[BHTT][Edit]Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Lầm Rồi

Chương 54



•Chương 54: Khôi phục

Nàng vừa tỉnh lại, tin tức liền không cánh mà bay, chẳng những viện trưởng đại nhân đích thân tới kiểm tra, ngay cả Mộc Sinh, huynh muội Nam Phi, cùng Ung Tinh cũng lần lượt đến trông nom nàng.

Từ sau khi Nam Nam ghé bên tai nàng nói nhỏ, mỗi lần nữ chủ đại nhân trở về đều sẽ nhìn nàng đôi ba lần, nàng liền để ý ngoài mùi máu tanh rất nhạt mà nàng nhạy cảm ngửi ra được, thì trên bề ngoài không hề nhìn ra nữ chủ đại nhân vừa trải qua một trận sinh tử trong đấu trường.

Đông Phương Minh Huệ đã sớm quen việc đối phương mỗi lần trở về đều giúp nàng lau mặt lau tay, đặc biệt là đầu ngón tay, lần nào cũng lau rất tỉ mỉ, tỉ mỉ đến mức khiến nàng sinh ra một loại ảo giác, chẳng lẽ nữ chủ đại nhân có chút cuồng tay?

Thiên Uyển Ngọc lau đến một nửa, đột nhiên phát hiện trước mặt xuất hiện một đống bình sứ, nàng cầm lên hai ba bình xem thử, đều là đan dược trị ngoại thương, bổ khí dưỡng nguyên.

Đồ vật trong không gian có thể theo ý niệm chủ nhân mà tự động hiện ra.

“Đây là cho ta?”

Đông Phương Minh Huệ ánh mắt hơi hơi chuyển, kỳ thực nàng cũng không phản đối việc thất tỷ dùng phương pháp này để nâng cao tu vi bản thân. Nhưng thất tỷ xưa nay vốn không biết thương chính mình, toàn thân đầy vết thương cũng không chịu trị.

Thiên Uyển Ngọc cười, đem toàn bộ bình sứ thu hết vào không gian chính mình.

“Thất tỷ bế ngươi ra ngoài.”

Không biết có phải do đám Tình Hoa từng nhiều lần trắc định hay không, mọi người đều nhất trí cho rằng linh khí trong tiểu viện vào ban đêm là nồng đậm nhất trong ngày, nậy nên Thiên Uyển Ngọc luôn chọn lúc gần chạng vạng đến hừng đông để mang nàng ra ngoài. Dưới đất lót một tấm da thú rất mỏng, có thể để thân thể tiếp xúc gần với mặt đất, Thiên Uyển Ngọc đặt nàng dựa vào gốc cây Lam Tinh Mộng.

Lam Tinh Mộng phối hợp rất tốt, vững vàng cố định hai cành cây bên người nàng, cành cây cong vào trong, thu lại thành hình vòng cung ôm lấy thân thể nàng, để nàng không bị nghiêng ngả đổ sang hai bên như cái lật đật.

Thiên Uyển Ngọc mỗi lần chỉ để nàng ngồi như vậy nửa canh giờ, hết nửa canh giờ liền sẽ trực tiếp lấy chăn đệm trải ra trên tấm chiếu, rồi nhẹ nhàng bế nàng đặt nằm xuống, còn chính mình ngồi ngay bên cạnh tu luyện, tu luyện khoảng một canh giờ, nàng sẽ mở mắt liếc nhìn tình huống của đối phương, nếu thấy người đã ngủ, nàng sẽ vươn tay thăm dò nhiệt độ quanh thân, lạnh liền đắp thêm một tầng chăn mỏng. Nếu thấy nàng còn mở mắt, sẽ ngồi bên trò chuyện với nàng đôi câu, đến khi đối phương khép mắt mới thôi.

Đông Phương Minh Huệ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, có một loại ảo giác như đang cắm trại giữa rừng hoang, nàng chớp mắt, sao trời lấp lánh trải rộng, ánh trăng sáng vằng vặc nhẹ nhàng rọi xuống đất, tựa như có thể ôm lấy cả thế gian.

Mấy ngày đầu, nàng còn buồn chán đếm sao, đột nhiên có một đêm, nàng phát hiện sao trên trời tựa như những tia linh lực rải rác trong cơ thể mình, đều tản mát khắp nơi. Nàng cẩn thận quan sát quỹ đạo sao trời, một bên vừa quan sát, một bên thử liên kết những tia linh lực rời rạc trong cơ thể, muốn hợp thành một mạch tuyến tựa như tinh đồ trên trời.

Thời gian ngủ vào ban đêm của nàng cũng được dùng hết vào việc tu luyện, nàng vừa bắt trước vừa nối tuyến, luyện dần luyện dần, đến một lúc nào đó, nàng bỗng cảm thấy bàn tay phải chính mình không còn cứng ngắc như trước, nàng thử cử động ngón tay, tuy còn chậm chạp, khó khăn, nhưng quả thật đã có thể nhúc nhích.

Với nàng đây là một bước tiến lớn, có được kết quả bước đầu, nàng càng thêm trân trọng từng thời khắc tu luyện vào ban đêm.

Đôi mắt Đông Phương Minh Huệ ánh lên tia sáng lấp lánh, Thiên Uyển Ngọc là người đầu tiên nhận ra biến hóa trong cảm xúc của đối phương, mấy ngày đầu nàng tỉnh lại, ánh mắt u tối, lòng cũng nguội lạnh như tro tàn.

“Cửu muội, có phải thấy thoải mái hơn một chút rồi không?”

Ánh mắt đối phương nói cho nàng biết, đối phương đã lần nữa nhen lên hy vọng, Thiên Uyển Ngọc dứt khoát không tu luyện một ngày, ngồi bên lặng lẽ nhìn nàng, phát hiện đối phương cả đêm không hề nhắm mắt, ánh mắt kia cứ dõi theo bầu trời sao,

Nàng cũng thử nằm xuống, ngước nhìn xem đối phương rốt cuộc đang nhìn gì.

Hôm sau nàng đến tàng thư các tra tìm các điển tịch liên quan đến phản phệ cùng những thư tịch viết về tinh không, lại còn đặc biệt thỉnh giáo viện trưởng đại nhân về những biến hóa trong mấy ngày gần đây của người nọ.

Bận rộn đến quên cả trời đất, cho đến khi một ngày Đông Phương Minh Huệ đột nhiên đặt một bình sứ chứa hỗn thiên đan trước mặt nàng.

Nhìn thấy chiếc bình quen thuộc, Thiên Uyển Ngọc sửng sốt, không có Thanh Mặc ở bên nhắc nhở, toàn bộ tâm trí nàng đều dồn vào việc làm sao để cửu muội mau chóng hồi phục như lúc trước, đã vô tình bỏ quên một số chuyện quan trọng, ánh sáng nơi thất thải thạch trong nhẫn không gian đã gần như tối mờ, điểm sáng le lói thoạt nhìn như sắp hoàn toàn biến mất.

