[BHTT][EDIT][HOÀN] CHỈ TRÍCH TÌNH YÊU - CÁP TỬ BẤT HỘI CÔ CÔ CÔ
Chương 92
Phía sau là ánh nắng từ cửa sổ chính giữa phòng khách chiếu vào, rực rỡ bao phủ lên người Cố Niệm Nhân.Động tác của cô hờ hững, giọng nói không lớn không nhỏ, vẻ tùy tiện như không để ý chút nào lại khơi dậy thần kinh của người đàn ông."Chúng ta còn có gì hay để nói!" Người đàn ông đột nhiên nổi giận, nhưng lại bị người của Cố Niệm Nhân đè chặt, căn bản không vùng vẫy thoát ra được, một bụng tức giận nghẹn lại trong lồng ngực, sắp nổ tung."Vậy muốn tôi đổi người nói chuyện sao, anh hai?" Cố Niệm Nhân khẽ nhếch mắt hỏi lại một tiếng, ánh mắt dừng trên người đàn ông đang quỳ ở giữa sảnh.Mặt người đàn ông này dính đầy máu, không phân biệt được đâu là vết thương, đâu chỉ là vết máu.Ánh nắng dường như cũng không muốn đến gần người đàn ông đầy máu này, trốn tránh không kịp, dừng lại trên người anh ta, cũng không nhìn ra được vẻ đẹp trai vốn có.Người đàn ông được Cố Niệm Nhân gọi là anh hai này, tên là Niệm Lân, là con trai trưởng của nhánh hai nhà họ Cố.Mà người đàn ông quỳ rạp trên đất không ra hình người là nhân tình của Niệm Lân, cũng là trợ lý của anh ta, không ít chuyện của Niệm Lân đều do người này làm.Người này dường như xuất thân từ đặc cảnh, cả hắc đạo và bạch đạo đều dính líu chút ít, sau khi phát hiện sự việc bại lộ đã bỏ trốn suốt đêm, để bắt được anh ta, Cố Niệm Nhân tốn không ít công sức.Nghe được ý chỉ trong lời nói của Cố Niệm Nhân nhắm vào người đang quỳ trên đất, cảm xúc của Niệm Lân lập tức kích động không thôi: "Cố Niệm Nhân! Mày có chuyện gì cứ nhắm vào tao, mày là thứ gì dám động vào người của tao."Ánh mắt Cố Niệm Nhân lạnh lùng liếc qua một cái chớp mắt: "Lúc anh động đến người của tôi có nghĩ đến một ngày anh sẽ nói những lời này với tôi không?"Từ ngay lúc, Cố Niệm Nhân vừa xông vào nhà anh ta, dễ như trở bàn tay khống chế được tòa nhà kia, Niệm Lân đã biết cô đến tìm mình tính sổ.Cho nên trong lòng anh ta biết rõ, nắm chặt tay vịn ghế, cố tình cãi lý: "Chẳng phải cô ta không có chuyện gì sao?""Anh hai định nghĩa 'không có chuyện gì' là dựa trên cái gì vậy?" Cố Niệm Nhân hỏi lại, rồi đứng dậy khỏi ghế.Cô đứng ở vị trí cao nhìn xuống, sau lưng khoác ánh nắng vàng rực, trước mặt là bóng tối không ánh sáng.Vài bước chân đi qua, cô giơ tay bóp chặt lấy cằm gã đàn ông. "Có phải chỉ cần không chết, thì mọi chuyện đều xem như chưa từng xảy ra?"Đầu móng tay được chăm chút tỉ mỉ đã nhú ra một đoạn, vẫn còn vương vệt máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ thêm. Một đường dài, theo ngón tay dùng sức véo mạnh, lại lần nữa lún sâu vào da thịt.Nỗi đau buốt nhọn, vụn vặt giày vò, khiến gã đàn ông không thể nào chịu đựng nổi. Cả thân mình anh ta run rẩy cung lên, dù đã nghiến chặt răng, vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ khẽ khàng lọt ra: "... A!"Sắc mặt Niệm Lân khó coi, gằn giọng: "Cố Niệm Nhân!""