[BHTT][EDIT][HOÀN] CHỈ TRÍCH TÌNH YÊU - CÁP TỬ BẤT HỘI CÔ CÔ CÔ
Chương 54
Ánh đèn trước cửa lập lòe, ánh sáng mờ ảo kéo dài thành một vệt thẳng tắp.Lâm Tích nhìn người xuất hiện trong tầm mắt, vẻ mặt ngạc nhiên: "Sao cậu lại đến đây?""Nhớ cậu." Cố Niệm Nhân trả lời đơn giản, chủ động tiến tới trước mặt Lâm Tích.Lời này có chút quá mức thẳng thắn.Từ khi Cố Niệm Nhân thổ lộ, cô ấy bắt đầu không kiêng nể gì, mặc kệ mặt Lâm Tích dần nóng lên."Mình có gì đáng nhớ..."Lâm Tích lẩm bẩm một câu, cảm thấy có chút không ổn.Gió lạnh thổi qua cổ tay trần, tự do vui vẻ trong đêm khuya.Lâm Tích nhớ lại chuyện xảy ra trước cửa biệt thự, không biết nên hỏi tình hình sau đó thế nào, chỉ cảm thấy không khí lúc đó có chút giống trước khi cô và Lâm Đắc Duyên cãi nhau.Mà mỗi lần cãi nhau, cô đều sẽ đập cửa bỏ nhà đi.Lâm Đắc Duyên cũng dám cãi nhau với Cố Niệm Nhân sao?Lâm Tích không thể tin được, lại không nghĩ ra được gì khác, thử hỏi Cố Niệm Nhân: "Cậu... cãi nhau với ông ta?""A Tích có thể cho mình ở lại qua đêm không?" Cố Niệm Nhân không trả lời, mà lập tức tiến lại gần Lâm Tích.Người cô ấy lạnh toát, lạnh lẽo chạm vào lòng Lâm Tích, cằm thon gầy nhẹ nhàng đặt lên vai Lâm Tích, khẽ nói: "Ông ta không phải cha mình, cha mình đã mất rồi."Đây là lần đầu tiên Lâm Tích nghe Cố Niệm Nhân nói về chuyện nhà, lại là chuyện sinh tử cách biệt.Giọng nói nhẹ nhàng của Cố Niệm Nhân bay trong gió đêm, tim Lâm Tích như bị ai đó bóp nghẹn, rồi mềm nhũn ra.Cha của Cố Niệm Nhân là người như thế nào?Lâm Tích nhớ mang máng đã từng thấy người đàn ông đó trong tấm ảnh chụp chung của Cố Niệm Nhân, một người đàn ông trung niên rất uy nghiêm. Dù ông ta trông có vẻ là một người cha nghiêm khắc, nhưng thế nào cũng tốt hơn Lâm Đắc Duyên.Lâm Tích nghe Cố Niệm Nhân nói, cảm thấy dường như cô ấy vẫn chưa biết mình là con gái của Lâm Đắc Duyên.Còn Lâm Đắc Duyên, dù có ra sức lấy lòng, chắc chắn vẫn không thể kìm nén cái tính khí tệ hại của mình, buông lời lạnh nhạt trút giận lên cô ấy.Bây giờ Cố Niệm Nhân không chịu nổi mà bỏ đi, không biết ông ta sẽ chọn cách làm ngơ, hay là...?Ông ta ra sức lấy lòng Cố Niệm Nhân, lại vì chút nóng nảy mà khiến cô ấy bỏ đi, chắc chắn sẽ lo lắng khi hoàn hồn lại?Nếu người phụ nữ kia biết chuyện, ông ta cũng chẳng yên thân?Hừ!Đáng đời.Lâm Tích khẽ cười lạnh trong lòng, nghĩ đến cảnh Lâm Đắc Duyên như kiến bò trên chảo nóng, liền cảm thấy hả hê.Cô thậm chí còn nảy ra ý định giấu Cố Niệm Nhân ở nhà mình, để ông ta bị người phụ nữ kia trách móc làm khó dễ, tốt nhất là...