chị, nhưng tôi cũng nói rõ, tôi không yêu chị. Thẩm Chiêu Hạ, tôi không yêu chị. Chúng ta ở bên nhau, nhiều nhất chỉ có thể duy trì mối quan hệ lịch sự lễ phép cả đời. Dù vậy, chị vẫn muốn tiếp tục sao?""Chị muốn!" Thẩm Chiêu Hạ dứt khoát như đinh đóng cột."Được. Đã như vậy, chúng ta giao ước ba điều.""Ba điều gì?" Thẩm Chiêu Hạ có một dự cảm chẳng lành."Thứ nhất, chúng ta ở bên nhau, không phải tôi chuyển đến sống với chị, mà là chị chuyển đến chỗ tôi. Tôi sẽ tìm một căn nhà lớn hơn một chút, đủ chỗ cho chị và Niên Niên. Sau khi chuyển đến, chị không được sống như trước nữa , cũng không có bảo mẫu hay giúp việc để chị sai bảo. Mọi việc chị đều phải tự tay làm."Chỉ có thế thôi sao? Thẩm Chiêu Hạ bật cười. Chỉ cần có thể níu kéo Ngải Dĩ Trì, Thẩm Chiêu Hạ cam lòng làm người hầu, làm nô bộc cho Ngải Dĩ Trì cũng được, yêu cầu nhỏ nhoi này của Ngải Dĩ Trì căn bản không làm khó được cô."Chị đồng ý!" Thẩm Chiêu Hạ vội vàng đáp lời."Thứ hai, ở với tôi sẽ áp dụng hệ thống trừ điểm, tổng điểm là 100. Chị làm điều gì khiến tôi không vui, tôi sẽ trừ điểm. Khi nào về 0, chị phải tự giác cút đi, không được bày trò khóc lóc, làm loạn hay dọa chết nữa."Thẩm Chiêu Hạ nghe thấy mình còn có khả năng phải biến đi, nên không còn thoải mái đồng ý nữa. Cô đảo mắt, hỏi: "Nếu biểu hiện tốt có được cộng điểm không?"Ngải Dĩ Trì suy nghĩ một lát, nói: "Tôi sẽ cân nhắc tùy tình hình."Thẩm Chiêu Hạ miễn cưỡng gật đầu: "Vậy cũng được." Rồi lại cười: "Tiểu Ngải em yên tâm, tôi nhất định sẽ không để bị trừ điểm."Ánh sáng tự tin hiếm hoi lóe lên trong mắt cô, ngắn ngủi nhưng rực rỡ. Ngải Dĩ Trì bị cô nhìn đến mức chột dạ, cắn cắn môi: "Người bị trừ điểm là chị, tôi có gì mà phải lo lắng.""Hai điều đầu tôi đều đồng ý rồi, vậy còn điều thứ ba?" Thẩm Chiêu Hạ sốt ruột hỏi."Thứ ba..." Ánh mắt Ngải Dĩ Trì lấp lánh, ngón tay xoắn xoắn vạt áo mình, rồi mới nói khẽ: "Tôi chỉ đồng ý ở bên chị, không đồng ý những chuyện khác. Sau khi sống chung, chị không được động tay động chân, cũng không được... không được..." Cô càng nói càng cúi thấp đầu, mặt cũng càng đỏ, cuối cùng giọng nói nhỏ đến mức Thẩm Chiêu Hạ gần như không nghe rõ."Không được gì cơ?" Thẩm Chiêu Hạ sốt ruột đến mức muốn gãi tai cào má."Không được có quan hệ... thân mật.""Cái gì?" Thẩm Chiêu Hạ trợn tròn đôi mắt đen đẹp đẽ: "Tiểu Ngải, không phải chứ, em muốn tôi làm ni cô à?" Nhớ lại lần gần gũi cuối cùng giữa hai người đã là bảy năm trước. Giờ bảo một người nhịn suốt bảy năm, nhìn thấy người mình yêu ngay trước mặt mà chỉ được nhìn không được chạm, chẳng khác nào trói chặt một con sói đói rồi đặt miếng thịt tươi ngay trước mắt nó.Nếu không phải vì quá yếu đến mức không thể đứng dậy được, lúc này cô nhất định đã nhảy khỏi giường rồi."Chị nằm liệt trên giường rồi mà còn nghĩ đến chuyện này à?" Ngải Dĩ Trì liếc xéo, giọng đầy bực bội: "Chị còn cử động nổi không?""Chị chỉ là thổ huyết, chứ có phải bị cắt đứt gân tay đâu." Thẩm Chiêu Hạ nói một cách hùng hồn, rồi cố sức giơ bàn tay phải trắng nõn như ngọc của mình lên trước mặt Ngải Dĩ Trì: "Tiểu Ngải em xem, tôi còn linh hoạt lắm."Bàn tay này quả thực rất đẹp, cổ tay mảnh mai trắng đến mức có thể nhìn rõ mạch máu, những ngón tay thon dài, tinh tế đến mức ngay cả nghệ nhân tài hoa cũng khó mà tạc ra được.Thẩm Chiêu Hạ cao ráo, chân dài, cao tới 1m79 nhưng khung xương lại không quá lớn, dáng người cân đối, tỉ lệ còn đẹp hơn cả người mẫu, đến cả ngón tay cũng thon dài hơn bình thường.Một tuyệt tác nghệ thuật như thế, vậy mà trong đầu Thẩm Chiêu Hạ lại chỉ nghĩ đến những chuyện khó mà nói ra.Ấn đường Ngải Dĩ Trì giật liên hồi, mặt đỏ bừng như sắp phát sốt, nghiến răng nói: "Chị có đồng ý không?""......" Thẩm Chiêu Hạ suy đi tính lại, cuối cùng mới lề mề nói ra ba chữ: "Thôi được rồi."Bộ óc nhanh nhạy lóe lên như điện xẹt, rất nhanh đã nắm được sơ hở của Ngải Dĩ Trì: "Nếu, ý tôi là nếu, Tiểu Ngải em chủ động muốn, vậy tôi có bị coi là phạm luật không?""Tôi sẽ không như vậy đâu!" Thái dương Ngải Dĩ Trì giật thình thịch, gần như gầm lên.Từng ở bên nhau bảy năm mà cô không hề phát hiện Thẩm Chiêu Hạ lại khao khát đến mức này, sao bây giờ trong đầu chị ta toàn là những chuyện này thế!Thẩm Chiêu Hạ hài lòng nằm trở lại, trong đầu bắt đầu tính toán đủ kiểu mưu kế nhỏ.Những kế sách khác đều không hiệu quả, đành phải dùng đến mỹ nhân kế thôi.Trước mặt Ngải Dĩ Trì, Thẩm Chiêu Hạ chẳng còn gì đáng để khoe, ngoài nhan sắc của mình.