[BHTT][EDIT] Xuyên Thành Tra Công Hoả Táng Tràng - Như Ngô

Chương 7



Trong phòng khách, Hạ Hàm Ảnh đang ngồi một mình trên sô pha xem TV, Mục Sanh Sanh không biết cô có nghe được câu nói vừa rồi của dì Trần không.

Lúc này điện thoại reo, Mục Sanh Sanh đứng lên đi nghe: "Alo."

"Sanh Sanh..." Giọng một cô gái vang lên, mở bài như quăng ra một quả lựu đạn: "Nghe đồn cậu dắt người tình bé bỏng đi bệnh viện hả?"

Mục Sanh Sanh sợ muốn ném điện thoại, vội khẽ lùi điện thoại sang một bên, liếc nhìn về phía Hạ Hàm Ảnh. May mà cô ấy không có phản ứng, chắc là không nghe thấy. Nàng không dám giải thích nhiều, nhỏ giọng đáp: "Ừ."

"Xem ra không có việc gì..." Người ở đầu dây cười: "Mình còn tưởng là dì Trần sẽ nghe máy chứ."

Lúc này Mục Sanh Sanh mới nhận ra đây chính là người bạn thân kiêm cánh tay phải đắc lực của nguyên chủ, Phó Trường Ninh. Nàng phụ họa: "Không có chuyện gì."

"Có thể có chuyện lớn gì...," Phó Trường Ninh nói: "Có đáng để cậu đích thân đi không? Nếu muốn thì bảo mình sắp xếp người đi thay là được rồi."

Mục Sanh Sanh đáp: "Mình có thời gian mà."

"Vậy thì tốt..." Phó Trường Ninh nghe thế liền vui vẻ: "Tối nay tụi mình hội ngộ ở chỗ cũ, cậu đến chơi nhé!"

"Không được..." Mục Sanh Sanh trực tiếp từ chối: "Tối nay mình bận."

"Chẳng phải cậu vừa nói có..." Phó Trường Ninh còn chưa kịp nói hết đã bị Mục Sanh Sanh chặn họng: "Lần sau đi. Rượu hôm nay để mình khao, được chưa?"

"Sao mà được!" Phó Trường Ninh không hài lòng, "Hôm nay là mình mời khách, cậu không nể mặt mình không tới thì thôi, sao còn đòi khao?"

"Thôi được rồi, không sao đâu..." Phó Trường Ninh cho nàng bậc thang đi xuống, không quên nhắc tiếp: "Tháng sau ăn sinh nhật Tử Hòa, đừng có quên đó nha."

Mục Sanh Sanh vội vàng đồng ý, gác máy. Trong lòng tính toán lần sau dẫn theo Hạ Hàm Ảnh tới sinh nhật Chu Tử Hòa thì có vẻ thuyết phục hơn, chứ bây giờ ai mà tin lời nàng cơ chứ!

Vừa quay đi thì phát hiện Hạ Hàm Ảnh đã đứng sau lưng, khiến Mục Sanh Sanh lúng túng lui ra vài bước.

Hạ Hàm Ảnh không nhìn nàng, chỉ bước về phía trước, mà chỗ đó chỉ có lẻ loi một chiếc điều khiển từ xa. Mục Sanh Sanh bừng tỉnh: hóa ra cô ấy chỉ tới tìm điều khiển TV.

"Nhờ tôi một tiếng là được mà..." Mục Sanh Sanh chạy tới, cầm lấy điều khiển: "Tôi lấy giúp em."

"Chân tôi lành lặn." Hạ Hàm Ảnh không nói nhiều, thấy nàng cầm điều khiển trong tay thì quay lại tựa vào ghế.

"Tôi biết là chân em đi được..." Mục Sanh Sanh mỉm cười, "Nhưng em vẫn cần nghỉ ngơi thật tốt."

Hạ Hàm Ảnh hỏi: "Cô muốn xem gì?"

"Xem gì cũng được." Mục Sanh Sanh đưa điều khiển cho nàng: "Tùy em."

