[BHTT/HOÀN] [Khoái Xuyên] Sổ Tay Cứu Rỗi Bé Đáng Thương

🎀 Chương 33: Bé đáng thương thứ hai (17) 🎀



🎀 Chương 33: Bé đáng thương thứ hai (17) 🎀

"Thiền Y!"

Lý Tu Nhiên lập tức đuổi theo, nhưng bên ngoài trà lâu đã không còn bóng dáng của Tạ Thiền Y.

Nàng quay về tiểu viện mình đã mua trước đó. Chỉ là chưa bước qua cửa, nàng đã cảm nhận được một tia ma khí nhàn nhạt.

Nhận thấy luồng ma khí ấy, sắc mặt tái nhợt của Tạ Thiền Y hơi biến đổi, nàng lập tức xông vào phòng. Kết giới nàng đặt lúc rời đi đã bị phá hủy.

Một thiếu nữ mặc áo tím đang đứng cạnh Nguyễn Khinh đang hôn mê dưới đất.

"Thương Ly, ngươi cũng có ngày hôm nay!" Bạch Cập hoàn toàn không nhận ra Tạ Thiền Y đã quay lại, chỉ lạnh lùng cười khẩy với vẻ tự nói một mình, "Dù sao ngươi ở trong tay Tạ Thiền Y cũng chỉ là sống không bằng chết, chi bằng để ta đưa ngươi đi!"

Chín mươi năm trước, sau khi bị Nguyễn Khinh phong ấn mị cốt, đoạn tuyệt cơ hội tu hành, Bạch Cập đã hận cô thấu xương.

May mà vài năm sau rời thôn, nàng gặp được một ma tu, tận tình dụ dỗ hắn, nói ra việc bản thân có trời sinh mị cốt, còn tự nguyện làm lô đỉnh của hắn, nhờ đó hắn mới tìm cách giúp nàng giải phong ấn mà Thương Ly từng đặt.

Sau khi được giải phong ấn, Bạch Cập sao cam tâm làm lô đỉnh cho kẻ khác? Nàng tu lại công pháp Hợp Hoan Tông, quyến rũ thêm nhiều tu sĩ còn lợi hại hơn tên ma tu kia để song tu, đến nay đã đạt Nguyên Anh trung kỳ.

Bước vào tu giới, Bạch Cập tất nhiên cũng biết chuyện xảy ra giữa Tạ Thiền Y và Thương Ly sau này.

Ngày tỷ thí tu đạo năm ấy, Bạch Cập tận mắt chứng kiến Tạ Thiền Y mang Thương Ly rời đi.

Thương Ly – người từng cao cao tại thượng, dễ dàng hủy hoại tiên đồ của nàng – giờ thân bại danh liệt. Trong lòng Bạch Cập chỉ thấy khoái trá vô cùng.

Chỉ là nàng vẫn chưa cam tâm. Dù biết rõ Thương Ly rơi vào tay Tạ Thiền Y ắt sẽ sống không bằng chết, nhưng làm sao sánh được với cảm giác tự mình báo thù?

Nàng đã sớm mong mỏi được thấy Thương Ly hối hận, cầu xin tha thứ dưới chân mình.

Thế nên, sau khi dò ra chỗ ở của Tạ Thiền Y, đợi nàng rời đi, Bạch Cập liền lẻn vào tiểu viện này. Chỉ là không ngờ Tạ Thiền Y vẫn đặt kết giới, khiến nàng tốn không ít công sức mới xâm nhập được.

Nhưng ngay khi nàng sắp đưa người đi, một cây sáo ngọc trắng lại đột ngột chắn ngang cổ tay nàng, ngay trước khoảnh khắc sắp chạm đến Nguyễn Khinh.

Bạch Cập giật mình, lập tức nghiêng người né tránh, cổ tay xoay nhẹ, vài cây ngân châm tẩm độc liền bắn ra. Đợi đến khi nàng đứng vững, mới thấy rõ người chắn đường là ai.

"Tạ Thiền Y!" Bạch Cập nghiến răng. Nàng hoàn toàn không ngờ Tạ Thiền Y trở về sớm đến vậy.

Mấy cây ngân châm bị cây sáo ngọc trắng trong tay Tạ Thiền Y gạt rơi xuống đất, mà người đang cuộn mình dưới đất kia đã được nàng ôm vào lòng.