Ý nghĩ ti tiện trào dâng, hòa cùng hơi thở ấm áp của Cố Niệm Nhân phả vào vai cô.Hơi ấm đó lướt qua mái tóc Lâm Tích, cơn hả hê vừa rồi tan biến trong nháy mắt.Thấy đấy, rõ ràng vừa mới thương cảm cho hoàn cảnh của Cố Niệm Nhân, bây giờ lại ích kỷ nghĩ đến chuyện trả thù Lâm Đắc Duyên.Lâm Tích thật sự không phân biệt được, cơn hả hê lúc này là vì bản thân, hay là vì Cố Niệm Nhân.Một nỗi buồn bã dâng lên.Lòng căm ghét bản thân của Lâm Tích càng thêm sâu sắc.Cô cố gắng kìm nén sự ti tiện trong lòng, đè nén con quái vật do chính mình nuôi dưỡng.Cô nghĩ, nếu Lâm Đắc Duyên thật sự quan tâm, chỉ cần Cố Niệm Nhân biến mất là đủ để ông ta chịu đựng.Nếu Cố Niệm Nhân muốn trốn tránh, cô sẽ cho cô ấy một nơi trú ẩn, giống như cách cô đã từng cưu mang những con bướm.Và những con bướm mà cô từng cưu mang, không hề có mục đích riêng tư nào.Như thể nắm được mảnh đất thuần khiết trong lòng, Lâm Tích nhìn Cố Niệm Nhân dưới ánh đèn: "Cố Niệm Nhân, nếu sau này cậu sống không vui, thì cứ đến chỗ tôi.""Thật sao?" Cố Niệm Nhân khẽ ngước mắt lên, ánh mắt thoáng lay động.Câu hỏi ngược lại này dường như là một sự nghi ngờ đối với Lâm Tích, như thể cô chưa hoàn toàn được tin tưởng.Nhưng cố tình giọng nói của Cố Niệm Nhân lại lộ ra vài phần yếu đuối, sự nghi ngờ này càng thể hiện rằng lời hứa của Lâm Tích đối với cô ấy thực sự rất quan trọng, nên cô ấy muốn xác nhận lại một lần nữa."Ừ." Lâm Tích không thích bị người khác nghi ngờ, vẻ mặt cô mang theo sự khó chịu, nhưng vẫn cố gắng kiên nhẫn trả lời Cố Niệm Nhân, đồng thời hỏi ngược lại: "Lừa cậu tôi có tiền kiếm à?""Ai mà biết được." Cố Niệm Nhân khẽ hỏi lại một câu.Dường như trong lòng đã kiên định, giọng nói của cô ấy nghe có vẻ vững vàng hơn lúc nãy, cũng có tâm trạng để nói đùa.Chỉ là xung quanh tối tăm, camera theo dõi hành lang rẻ tiền kia làm sao có thể phân biệt được biểu cảm cụ thể trên mặt mỗi người.Cố Niệm Nhân nhẹ nhàng gối đầu lên vai Lâm Tích, hơi thở ấm áp phả vào gò má cô ấy ngưng tụ thành một làn sương trắng, cô ấy nói như vậy, đôi mắt tràn ngập ý cười bất động thanh sắc khôi phục vẻ sâu thẳm, trong sự vui vẻ không thấy một tia yếu đuối..Nhà Lâm Tích đối với Cố Niệm Nhân mà nói đã rất quen thuộc, cũng không cần Lâm Tích dẫn đường, họ cùng nhau lên đến tầng 4.Chăn trong nhà đều được cất trong tủ quần áo cao nhất, Lâm Tích ỷ vào chiều cao của mình, lười biếng không muốn lấy ghế, nhón chân với lấy một góc chăn."Phịch" một tiếng, chiếc chăn dày nặng từ trong tủ rơi xuống.Lâm Tích bị đập cho loạng choạng, đang xoa mũi thì thấy Cố Niệm Nhân từ phòng vệ sinh đối diện bước ra.Cô ấy đến đây mà không mang theo gì cả, Lâm Tích chủ động đưa cho cô ấy bộ đồ ngủ của mình.Không biết có nên nói cô ấy cố ý hay không, bộ đồ ngủ đưa cho Cố Niệm Nhân là loại giống hệt Shin-chan.Những hình tam giác màu đỏ và xanh lá cây rải rác trên áo ngủ, có một đoạn ngắn ở gần chân cô ấy.Cố Niệm Nhân thay đồ ngủ rồi tiện thể rửa mặt, mái tóc dài rối bù tỏa ra vầng sáng nhạt, hòa cùng chất liệu vải bông, khiến cô ấy trông có vẻ nhu hòa dễ gần, không còn vẻ thanh lãnh cao ngạo thường ngày.Đúng là kiểu người dựa vào quần áo.Lâm Tích ôm chăn, không khỏi bật cười.Nhìn Cố Niệm Nhân như vậy, cô cố ý hỏi: "Cố Niệm Nhân, có ai từng khen cậu đáng yêu chưa?"Cố Niệm Nhân chậm rãi chỉnh lại cổ áo, trả lời Lâm Tích với vẻ mặt nghiêm túc: "Trưa nay có tính không?""