Đau lòng à?" Cố Niệm Nhân bình tĩnh nhìn Niệm Lân, thản nhiên nhận xét phản ứng của anh ta: "Anh hai đúng là thâm tình."Tay Cố Niệm Nhân vẫn còn dính chút máu nóng ẩm, khẽ chạm vào liền loang ra một vệt đỏ.Cô cứ vậy cúi đầu nhìn, cẩn thận hờ hững, như đang đánh giá một thỏi mực hồng, nhìn rồi khẽ cười với Niệm Lân: "Anh hai có vừa nghe tin quan trọng không? Nghe nói máu tươi và máu đã đông lạnh không phải cùng một mùi vị."Niệm Lân nhìn đôi mắt Cố Niệm Nhân cười, trong lòng bỗng dưng nổi lên một trận đổ mồ hôi lạnh.Anh ta nghiến răng chửi rủa, căm hận nói với Cố Niệm Nhân: "Cố Niệm Nhân! Mày sẽ không chết tử tế đâu!""Anh hai lớn ngần này rồi, còn dựa vào mấy lời thề thốt nguyền rủa để sống qua ngày sao?" Cố Niệm Nhân cười nhạo một tiếng, ánh mắt nhìn Niệm Lân tràn đầy vẻ lạnh lùng thương hại.Niệm Lân hiểu rõ ý tứ của Cố Niệm Nhân, nghiến răng giận dữ nói: "Hàng hoá ở Nam Cảng mày lấy đi hết rồi, đừng quá tham lam không đáy!""Nếu nói tôi muốn tham tham không đáy thì sao?" Cố Niệm Nhân lạnh nhạt nói, từng chữ lộ ra vẻ tàn nhẫn, "Đồ của nhà các người sau này đừng hòng bén mảng đến Nam Cảng.""Nam Cảng là của nhà chú tư, mày dựa vào ——!" Niệm Lân buột miệng thốt ra, rồi ngay lập tức nhận ra mình đã lỡ lời.Trước khi đến gặp anh ta, người này hẳn đã tách nhánh 2 và nhánh 4 ra rồi.Cô không chọn cách trả thù triệt để cả hai nhánh, mà khôn ngoan nhắm vào anh ta, kẻ chủ chốt, rồi lôi kéo nhánh 4 về phe mình.Như một kỳ thủ điềm tĩnh, cô dùng quân trắng tách đám quân đen đang tụ lại trên bàn cờ thành hai thế cô lập. Khí của cả hai bên đều bị cô vây chặt, chẳng khác nào cá nằm trên thớt, quyền sinh sát đều nằm trong tay cô.Thấy Niệm Lân đã nhận ra thế cờ, Cố Niệm Nhân đưa tay, trợ lý bên cạnh nhanh nhẹn đưa lên khăn ướt.Chiếc giấy trắng muốt, ẩm ướt nhẹ nhàng lướt qua những ngón tay thon dài xương cốt rõ ràng của cô. Động tác chậm rãi cẩn thận lau chùi, trong chớp mắt, màu sắc và mùi vị dính trên đó đều biến mất, chỉ còn lại đốt ngón tay trắng xanh như ngọc dưới ánh mặt trời lấp lánh như sóng nước.Bàn tay cô vẫn sạch sẽ như chưa từng vấy bẩn.Bất kể đã chạm vào thứ gì.Niệm Lân đã giao đấu với Cố Niệm Nhân không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta trực tiếp cảm nhận được sự bình tĩnh đến tàn nhẫn của cô.Nếu không phải ngón tay dính máu của Cố Niệm Nhân xuất hiện ngay trước mắt, anh ta có lẽ chẳng bao giờ hình dung được sự đáng sợ của người này.Cô tuyệt đối không phải là một cỗ máy gia tộc được người đàn bà Xa Ninh kia nuôi dưỡng. Cô chính là một con quái vật, một con quái vật mang hình người, ẩn mình trong bóng tối."Cố Niệm Nhân! Mẹ kiếp, tao thật là ngu xuẩn, để mày chơi đến chết!"Niệm Lân giận dữ gào thét trong bất lực.Anh ta không cam tâm chịu thua dưới tay Cố Niệm Nhân. Vô vàn ý nghĩ hỗn loạn hiện lên trong đầu anh ta, rồi chợt dừng lại ở một cái tên: "Có phải Lâm Tích không?"