[BHTT/HOÀN] [Khoái Xuyên] Sổ Tay Cứu Rỗi Bé Đáng Thương

🥑 Chương 124: Bé đáng thương thứ bảy (21) 🥑



🥑 Chương 124: Bé đáng thương thứ bảy (21) 🥑

Mãi đến khi bước ra khỏi Thiên Cơ Lâu, Tạ Độ Sinh vẫn còn thấy ý thức của mình mơ hồ chưa tỉnh táo.

Nàng thậm chí không kịp nhận ra, cảm ứng giữa mình và dấu ấn khắc trên người sư tôn từ trước đang dần trở nên yếu ớt, cho đến khi hoàn toàn đứt đoạn.

Đợi đến khi Tạ Độ Sinh nhận ra điều bất thường này, quay về Thái Hoa Tông, nàng mới rốt cuộc biết được tin tức—

Vân Từ Tiên Tôn, đã ngã xuống rồi.

Trong khoảnh khắc ấy, trong đôi mắt Tạ Độ Sinh thoáng chốc tràn ngập một màu đỏ máu. Rất lâu sau, nàng mới nghe thấy giọng nói khàn khàn, khó khăn bật ra từ chính mình, hỏi Bùi Phồn Chu: "Vì sao lại như vậy? Sư tôn sao có thể gặp chuyện?"

Những lời kế tiếp Bùi Phồn Chu nói, Tạ Độ Sinh đã chẳng còn nghe rõ nữa.

Nàng biết rõ, cho dù cảm ứng của dấu ấn bị cắt đứt, cũng chỉ có thể là do khoảng cách giữa nàng và sư tôn quá xa, chứ không phải thực sự tử vong. Nhưng trái tim nàng vẫn lạnh lẽo đến tột cùng.

Bởi nếu sư tôn thực sự chết đi, thì dù có cách xa đến đâu, dấu ấn cũng sẽ truyền tin tức về cho nàng, chứ không phải đơn thuần là cảm ứng biến mất.

Dĩ nhiên, Tạ Độ Sinh cũng nghĩ đến một khả năng khác—có thể Vân Từ phát hiện ra dấu ấn ấy, nên đã xóa bỏ nó.

Mà sự rời đi của sư tôn, lại trùng hợp đến kỳ lạ với lời suy đoán mà Dung Khê từng tính toán về nàng.

Điều này khiến nỗi đau đớn và tuyệt vọng mà nàng vốn tưởng đã đè nén xuống, một lần nữa dâng trào, cuộn sóng dữ dội trong lòng.

Một dòng máu đỏ tươi bất chợt rỉ ra từ khóe môi Tạ Độ Sinh. Trong đôi mắt đỏ ngầu ấy phản chiếu một nỗi bi thương khôn tả.

Nàng khẽ ho một tiếng, khóe môi lại chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười, chẳng rõ là đau đớn hay giễu cợt, nhưng đủ để khiến người khác kinh sợ.

Đôi môi nàng khẽ mấp máy, giọng nói khàn đục, vừa thấp vừa lạnh, lẩm bẩm như tự nói với mình: "Sư tôn... người thật sự muốn rời khỏi ta đến vậy sao..."

Giọng nàng rất nhỏ, nhưng Bùi Phồn Chu vẫn nghe rõ mồn một. Nhìn sư điệt nhỏ tuổi này, y khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, y đã nghe Tạ Độ Sinh khàn giọng nói: "Sư bá, ta muốn biết, sư tôn đã rời tông từ khi nào, và đã xảy ra chuyện như thế nào."

Sắc mặt nàng tái nhợt, đôi mắt đỏ như chứa đầy bi thương. Nghe Tạ Độ Sinh nhắc đến Hứa Vân Từ, Bùi Phồn Chu đè nén cảm giác kỳ quái trong lòng, thấp giọng thở dài.

Sáu ngày trước, ở phía tây Thái Hoa Tông, phong ấn nơi thông đạo giữa tu tiên giới và ma giới xuất hiện một vết nứt. Ma khí tràn ra, đồng thời dường như có một ma tộc tu vi cao cường từ trong thông đạo tiến vào tu tiên giới.

Nguyễn Khinh biết được tin này, lập tức đi truy tìm tên ma tộc ấy.

Không ngờ mới năm ngày sau, trong Thái Hoa Tông, tấm mệnh bài thuộc về Hứa Vân Từ đột nhiên nứt vỡ, cuối cùng tan thành từng mảnh vụn.

