[BHTT/HOÀN] [Khoái Xuyên] Sổ Tay Cứu Rỗi Bé Đáng Thương
🌺 Chương 69: Bé đáng thương thứ tư (17) 🌺
🌺 Chương 69: Bé đáng thương thứ tư (17) 🌺Lần nữa tỉnh lại, dường như là ở trên một cỗ xe ngựa, còn có thể cảm nhận được sự xóc nảy mơ hồ.Trước mắt vẫn là một mảnh đen kịt, chỉ loáng thoáng cảm nhận được ánh sáng yếu ớt.Là ban ngày, nhưng đã là ngày nào thì chẳng rõ.Nằm trên giường, Nguyễn Khinh chỉ khẽ cử động một chút, ngay sau đó liền bị người ôm lên, giam chặt trong ngực.Vòng ôm này có chút quen thuộc, giọng nói của người kia thì quái dị như lúc ban đầu, nghe ra là cố tình thay đổi giọng điệu: "Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, mỹ nhân."Hơi thở ấm áp phả bên tai, cơ thể Nguyễn Khinh cứng ngắc, mím môi im lặng không nói một lời.Lần này huyệt đạo của cô không bị điểm, nhưng cổ tay lại bị trói ra sau lưng. Chỉ là người trói cô dường như rất cẩn thận, dùng dây buộc mềm mại, khiến cổ tay bị trói cũng không cảm thấy đau.Người này rốt cuộc là ai? Tại sao phải làm như vậy? Sau khi trở về phát hiện cô mất tích, Phó Lưu Oanh nhất định sẽ phát điên đi.Nhưng bản thân cô căn bản không thể trốn thoát.Trong một chốc, đầu óc Nguyễn Khinh rối loạn.Trong tâm trí cô điên cuồng gõ gọi hệ thống. Thế nhưng hệ thống dường như lại gặp sự cố, không hề cho cô bất cứ hồi đáp nào.Không nghe được câu trả lời của Nguyễn Khinh, Lạc Nhạn Chu khẽ cười một tiếng, ngón tay nàng thân mật vuốt ve gương mặt tái nhợt yếu ớt của cô, giọng điệu quái dị kia chậm rãi vang lên:"Để ta đoán thử xem, mỹ nhân có phải đang nghĩ, nên làm sao để chạy trốn?"Động tác kia chẳng khác nào nhục nhã, trêu đùa.Cảm giác ghê tởm bị người đụng chạm dâng lên trong lòng, Nguyễn Khinh không kiềm chế được mà ho khan, thân thể run rẩy càng dữ dội.Sắc mặt Lạc Nhạn Chu hơi biến đổi, lời lo lắng suýt nữa thốt ra. Nàng mím môi, động tác dịu dàng vỗ về lưng Nguyễn Khinh.Cảm giác này có chút quen thuộc, như có điều gì thoáng lướt qua, song Nguyễn Khinh ho dữ dội, căn bản không kịp suy nghĩ.Nước mắt sinh lý chảy ra từ khóe mắt, thấm ướt dải lụa đen che phủ đôi mắt. Cả người cô chỉ thấy lạnh buốt, trước mắt ngày càng mơ hồ. Trong lòng Lạc Nhạn Chu lo lắng càng sâu, ôm chặt cô hơn, không còn cố gắng đổi giọng nữa, âm thanh trầm thấp gấp gáp vang lên:"Dừng xe!"Trong cơn ý thức mơ hồ, Nguyễn Khinh chỉ nghe được giọng nói quen thuộc khắc sâu trong ký ức.Lạc Nhạn Chu tìm được Nguyễn Khinh, vốn đã có ý định mang người trở về cung. Nàng từ đầu đã tính toán tránh mặt Lạc Nhạn Chu một thời gian, dĩ nhiên cũng mang theo ngự y đi cùng để chữa trị cho cô.Cẩn thận lại dịu dàng đặt Nguyễn Khinh đã hôn mê lên giường, tháo dây lụa mềm trói cổ tay cùng dải lụa đen che mắt, sắc mặt Lạc Nhạn Chu thoáng trắng bệch.Ngự y họ Trần, là