[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 41



Tô Hạnh cẩn thận hoạt động cổ tay, bọn chúng vậy mà dùng dây thừng trói cô, trong lòng cười lạnh, dây xích còn không cản được, đồng dạng cửa sắt bên ngoài cũng không vây khốn được.

Tỉnh lại liền bị trói là ai cũng không thoải mái nổi. Tô Hạnh dùng thêm sức, nghĩ phá dây thừng, cảm giác trên vai nặng xuống.

Ôn Như Yểu cằm tựa vào vai Tô Hạnh, thân thể nhích lại gần, dán sát vào tai nói: "Nhẫn nại một chút, những người này không đáng sợ, nhưng nam nhân mặc âu phục có chút điểm lạ."

Tô Hạnh ngừng động tác.

Bởi vì tay chân bị dây thừng buộc, thân thể Ôn Như Yểu không tiện xê dịch, chỉ có thể dựa sát vào người Tô Hạnh.

Không biết đám người sống sót tổng cộng bao nhiêu người, trước mắt tạm thời có mười người, các nam nhân trai tráng rất dễ thấy, phía sau toàn là người già và trẻ nhỏ.

Bên trong cửa hàng trước mắt an toàn, cửa hai tầng thủy tinh, bốn vách tường rắn chắc, không gian khép kín, rất thích hợp làm nơi trú ẩn tạm thời.

Tô Hạnh nhíu mày, quan sát nam nhân âu phục một chút, không có bất kỳ dị thường, nghi hoặc nói: "Chị sao biết được??"

Ôn Như Yểu trầm ngâm nói: "Mùi hương không giống."

Tô Hạnh trầm tư, lúc trước Ôn Như Yểu có nhắc với hương vị, tâm tình có chút vi diệu, nhướng lông mày nói: "Anh ta cũng thơm??"

Ôn Như Yểu mím môi nói: "Mùi không giống với người khác, nhưng không thơm bằng em."

"..." Chị không cần nói thêm câu sau.

Nam nhân âu phục đứng một bên, thật lâu không nghe hai cô đáp lại, nhếch miệng cười nói: "Hiện tại hai vị tâm trạng không tốt, vậy chờ sau khi hiểu rõ vấn đề, chúng ta tiếp tục trò chuyện."

"Còn chờ cái gì, mấy cọng dây thừng và cửa sắt không vây khốn được các cô ấy." Nam nhân mặt sẹo nhíu mày nói.

"Đừng trách tôi không nhắc nhở, hai cô gái kia thật không đơn giản, một tuần trước, cùng bọn họ tách ra ngay ngã tư. Lúc đó trên người cái gì cũng không có, tôi đói khát đến muốn chết, còn bọn họ quần áo sạch sẽ còn có súng!! Tôi khẳng định họ tìm được nơi trú ẩn đầy đủ tiện nghi, ở gần đây."

"Ồ..." Nam nhân âu phục nhướng mày, ánh mắt nhìn Tô Hạnh và Ôn Như Yểu.

Tô Hạnh cúi đầu, ánh mắt âm trầm. Cô không thích nhất là người ác ý hại người, đặc biệt là nam nhân mặt sẹo kia, anh ta là tên cặn bã.

Nam nhân gầy gò phía sau tiến đến thì thầm bên tai Nam nhân âu phục nói, anh ta suy nghĩ rồi nói: "Vậy để hai người phụ trách bọn họ."

"Tận Thế đến không thể nhàn hạ, muốn ăn chùa sao?? Những người không làm được việc lần sau bỏ thiếu."

Âu phục vừa đi, mọi người bàn tán xôn xao rồi bỏ ra ngoài, còn dư Mặt sẹo và Gầy gò.

Mặt sẹo cười lạnh, hung hăng đẩy Nam nhân gầy gò nói: "Mày giỏi lắm, có chỗ dựa liền lên mặt đúng không?? Tao cho mày biết Đại ca lớn ở Thành phố S, chờ tao cùng anh ấy gặp mặt, mày liền..."