Đông Phương Minh Huệ cứ thế nằm thẳng trên giường, hiện tại các ngón tay nàng đã có thể cử động, nàng dùng ngón tay trái cố gắng đẩy bình sứ về phía đối phương.

Nếu mọi việc không xảy ra ngoài ý muốn, giờ này khắc này, nàng lẽ ra nên cùng thất tỷ ở tại Tinh Linh tộc, đáng tiếc, theo lời Mộc Sinh, từ sau lần Lục Tinh liền mất tích, không rõ sống chết.

Còn nàng sau khi chịu phản phệ, tĩnh tâm lại mới phát hiện trong lòng còn chất chồng biết bao việc vẫn chưa kịp làm.

Hỗn thiên đan giờ giữ bên người nàng cũng không còn tác dụng, chi bằng để thất tỷ dùng nó, kéo dài thêm nửa năm thời gian.

Thiên Uyển Ngọc nắm chặt bình sứ, đổ viên hỗn thiên đan ra, một viên đan dược tròn trịa, chỉ là thiếu mất một góc nhỏ, nếu không nhìn kỹ thật khó nhận ra, nàng lại cẩn thận đặt nó trở vào bình, thì thấy đối phương đang cố sức dùng ngón tay nắm lấy vạt chăn dưới thân.

Đông Phương Minh Huệ hé môi, phát hiện bản thân đến một chữ đơn giản cũng không thể nói ra.

“Cửu muội, ngươi ngón tay có thể động.”

Thiên Uyển Ngọc mừng rỡ không thôi, liền siết chặt lấy tay nàng. Đông Phương Minh Huệ khẽ nhúc nhích ngón tay, giống như đang cào nhẹ lòng bàn tay nàng, tựa như đang đùa nghịch.

Ban đầu nàng còn tưởng đối phương đang giỡn, nhưng chẳng bao lâu, Thiên Uyển Ngọc nhận ra nàng đang viết chữ trong tay mình.

Đông Phương Minh Huệ viết đến ít nhất năm lần, nàng mới lĩnh hội được ý tứ kia.

“Ăn?”

“Muội muốn ta ăn nó sao?”

Đông Phương Minh Huệ chớp mắt, lại chớp mắt, lại chớp thêm lần nữa, ba lần chớp, ý tứ rõ ràng không thể nghi ngờ.

Thiên Uyển Ngọc vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, thuận thế cúi người tựa đầu lên cánh tay nàng, bật cười khẽ, tiếng cười kéo dài thật lâu, nàng đột ngột ngẩng đầu: “Cửu muội, có phải muội đã sớm biết ta thức tỉnh linh lực hệ ám rồi đúng không?”

Ánh mắt Đông Phương Minh Huệ khẽ dao động, theo bản năng làm bộ giả chết, ánh nhìn dại ra dán vào khoảng không phía trên, hàng mi run rẩy rõ ràng, ra sức giả vờ như chưa nghe thấy gì, cái gì cũng không biết.

Thiên Uyển Ngọc vốn chỉ thuận miệng dò hỏi, không ngờ đối phương lại có phản ứng sinh động đến thế, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, tâm tình càng thêm hoan hỉ.

Đối phương biết nàng đã thức tỉnh linh lực hệ ám, không hề sợ hãi, không có nửa phần trốn tránh, thậm chí còn một lòng vì nàng suy tính, được một người như thế, còn cầu chi hơn?

“Cửu muội, ta sẽ ăn, ngươi cứ yên tâm.”

Trước mặt nàng, Thiên Uyển Ngọc đem hỗn thiên đan nuốt vào bụng, nàng phải khéo léo che giấu thân phận, tận dụng thật tốt những tài nguyên phong phú của Hoàng Gia Học Viện, để khiến bản thân càng thêm cường đại.

Đông Phương Minh Huệ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng còn tưởng nữ chủ đại nhân biết được chân tướng sẽ nhân lúc nàng nằm bất động mà một chưởng đánh chết nàng, không ngờ lại chỉ là một phen kinh hồn mà thôi.

Có điều, nhìn Thiên Uyển Ngọc ngày đêm tận tâm chăm sóc, nàng cứ cảm thấy có chút gì đó không chân thực.

Vị thất tỷ năm xưa mỗi lần gặp nàng đều tỏ vẻ ghét bỏ, nay tựa hồ thật lòng tiếp nhận nàng rồi.

Chẳng lẽ nàng rốt cuộc đã cày xong độ hảo cảm?

Có được một viên định tâm hoàn, Đông Phương Minh Huệ đảo mắt mấy vòng, thầm nghĩ muốn thử xem giới hạn của nữ chủ đại nhân với nàng đến đâu…

Mang ý niệm này trong lòng, nàng càng nỗ lực tu luyện, nếu ôm được đùi vàng của nữ chủ đại nhân thật vững, tương lai phía trước nhất định sáng lạn vô biên.

Thiên Uyển Ngọc cũng nhận ra gần đây tâm tình đối phương đặc biệt tốt, tinh thần lẫn khí sắc đều khá lên từng ngày.

“Uyển Ngọc tỷ, ngươi có thư.”

Thiên Uyển Ngọc vừa rời khỏi dược tề viện, liền gặp Mộc Sinh, Mộc Sinh giơ tay, trong tay là phong thư.

Ánh mắt Thiên Uyển Ngọc thoáng trầm xuống, không ngoài dự đoán, hẳn là kết quả tra xét từ bên hoa hồng lâu phái người đến Đông Phương gia.

“Ngươi tự mình đưa đến?”

Mộc Sinh gật đầu: “Phải, ta muốn tiện thể xem thử tình huống của Minh Huệ thế nào, về việc Lục Tinh mất tích, viện phương cũng đã phái lão sư ra ngoài tìm kiếm, đồng thời gia tăng cảnh giới quanh Học Viện Hoàng Gia.”

Chuyện hôm kia đã được Thiên Uyển Ngọc đã báo lên trên, có liên quan đến tử khí, Học Viện Hoàng Gia cực kỳ coi trọng, kéo theo vụ Lục Tinh mất tích cùng thương thế nghiêm trọng của Minh Huệ cũng đặc biệt được lưu tâm hơn.

Dù gì cũng xảy ra quanh khu vực Học Viện, Hoàng Gia nếu là trong lãnh thổ Nguyệt Bạch đế quốc, phần lớn chuyện này sẽ do triều đình Nguyệt Bạch điều tra.

Bất quá nàng lại giấu đi mục đích chân chính của đối phương, tinh linh chi tâm. Bốn chữ này, nàng đã nghe không biết bao nhiêu lần, mượn cớ tra xét điển tịch về phản phệ, nàng cũng nhân đó lật xem một lượt thư mục liên quan đến tinh linh chi tâm.

“Đa tạ.” Thiên Uyển Ngọc nhận lấy phong thư, quả nhiên thấy ngay nét chữ của Lý Tĩnh, nàng tiện tay ném thư vào trong không gian giới chỉ, liếc mắt thấy Mộc Sinh vẫn chưa có ý rời đi, liền hỏi: “Mộc Sinh, ngươi muốn đến thăm cửu muội sao?”