..."Lâm Tích im lặng, nhớ lại chuyện hôn môi của họ dưới sự nhắc nhở của Cố Niệm Nhân.—— Lúc đó, cô bị Cố Niệm Nhân khen một tiếng "đáng yêu", đỏ mặt đáp trả, rồi mắng lại cô ấy một câu cũng có chữ "đáng yêu".Ánh nắng trưa rọi vào phòng học, cô bị Cố Niệm Nhân ép sát vào bàn, hơi thở dồn dập.Rõ ràng nụ hôn là do cô chủ động trước, nhưng quyền chủ động lại bị đối phương giành lấy, động tác vuốt ve gò má cô nóng ran, giống như bây giờ.Lâm Tích cắn chặt môi dưới, ném chiếc chăn xuống giường, lảng tránh chủ đề cô vừa khơi mào: "Này, chăn này chưa phơi, hơi ẩm. Chăn của tôi ngày nào cũng phơi nắng, nhưng sẽ có mùi hương của tôi, cậu xem cậu muốn cái nào đi."Cố Niệm Nhân lại chọn phương án "hoặc là": "Chúng ta không thể đắp chung một chăn sao?"Lâm Tích nghe vậy, bật cười.Cô không biết là đầu óc mình phản ứng nhanh hay bị làm sao nữa, ngẩng cằm lên hỏi: "Tiểu thư Cố muốn đắp chung chăn với tôi đến vậy sao?"Ngay khi những lời này vừa dứt, Cố Niệm Nhân gần như không do dự, gật đầu ngay lập tức: "Ừ."Cô ấy đã tỏ tình với Lâm Tích rồi, chuyện này chẳng có gì sai trái.Vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy nhìn Lâm Tích, như thể đang xác nhận một chuyện lớn, nhưng ánh đèn trên đầu họ phản chiếu vào đôi mắt nâu sẫm, trong vẻ bình tĩnh lại lộ ra sự mờ ám, chỉ thiếu điều nói thẳng ra bốn chữ "mình thích cậu".Dù Lâm Tích có chậm tiêu đến đâu, cô cũng hiểu rõ việc ngủ chung giường và đắp chung chăn ám muội đến mức nào.Cô và Cố Niệm Nhân có thể ngủ chung giường là vì nhà cô chỉ có một cái giường, bất đắc dĩ lắm mới vậy, sao có thể đắp chung chăn được!Thật mất hết cả tao nhã!Thật khó tin, một câu như vậy lại vang lên trong lòng Lâm Tích.Rõ ràng cô không hề hôn môi Cố Niệm Nhân, mặt lại nóng bừng như buổi trưa.Dự cảm đôi khi còn đáng sợ hơn thực tế, Lâm Tích vội vàng nhấc tay kéo chiếc chăn vừa ném xuống về phía mình, ra lệnh cho Cố Niệm Nhân: "Cậu tưởng tôi chịu à! Không có cửa đâu ha! Đắp cái của tôi đi!"Sau mệnh lệnh của Lâm Tích, giữa cô và Cố Niệm Nhân như có một ranh giới rõ ràng.Ánh trăng xuyên qua căn phòng tối tăm, trên chiếc giường vốn dĩ không có rào cản giờ đây xuất hiện hai chiếc chăn, phân chia rõ ràng hai người.Lâm Tích nghĩ sau một ngày mệt mỏi, cô sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Nhưng đêm nay thật kỳ lạ, rõ ràng cô cảm thấy rất mệt, đầu óc lại hoạt động không ngừng, không biết đang suy nghĩ điều gì, như một chiếc máy đang chạy hết công suất trong bóng tối.Lâm Tích, người thường ngủ ngay khi đặt lưng xuống, hiếm khi trằn trọc.Chẳng lẽ là vì hôm nay có thêm một người nằm bên cạnh?Lâm Tích nằm ngay ngắn trên giường, quay đầu nhìn người bên cạnh, ánh mắt có chút bực bội.Nếu lúc này Cố Niệm Nhân cũng đang ngủ, có lẽ cô sẽ càng tức giận hơn——"A Tích, có phải cậu có chuyện gì không nói với mình không?"Ngay khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu Lâm Tích, giọng nói của Cố Niệm Nhân đột nhiên vang lên.Lâm Tích giật mình, hoảng hốt.Cô nhìn Cố Niệm Nhân không hề quay đầu lại, muốn giả vờ như mình đã ngủ, nhưng miệng lại nhanh hơn não, buột miệng phủ nhận: "Không có.""Lúc nãy đưa mình về cậu không phải còn nói có chuyện muốn nói sao?" Trong bóng tối không nhìn rõ gì, Cố Niệm Nhân vẫn hỏi dồn.Lâm Tích đương nhiên biết lúc đó mình muốn nói gì, nhưng càng biết rõ bây giờ không thể nói.Chiếc chăn bị quấn chặt đang nóng lên, khiến người ta bực bội: "Cậu phiền quá đấy, ngủ đi được không?""Nhưng đó là cậu nói." Cố Niệm Nhân không buông tha."Tôi nói nhiều lắm, cậu tin không nếu cậu còn nói nữa tôi sẽ hôn cậu!" Lâm Tích có chút bực bội, nhìn Cố Niệm Nhân với ánh mắt dữ tợn."Không tin." Cố Niệm Nhân vẫn thản nhiên, nhìn Lâm Tích trong bóng tối.Lúc này, Lâm Tích mới nhận ra Cố Niệm Nhân nãy giờ vẫn nhắm mắt.Trong bóng tối, đôi mắt Cố Niệm Nhân phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ hắt vào, chỉ một chút thôi, nhưng đã lấp lánh như những viên ngọc trai ướt át.Không biết có phải mắt đã quen với bóng tối hay không, Lâm Tích mơ hồ phác họa được khuôn mặt nghiêng của Cố Niệm Nhân.Mái tóc đen nhánh của cô ấy rủ xuống cổ, lúc thở lồng ngực phập phồng sau đó dời mắt theo cuốn họng, thu hút ánh mắt Lâm Tích dừng lại trên môi cô ấy.Đôi môi mỏng không son phấn, hòa vào bóng đêm.Dù vậy, Lâm Tích vẫn có thể tưởng tượng ra hình dáng của chúng, cảm nhận được sự mềm mại.Thình thịch, thình thịch...Thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Lâm Tích có thể nghe thấy tiếng trái tim mình nổi loạn.Và cả dục vọng sâu thẳm trong lòng.Cô thật kỳ lạ, rõ ràng trước đây không hứng thú với việc hôn môi, bây giờ lại luôn nghĩ đến chuyện hôn Cố Niệm Nhân.Lâm Tích khẽ nhíu mày, một sợi dây thừng siết chặt trong lòng cô, nhắc nhở cô phải tỉnh táo, phải dừng lại.Dù sao, nếu không phải vì cô, Cố Niệm Nhân sẽ không ở đây chen chúc trên chiếc giường nhỏ này với cô."Kẽo kẹt."Chiếc giường nhỏ phát ra tiếng kêu bị ép, Lâm Tích kéo tầm mắt ra, rồi quay người lại, hừ lạnh đáp trả câu "Không tin" vừa rồi của Cố Niệm Nhân: "Đừng tưởng mình sẽ để cậu lừa—"Giống như tiếng chiếc giường nhỏ bị đè nặng, lời nói của Lâm Tích bị chặn lại giữa chừng.Một đôi môi vừa bị cô nhìn trộm, không đợi cô quay người đi, đã tiến đến.Nhịp tim của Lâm Tích, vừa mới bị kìm nén, hoàn toàn bùng nổ. Trong bóng tối, mọi cảm giác đều được phóng đại đến mức tối đa.Cố Niệm Nhân hôn cô, như thể sợ cô phản kháng, luồng khí lạnh lẽo len lỏi vào lồng ngực Lâm Tích, rồi khống chế tay cô.Không chỉ khống chế tay, mà còn cả những thứ khác.Lâm Tích theo bản năng chống cự, muốn đẩy Cố Niệm Nhân ra, chân vừa duỗi tới, đã bị đè xuống.