[BHTT][NP] Sủng Vật, Ngươi Chạy Không Thoát!
Chương 70
Hoàng thành, vương thành Willos.Tại đấu trường.Tiếng trống cùng tiếng kèn lớn vang vọng, cờ xanh hoàng gia bay phấp phới giữa không trung, người người từ khắp nơi đổ về hoàng thành, hiệu ứng đám đông vô cùng náo nhiệt.Mà hôm nay là ngày diễn ra trận đấu cuối cùng của đại hội 'Ma pháp sư' hai năm một lần đến được vòng đấu cuối cùng cũng chỉ là người trong hội 'Tứ thân vương' đều này thì ai cũng đã lường trước rồi. Chỉ là năm nay có chút thay đổi, người đối đầu với Tần đại tướng quân lại là Giản tướng quân - Giản Thanh Thanh người chỉ mới bước lên vị trí này không lâu.Cũng đã có nhiều tin đồn về Giản Thanh Thanh, có người nói cô tuổi trẻ tài cao, năng lực thiên bẩm vô cùng cường đại. Mà ngày trước, còn đánh bại Nhược Hề thì cái danh này không hẳn là vô thực.......
Phòng nghỉ hoàng gia." Em có chắc là không sao không? " Uyển Khả Dư lo lắng hỏi, ngày trước vừa giao đấu với Nhược Hề bị nàng ta đánh cho gãy cả xương sườn, mặc dù đã có y pháp của Vũ Đình Duệ giúp lành thương nhưng chung quy vẫn là cần thời gian mới hồi phục hoàn toàn.Giản Thanh Thanh xoa xoa bả vai lười biếng ngáp một cái rồi đáp " Em không sao, nghỉ ngơi một ngày rồi cũng không ảnh hưởng gì đâu. " Kỳ thật, cũng nhờ có Vũ Đình Duệ mà Giản Thanh Thanh thấy vết thương cũng không còn gì đáng ngại.Thấy Giản Thanh Thanh tinh thần phơi phới như vậy các nàng cũng yên tâm phần nào, Hoài Thanh Hàn lúc này như nhớ ra gì đó hỏi. " Em đã chuẩn bị gì chưa? Định như thế nào đối đầu với Tần Lam? "" Cũng không hẳn, tuỳ cơ ứng biến thôi. " Giản Thanh Thanh nói xong liền đi đến chiếc sofa dài đỏ thẫm mà Hoài Thanh Hàn đang ngồi ngồi xuống vòng tay qua eo kéo nàng vào lòng. " Có điều, trận này có lẽ sẽ dùng đến Băng phong thuật. " Giản Thanh Thanh đặt cằm lên vai Hoài Thanh Hàn vừa nói vừa hít lấy mùi hương mát lạnh trên cổ nàng.Băng phong là ma thuật Hoài Thanh Hàn đã dạy cho Giản Thanh Thanh, sức tàn phá vô cùng lớn đối với đối thủ cũng như đối với bản thân. Lẽ đó, nên Hoài Thanh Hàn không cho cô sử dụng thuật này một cách lung tung.Giản Thanh Thanh nâng cằm Hoài Thanh Hàn đặt lên đôi môi đỏ mọng đấy một cái hôn nhẹ nhàng. Hoài Thanh Hàn nổi tiếng là nữ nhân lạnh lùng thanh lãnh mà khi ở cùng Giản Thanh Thanh lại nhu hoà ngoan ngoãn mặc cho cô làm càn trên người mình như thế, cảnh này mà để người ngoài bắt gặp có lẽ sẽ có người tự nhủ nhân sinh đến đây cũng coi như mãn nguyện.Khoé môi Tần Vi Oanh kéo lên ý cười, nàng rời khỏi bàn làm việc bước đều đến chỗ Giản Thanh Thanh rất chuẩn xác đặt mông ngồi lên đùi cô, hai chân bắt chéo, chiếc đầm dài xẻ đùi làm lộ ra bắp đùi trắng noãn cùng đôi chân thon dài của nàng.Bất ngờ cảm nhận được sức nặng cùng độ ấm trên đùi của mình, Giản Thanh Thanh còn chưa kịp định hình đã thấy một vòng tay quấn lấy cổ mình. " Đánh xong trận này về không biết em còn lành lặn được hay không nên bây giờ tôi muốn tham luyến em một chút. " Tần Vi Oanh nhãn châu linh động, trong ánh mắt tràn gặp hình bóng người kia.Nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt của nàng, Giản Thanh Thanh thừa biết nàng vì cái gì nói như thế cùng lường được trận này mình đánh sẽ khó khăn đến mức nào. Không muốn Tần Vi Oanh vì mình thêm lo lắng, Giản Thanh Thanh vươn tay trái đỡ lấy eo nàng, ngẩng đầu cùng nàng môi lưỡi quấn lấy nhau....
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc màu lam theo chiều gió lung lay. Giản Thanh Thanh cước bộ thật đều bước ra giữa đấu trường. Cô một thân áo cổ lọ màu đen không tay mặc ngoài là áo sơ mi trắng phối cùng chiếc quần kaki màu đen với đôi giày boots da cao cổ, áo sơ mi trắng được cô sơ vin vạt trước*, tóc cũng được cột cao đuôi ngựa, nhìn tổng thể cũng khá ưng mắt.Đối diện là Tần Lam, hắn cũng một thân sơ mi trắng quần đen ống dài, áo được sơ vin kiểu phồng* hở cúc, nhìn qua trông khá phóng khoáng nhưng đôi mắt sắc sảo, gương mặt âm trầm của hắn vẫn không khỏi làm người khó tiếp cận. *Sơ vin vạt trước: Phần vạt áo phí trước bỏ vào trong lưng quần, vạt sau sẽ được để thả tự nhiên.*Sơ vin phồng: Bỏ áo vào quần toàn bộ, nhưng phần áo sẽ được nới lỏng ra nhằm tạo độ phồng nhất định cho trang phục.Cả hai chỉ nhìn nhau không nói một lời, ánh mắt của họ tựa lang sói càn quét trên người đối phương, đến khi âm thanh báo hiệu trận đấu bắt đầu cả hai mới động khớp. Giản Thanh Thanh xòe tay, ma kiếm xuất hiện, cô cầm chặt chuôi kiếm điểm chân một cái lao thẳng về phía của Tần Lam hàn quang lóe ra từ lưỡi kiếm một chém đến trước mặt hắn. Đối diện với lưỡi kiếm chỉ cách cổ mình khoảng một tấc* Tần Lam một bộ bình tĩnh đưa tay lên đỡ, bàn tay được bao phủ bởi nguyên khí nên không bị thương.*Một tấc = 10 cmTần Lam ánh mắt sắc lạnh nhìn nhìn gương mặt xinh đẹp của Giản Thanh Thanh nhưng hắn một tia dao động cũng không có, hất tay, Giản Thanh Thanh liền văng về sau.Chết thật! Ma kiếm lại không thể chém xuyên nguyên khí của hắn... Giản Thanh Thanh lấy lại thăng bằng, tay cầm kiếm siếc chặt một lần nữa tấn công, nhưng lần này cô không cùng hắn đánh trực diện, chém ba đường, hắc khí theo nhát chém lao về phía hắn.Tần Lam vẫn đứng im một chỗ không xê dịch, hắn đưa tay, hồng quang lóe sáng từ lòng bàn tay hắn liền một thân hình trụ nhỏ dài xuất hiện, là một cây hỏa thương.