[BHTT][Editing]Mọi dòng nước trên thế gian đều sẽ hội ngộ- Nhất Trản Dạ Đăng
Chương 46: Cùng tần số (2)
Gần sáng, Hoàng Diệu Tông tới nơi. Ông vội vã bay từ Kuala Lumpur về nhà, nghỉ ngơi chút rồi thu dọn quần áo và đồ dùng cá nhân của Lâm Ngữ Tình, vội vã bắt taxi tới bệnh viện.Tạ Thanh Lê ngạc nhiên: "Chú Hoàng, không phải nói mai mới tới sao ạ?"Hoàng Diệu Tông gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn cười: "Ở nhà không yên tâm nên chú qua luôn."Đúng lúc Lâm Ngữ Tình tỉnh giấc, thấy Hoàng Diệu Tông, mắt bà cong lên, khẽ nói: "Em hết sốt rồi, không sao đâu, anh lớn tuổi rồi còn thức khuya không ngủ.""Em không ở nhà mà." Hoàng Diệu Tông ngồi xuống, mở túi đồ: "Anh mang ít trái cây, em có muốn ăn không?""Không, muộn rồi."Tạ Thanh Lê đứng nhìn họ tương tác, lòng đầy cảm khái."Anh ở đây với em, để Zela về nghỉ ngơi, mai còn đi làm.""...Không sao đâu chú, cháu xin nghỉ rồi.""Hai người về ngủ đi, em hết sốt rồi, bác sĩ chỉ bảo nằm viện theo dõi một hai ngày thôi."Tạ Thanh Lê nói: "Chú về nghỉ trước đi, ngày mai chú qua thay cháu chăm mẹ cũng được."Lâm Ngữ Tình khựng lại, Hoàng Diệu Tông nhìn bà, không cố nữa, cười: "Cũng được, mai anh mang đồ ăn sáng cho hai người."Ông đứng dậy chuẩn bị đi, nhưng cúi người xoa đầu vợ: "Em ngoan ngoãn nghe lời nhé."Biểu cảm Lâm Ngữ Tình đơ ra, mặt ửng hồng: "Đi mau đi mau."Hoàng Diệu Tông mắt lấp lánh niềm vui, để đồ lại, dặn dò thêm vài câu rồi đi.Tạ Thanh Lê ngước nhìn trần nhà, thành thật mà nói, cảnh này với cô hơi "chói mắt".Sau khi Hoàng Diệu Tông đi, im lặng lại bao trùm họ.Lâm Ngữ Tình uống nước, nhắm mắt lại, một lúc sau khẽ hỏi: "Dạo này công việc thuận lợi không?""Cũng ổn ạ." Tạ Thanh Lê trả lời nhỏ.Lâm Ngữ Tình thực ra không hiểu nghề của con gái làm gì, lại im lặng hồi lâu, mới tìm được câu thứ hai: "Đừng chỉ chúi đầu vào công việc, chú ý sức khỏe.""Vâng.""...Chuyện cá nhân cũng nên nghĩ tới..." Vừa nói ra, Lâm Ngữ Tình đã biết câu này rất dễ khiến người trẻ khó chịu, nên cũng không mong đợi con gái trả lời.Tạ Thanh Lê thở dài trong lòng, biết mẹ đang cố tìm chủ đề.Cô "vâng" một tiếng, nói: "Con biết rồi.""Mẹ hỏi con một câu được không?" Lâm Ngữ Tình đột ngột hỏi."...Vâng, được ạ.""Hiện tại con có thích ai không?" Chưa đợi trả lời, bà lại cười, như để giảm bớt sự không thoải mái do sự thân mật này mang lại.Tạ Thanh Lê cũng mỉm cười, hàng mi khẽ rủ, che giấu ánh mắt.----------------------------------------------------------------"Ồ? Thế rồi sao, bà ấy hỏi chị câu gì?"Lúc này Trần Tinh đã vào khách sạn, bật loa ngoài điện thoại đặt ở cuối giường, cô đang sắp xếp túi xách, may mắn là có mang theo đồ lót để thay, quần áo tạm mặc sáng mai về Bành Thành.Tạ Thanh Lê đột nhiên mím môi, không nói gì.Khi Lâm Ngữ Tình hỏi, hình ảnh Trần Tinh thoáng hiện trong đầu cô.Chính cô cũng giật mình.Lúc này cô không thể nói ra, đờ người vài giây, mới chậm rãi nói: "Cũng không có gì... sau đó nói vài câu rồi bà ấy ngủ thiếp đi."Trần Tinh: "...Trước đây hai người không trò chuyện à?"Tạ Thanh Lê: "Ừ, hầu như không nói chuyện riêng, có cũng chỉ vài câu rồi kết thúc.""Không gượng gạo chứ?""