[BHTT/HOÀN] [Khoái Xuyên] Sổ Tay Cứu Rỗi Bé Đáng Thương

🥑 Chương 116: Bé đáng thương thứ bảy (13) 🥑



🥑 Chương 116: Bé đáng thương thứ bảy (13) 🥑

Thân thể của Nguyễn Khinh vẫn còn có chút suy yếu, thêm vào đó linh khí trong cơ thể đã hoàn toàn biến mất. Khi cảnh giác trong lòng hơi thả lỏng một chút, cô liền nhanh chóng lại chìm vào giấc ngủ.

Nguyễn Khinh khi ngủ không còn vẻ lạnh nhạt xa cách như lúc tỉnh táo, khó mà tiếp cận, ngược lại trông rất ngoan ngoãn, mềm mại.

Nhưng Tạ Độ Sinh biết rõ, trái tim của người này, rốt cuộc có thể tàn nhẫn đến mức nào.

Nguyễn Khinh là bị mùi thơm của thức ăn đánh thức.

Tạ Độ Sinh đang nướng thịt, thấy Nguyễn Khinh tỉnh lại thì liền cầm một xâu thịt linh thú đã nướng chín đưa cho cô.

Người vừa tỉnh dậy còn chưa biết hôm nay là ngày nào, mùi thơm của thịt nướng đã ở ngay bên môi. Nguyễn Khinh hơi ngồi dậy, trực tiếp cắn một miếng.

Sau khi nuốt xong, cô mới bỗng nhận ra mình vừa làm gì, lập tức sắc hồng từ cổ nhanh chóng lan lên đến vành tai. Nguyễn Khinh cụp nhẹ hàng mi, cố gắng duy trì vẻ lạnh nhạt, điềm nhiên nói:

"Rất ngon."

Tạ Độ Sinh khẽ nhướn mày, mỉm cười, cũng không vạch trần sự bình tĩnh giả vờ này của sư tôn, chỉ đưa xâu thịt trong tay đến trước mặt Nguyễn Khinh lần nữa: "Ngươi thích là được rồi. Nay trong cơ thể ngươi không có linh khí, vẫn nên ăn thêm chút đồ ăn."

Nguyễn Khinh nhận lấy, khẽ nói lời cảm tạ.

Tạ Độ Sinh rõ ràng trông thấy vành tai sư tôn lại càng đỏ hơn.

Những ngày sau đó, Nguyễn Khinh vẫn luôn ở trong sơn động để tĩnh dưỡng. Tạ Độ Sinh cũng ở lại nơi này, hiếm khi ra ngoài.

Chỉ là mỗi ngày hai người hầu như chẳng nói với nhau mấy câu.

Lại thêm vài ngày trôi qua, linh khí của Nguyễn Khinh đã dần khôi phục, tuy chưa hoàn toàn hồi phục nhưng cũng gần như không khác biệt lắm.

Mà linh thực thượng phẩm cô cần tìm từ lâu đã có được. Nguyễn Khinh hạ mắt nhìn Tạ Độ Sinh, giọng nhạt nhẽo: "Ta phải đi rồi, mấy ngày nay cảm ơn ngươi đã chăm sóc."

Tạ Độ Sinh hơi ngạc nhiên, nàng tuy biết rõ sư tôn sau khi khôi phục linh khí nhất định sẽ rời đi, nhưng chỉ nghĩ rằng sư tôn sẽ giống như trước đây, lặng lẽ tránh mặt nàng mà rời đi không một lời từ biệt. Nàng nói:

"Còn bảy ngày nữa mới đến lúc cửa vào bí cảnh biến mất, sao phải vội vã rời đi như vậy?"

Dứt lời, không đợi Nguyễn Khinh đáp lại, Tạ Độ Sinh liền đứng dậy tiến đến gần cô, khẽ cúi đầu, khóe môi nở nụ cười:

"Hơn nữa, ta không chỉ chăm sóc ngươi lâu như vậy, còn cứu mạng ngươi. Chẳng lẽ chỉ một câu cảm ơn đã đủ rồi sao?"

Nguyễn Khinh không kịp phòng bị, bị nàng áp sát, đôi mắt vô thức mở to, theo bản năng muốn lùi lại, nhưng eo lại bị Tạ Độ Sinh giữ chặt.

