[BHTT/HOÀN] [Khoái Xuyên] Sổ Tay Cứu Rỗi Bé Đáng Thương

🐹 Chương 78: Bé đáng thương thứ năm (8) 🐹



🐹 Chương 78: Bé đáng thương thứ năm (8) 🐹

Ninh Sơ trở về phòng ngủ, lấy sách ra tiếp tục ôn bài, nhưng hiếm khi lại không thể tĩnh tâm. Trong đầu nàng cứ lởn vởn mấy sợi lông trắng như tuyết vừa nhìn thấy, còn có một cảm giác rất quen thuộc.

Giống hệt mấy sợi lông rụng từ con mèo nhỏ vô tâm kia.

Trong óc chợt hiện lên cảnh Nguyễn Khinh lúc cô ấy khựng bước lại, bỗng dưng ngồi phịch xuống ghế, bộ dáng như đang cố gắng giả vờ trấn định.

Ninh Sơ bỗng đứng bật dậy, mở cửa đi thẳng sang thư phòng.

Mặc dù biết thời gian mình rời khỏi thư phòng lần đầu rất ngắn, Kiều Tri Lạc căn bản không kịp chạy về phòng nàng rồi lại quay lại thư phòng, nhưng Ninh Sơ vẫn không kìm được nghĩ có phải con mèo nhỏ kia theo mùi mà chạy về đây, chỉ là bị Kiều Tri Lạc giấu đi.

Thế nhưng con mèo đó nhìn thì ngoan ngoãn, thực ra lại rất nghịch, chỉ cần xoa một cái là sẽ kêu meo meo với nàng. Nếu thực sự bị Kiều Tri Lạc bế đi, sao có thể ngoan ngoãn im thin thít không kêu lấy một tiếng?

Trừ phi... con mèo nhỏ thích dính lấy Kiều Tri Lạc!

Rõ ràng hiểu rằng những ý nghĩ này chẳng mấy khả thi, nhưng chỉ vừa nghĩ đến thôi, sắc mặt Ninh Sơ đã tối sầm lại.

Trong thư phòng, Nguyễn Khinh vốn còn ngồi đọc sách rất chăm chú cách đây năm sáu phút, giờ đã biến mất.

Vài sợi lông trắng trên ghế cô cũng không thấy đâu nữa.

Đổi là người khác, e rằng sẽ tưởng mình nhìn nhầm. Nhưng trí nhớ của Ninh Sơ xưa nay vẫn luôn rất tốt.

Nàng bước lại gần mấy bước, rồi khom người xuống. Dưới ghế của Nguyễn Khinh, vẫn còn hai sợi lông trắng.

Ninh Sơ nhặt hai sợi lông mèo ấy lên, cảm giác y hệt lông trên người con mèo nhỏ kia.

Nàng hít sâu một hơi, sắc mặt vốn chẳng dễ coi giờ càng u ám.

Nguyễn Khinh vừa mới trở lại phòng ngủ của mình, liền thấy Ninh Sơ với gương mặt âm trầm xông vào.

Cô hơi ngẩn ra, còn chưa kịp hỏi Ninh Sơ vào phòng mình làm gì thì đã nghe giọng nàng lạnh lùng vang lên:

"Con mèo của tôi đâu?"

Nguyễn Khinh bị câu này làm cho giật mình. Trong đầu cô vẫn còn nghĩ rõ ràng mình đã cẩn thận cất hết mấy sợi lông bị đè rụng ở đuôi rồi, lòng dấy lên chút lo lắng, ngoài mặt lại chỉ lộ vẻ khó hiểu mà nhìn Ninh Sơ:

"Chị nói gì vậy?"

"Con mèo của tôi đâu?" Ninh Sơ lạnh lùng lặp lại, bàn tay chìa ra trước mặt Nguyễn Khinh, trong lòng bàn tay lặng lẽ nằm hai sợi lông trắng muốt.

Sao trong tay Ninh Sơ lại có lông của cô?!

Nguyễn Khinh trong lòng thoáng hoảng hốt, vô thức chớp mắt, rồi khẽ cười: "Ninh Sơ, chị mất trí rồi à? Có cần tôi nhắc cho nhớ không?"

"Chẳng phải chị đã nói vứt mèo đi rồi sao?" Nguyễn Khinh nói tiếp, "Hơn nữa, tôi cũng chưa từng thấy con mèo nào của chị cả."

Ninh Sơ ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào cô, rồi... cất tiếng gọi một tiếng "Bé Con".

Khóe môi Nguyễn Khinh giật giật, trong chốc lát lại chẳng thốt nên lời.

Bé Con cái quỷ gì chứ!

"Tôi đã nói là chưa từng thấy mèo của chị rồi. Ninh Sơ, chị đừng quá đáng." Nguyễn Khinh cất giọng dịu dàng nhưng đầy mỉa mai, "Thì ra mèo của chị tên 'Bé Con', cái trình đặt tên này đúng là chẳng khác gì chị, chẳng có chút thẩm mỹ nào."

Sắc mặt âm trầm lạnh lẽo của Ninh Sơ không thay đổi, nhưng cuối cùng nàng cũng kìm xuống ý định lật tung phòng ngủ của Nguyễn Khinh.