Ừ. Nếu không có Tracy, thì hoàn toàn gượng gạo."Trần Tinh khẽ "ái" một tiếng: "Em cũng vậy, nếu không có Mạnh Đông, em và mẹ không quá ba câu đã cãi nhau, nhưng em thật lòng nói, chỉ nghe thôi em đã biết mẹ chị chắc chắn dễ chịu hơn mẹ em nhiều."Tạ Thanh Lê hơi trầm ngâm, nói: "Vẫn khác nhau, mẹ em bị hai cuộc hôn nhân không hạnh phúc mài mòn, cuộc sống cũng bận rộn vất vả, mẹ chị... cuộc hôn nhân thứ hai may mắn, chú Hoàng và em gái chị nâng đỡ bà ấy rất nhiều, cuộc sống ổn định cũng nuôi dưỡng bà ấy."Trần Tinh cúi mắt, thở dài, tâm trạng lại không vui."Nhưng dù thế nào, bà ấy cũng không thể đối xử với em như vậy."Trần Tinh thở dài: "Sau này em cũng sẽ không nữa, em nghĩ tạm thời không thể bình thản được, vậy thì tránh xa mẹ thôi.""Đúng vậy.""Thực ra mẹ em rất giỏi, giờ bà ấy làm nghề hộ lý, tuy vất vả nhưng thu nhập cũng khá, hơn nữa không cần kiếm tiền cho tên vô lại Mạnh Vĩnh Hoa nữa, tiền bà ấy kiếm là của bà ấy, muốn tiêu sao cũng được, em tin một thời gian nữa tính cách bà ấy sẽ dần ôn hòa, bà ấy sẽ vui vẻ.""Ừ, có lao động có thu hoạch, thực ra rất hạnh phúc.""Đồng ý.""Nhưng em không mong đợi quan hệ với mẹ êm dịu nữa, phải không?""Đúng—" Trần Tinh cảm thấy vui vì được thấu hiểu, "Không mong nữa."Hai người cùng im lặng vài giây, như đắm chìm trong dư vị đồng điệu.Mấy giây sau, Trần Tinh đổi chủ đề: "...Vậy lúc nãy chị nói cảm khái của chị là gì?"Trần Tinh rất thích Tạ Thanh Lê tâm sự với mình, giọng nói của chị ấy rất phù hợp để kể chuyện chậm rãi, cô hoàn toàn có thể đồng cảm với không khí xa cách nhưng buộc phải ở cùng phòng của hai mẹ con.Tạ Thanh Lê nghe xong hơi đờ người, cười nhẹ: "Chị cũng không rõ cảm giác đó, giống như chị đột nhiên buông bỏ."Trần Tinh suy nghĩ, hỏi: "Chị oán hận bà ấy không?""Lúc oán hận nhất có lẽ là thời gian ở Trung Quốc, sau khi đến Singapore... cũng vài năm." Tạ Thanh Lê từ từ nói, suy nghĩ ngược về quá khứ, "Lúc mới tới, bài vở không theo kịp, cũng không ai quan tâm, chị cũng ghen tị với em gái rất lâu.""Đừng thấy ngại, em cũng từng ghen tị với Mạnh Đông, thậm chí vừa nãy em còn ghen nữa."Hai người lại cười."Chúng ta đang làm gì vậy? Chia sẻ mặt tối của nhau sao?""