“Đúng vậy.”

“Cửu muội đã có dấu hiệu khởi sắc, Ung Tinh cùng Nam Nam cũng ở đó, ngươi đến bồi nàng trò chuyện một lát đi.”

Mộc Sinh đi được vài bước, rồi lại xoay đầu, hỏi: “Uyển Ngọc tỷ, ngươi ra ngoài là có việc?”

“Điện chủ Lôi điện triệu kiến, ta phải đến đó một chuyến.”

Đại khái là vì chuyện tử khí hôm nọ, Cũng may trước đó Mộc Sinh đã thuật lại sơ lược những gì hắn chứng kiến hôm ấy, cộng thêm nàng cố tình che đậy, cơ bản đã đổi trắng thay đen thành, đội nhỏ của bọn họ chẳng may đụng trúng người của tử vong quân đoàn, không biết sao Lục Tinh và cửu muội lại vô tình va phải bọn chúng.

Sắc mặt Mộc Sinh khẽ động: “Uyển Ngọc tỷ, hay là để ta đi cùng ngươi?”

Hắn không ngốc, ngược lại còn cực kỳ thông minh, là Linh Sư hệ mộc, hắn có thể cảm ứng được tử khí, hôm đó rõ ràng hắn đã bị người kia bóp cổ, tử khí từ bàn tay đối phương xâm nhập vào trong thân thể hắn.

Ấy vậy mà khi tỉnh lại, hắn chẳng hề hấn gì, không chỉ vậy, hắn còn là người bị thương nhẹ nhất trong cả nhóm.

Minh Huệ trúng phản phệ, nằm liệt giường không thể mở miệng, Lục Tinh từ hôm đó liền bặt vô âm tín, còn Thiên Uyển Ngọc tỷ, kể từ khi trở về liền như phát cuồng mà tu luyện không ngừng nghỉ, xem ra lần này nàng bị đả kích không nhỏ.

Kết quả không một ai dính phải tử khí, chuyện này quả thật quá kỳ quái, hắn nghĩ mãi cũng không thông.

Mộc Sinh chỉ đành đem nghi hoặc chôn sâu tận đáy lòng, nửa chữ cũng không hé lộ cùng ai.

Bước vào Lôi điện, Thiên Uyển Ngọc lập tức cảm nhận được một cỗ uy áp linh lực cường đại đập thẳng vào người, suýt nữa khiến cả nàng và Mộc Sinh nghẹt thở.

Hai người khó khăn mới cất bước tiến vào trong, chỉ thấy không chỉ có điện chủ Lôi điện, mà cả tám đại điện chủ còn lại, cộng thêm viện trưởng dược tề viện và viện trưởng luyện đan viện cũng đều có mặt, duy chỉ vắng bóng người đứng đầu tối cao của Học Viện Hoàng Gia.

Trận thế lớn như thế, chẳng trách nàng có cảm giác toàn thân bị trấn áp đến độ không thể động đậy, Mộc Sinh vừa bước vào đã suýt quỳ rạp xuống, nếu không phải Thiên Uyển Ngọc kịp thời kéo hắn một cái, e rằng hắn đã dập đầu bái lạy sát đất trước mặt đám người này rồi.

Cũng chính trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, tia sáng cuối cùng trên thất thải thạch trong không gian giới chỉ của Thiên Uyển Ngọc cũng hoàn toàn tiêu tán, biến thành một khối đá thường không thể bình thường hơn.

Lưng nàng lập tức toát mồ hôi lạnh, nếu không nhờ cửu muội kiên quyết bắt nàng nuốt viên đan dược kia, hôm nay rất có thể nàng đã bị đám lão cổ hủ trước mặt nhìn ra dị thường, đến lúc đó hậu quả thực khó mà tưởng tượng nổi.

“Chẳng lẽ hai người các ngươi chính là số ít may mắn trốn thoát khỏi tay tử Linh Sư?” Viện trưởng luyện đan viện là một lão giả mắt nhỏ, lúc nheo lại trông càng thêm âm hiểm. Mà trùng hợp viện trưởng dược tề viện cũng là người mắt nhỏ, nhưng lại là một lão đầu phúc hậu tròn trịa, suốt ngày cười híp mắt thành một đường chỉ, hoàn toàn trái ngược với đối phương.

Nàng từng nghe cửu muội bát quái về hai lão đầu này, nay tận mắt so sánh, cán cân trong lòng lập tức nghiêng hẳn về một phía.

Còn chưa đợi Thiên Uyển Ngọc mở miệng, lão đầu béo đã trừng mắt quát: “Hừ, lão trư, ngươi nói chuyện cho cẩn thận! Lẽ nào ngươi đang nguyền rủa đồ đệ ta chết sao?”

Lão trư tức Viện trưởng luyện đan viện bật cười: “Khi nào thì ngươi thu nhận một đồ đệ vậy, sao ta chưa từng nghe đến?”

“Ta thu đồ đệ từ bao giờ thì cần phải qua ngươi phê chuẩn sao?”

Hai lão nhân lập tức lại tranh cãi không ngừng. Thiên Uyển Ngọc mặt không đổi sắc đứng yên một bên, bất quá trong lòng thì âm thầm ghi nhớ từng lời mà Tư Đồ Hồng Anh vừa nói.

Nguyên lai đối phương đối tốt với cửu muội là có ý thu đồ đệ, nay lại còn trực tiếp thừa nhận trước mặt bao người, đợi đến khi cửu muội khôi phục, tám phần là sẽ chính thức bái sư.

Nghĩ đến việc cửu muội sau này có cả dược tề viện làm hậu thuẫn, Thiên Uyển Ngọc càng nhìn lão đầu béo kia càng thuận mắt.

“Khụ khụ, dược lão, đan lão, hôm nay mời hai vị đến là để điều tra chuyện tử Linh Sư.”

Đường chủ lôi điện rốt cuộc cũng mở miệng, cắt ngang cuộc tranh cãi, chuyện hai người này cứ gặp nhau là cãi nhau đã chẳng còn xa lạ gì, mỗi khi trong viện có đại sự, hai lão gần trăm tuổi này thể nào cũng tranh luận không ngớt, đối mắt nhìn nhau liền thấy ngứa.

Việc dược tề viện và luyện đan viện bất hòa, toàn Học Viện Hoàng Gia đều đã biết rõ như lòng bàn tay.

Mọi người chỉ liếc mắt nhìn nhau, cùng cười trừ.

“Được rồi, nể mặt lão lôi, ta tạm thời không so đo với ngươi.” Tư Đồ Hồng Anh hừ nhẹ một tiếng, tuy chán ghét đám luyện đan sư, nhưng khi bàn đến đại cục, lại chưa từng hồ đồ.

“Lần trước hình như các ngươi đã tra hỏi qua rồi, hôm nay lại gọi hai tiểu oa nhi đến đây là có chuyện gì?”