Nàng hoàn toàn không biết rằng, ngay khi nàng vừa rời đi, Nguyễn Khinh đã biến mình thành con mèo nhỏ kia.

Con mèo lông xù lăn lóc trên giường, dụi dụi vào gối, kêu mấy tiếng meo meo nho nhỏ, quyết định không chạy đi tìm Ninh Sơ.

Thế nhưng, mặc dù trong lòng nghĩ vậy, chưa đầy hai tuần sau, vào một buổi chiều tan học, Nguyễn Khinh vẫn cam chịu biến thành mèo con mà chạy tới tìm Ninh Sơ.

Cô nhớ rằng, trong quỹ đạo của thế giới nguyên bản, vào ngày này Ninh Sơ đã bị thương rất nặng.

Trên đường về nhà, Ninh Sơ bị một đám côn đồ chặn lại. Mà những kẻ này chính là do một trong số mấy tên thiếu niên từng bị Ninh Sơ đánh một trận thuê đến.

Tên thiếu niên đó vốn thầm mến Kiều Tri Lạc, nên đương nhiên căm ghét Ninh Sơ – kẻ thường xuyên bắt nạt Kiều Tri Lạc, nhất là sau khi chính hắn từng bị Ninh Sơ cho ăn đòn.

Vì Kiều Tri Lạc, tên thiếu niên kia hết lần này đến lần khác tìm cách gây chuyện với Ninh Sơ. Nhưng để duy trì hình tượng "quan tâm đến Ninh Sơ", mỗi lần biết được, Kiều Tri Lạc đều sẽ đi nói chuyện với hắn ta một lần.

Chỉ là, tên thiếu niên đó vốn đã ôm hận vì từng bị Ninh Sơ đánh cho một trận, ngoài mặt thì vâng lời Kiều Tri Lạc, nói sẽ không gây sự nữa, nhưng thực ra vẫn luôn âm thầm tính kế trả thù.

Điều này lại đúng ngay với tâm ý của Kiều Tri Lạc.

Vài tuần nay, vì biết Nguyễn Khinh chuyển sang lớp 10, lại còn ngồi cùng bàn với Ninh Sơ, nên tên thiếu niên kia căn bản không có cơ hội ra tay.

Nguyễn Khinh vốn còn nghĩ, liệu việc hôm nay có thay đổi vì sự xuất hiện của mình ở thế giới này hay không, nhưng xem ra là không.

Ninh Sơ đã bị bảy tám gã thanh niên xã hội chặn lại trong con hẻm nàng vẫn thường đi ngang. Khi Nguyễn Khinh chạy tới, xe mô-tô của nàng đã ngã trên đất, một tên côn đồ cầm dao gọt hoa quả đâm thẳng về phía Ninh Sơ.

Mà lúc này Ninh Sơ vừa tránh được cú đánh của một tên khác – kẻ bị nàng hạ gục nhưng lại lồm cồm bò dậy.

Hoàn toàn không kịp né lưỡi dao kia.

Nguyễn Khinh sợ đến mức cả mèo xù lông, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mèo mà lao thẳng lên mặt tên côn đồ cầm dao. Khi nhảy xuống, trên mặt hắn còn để lại mấy vết cào rớm máu.

Tên côn đồ nào ngờ được bỗng dưng lại nhảy ra một con mèo, bị Nguyễn Khinh cào đau điếng đến mức buông rơi con dao.

Ninh Sơ lúc đầu chỉ thấy một bóng trắng vụt qua, đến khi nghe tiếng "meo" vang lên thì lập tức đá văng tên côn đồ chắn trước mặt, rồi vội vàng đỡ lấy con mèo nhỏ suýt rơi xuống đất.

"Meo meo..."

Nguyễn Khinh co ro trong lòng nàng, móng nhỏ còn níu lấy áo Ninh Sơ, hoảng hốt kêu mấy tiếng.

Cô vừa rồi còn nghĩ mình thật sự sẽ ngã sấp xuống đất.

Ninh Sơ vốn còn sững sờ vì con mèo nhỏ bỗng xuất hiện, nhưng khi nghe tiếng kêu run rẩy ấy, khóe môi nàng không kìm được cong lên, khẽ vuốt lông Nguyễn Khinh, nhìn móng nhỏ của cô rồi nghiêm túc giảng giải:

"Toàn thứ dơ bẩn không, cái gì mi cũng dám nhào vào."

Đôi mắt xanh mù sương của mèo con tức tối trợn to, cô "meo" một tiếng, giơ móng cào ngay lên mặt Ninh Sơ. In ra một dấu chân mèo dính đất bẩn.

Nếu không phải để cứu nàng, Nguyễn Khinh thèm nhào lên mặt hắn ta chắc?!

Nguyễn Khinh trừng mắt nhìn nàng, rồi cuộn mình lại thành một cục bông trắng, trong lòng thì thầm: cảnh sát sao còn chưa tới?

Thật ra, trước khi đến, cô đã lén gọi điện báo cảnh sát trong nhà vệ sinh.