Tạ Độ Sinh biết rất rõ, mỗi đệ tử khi gia nhập Thái Hoa Tông đều phải nhỏ một giọt tâm huyết vào ngọc bài được luyện từ cực phẩm linh thạch.

Nếu một ngày nào đó mệnh bài vỡ nát, điều đó đồng nghĩa với việc người ấy đã chết.

Ngay cả nàng, trong Thái Hoa Tông cũng có một tấm mệnh bài thuộc về mình.

Kiếp trước, mệnh bài của Tạ Độ Sinh cũng từng tan vỡ hoàn toàn dưới một kiếm của Hứa Vân Từ. Nhưng khi đó, nàng thực sự đã tắt thở.

Về thông đạo phía tây Thái Hoa Tông thông với ma giới, kiếp trước cũng từng xuất hiện một vết nứt tương tự. Lúc ấy, Tạ Độ Sinh chết đi rồi sống lại, toàn thân đầy máu, đã bò vào bên trong thông đạo đó.

Chỉ là kiếp trước, nàng tiến vào ma giới hẳn là sớm hơn thời điểm Thái Hoa Tông phát hiện vết nứt kia. Vậy nên hiện tại, nàng hoàn toàn không thể xác định, trong khoảng thời gian này, có thực sự có ma tộc nào từ ma giới sang tu tiên giới hay không.

Bùi Phồn Chu nói, bọn họ lần theo dấu vết đi tìm Hứa Vân Từ. Khi tìm thấy, chỉ có thể phán đoán rằng tên ma tộc kia đã tự bạo, cùng cô ấy đồng quy vu tận.

Y rõ ràng vô cùng đau buồn, không hề nghĩ đến khả năng Vân Từ giả chết.

Huống chi, đường đường là Vân Từ Tiên Tôn, cô có lý do gì để giả chết chứ?

Tạ Độ Sinh khẽ bật cười, giọng khàn khàn.

Sư tôn tính toán thật chu đáo, nếu không phải nàng sớm đã lưu lại dấu ấn trên người sư tôn, e rằng chính nàng cũng đã bị lừa gạt.

Điều đó có nghĩa là, sư tôn... vẫn chưa phát hiện ra dấu ấn ấy. Chỉ cần nàng có thể lại gần thêm một chút, là có thể thông qua cảm ứng để tìm ra sư tôn.

Trong khoảnh khắc ấy, Tạ Độ Sinh không biết bản thân nên vui mừng hay bi thương.

Cuối cùng, nàng chỉ đứng tại chỗ, hơi ngẩng đôi mắt đỏ máu lên, khàn giọng nói:

"Ta hiểu rồi."

Ngày hôm sau, Tạ Độ Sinh rời khỏi Thái Hoa Tông. Nàng chỉ để lại một phong thư, nói rằng bản thân xuất tông để lịch luyện.

Dù Bùi Phồn Chu vẫn canh cánh lo lắng cho sư điệt nhỏ tuổi này, nhưng cũng không thể tìm ra tung tích của nàng.

Nơi Tạ Độ Sinh đến đầu tiên, tất nhiên là chỗ Thái Hoa Tông phát hiện tin Nguyễn Khinh đã chết.

Thế nhưng nơi này đã bị Thái Hoa Tông tra xét cặn kẽ từ trước, giờ đây hoàn toàn không còn dấu vết gì.

Cũng chẳng cảm nhận được một chút khí tức nào của sư tôn.

Lúc này, Nguyễn Khinh đang ở trong một thị trấn nhỏ nơi tu sĩ và phàm nhân cùng sinh sống.

Thật ra, cho đến tận bây giờ, trong lòng cô vẫn còn cảm giác không chân thực.

Ngày đó, khi hạ quyết tâm trong Tàng Thư Các, Nguyễn Khinh đã suy tính xem làm thế nào để khiến cái "chết" của mình không có một kẽ hở nào.

Trong đó, bước khó khăn nhất chính là làm sao để "chết" ngay trước mắt Tạ Độ Sinh rồi thoát thân thành công. Thế nhưng trước khi Nguyễn Khinh nghĩ ra cách, Tạ Độ Sinh đã rời tông.

Đương nhiên nàng không rời đi một cách lặng lẽ, tuy không nói sẽ đi đâu, nhưng trên tờ giấy nàng để lại có viết rằng sẽ quay về trong vòng mười ngày.

