[BHTT/HOÀN] [Khoái Xuyên] Sổ Tay Cứu Rỗi Bé Đáng Thương

🐸 Chương 127: Bé đáng thương cuối cùng (1) 🐸



🐸 Chương 127: Bé đáng thương cuối cùng (1) 🐸

Một vệt sáng trắng đột ngột xé toạc màn hư vô tăm tối, vụt qua bầu trời sao mênh mông vô tận như một ngôi sao băng, chỉ lóe lên trong khoảnh khắc rồi lập tức rơi vào bóng tối, biến mất không thấy tăm hơi.

Sâu trong biển sao, tại Tổng cục Quản lý.

Ngay khoảnh khắc vệt sáng trắng ấy rơi vào khoang nhiệm vụ trung tâm của Tổ Xuyên Nhanh, đôi hàng mi khép chặt từ lâu khẽ run lên, người đang chìm trong giấc ngủ sâu rốt cuộc cũng mở mắt ra.

Các thành viên Tổ Xuyên Nhanh đứng vây quanh khoang nhiệm vụ, thoạt đầu đều sững sờ nhìn vị tổ trưởng vừa tỉnh lại, rồi sau một hồi im lặng, tiếng hò reo vui mừng cuối cùng cũng bùng nổ.

"Tổ trưởng!!! Cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi!!!!"

"Hu hu hu, tổ trưởng, bọn em còn tưởng chị sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa!"

"......"

"Wow, cảm ơn tổ trưởng phu nhân!"

Không biết là ai lỡ miệng thốt ra một câu như vậy, bầu không khí lập tức đông cứng. Đám người đang vui mừng hò hét bỗng im bặt, len lén liếc nhìn tổ trưởng.

Tuy linh hồn của Nguyễn Khinh có độ thích ứng với tổ trưởng lên tới một trăm phần trăm, hơn nữa trong các tiểu thế giới, những mảnh linh hồn của tổ trưởng cũng đều hết mực yêu cô.

Nhưng nếu không nói đến chuyện Nguyễn Khinh dường như không có chút tình ý nào với tổ trưởng, thì ngay cả khi tất cả các mảnh linh hồn đã trở về hợp nhất, cũng chưa chắc Cố Dự vẫn còn yêu cô như trước.

Dù sao từ trước đến nay, tổ trưởng luôn tuân thủ quy tắc, hầu như không thể tìm thấy chút cảm xúc nào thuộc về con người trên người nàng.

Cố Dự đứng dậy, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, bước ra khỏi khoang nhiệm vụ. Nàng hoàn toàn không để ý đến các thành viên Tổ Xuyên Nhanh đang đứng yên như bị bấm nút tạm dừng, mà đi thẳng đến phòng điều khiển, kết nối với hệ thống của Nguyễn Khinh.

"Đến tiểu thế giới C-01." – Cố Dự nói, giọng điệu lãnh đạm nhưng chứa một loại uy nghiêm không thể kháng cự – "Nói với nàng ấy, đây mới là tiểu thế giới cuối cùng."

Chỉ nói xong câu này, Cố Dự lập tức ngắt kết nối với hệ thống.

Đám thành viên Tổ Xuyên Nhanh lén lút đi theo phía sau, trốn bên ngoài phòng điều khiển, gương mặt ai nấy đều đờ đẫn, không tin nổi vào những gì mình vừa nghe được.

"Đã nghe rồi, tôi không cần phải lặp lại nữa."

Cố Dự hơi nghiêng đầu, đôi mắt bạc nhạt ánh lên tia lạnh lẽo như băng sương, không chút tình cảm, không hề dao động.

Đầu ngón tay cô khẽ lóe lên ánh sáng, trong nháy mắt, cả người đã biến mất khỏi tổng cục. Chỉ còn lại một nhóm người chưa kịp phản ứng, đứng chết lặng tại chỗ.

Một lúc lâu sau, tiếng xôn xao mới dần vang lên.