Mộc Sinh và Thiên Uyển Ngọc thường lui tới tiểu viện của Minh Huệ, lâu dần Tư Đồ Hồng Anh cũng có chút quen thuộc với hai tiểu oa nhi này, lại thêm mối giao tình với Minh Huệ, tự nhiên cũng muốn ra mặt chống lưng cho hai đứa nhỏ một chút.

“Là thế này,” Đường chủ lôi điện mở lời, “lời các ngươi nói lần trước chúng ta có đôi chút nghi ngờ, hôm nay mời các ngươi tới là muốn làm rõ một số điểm.” Lẽ ra đường chủ lôi điện có thể lặng lẽ triệu kiến Thiên Uyển Ngọc, bất quá vì việc này hệ trọng, lại liên quan đến các đệ tử của những điện khác cùng dược tề viện, hắn đành đẩy chuyện này lên làm sự vụ tối cấp của Học Viện Hoàng Gia, hòng thu hút sự chú ý và tránh rắc rối.

“Lần trước, ta nhớ Thiên Uyển Ngọc có nói, các ngươi tình cờ gặp phải một đội tử Linh Sư, mà bọn chúng định bắt Minh Huệ và Lục Tinh đi?”

“Đường chủ, đúng là như thế.” Thiên Uyển Ngọc mặt không đổi sắc, thản nhiên đáp lời, “Hôm đó đúng lúc tới phiên Minh Huệ và Lục Tinh ra ngoài nhặt nhánh cây khô, đó là quy định sẵn từ lúc trở về từ Nguyệt Bạch đế quốc, lúc ta đến nơi, không thấy tung tích Lục Tinh đâu, chỉ thấy cửu muội phát tín cầu cứu.”

“Cửu muội ngươi đã từng bị bắt, tại sao trên người lại không có lấy một tia tử khí? Ai cũng biết tử Linh Sư tinh thông nhất là phát tán tử khí, có kẻ còn toàn thân nhiễm tử khí, người thường chỉ cần chạm vào là chết, một tiểu dược sư tay trói gà không chặt như nàng, sao có thể không bị nhiễm chút nào?” Đan lão gằn giọng chất vấn, ngữ khí sắc bén như từng đợt bức bách, không để Thiên Uyển Ngọc đáp lời, lại nói: “Chẳng lẽ cửu muội của ngươi vốn là Linh Sư hệ ám, che giấu thân phận, còn chuyện ngươi thấy đối phương muốn bắt nàng, thực chất chỉ là màn kịch mà hai bên cùng diễn?”

“Lão trư, ngươi đừng vội nói hưu nói vượn!”

Tư Đồ Hồng Anh giận đến nỗi râu tóc dựng ngược, thiếu chút nữa lao lên động thủ, nếu không nhờ các vị đường chủ khác ra sức can ngăn, e là nơi này đã sớm loạn thành một đống.

Thiên Uyển Ngọc mím môi, trong mắt hiện lên tia bất mãn, nói xấu dược tề viện thì thôi, nhưng bôi nhọ cửu muội, nàng tuyệt không cho phép.

“Ngươi phản ứng dữ dội như vậy, chẳng lẽ trong lòng có quỷ?”

Ngay khi trở về, chuyện đầu tiên Thiên Uyển Ngọc làm chính là tìm lão đầu béo nhờ giúp đỡ, bởi cửu muội vô duyên vô cớ rơi vào hôn mê, khiến nàng vô cùng lo lắng.

Tư Đồ Hồng Anh bỗng nhiên chấn động, đẩy bật những người can ngăn ra, xoay người nói với lão lôi của lôi điện: “Chuyện vì sao đồ đệ của ta không nhiễm tử khí, ta chỉ nói riêng với một mình ngươi, việc này liên quan đến tồn vong của Học Viện Hoàng Gia chúng ta, ta không muốn có quá nhiều người biết, kính xin ngươi giữ kín.”

Thiên Uyển Ngọc ngẩng đầu nhìn hai người tiến lại gần nhau, sau khi kết giới được dựng lên, Tư Đồ Hồng Anh mới hơi nghiêng người, chắn tầm mắt mọi người, cúi đầu thì thầm một phen.

Sắc mặt Đường chủ lôi điện lập tức đại biến, lộ vẻ cực kỳ chấn động: “Thật sao?”

Tư Đồ Hồng Anh gật đầu, trong mắt hiện rõ sự bất đắc dĩ, muốn giữ thanh danh trong sạch cho đồ đệ cũng chỉ đành liều một phen.

Bất quá món nợ này, hắn nhất định sẽ tính lên đầu lão trư kia.

“Chư vị đường chủ còn điều gì nghi vấn nữa không?”

Thiên Uyển Ngọc đảo mắt nhìn qua đám người, đại khái là vì trước đó bọn họ chưa từng nhắc đến chuyện Tình Hoa, mới khiến mọi người sinh lòng nghi ngờ.

“Được rồi, mọi khúc mắc vừa rồi dược lão đã giải thích rõ ràng với ta, việc này đến đây tạm kết, Thiên Uyển Ngọc Mộc Sinh, hai ngươi lui xuống đi.” Lão lôi phất tay, ra hiệu cho hai người rời đi.

Thiên Uyển Ngọc khẽ gật đầu, kéo tay Mộc Sinh rời khỏi sảnh đường.

Vừa ra khỏi cửa, Mộc Sinh liền loạng choạng một bước, Thiên Uyển Ngọc nhanh tay nắm lấy cổ tay hắn, thấp giọng nói: “Sớm biết vậy đã để ngươi ở lại tiểu viện chăm sóc cửu muội rồi.”

Mộc Sinh cười khổ, vẫn còn chút hồn vía chưa về kịp: “Vừa nãy giống như bị người ta nhìn thấu, linh lực bị uy áp đè ép đến mức không thể nhúc nhích nổi.”

“Uyển Ngọc tỷ, ngươi nói xem, Tư Đồ viện trưởng rốt cuộc đã nói gì với lão lôi?”

Vấn đề mà các vị đường chủ vừa nãy băn khoăn, cũng chính là điều mà hắn trăm mối vẫn không thể nghĩ thông. Nhất là lúc bị lão lôi hỏi đến, hắn suýt chút nữa quỳ luôn tại chỗ.

Thiên Uyển Ngọc liếc hắn một cái, “Trước kia Tư Đồ viện trưởng từng giao cho chúng ta một nhiệm vụ, bảo đến tử vong cốc hái một loại linh dược, loại dược này có thể kháng lại tử khí. Ta đoán, lúc nãy viện trưởng chính là đem việc này nói với lôi lão.”

Bất quá chuyện gieo trồng Tình Hoa quả thực là cơ mật tối cao, nếu để người ngoài biết được, chẳng những hại đến cửu muội, còn khiến dược tề viện lâm vào thế bất lợi trăm đường.

Thiên Uyển Ngọc vẫn luôn tin tưởng Tư Đồ viện trưởng, nhưng đối với lão nhân bên luyện đan viện kia lại chẳng có chút hảo cảm nào. Đối phương vậy mà chẳng phân trắng đen, ngang nhiên hắt cả chậu nước bẩn lên người cửu muội.