Bạch Cập dù đã đạt Nguyên Anh trung kỳ, cũng không phải đối thủ của Tạ Thiền Y. Nàng lập tức ném ra mấy đạo phù lục định rút lui, nhưng còn chưa kịp chạy khỏi phòng, liền cảm nhận được đầu cây sáo trắng kia đã dí sát vào cổ mình.

Rõ ràng chỉ là một nhạc khí, vậy mà lại tỏa ra sát khí lạnh lẽo khiến Bạch Cập có ảo giác cổ họng sẽ bị xuyên thủng ngay sau đó.

Một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ trán, Bạch Cập không dám động đậy.

Giọng nói của Tạ Thiền Y trầm thấp, mang theo lạnh lẽo: "Ngươi là ai?"

Sắc mặt Bạch Cập tái đi, trong lòng thoáng sinh hối hận. Nàng nhanh chóng tính kế, nghĩ cách thoát thân.

Tạ Thiền Y như không còn kiên nhẫn, cây sáo ngọc trắng lại tiến thêm một chút.

Bạch Cập cuối cùng nghiến răng, nói: "Ta là Bạch Cập."

Giọng nàng mềm mại như tơ, mang theo vẻ yếu đuối đáng thương.

Bạch Cập nghĩ, tuy Thương Ly từng nói với Tạ Thiền Y rằng mọi tội ác của mình đều vì yêu nàng, nhưng cuối cùng cô ta cũng đã phong ấn mị cốt của nàng. Nói cho cùng, nàng và Tạ Thiền Y nên là đồng cảnh ngộ mới đúng. Thương Ly là kẻ thù chung của cả hai.

Tạ Thiền Y mà Thương Ly nhắc đến luôn ôn hòa lương thiện, Bạch Cập rất tự tin mình có thể khiến nàng mềm lòng.

Nào ngờ, trong mắt đen của Tạ Thiền Y lại thoáng hiện sát ý lạnh buốt. Bạch Cập vội mở miệng giải thích: "Thiền Y tỷ tỷ, thật ra, ta và tỷ đều bị Thương Ly lừa gạt lợi dụng mà thôi."

Vừa cất lời, đôi mắt đen đã phủ một tầng nước mắt. Giọng nàng yếu ớt, đáng thương, lại chất chứa cả hận ý với Thương Ly.

Ngón tay Tạ Thiền Y siết chặt cây sáo ngọc trắng, đốt ngón tay hơi tái đi, đôi mắt đen sâu như hồ lạnh, không thể nhìn ra chút cảm xúc nào.

Bạch Cập cho rằng nàng đã nghe vào tai, thầm thở phào, tiếp tục nhỏ nhẹ:

"Thương Ly luôn miệng nói yêu ta, nên mới làm ra bao nhiêu tội ác với tỷ. Nhưng kỳ thực, tất cả những gì nàng làm... cũng chỉ vì chính nàng mà thôi."

"Từ chín mươi năm trước, sau khi ta biết hết tội trạng của nàng, nàng đã vứt bỏ ta, suýt chút nữa còn hủy tiên đồ của ta. Bấy nhiêu năm, ta chịu đủ khổ cực, mới có được tu vi như hôm nay..."

"Hôm nay lẻn vào phủ của tỷ, thật sự là vì ta quá khát khao báo thù Thương Ly..."

Nước mắt Bạch Cập lăn dài từng giọt, lời lẽ cũng khiến người thương xót.

"Tiên đồ..." Tạ Thiền Y bật cười lạnh giọng khẽ: "Tiên đồ của ngươi—là con đường tu ma?"

Trong mắt Bạch Cập dâng lên hận ý, không chỉ với Nguyễn Khinh, mà cả với Tạ Thiền Y.

Nếu khi xưa nàng không được cứu đi, Thiên Mộc linh căn của nàng sớm đã là của Bạch Cập, Thương Ly làm sao phát hiện ra mị cốt của nàng?

"Nếu không vì Thương Ly, ta sao lại bước lên con đường ma tu!" Giọng nàng nghẹn lại, đầy bi thương và phẫn uất, "Tỷ tỷ... xin hãy thương xót."

Đôi mắt ánh nước nhìn thẳng vào Tạ Thiền Y, khuôn mặt tinh xảo, mềm mại, mê hoặc và quyến rũ.