Hạ Hàm Ảnh không khách sáo, bấm chuyển kênh. Màn hình chuyển tới bản tin pháp luật: "Gần đây xảy ra một vụ đầu độc tập thể: một người đàn ông họ Uông đã có vợ những vẫn lén lút chung sống một cô gái họ Lý, vợ của ông Uông - cô Trương sau khi phát hiện, đã đầu độc vào trong cơm hộp của hai người họ; hiện tại ông Uông và cô Lý đều đã được hàng xóm đưa vào viện cấp cứu..."

Xem được gần một phút, Hạ Hàm Ảnh có vẻ vẫn chưa thấy đã, tiếp tục ngồi xem. Mục Sanh Sanh nhìn cô  bỗng phát sinh một ý nghĩ rùng mình: chẳng lẽ Hạ Hàm Ảnh cũng nghĩ tới chuyện ấy sao?

"Chuyện này..." Mục Sanh Sanh thử hỏi: "Sao bản tin không nói là loại độc gì nhỉ?"

"Cửa hàng nào chả có." Hạ Hàm Ảnh lần đầu mở miệng với nàng, lời ngắn gọn nhưng lạnh lùng: "Thuốc diệt chuột, thuốc diệt gián, thuốc trừ sâu DDVP, đều có thể giết người!"

"Em nói có lý..." Mục Sanh Sanh hơi chột dạ, ngồi rụp xuống sofa, đổ mồ hôi đầy đầu, tội của nàng vẫn chưa tới mức tử hình nha! Cô băn khoăn không biết Hạ Hàm Ảnh có ý gì, cô ấy sẽ không nảy ra suy nghĩ kéo nàng chết chung chứ?

Tình cảm của Hạ Hàm Ảnh với nguyên chủ thật sự phức tạp; nếu Hạ Hàm Ảnh thực sự muốn tự kết liễu vì chuyện đó, thì chắc chắn sẽ không để Mục Sanh Sanh sống yên một mình.

Hạ Hàm Ảnh lại thả thêm một câu: "Còn có thể pha chế được."

Mục Sanh Sanh ngơ ngác: "Pha như thế nào?"

"Rất đơn giản." Hạ Hàm Ảnh nói không chút do dự: "Trộn bừa một ít thảo dược là được."

Lời này khiến Mục Sanh Sanh khó tin: "Nhưng tôi nhớ em học đại học không phải chuyên ngành này? Cũng chẳng liên quan gì đến y học."

"Có." Hạ Hàm Ảnh gật đầu, rồi buông thêm một câu làm Mục Sanh Sanh không rét mà run: "Trong thư viện có."

Nàng đã quên rằng Hạ Hàm Ảnh vốn là thiên tài học thuật. Mục Sanh Sanh khóc không ra nước mắt, miễn cưỡng tươi cười: "Ờm, tôi thấy không đến nổi vậy đâu, thế giới này vẫn tươi đẹp thế cơ mà, có ân oán gì thì cùng nhau ngồi xuống nói chuyện cho ra lẽ, không cần làm tới mức ấy!"

"Còn nữa..." Mục Sanh Sanh chỉ vào TV, lòng đầy căm phẫn: "Người đàn ông kia tuy đáng chết vì phản bội, nhưng cứ như vậy mà đánh giá cả đời đàn ông đều tồi tệ thì không công bằng!"

Nếu đổi lại là tôi, chắc chắn tôi sẽ tìm cách làm cho cái gã tra nam kia thân bại danh liệt, còn mình thì vẫn ở lại nhà, sống một đời tiêu dao tự tại!

Hạ Hàm Ảnh dường như đang thật sự suy ngẫm lời cô vừa nói. Trái lại, Mục Sanh Sanh thì tim đập chân run, sợ đến mức chỉ muốn nắm lấy vai Hạ Hàm Ảnh mà lắc mạnh, hét to: Không cần đâu! Không đáng chút nào!