--------Tác giả có lời nóiNhiều năm sau, Thẩm Chiêu Hạ truyền đạt kinh nghiệm cho những tra công trẻ tuổi khác: Theo đuổi vợ không có bí quyết gì đâu, chỉ có hai điều: một, mặt dày mày dạn đeo bám không ngừng; hai, da trắng mặt đẹp chân dài.Các tra công khác: Liệu có quá thiển cận không?Thẩm Chiêu Hạ thở dài một tiếng như người từng trải: Các bé không hiểu đâu, không dựa vào nhan sắc thì không thể thắng được.Chương 115: Tuần tiếp theo, Thẩm Chiêu Hạ ở lại bệnh viện.Ngải Dĩ Trì chỉ xin nghỉ một ngày để nắm rõ bệnh tình của Thẩm Chiêu Hạ. Sau khi Thẩm Chiêu Hạ được chuyển sang phòng bệnh thường, cô bắt đầu đi làm lại bình thường từ thứ Ba.Hiện tại, Ngải Dĩ Trì đang theo dõi tiến độ xuất bản một cuốn tiểu thuyết, đó là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mạng gần đây đang rất ăn khách. Kiệm Mặc đã tốn không ít công sức mới giành được bản quyền xuất bản sách giấy của cuốn tiểu thuyết này. Để có được nó, Hàn Giang Tuyết đã uống say nôn ra ba lần trên bàn rượu. Đã liều mạng như vậy, đương nhiên phải tranh thủ lúc độ nóng còn cao để nhanh chóng xuất bản. Thời buổi này, hứng thú của độc giả thay đổi rất nhanh, chậm trễ một ngày đối với nhà xuất bản cũng là tổn thất không thể lường được.Ngày sách ra mắt phải kịp đợt khuyến mãi lớn cuối năm. Để chạy kịp tiến độ, Ngải Dĩ Trì phải làm thêm giờ mỗi ngày. Tác giả, nhà thiết kế, người dàn trang, người hiệu đính, bộ phận in ấn... mỗi ngày cô phải liên tục giao tiếp với các bên để đảm bảo mọi khâu không xảy ra sai sót, bận rộn đến mức không kịp uống một ngụm nước.Theo lý mà nói, một dự án quan trọng như vậy sẽ không đến lượt một biên tập viên tập sự như Ngải Dĩ Trì phụ trách. Trưởng phòng ít nhiều nể mặt Hàn Giang Tuyết nên mới giao, vì vậy Ngải Dĩ Trì càng phải dốc hết sức, làm việc cho thật tốt, không để Hàn Giang Tuyết mất mặt.Kể từ lần nói chuyện thẳng thắn đó, sự nhiệt tình của Hàn Giang Tuyết dành cho Ngải Dĩ Trì đã giảm đi đáng kể. Hàn Giang Tuyết là người sống vội, cái này không được thì đổi sang cái tiếp theo. Cô ấy không giống Thẩm Chiêu Hạ, cô ấy không bao giờ dai dẳng đeo bám.Tuy nhiên, Hàn Giang Tuyết và Ngải Dĩ Trì vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè và cấp trên cấp dưới tốt đẹp. Họ chia sẻ những cuốn sách hay hoặc những bộ phim thú vị. Công việc ra công việc, bạn bè ra bạn bè, Hàn Giang Tuyết rất biết giữ chừng mực trong các mối quan hệ xã giao.Cũng chỉ là thỉnh thoảng chia sẻ vài câu trên mạng, nhưng lại vô tình bị Thẩm Chiêu Hạ nhìn thấy. Cô ấy vô cùng bất mãn, cái hũ giấm hẹp hòi đổ suốt mấy ngày, nhưng lại không dám thể hiện ra trước mặt Ngải Dĩ Trì vì sợ bị trừ điểm, đành phải nhịn. Đến khi gần như sắp tẩu hỏa nhập ma, cô ấy mới u oán thốt ra một câu: "Tiểu Ngải, em trả lời cái đồ đàn bà thối kia còn nhanh hơn trả lời chị."Ngải Dĩ Trì nghe mà muốn trợn trắng mắt: "Chị quanh đi quẩn lại chỉ biết gửi mấy lời sáo rỗng như yêu em nhớ em, thì bắt em trả lời cái gì? Không trừ điểm của chị đã là may lắm rồi."Trả lời cái gì? Có rất nhiều thứ để trả lời! Ví dụ như "Em cũng yêu chị", "Em cũng nhớ chị". Không phải không có gì để trả lời, chỉ là Ngải Dĩ Trì không muốn trả lời mà thôi.Những lời này Thẩm Chiêu Hạ chỉ dám nghĩ trong lòng. Cô còn phải ở bên Ngải Dĩ Trì mấy chục năm nữa, tổng cộng chỉ có một trăm điểm, dù mỗi năm chỉ bị trừ một điểm thì cũng chưa chắc đã đủ để trừ.Một khi đã bận rộn, giờ tan làm của Ngải Dĩ Trì chẳng bao giờ cố định. Đôi khi là mười giờ tối, có khi mười hai giờ, lần muộn nhất là gần ba giờ sáng mới xong việc.Dù muộn đến mấy, sau khi tan làm Ngải Dĩ Trì cũng sẽ ghé qua giường bệnh của Thẩm Chiêu Hạ một vòng.Dù muộn đến mấy, Thẩm Chiêu Hạ cũng sẽ chờ Ngải Dĩ Trì đến.Hôm nay Ngải Dĩ Trì đến rất muộn, gần hai giờ sáng mới tới bệnh viện. Thẩm Chiêu Hạ nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong mắt cô ấy, có chút xót xa: "Tiểu Ngải, em không cần ngày nào cũng đến đâu, bác sĩ nói chị gần như hồi phục rồi, mai là có thể xuất viện.""Thế à? Vậy tốt quá." Ngải Dĩ Trì tiện tay đặt chiếc túi đeo chéo xuống, cầm cốc nước trên tủ đầu giường ngửa cổ tu hết gần nửa cốc, rồi mới ngồi xuống ghế dành cho người nhà bên giường. Cô dùng dây chun buộc tóc trên cổ tay cột gọn mái tóc đen mềm mại lại, mở hộp hủ tiếu xào mua vội trên đường rồi ngấu nghiến.