Đôi mắt Niệm Lân trừng trừng nhìn Cố Niệm Nhân, ánh mắt mang theo sự đe dọa: "Mày chờ đó, tao sẽ khiến con đàn bà đó không xong đời —""Bốp!"Niệm Lân chưa kịp dứt lời, đã bị một tiếng tát vang dội cắt ngang.Vẫn là những lời nguyền rủa đó, nhưng lần này Cố Niệm Nhân giơ tay lên.Ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn thẳng vào Niệm Lân, đôi đồng tử màu nâu sẫm sâu thẳm như vực thẳm buông xuống: "Lặp lại lần nữa xem."Cô không sao cả, nhưng Lâm Tích thì không được.Cô chưa bao giờ là một tín đồ thành kính, nhưng cô hy vọng có thể tích cóp âm đức cho Lâm Tích, mong cô ấy có thể được siêu thoát, kiếp sau, kiếp sau nữa, đều không phải chịu bất kỳ khổ sở nào, cho dù lúc đó chính cô đã rơi vào địa ngục, vạn kiếp không thể siêu sinh.Niệm Lân từ nhỏ được nuông chiều, khuôn mặt đau rát đến dị thường rõ ràng.Đầu lưỡi anh ta liếm nhẹ qua môi, mùi máu tươi nồng đậm lan tỏa ra.Không phải anh ta không chịu được khổ, mà là cái tát này của Cố Niệm Nhân thực sự quá mạnh.Mùi máu tanh cùng cơn đau buốt óc khiến người ta khó nhịn, Niệm Lân ngước mắt nhìn Cố Niệm Nhân, oán hận mắng: "Con điên.""Nếu biết người khác là kẻ điên, thì đừng có chọc vào." Cố Niệm Nhân lạnh giọng nhắc nhở.Cô thừa nhận lần này mình đã mất kiểm soát, nhưng cô sẽ không hối hận về sự mất kiểm soát này.Cô là kẻ điên, cô thích thú, kẻ nào dám động đến Lâm Tích sẽ phải trả giá đắt.Gió từ rừng núi thổi về, lay động những tán lá ngoài cửa sổ.Cố Niệm Nhân ngước mắt nhìn bầu trời bên ngoài, vầng trăng non đã bắt đầu nhô lên từ phía bên kia, dường như có chút cảm khái: "Không uổng công Khê Cầm và Khê Lăng tìm kiếm lâu như vậy mới tìm được anh ta, đêm nay trăng tròn."Nói rồi, Cố Niệm Nhân lại nhìn về phía Niệm Lân, rũ mắt nhìn gã đàn ông đã ngất xỉu dưới đất giữa hai người: "Anh hai à, sau này vẫn nên giữ anh ta bên cạnh cho kỹ, bằng không ngày nào đó anh ta phơi xác ngoài đồng, không biết anh hai sẽ đau lòng đến mức nào.""Cố Niệm Nhân..." Đối diện với sự uy hiếp của Cố Niệm Nhân, toàn thân Niệm Lân run rẩy, nhưng chỉ là sự giận dữ bất lực.Khê Cầm và Khê Lăng đều là người thuộc thế hệ sau của nhánh 3, nói cách khác, nhánh 3hiện tại cũng nằm dưới trướng cô.Chỉ riêng nhánh 4 thì thôi, đến cả nhánh 3 cũng theo cô, Cố Niệm Nhân như Lã Vọng buông cần, Niệm Lân không thể nào gây ra được bất kỳ sóng gió nào nữa.Khinh miệt, khinh thường.