“Uyển Ngọc tỷ…” Mộc Sinh thấy ánh mắt nàng lướt qua một tia lãnh ý, không nhịn được khẽ gọi.

“Ngươi hôm nay cũng bị kinh hãi rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút.”

“…Được.”

Thiên Uyển Ngọc trở về tiểu viện, cũng không vội đến xem tình hình của cửu muội, mà bước vào phòng chính mình trước, lặng lẽ lấy phong thư cất trong không gian giới chỉ ra.

Trước đó nàng từng lấy danh nghĩa cửu muội viết một bức thư gửi về Đông Phương gia, nhưng đợi suốt hai tháng vẫn không thấy hồi âm, bất đắc dĩ nàng mới nhờ hoa hồng lâu tra xét tình hình bên Đông Phương gia một phen.

Thiên Uyển Ngọc mở ra liếc nhìn sơ qua nội dung, chỉ tám chữ, sắc mặt liền khẽ biến, sau đó nàng không chần chừ mà đem thư đốt sạch không sót một mảnh.

Nàng thần sắc phức tạp ngồi lặng trong phòng hồi lâu, thay y phục, chỉnh lại sắc mặt, mãi đến khi nụ cười trở lại trên môi mới chậm rãi đi qua phòng bên.

“Uyển Ngọc về sớm vậy?”

Lúc này Nam Nam đang đọc sách cho Đông Phương Minh Huệ nghe, vừa nghe tiếng cửa mở liền theo bản năng ngừng lại.

“Vất vả cho các ngươi rồi.”

Thiên Uyển Ngọc sợ cửu muội một mình nhàm chán, cố ý căn dặn Nam Nam và Ung Tinh rảnh rỗi thì thường xuyên ghé tiểu viện.

Về phần Nam Phi, lúc cửu muội mới hôn mê tháng đầu còn có đến vài lần, nhưng sau khi bị Thiên Uyển Ngọc ngăn một lần, cũng chẳng thấy bóng dáng nữa.

Nàng cũng không để tâm hắn đi đâu, tâm tư nàng hiện giờ chỉ còn mỗi một việc, làm sao để cửu muội sớm tỉnh lại.

Ung Tinh và Nam Nam thấy nàng trở về, cũng không quấy rầy lâu, nhanh chóng cáo từ rời đi.

Thiên Uyển Ngọc ôm người từ trong phòng ra, nhẹ nhàng đặt xuống ghế mây trong sân nhỏ, cái ghế này là nàng tốn chút tâm tư đan từ dây leo từng nhánh một, có thể để người nằm nửa ngồi nửa dựa vô cùng êm ái.

“Cửu muội, ngươi phải mau chóng khỏe lại.”

Thời gian hẹn với Huyền Châu đã gần kề, mà tình hình của đối phương vẫn mịt mờ không rõ, khiến lòng Thiên Uyển Ngọc rối như tơ vò.

Nàng rất lo, nếu mình rời đi, cửu muội phải làm sao? Liệu có ai thật lòng chăm sóc được cho nàng không?

Câu trả lời tất nhiên là không.

Huống hồ với tình huống hiện tại, Tư Đồ viện trưởng cũng tuyệt đối sẽ không cho phép nàng mang người rời đi.

Đông Phương Minh Huệ khẽ giật giật mí mắt, trong lòng cũng nóng nảy chẳng kém, nàng cũng muốn mau khỏe lại, còn có ước hẹn với đạo tặc quái thủ bên kia, đợi họ đến Tuyết Đô, nàng còn định khoản đãi một phen.

Kết quả giờ lại thành ra nửa sống nửa chết, ngay cả một câu truyền tin cũng không làm nổi.

Huống hồ lời hứa này kéo dài tận ba tháng.

“Cửu muội, học viện sắp tới sẽ tổ chức khảo hạch cuối năm, sau đó là kỳ lịch luyện kéo dài hai tháng, ngươi nhất định phải tỉnh dậy trước lúc ấy.”

Thiên Uyển Ngọc từ sớm đã hoạch định sẵn hành trình lịch luyện, trong lòng còn toan tính dẫn theo cửu muội cùng nhau rèn luyện.

Đông Phương Minh Huệ chớp mắt hai cái, nàng đã dần cảm nhận được quy luật biến động của tinh vực, nếu thuận lợi vượt qua, tu vi sẽ tăng vọt không nhỏ.

Giải phong ấn, mượn lực phong ấn, thứ này quả thật chẳng khác nào ăn đan dược bí truyền, linh lực bạo tăng trong thoáng chốc, xong rồi tất sẽ có phản phệ, mà khác nhau ở chỗ: có người mãi mãi kẹt ở cảnh giới cũ, có người lại có thể nhân cơ hội mà đột phá.

Từ ngày xuyên đến thế giới này, Đông Phương Minh Huệ cảm thấy hết thảy mọi việc đều như bị nguyền rủa, có lẽ là do trong nguyên bản nàng chỉ là một pháo hôi nhỏ bé, chết quá sớm, còn hiện tại, nàng lần lượt phá nát kịch bản, trong vở diễn vốn không có nàng, lại cứng rắn chen ra một vai diễn, nên mới bị thần kịch bản ngó tới, để nàng lần lượt thoát khỏi tử kiếp?

“Ngươi cứ nhìn ta như vậy, ta liền xem như ngươi đã đồng ý.” Nếu không phải hiện giờ đối phương còn chưa thể cử động, nàng hận không thể cúi người xuống mà hôn nàng một cái.

Đông Phương Minh Huệ nhịn không được trừng mắt liếc một cái, nữ chủ đại nhân thế mà cũng bắt đầu chơi xấu, cứ như đang ỷ vào việc nàng không thể mở miệng nói lời nào mà khi dễ.

Cuối năm khảo hạch đã gần kề, điều đó cũng có nghĩa nhóm tân sinh sắp trở thành đệ tử năm thứ nhất chính thức, mà Hoàng Gia Học Biện cũng sẽ khởi động đợt chiêu sinh mới thường niên.

Tình huống bên ngoài thế nào, Đông Phương Minh Huệ không rõ, nhưng mỗi lần Nam Nam và Ung Tinh đến thăm, đều sẽ tranh thủ nói mấy câu với nàng, cho dù biết rõ nàng không thể hồi đáp, các nàng vẫn kiên trì kể lại vài tin tức nhỏ trong học viện cho nàng nghe.

Mỗi khi đêm xuống, nàng không ngơi nghỉ mà chăm chỉ tu luyện. Tình Hoa, Lam Tinh Mộng, và cả nữ chủ đại nhân cũng đều thay phiên thủ hộ bên cạnh nàng, nhưng khoảng thời gian này luôn trôi qua rất nhanh.

Chớp mắt đã hơn một tháng, kỳ khảo hạch cuối năm đã gần kề, mọi người đều trở nên bận rộn, Nam Nam lo luyện đan, Ung Tinh phải chuẩn bị linh dược cho các luyện dược sư, ngay cả Thiên Uyển Ngọc cũng bắt đầu khẩn trương ôn luyện cho kỳ khảo hạch.