"Vậy anh hãy cầu nguyện mau chóng gặp Đại ca lớn, tôi so với anh còn gấp tìm anh ta hơn."

Không giống vẻ mặt khúm núm sợ sệt lúc trước, hiện tại vẻ mặt Gầy gò lạnh lẽo ác liệt.

"Cmn chờ đi, một ngày tao sẽ không tha cho mày!!! Nhưng mà... sao mày lại sợ tên bốn mắt kia vậy, mày và nó đều giống nhau!! Còn sợ nó!! Đồ vô dụng, nếu tao giống như mày thì..."

Mặt sẹo đưa tay muốn đánh Gầy gò, nháy mắt liền bị Gầy gò nắm cổ tay, quật ngã trên đất.

Nam nhân gầy gò ngồi xuống, cúi đầu, ánh mắt vô hồn nói: "Sức chịu đựng của tôi có hạn."

"Mày... Mày chờ đó cho tao." Nam nhân mặt sẹo cắn răng đứng dậy rời đi.

Tô Hạnh ngồi xem một màng, nhìn chằm chằm Nam nhân gầy gò cũng rời đi, nghiêng đầu thấp giọng hỏi: "Anh ta làm sao vậy??"

Trên thân Nam nhân gầy gò rất bí ẩn, luôn đem cho Tô Hạnh cảm giác khác thường.

Ôn Như Yểu trầm mặc suy tư, đợi nửa ngày vẫn không thấy trả lời, Tô Hạnh quay đầu nhìn gương mặt Ôn Như Yểu.

Ôn Như Yểu xuất thần nhìn chằm chằm nơi Gầy gò vừa đi ra.

"Ôn Như Yểu??" Tô Hạnh hỏi.

"Có chút kỳ quái." Ôn Như Yểu lấy tinh thần, không xác định nói: "Cảm giác rất lạ."

"Lạ chỗ nào??" Tô Hạnh hiếu kỳ hỏi.

"Chị tạm thời không hiểu loại cảm giác này, trên người anh ta có khí tức cường đại, khi có khi không, phát ra rất hỗn loạn."

Cường đại??

Chất lượng tốt, hương vị, cường đại... Đây là những từ Ôn Như Yểu từng nhắc, Tô Hạnh vẫn hiểu đại khái.

Ôn Như Yểu không thể vô duyên vô cớ muốn "ăn" cô, tuy cô không cảm thấy bản thân biến hoá, hiện tại Ôn Như Yểu có năng lực đặc thù, tựa hồ lần này còn cao cấp hơn, ngon miệng hơn.

Tô Hạnh nhấp môi nói: "Có phải càng dễ ngửi hơn??"

Ôn Như Yểu đá một bên lông mày, nhìn dáng vẻ đần độn của Tô Hạnh, khóe môi hơi nhếch lên nói: "Em tựa hồ rất để ý vấn đề này??"

Tô Hạnh không dấu vết nghiêng đầu nhìn hướng khác, bình tĩnh nói: "Em chỉ hiểu kỳ thôi."

Bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ.

Có gì buồn cười chứ, Tô Hạnh thầm mắng trong lòng.

Ôn Như Yểu ngồi dậy, dây thừng phía sau buộc chặt cổ tay, da thịt đã ửng đỏ, quay lưng với Tô Hạnh nói: "Giúp chị cởi ra."

Tô Hạnh kéo đứt dây thừng, giúp đối phương cởi ra.

Trong lòng vẫn còn áy náy, nếu không phải bản thân lúc đó lỗ mãng, các cô sẽ không lâm vào tình trạng này, vũ khí kia là cô liều mạng đem ra.

Tô Hạnh đang rối rắm, nghe đối phương thanh lãnh ôn nhu nói: "Thật xin lỗi."

