[BHTT/HOÀN] [Khoái Xuyên] Sổ Tay Cứu Rỗi Bé Đáng Thương
🥑 Chương 114: Bé đáng thương thứ bảy (11) 🥑
🥑 Chương 114: Bé đáng thương thứ bảy (11) 🥑Trước mắt là một hồ nước xanh biếc trong vắt đến tận đáy, từ xa nhìn lại, tựa như một khối ngọc phỉ thúy khổng lồ. Chung quanh là hoa cỏ, chim chóc, côn trùng xinh đẹp, nhìn xa hơn nữa, từng dãy núi xanh kéo dài liên miên, chìm khuất trong mây mù.Tựa như một tiên cảnh nhân gian.Nhưng trong khu vực này, lại hoàn toàn không có bất kỳ âm thanh nào.Không giống ảo cảnh, mà giống kết giới hơn.Nguyễn Khinh vừa hơi nhúc nhích, mấy sợi dây leo xanh biếc liền phát ra tiếng xé gió, bật ra từ lòng đất, lao thẳng về phía cô.Một cơn gió khẽ lướt qua, những đóa hoa chưa kịp nở đồng loạt bung cánh, hồ nước xanh trong cũng nổi sóng dập dềnh, cả khu vực trong khoảnh khắc sống động hẳn lên.Cùng lúc đó, hương hoa ngọt ngào tựa gợn sóng nước, chầm chậm lan tỏa ra.Nếu là tu sĩ Kim Đan kỳ còn thiếu kinh nghiệm, cho dù trong lòng có cảnh giác, e rằng cũng khó thoát khỏi trúng chiêu. Nhưng với Nguyễn Khinh, loại công kích trong kết giới này thực sự chẳng đáng kể gì.Tốc độ xuất kiếm của cô quá nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, vài tia hàn quang lóe lên, dây leo lập tức bị chém vụn. Những đóa hoa vừa nở rộ nhanh chóng tàn úa, cả kết giới theo đó tan vỡ từng mảnh.Cảnh vật trước mắt vẫn không đổi, chỉ là giữa lòng hồ vốn trong vắt trống rỗng giờ lại xuất hiện một đóa hoa lam sẫm lung lay yêu kiều, tựa như được điêu khắc từ pha lê.Thiên phẩm linh thực — Băng Dịch Lan.Nguyễn Khinh hơi bất ngờ khi Băng Dịch Lan chỉ được bảo vệ bởi một kết giới duy nhất.Nhưng nghĩ kỹ lại, loại kết giới này tuy đối với cô không khó, nhưng với một tu sĩ Kim Đan kỳ chân chính lại là một thử thách cực lớn.Nguyễn Khinh khẽ lắc đầu, không nghĩ thêm nữa. Cô lấy từ nhẫn trữ vật ra một chiếc hộp ngọc, hái Băng Dịch Lan rồi cẩn thận cất vào, sau đó rời khỏi khu vực này.Cô từng nghe nói trong Vô Nhai Bí Cảnh có một dược điền, nơi trồng không ít thiên phẩm linh thực. Tiếc rằng cô lại không rõ con đường chính xác phải đi như thế nào.Nguyễn Khinh cũng không vội, cứ tùy ý mà đi. Dù sao lần này cô tới Vô Nhai Bí Cảnh vốn chỉ vì nghe người khác nhắc đến, mới bước vào đã thu được một gốc Băng Dịch Lan, tính ra cũng là vận may không tệ.Ngay khi cô vừa rời đi chưa bao lâu, một bóng hình quen thuộc liền xuất hiện tại đây — chính là Tạ Độ Sinh.Nàng tuy đi theo sau Nguyễn Khinh vào bí cảnh, nhưng bị truyền tống đến một ảo cảnh khác cách cô rất xa, nếu không đã chẳng đến đây muộn như vậy.Ngay từ khi còn ở Thái Hoa Tông, Tạ Độ Sinh đã dùng thần hồn Độ Kiếp kỳ để lưu lại một ấn ký trên người Nguyễn Khinh, nhờ vậy mà có thể cảm ứng được vị trí của cô.Tạ Độ Sinh dừng lại nơi này một lát, sau đó tự thi triển pháp quyết, một lần nữa che giấu dung mạo.Nguyễn