Cây sáo ngọc trắng hơi nhấc lên, nâng cằm Bạch Cập. Giọng nói của Tạ Thiền Y lạnh như băng:

"Trời sinh mị cốt, thiên sinh quyến rũ—vậy ngươi nói xem, nàng ta rốt cuộc đã hủy tiên đồ của ngươi ra sao?"

Thanh âm ấy lạnh đến thấu xương, lại vừa dứt câu đã vạch trần bí mật của mình, khiến Bạch Cập rùng mình từ tận đáy lòng. Không kìm được, nàng bật thốt:

"Thương Ly phong ấn mị cốt của ta, nàng nói... đời này ta nên ngoan ngoãn làm một người phàm."

"Vậy à..." Tạ Thiền Y khẽ cười không tiếng động, ánh mắt lạnh lẽo như thấm nước băng. Nàng nói, "Nếu nàng muốn ngươi đời này làm một người phàm, thì ta sẽ thành toàn cho nàng."

Mắt Bạch Cập bỗng trợn to.

Pháp ấn vừa đan xong, Tạ Thiền Y đã hoàn toàn phế bỏ mị cốt của nàng.

Máu đỏ trào ra nơi khóe môi, Bạch Cập cảm thấy xương cốt toàn thân như bị nghiền nát, thân thể không gượng nổi nữa, mềm nhũn ngã xuống đất.

Đôi mắt mở to của nàng còn chưa kịp khép lại, ý thức mơ hồ cuối cùng chỉ kịp thấy Tạ Thiền Y với ánh mắt lạnh lùng, chẳng hề mang chút dịu dàng nào như lời Thương Ly từng miêu tả.

Nàng hoàn toàn không thể ngờ, rõ ràng mới nhìn còn tưởng Tạ Thiền Y đã mềm lòng, vì sao lại có thể ra tay tàn nhẫn đến thế.

Tạ Thiền Y cụp mi, nhìn người trong lòng vẫn còn hôn mê, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Sau đó, nàng ném Bạch Cập ra ngoài.

Bạch Cập chưa chết, nhưng cũng không còn sống được bao lâu. Tu vi hiện tại của nàng đều dựa vào việc hấp thu dương khí mà có, lại đặc biệt phụ thuộc vào mị cốt. Giờ mị cốt bị phế, dù muốn tiếp tục tu ma, thì với tư chất và thân thể hiện tại, đã không còn khả năng.

Tạ Thiền Y không quan tâm sống chết của Bạch Cập. Nhưng người này đã thật sự khiến nàng sinh chán ghét.

Nàng quay lại phòng, Nguyễn Khinh vẫn nằm co quắp trên giường.

Tạ Thiền Y ngồi xuống bên mép giường, nắm lấy tay cô.

Linh lực hệ mộc dễ dàng thẩm thấu vào kinh mạch trong thân thể Nguyễn Khinh. Những đường kinh mạch từng bị cắt đứt nay dần dần có dấu hiệu khép lại nhờ dòng linh lực nhẹ nhàng ấy.

Vẻ mặt Tạ Thiền Y lạnh lẽo, nhưng linh lực vẫn đều đều luân chuyển. Rồi...

Nàng chạm đến cơn đau dữ dội tựa lửa thiêu, như từng đợt sóng dữ cuộn trào trong cơ thể Nguyễn Khinh.

Linh lực hệ mộc bị phản phệ thiêu đốt, từng chút một hóa thành tro tàn. Vẻ mặt Tạ Thiền Y vẫn không buồn không vui, nhưng một giọt lệ đã lặng lẽ lăn xuống từ đôi mắt đen như mực của nàng.

Nàng ngây ngẩn nhìn Nguyễn Khinh với đôi mắt vẫn nhắm chặt, mà tâm trí đã vô thức quay lại lần đầu nàng tỉnh dậy sau khi được Nguyễn Khinh cứu khỏi Thanh Huyền Tông.

Khi ấy, Nguyễn Khinh nói căn linh hệ mộc của nàng vẫn còn, bảo nàng đừng lo...

Khi ấy, Nguyễn Khinh nói Thương Ly thất bại trong việc dùng bí pháp, bị phản phệ rất nặng...

Khi ấy, Nguyễn Khinh nói Thương Ly sẽ phải trả giá, và cô sẽ giúp nàng báo thù...