Dù hiện tại cô trắng tay, nợ nần chồng chất, lại còn bị một tra nữ bao nuôi, nhưng tương lai của cô vẫn rực sáng! Phải tin tưởng vào chính mình!

"Tôi... tôi đi xuống bếp xem dì Trần thế nào." Mục Sanh Sanh quyết định lùi một bước, cho nàng chút thời gian và cũng để bản thân giữ khoảng cách an toàn.

Cô chạy nhanh hơn thỏ, hoàn toàn không nhận ra phía sau lưng có một nụ cười châm chọc khẽ cong lên. Thì ra, nàng cũng biết sợ. Hạ Hàm Ảnh liếm nhẹ môi, coi như vừa có thêm một phát hiện thú vị ngoài ý muốn!

"Tiểu thư, sao trông cô như chạy nạn thế?" Dì Trần trong bếp nhìn bộ dạng hốt hoảng của Mục Sanh Sanh mà ngạc nhiên hỏi.

"Không có gì..." Nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, lại nhìn gương mặt hiền hậu của dì ấy, Mục Sanh Sanh mới thấy lòng mình dịu xuống. "Tôi chỉ muốn xem một chút."

"Hay là đói bụng rồi?" Dì Trần cười, chỉ vào quả táo vừa gọt xong, "Cơm còn chưa xong, tiểu thư có thể ăn tạm trái cây, chút nữa sẽ có ngay thôi."

"Tôi không đói." Mục Sanh Sanh lắc đầu. "Tôi chỉ muốn xem có việc gì cần giúp không."

"Không cần đâu..." Dì Trần đưa đĩa trái cây vào tay cô, rồi khẽ đẩy ra ngoài, "Một mình dì lo được. Cô mang đĩa này ra phòng khách cho Hạ tiểu thư ăn đi."

Mục Sanh Sanh lắc đầu, nàng thật sự chẳng muốn lượn lờ trước mặt cô ấy tí nào.

Dì Trần không hiểu nàng nghĩ cái gì: "Tiểu thư mau đi đi, cho dù cô không đói, Hạ tiểu thư cũng nên ăn chút gì đó."

"Đúng rồi," Dì Trần như nhớ ra chuyện gì, còn nhiệt tình gợi ý, "Cô có thể đút cho Hạ tiểu thư, nàng đang cần tĩnh dưỡng, hạn chế vận động mà."

Ha ha, đút cái gì mà đút, tay cô ấy có bị thương đâu! Mục Sanh Sanh bưng khay trái cây, từng bước nặng nề tiến ra phòng khách.

Chạm phải ánh mắt của Hạ Hàm Ảnh, nàng đành gượng gạo lên tiếng:

"Dì Trần chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ trước bữa chính."

"Em muốn ăn không?" Cô đặt đĩa trái cây ngay trước mặt nàng.

"Không cần, tự cô ăn đi." Hạ Hàm Ảnh lạnh nhạt, mắt cũng chẳng buồn liếc.

"Thế thì tôi không khách sáo." Mục Sanh Sanh ngồi xếp bằng ở mép sofa, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình.

Cô cầm tăm gắp ăn, quả táo ngọt lịm, từng miếng từng miếng khiến cô bắt đầu thấy vui miệng. Bỗng nghe được một câu:

"Trong hộp cơm còn tặng kèm trái cây"

Mục Sanh Sanh vừa ngẩn đầu lên liền muốn hoá đá tại chỗ. TV này bị cái gì vậy? Sao hết một vòng quảng cáo lại quay trở về đúng vụ án ban nãy nữa?! Hơn nữa lần này còn chi tiết hơn, ngay cả trong hộp cơm có món gì cũng báo rõ ràng.

Nghe Hạ Hàm Ảnh nói tới trái cây, Mục Sanh Sanh nhìn kỹ lại, đúng là táo.

