[BHTT][NP][ABO] - Tình Thù Vạn Kiếp

Chương 9 - Biến cố




Biên giới phía Bắc chìm trong cái lạnh cắt da cắt thịt, tuyết rơi dày đặc phủ trắng những cánh rừng thưa thớt. Tiếng gió rít qua những cành cây khô hòa lẫn với tiếng hét của quân lính và tiếng kim loại va chạm. Thẩm Yến đứng giữa chiến trường, áo giáp bạc loang lổ máu khô, thanh kiếm trong tay nàng nhỏ từng giọt đỏ xuống nền tuyết trắng. Xung quanh nàng là hàng chục xác tàn quân Hung Nô nằm la liệt, máu chảy thành dòng nhuộm đỏ cả một vùng đất. Trận chiến đã kết thúc, nhưng ánh mắt nàng vẫn sắc lạnh, không chút dao động trước cảnh tượng chết chóc.

Một thân vệ chạy đến, quỳ xuống báo cáo: "Tướng quân, tàn quân đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Chúng ta thắng rồi!" Thẩm Yến gật đầu, lau máu trên kiếm bằng tay áo, giọng trầm thấp: "Thu dọn chiến trường, chuẩn bị rút quân về kinh thành." Nhưng khi nàng quay lưng, một cơn gió lạnh thổi qua mang theo linh cảm xấu. Hình ảnh Lâm Vân Ca – đôi mắt mờ mịt, hơi thở yếu ớt, và nụ hôn cuối cùng trước khi nàng rời đi – không ngừng ám ảnh nàng. Bản năng Alpha trong nàng gầm lên, thúc giục nàng trở về ngay lập tức.

Tại phủ tướng quân, Lâm Vân Ca nằm bất động trên giường, cơ thể suy kiệt đến mức gần như không còn sức sống. Độc dược từ Tô Dao đã ngấm sâu, khiến tim nàng đập chậm dần, máu tươi trào ra từ khóe miệng mỗi khi nàng ho. Bộ y phục lụa trắng thấm đẫm mồ hôi và máu, dính chặt vào cơ thể mảnh mai, phô bày sự yếu đuối của một Omega đang đứng trước lằn ranh sinh tử. Tố Lan ngồi bên cạnh, nước mắt lăn dài, tay nắm chặt tay nàng: "Phu nhân, người phải cầm cự! Đại phu đang tìm cách giải độc!"

Đại phu, một ông lão tóc bạc, đứng bên bàn, cẩn thận kiểm tra lọ thuốc mà Tố Lan tìm thấy. Ông lắc đầu, giọng run rẩy: "Đây là Hắc Liên Tán, một loại độc dược hiếm có từ vùng Tây Vực. Nếu không có thuốc giải trong vòng ba ngày, e rằng..." Ông không nói hết câu, nhưng ánh mắt tuyệt vọng của ông đủ để Tố Lan hiểu. Bà ôm lấy Vân Ca, khóc nức nở: "Là lỗi của tôi! Tôi không nên đưa lọ thuốc đó cho người!"

Vân Ca, dù yếu ớt, vẫn cố mỉm cười, giọng khẽ như gió thoảng: "Tố Lan... không phải lỗi của ngươi..." Nàng nắm chặt chiếc trâm ngọc hình hoa mai mà Thẩm Yến để lại, lòng ngập tràn nỗi nhớ. Nàng không biết tại sao, nhưng hình ảnh nữ tướng quân – lạnh lùng, mạnh mẽ, nhưng cũng đầy lo lắng trong đêm cuối cùng – là thứ duy nhất giữ nàng bám víu vào sự sống. Pheromone của nàng, dù yếu ớt, vẫn tỏa ra một mùi hương ngọt ngào, như một lời kêu cứu vô hình gửi đến Alpha của mình.

Tại Hoa Nguyệt lâu, Tô Dao nhận được tin từ A Liên: Lâm Vân Ca đang hấp hối, và Thẩm Yến sắp trở về từ chiến trường. Nàng ngồi trước gương đồng, đôi tay tô son lên môi, ánh mắt sáng lên đầy tàn nhẫn nhưng cũng pha chút dao động. Kế hoạch của nàng đang diễn ra đúng như dự tính – Vân Ca suy yếu, Thẩm Yến sẽ đau khổ, và lọ rượu chứa thuốc kích thích pheromone sẽ đẩy nữ tướng quân vào hỗn loạn khi trở về. Nhưng sâu trong lòng, sự ám ảnh với Thẩm Yến ngày càng lớn, khiến nàng tự hỏi liệu hận thù này có thực sự mang lại niềm vui.

"A Liên," – nàng gọi, giọng đều đều – "Ngươi chuẩn bị sẵn sàng. Khi Thẩm Yến về đến kinh thành, ta muốn gặp nàng ta một lần nữa." A Liên gật đầu, rời đi với ánh mắt lo lắng. Tô Dao đứng dậy, mặc bộ y phục lụa đen tuyền, mái tóc xõa dài như dòng suối, đôi môi đỏ mọng nổi bật trên làn da trắng nhợt. Nàng không chỉ muốn phá hủy Thẩm Yến – nàng muốn đối diện nàng, muốn thấy nỗi đau trong đôi mắt sắc lạnh ấy, và có lẽ, muốn hiểu tại sao trái tim mình lại rung động mỗi khi nghĩ đến nữ tướng quân.