Đầu gối cô xui xẻo, những cơ bắp không được rèn luyện thường xuyên không có nhiều sức lực phản kháng, phần còn lại cũng bị áp chế, đều bị hạ gục.Như thể không hài lòng với sự phản kháng của Lâm Tích, Cố Niệm Nhân hôn chậm rãi dùng sức hơn.Răng cắn nghiến, thái dương giật thót, cô ấy kiên nhẫn miêu tả cánh môi Lâm Tích, cơn đau không khiến người ta cảm thấy khó chịu, mà ngược lại là sự chìm đắm, cho đến khi đôi môi khô khốc dưới ánh trăng cũng ánh lên một lớp nước trong suốt.Hơi thở dần nặng nề.Nếu Vương Đình Tú không nói đi nói lại về việc có nên chuyển giường đến lớp hay không, thì chiếc giường này quả thực thoải mái hơn ghế trong phòng học.Và cũng an toàn hơn là nằm ngước nhìn trần xe.Lâm Tích kéo những suy nghĩ lan man, hiếm khi mỉm cười.Hơi thở nhẹ nhàng phả vào chóp mũi Cố Niệm Nhân, cô ấy bao bọc trong hương vị của Lâm Tích, đột nhiên dừng lại, ánh mắt mờ mịt nhìn người trước mặt."Đang nghĩ gì vậy?" Cố Niệm Nhân hỏi.Lâm Tích không thể thừa nhận rằng cô cảm thấy hôn môi với Cố Niệm Nhân thoải mái, cô nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến này, bực bội so đo: "Cậu làm gì hôn tôi?""Nhưng cậu đã nói như vậy." Cố Niệm Nhân khẽ nói, dùng chính lời đe dọa của Lâm Tích để bịt miệng cô.Và đương nhiên, cùng nhau bịt lại.Và cả môi của Cố Niệm Nhân.Đêm khuya thật yên tĩnh, vạn vật chìm trong giấc ngủ, dường như chỉ còn lại tiếng họ rúc vào nhau.Hơi thở, vuốt ve.Cơ chế phòng thủ bị xiềng xích dưới thân sụp đổ, kế hoạch lảng tránh của Lâm Tích đã thất bại ngay từ đầu.Cô là một người phàm tục sa vào dục vọng, và người đối diện lại là Cố Niệm Nhân.Không thể chống cự, cánh tay cũng vươn ra, từ từ ôm eo Cố Niệm Nhân vào lòng.Cố Niệm Nhân không chỉ không có đồ ngủ, mà đồ dùng vệ sinh cá nhân cũng là dùng của Lâm Tích.Họ dựa vào nhau, Lâm Tích vụng về học theo Cố Niệm Nhân, tinh tế vuốt ve, hương bạc hà nóng rực thiêu đốt trong khoang miệng cô.Bóng tối như một cái lồng vô hình, vứt bỏ thế tục bên ngoài.Mùa đông thích hợp nhất để sưởi ấm cho nhau, căn phòng nhỏ chỉ có họ.Nếu là ý tưởng trong sáng nhất, Lâm Tích muốn nhất là được ở bên Cố Niệm Nhân như vậy.Cô thích cô ấy.Lòng cô rõ ràng.Cô chìm đắm trong nụ hôn cuồng nhiệt với Cố Niệm Nhân, đầu óc tê dại, kỹ năng hôn môi vụng về khiến cô khó thở, mỗi giây đều như muốn chết chìm trong biển cả Cố Niệm Nhân.Thật đáng chết.Cô là con thiêu thân lao đầu vào lửa.Cô sẽ chết trong tay Cố Niệm Nhân..Dự báo thời tiết, tuyết không rơi, hôm sau là một ngày nắng.Bệnh viện buổi sáng sớm đặc biệt yên tĩnh, lúc này không có nhiều người, thang máy khu nội trú cũng không thường xuyên, lười biếng bắt đầu một ngày làm việc.Huỳnh Tú tỉnh dậy từ giấc mơ, bà có đồng hồ sinh học của riêng mình, ngủ không nhiều.Chỉ là hôm nay bà tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi hơn hôm qua, hôm trước cũng vậy.Liên tiếp vài ngày, đều như vậy.