Đây là bữa tối, cũng là bữa trưa của cô.Hôm nay quá bận rộn. Buổi sáng Ngải Dĩ Trì ăn một chiếc bánh bao nhân đậu đỏ mua vội bên đường, sau đó liên tục trao đổi về việc tổ chức buổi ra mắt sách mới vào tháng sau. Ngày phát hành cũng là ngày tổ chức buổi ra mắt, ngoài việc sắp xếp ký tặng với tác giả, chuẩn bị nơi ăn chốn ở cho khách mời, cô còn phải xác nhận danh sách truyền thông, khách mời tham dự, chuẩn bị vật phẩm cho ngày ra mắt, trao đổi đi trao đổi lại với bộ phận thiết kế về các vấn đề như standee, áp phích và phông nền... Sau khi tổng hợp hết, lại phải báo cáo lên lãnh đạo, nghe ý kiến chỉnh sửa, rồi quay lại chỉnh tiếp...Ngải Dĩ Trì bận đến mức tối ưu luôn cả thời gian nghỉ trưa, nói gì đến bữa trưa và bữa tối.Khi người ta bận rộn, adrenalin tăng cao nên không thấy đói. Đến khi đêm khuya tĩnh lặng, Ngải Dĩ Trì có được chút bình yên trong phòng bệnh của Thẩm Chiêu Hạ, các cơ quan trong cơ thể cuối cùng cũng bắt đầu biểu tình. Cô mới nhận ra mình khát đến khô cả họng, bụng cũng réo liên hồi."Ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn." Đôi mày tinh tế của Thẩm Chiêu Hạ nhíu lại sâu hơn vì xót xa. Cô đổ nước lạnh trong cốc của Ngải Dĩ Trì đi, thay bằng một cốc nước ấm: "Mỗi tháng có mấy ngàn tệ thôi, cần gì phải bán mạng như vậy, Tiểu Ngải, hay là để chị tìm cho em một công việc nhẹ nhàng hơn.""Chuyện của em không cần chị nhúng tay!" Ngải Dĩ Trì xù lông lên, cảnh giác nhìn Thẩm Chiêu Hạ: "Em rất thích công việc này, và cũng thấy tự hào về nó. Thẩm Chiêu Hạ, chị dám động vào thử xem?""Không dám, không dám." Thẩm Chiêu Hạ bất lực giơ tay lên: "Tiểu Ngải, chị chỉ sợ em mệt thôi, em xem em kìa, cằm đã nhọn hoắt rồi."So với Ngải Dĩ Trì, Thẩm Chiêu Hạ rõ ràng đã khỏe khoắn hơn rất nhiều. Có nhân viên y tế chăm sóc hai mươi bốn trên hai mươi bốn, có người mình yêu ngày ngày thăm nom, tâm trạng tốt thì cơ thể tự nhiên cũng tốt. Chỉ sau vài ngày, dạ dày không còn đau, ngực cũng không còn nặng nề, ngay cả chứng mất ngủ lâu năm cũng thuyên giảm đáng kể. Lượng thuốc dùng từ 5 viên giảm xuống còn 3 viên, đã ở mức bình thường.Hơn nữa, cô ấy đã vượt qua giai đoạn phải duy trì sự sống bằng nước dinh dưỡng, hiện tại đã có thể ăn một chút thức ăn lỏng theo chỉ dẫn của bác sĩ. Suốt tuần nằm viện này, sắc mặt còn hồng hào hơn cả lúc chưa nhập viện.Ngải Dĩ Trì vừa gắp hủ tiếu xào vừa đánh giá cô ấy, so sánh người trước mắt với hình ảnh trong ký ức, rồi hài lòng gật đầu: "Cuối cùng cũng ra dáng con người rồi.""Nói gì thế." Môi mỏng Thẩm Chiêu Hạ khẽ cong lên, cười tủm tỉm: "Chẳng lẽ trước đây chị không ra dáng con người à?""Hơn cả thế nữa." Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Ngải Dĩ Trì đã ăn xong hủ tiếu. Cô xếp gọn hộp đồ ăn và đũa lại vào túi nilon: "Trước đây trông chẳng khác gì nữ quỷ.""Vậy thì cũng là nữ quỷ xinh đẹp."Ngải Dĩ Trì quay lại, định trêu chọc Thẩm Chiêu Hạ một câu thật không biết xấu hổ, nhưng đối diện với khuôn mặt đó, một lời trêu ghẹo cũng không thốt ra được, đành phải thừa nhận: "Chị cũng tự hiểu mình quá đấy."Quả thật, Thẩm Chiêu Hạ đã từng yếu ớt, nhưng chưa từng xấu xí."