Dù không ai nói thẳng ra, Đông Phương Minh Huệ vẫn cảm nhận được, mỗi lần họ đến thăm nàng đều vội vã như đã hẹn giờ sẵn, Nam Nam vừa đi được hai canh giờ, Ung Tinh liền đến thay ca, Ung Tinh sắp rời đi, Mộc Sinh lại tới, vừa luyện kỹ năng vừa ở lại trò chuyện cùng nàng, mãi đến khi nữ chủ đại nhân trở về.

Đông Phương Minh Huệ nếu có thể nói được, sớm đã mở miệng bảo bọn họ đừng tới, đã không có thời gian, còn cố gắng chia nhau đến thăm nàng, chẳng khác nào vì nàng mà lãng phí công sức.

Nàng giống như trở thành gánh nặng kéo chân bọn họ lại.

Cho dù bận rộn đến thế, Thiên Uyển Ngọc vẫn nhạy bén nhận ra cảm xúc của đối phương có gì đó không đúng, tựa như có chút không vui.

“Cửu muội, sao thế?”

Đông Phương Minh Huệ hiếm khi cố chấp như vậy, không trả lời lời nàng, chỉ lặng lẽ trợn to mắt, chăm chăm nhìn lên trần nhà.

Đối phương hiếm khi tỏ thái độ, Thiên Uyển Ngọc lại mím môi cười, nàng chỉ mong Minh Huệ có thể nổi giận với mình như vậy, còn hơn là một mực lấy lòng, nhẫn nhịn như trước đây.

“Cửu muội, lại chờ thêm vài ngày, mấy ngày thì tốt rồi” Thiên Uyển Ngọc nắm lấy tay nàng, siết chặt, đưa lên môi khẽ cắn một cái.

Trước kia có lẽ vì toàn thân không có cảm giác, cho nên mặc đối phương nghịch ngợm tay chân ra sao cũng không sao cả, nhưng từ sau khi hai tay có thể cử động được, cái cắn khẽ này của đối phương chẳng khác nào có luồng điện chạy thẳng vào tim, tê dại, ngưa ngứa, khiến nhịp tim cũng trở nên hỗn loạn.

Đông Phương Minh Huệ mặt đỏ bừng, đỏ tới tận vành tai, nàng khẽ giật tay lại, nào ngờ đối phương lại càng nắm chặt hơn.

Đến ngày khảo hạch, tiểu viện vắng lặng không một tiếng động, Đông Phương Minh Huệ một mình nằm trên giường, hai tay khẽ động, lại tiếp tục dời chân, từng tấc từng tấc dịch chuyển, cho đến khi nàng cảm nhận được mép giường chạm vào chân.

Nàng thử trước với chân trái, cố gắng để đầu ngón chân có thể chạm đất, sau đó mới dời chân phải, động tác chậm chạp vô cùng.

Có lẽ do thân thể vẫn chưa thể phối hợp linh hoạt, chân phải còn chưa kịp đặt xuống đất thì cả người nàng đã “bịch” một tiếng, lăn thẳng xuống giường.

“Nương thân!” Vô Nha đang giữ cửa trong viện, nghe thấy động tĩnh liền vội vã chạy vào, thấy Đông Phương Minh Huệ ngã trên mặt đất, liền nhào tới liếm liếm mặt nàng.

Đông Phương Minh Huệ cười khẽ, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mượn lực hai tay cố gắng lật người.

“Quả nhiên, vẫn là quá nóng vội.”

Nàng cứ thế nằm dưới đất, nhắm mắt lại bắt đầu vận công tu luyện, dùng linh lực không ngừng cọ rửa các huyệt đạo dưới chân.

Nàng dần ngộ ra một đạo lý, tay có thể linh hoạt trước là vì các huyệt đạo nơi tay từng được cọ rửa qua một lần. Còn dưới chân huyệt đạo vẫn chưa khai mở, nàng có một loại trực giác, điều này có liên quan đến phương pháp tu luyện mà Tiểu Sắc từng nhắc đến, chỉ khi 600 mấy huyệt đạo trên toàn thân đều được khai thông, nàng mới có thể thật sự đứng dậy được lần nữa.

Sau khi lĩnh ngộ điểm này, nàng càng không ngừng nghỉ bắt đầu tập trung tu luyện.

Nàng nhắm mắt lại, ý thức dần chìm sâu vào nội thể.

Khi Thiên Uyển Ngọc trở về, vừa bước vào đã thấy đối phương nằm dưới đất, Vô Nha thì nằm úp sát bên cạnh nàng không rời.

Nàng giật mình, gọi đối phương thế nào cũng không tỉnh. Cuối cùng vội vàng mời Tư Đồ viện trưởng đến xem.

“Không có việc gì, nàng hẳn là đang tu luyện, đừng quấy rầy.”

Tu luyện?

Thiên Uyển Ngọc lúc này mới nhẹ nhõm thở phào, tiễn viện trưởng rời đi, nàng lặng lẽ ngồi xuống mép giường, ánh mắt dịu dàng không rời người dưới đất.

Đêm đến sẽ ôm người ra ngoài, đặt giữa linh thảo linh dược đang sinh trưởng tốt.

Tình cảnh này kéo dài suốt một tuần lễ.

Thẳng đến một ngày nọ, Đông Phương Minh Huệ đột nhiên mở mắt, đầu tiên là nhìn thấy sao trờ đầy trời, sau đó mới phát hiện nữ chủ đại nhân đang lặng lẽ ngồi bên cạnh, cũng đang nhập định tu luyện.

Nàng thử nâng tay lên động đậy, rồi lại thử nhấc chân đạp nhẹ, sau đó nàng đột nhiên bật người đứng lên.

Động tác quá bất ngờ khiến nữ chủ đại nhân bên cạnh cũng bị kinh động, lập tức mở mắt.

Thiên Uyển Ngọc vừa mở mắt đã thấy đối phương đứng trước mặt nàng, trên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt.

“Thất tỷ.”

Thanh âm hơi trầm, lại khàn khàn, mang theo chút khô cạn vì lâu ngày chưa nói.

Đông Phương Minh Huệ thoáng ngẩn người, còn tưởng tai mình có vấn đề, nhưng nhớ tới việc bản thân đã mấy tháng không mở miệng, trong lòng cũng nhanh chóng bình ổn lại.

“Cửu muội.”

Trong mắt Thiên Uyển Ngọc ánh lên nụ cười, cảm xúc thoáng chấn động, nàng lập tức đứng dậy, dang tay ôm chặt người vào lòng.

Đông Phương Minh Huệ có chút lúng túng, đẩy ra cũng không phải, mà không đẩy thì cũng ngại.

“Thất tỷ, ta khỏe rồi.”

Thiên Uyển Ngọc vẫn không buông tay, chỉ ôm chặt đôi phương hơn, người kia đột nhiên đứng trước mặt mình, mỉm cười nhìn nàng, khiến nàng có cảm giác không chân thực, duy chỉ có cái ôm ấm áp này mới chứng minh đây không phải là giấc mộng.