Ánh mắt Huỳnh Tú dừng lại một chút, như đang tự hỏi, lại như đang tỉnh thần, rồi bình tĩnh cầm điều khiển từ xa điều chỉnh góc độ giường, dựa vào gối đầu ngồi dậy.Cuốn sách chưa đọc xong vẫn còn trên tủ đầu giường, đang đọc đến đoạn hay, Huỳnh Tú nhớ mong, đeo kính rồi định lấy sách đọc tiếp.Nhưng cánh cửa trong tầm mắt lại bị người từ bên ngoài đẩy ra ngay lúc này.Huỳnh Tú phát hiện có điều khác lạ, nhìn về phía cửa.Người đến không phải là y tá đến kiểm tra phòng bệnh đầu tiên.Mà là chồng cũ mà bà đã lâu không gặp."Sao ông lại đến đây?" Nhìn Lâm Đắc Duyên bước vào, sắc mặt Huỳnh Tú lập tức trầm xuống.Lâm Đắc Duyên cũng đi thẳng vào vấn đề, đứng trước giường bệnh của Huỳnh Tú nói thẳng: "Đương nhiên là vì chuyện của con gái cô."Sắc mặt ông ta cũng không tốt, cả đêm không ngủ.Đầu tiên là làm theo lời Cố Niệm Nhân dặn, lúc 11 giờ tạo cố tình tạo tình huống trong nhà bị cúp điện, rồi trước khi camera theo dõi phòng cô ấy bật lại, bịa đặt là cô ấy đã đi ngủ.Sau đó ông ta lại liên lạc với giáo viên chủ nhiệm của Lâm Tích vào đêm khuya, lấy lý do phụ huynh quan tâm đến việc học của con cái, bóng gió hỏi thăm mối quan hệ giữa Lâm Tích và Cố Niệm Nhân.Sau khi biết được hai người là bạn cùng bàn, ông ta không ngủ được.Con mẹ nó, Lâm Tích đúng là đến đòi nợ.Trước đây quấy nhiễu nhà ông ta không yên, bây giờ còn như một cái gai đâm thẳng vào mắt Lâm Đắc Duyên.Ông ta phải tìm cách nhổ cái gai này mới được."Con gái cô và con gái Tiểu Ninh thân thiết, cô biết không?" Lâm Đắc Duyên cao ngạo nhìn xuống, dùng thái độ của người bề trên, cao cao tại thượng chất vấn Huỳnh Tú.Nhưng Huỳnh Tú lại bình tĩnh: "Vậy thì sao?"Giọng hỏi lại thản nhiên, Lâm Đắc Duyên không thấy bất kỳ sự ngạc nhiên nào trên mặt Huỳnh Tú.Đầu óc hạn hẹp của ông ta lập tức dựng lên một vở kịch, phẫn nộ tột độ chất vấn: "Huỳnh Tú, cô đang xúi giục lợi dụng con gái mình để trả thù tôi, đúng không?!""Tôi chưa bao giờ lợi dụng Tiểu Tích." Huỳnh Tú lập tức phủ nhận, nhìn Lâm Đắc Duyên với ánh mắt đầy hận ý: "Nhưng chính ông, lúc trước vì lấy lòng Trang Chu mà đưa Tiểu Tích đến Chử Thành."Nhắc đến đây, Lâm Đắc Duyên đuối lý, thậm chí còn có chút không biết hối cải: "Tôi làm vậy cũng là vì tốt cho chúng ta mà? Mảnh đất đó bây giờ phát triển tốt lắm, giá trị thị trường mấy trăm triệu! Nếu không phải nó không biết cố gắng..."Huỳnh Tú cuối cùng cũng lộ ra vẻ giận dữ, quát Lâm Đắc Duyên: "Lâm Đắc Duyên, con bé là con gái ông đó!"Dù đang bệnh nặng, khí thế của Huỳnh Tú vẫn rất đáng sợ.Nhiều năm làm vợ chồng, Lâm Đắc Duyên đương nhiên biết Huỳnh Tú đang thực sự tức giận, ông ta không đến để cãi nhau, hiếm khi lùi một bước: "Được, được, được, tôi không tranh cãi với cô chuyện này.""Nếu cô thương con bé, thì tôi hiện tại có một cơ hội rất tốt, có thể cho hai mẹ con cô đến thủ đô phát triển. Lúc trước cô cũng muốn cho con bé đến thủ đô mà? Thủ đô tốt hơn Nam Thành nhiều."Đây là phương án mà Lâm Đắc Duyên đã suy nghĩ cả đêm.