Ngày Thẩm Yến trở về kinh thành, trời đổ mưa lớn, những hạt nước lạnh buốt trút xuống như muốn nhấn chìm tất cả. Đoàn quân dừng lại trước cổng thành, Thẩm Yến cưỡi ngựa trắng, áo giáp ướt át dính chặt vào cơ thể, phô bày dáng vẻ mạnh mẽ của một Alpha vừa trải qua chiến trận. Nàng chưa kịp vào triều báo cáo thì một thân vệ từ phủ tướng quân lao đến, quỳ xuống giữa mưa: "Tướng quân, phu nhân... phu nhân nguy kịch rồi!" Thẩm Yến siết chặt cương ngựa, ánh mắt tối sầm, không nói một lời, lập tức phi nước đại về phủ.

Khi nàng đẩy cửa tân phòng, cảnh tượng trước mắt khiến trái tim nàng như ngừng đập. Lâm Vân Ca nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch như tuyết, đôi môi tím tái, máu khô loang lổ trên y phục. Tố Lan khóc nức nở bên cạnh, đại phu đứng bất lực ở góc phòng. Thẩm Yến lao tới, quỳ xuống bên giường, bàn tay run rẩy chạm vào má Vân Ca. "Ngươi... sao lại thế này?" – nàng gằn giọng, nhưng giọng nói đã lạc đi vì đau đớn.

Pheromone yếu ớt của Vân Ca tràn ngập không gian, đánh mạnh vào giác quan của Thẩm Yến. Nàng cảm nhận rõ sự căng tức dưới lớp áo giáp – dương vật cương cứng vì mùi hương dẫn dụ của Omega, nhưng lần này, dục vọng bị át đi bởi sự tuyệt vọng. Nàng ôm lấy Vân Ca, kéo nàng vào lòng, môi nàng tìm đến môi nàng trong một nụ hôn mãnh liệt. Máu từ miệng Vân Ca hòa lẫn với vị ngọt của pheromone, kích thích bản năng Alpha của nàng. Nàng cắn mạnh vào môi dưới của Vân Ca, tay siết chặt eo nàng, như muốn giữ nàng lại khỏi lằn ranh sinh tử.

"Đừng rời bỏ ta," – Thẩm Yến thì thầm, giọng khàn đặc, lần đầu tiên để lộ sự yếu đuối của một Alpha. Vân Ca hé mắt, đôi tay yếu ớt nắm lấy áo giáp của nàng, thì thầm: "Tướng quân... ta... chờ người..." Nhưng trước khi nàng nói hết, cơ thể nàng mềm nhũn, ngất đi trong vòng tay Thẩm Yến. Nàng hét lớn: "Đại phu! Làm gì đó đi!" Đại phu vội vàng chạy tới, nhưng ánh mắt ông đầy bất lực: "Chỉ có thuốc giải mới cứu được, nhưng chúng ta không biết nó ở đâu!"

Cùng lúc đó, một gia nhân mang đến lọ rượu từ "triều đình" mà Tô Dao gửi. Tố Lan, không nghi ngờ, rót một chén đưa cho Thẩm Yến: "Tướng quân, người uống chút rượu cho ấm." Thẩm Yến, lòng rối loạn, cầm chén uống cạn mà không suy nghĩ. Chỉ vài phút sau, nàng cảm thấy cơ thể nóng rực, pheromone Alpha bùng nổ mạnh mẽ, khiến nàng thở hổn hển. Thuốc kích thích từ Tô Dao bắt đầu phát huy tác dụng, làm bản năng của nàng mất kiểm soát. Nàng nhìn Vân Ca, dục vọng trỗi dậy mãnh liệt, dương vật căng cứng thúc ép qua lớp áo giáp, nhưng lý trí của nàng gầm lên: "Không được!"

Nàng đứng bật dậy, lao ra sân giữa cơn mưa, rút kiếm chém điên cuồng vào không khí để trút bỏ cơn bộc phát. Mưa xối xả trộn lẫn với máu khô trên áo giáp, tạo thành những vệt đỏ loang lổ. Từ xa, Tô Dao xuất hiện, đứng dưới một tán cây, đôi mắt hẹp dài quan sát Thẩm Yến. Nàng bước tới, giọng nói mềm mại nhưng đầy khiêu khích: "Thẩm Yến, ngươi đau khổ chưa đủ sao?"

Thẩm Yến quay lại, ánh mắt đỏ ngầu vì thuốc và giận dữ. Nàng lao tới, kiếm chém xuống ngay trước mặt Tô Dao, lưỡi thép cắm sâu vào đất, chỉ cách nàng vài tấc. Máu từ một vết thương cũ trên tay nàng nhỏ xuống, hòa vào mưa. "Ngươi làm gì nàng ấy?" – nàng gầm lên, giọng khàn đặc. Tô Dao mỉm cười, không lùi bước: "Ta chỉ giúp ngươi thấy rõ sự thật – rằng ngươi không xứng có hạnh phúc." Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đầy đau đớn của Thẩm Yến, lòng nàng thoáng dao động.

Thẩm Yến siết chặt chuôi kiếm, bản năng Alpha thúc giục nàng giết Tô Dao ngay lập tức, nhưng nàng dừng lại, quay lưng chạy về tân phòng. Nàng ôm lấy Vân Ca, hét lớn: "Ta sẽ tìm thuốc giải! Ngươi phải sống!" Nàng không biết rằng Tô Dao đứng ngoài mưa, đôi tay run rẩy, lòng ngập tràn mâu thuẫn giữa hận thù và một cảm xúc không thể gọi tên.

Truyện này thuộc quyền sở hữu của Kaito [@Kaito223344]. Không được sao chép, chỉnh sửa hay đăng lại trên bất kỳ nền tảng nào nếu không có sự cho phép của tác giả.

Chương trước Chương tiếp
Loading...