Khoảnh khắc tiếp theo, linh khí bùng lên, dù Tạ Độ Sinh đã sớm có phòng bị, nhưng khi bị Nguyễn Khinh dùng linh khí chấn văng ra, nàng vẫn bị thương đôi chút.

Thấy mình làm nàng bị thương, đầu óc Nguyễn Khinh bỗng trống rỗng. Thân thể cô còn hơi run rẩy, bản thân cũng không biết vì sao lại có phản ứng như vậy.

Sắc mặt Nguyễn Khinh trắng bệch, mà những ngày qua, Tạ Độ Sinh đã gần như đoán được nguyên nhân phản ứng của sư tôn. Không ngoài việc năm xưa nàng đã tra tấn quá tàn nhẫn.

Dù che giấu dung mạo để sư tôn không nhận ra nàng, nhưng nỗi sợ hãi ấy đã khắc sâu vào tận xương tủy.

Đối với phản ứng này của sư tôn, lẽ ra Tạ Độ Sinh nên hài lòng. Nhưng giờ đây không hiểu sao lại có chút âm u, thậm chí còn xen lẫn vài phần phiền muộn và yếu lòng.

Tạ Độ Sinh ngẩng đầu nhìn Nguyễn Khinh: "Là ta không nên đột ngột chạm vào ngươi."

Đôi mắt nàng sâu thẳm, giọng nói cũng không còn chút ý cười như trước, mà mang theo mấy phần trầm thấp, u ám.

Nguyễn Khinh trầm mặc một lúc lâu, chỉ nói:

"Ta đã hứa với một người, phải sớm quay về."

Tạ Độ Sinh nhớ đến câu sư tôn từng nói với mình trước khi vào bí cảnh, rằng sẽ nhanh chóng trở ra, không khỏi hơi sững người. U ám trong mắt nàng tan đi đôi chút, khóe môi khẽ cong:

"Vậy thì... tạm biệt ở đây, có duyên sẽ gặp lại."

Nguyễn Khinh không nói gì, xoay người rời đi. Hoàn toàn không để lời của Tạ Độ Sinh vào lòng.

Cô đã áp chế tu vi, che giấu dung mạo. Dù có gặp lại, cũng sẽ không bị nhận ra.

Đương nhiên, tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại nữa.

-------

Thái Hoa Tông, ngày tổ chức đại hội tỷ thí tu tiên.

Ý thức của Nguyễn Khinh vẫn còn mơ hồ, cho đến khi Tạ Độ Sinh bất ngờ bộc lộ ma khí, mà cô lại cầm kiếm tự tay giết chết Tạ Độ Sinh. Lúc ấy Nguyễn Khinh mới sực nhận ra có gì đó không đúng.

Rõ ràng cô là muốn bảo vệ Tạ Độ Sinh, sao lại giết nàng được?

Nhưng lại chẳng biết rốt cuộc sai ở đâu.

Khi Nguyễn Khinh còn đang hoang mang, cảnh tượng trước mắt bỗng thay đổi, cô đã ở một nơi khác.

Cổ tay, cổ chân đều bị xiềng xích, cơn đau đớn kịch liệt ập đến khiến Nguyễn Khinh không phân biệt được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong cơn mơ hồ, Nguyễn Khinh dường như nghe thấy một tiếng gọi: "Sư tôn."

Cô cố hết sức mở mắt ra, đập vào mắt chỉ là một mảnh máu đỏ.

Cô nhìn thấy, thiên hạ sụp đổ, linh mạch bị hủy diệt, và Tạ Độ Sinh trong bộ y phục đỏ như máu.

Trái tim Nguyễn Khinh run lên, lập tức bừng tỉnh.

"Sư tôn..." Tạ Độ Sinh thấy cô tỉnh lại, liền dịu dàng quan tâm: "Người không sao chứ?"

Nguyễn Khinh hơi nghiêng mắt sang, Tạ Độ Sinh có thể nhìn rõ ánh nước lấp lánh trong mắt cô, cùng sự yếu đuối ẩn sâu nơi đó.

Tạ Độ Sinh khẽ nói: "Nhị sư bá nói, sư tôn đã rơi vào ảo cảnh ở Bắc Hải. May mà sư tôn đã nhanh chóng tỉnh lại."