Ông ta thực sự sợ Lâm Tích sẽ phá hỏng chuyện tốt của mình, và thay vì chịu sự quản thúc của Cố Niệm Nhân, sống trong lo sợ bất an mỗi ngày, chi bằng tiễn hai mẹ con họ đi, cho yên chuyện.Huỳnh Tú nhìn ra được tính toán trong lòng Lâm Đắc Duyên, cười lạnh một tiếng: "Lâm Đắc Duyên, 'nay đã khác xưa' ông không hiểu sao?""A Tú, chúng ta là vợ chồng bao nhiêu năm, tôi làm vậy cũng là vì tốt cho cô." Lâm Đắc Duyên bắt đầu nói lời ngon ngọt, đánh bài tình cảm, "Bệnh của cô ở đây căn bản không chữa được, cô làm hóa trị giai đoạn bốn ở đây có ích gì không? Lâm Tích chẳng phải cũng đang tìm mọi cách cho cô sao? Đến thủ đô là cách tốt nhất."Nghe những lời này của Lâm Đắc Duyên, vẻ mặt Huỳnh Tú rõ ràng khựng lại.Lâm Tích bảo bác sĩ Đào nói dối, cả bệnh viện không ai nói với bà rằng bệnh tình của bà đã đến giai đoạn bốn.Lâm Đắc Duyên cũng nhận ra phản ứng của Huỳnh Tú, theo bản năng hỏi lại: "Cô không biết?"Huỳnh Tú nhanh chóng điều chỉnh lại, lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi có biết hay không, không liên quan đến anh.""Đúng, không liên quan đến tôi." Bị cho ăn một cái mặt lạnh, vẻ mặt Lâm Đắc Duyên càng mất kiên nhẫn, "Nếu cô mang Lâm Tích rời đi, chúng ta sẽ càng không liên quan.""Hơn nữa, chỉ cần hai mẹ con cô biến mất khỏi Nam Thành, tôi sẽ đưa lợi tức cổ phần mà cô đáng được nhận sau ly hôn cho cô.""83 triệu. Này đủ thành ý chứ?"Lâm Đắc Duyên nói, đưa ra con bài của mình.Đó quả thực là một điều kiện rất hấp dẫn.Huỳnh Tú nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt phức tạp, pha lẫn hận ý và phẫn nộ: "Người phụ nữ đó quan trọng với ônh đến vậy sao?""Cái này liên quan gì đến cô?" Lâm Đắc Duyên nói rất thẳng thắn, rõ ràng là không muốn có bất kỳ mối liên hệ tình cảm nào với Huỳnh Tú, "Tôi chỉ hỏi cô, có đồng ý đi hay không."Cảm xúc của Huỳnh Tú vừa mới lắng xuống, lại bị Lâm Đắc Duyên khơi dậy.Tự giễu bản thân vì sự mềm lòng vừa rồi, rồi vẻ mặt trở nên lạnh nhạt hơn: "Lâm Đắc Duyên, chúng ta đã không còn tình cảm vợ chồng, ông bây giờ chỉ nói suông, tôi cũng rất khó làm."Lâm Đắc Duyên cũng rất dứt khoát: "Tháng này tôi sẽ trả trước 30%, trước khi rời đi sẽ đưa cho cô 20%, số còn lại chờ cô rời đi hoàn toàn, tôi sẽ chuyển hết vào thẻ của cô.""Trả trước 50%." Huỳnh Tú nói tiếp.Bà nói rất quả quyết, ánh mắt cũng sắc bén, trong khoảnh khắc dường như lại trở thành nữ cường nhân ngày nào.Lâm Đắc Duyên có một thoáng thất thần, trái tim bị đập mạnh một cái.Ông ta hiện tại đang bị kẹp giữa hai bên, nếu có thể lay chuyển được bên này, dù có khó khăn đến đâu, ông ta cũng phải cắn răng đồng ý: "Được."Như thể đã dùng hết sức lực, Huỳnh Tú lúc này suy nghĩ rất nhanh: "Tôi sẽ đưa cho ông một số thẻ mới, khi nào ông chuyển tiền cho tôi, tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị."Bà lạnh lùng nói, cuối cùng còn bổ sung một câu: "Xin Lâm tổng nhanh chóng."Tiếng "Lâm tổng" này mang đầy châm biếm, cắt đứt hoàn toàn tình cảm vợ chồng quá khứ giữa Lâm Đắc Duyên và Huỳnh Tú.Thực ra, tình cảm vợ chồng giữa họ đã không còn từ lâu, nhưng khi nghe thấy, Lâm Đắc Duyên lại cảm thấy như bị đâm mạnh một nhát.