Đương nhiên rồi." Thẩm Chiêu Hạ dựa vào thành giường, một tay chống trán, khóe mắt cong lên mang theo ý cười, đôi mày mảnh khẽ vút ngang, ẩn trong làn tóc dài đen nhánh rủ xuống tựa như mây khói. Mái tóc dài đen nhánh càng làm nổi bật xương quai mảnh mai, trắng đến chói mắt.Một bộ đồ bệnh nhân bình thường, nhưng chị ta mặc lên lại toát ra vẻ không đứng đắn. Cúc áo trước ngực mở rộng, vạt áo trễ xuống vai, để lộ mảng lớn da thịt trắng muốt, lỏng lẻo chẳng ra thể thống gì.Cô cứ thế nhìn Ngải Dĩ Trì như một yêu nghiệt, ánh mắt như có móc câu, đến nỗi Ngải Dĩ Trì rõ ràng vừa ăn no, đột nhiên lại thấy đói."Khụ khụ..." Ngải Dĩ Trì che giấu bằng cách ho khan hai tiếng, rồi khéo léo lảng sang chuyện khác: "Mai chị tự xuất viện nhé, không cần đợi em qua đâu.""Tại sao?" Thẩm Chiêu Hạ cất đi ánh mắt yêu nghiệt, thoáng ngẩn người: "Em không đi cùng chị à?""Sáng mai em phải đến công ty.""Mai không phải thứ Bảy sao?""Tăng ca chạy tiến độ." Ngải Dĩ Trì ngửa đầu uống thêm ngụm nước súc miệng: "Từ giờ đến tháng sau em sẽ rất bận, chị tự chăm sóc tốt cho mình đi.""Bận gì thế?""Ra mắt sách mới.""Hàn Giang Tuyết có tham gia cùng em không?""Sao chị vẫn còn nhớ tới chị ấy thế?" Ngải Dĩ Trì dở khóc dở cười: "Chị ấy không phải cấp trên trực tiếp của em, bình thường chẳng có mấy việc phải làm chung.""Vậy thì được." Thẩm Chiêu Hạ hài lòng gật đầu, bàn tay phải xòe ra trước mặt Ngải Dĩ Trì: "Mai chị tự làm thủ tục xuất viện, em đưa chìa khóa cho chị.""Chìa khóa gì?" Lần này đến lượt Ngải Dĩ Trì ngây người."Đương nhiên là chìa khóa nhà của chúng ta."Thẩm Chiêu Hạ nói mấy chữ "nhà của chúng ta" vừa tự nhiên vừa đúng lý hợp tình, suýt nữa làm Ngải Dĩ Trì hoang mang: "Nhà nào của chúng ta?""Không phải em đã nói à, Tiểu Ngải." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Chiêu Hạ lộ ra vẻ tủi thân: "Chị sẽ dẫn Niên Niên chuyển đến sống cùng em.""Nhưng... nhưng em nói là sau khi tìm được nhà lớn hơn, bây giờ em vẫn chưa tìm được nhà mà.""Người không thể thất hứa." Thẩm Chiêu Hạ vô tội chớp chớp đôi mắt đen láy xinh đẹp: "Hóa ra những gì em nói trước đây đều là lừa chị.""Em không lừa chị..." Ngải Dĩ Trì có chút bất lực: "Thẩm Chiêu Hạ, chị không thể đợi thêm hai ngày nữa được sao? Đừng có ăn vạ kiểu đó.""Tiểu Ngải, em đành lòng nhìn chị quay về cái căn nhà trống rỗng đó, cô đơn lẻ bóng một mình sao?" Trong đôi mắt Thẩm Chiêu Hạ nhanh chóng phủ một lớp hơi nước: "Chị vừa mới xuất viện, bác sĩ nói chị phải đặc biệt chú ý đến chế độ ăn uống."Ngải Dĩ Trì trước đây không hề nhận ra Thẩm Chiêu Hạ lại giỏi đóng vai đáng thương đến vậy, diễn xuất quả thực đạt đến trình độ ảnh hậu.Ấy vậy mà trong cái lối diễn xuất khoa trương ấy, Ngải Dĩ Trì vẫn thấy có phần hợp lý. Nghĩ tới nghĩ lui, cô do dự một hồi, cuối cùng vẫn đưa chìa khóa phòng trọ của mình cho Thẩm Chiêu Hạ.Ít nhất sống cùng mình, chứng mất ngủ của Thẩm Chiêu Hạ có thể giảm bớt một chút, Ngải Dĩ Trì tự tìm lý do cho mình.Thứ Bảy lại tăng ca thêm một ngày, cày đến mười giờ tối, cuối cùng cũng nắm sơ được quy trình cơ bản của buổi ra mắt sách mới. Ngải Dĩ Trì sao chép tài liệu vào USB, nghĩ bụng ngày mai sẽ sắp xếp thành văn bản ở nhà, thứ Hai báo cáo với trưởng phòng là được, như vậy ngày mai sẽ không cần phải đến công ty nữa.Đương nhiên việc ra mắt sách lần này không phải do một mình Ngải Dĩ Trì chịu trách nhiệm. Cô vẫn chỉ là một biên tập viên tập sự, chưa thể gánh nổi trọng trách lớn như vậy. Người chủ trì dự án là Lưu Thư Vân, người hướng dẫn cô từ ngày vào Ban biên tập. Đây cũng là dự án đầu tiên Ngải Dĩ Trì được tham gia sâu kể từ khi vào Ban biên tập."Tiểu Ngải, đi chưa?" Lưu Thư Vân tắt máy tính trước Ngải Dĩ Trì một bước, rủ cô đi cùng để đón tàu điện ngầm."Chị Vân chờ em chép xong tài liệu, một phút thôi." Ngải Dĩ Trì chăm chú nhìn thanh tiến trình sao chép tệp tin, vừa thấy thanh tiến trình nhảy xong là lập tức rút USB ra ngay, không muốn để Lưu Thư Vân phải đợi lâu."Đi thôi." Cho USB vào túi xách, Ngải Dĩ Trì chạy nhanh theo Lưu Thư Vân đang đứng ngoài cửa văn phòng. Trên đường đi, hai người không quên bàn bạc cách hoàn thiện chi tiết cho buổi ra mắt.