Mà Tạ Độ Sinh từng bước vào ảo cảnh của Nguyễn Khinh, đã biết cô trải qua những gì, nên khi nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của cô lúc này, nàng cũng không hề bất ngờ.

Nguyễn Khinh trầm mặc thật lâu, mới khẽ chuyển động con ngươi, dường như lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.

"Vi sư không sao." Cô mở miệng, giọng lạnh nhạt hơi khàn khàn, "Nhị sư bá của ngươi đâu?"

Chưa đợi Tạ Độ Sinh đáp lời, Bùi Phồn Chu đã đến.

Tạ Độ Sinh chủ động bước ra ngoài.

Nàng ra khỏi bí cảnh sau Nguyễn Khinh, và sau khi quay về đã thấy Nguyễn Khinh rơi vào ảo cảnh ở Bắc Hải. Cũng may là Bùi Phồn Chu đã tìm được cô ngay khi cô vừa thoát khỏi bí cảnh.

Ảo cảnh ở Bắc Hải tạo ra thực ra không đáng sợ, vì chỉ cần trong ảo cảnh trải qua một lần ký ức sâu sắc nhất của bản thân, sau đó sẽ tự động tỉnh lại.

Thế nhưng, phần lớn ký ức sâu sắc nhất của mọi người lại hiếm khi là điều tốt đẹp.

Lần này, những gì Nguyễn Khinh trải qua trong ảo cảnh hoàn toàn trùng khớp với những gì Tạ Độ Sinh từng thấy ở kiếp trước.

Chỉ là, so với khi đó, cảm xúc của Tạ Độ Sinh hiện giờ lại càng thêm phần phức tạp.

Nàng cũng đã nhìn rõ người thanh niên đang ngồi đối diện Nguyễn Khinh rốt cuộc là ai.

Lâu chủ của Thiên Cơ Lâu — Dung Khê.

Vì vậy, cảnh tượng núi sông sụp đổ, trời đất tan tành trong ảo cảnh của sư tôn, rất có khả năng là do Dung Khê bói toán ra được.

Nghĩ đến sự tồn tại của chính mình trong cảnh tượng đó, ánh mắt Tạ Độ Sinh trở nên sâu thẳm khó dò.

Quẻ bói kia, rốt cuộc là bói cho nàng, hay bói cho cả trời đất này?

Nguyễn Khinh đương nhiên không hề biết Tạ Độ Sinh đã bước vào ảo cảnh của cô. Còn việc Nguyễn Khinh rơi vào ảo cảnh ở Bắc Hải, Bùi Phồn Chu thì hoàn toàn không dám tin.

Bởi với ý chí của Nguyễn Khinh, đáng lẽ không thể nào bị kéo vào ảo cảnh.

Nguyễn Khinh tuy cũng thấy bất ngờ, nhưng nhớ đến chuyện mình bị trúng độc trong bí cảnh, cùng người mà cô đã gặp ở đó, sau khi thoát ra lại sơ ý rơi vào ảo cảnh thì cũng xem như hợp lý.

Chỉ là Nguyễn Khinh không nói ra.

Thấy sắc mặt cô vẫn lạnh nhạt, hoàn toàn không để ý đến mình, Bùi Phồn Chu bất lực, không tiếp tục nhắc đến chuyện ảo cảnh nữa, mà nói cho Nguyễn Khinh biết việc Tạ Độ Sinh đã vào Vô Nhai Bí Cảnh:

"Chuyện này không thể trách sư huynh không trông chừng tiểu đồ đệ của ngươi." Dừng một chút, hắn lại có phần tội lỗi, tiếp lời: "Dù tiểu đồ đệ của ngươi không tìm thấy ngươi, nhưng cũng đã bình an trở về rồi."

"Gì cơ?" Nguyễn Khinh nhíu mày, "Nàng cũng vào bí cảnh?"

Bùi Phồn Chu gật đầu.

Sắc mặt Nguyễn Khinh thoáng trắng bệch.

Cô không gặp Tạ Độ Sinh, nhưng lại gặp một người khác.

Thế nhưng... sao có thể chứ?

Hiện giờ Tạ Độ Sinh tu luyện ma tộc tâm pháp, trong cơ thể nàng sao có thể có linh khí?