người giỏi y thuật nhất trong cung sau khi Lạc Nhạn Chu rời đi.Bàn tay Lạc Nhạn Chu vẫn nắm chặt tay Nguyễn Khinh. Giọng nói cung kính của Trần ngự y còn run rẩy: "Xin bệ hạ trước tiên buông tay tướng quân, nếu không lão thần khó mà bắt mạch được."Lạc Nhạn Chu nhìn bà ấy một cái, rồi mới buông ra. Ngự y Trần chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh muốn chảy xuống.Theo chân vị đế vương trẻ tuổi này một đoạn thời gian, cho dù ban đầu hồ đồ không rõ, đến giờ bà ta cũng có thể nhìn ra tâm tư của Lạc Nhạn Chu đối với Nguyễn Khinh, hoàn toàn khác hẳn với lời đồn trong kinh thành rằng tướng quân bị bức rời đi.Hiểu rõ tâm ý ấy, ngự y Trần trong lòng không khỏi than thở.Đặc biệt khi nhìn gần dung nhan trong trẻo thoát tục như tuyết, tựa như tiên nhân của Nguyễn Khinh. Những kẻ nam tử yểu điệu kia quả thật chẳng thể sánh được với nàng dù chỉ một phần.Chỉ tiếc tướng quân năm xưa tôn quý biết bao, ngay cả Hằng Nguyên Đế cũng bị cô ấy hạ gục, nay lại rơi vào cảnh ngộ này.Nếu bị mang trở về cung, e rằng cả đời này cũng chỉ có thể làm cấm luyến của vị đế vương trẻ tuổi.Nhưng đó không phải chuyện bà ta có thể can thiệp.Song sau khi bắt mạch, chân mày của ngự y Trần nhíu chặt. Bệnh của Nguyễn Khinh vốn luôn do Phó Lưu Oanh chẩn trị, đây là lần đầu bà ta bắt mạch cho cô, lại phát hiện mệnh tướng quân chẳng còn bao lâu.Vừa rồi cô ấy ngất đi không chỉ bởi cảm xúc quá kích động, mà càng bởi nguyên nhân từ thân thể.Tuy nhiên, vị đế vương trẻ tuổi này hẳn đã sớm biết bệnh trạng của Nguyễn Khinh, nên ngự y Trần đem nguyên nhân ngất xỉu nói lại một lượt, sau đó run rẩy nói:"Còn về bệnh tình của tướng quân, e rằng chỉ có thể tìm Phó thái y tiếp tục chữa trị."Đôi mắt Lạc Nhạn Chu khẽ nheo lại, sắc mặt khó đoán, giọng nói lạnh lẽo trầm thấp: "Lui xuống đi."Ngự y Trần không dám kê thuốc bừa, sợ sau này tướng quân có chuyện thì bị liên lụy, nghe vậy liền thở phào, lui ra ngoài.Xe ngựa lại tiếp tục lên đường.Lạc Nhạn Chu lặng lẽ vuốt ve gương mặt Nguyễn Khinh, khẽ thì thầm: "Tướng quân, ta rốt cuộc nên làm gì với ngươi đây?"Nàng tuy cố tình muốn khiến Phó Lưu Oanh lo lắng, nhưng trước khi đi vẫn để lại thư, bảo nàng ta đến kinh thành gặp Nguyễn Khinh.Dù sao bệnh tình của Nguyễn Khinh vẫn luôn do nàng ta chữa trị.Trong đầu lại nhớ tới những lời khi xưa Lạc Nhạn Ngữ nói lúc sắp chết, đôi mắt sâu thẳm của Lạc Nhạn Chu phủ thêm một tầng âm u.Bị coi như cấm luyến?Nàng quả thực muốn như vậy, chỉ là tướng quân của nàng lại tàn nhẫn đến mức chẳng thèm gặp một lần, đã rời khỏi kinh thành.Mà càng ngày càng xa, trong lòng Lạc Nhạn Chu lại càng nhớ nhung điên cuồng.Nàng nghĩ tới việc sẽ trừng phạt tướng quân thế nào, sẽ tiến nhập vào cơ thể tướng quân ra sao, sẽ nhìn trên gương mặt lạnh lùng xa cách kia phủ kín tình dục, nghe tiếng rên rỉ nức nở không kìm nén được.Thế nhưng, tướng quân của nàng, ngay cả một cái chạm của nàng cũng thấy ghê tởm.