"Khụ khụ..." Mục Sanh Sanh thiếu điều muốn ói tại chỗ. Lại nghe Hạ Hàm Ảnh tỏ vẻ tiếc hận nói: "Thì ra trong táo không có thuốc độc"

"Đầu độc như vậy cũng sơ hở quá, nếu chỉ bỏ vào cơm mà người ta lại không ăn cơm, chỉ ăn trái cây, chẳng phải phí cả lọ thuốc độc sao?"

"Khụ khụ... chắc không đến mức đó." Mục Sanh Sanh ho sặc sụa, cố gắng gượng nói: "Chủ yếu vẫn là cơm trong hộp thôi."

"Ngu xuẩn..." Hạ Hàm Ảnh cười khẩy, "Nếu là tôi, tôi sẽ bỏ cả vào cơm, nước, trái cây, thậm chí cả trong cái túi đựng."

Mục Sanh Sanh suy nghĩ, hình như cũng có lý... "Nhưng còn anh shipper vô tội thì sao?"

"Cô nói cũng phải." Hạ Hàm Ảnh gật đầu, "Cho nên, nếu là tôi, tôi sẽ tự tay mang cơm tới."

Nói xong, chính nàng cũng bật cười: "Nhưng thế lại quá ngu ngốc, đã muốn giết thì cần gì bày trò bán cơm hộp."

Mục Sanh Sanh thật sự không nghe nổi nữa, cảm giác bị Hạ Hàm Ảnh dẫn đi càng lúc càng xa. "Thôi thôi, đừng bàn giết chóc gì nữa, chúng ta đang sống trong xã hội văn minh, phải làm người văn minh!"

Hạ Hàm Ảnh còn định nói thêm, nhưng bất ngờ bị nhét thẳng một miếng táo vào miệng.

"Đừng phun ra! Nếm thử đi, ngọt lắm!"

"Thật đó!" Mục Sanh Sanh đảm bảo, "Không tin thì ăn thêm miếng nữa xem."

Cô ta có bị ngốc không? Hạ Hàm Ảnh nhấm nháp, nuốt xuống, rồi quay mặt đi, chẳng thèm liếc cô thêm cái nào.

"Có phải ngọt thật không?" Mục Sanh Sanh vẫn không buông tha, nhất quyết đòi nàng phải cho một câu đánh giá.

"Một miếng nữa nhé?" Mục Sanh Sanh hoàn toàn phớt lờ cái TV đang om sòm tin tức, cố chấp đưa thêm một miếng táo nhỏ tới bên môi Hạ Hàm Ảnh: "A?"

Bị nàng dụ dỗ, Hạ Hàm Ảnh đành há miệng, thế là lại bị ép ăn thêm một miếng nữa.

Cứ thế, cô một miếng, tôi một miếng, chẳng mấy chốc cả đĩa táo đã sạch bong. Đến lúc Hạ Hàm Ảnh chợt nhận ra thì sắc mặt đã kém đi trông thấy.

"Thẹn cái gì mà thẹn!" Mục Sanh Sanh lại cười toe toét, "Hồi nhỏ mẹ tôi với dì Trần cũng toàn ép tôi ăn kiểu này thôi mà."

Hạ Hàm Ảnh chẳng buồn đáp, Mục Sanh Sanh thì càng đắc ý, cười híp cả mắt, lại còn tranh thủ lúc nàng không để ý mà nhanh tay đổi kênh truyền hình.

"Tiểu thư..." Dì Trần từ bếp bưng đồ ăn ra, "Cơm xong rồi, tiểu thư mau đỡ Hạ tiểu thư lại đây."

Hạ Hàm Ảnh tự mình đứng dậy đi sang bàn. Nếu không phải đang cố giữ thể diện, Mục Sanh Sanh thật muốn lăn lộn ngay trên sofa. Trời ạ, đây là lần đầu tiên nàng đút người khác ăn đó!

Nhưng mà nhìn phản ứng vừa rồi của Hạ Hàm Ảnh... đáng yêu muốn xỉu! Quả nhiên, "cảnh đút ăn" đúng là có sức sát thương ngọt chết người!

Chương trước Chương tiếp
Loading...