[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 25



Xa xa quan sát thấy hình dạng của chúng, trên thân có hai màu, đen vàng, màu đen chiếm chủ đạo, ở đầu có mắt kép, phía trên mọc ra hai cọng râu, nhìn vừa giống sừng vừa giống lông mày, ngay miệng có hai vật dài như "cái kẹp", ở phần đuôi mọc ra cây kim dài và nhọn.

Thấy bầy ong càng ngày càng đến gần, Tô Hạnh nhíu mày, bọn chúng thế mà là ong vàng biến dị.

Ong vàng nhỏ nhưng lại được đánh giá là một trong những loài ong hung hãn và có độc tố mạnh nhất trong các loài ong.

Đối với những người lớn hay trẻ em, khi bị ong vàng đốt luôn được xem là một tai nạn nguy cấp, cần phải được cấp cứu một cách nhanh chóng. Theo thống kê, đã có rất nhiều trường hợp xảy ra khi bị ong vàng đốt mà không được cứu chữa kịp thời. Dẫn tới tình trạng nạn nhân bị nhiễm độc nặng và tốn rất nhiều thời gian để điều trị mới qua khỏi.

Vậy mà bầy ong to gấp mấy lần bình thường. Bọn chúng bay đến rất nhanh, nháy mắt đến đỉnh nóc xe Tô Hạnh, bóng tối bao phủ cả con đường.

Tô Hạnh choáng váng đầu óc, phía trên truyền đến tiếng ong ong liên tục.

Một số con ong hạ thấp, tấn công người khác.

Gần các cô có chiếc xe chạy song song, một con ong dùng kim đâm cửa xe, xuyên thẳng vào trong, ô tô lay động qua lại, hướng đến các cô bên này chạy qua, chỉ còn một khoảng nhỏ là hai xe chạm nhau.

Ôn Như Yểu nhanh tay lách sang một bên.

Gần đến Sân vận động tình huống nguy hiểm xảy ra quá nhiều, Tô Hạnh vuốt vuốt ngực. Con ong kia vậy mà to bằng cửa xe, một phát chen vào vừa.

Ong tính tình có chút nóng nảy, nhưng chúng không tấn công con người, trừ phi phá tổ của nó. Nhưng trong hoàn cảnh này ai rảnh mà phá tổ, với lại ong đã to như vậy, tổ còn to gấp chục lần.

Người ngu mới phá!!

Khả năng cao chúng tự ý tấn công, giống như xem con người là mật hoa mà hút, muốn lấy máu về dưỡng tổ vậy.

"Oanh... Oanh... Oanh" Tiếng đại bác bắn liên tục.

Tô Hạnh nhìn nơi quân đội trấn giữ, họng xe tăng hướng đến chỗ các cô, bắn đến đàn ong phía trên, sau đó là tiếng súng và bom.

Bị quân đội chĩa vào như thế, tâm Tô Hạnh run run lên, ôm chặt đầu, mắt không thấy tâm không phiền.

Đáng thương nhất Ôn Như Yểu, dù rằng tim đập rất nhanh, cô vẫn cắn răng tiếp tục lái, tốc độ xe giảm xuống, có vài lần xém đụng vào vật cản.

Rất nhiều ong bị bắn trúng, rơi xuống đường và trên xe, cơ thể cháy khét, còn vài con chưa chết, ngồi dậy bay tiếp. Dù đồng bọn chết rất nhiều, chúng vẫn tiếp tục tấn công con người, tình cảnh rất hỗn loạn.

Ong rơi quá nhiều, Tô Hạnh nghe thấy "bịch bịch" liên tục, sau đó là "Đùng".

Âm thanh lạ phát ra, thân xe rung lên, Tô Hạnh ngẩng đầu.

Mẹ nó!!! Một con ong rơi trên mui xe các cô.

Đầu ong đâm mạnh vào kính chắn gió, gương mặt điển hình của côn trùng chui vào đối diện gương mặt Ôn Như Yểu, gần trong gang tấc sinh vật có khả năng giết mình bất cứ lúc nào, thật khiến người khủng hoảng.

Đầu ong nhúc nhích hướng đến tay Ôn Như Yểu.

Ôn Như Yểu thấy vậy vội vàng đạp phanh xe, đầu ong ngửa ra sau, bốn chân bấu chặt mui xe, vẫn chưa quăng khỏi xe.