Khoảng thời gian này, đối với Nguyễn Khinh mà nói, đã đủ rồi.

Thậm chí có thể nói, kế hoạch của cô có thể thành công là do chính Tạ Độ Sinh đã cho cô cơ hội.

Nguyễn Khinh đi dạo trong thị trấn, nhìn dòng người qua lại tấp nập, trái tim vốn còn thấp thỏm bất an mới dần dần bình tĩnh lại.

Cô đã sớm che giấu tu vi, giữa thị trấn này trông chỉ giống như một tu sĩ bình thường vừa mới Trúc Cơ mà thôi.

Tất nhiên, ngoại trừ dung mạo đã thay đổi nhưng vẫn diễm lệ xuất chúng kia.

Hứa Vân Từ đã "chết", Nguyễn Khinh đương nhiên không thể dùng dung mạo của nguyên thân nữa, nếu không, dù Tạ Độ Sinh không biết cô đang ở đâu thì vẫn có nguy cơ bị lộ.

Hiện tại, Nguyễn Khinh đã trở về với gương mặt thật của mình.

Vẻ đẹp này cũng khiến người ta kinh diễm không kém Hứa Vân Từ, điểm khác biệt lớn nhất có lẽ chính là giọt lệ chí đỏ tươi nơi đuôi mắt phải của cô.

Lúc mới biến dung mạo thành hình dáng này, Nguyễn Khinh còn hơi ngẩn ngơ, đã rất lâu rồi, cô chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của chính mình.

Vì dung mạo này quá dễ thu hút ánh nhìn, Nguyễn Khinh còn dùng pháp thuật che đậy, khiến những người đã gặp cô sau này đều không thể nhớ rõ hình dạng của cô.

Nguyễn Khinh không ở lại thị trấn bao lâu, liền rời đi.

Và hướng cô đi, ngày càng rời xa Thái Hoa Tông.

-------

Chớp mắt một cái đã hơn ba mươi năm trôi qua.

Trong ba mươi năm ấy, Nguyễn Khinh giấu tu vi, ẩn danh tung tích, đã làm rất nhiều việc mà cả cô lẫn nguyên thân chưa từng trải qua, cũng gặp được rất nhiều người hoàn toàn khác biệt.

Rõ ràng không luyện kiếm, nhưng tu vi của cô lại thuận theo tự nhiên mà tăng lên, đạt đến Hợp Thể hậu kỳ.

Đương nhiên, Nguyễn Khinh cũng từng chú ý đến tin tức về Tạ Độ Sinh. Chỉ tiếc rằng, kể từ khi cô "chết đi", cái tên Tạ Độ Sinh cũng tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn biến mất.

Nguyễn Khinh không thể xác định nàng có còn ở tu tiên giới hay đã đến ma giới giống như kiếp trước. Nhưng dù thế nào, Tạ Độ Sinh chắc chắn sẽ không còn tuyệt vọng, bị dồn ép đến đường cùng như kiếp trước nữa.

Thế nhưng hôm nay, ngay khi Nguyễn Khinh vừa rời khỏi một thành nhỏ mà cô đã sống suốt mấy tháng, cô bỗng nhiên cảm nhận được một luồng nguy hiểm ập đến.

Trong hơn ba mươi năm, dù thường xuyên áp chế tu vi Hợp Thể kỳ, cô không phải chưa từng gặp những tu sĩ mang ác ý, nhưng đây là lần đầu tiên Nguyễn Khinh thực sự cảm nhận được sự uy hiếp.

Chỉ là cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị ôm chặt vào trong lòng.

Thân thể Nguyễn Khinh không kìm nén được mà run lên, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch. Cô nghe thấy giọng nói vừa khàn vừa lạnh từ phía sau:

"Sư tôn, ta rốt cuộc... đã tìm được người rồi."

------

Tác giả có lời muốn nói:

Aaaaa, lại qua nửa đêm rồi QAQ

Xin lỗi mọi người, hu hu hu. Chúc mọi người ngủ ngon nhé~

(P/s: Tối nay lúc tui uống thuốc, một viên thuốc bị kẹt lại trong cổ họng, đến giờ vẫn chưa trôi xuống QAQ đau lòng quá, ôm mọi người một cái nào.)

Chương trước Chương tiếp
Loading...