Dĩ nhiên, để không phá hỏng thiết lập của nguyên chủ, khi gọi điện, cô cố ý hiện ra đôi tai và cái đuôi mèo của mình.

Ở trạng thái này, cô sẽ không bị hạn chế bởi nhân vật gốc.

Ninh Sơ ngồi trên tảng đá, khẽ vuốt lông mèo nhỏ trong lòng. Mấy tên côn đồ ngổn ngang dưới đất đã sớm bị nàng đánh ngất. Nàng cũng đã gọi cảnh sát, bây giờ chỉ ngồi chờ họ đến.

Nếu nói việc bị mấy tên này chặn lại là ngoài dự liệu, thì việc gặp lại con mèo nhỏ hoàn toàn là ngoài dự liệu của ngoài dự liệu.

Dù lần này "Bé Con" đã cứu nàng, nhưng Ninh Sơ vẫn còn để bụng chuyện mèo nhỏ bỗng dưng bỏ đi hôm trước. Nàng nhấc da gáy nó lên, để đôi mắt xanh mù sương ấy nhìn mình, khàn giọng gọi một tiếng:

"Bé Con."

Nguyễn Khinh bị xách lên, kêu một tiếng giận dữ, nhưng không ngờ lại nghe được tiếng gọi ấy từ Ninh Sơ.

Đôi tai cô run run, chớp mắt vô tội.

"Lần trước tại sao lại chạy?" Ninh Sơ vừa nắn tai mèo của cô, vừa trầm giọng hỏi, "Có phải mi lén chạy đi tìm Kiều Tri Lạc không?"

Nguyễn Khinh: "..."

Cô lại giơ cái móng dính bẩn chà thẳng vào mặt nàng.

Ninh Sơ nắm lấy móng mèo lông xù, không cho động đậy. Nguyễn Khinh tức tối kêu meo meo mấy tiếng, rồi nghe Ninh Sơ cất giọng khàn khàn xen chút ấm ức:

"Bé Con, mi có biết ai mới là ân nhân cứu mạng của mi không? Ta nuôi mi lâu như vậy, sao mi nói chạy là chạy?"

Nguyễn Khinh thôi không kêu nữa, chỉ yên lặng nhìn nàng "diễn". Trong lòng nghĩ, nếu không phải ngày hôm sau nàng vứt hết đồ dùng cho mèo của mình, cô còn suýt tin cái điệu bộ ấm ức ấy.

Thấy mèo con tròn mắt vô tội nhìn mình, Ninh Sơ vò rối lông trên đầu nó, khàn giọng uy hiếp:
"Lần sau còn dám chạy loạn, ta sẽ nhốt vào lồng, biết chưa?"

Đến khi cảnh sát tới nơi, cảnh tượng đầu tiên họ nhìn thấy chính là cảnh mèo con giơ móng chà lên mặt Ninh Sơ.

Sau đó mới để ý đến đám thanh niên xã hội nằm la liệt dưới đất. Dù đã ngất xỉu, bọn chúng vẫn không tránh khỏi bị đưa về đồn.

Ninh Sơ rất phối hợp khi cảnh sát lấy lời khai, khẳng định mình chỉ là nạn nhân.

Nguyễn Khinh thì ngoan ngoãn rúc trong lòng nàng ngủ.

Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô đã gọi cho nhà họ Kiều từ trước, nói mình sẽ ở nhà Trịnh Kỳ.

Dù Ninh Sơ một mình đánh ngất tám tên côn đồ, nhưng nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi, một người chưa thành niên, nên cảnh sát dĩ nhiên sẽ phải gọi cho người giám hộ, tức người nhà họ Kiều.

Ninh Sơ chỉ bình tĩnh "được" một tiếng, rồi đọc một dãy số điện thoại — là số của Kiều Đông Lăng.

"Nhưng ông ta không có thời gian đến." Ninh Sơ lạnh nhạt bổ sung.

Quả nhiên Kiều Đông Lăng không có thời gian. Nghe xong Ninh Sơ không sao, ông ta chỉ bảo sẽ cho thư ký tới đón.

Ninh Sơ cúi mắt, sắc mặt hờ hững, trong lòng mỉa mai: ít ra cũng còn biết sai thư ký tới.

Nàng nhìn xuống con mèo nhỏ đang ngủ say trong lòng, ôm nó, dụi dụi vào bộ lông mềm.

Ngủ mơ mơ màng màng, Nguyễn Khinh đưa móng nhỏ vỗ vỗ cánh tay nàng, khó chịu kêu một tiếng, cái miệng hé hé còn dính giọt nước miếng trong suốt.

Ninh Sơ ngắm dáng vẻ đáng yêu ấy, bật cười khẽ, rồi khẽ chạm vào cái đuôi vẫn ngọ nguậy của nó trong mơ.

Thư ký của Kiều Đông Lăng tới rất nhanh, sau khi đón Ninh Sơ liền đưa nàng tới bệnh viện, rồi mới an ổn đưa người về nhà họ Kiều.

Còn chú mèo con trắng như tuyết thì vô tư ngủ suốt cả quãng đường, đến khi về tới nhà họ Kiều vẫn chưa tỉnh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...