Tô Hạnh ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn Ôn Như Yểu.

Ôn Như Yểu xoa xoa cổ tay, mím môi nói: "Vài ngày trước, bên trong lô cốt, chị phát hiện dị thường, nhưng..."

Ôn Như Yểu dừng một chút, thở dài nói: "Là chị sơ sẩy, dẫn đến hôm nay chúng ta lâm vào tình cảnh nguy hiểm khác, thật xin lỗi."

Bản thân Tô Hạnh cũng có lỗi, cô hối hận nói: "Không phải lỗi của chị, là em cứng đầu lỗ mãng không lời, dẫn đến chị bị nhốt ở đây."

Ôn Như Yểu cười nhẹ nói: "Tình huống lúc đấy khẩn cấp, em phản ứng như vậy, rất bình thường, kế hoạch ban đầu chúng ta là tiến vào cửa hàng, tuy không như mong muốn, vẫn tiết kiệm chút thời gian."

Tô Hạnh hoạt động gân cốt, một lát có thể sẽ đánh nhau, nói: "Người nơi này không phải kẻ thiện lương gì."

Cuộc trò chuyện bị cắt đứt. Bên ngoài truyền đến âm thanh mở cửa.

Nam nhân gầy gò đặt hai gói mì và hai trai nước gần chỗ hai cô, cười cười nói: "Đã lâu không gặp, xem ra hai cô trải qua không tệ."

Mùi hương nước hoa dành cho nữ nhân, lần nữa bay vào mũi Tô Hạnh, lông mày nhíu lại nhìn Nam nhân gầy gò.

Sạch sẽ áo sơ mi, tóc ngắn gọn gàng, ở thời hòa bình không đáng nhắc tới, nhưng ở Tận Thế, Quái vật khắp nơi, sống như vậy tuyệt không phải người thường.

Xem ra địa vị anh ta ở đây không thấp, còn nhàn hạ xịt nước hoa, chẳng lẽ có sở thích đặc biệt với nước hoa dành cho nữ, còn như vậy... lẳng lơ.

Tô Hạnh lùi về sau, cách anh ta thật xa.

"Không biết các cô có khát hay đói, nên lấy chút đồ ăn qua, bây giờ nước rất hiếm, tiết kiệm một chút." Nam nhân gầy gò vẻ mặt vui vẻ thân thiện, như rất thân thiết với các cô.

"Cảm ơn."

Tô Hạnh đang rất cảnh giác, còn Ôn Như Yểu thân thiện tiếp nhận đồ của anh ta.

"Phiền cậu chuyển lời với Đại ca các người, tôi hiểu rõ cái gì, sẽ trả lời, hi vọng cùng anh ta đơn độc gặp mặt một lần."

"À... Các cô đến quả nhiên có chuẩn bị, gặp anh ta không thành vấn đề, anh ta còn rất cao hứng nữa, đến Sân bay càng dễ dàng. Nhưng mà các cô giúp tôi một việc được không?? Hai người đẹp."

Nói xong Nam nhân gầy gò nâng hộp đen điện thoại lên lắc lắc, cùng cái Ôn Như Yểu giống nhau như đúc, cô sờ túi, quả nhiên trống rỗng.

"Tôi không nhớ mặt các người, hẳn không phải người của công ty??" Nam nhân gầy gò sờ sờ cằm nói, ném hộp đen điện thoại cho Ôn Như Yểu.

"Được rồi. Chuyện này tôi không để ý lắm, vẫn nhờ phúc các cô, có thể lẻn vào lô cốt lấy chút thuốc, nhặt lại cái mạng."

"Cậu là người của Huyền Vũ khoa học kỹ thuật?? Tại sao cậu lại ở chỗ này??" Ôn Như Yểu ngạc nhiên nói.

