[BHTT][Editing]Mọi dòng nước trên thế gian đều sẽ hội ngộ- Nhất Trản Dạ Đăng
Chương 48: Ngã rẽ
Vé máy bay của Đàm Điềm là vào lúc 3 giờ chiều, cô ấy sẽ lên máy bay tại sân bay Hồng Kông. Hiện tại, cô ấy và bạn trai đang trên đường đến cảng Xà Khẩu, nhưng cô ấy lại để quên hộ chiếu trong văn phòng."Chắc là lần trước tớ lấy hộ chiếu ra rồi, tưởng đã bỏ vào túi xách mang đi, ai ngờ lại không cất vào... Trời ơi, nếu bây giờ quay lại thì chắc chắn không kịp mất... Làm ơn đi, mong là hộ chiếu vẫn ở trong văn phòng, nếu lúc này mà mất hộ chiếu thì phải làm sao? Trần Tinh, làm ơn giúp tớ với!"Trần Tinh lại nhẹ nhàng an ủi cô: "Tớ hiểu rồi, tớ sắp đến trường rồi, cậu yên tâm đi. Tớ lấy được hộ chiếu sẽ mang đến ngay, chắc là kịp thôi."Cô gần như chạy đến trường, xin chìa khóa từ chủ nhiệm, lấy hộ chiếu của Đàm Điềm trong ngăn kéo, rồi bắt taxi thẳng đến cảng Xà Khẩu.Đàm Điềm vô cùng biết ơn, gửi lại tiền taxi cho cô.Tại trung tâm tàu du lịch Xà Khẩu, Trần Tinh gặp Đàm Điềm.Cô ấy mặc một chiếc váy dài xinh xắn, đội chiếc mũ rơm, đeo túi Chanel màu hồng, bên cạnh là bạn trai mà Trần Tinh đã gặp vài lần, cao hơn Đàm Điềm một cái đầu, ngoài đời trông có chút xa cách hơn so với ảnh trên mạng xã hội, nhưng cũng thuộc dạng ngũ quan cân đối, dáng người cao lớn. Hai người đứng cạnh nhau nhìn cũng khá xứng đôi.Đàm Điềm thấy Trần Tinh liền thở phào nhẹ nhõm, cảm động chạy tới ôm lấy cô."Trời ơi, cảm ơn cậu đã cứu mạng mình!!!"Trần Tinh gật đầu chào bạn trai cô ấy, "Cậu lấy hộ chiếu đi nhanh đi."Đàm Điềm cầm lấy cuốn hộ chiếu, hàng mi dài ánh lên niềm vui, rồi bị bạn trai kéo tay nhanh chóng bước vào cảng để lên tàu."—Tớ về sẽ mời cậu ăn cơm nha!"Không hiểu sao, Trần Tinh không quay đi ngay lập tức mà đứng lại nhìn theo bóng lưng của đôi tình nhân một lúc.Xung quanh người qua lại tấp nập, tiếng ồn ào của con người hòa vào không khí nóng ẩm ngột ngạt của Thâm Quyến tháng 7.Những nơi như sân bay, nhà ga, bến cảng – nơi con người qua lại nhộn nhịp – ly biệt, đoàn viên, tiễn đưa, đón chờ... Trong vô vàn những hoạt động ấy, nếu có một người quen thuộc bên cạnh, sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Hai người giữa không gian rộng lớn tạo nên một khoảng nhỏ bé chỉ thuộc về nhau, hẳn là cảm giác rất kỳ diệu?Khi bóng dáng Đàm Điềm và bạn trai khuất dần, những tưởng tượng của Trần Tinh cũng chợt dừng lại.Cô đang dần học cách làm quen với sự cô đơn."Cô ấy" ở đây chính là bản thân mình, dùng ngôi thứ ba dường như khiến mọi thứ trở nên lý trí hơn, cũng dễ dàng tách rời hơn.Trần Tinh lấy điện thoại ra xem giờ, đã hơn 1 giờ chiều. Về nhà nên đi tuyến metro nào? Hay tìm chỗ nào gần đây ăn một chút, dù sao cũng hiếm khi đến khu này, hay là tranh thủ dạo một vòng?