“Ngươi cuối cùng cũng khỏe lại…”

Đông Phương Minh Huệ nhẹ nhàng gật đầu, không chỉ khỏe, linh lực từng bị tổn hao trước đó cũng hoàn toàn khôi phục.

Nàng, vẫn là một nhất giai đại Linh Sư.

“Thất tỷ, ta có thể cùng ngươi xuất môn lịch luyện rồi.”

Thiên Uyển Ngọc gật đầu, nét cười càng thêm dịu dàng: “Được, vậy hai ngày nữa chúng ta xuất phát., ngày mai ngươi đến gặp viện trưởng, bàn giao lại mọi việc một chút.”

Thiên Uyển Ngọc sau đó lại một lần nữa nhắc lại lời dặn dò về việc phải nói thế nào cho trọn vẹn với viện trưởng, cẩn thận từng câu, từng chữ, sợ đối phương sơ suất mà để lộ sơ hở.

Đông Phương Minh Huệ gật đầu không do dự, thậm chí không hỏi vì sao phải làm vậy.

Chính sự tin tưởng vô điều kiện này khiến tim Thiên Uyển Ngọc bất giác đập nhanh hơn, nơi đáy mắt nàng thoáng qua một tia nóng bỏng mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra.

“Thất tỷ, Lục Tinh vẫn chưa có tin gì sao?”

“Ừ, ta sau khi trở về từng dẫn theo mấy vị trưởng lão của học viện đến địa điểm ngày hôm đó, chia ra tìm kiếm bốn hướng, đáng tiếc, mọi dấu vết đều bị người cố tình xóa bỏ, chúng ta không thể lần theo được tung tích của hắn.”

Khả năng lớn nhất chính là bị tử Linh Sư mang về bản doanh của bọn họ.

Đông Phương Minh Huệ khẽ nhíu mày, nếu vương tử của tộc Tinh Linh thật sự mất mạng, vậy kịch bản thứ ba sau này phải đi thế nào?

“Đừng lo, nói không chừng Lục Tinh là người có thiên mệnh, tất hữu kỳ phúc.”

“Chỉ mong là vậy…”

Nàng cũng mong hào quang nam chính có thể phủ lên đầu Lục Tinh một chút, bằng không, kế hoạch đến Tinh Linh tộc lấy linh tuyền của nàng liền tan thành bọt nước, mà thế lực sau này của nữ chủ đại nhân thì biết tính sao?

Nghĩ đến đây, Đông Phương Minh Huệ càng thêm chán ghét đám tử Linh Sư từ trên trời giáng xuống kia, không biết chúng lấy đâu ra cái ý nghĩ rằng tinh linh chi tâm đang ở trên người nàng?

“Thất tỷ, về chuyện tinh linh chi tâm…”

Nàng từ trong không gian lấy ra một vật, lấp lánh ánh sáng xanh biếc, nhìn kỹ một chút liền biết không phải là bảo vật gì ghê gớm, trước đó nàng từng dùng thứ này để lừa đám người kia, “Bọn họ rõ ràng chẳng biết tinh linh chi tâm thật sự trông thế nào, vậy thì dựa vào đâu mà xác định nó ở trên người muội?”

Đây là điều nàng nghĩ mãi không thông mấy tháng qua.

Tinh linh chi tâm không phải là thánh vật của Tinh Linh tộc sao? Nếu muốn đoạt thì nên tới Tinh Linh tộc mà đoạt.

Nhưng nhìn điệu bộ lúc đầu của đám người kia, rõ ràng là nhắm thẳng vào nàng, Lục Tinh thân phận vương tử kia chỉ là tiện thể mà thôi.

Thiên Uyển Ngọc đưa tay cầm lấy món đồ nàng đưa, nhẹ giọng nói: “Chuyện tinh linh chi tâm, tám phần là nhận lầm người, ngươi vừa mới hồi phục, đừng nghĩ nhiều, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, được không?”

“…Được.”

Sau khi tiễn đối phương vào phòng nghỉ, Thiên Uyển Ngọc lại đứng trong viện trầm mặc bước qua bước lại, làm thế nào cũng không ngủ được. Nàng cúi đầu nhìn vật đang cầm trên tay, lấp lánh ánh sáng xanh dịu, tựa hồ vô hại, “Nhận nhầm?” nàng nhếch môi, trong lòng cười lạnh, nếu thật sự chỉ là nhận nhầm, vì sao trong ký ức của Mộ Dung Thanh Y, đám người kia lại xác định rõ ràng mục tiêu là cửu muội? Còn cả tình báo mà Lý Tĩnh gửi đến, mọi chi tiết đều trùng khít, chẳng hề có một khe hở.

Đối phương, từ đầu đến cuối đều nhắm vào cửu muội.

Cửu muội và tinh linh chi tâm nhất định có liên hệ, chẳng qua hiện tại nàng vẫn chưa tìm ra mà thôi, vô luận là thế nào, nàng cũng tuyệt đối không để người khác đắc thủ!

Thiên Uyển Ngọc khẽ siết tay, kết quả món đồ lấp lánh kia không hề tổn hao chút nào, khiến nàng càng thêm hứng thú.

Suốt một đêm nghiên cứu cũng không có kết quả, nếu Thanh Mặc không đang bế quan, có khi sẽ biết đây là vật gì.

Quả nhiên, bảo vật mà Trư Tiên thô ráp kia giấu đi đúng là không đơn giản.

Hôm sau, Đông Phương Minh Huệ lần lượt đến gặp viện trưởng, lại gặp gỡ cả nhóm người  Ung Tinh, Nam Nam, đem mọi việc thu xếp ổn thỏa.

Xong xuôi tất cả, nàng cùng nữ chủ đại nhân liền tay không rời khỏi Hoàng Gia Học Viện.

“Thất tỷ, chúng ta cần ở lại Tuyết Đô thêm một đêm.” Đông Phương Minh Huệ quay đầu lại, nhàn nhạt nói, đồng thời thuật lại chuyện đã hẹn trước với đạo tặc quái thủ kia.

Vừa mới bước ra khỏi Hoàng Gia Học Viện, Đông Phương Minh Huệ đã nhìn thấy ký hiệu mà đạo tặc quái thủ để lại trên tường.

“Muốn ta đi cùng không?” Thiên Uyển Ngọc mở miệng, giọng mang theo vài phần không yên tâm, tuy đối phương là sư phụ của Huyền Châu, nhưng nàng chưa từng gặp qua, vẫn thấy lo.

Đông Phương Minh Huệ lắc lắc đầu, “Bọn họ không gặp người ngoài, chẳng bằng ủy khuất thất tỷ chờ ta bên ngoài một lát.”

Hai người đạt được thỏa thuận, Đông Phương Minh Huệ liền men theo ký hiệu mà đạo tặc quái thủ để lại, đi tới một tiểu viện hẻo lánh trong Tuyết Thành.