Ánh mắt Lạc Nhạn Chu tối sâu, dường như còn ẩn chứa bi thương lẫn cuồng dại. Nàng cúi đầu, cuối cùng hôn lên đôi môi của Nguyễn Khinh.Nụ hôn này không hề dịu dàng, trái lại như cắn nuốt dữ dội. Cảm nhận được cơn đau, hàng mi Nguyễn Khinh khẽ run, theo bản năng muốn đẩy người đang đè ép trên thân mình ra.Thế nhưng đôi tay cô lại bị cực nhanh trói chặt, ý thức mơ hồ dần dần tỉnh táo, câu nói cuối cùng nghe được trước khi hôn mê dường như vẫn đang vang vọng bên tai.Cùng với động tác quen thuộc từng vỗ về sau lưng cô, tất cả đều chứng minh người trói cô lại rốt cuộc là ai.Môi bị cắn đến đau, đôi mắt Nguyễn Khinh mở ra ngập một tầng nước mỏng, tựa sóng hồ lay động, xen lẫn chấn kinh, xấu hổ, phẫn nộ. Thế nhưng đôi môi bị ép buộc kia chỉ phát ra những âm thanh rời rạc, yếu ớt nghẹn ngào.Lạc Nhạn Chu dường như hoàn toàn không nhận ra người dưới thân đã tỉnh lại, dễ dàng áp chế toàn bộ phản kháng của cô.Y phục trên người bị xé toạc, động tác của Lạc Nhạn Chu càng lúc càng vô độ.Nguyễn Khinh không thể kìm nén nỗi hoảng sợ và phẫn nộ, hung hăng cắn nàng một cái.Có lẽ vì đau mà Lạc Nhạn Chu khựng lại, đôi mắt sâu thẳm mông lung như phủ sương rốt cuộc nhìn về phía Nguyễn Khinh đã mở mắt, lại lặng im, như sững sờ, lại như một sự tố cáo vô ngôn.Khóe môi nàng rướm máu, nhỏ giọt xuống gương mặt tái nhợt của Nguyễn Khinh.Ngỡ rằng Lạc Nhạn Chu sẽ giống như lần trước mà dừng lại, nỗi sợ trong lòng Nguyễn Khinh vơi đi phân nửa, nhất là khi nhìn thấy máu nơi khóe môi nàng, lại không hiểu sao sinh ra vài phần chột dạ.Nguyễn Khinh hít sâu một hơi, đôi mắt ánh nước lúc này lại trở nên lạnh lẽo sắc bén, giọng nói xưa nay thanh lãnh nay gần như băng giá:"Lạc Nhạn Chu."Tựa như khí thế mười phần, nhưng chỉ có Nguyễn Khinh mới biết, bởi vì vài phần chột dạ đó, nên khi gọi tên Lạc Nhạn Chu lại thiếu đi chút vững vàng.Nhưng Lạc Nhạn Chu dường như chẳng hề nhận ra, nàng chỉ hơi cụp mắt xuống, trong đôi con ngươi đen thẫm tựa mực dường như vẫn còn mù sương, chậm rãi nói:"Tướng quân, trẫm tâm duyệt ngươi."Thanh âm nàng trầm thấp bình ổn, lại ẩn chứa nguy hiểm khó lường. Nói xong, Lạc Nhạn Chu hơi nghiêng đầu, khóe môi vương máu còn khẽ cong lên.Tựa như đang chờ đợi hồi đáp của Nguyễn Khinh.Nhưng ngay giây sau, dưới thân truyền đến một trận đau đớn, đôi mắt vẫn ngấn nước của Nguyễn Khinh lập tức mở to, hơi thở dồn dập, gương mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy không thể khống chế."Lạc... Nhạn Chu..." Giọng Nguyễn Khinh run rẩy, vừa mang phẫn nộ vừa đầy không thể tin."Tướng quân, ta đây." Lạc Nhạn Chu dịu