Khinh đi về hướng bắc.Khoảng mười ngày sau khi tiến vào bí cảnh, cuối cùng Nguyễn Khinh cũng tìm thấy dược điền kia.Dược điền rất rộng, xung quanh còn tụ tập không ít tu sĩ. Ngoài trận pháp kết giới bao phủ, bên trong dược điền nhất định còn có linh thú trấn giữ.Khi Nguyễn Khinh đến, một số tu sĩ đã lần lượt tản đi. Vô Nhai Bí Cảnh tuy một trăm năm mới mở một lần, nhưng mỗi lần mở ra, trận pháp kết giới bên trong đều thay đổi. Vì thế, chỉ có thể tự mình tìm kiếm cách phá trận hoặc vào trận.Trận pháp nơi đây tinh vi hơn nhiều so với kết giới bảo vệ Băng Dịch Lan. Nguyên thân vốn không quá tinh thông loại trận pháp này, nên Nguyễn Khinh phải tốn nửa canh giờ mới tìm ra vị trí trận nhãn.Chỉ là bên ngoài dược điền vẫn còn rất nhiều tu sĩ, nên cô không định phá trận. Bởi một khi tìm được trận nhãn, cho dù không phá trận, cô cũng biết cách để tiến vào.Nhưng khi vào trận, bị những tu sĩ này nhìn thấy là điều không thể tránh khỏi.Tuy nhiên, bước pháp của Nguyễn Khinh cực kỳ tinh diệu, chỉ trong vài hơi thở, thân ảnh cô đã biến mất, hiển nhiên đã tiến vào bên trong dược điền.Những tu sĩ có mặt dù muốn học theo cũng chẳng thể nhớ nổi cách cô đi.Sau khi tiến vào, Nguyễn Khinh phát hiện bên trong dược điền không có một bóng người nào khác ngoài cô.Vừa mới bước vào, cô lập tức bị linh thú tấn công.Đó là một con Bạch Hổ, tu vi tương đương Kim Đan hậu kỳ của nhân loại, khí thế mạnh mẽ vô cùng. Nếu không có sự áp chế tu vi trong bí cảnh, e rằng nó đã sớm đột phá Kim Đan, đạt đến cảnh giới tương đương Nguyên Anh.Dù là Nguyễn Khinh, cô cũng không dám khinh thường, phải nghiêm túc ứng phó. Nhưng ngay khi cô sắp vây khốn được Bạch Hổ, vài người đột nhiên tiến vào.Là đệ tử Thái Hoa Tông, trong đó có cả Tạ Sơ Linh.Nguyễn Khinh phân tâm né tránh, dù vậy vai vẫn bị Bạch Hổ cào trúng một vuốt.Vạt áo bị xé rách, lộ ra làn da trắng mịn như ngọc, vài giọt máu đỏ tươi cũng tràn ra từ vết thương.Có hơi đau, nhưng với Nguyễn Khinh — người đã từng chịu đủ loại tra tấn từ Tạ Độ Sinh, thì chút đau đớn này căn bản chẳng đáng là gì.Thấy Nguyễn Khinh bị thương, mấy đệ tử Thái Hoa Tông lập tức cảnh giác rút kiếm, Tạ Sơ Linh vung kiếm lướt tới, tựa hồ có ý muốn ra tay trợ giúp cô.Nhưng còn chưa đợi nàng ta đến, Nguyễn Khinh đã nhanh chóng niệm quyết, giam con Bạch Hổ vào một góc. Sắc mặt cô thản nhiên, trong đôi mắt lại thoáng hiện chút băng lãnh.Tạ Sơ Linh không nhận ra cô, thức thời lùi lại mấy bước, nở nụ cười tươi: "Chúng ta là đệ tử Thái Hoa Tông, hoàn toàn không có ác ý với ngươi."Nguyễn Khinh chẳng thèm đáp lại, chỉ thẳng bước đi về phía dược điền.Pháp quyết giam cầm Bạch Hổ có thời gian hạn chế, cô không muốn phí phạm một khắc nào.Tạ Sơ Linh đứng nguyên tại chỗ, có chút xấu hổ, trong mắt lóe lên tia âm lạnh, đến tận khi sư huynh dẫn đội gọi về, nàng mới chịu quay người