Theo đúng quy ước từ trước, nàng gõ cửa chín cái theo tiết tấu đặc biệt.

Gõ xong, nàng đứng chờ bên ngoài suốt một nén nhang, mới thấy có người ra mở cửa. Là tiểu đệ tử cao nhất trong đám nhóc con.

Vừa thấy nàng, đối phương liền nhào tới kéo vào trong, “Tiểu sư muội, ngươi sao giờ mới đến.”

Đông Phương Minh Huệ: “......”

Bị một tên nhóc con gọi là "tiểu sư muội", nàng có cảm giác như bị thiên lôi bổ trúng đỉnh đầu. Càng đáng giận hơn, rất nhanh sau đó cả một đám nhóc con nối đuôi nhau chạy ra, đồng loạt hô lên: “Tiểu sư muội tới rồi!”

Ngay cả Tiểu Mậu đứa nhỏ tuổi nhất cũng ôm chặt lấy chân nàng, mắt long lanh: “Tiểu sư muội, sư phụ đợi ngươi thật lâu.”

Nàng dở khóc dở cười, đem Tiểu Mậu ôm lên, nhíu mày liếc nó một cái, “Ngay cả ngươi cũng gọi ta là tiểu sư muội?”

Tiểu Mậu không hề sợ, còn bắt chước điệu bộ của nàng, giọng non nớt vang lên: “Đúng vậy! Sư phụ nói, ngươi vào cửa sau cùng, đương nhiên là tiểu sư muội.”

…Hảo hảo hảo, rất tốt.

Nàng nhẹ nhàng véo má đối phương một cái, “Dẫn ta đi gặp sư phụ.”

Vừa vào phòng, Tiểu Mậu liền ngoan ngoãn lui ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.

Đạo tặc quái thủ nhìn nàng một cái, trầm giọng: “Xảy ra chuyện?”

Đông Phương Minh Huệ hơi ngượng ngùng, rõ ràng ban đầu là nàng định đến chào hỏi mời trà tiếp đãi bọn họ, kết quả lại để mọi người chờ suông.

Nàng khẽ gật đầu: “Trên đường về bị phục kích bởi một nhóm hắc y nhân, trọng thương, nằm liệt suốt ba tháng.”

Chỉ một câu đơn giản, đạo tặc quái thủ lại nghe ra được trong đó có bao nhiêu hung hiểm, hắn liếc mắt đánh giá đối phương, khí tức rõ ràng đã thay đổi, thậm chí còn mạnh hơn cả lúc còn ở Nguyệt Bạch đế quốc.

“Khó trách.”

Khi hắn vừa đặt chân tới Tuyết Đô, đã cho tiểu Lộ để lại ký hiệu khắp các con đường, nhưng đợi mãi, vẫn chẳng thấy người đâu.

“Thực xin lỗi, để người đợi lâu. Lần này ta đến là để cáo biệt, ta sắp ra ngoài lịch luyện, chuyện vừa rồi khiến ta nhận ra bản thân còn rất nhiều thiếu sót, chỉ có lịch luyện mới giúp ta trưởng thành, mới có thể ngộ ra những điều ngươi từng truyền dạy.”

Đạo tặc quái thủ nhìn nàng thật lâu, “Nếu đã quyết, ta cũng không giữ lại, ngươi ra ngoài chắc hẳn không có gì phòng thân, vậy ta tặng ngươi một bộ bảo vật của ta, hy vọng ngươi dùng cho tốt.”

Vừa dứt lời, tay Đông Phương Minh Huệ liền nặng trĩu, trong tay đã có thêm một bộ ám khí, là mai hoa đinh, một hộp đủ 36 cây, mỗi cây một kiểu, tinh xảo dị thường.

“Thứ này, quá quý trọng, ta không thể nhận.”

Cho tới giờ, nàng chưa chính thức bái sư, cũng chưa làm gì cho người ta, sao có thể nhận đại lễ thế này?

Đạo tặc quái thủ không cho từ chối, dứt khoát nhét lại vào ngực nàng, “Đây là mai hoa đinh, chế theo 36 thế nở của hoa mai, mỗi cây đều tẩm độc, nếu thật sự muốn cảm tạ ta, vậy sau khi trở về liền bái ta làm sư phụ, mỗi ngày dành ba canh giờ học đạo trộm cùng ta.”

“Sau khi trở về, nhất định sẽ bái sư, nhưng thứ này, ta vẫn không thể nhận.”

Đông Phương Minh Huệ đặt lại hộp ám khí lên bàn, cúi người thi lễ, xem như nhận tâm ý của đối phương.

“Tiểu sư muội đã đi nhanh như vậy sao?”

“Lần sau khi nào muội lại tới?”

“Tiểu sư muội!” Tiểu Mậu một lần nữa ôm chặt lấy chân nàng, ngửa mặt lên, giọng non nớt vang vọng: “Ngươi có thể ở lại tập luyện cùng bọn ta không?”

Đông Phương Minh Huệ nhịn không được ngồi xổm xuống, vươn tay nhéo má hắn, cười nhẹ: “Đợi ta hai tháng, lúc đó sẽ đến bồi các ngươi luyện công, được không?”

Tiểu Mậu quay lại nhìn các sư huynh, bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nhưng ngươi không được quên, chúng ta móc ngoéo đi!”

Đông Phương Minh Huệ nhanh chóng rời đi, lúc quay đầu nhìn lại tiểu viện, nàng không nhịn được mà bật cười, khẽ lắc đầu.

Bị một đám tiểu hài gọi là "tiểu sư muội", cái cảm giác vừa chua vừa sảng này là sao thế nhỉ?

“Xong rồi?”

“Ừm, thất tỷ, chúng ta đi thôi.”

Thiên Uyển Ngọc nắm tay nàng, nhẹ nhàng kéo vật gì đó ra khỏi lòng nàng: “Đây là cái gì?”

Đông Phương Minh Huệ cúi đầu nhìn 36 cây mai hoa đinh vẫn nguyên vẹn nằm trong hộp: “Kỳ quái, chẳng phải ta đã đặt lại trên bàn rồi sao?”

Thiên Uyển Ngọc thấy nàng một mặt ngơ ngác, bật cười: “Không hổ là đạo tặc quái thủ.”

Đông Phương Minh Huệ cẩn thận nhớ lại, lúc nàng ra cửa, đúng là không cầm theo, trên đường cũng không ai tiếp cận nàng ngoại trừ một người — Tiểu Mậu.

“…Trời ạ.”

Nàng thế mà lại bại trong tay một đứa nhóc.

Thiên Uyển Ngọc thấy bộ dạng nàng như sắp trời sập, khẽ an ủi: “Sau này ngươi cũng sẽ có thủ đoạn như vậy, thứ này đối phương cho ngươi, ngươi giữ kỹ mà dùng.”

---

Thân ái, đây là lần đầu edit truyện cổ đại, nếu có lậm những từ hiện đại cũng mong các thí chủ rộng lượng bỏ qua 👉🏻👈🏻

Chương trước Chương tiếp
Loading...