Đã đến cảng rồi, hay là ra biển đi dạo hóng gió?Trong đầu cô vang lên vô số kế hoạch, cùng với bước chân, toàn thân cô như những bánh răng ăn khớp, chuyển động nhịp nhàng, tay, chân, cơ mặt đều thể hiện một niềm vui có quy luật vì những dự định sắp tới.Khóe miệng Trần Tinh nở một nụ cười nhẹ, hóa ra đơn giản thế này, chỉ một mình thôi cũng có thể khiến nội tâm rộn ràng.Có lẽ vì trong lòng cô quá nhiều tiếng nói, nên giọng của Tạ Thanh Lê cũng ùa ra."Trần Tinh."Đừng đùa nữa, giờ chị đang ở Singapore.Cho đến khi giọng nói ấy xuyên qua không khí, đập thẳng vào cơ thể cô, va vào bánh răng, phát ra một tiếng "ting" vang vọng—mềm mại dội ngược lại trái tim, tạo nên âm vang—"Trần Tinh."Hử?Cơ thể bị đánh trúng cứng đờ, từ từ quay đầu lại, gương mặt chưa kịp điều chỉnh, hiện lên một biểu cảm "kinh ngạc".Tạ Thanh Lê đứng trước mặt cô, bên cạnh là một chiếc vali màu xanh lá cây.Cô ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng chất liệu mềm mại, quần jeans xanh nhạt, mái tóc đen dài ngang vai, đang mỉm cười nhìn cô.Trần Tinh ngây người nhìn cô ấy, không đáp lại, giây tiếp theo lại cầm chặt điện thoại trong tay, tay quen thuộc mở khóa, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào người phụ nữ trước mặt.Tạ Thanh Lê hơi nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối, bước thêm hai bước, tiến lại gần cô hơn.Trần Tinh nhìn thấy dưới ánh nắng, vài bóng cây in hằn trên gương mặt trắng ngần của Tạ Thanh Lê. Cô chớp mắt, cảm giác chân thực lại tăng thêm vài phần.Cô liếc nhìn điện thoại, rồi lại ngẩng lên nhìn người phụ nữ trước mặt.Tạ Thanh Lê suy nghĩ một chút, lấy điện thoại từ trong túi ra, giơ lên cho cô xem.Ngay lập tức, Trần Tinh cảm nhận được điện thoại trong lòng bàn tay rung lên, tiếng thông báo WeChat vui vẻ vang lên.Cô cúi xuống nhìn màn hình—Một cái tên chìm sâu dưới đáy biển bỗng trồi lên."Trần Tinh, là chị đây."Hóa ra cuộc đời thật sự có chuyện "sơn cùng thủy tận nghi ngờ vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn".*(tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng). Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng.Năm chữ, đôi môi cô khẽ động, rồi cô bật cười."Ồ, là chị à."Tạ Thanh Lê cũng cười.Mãi mãi về sau, Trần Tinh vẫn nhớ như in khoảnh khắc này trong đời—cô và Tạ Thanh Lê tái ngộ ở một thời điểm và địa điểm ngoài dự tính, cả hai đều mặc trang phục đơn giản mát mẻ, nụ cười rạng rỡ như đám mây chất chồng trên bầu trời.Khoảnh khắc ấy là một điểm mốc sâu đậm trong cuộc đời cô, không khí ngập tràn hơi ẩm nồng nàn của Thâm Quyến.--------------------------------------------------------------------------------------Nửa tiếng sau, hai người ngồi trong một quán trà chiều."