"...... Tổ trưởng định làm gì vậy??? Vừa mới tỉnh dậy đã dùng chân thân tiến vào tiểu thế giới!"

"Ngốc à, thế mà không nhìn ra sao, tổ trưởng rõ ràng động lòng rồi đó!"

"Nhưng...... hình như tổ trưởng phu nhân không thích tổ trưởng mà......"

"Vậy mà còn gọi người ta là tổ trưởng phu nhân???"

"Ê, khoan đã...... lúc nãy câu 'cảm ơn tổ trưởng phu nhân' cũng là cậu nói đúng không?!"

"......"

Bên trong không gian hệ thống, sương trắng vẫn cuồn cuộn lan tỏa.

Nguyễn Khinh đã quay về nơi này, nhưng tâm trí vẫn còn đắm chìm trong thế giới vừa rời đi, như vẫn thấy rõ hình ảnh Tạ Độ Sinh hóa thành một bộ xương khô, bị gió cuốn tan biến, từ đó vĩnh viễn không còn tung tích.

Hệ thống vừa đưa chủ nhân trở về đã nhận được mệnh lệnh của tổ trưởng, giờ chỉ dám co ro nép sang một bên, không dám lên tiếng, trong lòng tràn ngập áy náy với Nguyễn Khinh.

Nguyễn Khinh khẽ rũ mi mắt, nàng nâng tay, đầu ngón tay lướt qua gò má, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ không biết từ khi nào đã trượt khỏi khóe mắt.

Điều mà Tạ Độ Sinh khao khát, Nguyễn Khinh nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng rõ ràng... không có nghĩa là cô không xúc động trước quyết định cuối cùng của Tạ Độ Sinh.

Chỉ tiếc rằng... điều Tạ Độ Sinh mong muốn, Nguyễn Khinh cũng không thể trao cho nàng.

"Giờ nàng đã khôi phục ký ức, hẳn là cũng biết các người có thể làm nhạt dần cảm xúc, lại càng nên hiểu rõ, điều tôi muốn từ trước đến nay chỉ là trở về nhà."

Nguyễn Khinh cụp mắt, khẽ cười, giọng khàn khàn: "Vậy nên... nàng làm như thế, thì có ích gì chứ?"

Huống hồ, từ khoảnh khắc nàng ấy lựa chọn cái chết, Tạ Độ Sinh đã hoàn toàn không còn tồn tại trên thế gian này nữa.

Nguyễn Khinh hơi nâng mắt, giọng điệu nhạt nhẽo, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm lại như ngập một tầng nước, trong veo tĩnh lặng, như một hồ nước thanh khiết.

Cô hỏi: "Còn bao nhiêu mảnh linh hồn nữa?"

Hệ thống không dám trả lời thẳng, chỉ nhỏ giọng nói: "... Thế giới tiếp theo, chính là thế giới nhiệm vụ cuối cùng rồi."

Ánh mắt trong trẻo của Nguyễn Khinh như xuyên qua màn sương trắng mờ mịt vô tận. Khóe môi cô hơi cong, như có ý cười, nhưng nơi đáy mắt lại tĩnh lặng, không gợn sóng:

"Thế giới cuối cùng sao."

Dữ liệu bên trong hệ thống thoáng khựng lại, cảm thấy như chủ nhân đã nhìn thấu điều gì đó, liền vội vàng hỏi:

"Ký chủ có muốn bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo ngay bây giờ không?"

"Làm nhạt dần cảm xúc."

Hệ thống lí nhí đáp lời, đồng thời lặng lẽ mặc niệm cho tổ trưởng.

Trước khi tiến vào thế giới tiếp theo, Nguyễn Khinh khẽ chớp mắt, giọng hơi khàn: "Trước Tạ Độ Sinh, bọn họ... đều tự nguyện quay về sao?"