Đang nói chuyện, họ đi đến cổng công ty. Lưu Thư Vân vô tình nhìn về phía trước, đột nhiên thốt lên một tiếng kinh ngạc: "Rolls-Royce!" Cô ấy đột nhiên kích động, nắm lấy tay Ngải Dĩ Trì: "Đó là Spectre! Là bản Spectre đó!"Lưu Thư Vân thích xem đua xe, cũng rất am hiểu về xe cộ. Chiếc xe dừng trước cổng công ty chính là Rolls-Royce Spectre, một mẫu xe độc quyền đặt riêng, trên toàn thế giới cũng chỉ có vài chiếc. Giá cả đắt đỏ đến mức người bình thường có làm mấy chục đời cũng không mua nổi. Quan trọng hơn, mỗi chiếc đều được chế tác độc nhất, vượt xa khỏi khái niệm một phương tiện đi lại, đó là một tác phẩm nghệ thuật.Chiếc xe này mà cũng có người nỡ lái ra đường sao? Lưu Thư Vân biết Lâm Uyên có nhiều người giàu, nhưng ai lại hào phóng đến thế?Ngải Dĩ Trì nhìn theo ánh mắt Lưu Thư Vân thấy chiếc xe lộng lẫy đỗ trước cổng công ty, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.Quả nhiên, cửa xe mở ra, thứ lọt vào mắt trước tiên là một đôi chân trắng mịn, lộ nơi mắt cá, mang đôi giày bệt.Tiếp theo là một mỹ nhân thân hình mảnh dẻ, dáng người ngọc bước ra khỏi xe. Cô ấy mặc một chiếc đầm dài hai dây ôm sát, đính kim tuyến vàng lấp lánh như thể chuẩn bị đi dạ hội. Phần váy bó sát vừa vặn đến đầu gối, để lộ đôi chân thon trắng nõn, khiến người nhìn phải mường tượng ra vô số điều...Khi người đó tiến lại gần, Lưu Thư Vân nhìn rõ hàng mi được chải cong tỉ mỉ và đôi môi đỏ rực táo bạo kia, lập tức sững người.Là một người phụ nữ.Lần đầu tiên Lưu Thư Vân thấy một người phụ nữ đẹp đến thế ngoài đời thực.Cô không để ý rằng bên cạnh, sắc mặt của Ngải Dĩ Trì đã dần chuyển sang u ám."Tiểu Ngải, chị đến đón em tan làm."Người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp, mà giọng nói còn du dương êm tai tựa tiếng nhạc trời, ẩn chứa chút ma mị khiến người nghe như bị mê hoặc.Lưu Thư Vân hoàn hồn lại, quay sang nhìn Ngải Dĩ Trì, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Ngải, hai người quen nhau à?"Không đợi Ngải Dĩ Trì lên tiếng, mỹ nhân đã vội vàng mở lời trước: "Chào cô, tôi là...""Bạn! Cô ấy là bạn của em!" Ngải Dĩ Trì với khuôn mặt tái xanh cắt ngang lời phát biểu gợi tình của Thẩm Chiêu Hạ, nắm chặt cổ tay Thẩm Chiêu Hạ, qua loa với Lưu Thư Vân một tiếng tạm biệt, rồi kéo Thẩm Chiêu Hạ xông thẳng về phía xe.Lên xe xong, Thẩm Chiêu Hạ cảm thấy cực kỳ hài lòng với bản thân, hớn hở nói một câu về nhà nào. Gần như cùng lúc đó, Ngải Dĩ Trì nghiến răng ken két nặn ra ba chữ: "Trừ mười điểm!"Biểu cảm đắc ý của Thẩm Chiêu Hạ lập tức tan vỡ.-----Tác giả có lời nóiThẩm Chiêu Hạ: Tiểu Ngải, chị thể hiện tốt không? (Vui vẻ vẫy đuôi)Ngải Dĩ Trì (nghiến răng), (mặt đen lại): Trừ điểm!Thẩm Chiêu Hạ đáng thương bị Ngải Dĩ Trì xoay như chong chóng.Chương 116Thẩm Chiêu Hạ vốn định dựa vào việc đi đón Ngải Dĩ Trì tan làm để kiếm thêm điểm, không ngờ điểm cộng chẳng thấy đâu, ngược lại còn bị trừ 10 điểm. Trên đường lái xe đưa Ngải Dĩ Trì về, cô cứ lén lút quan sát sắc mặt cô ấy, đến thở mạnh cũng không dám.Chiếc Spectre này quá nổi bật, cũng quá đắt đỏ, đến cả bán Ngải Dĩ Trì đi từng phần chắc cũng chẳng đủ mua nổi một cái bánh xe. Vì thế, cô kiên quyết không cho Thẩm Chiêu Hạ đỗ bừa ngoài đường, bắt chị phải lái về gara riêng của mình.Thẩm Chiêu Hạ đành phải ngoan ngoãn nghe lời, lái chiếc Spectre gây chú ý đó đi, đổi sang chiếc Maybach lần trước đã dùng để đưa Ngải Dĩ Trì về.Chiếc Maybach dừng lại bên đường, tắt máy. Thẩm Chiêu Hạ chuẩn bị tâm lý kỹ lưỡng mới bước xuống xe. Thang máy đưa cô lên tầng căn hộ Ngải Dĩ Trì thuê. Đứng ngoài cửa, cô đút chìa khóa vào ổ, khi xoay, trong lòng vẫn thấp thỏm.May mắn thay, Ngải Dĩ Trì dù hung dữ thì cũng không khóa cửa trong. Cạch một tiếng, cửa được mở ra rất dễ dàng.Thẩm Chiêu Hạ rất muốn hạ thấp sự tồn tại của mình, để Ngải Dĩ Trì không chú ý đến, đợi đến mai Ngải Dĩ Trì hết giận rồi tính. Nhưng với chiều cao ấy, muốn "vô hình" trong lãnh địa của Ngải Dĩ Trì quả thực là chuyện không tưởng."Về rồi đấy à." Ngải Dĩ Trì có vẻ đã tắm rửa xong, tóc hơi ẩm rủ trên vai, mặc một bộ đồ ở nhà, đang chơi đùa với Niên Niên.Bệnh của Niên Niên đã khỏi hẳn, giờ lại mập ú thành một chiếc xe tải nhỏ, bốn chân duỗi ra, thoải mái nằm ngửa trên sofa, tận hưởng Ngải Dĩ Trì xoa bụng béo của nó, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ dễ chịu."Ừm." Thấy không thể trốn tránh, Thẩm Chiêu Hạ dứt khoát ngồi xuống sofa, cẩn thận quan sát phản ứng của Ngải Dĩ Trì."Ăn khuya không?" Ngải Dĩ Trì không ngẩng đầu lên, tiếp tục mát xa cho mèo: "Em nấu trứng luộc nước đường rồi, ở trong nồi, muốn ăn thì tự múc.""Em ăn chưa?" Thẩm Chiêu Hạ hỏi."