Đúng vậy, rất tốt, em thích chia sẻ tâm lý u ám với chị, chị không thích à?" Trần Tinh nói nhanh, thoáng có chút ngại ngùng.Nghe bên kia nói "Chị cũng thích", cô ngồi lên giường, lặng lẽ che miệng cười."Em thử suy đoán tâm trạng chị nhé, chắc là—nhìn mẹ nằm trên giường, thấy bà ấy nhỏ bé, yếu ớt, nhớ lại những khó khăn bà ấy trải qua, cũng cảm thán thân hình nhỏ bé lại chứa đựng sức mạnh lớn lao—bởi vì em thử nghĩ, dù là em bây giờ, một mình đi nước ngoài làm ăn em cũng sẽ sợ, huống chi là mẹ chị hai mươi năm trước đúng không? Như chị nói, bà ấy không học đại học, không biết tiếng Anh, cũng không có nhiều tiền, ai—nên em nghĩ—"Trong đầu Trần Tinh hiện lên hình ảnh Tạ Thanh Lê ngồi một mình bên giường, lặng lẽ nhìn mẹ.Ánh mắt chị ấy chắc chắn tĩnh lặng, sâu thẳm, bản năng tỏa ra sự thương cảm và ngưỡng mộ với người mẹ đã sinh ra mình.Khoảnh khắc đó Tạ Thanh Lê đã trưởng thành, chín chắn, buông bỏ, cũng hoàn thành bài học cuộc sống của mình.Tạ Thanh Lê nghe xong lâu không nói, lâu đến mức Trần Tinh tưởng điện thoại mất sóng.Sau đó cô nghe Tạ Thanh Lê thở dài, nói: "Chị nhớ hồi cấp ba điểm văn của chị rất cao...""?" Trần Tinh bật ra dấu hỏi."Sao em biết diễn đạt hay vậy, còn diễn đạt chính xác cảm giác trong lòng chị chỉ có thể cảm nhận chứ không thể nói thành lời..." Tạ Thanh Lê than thở, "Hóa ra trình độ văn của chị giảm sút nhiều, bao nhiêu năm chị không nhận ra..."Trần Tinh bị chị ấy trêu cười mấy tiếng, thuận theo không khí nói: "Đúng vậy, giờ em là giáo viên dạy văn mà!""Thất lễ thất lễ, cô giáo Trần.""Học tập đi, Hoa kiều mất gốc!"Đối thoại tạm dừng chưa đầy một giây, họ không biết lần thứ mấy cùng cười.Sau đó họ bắt đầu nói chuyện tản mạn, trong khoảng trống lời nói và thời gian không gian, cảm giác của Trần Tinh ngày càng phức tạp, cô ngày càng khó chịu.Đây là vấn đề của cô.Mỗi khi cảm thấy vui vẻ, một phần khác trong cô sẽ nhảy ra nhắc nhở "Sao có thể để bản thân vui mãi được, cẩn thận vui quá hóa buồn đấy!"Dù họ nói chuyện tốt thế nào, rốt cuộc rất khó gặp nhau, rốt cuộc không thể.Nỗi buồn vô tận trào lên, bao vây cô.Cô không nói gì lâu, không khí dần trầm xuống, Trần Tinh muốn làm dịu xuống nhưng bất lực, cô sợ Tạ Thanh Lê bị ảnh hưởng bởi tâm trạng tiêu cực của mình, lại lo chị ấy không quan tâm cảm xúc của mình. Trong mâu thuẫn, bất giác nếm được vị mặn của nước mắt."Sao vậy?"Trần Tinh đưa tay lau khóe mắt ướt, cười lặng lẽ: "...Không có gì.""Chỉ là cảm thấy... sau này có lẽ Tết em đều phải đón một mình." Giọng cô càng lúc càng nhỏ, cổ họng như bị nỗi buồn bóp nghẹn.Tạ Thanh Lê lúc đó không trả lời.Trần Tinh hơi gượng, cười để xoa dịu: "...Nhưng như vậy em cũng thấy nhẹ nhõm, haha."Tạ Thanh Lê chỉ khẽ "ừ", không nói thêm.Sau khi tắt máy, Trần Tinh mãi không ngủ được.Cô nằm trên giường lạ, nỗi cô đơn vô tận lan tỏa.Nước mắt lặng lẽ chảy một hồi, linh hồn cô bồng bềnh giữa không trung.Sau đó, cô kéo linh hồn trở lại, ép buộc dính vào thể xác, bật đèn, mở điện thoại, kiểm tra số dư ngân hàng.Trên đời này, chỉ có 35.460 tệ này là chỗ dựa của cô.