Ông ta không thể nói ra cảm giác lúc này trong lòng là gì, dù sao cũng không phải cảm giác tốt, mặt càng đen: "Vậy thì xin cô quản lý tốt con gái của mình.""Con gái tôi rất tốt." Huỳnh Tú lạnh giọng đáp lại.Mọi chuyện đã nói xong xuôi, Lâm Đắc Duyên cũng không muốn ở lại nơi đầy mùi thuốc men bệnh tật này lâu hơn, quay người rời đi.Chỉ là khi ông ta mở cửa định đi, động tác khựng lại.Bác sĩ Đào đang đứng ngoài cửa, tay vừa đưa ra rơi vào khoảng không, dường như cũng định mở cửa.Lúc trước Lâm Đắc Duyên làm ầm ĩ đến mức khó coi, bác sĩ và y tá phụ trách tình trạng bệnh của Huỳnh Tú không ai không biết ông ta.Bác sĩ Đào nhìn thấy khuôn mặt này xuất hiện trước mặt, đầy kinh ngạc, rồi nhanh chóng bước đến trước mặt Huỳnh Tú: "Dì, dì cảm thấy thế nào?"Huỳnh Tú cố gắng trấn tĩnh: "Dì không sao."Cho đến khi bà nhìn chằm chằm Lâm Đắc Duyên ra khỏi cửa, bà mới quay sang nhìn bác sĩ Đào: "Nhưng dì có vài việc, muốn nhờ bác sĩ Đào giúp đỡ."Bác sĩ Đào gật đầu: "Dì nói đi."Huỳnh Tú: "Đầu tiên, chuyện ba của Tiểu Tích đến tìm dì hôm nay, bácsĩ nhất định phải giữ bí mật với con bé."Bà nói như vậy, sức lực cũng đã không đủ.Bác sĩ Đào nhìn thấy rất đau lòng, vội vàng gật đầu đồng ý: "Dì yên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không để Lâm Tích biết.""Việc thứ hai tôi muốn nói, có lẽ sẽ phiền phức hơn, nhưng xin bác sĩnhất định phải giúp tôi làm được."Huỳnh Tú nói, nắm lấy tay bác sĩ Đào.Ánh nắng từ cửa sổ hắt vào phòng bệnh, dưới ánh sáng là đôi mắt gần như bị bệnh tật tàn phá....Thời gian trôi qua lặng lẽ dưới ánh nắng ấm áp của mùa đông, trên đường phố là dòng người vội vã đi làm.Đồng hồ báo thức trên điện thoại vẫn chưa reo, Lâm Tích mãi đến khi giấc mơ ngọt ngào kết thúc mới mơ hồ tỉnh dậy.Cô duỗi chân ra ngoài, kéo chăn vào đồng thời, theo bản năng lẩm bẩm một câu: "Ư lạnh."Ngay sau những lời này, Lâm Tích cảm thấy lưng mình được chăn bao bọc, bên tai truyền đến một giọng nói đáp lại: "Chờ mùa đông qua đi, mùa xuân sẽ đến."Những lời này vang vọng trong ý thức mơ hồ của Lâm Tích, cô không nhận ra giọng nói của ai, vừa mới ấm lên một chút, cô cũng không để ý lắm.Chỉ là mùa đông mới chỉ bắt đầu, phía sau còn có một mùa đông dài lạnh lẽo.Đang định nói như vậy, lưỡi Lâm Tích chạm vào răng cô.Mềm mại chạm vào cứng rắn, trong nháy mắt trùng lặp với một ký ức nào đó.Thời gian trong giấc mơ mơ hồ, Lâm Tích chỉ nhớ lại nụ hôn với Cố Niệm Nhân, hoàn toàn quên mất một trong số đó là vào tối qua.Gối đầu dựa vào tai cô, bên tai cô toàn là tiếng tim đập của chính mình.Và cả sự quyến luyến."Ưm..."Ánh nắng dừng lại trên khuôn mặt nghiêng an ổn của cô gái, phủ lên khuôn mặt sắc sảo của cô một tầng mơ màng.Môi trường quen thuộc khiến người ta thả lỏng, cô vốn dĩ là độc thoại trong lòng, thế nhưng lại nói ra thành lời: "Cố Niệm Nhân, tại sao mình lại thích cậu đến vậy?"Chỉ là khi lời nói mớ vừa rơi xuống, căn phòng cũng không yên tĩnh lại.Một tiếng hỏi nhẹ nhàng truyền vào tai Lâm Tích: "A Tích, cậu nói gì?"