Ăn rồi."Thẩm Chiêu Hạ ngoan ngoãn đi vào bếp múc phần của mình.Trứng luộc trong nước đường nâu, ăn vào mềm thơm, ngọt dịu. Thẩm Chiêu Hạ không thích đồ ngọt, nhưng vì là Ngải Dĩ Trì nấu, nên cô lại cảm thấy bát trứng nước đường bình thường này còn ngon hơn vạn món sơn hào hải vị.Trứng luộc trong nước đường nâu, ăn vào mềm thơm, ngọt dịu. Dù vốn không hảo ngọt, nhưng vì là Ngải Dĩ Trì nấu, Thẩm Chiêu Hạ lại thấy bát trứng đường này ngon hơn cả sơn hào hải vị.Buổi sáng vừa xuất viện, Thẩm Chiêu Hạ đã dọn hành lý của mình, dẫn theo Niên Niên, ngang nhiên chen vào căn hộ nhỏ của Ngải Dĩ Trì với chiếc chìa khóa cô ấy đưa.Thẩm Chiêu Hạ đã đến đây vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô chính thức bước vào. Căn hộ không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, được bài trí theo phong cách của Ngải Dĩ Trì, sử dụng tông màu ấm áp phủ khắp, khiến không gian nhỏ xinh trở nên ấm cúng, rất có hương vị gia đình.Ngay cả khi chỉ sống một mình, Ngải Dĩ Trì vẫn biết cách khiến cuộc sống đầy hương vị.Ăn xong bữa khuya, Thẩm Chiêu Hạ tự giác đi rửa chén, dọn dẹp nhà bếp.Ngải Dĩ Trì đã nói, điều kiện tiên quyết để sống chung là Thẩm Chiêu Hạ không được làm kẻ đứng ngoài. Mà Thẩm Chiêu Hạ cũng chẳng muốn như trước kia nữa. Cô đã quyết tâm sống tử tế, thật lòng ở bên Ngải Dĩ Trì, cùng cô ấy vun đắp cuộc sống.Sau khi Thẩm Chiêu Hạ vào bếp, Ngải Dĩ Trì mát xa cho mèo mà lòng không yên, dựng tai lắng nghe động tĩnh trong bếp.Vỡ chén đĩa là chuyện nhỏ, Thẩm Chiêu Hạ mà có sơ suất gì thì lại là chuyện lớn.Chỉ là rửa chén, lau bếp thôi thì có sơ suất gì được chứ? Ngải Dĩ Trì cưỡng ép mình đừng quan tâm, nhưng hơn nửa tâm trí đã theo Thẩm Chiêu Hạ vào bếp rồi."Oao uuu..." Trong lúc mất tập trung, lực xoa bụng Niên Niên vô tình mạnh hơn một chút, Niên Niên bị đau, kêu lên bất mãn."Xin lỗi, xin lỗi, là mẹ nuôi không tốt, mẹ nuôi làm Niên Niên đau rồi." Ngải Dĩ Trì vội vàng nhẹ nhàng an ủi.Tổng cộng chỉ có một cái chén và thêm một cái nồi nhỏ bằng inox dùng để nấu nước đường. Những thứ này Ngải Dĩ Trì tự làm chưa đầy mười phút. Thẩm Chiêu Hạ lề mề nửa tiếng vẫn chưa ra, Ngải Dĩ Trì không biết chị ta rốt cuộc là đang rửa chén hay đang thêu hoa.Người không làm việc thì không có quyền giục, thấy sắp đến mười hai giờ, Ngải Dĩ Trì vỗ nhẹ vào mông Niên Niên, đuổi nó xuống sofa, tự mình ngáp một cái, nói to về phía bếp: "Em đi ngủ đây, Thẩm Chiêu Hạ, chị cũng ngủ sớm đi.""Ừ." Thẩm Chiêu Hạ đáp lại: "Ngủ ngon."Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách Ngải Dĩ Trì thuê, mỗi phòng đều có công dụng riêng: một phòng là phòng ngủ của cô ấy, phòng còn lại là phòng quay phim. Thẩm Chiêu Hạ không có chỗ dung thân trong căn hộ này, đành phải ngủ sofa.Để phù hợp với căn hộ nhỏ, chủ nhà cũng trang bị một chiếc sofa nhỏ cho phòng khách. Đôi chân dài của Thẩm Chiêu Hạ không biết gác đâu, phải kê thêm một cái ghế. So với chiếc giường rộng rãi, mềm mại trong nhà mình, thì chỗ ngủ này đúng là cách biệt một trời một vực.Thế nhưng Thẩm Chiêu Hạ lại cam tâm tình nguyện.Sở dĩ cô lề mề lâu như vậy trong bếp là vì không dám đối diện với Ngải Dĩ Trì.Thẩm Chiêu Hạ thấp thỏm chờ đợi cuộc nói chuyện của Ngải Dĩ Trì, trốn trong bếp để chuẩn bị tâm lý, nào ngờ không đợi được phán quyết của Ngải Dĩ Trì, chỉ nghe thấy một câu "Em đi ngủ đây".Điều này còn khiến người ta kinh hãi hơn cả việc nói rõ mọi chuyện. Thẩm Chiêu Hạ nơm nớp lo sợ dọn dẹp nhà bếp xong, lại nơm nớp lo sợ tắm rửa. Trước khi ngủ không quên bôi từng lớp từng lớp mỹ phẩm đắt tiền lên mặt như sơn tường. Hiện tại cô phải nâng niu khuôn mặt này, dù sao thì cũng chỉ còn khuôn mặt này là còn chút sức hấp dẫn đối với Ngải Dĩ Trì.Trong lòng có chuyện, ngủ không được yên.Rõ ràng tối qua còn có thể ngủ ngon mà không cần thuốc, vậy mà tối nay, co ro trên chiếc sofa chật hẹp, trái tim Thẩm Chiêu Hạ đập mạnh không kiểm soát, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.Không còn cách nào, cô đành phải bẻ ba viên thuốc nuốt xuống. Kết quả đến hơn ba giờ sáng, thuốc hết tác dụng, cô bắt đầu mơ những giấc mộng hỗn loạn.Ngải Dĩ Trì trong mơ vô tình và lạnh lùng, dù Thẩm Chiêu Hạ van xin thế nào, cô ấy cũng không cho cô lại gần, những lời nói ra gần như nghiền nát trái tim Thẩm Chiêu Hạ.Thẩm Chiêu