Ánh mắt Cố Niệm Nhân bình thản nhìn Niệm Lân, bóng dáng cao gầy của cô phủ xuống vai anh ta, nhẹ nhàng hờ hững, nhưng lại là một cảm giác áp bức không thể nào chịu đựng nổi.Cô trợ lý vừa ra ngoài nghe điện thoại đã trở lại, cô ấy đi đến bên cạnh Cố Niệm Nhân, nhỏ giọng ghé tai nói: "Tiểu thư, viện điều dưỡng bên kia có tin, phu nhân muốn gặp ngài một lần."Cố Niệm Nhân khẽ nheo mắt, lập tức nói: "Đã biết."Cô liếc nhìn kẻ đáng thương trên mặt đất, rồi sau đó nhìn về phía chàng thiếu gia họ Cố si tình kia, nói: "Tôi thấy anh hai chắc còn có việc bận, xin phép cáo từ trước."Cố Niệm Nhân lễ phép chào, nói rồi khẽ gật đầu với Niệm Lân, như thể xin lỗi vì không thể tiếp tục.Chiếc áo khoác được may đo vừa vặn của cô không một hạt bụi, lướt qua sàn nhà vương máu, tiếng giày cao gót gõ lộp cộp vang lên, âm thanh u ám như làn khói mù, bao trùm lấy căn nhà trên Nam Sơn của Niệm Lân, mãi lâu sau vẫn không tan đi.Chiếc xe chầm chậm xuống dốc núi, mặt trời cũng theo đó mà dần khuất bóng. Từ chỗ Niệm Lân trở về, trời đã gần tối.Tuy nhiên, Chử Thành không lớn, viện điều dưỡng của Xa Ninh cũng nằm khá gần đây. Vùng ngoại ô Nam Sơn từ lâu đã bị giới nhà giàu ngầm chiếm giữ, rất ít được khai phá. Viện điều dưỡng này cũng ra đời đúng thời điểm, là nơi lý tưởng nhất ở Chử Thành để dưỡng lão và tận hưởng cuộc sống.Vào một đêm ba năm trước, Xa Ninh đột ngột bị tắc nghẽn mạch máu não, ngã xuống đất bất tỉnh. Bà ta luôn tự cho mình còn trẻ, mãi đến sáng hôm sau người hầu đến làm việc mới phát hiện ra. Lúc đó, Cố Niệm Nhân đã tốn rất nhiều nhân lực và tài lực mới giành lại được bà ta từ tay Thần Chết.Nhưng người thì cứu được, di chứng để lại là sự suy giảm chức năng tứ chi không thể phục hồi. Nói đơn giản, Xa Ninh bị liệt, toàn thân chỉ có ngón tay và phần cổ trở lên là cử động được. Trung khu ngôn ngữ bị tổn thương nghiêm trọng, đến nay không có cách nào nói ra nối liền hoàn chỉnh câu.* trung khu ngôn ngữ là một hệ thống phức tạp trải rộng trên nhiều vùng não, phối hợp nhịp nhàng để chúng ta có thể hiểu và sử dụng ngôn ngữ một cách hiệu quảTiếng bước chân dọc hành lang dừng lại trước cửa phòng bệnh, cánh cửa khép hờ nhẹ nhàng được đẩy ra.Người phụ nữ từng khí thế bức người ngày nào giờ đây nhỏ bé hơn hẳn, ngồi trên chiếc xe lăn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thân hình gầy gò, mái tóc điểm bạc, những nếp nhăn nơi đuôi mắt hoàn toàn không còn vẻ sắc sảo.Cố Niệm Nhân bình tĩnh bước tới, gọi Xa Ninh một tiếng: "Mẹ."Nghe tiếng gọi, ánh mắt Xa Ninh khẽ động. Bà dùng ngón tay ấn vào nút điều khiển bánh xe, chiếc xe lăn từ từ xoay về phía Cố Niệm Nhân: "Đến... rồi...""Nghe