[BHTT/HOÀN] [Khoái Xuyên] Sổ Tay Cứu Rỗi Bé Đáng Thương
🥑 Chương 122: Bé đáng thương thứ bảy (19) 🥑
🥑 Chương 122: Bé đáng thương thứ bảy (19) 🥑Nguyễn Khinh bị hành động của Tạ Độ Sinh dọa đến ngẩn ra, toàn thân lập tức run rẩy dữ dội hơn, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.Luồng linh lực vừa rồi đang công kích về phía Tạ Độ Sinh cuối cùng lại bị nàng ép trở về cơ thể Nguyễn Khinh.Rõ ràng là tu vi Đại Thừa kỳ, vậy mà trước mặt Tạ Độ Sinh lại chẳng chịu nổi một kích."Ta... Tạ Độ Sinh..." Nguyễn Khinh cố gắng đè nén run rẩy trong giọng nói, khàn giọng nói, "Đây là Thái Hoa Tông, không phải ma giới của ngươi!"Tạ Độ Sinh hơi nhướn mày, tất nhiên đã nghe ra được ý đe dọa trong lời của sư tôn, nàng khẽ cười, áp sát Nguyễn Khinh hơn nữa.Sau đó, nàng nhìn rõ trong đôi mắt sư tôn kia hiện lên ánh nước cùng vẻ sợ hãi, dường như còn mang chút ấm ức cùng phẫn nộ."Sư tôn hẳn là biết rõ, đừng nói Thái Hoa Tông, cho dù là cả tu chân giới này, ta có gì phải sợ?" Tạ Độ Sinh thản nhiên cười, trắng trợn uy hiếp, "Chẳng lẽ sư tôn muốn Thái Hoa Tông... lại một lần nữa như kiếp trước?"Sắc mặt Nguyễn Khinh lập tức trắng bệch, đầu óc cũng trở nên trống rỗng, cô ho ra một ngụm máu, không còn chống đỡ nổi mà ngất đi.Tạ Độ Sinh giật mình, lặng lẽ đặt cô nằm ngay ngắn trên giường.Ngón tay nàng đặt lên cổ tay Nguyễn Khinh, linh khí theo đó mà truyền vào cơ thể cô. Nguyễn Khinh hôn mê ngoài nguyên nhân là vì bị dọa sợ và phẫn nộ, hẳn còn do hôm nay sử dụng Vấn Tiên Kính đã tiêu hao quá nửa linh khí.Nhưng dù Tạ Độ Sinh đã dùng linh khí điều hòa thân thể cho cô, Nguyễn Khinh vẫn không hề tỉnh lại. Hơn nữa, vì bị nàng chạm vào, cơ thể Nguyễn Khinh vẫn không tự chủ được mà run rẩy.Tạ Độ Sinh thu tay lại khỏi mạch Nguyễn Khinh, trong đôi mắt huyết sắc càng thêm đậm, giọng nói khàn khàn, mang theo một chút vui vẻ khó hiểu:"Sư tôn, người thật dễ bị lừa..."Thực ra nếu Nguyễn Khinh chịu nghĩ kỹ, hẳn sẽ biết lời uy hiếp của Tạ Độ Sinh căn bản chẳng có sức nặng gì.Dù sao từ lúc nàng trọng sinh đến nay cũng mới mười năm, hơn nữa trong mười năm này nàng gần như luôn ở bên cạnh Nguyễn Khinh. Đừng nói tu vi của nàng hiện giờ chỉ mới Nguyên Anh kỳ, cho dù tu luyện lại mười năm mà quay về Độ Kiếp kỳ, nàng cũng chưa từng có bất kỳ hành động nào liên hệ với ma giới.Càng đừng nói đến chuyện như kiếp trước, hủy diệt cả Thái Hoa Tông.Thế nhưng sư tôn của nàng lại dường như tin là thật.Đáy lòng Tạ Độ Sinh thoáng trầm xuống, giữa chân mày cũng nhuốm vài phần u ám. Nàng không muốn mỗi lần mình chạm vào sư tôn, đều bị cô ấy bài xích đến mức này.Nhưng Tạ Độ Sinh lại không biết rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến sư tôn không còn sợ hãi sự chạm vào của nàng nữa.