bước đi.Dược điền tuy có nhiều thiên phẩm linh thực, nhưng loại có thể cân bằng huyết mạch Nhân – Ma lại cực kỳ hiếm. Nguyễn Khinh dùng thần thức đảo qua, chỉ đếm được vỏn vẹn năm gốc.Ngay khi cô hái xong gốc cuối cùng, chuẩn bị rời đi, thì bất ngờ bị đệ tử Thái Hoa Tông chắn đường."Vị đạo hữu này, xin hãy dừng bước." Sư huynh dẫn đầu mỉm cười ôn hòa lên tiếng.Dù lời nói nghe rất khách khí, nhưng suy cho cùng, bọn họ vẫn chỉ muốn gốc linh thực cuối cùng trong tay Nguyễn Khinh mà thôi. Sắc mặt cô không đổi, dứt khoát cất chiếc hộp ngọc đựng thiên phẩm linh thực vào nhẫn trữ vật.Động tác gọn gàng, dứt khoát đến mức khiến nụ cười trên môi sư huynh Thái Hoa Tông kia cứng đờ.Pháp quyết giam Bạch Hổ sắp mất hiệu lực, Nguyễn Khinh càng không muốn lằng nhằng với đám tiểu bối này.Không ngờ dù cô đã tỏ rõ thái độ, vừa bước lên một bước vẫn bị Tạ Sơ Linh chặn lại.Tạ Sơ Linh lên tiếng đầy thành khẩn, giải thích rằng bọn họ muốn gốc linh thực này để cứu chữa đồng môn bị thương.Nhưng Nguyễn Khinh liếc qua vị đệ tử bị thương kia, thấy rõ ràng tình trạng của hắn không hề bắt buộc phải dùng đến loại thiên phẩm linh thực này.Dù sao cũng là đệ tử Thái Hoa Tông, Nguyễn Khinh lấy ra một lọ đan dược, ném cho hắn, giọng trầm thấp lạnh nhạt:"Ba ngày một viên."Các đệ tử Thái Hoa Tông nhìn nhau, người bị thương kia tất nhiên không dám uống bừa viên thuốc này.Sắc mặt Tạ Sơ Linh trầm xuống, lập tức rút kiếm: "Ý của ngươi là gì?"Những người khác cũng lộ vẻ bất mãn. Dù sao thái độ của Nguyễn Khinh quá lạnh lùng, ai biết được viên thuốc kia là cứu người hay hại người?Nguyễn Khinh thật sự suýt bật cười vì cái kiểu hành xử của Tạ Sơ Linh. Nguyên thân rốt cuộc đã nhìn nhầm kiểu gì mà lại cho rằng Tạ Sơ Linh là người có phẩm chất tốt chứ?Sắc mặt cô càng lạnh hơn, còn chưa kịp ra tay, liền bị các đệ tử Thái Hoa Tông vây chặt.Khi Tạ Độ Sinh bước vào, nàng vừa vặn thấy bọn họ động thủ với Nguyễn Khinh.Chỉ là, tuy những người này đều ở Kim Đan hậu kỳ, nhưng trước mặt Nguyễn Khinh, lại hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào.Trong chốc lát, chỉ còn sư huynh dẫn đội và Tạ Sơ Linh là còn cầm cự được vài chiêu dưới tay cô.Bỗng nhiên, một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, Nguyễn Khinh lập tức nhận ra có người đã lặng lẽ tiến vào dược điền từ lúc nào.Cô lập tức cảnh giác, gần như trong cùng một hơi thở đánh lui toàn bộ đệ tử Thái Hoa Tông.Tạ Sơ Linh sinh ra đã là thiên tài, đây là lần đầu tiên nàng bị người cùng cảnh giới đè ép đến mức không thể chống đỡ. Dù lòng hận đến mấy, nàng vẫn hiểu rõ lúc này không phải thời cơ báo thù.Đúng lúc ấy, khi Nguyễn Khinh vừa nghiêng người né tránh, một người đã đứng ngay cạnh cô, bàn tay đặt lên đúng vết thương trên vai.Bàn tay kia lạnh lẽo, nhưng chẳng hiểu sao, Nguyễn Khinh lại lập tức nghĩ đến Tạ Độ Sinh.