nói mẹ tìm con?" Cố Niệm Nhân hỏi.Xa Ninh gật đầu: "Làm... cái... gì... đi..."Cả đời Xa Ninh vốn là người mạnh mẽ, trung khu ngôn ngữ lại bị tổn thương nghiêm trọng, nên bà nói năng nói ít mà ý tứ sâu xa.Câu nói này của bà ám chỉ việc Cố Niệm Nhân rời Chử Thành chưa được bao lâu đã quay trở lại cái "chưa được bao lâu" kia.Người ta thường nói "người đi trà lạnh", Xa Ninh hiện tại không còn bất kỳ thế lực nào. Nhưng người ở viện điều dưỡng thỉnh thoảng vẫn kể cho bà nghe vài chuyện về Cố Niệm Nhân trong lúc chăm sóc, coi như giúp bà lão này giải buồn. Đây cũng là điều Cố Niệm Nhân ngầm chấp nhận.Cố Niệm Nhân hiểu ý Xa Ninh, thản nhiên nói: "Kết hôn."Câu trả lời này rõ ràng vượt ngoài dự đoán của Xa Ninh, đôi mắt bà ta trừng lớn nhìn Cố Niệm Nhân, trực giác mách bảo rằng cô đang nói đùa, nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại để xác nhận: "... Ai?""Lâm Tích." Cố Niệm Nhân bình tĩnh, "Song mộc lâm, quý trọng tích."Giọng nói của cô thật sự quá đỗi bình thản, rồi cô càng khẳng định hơn khi tuyên bố với Xa Ninh: "Con và Lâm Tích kết hôn rồi, Lâm Tích hiện tại là vợ của con."Đôi mắt Xa Ninh lập tức trợn tròn, dù cơ thể không thể cử động, nhưng cả người bà ta vẫn lộ vẻ vô cùng kích động: "Con... con! Sao... có... thể!"Cố Niệm Nhân đáp: "Pháp luật cho phép, thì chúng con có thể."Xa Ninh lạnh giọng: "Không... đồng... ý!"Cố Niệm Nhân nói tiếp: "Nhưng mẹ không phải là pháp luật."Giọng nói của cô bình đạm đến cực điểm, dường như không hề chiếm ưu thế trong tiếng kích động của Xa Ninh.Nhưng cố tình chính sự bình đạm đó lại càng khiến sự kích động của Xa Ninh trở nên vô lực.Bà ta cứ trừng mắt nhìn Cố Niệm Nhân, cổ ngẩng cao, gân xanh nổi lên, trông thật khô gầy đáng sợ."Bác sĩ nói, bây giờ mẹ không thích hợp có những dao động cảm xúc mạnh, điều này không tốt cho cơ thể mẹ." Cố Niệm Nhân giọng điệu không nhanh không chậm trấn an cảm xúc của Xa Ninh, cúi người giúp bà chỉnh lại tấm thảm trên đầu gối.Xa Ninh nhìn, rất muốn gạt tay Cố Niệm Nhân ra, nhưng bà không thể.Cánh tay bà bất động, dù cố gắng thế nào cũng chỉ vô ích. Bà không thể diễn tả cảm xúc của mình, không thể có bất kỳ hành động cụ thể nào để bày tỏ sự không đồng ý.Ánh hoàng hôn mang theo những tia nắng cuối cùng, dừng lại trên bàn tay người phụ nữ.Bà đã từng cao cao tại thượng như vậy, mọi người đều phải nghe theo bà.Nhưng hiện tại, ngay cả cánh tay mình bà cũng không thể tự điều khiển.Chính Xa Ninh cũng không biết, việc Cố Niệm Nhân tốn bao tâm sức cứu bà trở về là phúc hay là họa, chỉ một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô con gái trước mặt, người mà bề ngoài trông rất hiếu thuận."