dàng thở dài, ấm ức oán thán: "Tướng quân trốn thật xa, ta suýt chút nữa... liền tìm không ra ngươi."Thanh âm nàng mềm mại, nhưng động tác giày vò Nguyễn Khinh lại càng hung hãn.Nguyễn Khinh khép mắt, cắn chặt môi dưới, không để phát ra lấy một tiếng.Lửa giận và ghen tuông trong lòng Lạc Nhạn Chu cuồn cuộn bốc lên, nàng khàn giọng: "Tướng quân, ngươi liền chán ghét ta đến vậy sao? Ta rốt cuộc, thua kém Phó Lưu Oanh ở chỗ nào?!""Đến mức để ngươi thà cùng nàng ta rời kinh, cũng không nguyện... gặp ta một lần."Trong mắt đỏ ngầu của nàng tràn ngập ghen tuông, Lạc Nhạn Chu khẽ cười, giọng khàn: "Tướng quân, ngươi nói, là ta hầu hạ ngươi thoải mái hơn, hay là... Phó Lưu Oanh?"Ngực Nguyễn Khinh phập phồng tức giận, nàng bỗng mở mắt, ánh nước long lanh ngập đầy kinh hãi.Chỉ nghe Lạc Nhạn Chu tự đáp: "Không, Phó Lưu Oanh thậm chí còn chẳng dám thổ lộ tâm ý với ngươi. Lại càng sao dám chạm vào ngươi?""Tướng quân là của ta." Thần sắc nàng cực đoan, cuồng dại, nhưng khóe môi lại cong thành một nụ cười. Nàng chậm rãi nói: "Tướng quân, còn nhớ chứ, trước khi ta rời đi, từng nói một câu, nếu khi ta trở về, ngươi vẫn chưa đổi ý, thì ta...""Quyết sẽ không buông tay."Hình tượng Lạc Nhạn Chu trong lòng Nguyễn Khinh triệt để sụp đổ.Trong lòng cô vừa kinh sợ vừa giận, ánh mắt lạnh băng đầy căm phẫn nhìn nàng, nhưng những lời muốn thốt ra lại biến thành những tiếng nức nở, rên rỉ không kịp ngăn.Tiếng nghẹn ngào ấy trong trẻo mà mềm yếu.Mắt Lạc Nhạn Chu càng thêm tối sâu, giọng khàn mang dục vọng, ám muội: "Giọng của tướng quân thật khiến ta vui sướng."Nghe thấy câu đó, gương mặt Nguyễn Khinh vốn đã ửng đỏ càng thêm đỏ bừng, liền ho ra một ngụm máu tươi.Cơ thể yếu ớt rốt cuộc chẳng thể chống đỡ, đôi mắt cô khẽ khép lại, hơi thở cũng dần suy yếu.Nhìn Nguyễn Khinh ho ra máu, lý trí của Lạc Nhạn Chu rốt cuộc cũng bị kinh hoảng, tự trách và lo lắng kéo trở lại. Nàng vội vàng cởi trói cho đôi tay Nguyễn Khinh, giọng mang nức nở khàn khàn gọi một tiếng "Tướng quân".Nguyễn Khinh khẽ ho, đưa tay tát lên mặt nàng. Dù thân thể yếu nhược, lực đạo nhẹ bẫng, Lạc Nhạn Chu vẫn sững lại, đôi mắt đen thẳm còn ngập vẻ ấm ức."Lạc Nhạn Chu... ta là dạy ngươi thế này sao?!" Đôi mắt nửa khép của Nguyễn Khinh lạnh băng, giọng khàn yếu ớt lại run rẩy vì phẫn nộ, "Ngươi cho rằng, ngươi có tâm tư này, thì người khác cũng đều như ngươi sao?! Thậm chí... thậm chí còn nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy!"Không biết xấu hổ?Đôi mắt còn vương lệ của Lạc Nhạn Chu bỗng mở lớn, giọng nàng mang ấm ức lại pha châm chọc: "Chẳng lẽ tướng quân còn thực sự nghĩ, Phó Lưu Oanh thật chỉ coi ngươi là bằng hữu?"Đương nhiên là thật.Nguyễn Khinh tức đến run người, nhưng chưa kịp mở miệng, đã ngất lịm đi.