Hạ cuộn tròn người lại, lông mày nhíu chặt, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán. Đến khi cuối cùng cô cũng thoát khỏi ác mộng, mở to mắt, xung quanh chỉ còn bóng tối.Không phân biệt nổi thực hay mơ, cô run rẩy ngồi dậy, chân dài vắt qua bàn trà thấp cạnh sofa, chỉ vài bước đã đến trước cửa phòng Ngải Dĩ Trì, hoảng hốt gõ cửa phòng ngủ của cô ấy.Ngải Dĩ Trì bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc, tưởng rằng mình đã ngủ đến quá trưa. Nhìn điện thoại, thấy còn chưa đến bốn giờ sáng, cô có chút không vui, thầm nghĩ Thẩm Chiêu Hạ lại lên cơn gì, bèn đáp một tiếng "Tới đây", vén chăn, bật đèn bàn, cúi đầu tìm dép lê, mang vào, mơ màng đi đến bên cửa.Khoảng thời gian ngắn ngủi đó Thẩm Chiêu Hạ đã không chờ nổi, gõ cửa càng lúc càng gấp, như tiếng gọi đòi mạng.Không phải đã đáp lại rồi sao, Ngải Dĩ Trì có chút mất kiên nhẫn, sắc mặt khi mở cửa cũng không được tốt lắm: "Thẩm Chiêu Hạ chị lại..."Làm gì điên rồ.Lời chưa nói hết.Bóng người trong đêm ập xuống, Thẩm Chiêu Hạ ôm chầm lấy Ngải Dĩ Trì, siết cô thật chặt vào lòng.Ngải Dĩ Trì ngơ ngẩn, chớp chớp mắt, nửa ngày không phản ứng lại.Nhưng cô có thể cảm nhận được cơ thể Thẩm Chiêu Hạ đang run rẩy.Cô cảm nhận được nỗi sợ hãi mà Thẩm Chiêu Hạ đang truyền sang.Ngải Dĩ Trì giơ tay lên, vòng qua bờ vai gầy gò của Thẩm Chiêu Hạ, vuốt ve, an ủi: "Mơ thấy ác mộng à?"Giọng nói nhẹ nhàng, trong bóng tối, cuối cùng cũng khiến Thẩm Chiêu Hạ bớt run hơn.Hành động ôm Ngải Dĩ Trì vẫn không hề nới lỏng, vẫn siết chặt trong lòng.Cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục, xương cốt có hơi cấn người, đặc biệt là chiếc cằm nhọn tì vào vai Ngải Dĩ Trì, cấn đến mức vai cô đau nhức."Không sao đâu." Giọng Ngải Dĩ Trì ấm như nước suối ôn hòa, dịu dàng bao quanh Thẩm Chiêu Hạ, xua tan nỗi sợ trong lòng cô: "Giấc mơ đều là giả. Thẩm Chiêu Hạ, em đã hứa ở bên chị thì sẽ không rời xa chị."Thẩm Chiêu Hạ không có cảm giác an toàn. Cô biết Ngải Dĩ Trì nói được làm được, nhưng cô vẫn mãi không thể xây dựng được cảm giác an toàn.Cô biết mình đã từng tồi tệ với Ngải Dĩ Trì như thế nào. Cô day dứt, cô hổ thẹn, huống hồ Ngải Dĩ Trì không yêu cô.Trong lòng cô hiểu rõ, Ngải Dĩ Trì đồng ý là hoàn toàn dựa vào việc cô lấy mạng sống của mình ra uy hiếp.Mắt Thẩm Chiêu Hạ đau nhói, mũi cũng cay xè.Ngải Dĩ Trì càng tốt với cô, cô càng nhớ rõ mình đã từng tồi tệ với Ngải Dĩ Trì như thế nào."Xin lỗi." Thẩm Chiêu Hạ nghiến răng, ôm chặt hơn nữa, như muốn ép Ngải Dĩ Trì hòa tan vào lòng mình: "Xin lỗi, Tiểu Ngải."Ngải Dĩ Trì cảm thấy đau, khẽ nhíu mày, cười bất lực: "Thẩm Chiêu Hạ, chúng ta còn phải sống với nhau cả đời, rốt cuộc chị muốn nói xin lỗi với em bao nhiêu lần nữa đây. Cuộc đời không phải là để sống trong những lời xin lỗi.""Nhưng chị thật sự có lỗi với em." Thẩm Chiêu Hạ lại nói, giọng khàn đi. "Chỉ có người từng trải qua mới hiểu.""Hiểu cái gì?""Hiểu được nỗi kinh hoàng của bạo lực lạnh."Ngải Dĩ Trì chỉ lạnh nhạt với Thẩm Chiêu Hạ một đêm, mà Thẩm Chiêu Hạ đã bồn chồn lo lắng, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Thẩm Chiêu Hạ đã dùng thủ đoạn này giày vò Ngải Dĩ Trì suốt gần năm năm.Gậy đánh vào thân ai người đó mới biết đau.Ngày trước, khi hai người vừa ly hôn, Thẩm Chiêu Hạ thậm chí còn nghĩ mình đối xử với Ngải Dĩ Trì khá tốt, đồ ăn thức uống đầy đủ, chưa từng bạc đãi Ngải Dĩ Trì.Giờ đây, thứ đánh vào người cô còn chưa phải là cái gậy, mà chỉ là một chiếc roi mây nhỏ, Thẩm Chiêu Hạ đã đau đến thấu tim.Thẩm Chiêu Hạ không thể tưởng tượng được năm năm đó Ngải Dĩ Trì đã đau đớn đến mức nào.Mỗi khi cô nghĩ mình có thể thấu hiểu những gì Ngải Dĩ Trì đã trải qua, thì ngay sau đó lại nhận ra sự nông cạn của chính mình.Cô không thể, hoàn toàn không thể."Ai bạo lực lạnh với chị?" Đối diện với lời buộc tội vô căn cứ này, Ngải Dĩ Trì hoàn toàn mơ hồ: "Tối qua không phải rất bình thường sao?"Tự mình nấu bữa khuya không quên phần Thẩm Chiêu Hạ, trước khi ngủ còn đặc biệt chào một tiếng, vậy mà giờ chị ta lại nói mình bị bạo lực lạnh?Ngải Dĩ Trì cảm thấy mình còn oan ức hơn cả Đậu Nga."Chị tưởng em sẽ có chuyện muốn nói với chị." Thẩm Chiêu