Được rồi, chuyện của con mẹ đã hỏi rồi, con cũng đến thăm mẹ rồi. Nếu không còn chuyện gì khác, con phải về." Chỉnh lại tấm thảm xong, Cố Niệm Nhân đứng dậy, "Ngày mai còn có cuộc họp phải mở, con phải về chuẩn bị một chút.""Con... hiện... tại... là... bởi... vì... mẹ!" Xa Ninh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở Cố Niệm Nhân."Cho nên giờ mẹ có thể hưởng thụ sự chăm sóc tốt nhất." Cố Niệm Nhân đáp lời."Nơi này có những thiết bị giám hộ hoàn thiện nhất, có thể hoàn toàn ngăn chặn tình huống như lần trước phải qua mấy tiếng sau mẹ mới được phát hiện, làm chậm trễ việc điều trị."Từng chữ Cố Niệm Nhân đều chân thành, xoay người nhìn về phía camera theo dõi trong phòng Xa Ninh, "Con cũng có thể thông qua camera để nhìn thấy mẹ bất cứ lúc nào, cùng mẹ trò chuyện.""Con hoàn toàn là vì tốt cho mẹ, mẹ có thể hiểu được không?"Lời này nghe quen thuộc làm sao, dường như rất nhiều năm trước, Xa Ninh cũng đã từng nói những lời như vậy với Cố Niệm Nhân.Đứa con gái ruột của bà, bà đã gây ra tội nghiệt gì vậy.Bàn tay Xa Ninh run rẩy nắm chặt.Bà cũng chỉ mới trong ba năm này dần dần hiểu được cảm giác bị người khác theo dõi.Cái cảm giác giống như chim bị nhốt trong lồng.Đừng nói tự do, ngay cả sống chết cũng không nằm trong tay mình.Mà con chim bị nhốt của bà không biết khi nào đã dang rộng đôi cánh, bay đi mất.Rời khỏi chỗ Xa Ninh, Cố Niệm Nhân trở về căn nhà mà cô đã ở khi còn bé.Ngôi nhà này thực sự chứa đựng quá nhiều ký ức khó chịu, tối nay cô đến đây chỉ đơn thuần là có chút đồ đạc muốn lấy đi, không muốn ở lại lâu hơn.Cô thực sự có chút mệt mỏi.Đúng vậy, chính là vị tổng giám đốc Cố mạnh mẽ quyết đoán cũng sẽ có lúc mệt mỏi.Ngâm mình trong bồn tắm ở tầng một xong, Cố Niệm Nhân mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình ngồi trên sofa phòng khách.Trong tay cô cầm một cuốn album, đôi chân dài bắt chéo, đặt album lên trên, dưới ánh đèn mờ ảo lật giở từng trang ảnh dày cộp.Cuốn album này ghi lại quãng thời gian cô học tiểu học, lật qua vài trang đã đến những bức ảnh cô tham gia hoạt động giao lưu hữu nghị của trường.Tiêu điểm của bức ảnh vĩnh viễn là cô, đi công viên hải dương, nghe giảng tòa, tự tay thực hành...Ngay giữa vùng núi non xanh biếc, ánh mắt Cố Niệm Nhân tinh chuẩn nhìn về phía một chấm nhỏ mờ phía sau cô.Đó là một bé gái mặc quần yếm, khuôn mặt bầu bĩnh dính đầy bùn đất, cả vườn hoa chỉ có loại hoa của cô bé là nở rộ nhanh nhất, đẹp nhất, ý chí chiến thắng bừng bừng.Cố Niệm Nhân giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên bức ảnh, không nhịn được khẽ cười.Chỉ là đôi mày cong lên của cô lại kéo theo khóe mắt hơi trĩu xuống một chút nhớ nhung, trong đêm vắng người lộ ra vẻ yếu đuối của cô.Cô rất nhớ cô