[BHTT][EDIT] Xuyên Thành Tra Công Hoả Táng Tràng - Như Ngô
Chương 42
Ngày hôm sau, Mục Sanh Sanh lái xe đưa Hạ Hàm Ảnh cùng về biệt thự Mục gia, ấn chuông cửa, đợi khoảng một phút mới có người ra mở, là người giúp việc trong nhà, dì Lý.Không phải dì Trần, Mục Sanh Sanh có chút khó hiểu, bởi dì Trần vừa nói trong điện thoại sẽ ở nhà chờ.Có lẽ là bận việc gì đó, Mục Sanh Sanh cũng không để tâm đến mấy chi tiết ấy, quay đầu mỉm cười nói với Hạ Hàm Ảnh: "Chúng ta vào thôi.""Được." Hạ Hàm Ảnh lần nữa bước vào nơi này, khác với lần trước miễn cưỡng bị kéo đến, lần này là cô tự nguyện đi cùng người kia.Phòng khách yên tĩnh, dì Lý mở cửa xong liền không biết đi đâu. Mục Sanh Sanh lại đi thêm hai bước, thấy dì Trần đang đứng bất động trước bàn trà.Còn chưa kịp mở miệng, dì Trần đã nhìn thấy nàng, vội vàng cho nàng một ánh mắt ra hiệu. Lúc này Mục Sanh Sanh mới chú ý tới trên sô pha hình như có người ngồi, do quay lưng về phía cửa nên lúc mới vào nàng không để ý.Người kia ngồi nhàn nhã trên sô pha, trong tay cầm một ly cà phê nóng, trên người mặc bộ sườn xám hoa lệ, khí chất ung dung quý phái. Dưới chân là một con mèo Ba Tư lông màu be nằm im lặng."Mẹ." Mục Sanh Sanh gọi một tiếng. Đây là lần đầu tiên nàng gặp mẹ ruột của nguyên chủ, trong hơn hai tháng đến đây chỉ nói chuyện vài lần qua điện thoại.Điều này đối với nguyên chủ là rất bình thường, cô ta chưa bao giờ chủ động về nhà. Từ khi trưởng thành, số lần về nhà trong năm có thể đếm trên đầu ngón tay. Không về thì chẳng ai để ý, chứ về lại khiến người khác phải suy đoán."Đã về rồi à?" Giọng mẹ Mục không nghe ra cảm xúc gì, bà chậm rãi đặt ly cà phê xuống bàn, ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái."Nhà mình sao lại không về được chứ..." Mục Sanh Sanh cố gắng tỏ ra tự nhiên. Dù sao nguyên chủ với cha mẹ không thân thiết, nàng cũng chẳng cần phải quá căng thẳng."Mẹ..." Mục Sanh Sanh đi đến bên Hạ Hàm Ảnh, giới thiệu, "Đây là Hạ Hàm Ảnh, bạn gái của con."Hạ Hàm Ảnh chưa từng gặp mẹ Mục Sanh Sanh, bây giờ gặp vẫn thoải mái bước lên chào, "Cháu chào dì ạ.""Hạ tiểu thư, mời ngồi." Tuy trong lòng có một bụng lời muốn nói, nhưng đối với Hạ Hàm Ảnh, mẹ Mục vẫn giữ lễ.Bà sớm đã điều tra rõ thân phận cô gái này, biết cô không có ý đồ câu dẫn con gái mình."Cảm ơn dì." Hạ Hàm Ảnh đáp, thuận tiện nắm lấy tay Mục Sanh Sanh. Mục Sanh Sanh còn chưa kịp ngạc nhiên vì mẹ mình hôm nay dễ nói chuyện đến vậy, lại bị hành động của bạn gái làm cho bối rối, