[BHTT/HOÀN] [Khoái Xuyên] Sổ Tay Cứu Rỗi Bé Đáng Thương
🐹 Chương 82: Bé đáng thương thứ năm (12) 🐹
🐹 Chương 82: Bé đáng thương thứ năm (12) 🐹Nguyễn Khinh hoàn toàn không biết Ninh Sơ đã bắt đầu sinh nghi mình, cứ thường xuyên bày trò, chỉ là lần nào bày trò thì người chịu thiệt cũng đều là cô.Dù sao cô cũng đâu thật sự muốn hãm hại Ninh Sơ.Vốn đã đoán rằng mỗi lần Bé Con biến mất đều có liên quan đến Kiều Tri Lạc, nên khi đối diện với những trò quậy phá của Nguyễn Khinh, Ninh Sơ lại càng khó kìm nén sự bực bội và u ám.May mắn là bé con luôn nhanh chóng quay về. Còn Kiều Tri Lạc thì như thường lệ chẳng về nhà họ Kiều.Giữa bé con và Kiều Tri Lạc, rốt cuộc có quan hệ gì đây?Lần này, bé mèo con xuất hiện tìm đến Ninh Sơ vào chiều thứ Sáu sau giờ tan học, suýt nữa còn bị mấy học sinh khác sờ trúng. Nhưng vừa thấy Ninh Sơ từ trong lớp đi ra, mèo con liền lập tức lao tới ôm chặt lấy chân nàng, còn mềm mại kêu "meo" một tiếng, như đang giục nàng mau bế mình lên.Các bạn trong lớp 10 vẫn còn nhớ con mèo nhỏ này của Ninh Sơ: toàn thân là bộ lông trắng muốt, cả con mèo vừa ngoan vừa đáng yêu, thế mà Ninh Sơ lại không cho ai động vào, còn đặc biệt nhấn mạnh đây là mèo của nàng. Chỉ có điều sau đó con mèo nhỏ ấy đột nhiên biến mất.Thời gian đó, cảm giác Ninh Sơ mang lại cho người khác lúc nào cũng là dáng vẻ nóng nảy, u ám, khiến mọi người trong lớp 10 còn tưởng nàng bị mất mèo. Không ngờ con mèo ấy vẫn còn, thậm chí còn tự mình tìm đến nàng.Sau khi về nhà họ Kiều, đặt mèo con lên giường, Ninh Sơ nửa quỳ xuống đất, khẽ xoa đầu cô, đôi mắt đen sâu thẳm nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mèo con, giọng nói trầm thấp trong trẻo mà dịu dàng: "Bé Con, rốt cuộc em đã chạy đi đâu vậy?"Nguyễn Khinh nghiêng đầu kêu một tiếng "meo", đôi mắt mèo xanh sương mù vừa đẹp vừa vô tội. Tuy cô đã thừa nhận mình nghe hiểu lời Ninh Sơ, nhưng trong trạng thái mèo con thì vẫn không thể nói chuyện, chỉ có thể kêu meo mà thôi.Ninh Sơ và mèo con lặng lẽ nhìn nhau vài giây, cuối cùng cũng khe khẽ thở dài. Nàng đưa tay xoa mái đầu nhỏ xù lông của mèo con, thấp giọng hỏi:"Vậy Bé Con, em sẽ luôn ở bên chị chứ?"Mèo con do dự mấy giây, rồi chìa móng vuốt nhẹ nhàng vỗ lên tay nàng, không gật cũng chẳng lắc.Ánh mắt dịu dàng của Ninh Sơ thoáng chốc tối đi. Nàng mở lồng mèo, đặt con mèo nhỏ ngơ ngác vào bên trong.Nguyễn Khinh ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn nàng: "Meo?"Ninh Sơ đưa ngón tay xoa xoa lớp lông mềm của cô, nói: "Chẳng phải lần trước chị đã bảo rồi sao, nếu lại lén chạy đi, lúc về sẽ bị nhốt một tiếng."Giọng cười trầm thấp của nàng nghe ra có chút dịu dàng, nhưng lời nói lại hết sức vô tình.Đôi mắt tròn xoe của Nguyễn Khinh trừng nàng một cái, thấy khóe môi Ninh Sơ cong lên cười, cô liền quay người lại, đưa lưng về phía nàng.Dáng vẻ nhỏ nhắn đầy giận dỗi.Nguyễn Khinh tự liếm bộ lông của mình, rõ ràng khi nãy còn dịu dàng đến thế, cô còn tưởng rằng Ninh Sơ sẽ không nhốt mình nữa cơ.Ninh Sơ bật cười, xoa xoa chóp đuôi của mèo con.Không ngờ bị chạm trúng đuôi, mèo con lập tức giật nảy, kêu "meo" một tiếng rồi dựng hết lông. Nguyễn Khinh vội xoay người lại, dùng đôi móng nhỏ ôm chặt lấy chiếc đuôi, đôi mắt tròn trong veo tràn đầy cảnh giác."Ngoan..." Khóe môi Ninh Sơ khẽ cong, đôi mắt đen sâu thẳm lúc này trong suốt lại dịu dàng, nàng nói: "Lần sau sẽ không nhốt nữa."Nếu không thì lỡ đâu mèo con bị nhốt phát hoảng, không chịu quay lại thì phiền toái mất.Nguyễn Khinh bán tín bán nghi liếc nàng một cái: "Meo meo?"Ninh Sơ đưa tay nắm lấy một cái móng nhỏ của mèo con, nhẹ nhàng lắc lắc, giọng nói trầm thấp:"Móc ngoéo."Nguyễn Khinh không nhịn được, đôi mắt tròn xoe cong cong, tâm trạng tốt liền "meo" một tiếng, còn cọ cọ cái đầu nhỏ vào lòng bàn tay nàng.Thực ra tuy bị nhốt trong lồng, nhưng cái lồng mèo Ninh Sơ mua rất rộng, bên trong còn để cả thức ăn và máy uống nước cho mèo.Chỉ là Nguyễn Khinh vốn vẫn là con người, hơn nữa bình thường khi biến thành mèo con thì đã quen được Ninh Sơ ôm ấp, chẳng hề muốn ở trong lồng chút nào.Có điều giờ Ninh Sơ đã hứa từ nay sẽ không nhốt nữa, nên Nguyễn Khinh cũng ngoan ngoãn ở trong lồng một tiếng.Dù có kêu meo meo thì chưa đủ một tiếng Ninh Sơ cũng sẽ không thả cô ra.Nguyễn Khinh nằm chán trong lồng, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Khi được Ninh Sơ bế ra, cô chỉ mơ màng dụi dụi vào cánh tay nàng, mắt còn chưa mở.Ninh Sơ vuốt ve mèo con, nhân lúc cô còn đang ngủ liền đeo cho cô một cái vòng cổ.Vòng cổ màu trắng, phía trước đính hai hạt quả đỏ làm trang trí, lỏng lẻo buông xuống cổ lông xù của mèo con, trông như một sợi dây chuyền, phối với bộ lông trắng muốt càng thêm đẹp mắt.Nguyễn Khinh lúc tỉnh dậy phát hiện ra, thấy cái vòng cổ trên cổ mình, phản ứng đầu tiên là "meo" một tiếng với Ninh Sơ, đôi mắt xanh sương mù trừng nàng.Thật sự coi cô là thú cưng nuôi sao!Cô vươn móng định gỡ xuống, kết quả lại bị Ninh Sơ nắm lấy móng, khẽ bóp, vẻ mặt nàng còn có chút buồn buồn khó nói: "Bé Con, đừng tháo được không?"Nguyễn Khinh hiếm khi nghe thấy giọng mềm mại như thế của nàng, không kìm được mà nghiêng đầu: "Meo?"Chỉ thấy Ninh Sơ đưa tay chạm vào lớp lông mềm của cô, trên cổ tay trắng ngần của nàng có một chiếc vòng tay, kiểu dáng giống hệt chiếc vòng cổ của cô.Giọng nàng thấp nhẹ:"Bé con, em không thích sao?"Nguyễn Khinh run run tai, không nhịn được lấy móng che mặt, thôi kệ đi, dù sao cũng chẳng nặng.Cô "meo" một tiếng, phủi phủi lông, không còn định tháo vòng cổ nữa."Vậy bé con là thích đúng không?" Ninh Sơ mỉm cười truy hỏi.Nguyễn Khinh trừng nàng một cái: "Meo meo..."Đừng có được nước lấn tới!Cuối tuần này, Nguyễn Khinh vẫn như thường lệ ở bên Ninh Sơ. Chỉ khác là lần rời đi này, mèo con được chính Ninh Sơ chủ động thả.Với biểu hiện mấy lần trước, dù biết chắc mình sẽ quay lại, Nguyễn Khinh cũng không tin Ninh Sơ cam tâm tình nguyện để cô đi.Vì vậy mèo con chần chừ do dự mãi trước mặt nàng, chẳng chịu rời đi, lo nàng lại bám theo.Nhìn bóng dáng cảnh giác lưỡng lự ấy, nơi đáy mắt đen sâu thẳm của Ninh Sơ thoáng lóe ý cười. Nàng ngồi xuống, cúi gần mèo con, giọng trầm thấp:"Bé Con không muốn đi à? Vậy chị bế em về nhé?"Thấy nàng định bế mình, Nguyễn Khinh lập tức phóng vọt đi.Mèo con chạy nhanh đến mức chớp mắt đã mất hút. Ninh Sơ khẽ mím môi, từ từ đứng dậy, không đuổi theo mà quay về phòng.Nguyễn Khinh sau khi chạy đi còn cẩn thận ngoái lại, phát hiện Ninh Sơ thật sự không bám theo, mới lén đi thêm một đoạn, tìm chỗ kín biến trở lại dáng vẻ Kiều Tri Lạc, chỉ là tạm thời vẫn còn tai mèo và đuôi mèo.Vòng cổ vì cô biến trở lại hình người mà đứt rơi xuống đất.Nhưng dù sao đây cũng là món quà đầu tiên Ninh Sơ tặng, Nguyễn Khinh do dự chốc lát rồi vẫn nhặt lên.Chỉ là... việc lần này Ninh Sơ chủ động để cô đi quá khác thường. Vậy cái vòng cổ nàng cố tình đeo cho cô, thật sự không có vấn đề gì chứ?Nguyễn Khinh gõ gõ hệ thống, định hỏi thử xem vòng cổ này có gì lạ không, nhưng lại chẳng nhận được hồi đáp.Cô cau mày, không mang theo bên mình mà giấu nó ở gần nhà họ Kiều.Lần tới biến thành mèo con rồi lấy lại sau cũng được.Mong là bên trong không có máy theo dõi, nếu lỡ có, đến khi đang ở trong thân phận Kiều Tri Lạc mà bị Ninh Sơ tóm thì e là khó lòng xoay sở.Giấu vòng cổ xong, Nguyễn Khinh mới thu lại tai và đuôi mèo.Tuy đã biến thành Kiều Tri Lạc, nhưng cô không lập tức về nhà họ Kiều, mà đến nhà Trịnh Kỳ trước, định tối mới về để tránh đụng mặt Ninh Sơ.Chỉ là Nguyễn Khinh không ngờ, trong vòng cổ ấy, không chỉ có máy định vị, mà còn có cả camera siêu nhỏ. Loại camera này giá rất đắt, cực nhẹ, chỉ to bằng hạt gạo, nhưng hình ảnh quay được lại rõ nét vô cùng.Ninh Sơ về phòng liền mở máy tính.Máy định vị hiển thị mèo con vẫn quanh quẩn gần nhà họ Kiều. Nhưng hình ảnh camera truyền về mới là lý do thật sự.Ninh Sơ thấy mèo con chạy rất nhanh một đoạn, rồi dừng lại, móng nhỏ bám vào tường ngoái đầu nhìn lại, như đang xác nhận nàng có lén theo hay không.Sau đó lại chạy thêm một đoạn, dừng ở một con ngõ kín."Bé Con thông minh thật." Nhìn hình ảnh đáng yêu của mèo con trên màn hình, Ninh Sơ khẽ cười khen một câu.Ngay sau đó, góc nhìn thay đổi.Mèo con biến mất, vòng cổ vốn ở trên cổ nó rơi xuống đất. Màn hình xuất hiện một đôi chân người, còn lộ ra cả mắt cá trắng nõn mảnh mai.Ninh Sơ khẽ nghẹn thở, đôi mắt đẹp vô thức mở to, bên tai vang rõ tiếng tim mình đập dồn dập.Bé Con của nàng... thật sự có thể biến thành... người.Camera chuyển động, màn hình hiện ra một bàn tay thon dài trắng muốt nhặt vòng cổ lên. Rồi theo bàn tay ấy, khuôn mặt mềm mại xinh đẹp cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt Ninh Sơ.Người kia nhìn chiếc vòng cổ trong tay, đôi mắt còn thoáng vẻ khổ não, như không biết phải làm sao.Bộ dạng ấy vốn đáng yêu, nhưng nụ cười nơi khóe môi Ninh Sơ trong thoáng chốc lại cứng đờ.Nét mong đợi trên gương mặt thoắt chốc tái nhợt. Nhìn cô gái quen thuộc trên màn hình, giọng nàng khàn khàn khô khốc:"Kiều... Tri... Lạc."Trên đầu Kiều Tri Lạc còn dựng hai cái tai mèo đáng yêu.Trong đầu Ninh Sơ thoáng qua hình ảnh Kiều Tri Lạc hai lần ôm đầu, cuối cùng cũng hiểu, đó là để che giấu tai mèo.Còn sợi lông mèo nàng tìm thấy trong thư phòng, rất có thể là rụng từ cái đuôi của Kiều Tri Lạc.Nghĩ đến lúc mình từng đến tìm Kiều Tri Lạc đòi mèo, môi Ninh Sơ run run tái nhợt.Khi đó, Kiều Tri Lạc rốt cuộc đang nghĩ gì?Những ký ức khi ở cùng mèo con trở nên rõ ràng trong đầu nàng, nhớ đến đêm mưa hôm nhặt được nó. Đó cũng là ngày sinh nhật của cả nàng và Kiều Tri Lạc, mà hôm ấy Kiều Tri Lạc ngã ngất đi.Ngày hôm sau mèo con chạy khỏi túi nàng, Kiều Tri Lạc đã xuất viện trở về Kiều gia.Nhưng... Bé Con ngoan ngoãn hay làm nũng bên nàng, sao lại là Kiều Tri Lạc được?Nghĩ đến những lần Kiều Tri Lạc từng nhắm vào mình, ánh mắt Ninh Sơ dần lạnh xuống. Nàng đưa ngón tay thon dài chạm lên gương mặt mềm mại xinh đẹp trên màn hình, giọng khàn khàn:"Bé Con, em thật sự là Kiều Tri Lạc sao?"Rồi chị phải làm gì với em đây?