bé này, rất nhớ Lâm Tích.Cô nghĩ mình vẫn có thể chịu đựng được.Giải quyết xong chuyện trước mắt này, cô có thể trở về.Nhưng rõ ràng chỉ mới xa cách một ngày, vì sao lại khó khăn hơn cả hai mươi năm đã qua.Cố Niệm Nhân cố gắng ổn định tâm trạng, ánh mắt kiềm chế đè nén sự bình tĩnh.Cô khép cuốn album lại, lấy điện thoại ra, thời gian cũng ngay lúc này nhảy vọt, vừa mới còn là một cô bé nhỏ nhắn, giây lát đã biến thành một thiếu nữ xuất sắc.Bộ đồ thể thao tôn lên vóc dáng ưu việt của Lâm Tích, tay dài chân dài.Ánh nắng chiếu vào mái tóc đuôi ngựa buộc cao của cô, lấp lánh ánh vàng, mồ hôi trên khuôn mặt phủ kín vẻ kiêu ngạo rạng rỡ.Cô vĩnh viễn đều sáng ngời như vậy, cho dù sau này trưởng thành, mặc những chiếc váy thanh lịch phóng khoáng, được mệnh danh là họa sĩ trẻ tuổi tài năng, cầm giấy chứng nhận vinh dự đứng cùng vài vị tiền bối trong giới hội họa, cũng khó giấu được khí chất ngời ngời.Cố Niệm Nhân hết lần này đến lần khác ngắm nhìn Lâm Tích trong ảnh, ánh mắt tham lam, như thể đang mơ ước một món trân bảo.Mà món trân bảo này lại là thứ cô đã mất đi rồi tìm lại được."Leng keng."Trong đêm tĩnh mịch, tiếng chuông cửa vang lên đột ngột.Vẻ cảnh giác thoáng hiện trong mắt Cố Niệm Nhân, cô cẩn thận cất album đi, rồi mới đi về phía màn hình chuông cửa: "Ai vậy?""Chuyển phát nhanh." Là giọng của một người đàn ông.Cố Niệm Nhân nhíu mày, nói tiếp: "Cứ để ở cửa là được.""Xin lỗi tiểu thư, bưu kiện này yêu cầu cô tự tay ký nhận." Dường như lo lắng Cố Niệm Nhân không mở cửa, người nọ còn cố ý nhắc nhở: "Là chuyển phát nhanh từ thủ đô đến."Nghe thấy câu này, ánh mắt Cố Niệm Nhân dừng lại một chút trên khuôn mặt người nọ bị vành mũ che khuất.Chỉ là cô vẫn không chọn mở cửa, mà nói: "Phiền anh cứ để ở cửa, lát nữa tôi sẽ ra lấy.""Cô Cố, nếu cô không ký nhận, chúng tôi sẽ tính là cô ký nhận không thành công, sẽ trả về địa chỉ ban đầu." Giọng nam lại vang lên.Cố Niệm Nhân nghe vậy khẽ "Ừ" một tiếng, vẫn nói: "Vậy thì phiền anh để ở cửa."Ba lần đều là cùng một câu trả lời, giọng nam trên màn hình rõ ràng đã mất kiên nhẫn.Cô giơ tay tháo chiếc mũ xuống, mái tóc dài xõa xuống trong màn hình, tiếp theo là đôi mắt giận dữ của Lâm Tích: "Cố Niệm Nhân, cậu thật là phiền phức! Không mở cửa đúng không! Ký nhận thất bại! Mình đi đây!"Lâm Tích lớn tiếng tuyên bố Cố Niệm Nhân ký nhận thất bại, nói rồi xoay người bỏ đi.Nhưng không ngờ, cánh cửa mà cô gọi mãi đã bị người từ bên trong mở ra.Một lực nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Lâm Tích, dễ như trở bàn tay kéo cô vào trong.Đèn cảm ứng ở huyền quan phản ứng có chút chậm chạp, trong bóng tối, cổ Lâm Tích bị người khống chế, nghênh đón cô là một bờ môi mềm ấm áp.