Nhưng người kia, mang đến cho Nguyễn Khinh cảm giác... thực sự quá giống Tạ Độ Sinh. Trước đây Nguyễn Khinh không hề nghi ngờ, bởi cô nghĩ rằng Tạ Độ Sinh đang ở bên ngoài bí cảnh.

Nhưng bây giờ, trong đầu Nguyễn Khinh trở nên mơ hồ, thậm chí không kìm được mà nghĩ — nếu người đó, thật sự là Tạ Độ Sinh thì sao?

Tính cách của người kia hoàn toàn không thể liên tưởng đến Tạ Độ Sinh hiện giờ, mà ngược lại, càng giống Tạ Độ Sinh sau này khi đã trở thành ma tôn.

Chỉ vừa nghĩ đến đây, lòng Nguyễn Khinh liền lạnh lẽo đến run rẩy.

Thấy sắc mặt Nguyễn Khinh khó coi, Bùi Phồn Chu càng thêm guilty, trong lòng thấp thỏm sợ sư muội nổi giận. Hắn khẽ ho một tiếng, cẩn thận gọi:

"Tiểu Vân Từ..."

Nguyễn Khinh cụp hàng mi, lúc mở miệng mới phát hiện giọng mình khô khốc, khàn khàn đến mức nào: "Đại sư huynh, huynh về tông môn trước đi, ta không sao."

Bùi Phồn Chu vẫn chưa yên tâm, dặn dò cô thật lâu mới chịu rời đi.

Nguyễn Khinh chỉ cảm thấy những căng thẳng vừa nãy đều bị hắn lải nhải làm tiêu tán hết, thật là vừa tức vừa buồn cười.

Khi Tạ Độ Sinh bước vào, liền thấy Nguyễn Khinh khẽ cong môi.

Nhưng ánh mắt sư tôn vừa chạm đến nàng, khóe môi lập tức mím chặt, lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày.

Thậm chí còn có vẻ hơi giận dữ.

Chắc chắn là Bùi Phồn Chu đã nói cho sư tôn biết chuyện nàng vào bí cảnh.

Nàng cúi mắt, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Sư tôn."

Giọng lạnh nhạt của Nguyễn Khinh hơi trầm xuống:

"Vì sao vào bí cảnh?"

"Đệ tử chưa từng vào bí cảnh, nhất thời hiếu kỳ, không nhịn được. Hơn nữa, đệ tử muốn được ở bên cạnh sư tôn."

Tạ Độ Sinh dừng lại, giọng nói thấp xuống mang theo chút ấm ức và mất mát: "Chỉ là... sau khi vào bí cảnh, đệ tử lại không tìm được sư tôn, đành phải tự mình trở ra."

Nguyễn Khinh mím môi không nói gì.

Thấy cô im lặng, Tạ Độ Sinh hơi lo lắng, vội nói: "Sư tôn yên tâm, ta không hề bộc lộ ma khí."

"Cũng không gặp nguy hiểm?" Giọng Nguyễn Khinh lạnh lùng.

Nghe không giống đang quan tâm, mà giống đang tra hỏi hơn.

Tạ Độ Sinh càng thêm ấm ức, đôi mắt đen láy long lanh nước nhìn Nguyễn Khinh, giọng nhỏ nhẹ: "Ta luôn tránh người mà đi, sư tôn..."

Đuôi câu nàng mềm mại như làm nũng, vừa ấm ức vừa vô tội.

Nguyễn Khinh không nói gì, chỉ cảm thấy có lẽ mình trước đó đã suy nghĩ nhiều rồi.

Nếu Tạ Độ Sinh thật sự quay lại, Nguyễn Khinh quả thực không thể tưởng tượng nổi ma tôn tính tình điên cuồng, ác liệt và khó lường kia lại có thể bày ra bộ dạng như thế này.

Nguyễn Khinh trầm mặc hồi lâu, khẽ thở dài:

"Chỉ lần này thôi."

Tạ Độ Sinh khẽ đáp một tiếng rất nhỏ: "Vâng."

-------

Tác giả có lời muốn nói: Chúc ngủ ngon~ Nói mới nhớ, tui còn thiếu ngày nào chưa đăng chương không QAQ, tui cảm thấy chắc là không có đâu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...