Sắc mặt cô khẽ tái đi, gần như theo bản năng mà khẽ run lên.Tạ Độ Sinh vốn không ngờ nàng còn có phản ứng này.Dù sao nàng đã thi triển pháp quyết che giấu dung mạo, Nguyễn Khinh không lẽ nào nhận ra nàng mới đúng.Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay đặt trên vai Nguyễn Khinh đã bị cô bắt chặt. Nếu Tạ Độ Sinh không phản ứng kịp, e là cánh tay kia đã bị bẻ gãy ngay lập tức.Nguyễn Khinh lúc này mới nhìn rõ gương mặt đối phương, không phải Tạ Độ Sinh, nhưng lại có cảm giác quái lạ khó tả.Cô vừa thở phào, tay lập tức động lần nữa.Người này có thể xuất hiện trong dược điền mà không bị cô phát hiện, còn dễ dàng đặt tay lên vai cô — với tình trạng hiện giờ của mình, Nguyễn Khinh không dám chắc có thể thắng nổi y.Lần này, cô rút kiếm.Tạ Độ Sinh khẽ cười thấp giọng.Sư tôn quả nhiên coi trọng nàng, vừa rồi đối phó Tạ Sơ Linh còn chẳng thấy dùng kiếm đâu.Thế nhưng, kiếm chiêu ấy chỉ là hư chiêu. Thân ảnh Nguyễn Khinh đã vọt ra ngoài, thoát khỏi dược điền trong nháy mắt.Tạ Độ Sinh bắt hụt, suýt nữa tức đến bật cười.Nàng vốn không định ra tay, nhưng thân hình quỷ mị, như một bóng ma, đã chặn Nguyễn Khinh lại ngay trước khi cô thoát khỏi phạm vi trận pháp.Nguyễn Khinh khẽ nhíu mày, cô vốn không muốn đánh, nhưng không có nghĩa là cô thật sự không đánh lại được.Hai người giao đấu hơn mấy chục chiêu, bóng dáng Nguyễn Khinh bỗng lảo đảo, lập tức bị Tạ Độ Sinh bắt trúng mệnh mạch.Hơi thở của cô khựng lại, răng cắn chặt, ngay khoảnh khắc đó chỉ cảm thấy linh khí trong cơ thể tuôn đi mất kiểm soát, toàn thân mềm nhũn, trước mắt tối sầm.Là độc.Nhưng Nguyễn Khinh hoàn toàn không biết mình đã trúng độc từ lúc nào!Nếu không phải đang bị Tạ Độ Sinh giữ chặt trong ngực, có lẽ cô đã ngã xuống đất rồi. Nguyễn Khinh cắn môi, gắng gượng giữ mình tỉnh táo, cơ thể vẫn run rẩy không kiểm soát được."Đừng động."Tạ Độ Sinh cười khẽ, giọng nói đã đổi thành khàn khàn, kéo dài từng chữ, "Ngươi chạy cái gì? Ta đâu có hại ngươi... Chỉ là thấy ngươi lợi hại như vậy, muốn kết bạn thôi mà."Nguyễn Khinh: "......"Ai biết được nàng nói thật hay giả?!Vừa xuất hiện đã ấn vào vết thương người ta, có ai kết bạn kiểu này sao?!Nhưng cho dù trong lòng nghĩ thế nào, với tình trạng cơ thể hiện giờ, cô không cách nào thoát khỏi sự khống chế của Tạ Độ Sinh, càng đừng nói đến chuyện rời khỏi bí cảnh.Do trúng độc, ý thức Nguyễn Khinh dần trở nên mơ hồ.Cô im lặng không nói, Tạ Độ Sinh cũng chẳng để tâm. Nàng chỉ khẽ lướt ngón tay qua môi cô, cúi mắt nhìn, đầu ngón tay đã dính chút máu tươi."Nhân tiện..." Tạ Độ Sinh dừng lại giây lát, bật cười nhẹ, "Nhắc ngươi một câu, dược điền này có độc."Người trong ngực không hề phản ứng, không biết là đã tin lời này hay đã hoàn toàn hôn mê.Nhưng ngay khoảnh khắc Nguyễn Khinh vùng thoát, chạy ra ngoài, Tạ Độ Sinh lập tức hiểu rõ...Sư tôn của nàng, tuyệt đối không hề yếu đuối như nàng đã tưởng.