...Tuần trước mới qua, cuối tuần về Singapore dọn một ít đồ sang... Làm việc ở tòa nhà Bình An khu Phúc Điền..."Tạ Thanh Lê nói đã ăn trên máy bay rồi, trước mặt cô chỉ có một ly trà chanh sả."Vậy... chị sau này sẽ làm việc ở Thâm Quyến?"Vì vừa rồi hai người trò chuyện vài câu, Trần Tinh nói mình chưa ăn, nên trước mặt cô là một phần combo salad, hamburger, khoai tây chiên.Cô chỉ động đũa vài cái, dạ dày và trái tim lúc này đều ấm áp no đủ, hoàn toàn không còn cảm giác đói.Cô chăm chú nghe Tạ Thanh Lê nói, thông tin trong lời cô ấy như vô số chú cá bơi qua không khí, không ngừng thổi bong bóng vào tai cô.Trần Tinh đưa tay lên, nhanh chóng xoa xoa tai, cúi xuống hỏi:"Ừ, sẽ làm việc ở Thâm Quyến một thời gian."Một thời gian là bao lâu?Trần Tinh nhìn chằm chằm vào quả vả cắt lát trên đĩa salad, cô nghĩ, nhưng đây không phải là vấn đề cần suy nghĩ lúc này.Lúc này, ngũ tạng của cô đều ấm áp, thậm chí còn có chút cảm tạ với trời cao, hóa ra vị thần trên kia thỉnh thoảng cũng liếc nhìn cô, dịu dàng xoa đầu cô một cái.Một cái là đủ. Cô không tham lam."Trước chị có nói với em là đổi vị trí, hay là đổi team," Trần Tinh hơi ngại ngùng, "Xin lỗi, nghề giáo viên như bọn em trí tưởng tượng về nghề nghiệp khác rất nghèo nàn, mãi không nhớ nổi.""Ừ, là đổi rồi.""Vậy... hình như cũng chưa lâu lắm?""Hai năm rồi. Lần này là lãnh đạo cấp trên cho một cơ hội rất tốt, ra nước ngoài," giọng Tạ Thanh Lê hơi ngừng lại, "sang Trung Quốc làm việc một thời gian."Ồ.Trần Tinh gật đầu nhẹ.Lãnh đạo coi trọng, cử đi làm việc ở nước ngoài vài năm tích lũy kinh nghiệm, sau khi trở về công ty sẽ có thăng tiến lớn."Vậy cũng ở khu Phúc Điền?""Ừ, công ty sắp xếp.""Dọn nhà xong chưa? Cần em giúp gì không?"Tạ Thanh Lê mỉm cười nhẹ: "Không cần đâu, chỗ ở công ty sắp là căn hộ kiểu khách sạn, không cần lo gì cả, chỉ là không thể nấu ăn thôi."Trần Tinh lại gật đầu. Trong lòng âm thầm tính toán khoảng cách từ Phúc Điền đến chỗ cô ở, may mà cô sống gần tuyến metro, may mà metro Thâm Quyến chằng chịt, may mà trời cao bận rộn vẫn liếc nhìn cô một cái.Cô dùng trí tưởng tượng vẽ ra hình ảnh "căn hộ khách sạn" mà cô ấy nhắc đến, phong cách trang trí hiện đại, giường ngủ gọn gàng trắng tinh, còn trải thảm, hẳn là có một bàn làm việc, tưởng tượng Tạ Thanh Lê sinh hoạt trong đó, những lúc nhàn rỗi và bận rộn...Trước đây không phải chưa từng tưởng tượng, nhưng lúc ấy chị ấy ở Singapore, quá xa, không tưởng tượng nổi.Nhưng bây giờ, họ sắp cùng thành phố.Ý nghĩa của cùng thành phố thì khác hẳn.Nhưng khác ở chỗ nào?Trần Tinh nhất thời không nói ra được.Cô nhìn Tạ Thanh Lê ngồi đối diện, ánh mắt dần mơ hồ, cảm thấy cô ấy vừa quen thuộc vừa có một sự xa lạ mà cô khó hòa nhập."Dạo này em thế nào? Bận không?"Giọng nói mát dịu trong ký ức, trong điện thoại, trong video giờ đang đối diện trò chuyện với cô, lời nói bình thường, nhưng Trần Tinh nghe được sự quan tâm.Là quan tâm chứ? Cô không tự mình đa chứ?Khóe môi Trần Tinh khẽ nhếch lên: "Cũng khá bận, công việc giáo viên thì cũng vậy thôi..."Mấy tháng gián đoạn giữa họ, công việc là lý do hoàn hảo.Nhưng lúc này, không khí đột nhiên trở nên hơi khó tả.Chuông điện thoại reo, là của Tạ Thanh Lê, cô liếc nhìn, hơi do dự, rồi nói với Trần Tinh: "Xin lỗi, chị phải nghe điện thoại."Trần Tinh gật đầu, nhìn Tạ Thanh Lê đứng dậy, bước ra ngoài quán.