"Đúng vậy, tại sao tôi ở chỗ này?? Vì cái gì?? Tôi còn nhiều việc chưa... Chết tiệt, anh ta ý thức quá mạnh, phản phệ có chút nghiêm trọng, may mắn tối hôm qua có thuốc..."

Nam nhân gầy gò đang bình thường, đột nhiên gương mặt vặn vẹo, anh ta đứng dậy, đưa tay vào túi lục lọi, đồ vật rơi đầy trên đất, một hộp kim loại rơi xuống.

"Leng... Keng...." Phát ra âm thanh.

Anh ta liền dừng động tác, vội vàng nhặt chiếc hộp lên, nhưng mà cúi xuống một nửa, động tác liền dừng lại.

Tư thế duy trì vài giây, Tô Hạnh lông mày nhíu lại, đến cùng nam nhân kỳ dị phát điên cái gì.

Đột nhiên Nam nhân gầy gò nhìn đầu, đôi mắt đỏ bừng, trứng to như chuông đồng.

"Tao muốn giết mày, rút gân mày lột da mày, tao muốn ác nhân như mày phải chết không yên lành!!"

Đối diện tên điên, Tô Hạnh cứng đờ, phát điên đến trình độ nhân hai rồi.

"Tao muốn giết mày!! Giết mày giết mày!!! Tại sao mày còn chưa xuất hiện, tao chờ không được, phải giết mọi người, phải giết hết!! Phải tế cho em gái vô tội của tao!!"

Trước một giây còn biểu hiện "lẳng lơ", bây giờ như tên điên vậy, biến thành người hoàn toàn khác, còn hướng đến các cô công kích.

Tô Hạnh hô hấp ngừng lại, tiến đến lôi kéo Ôn Như Yểu, cách xa anh ta ra.

Tính toán sẽ đánh nhau, không ngờ anh ta giơ cao tay, hướng đến mặt mình đánh, một tát, hai tát, ba tát,...

"Ây da... Rốt cuộc tỉnh rồi."

Nam nhân gầy gò lại lần nữa trở về trạng thái "lẳng lơ", âm thanh nghe như giọng nữ nhân.

Anh ta bình tĩnh nhặt hộp thuốc, lấy ra một viên nuốt vào.

"Hù dọa các cô rồi, thật xin lỗi." Anh ta vuốt vuốt ngực nói, hướng các cô ngượng ngùng cười.

Tô Hạnh nhìn một bên má anh ta sưng tấy, nói: ''Cậu có bệnh tinh thần phân liệt??"

"Không, tôi không có, anh ta có." Nam nhân gầy gò chỉ vào mặt nói.

"Cho nên các cô phải giúp tôi, tại siêu thị có xe, họ Trịnh kia chắc chắn có chìa khoá xe, các cô đàm phán cùng anh ta, nhớ mang theo tôi cùng đi."

Ôn Như Yểu nghi hoặc nói: "Vì sao cậu không tự đi??"

"Bởi vì tôi không biết lái xe, hiện tại khó lòng duy trì tỉnh táo lâu, mà tôi rất tin tưởng các cô nha~~"

Tô Hạnh nhướng mày, gặp qua chỉ hai lần, lại tin tưởng như vậy, đúng là có bệnh thật, nói: "Nếu chúng ta không giúp??"

"Hả?? Các cô không phải người tốt sao??" Nam nhân gầy gò ủy khuất nói.

"Các cô giúp tôi, tôi sẽ giúp các cô." Nam nhân gầy gò dựa sát vào người Tô Hạnh.

"..."

Bình thường Nam nhân gầy gò hành động đã khiến người ớn lạnh, hiện tại mặt sưng phù như đầu heo, còn phóng to mấy lần, thật sự rất kinh dị.

Lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh.

"Thời gian ăn cơm đến, các cô theo tôi ra ngoài, không cần lo lắng, sẽ không giống đám người kia bị tuyển chọn." Nam nhân gầy gò dặn dò hai cô.

Chương trước Chương tiếp
Loading...