Sắc mặt cô khẽ tái đi, gần như theo bản năng mà khẽ run lên.Tạ Độ Sinh vốn không ngờ nàng còn có phản ứng này.Dù sao nàng đã thi triển pháp quyết che giấu dung mạo, Nguyễn Khinh không lẽ nào nhận ra nàng mới đúng.Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay đặt trên vai Nguyễn Khinh đã bị cô bắt chặt. Nếu Tạ Độ Sinh không phản ứng kịp, e là cánh tay kia đã bị bẻ gãy ngay lập tức.Nguyễn Khinh lúc này mới nhìn rõ gương mặt đối phương, không phải Tạ Độ Sinh, nhưng lại có cảm giác quái lạ khó tả.Cô vừa thở phào, tay lập tức động lần nữa.Người này có thể xuất hiện trong dược điền mà không bị cô phát hiện, còn dễ dàng đặt tay lên vai cô — với tình trạng hiện giờ của mình, Nguyễn Khinh không dám chắc có thể thắng nổi y.Lần này, cô rút kiếm.Tạ Độ Sinh khẽ cười thấp giọng.Sư tôn quả nhiên coi trọng nàng, vừa rồi đối phó Tạ Sơ Linh còn chẳng thấy dùng kiếm đâu.Thế nhưng, kiếm chiêu ấy chỉ là hư chiêu. Thân ảnh Nguyễn Khinh đã vọt ra ngoài, thoát khỏi dược điền trong nháy mắt.Tạ Độ Sinh bắt hụt, suýt nữa tức đến bật cười.Nàng vốn không định ra tay, nhưng thân hình quỷ mị, như một bóng ma, đã chặn Nguyễn Khinh lại ngay trước khi cô thoát khỏi phạm vi trận pháp.Nguyễn Khinh khẽ nhíu mày, cô vốn không muốn đánh, nhưng không có nghĩa là cô thật sự không đánh lại được.Hai người giao đấu hơn mấy chục chiêu, bóng dáng Nguyễn Khinh bỗng lảo đảo, lập tức bị Tạ Độ Sinh bắt trúng mệnh mạch.Hơi thở của cô khựng lại, răng cắn chặt, ngay khoảnh khắc đó chỉ cảm thấy linh khí trong cơ thể tuôn đi mất kiểm soát, toàn thân mềm nhũn, trước mắt tối sầm.Là độc.Nhưng Nguyễn Khinh hoàn toàn không biết mình đã trúng độc từ lúc nào!Nếu không phải đang bị Tạ Độ Sinh giữ chặt trong ngực, có lẽ cô đã ngã xuống đất rồi. Nguyễn Khinh cắn môi, gắng gượng giữ mình tỉnh táo, cơ thể vẫn run rẩy không kiểm soát được."Đừng động."Tạ Độ Sinh cười khẽ, giọng nói đã đổi thành khàn khàn, kéo dài từng chữ, "Ngươi chạy cái gì? Ta đâu có hại ngươi... Chỉ là thấy ngươi lợi hại như vậy, muốn kết bạn thôi mà."Nguyễn Khinh: "......"Ai biết được nàng nói thật hay giả?!Vừa xuất hiện đã ấn vào vết thương người ta, có ai kết bạn kiểu này sao?!Nhưng cho dù trong lòng nghĩ thế nào, với tình trạng cơ thể hiện giờ, cô không cách nào thoát khỏi sự khống chế của Tạ Độ Sinh, càng đừng nói đến chuyện rời khỏi bí cảnh.Do trúng độc, ý thức Nguyễn Khinh dần trở nên mơ hồ.Cô im lặng không nói, Tạ Độ Sinh cũng chẳng để tâm. Nàng chỉ khẽ lướt ngón tay qua môi cô, cúi mắt nhìn, đầu ngón tay đã dính chút máu tươi."Nhân tiện..." Tạ Độ Sinh dừng lại giây lát, bật cười nhẹ, "Nhắc ngươi một câu, dược điền này có độc."Người trong ngực không hề phản ứng, không biết là đã tin lời này hay đã hoàn toàn hôn mê.Nhưng ngay khoảnh khắc Nguyễn Khinh vùng thoát, chạy ra ngoài, Tạ Độ Sinh lập tức hiểu rõ...Sư tôn của nàng, tuyệt đối không hề yếu đuối như nàng đã tưởng.