Đầu ong cử động "cái kẹp" trước miệng, mắt kép chăm chú nhìn Ôn Như Yểu, hành động của nó giống như đang giễu cợt đối phương, hoặc là thói quen chuẩn bị săn mồi, một giây sau nhướng người nhào đến đầu Ôn Như Yểu.

Nhìn thấy tình cảnh nguy hiểm đối với Ôn Như Yểu, ngồi ghế phụ Tô Hạnh hoảng hốt, đại não phản ứng, cơ thể liền giơ chân dài, đạp thẳng vào đầu Ong biến dị, đá bay nó ra ngoài, giơ súng bắn.

Rất nhanh Ong biến dị rơi xuống từ mui xe.

"Chị sao rồi??"

Tô Hạnh vội vàng quan sát Ôn Như Yểu, phát hiện trên tay đối phương có vết thương nhỏ dài, trái tim nháy mắt ngừng đập.

"Chị..."

Lúc này bánh xe không biết đụng trúng vật gì, trời đất quay cuồng, chiếc Land Rover lật nghiêng.

Thân thể Tô Hạnh trên không trung va đập qua lại, đầu óc choáng váng, không biết qua bao lâu, cô mở mắt, từ thị giác nhìn mặt đường rất khác lạ, cơ thể tạm thời mất tri giác.

"Đùng... Đùng..." Tiếng súng càng ngày càng gần.

Tô Hạnh quét mắt nhìn bên ngoài, tạm thời không thấy Ong biến dị đuổi tới, cởi dây an toàn, cô dùng sức đá cửa xe bên cạnh.

Tạm thời không thể ở đây lâu, cửa xe đóng chặt, lỡ bị Quái vật tấn công rất khó trốn, còn chưa biết có ai đến cứu không, tự cứu mình sẽ tốt hơn.

Không nghĩ tới sau hai cú đá, cửa xe bay ra ngoài, Tô Hạnh kiểm tra xung quanh, chậm chạp bò ra ngoài. Tiếp theo đến chỗ Ôn Như Yểu, chuẩn bị cứu.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

"Người còn sống mau chạy đến hậu phương."

Một tiểu đội vũ trang, hướng không trung bắn.

"Nơi này rất nguy hiểm, mang cô ấy đến Sân vận động!!"

Một người lính kéo tay Tô Hạnh, ý muốn cô đi theo họ.

Tô Hạnh lắc đầu, đi đến trước xe, lo lắng nói: "Còn một người ở trong xe."

"Không có thời gian. Chúng ta chỉ cứu người xác suất cao sống sót." Binh lính hướng trong xe nhìn, định tiến lên kéo Tô Hạnh trở về.

Ở đây còn Quái vật nguy hiểm, mà họ không chỉ cứu một người, mà là tất cả người dân.

"Chị ấy bị nhốt trong xe, vẫn còn sống đó."

Đây là nữ chính đó!! Tô Hạnh thật sự muốn hét vào mặt anh ta. Nữ chính chết, nhân loại cũng chấm hết luôn.

Tô Hạnh nóng nảy, đưa tay kéo cửa xe: "Xin hãy mau hỗ trợ, giúp tôi..."

Trong lúc mất bình tĩnh, cô dùng lực quá lớn, nhẹ nhàng lôi cửa xe ra.

"???" Tất cả mọi người, kinh ngạc nhìn Tô Hạnh.

Tô Hạnh sửng sốt một chút, tình huống nguy hiểm không có thời gian, đem cửa xe quăng đi, cúi đầu kéo Ôn Như Yểu ra, ôm vào lòng, đối phương đã bất tỉnh.

Ôn Như Yểu trên cơ thể không có ngoại thương, chỉ có vết máu nhỏ trên mu bàn tay.

"Vậy các cô nhanh theo tôi đi." Binh lính không nói nhiều, dẫn Tô Hạnh đi Sân vận động.

Trên đường đi không ít xe tăng cùng xe bọc thép di chuyển lướt qua các cô, Sân vận động có quân đội vũ trang hạng nặng trấn giữ.

Hộ tống binh lính bỏ đi, Tô Hạnh cõng Ôn Như Yểu trên lưng, theo sau những người sống sót, bên trong mọi người đang xếp thành hàng dài.

"Ong biến dị bên ngoài đã đi chưa??"

"Bên ngoài còn người sống sót không??"

"Phía trên mệnh lệnh, dùng mùi hương quấy nhiễu."

"Tất cả người tiến vào Sân vận động, đều phải kiểm tra."

Sân vận động quá ồn ào, hết người này đến người khác nói.

Chương trước Chương tiếp
Loading...