-------Khi Nguyễn Khinh lần nữa tỉnh lại, Tạ Độ Sinh đã không còn ở đây. Song Nguyễn Khinh vẫn không dám thả lỏng dù chỉ một chút.Tính tình điên cuồng, thất thường và ác độc của Tạ Độ Sinh đã khắc quá sâu vào ấn tượng của Nguyễn Khinh. Dù bây giờ cô đã bình tĩnh lại, hiểu rõ chỉ trong mười năm, Tạ Độ Sinh tuyệt đối không thể tu luyện trở lại Độ Kiếp kỳ, Nguyễn Khinh cũng không dám xem lời uy hiếp của nàng như trò đùa.Đồng thời, cô hận đến mức chỉ muốn lôi cái hệ thống kia ra mà mắng cho một trận.Tiếc là mặc cho Nguyễn Khinh gõ gọi bao lâu, hệ thống đang ngủ say vẫn chẳng có chút phản hồi nào.Nguyễn Khinh lạnh mặt, cẩn thận thả thần thức ra, rất dễ dàng đã phát hiện vị trí của Tạ Độ Sinh.Tạ Độ Sinh đang ở trong viện của mình luyện kiếm.Cảm nhận được thần thức của Nguyễn Khinh, Tạ Độ Sinh thu chiêu thức, hơi cong khóe môi nhìn về phía nàng: "Sư tôn tỉnh rồi à?"Nguyễn Khinh giật nảy mình, vội vàng thu thần thức về.Trong thoáng chốc, cô lại không đoán ra được Tạ Độ Sinh ở lại nơi này rốt cuộc là muốn làm gì. Thần thức biến mất quá nhanh, giống như bị dọa sợ vậy.Tạ Độ Sinh khẽ cười, nhưng trong đôi mắt đỏ như máu lại chẳng hề có chút ý cười nào.Thần thức của Độ Kiếp kỳ đã sớm bao phủ toàn bộ Vấn Nguyệt Phong. Nàng biết rõ sư tôn vừa mới tỉnh không lâu, cũng thấy rõ sắc mặt trong thoáng chốc tái nhợt của sư tôn khi thu thần thức về.Rồi lại nhìn thấy cả người cô vẫn còn co ro trong chăn, rõ ràng gương mặt lạnh lùng, môi mím chặt, nhưng không hiểu sao lại khiến Tạ Độ Sinh sinh ra một cảm giác đáng thương vô cùng.-------Đại hội tu tiên kéo dài hơn một tháng thì kết thúc.Trong khoảng thời gian này, không phải không có tông môn khác muốn nhắc đến chuyện Tạ Độ Sinh mang huyết mạch ma tộc, nhưng mỗi lần nghĩ đến lời nói lạnh lùng của Nguyễn Khinh, đến dáng vẻ nhất định sẽ che chở Tạ Độ Sinh, cùng với trải nghiệm bi thảm của nàng, cho đến khi đại hội kết thúc, không ai còn dám nhắc đến chuyện này nữa.Thế nhưng, danh tiếng mà Tạ gia tích lũy suốt mấy trăm năm lại hoàn toàn sụp đổ chỉ trong một đêm. Các trưởng lão Tạ gia biết được chuyện năm đó đều bị phế bỏ.Ngay trong ngày đại hội kết thúc, gia chủ Tạ gia và Tạ Sơ Linh đều chết trong nhà lao của Thái Hoa Tông.Gia chủ Tạ gia đã làm ra chuyện tàn ác, mất hết lương tâm kia, chết cũng chưa hết tội. Lúc đầu Nguyễn Khinh không trực tiếp giết ông ta, chỉ là muốn giữ lại để Tạ Độ Sinh tự tay báo thù mà thôi.Mà lý do không để Tạ Độ Sinh báo thù ngay hôm đó, ngoài chuyện trước mặt bao người mà giết cha sẽ ảnh hưởng danh tiếng, còn bởi hôm ấy huyết mạch ma tộc của Tạ Độ Sinh vừa bị bại lộ, cô không muốn khiến nàng ấy bị chú ý thêm.Nhưng Tạ Sơ Linh từng là đệ tử của Bùi Phồn Chu. Nàng ta đã bị trục xuất khỏi sư môn, lại còn bị chính tay Nguyễn Khinh phế bỏ, Nguyễn Khinh thật sự không tiện ra tay thêm một lần nữa.Kết quả là, đại hội vừa mới kết thúc, bọn họ đã bị người ta giết trong nhà lao, mà Thái Hoa Tông lại hoàn toàn không hề hay biết.Các tu sĩ trông coi nhà lao của Thái Hoa Tông đều có tu vi Nguyên Anh kỳ trở lên.Bùi Phồn Chu nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Nguyễn Khinh, bèn trực tiếp