Hạ nói."Nói gì?""Chuyện đón em tan làm.""Chuyện này không phải đã qua rồi sao?" Ngải Dĩ Trì mơ hồ : "Điểm cũng đã trừ rồi, sao, chị không phục, muốn tranh luận với em à?""Chị còn tưởng..." Thẩm Chiêu Hạ có chút tủi thân."Tưởng gì?""Tưởng em sẽ mắng chị, tệ nhất cũng phải quở trách chị vài câu, vì chị đã tự ý hành động."Ngải Dĩ Trì cười: "Thẩm Chiêu Hạ, chị không nghe em mắng thì lòng khó chịu, không ngủ được à? Chị có bị gì không?""Chị chỉ không biết tại sao mình lại bị trừ điểm." Thẩm Chiêu Hạ siết Ngải Dĩ Trì đến mức xương cốt cô ấy sắp gãy đến nơi: "Tiểu Ngải, chị muốn một lời giải thích, chị muốn biết mình sai ở đâu.""Chị..." Ngải Dĩ Trì bị siết đến mức sắp trợn ngược mắt: "Chị buông em ra trước đã, em sắp nghẹt thở rồi..."Thẩm Chiêu Hạ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thoáng chốc lại nắm lấy tay Ngải Dĩ Trì, giống hệt một chú chó to xác sợ bị chủ nhân bỏ rơi.Ngải Dĩ Trì mỉm cười, để mặc cô ấy nắm, bật đèn phòng khách, hai người đối diện ngồi xuống.Ngải Dĩ Trì mở lời trước: "Thẩm Chiêu Hạ chị nghĩ gì vậy, sao lại nghĩ ra cái cách làm lố như thế để đón em tan làm.""Chị..." Thẩm Chiêu Hạ dừng lại một chút, rồi mới nói: "Chị chỉ muốn nói cho người trong tòa soạn của em biết, đừng có tơ tưởng đến em.""Cho nên biến mình thành một con công xòe đuôi lòe loẹt?""Thế nên chị biến mình thành một con công xòe đuôi khoe sắc à?""Nếu không đi một chiếc xe đủ sang, thì làm sao khiến mấy người ngấm ngầm nhòm ngó em phải chùn bước.""Chị không tin tưởng em à." Ngải Dĩ Trì nhìn cô ấy."Chị không tin tưởng mình." Thẩm Chiêu Hạ mím môi: "Chị không tin sau những gì mình đã làm với em, chị vẫn còn đủ sức hấp dẫn để em ở lại bên chị, hết lòng với chị.""Chị quả thật không có sức hấp dẫn." Câu nói này của Ngải Dĩ Trì khiến sắc mặt Thẩm Chiêu Hạ trầm xuống, những lời nói tiếp theo càng như kim châm vào tim: "Em ở bên chị cũng không phải vì chị có sức hấp dẫn gì đâu. Thẩm Chiêu Hạ, em đã nói rồi, em không còn yêu chị nữa, đây là sự thật, em thực sự không còn yêu chị nữa. Em đồng ý ở bên chị, chỉ vì không muốn trơ mắt nhìn chị chết. Mối quan hệ của chúng ta bây giờ, nói là vì sức hút của chị, chi bằng nói là vì trách nhiệm của em.""Thẩm Chiêu Hạ, chị có thể không tin tưởng mị lực của mình, nhưng không thể nghi ngờ trách nhiệm của em."Chuyện đã biết lại được xác nhận thêm lần nữa, Thẩm Chiêu Hạ chỉ có thể cúi đầu cười khổ. Cô siết lấy bàn tay mềm mại, bất động của Ngải Dĩ Trì, không biết nghĩ gì, một lát sau mới nói: "Em nói đúng, Tiểu Ngải, dù chị không tin chính mình, cũng nên tin em.""Tiểu Ngải, em không cần phải yêu chị, chỉ cần cho phép chị ở bên, để chị yêu em.""Tiểu Ngải, chúng ta xa nhau quá lâu rồi, chị cần phải học lại cách chung sống với em, thích nghi với nhịp sống của em, thích nghi với lối sống của em."Ngải Dĩ Trì khẽ cười nhạt: "Thẩm Chiêu Hạ, chị vốn dĩ không cần phải thích nghi với em, chị vốn có thể bước đi, việc gì phải tự làm khổ mình.""Chị không thấy khổ chút nào." Thẩm Chiêu Hạ khẽ nâng tay Ngải Dĩ Trì lên, nhẹ nhàng áp vào mặt mình: "Chị cảm thấy hạnh phúc.""Nhưng em sẽ không tự làm khổ mình để thích nghi với chị nữa.""Em không cần thích nghi với chị, chị không muốn em phải chịu đựng bất cứ uất ức nào nữa." Thẩm Chiêu Hạ nói.Cô nghĩ, lần này hãy để tôi theo đuổi em, cả đời.Cuộc nói chuyện kết thúc, Ngải Dĩ Trì nhìn trời còn chưa sáng, ngáp một cái, định quay lại ngủ tiếp.Thẩm Chiêu Hạ kéo tay cô ấy, khẽ nói như cầu xin: "Cho chị ngồi canh bên em được không, Tiểu Ngải?""Thẩm Chiêu Hạ, chúng ta đã nói rõ rồi mà." Ngải Dĩ Trì khẽ nheo mắt."Chị không lên giường của em, chỉ cần cho chị một cái ghế, canh bên giường em là được." Ánh mắt Thẩm Chiêu Hạ lúc ấy thấp hèn đến tội nghiệp, như đang nhìn vị thần của mình: "Trước đây toàn là em canh cho chị ngủ, chị cũng muốn canh cho em ngủ một lần."Ngải Dĩ Trì không từ chối.Cô nghĩ rằng có Thẩm Chiêu Hạ bên cạnh, mình sẽ không ngủ được, nhưng lại ngủ một giấc ngon lành.Có lẽ ngay cả bản thân Ngải Dĩ Trì cũng không nhận ra, cô đã không còn đề phòng Thẩm Chiêu Hạ nữa.Yêu hay không yêu không phải là lời nói suông.Miệng có thể lừa dối, nhưng tim thì không.