Giờ đây, Tạ Thiền Y cuối cùng cũng đã hiểu: căn bệnh cũ mà Nguyễn Khinh từng nói... rốt cuộc bắt nguồn từ đâu.

Thì ra, đó là cái giá cô phải trả vì đã bị phản phệ khi bí pháp đoạt linh căn thất bại.

"Thương Ly... Nguyễn Khinh..." Tạ Thiền Y môi trắng bệch, giọng khàn khàn, "Rốt cuộc là ngươi điên... hay là ta điên?"

Bỗng nhiên, Nguyễn Khinh đang hôn mê lại khẽ cau mày, khóe môi tràn ra máu, thân thể cũng run rẩy từng đợt, như đang cố nhẫn nhịn thứ gì đó.

Gương mặt kia vẫn là dung mạo của Thương Ly. Nhưng dẫu biết rõ cô chính là Thương Ly, Tạ Thiền Y vẫn không chần chừ mà nắm lấy cổ tay cô, truyền linh lực vào.

Linh lực hệ mộc vừa mới nhập thể, lập tức bị phản phệ như lửa đốt thiêu rụi từng chút một.

Sắc mặt Tạ Thiền Y vốn đã tái nhợt, giờ càng trắng bệch hơn, nhưng nàng vẫn kiên trì siết chặt lấy cổ tay Nguyễn Khinh, để linh lực tiếp tục vận chuyển trong cơ thể cô.

Khi Lý Tu Nhiên tìm đến được nơi này, đã là trưa ngày hôm sau.

Nguyễn Khinh vẫn mê man bất tỉnh trên giường, còn Tạ Thiền Y thì ngồi lặng lẽ bên cạnh, vẻ mặt đờ đẫn, chẳng còn cảm xúc gì.

Chỉ khi Lý Tu Nhiên lên tiếng gọi, Tạ Thiền Y mới khẽ động ánh mắt.

"...Tu Nhiên, ngươi xem thử thương thế của nàng." Giọng Tạ Thiền Y khàn khàn, khó khăn, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đen phủ đầy những tia máu đỏ chi chít.

Cổ tay và mắt cá chân của Nguyễn Khinh vẫn còn dấu máu khô, mơ hồ nhìn ra được Tạ Thiền Y đã làm gì.

Lý Tu Nhiên thở dài một tiếng, hai ngón tay đặt lên cổ tay Nguyễn Khinh. Hắn phát hiện kinh mạch nơi cổ tay và mắt cá tuy còn yếu ớt, nhưng đã bắt đầu lành lại.

Thương thế từ lần tỷ thí trước cũng đã gần như hồi phục.

Chỉ có điều, phản phệ bên trong thân thể Nguyễn Khinh—tuy thoạt nhìn đã được đè nén—lại trở nên càng dữ dội hơn.

Sắc mặt Lý Tu Nhiên dần dần nghiêm trọng.

"Trước kia, Thương Ly từng nhờ ta luyện cho vài loại đan dược để áp chế phản phệ, nhưng chưa bao giờ nói rõ nguyên nhân của phản phệ ấy."

Hắn liếc nhìn Tạ Thiền Y, rồi mới nói tiếp, "Hôm qua e là nàng đã phát tác một lần, là ngươi đã giúp nàng áp xuống?"

Tạ Thiền Y khẽ gật đầu.

"Bao năm qua, nàng hẳn đã uống vô số đan dược áp chế phản phệ. Nhưng hiện giờ tuy nhìn như yên ổn," Lý Tu Nhiên chậm rãi nói, "lần phản phệ tiếp theo sẽ còn nghiêm trọng hơn lần này, và sớm muộn gì... cũng sẽ lấy mạng nàng."

Tạ Thiền Y nghẹn giọng: "Phản phệ của nàng... là do bí pháp đoạt linh căn trước kia bị ta phá vỡ, thất bại mà ra."

Nàng lấy từ trong nhẫn trữ vật của Nguyễn Khinh ra quyển cổ tịch ghi bí pháp đoạt linh căn, đưa cho Lý Tu Nhiên.

Lý Tu Nhiên kinh ngạc, trầm mặc rất lâu mới hỏi: "Ngươi muốn ta cứu nàng?"

"Cứu nàng..." Tạ Thiền Y khàn khàn, từng chữ đều mang theo sự cố chấp sâu kín, nàng nói:

"Ta muốn... nàng sống."

Chương trước Chương tiếp
Loading...