hỏi. Nhưng y chỉ thấy sư muội của mình im lặng một lúc lâu, lạnh lùng nói: "Tạ Độ Sinh."Bùi Phồn Chu lập tức kinh hãi. Tạ Độ Sinh tư chất cực kém, hiện giờ tu vi chỉ mới Luyện Khí kỳ (cái gì vậy chèn, Khinh Khinh tưởng Tạ Độ Sinh Kim Đan thì thôi, ông này còn tưởng ngta Luyện Khí=))), sao có thể không một tiếng động mà tiến vào nhà lao được? Nhưng rất nhanh y liền phản ứng lại, đưa tay sờ cằm, nửa như bất đắc dĩ, nửa như bất ngờ: "Tiểu Vân Từ, muội giúp tiểu đồ đệ của mình lẻn vào nhà lao à?"Nhưng đâu nhất thiết phải vụng trộm lén lút như vậy chứ?"Đại sư huynh có biết, tiên ma tu không?" Nguyễn Khinh càng trở nên lạnh lùng, nói: "Hiện tại, nàng ấy đã là tồn tại mà ngay cả ta cũng không sánh bằng.""Tiên... ma tu?!" Bùi Phồn Chu càng thêm khiếp sợ. Từ xưa đến nay, người tu tiên ma đúng là có tồn tại, nhưng cực kỳ hiếm, mà người thành công thì gần như không có.Chỉ là nghe ý Nguyễn Khinh nói, dường như Tạ Độ Sinh tu luyện rất thuận lợi.Nhưng chưa đợi Bùi Phồn Chu kịp hỏi thêm, Nguyễn Khinh đã rời khỏi đại điện. Nguyễn Khinh biết chuyện Tạ Độ Sinh tiên ma tu, là bởi từ đêm hôm đó về sau, nàng ấy đã không còn che giấu nữa.Thậm chí còn bày ra tu vi thật sự trước mặt Nguyễn Khinh — Hóa Thần trung kỳ.Tạ Độ Sinh vốn nghĩ rằng, sau khi biết tu vi hiện tại của nàng, sư tôn hẳn sẽ không còn sợ hãi như trước nữa.Nào ngờ, đêm hôm đó nàng gần như đã hoàn toàn áp chế Nguyễn Khinh, giờ lại phơi bày tu vi ra, đối với Nguyễn Khinh mà nói, càng giống như một sự kiêu căng khiêu khích.Nỗi sợ khắc sâu trong xương tủy, sao có thể dễ dàng biến mất?Hôm nay, sau khi trở về Vấn Nguyệt Phong, Nguyễn Khinh liền đến tìm Tạ Độ Sinh.Trong những ngày này, dù Tạ Độ Sinh đã cố gắng kiềm chế, muốn cho sư tôn thời gian thích ứng nên không chủ động quấy rầy, nhưng Nguyễn Khinh cũng chưa từng tự mình tìm đến nàng một lần nào.Song Tạ Độ Sinh nhanh chóng đoán ra nguyên nhân."Ngươi giết người?" Nguyễn Khinh chỉ lạnh nhạt nói ba chữ.Hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của Tạ Độ Sinh.Trong mắt đỏ như máu của Tạ Độ Sinh dâng lên ý cười, nàng tiến lại gần Nguyễn Khinh một chút, giữ chặt vai cô trước khi cô kịp lùi lại.Nàng áp sát bên tai Nguyễn Khinh, thấp giọng đáp: "Đúng vậy, chẳng lẽ sư tôn không biết, bốn chữ 'nhổ cỏ tận gốc' sao?"Cơ thể Nguyễn Khinh vẫn không khống chế được mà run rẩy. Tạ Độ Sinh thu lại sắc máu trong mắt, lùi một bước, buông nàng ra.Nguyễn Khinh mím môi, không nói rằng bản thân vốn cũng định để Tạ Độ Sinh tự tay báo thù.Ngay sau đó, Tạ Độ Sinh khẽ cong môi, trong đôi mắt đỏ như máu lại ẩn hiện sự băng lạnh, nàng nhẹ giọng nói: "Hay là sư tôn đã quên, người đáng ra phải chết năm xưa, cuối cùng lại sống sót trở về là ai?"Nguyễn Khinh không kìm được mà ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ cảm thấy một luồng lạnh lẽo thấu xương dâng lên từ tận đáy lòng.-------Tác giả có lời muốn nói: Hú ~ buồn ngủ quá, mắt đau QAQ, các bảo bối ngủ ngon nhé~