Chỉ là hệ thống còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy tiếng nàng như một tiếng thở dài:

"Thôi vậy, vào thế giới tiếp theo đi."

-------

Khi Nguyễn Khinh khôi phục ý thức, thứ đầu tiên cô cảm nhận được chính là cơn đau đầu dữ dội như vừa trải qua một trận say rượu.

Cô đưa tay nắm lấy tóc, mạnh mẽ xoa xoa đầu, khẽ hít một hơi lạnh, vẫn có thể ngửi thấy trên người mình mùi rượu chưa tan hết.

Hiện tại đầu đau đến mức chẳng thích hợp để tiếp nhận thông tin về cốt truyện của thế giới này.
Nguyễn Khinh cố gắng mở đôi mắt đang mỏi mệt đến mức muốn nhắm lại, đảo mắt nhìn quanh, đánh giá tình cảnh mình đang ở đâu.

Có lẽ vì đèn trong phòng đã tắt nên cả không gian chìm trong bóng tối, chỉ có vài tia sáng yếu ớt lọt qua khe rèm kéo kín.

Nhưng như vậy cũng đủ để Nguyễn Khinh nhìn rõ đại khái bố cục trong phòng. So với nhà ở, nơi này càng giống một phòng khách sạn hơn.

Đây là một thế giới hiện đại.

Thần kinh đang căng cứng của Nguyễn Khinh khẽ thả lỏng đôi chút.

Cùng lúc đó, hệ thống cảm nhận được ký chủ căng thẳng liền nhanh chóng lên tiếng:

"Ký chủ yên tâm, nơi này không có bất kỳ nguy hiểm nào..."

Bất chợt nghe thấy tiếng hệ thống vang lên, Nguyễn Khinh mơ hồ đáp một tiếng, buông bàn tay đang xoa đầu xuống: "Cậu không nói thì tôi còn tưởng cậu lại rơi vào trạng thái ngủ đông... Ừm, đây là ai?"

Khi cô đang trò chuyện trong đầu với hệ thống, bàn tay vừa buông xuống bỗng chạm phải một mảng da thịt mềm mại, mịn màng.

Đôi mắt vừa khẽ nhắm lại của cô lập tức bật mở, cơn mệt mỏi do say rượu cũng tan biến hơn phân nửa.

Ngay sau đó, dường như cảm nhận được sự đụng chạm của cô, một giọng nói mềm nhẹ, hơi mơ màng và lẫn cả sự buồn ngủ, khe khẽ vang bên tai.

Đó rõ ràng là giọng của một thiếu nữ.

Sắc mặt Nguyễn Khinh thoáng trầm xuống. Cô lập tức ngồi bật dậy, bật đèn lên.

Trong ánh sáng bất ngờ chiếu rọi, hiện lên trước mắt Nguyễn Khinh là một thiếu nữ xinh đẹp, toàn thân chỉ được che đậy bởi một chiếc chăn mỏng.

Trên khuôn mặt trắng nõn còn vương dấu vết nước mắt đã khô, đôi gò má ửng hồng. Phần cánh tay lộ ra ngoài chăn, cùng xương quai xanh tinh xảo, còn in hằn những vết đỏ ám muội, khiến người ta dễ dàng đoán được rằng bên dưới tấm chăn, thiếu nữ hoàn toàn không mặc gì.

Nguyễn Khinh: "???"

Cô hoàn toàn không muốn biết nguyên chủ đã làm những gì trước đó.

Đúng lúc này, thiếu nữ trên giường khẽ run hàng mi, từ từ mở mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía Nguyễn Khinh.

Đôi mắt đẹp long lanh, như phủ một tầng sương mỏng, trong veo, mờ mịt, mang theo sự ngây thơ khiến người ta chỉ muốn che chở.

Ngay khoảnh khắc bị đôi mắt ấy nhìn thẳng, Nguyễn Khinh hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy cơn đau đầu càng thêm dữ dội.

Chương trước Chương tiếp
Loading...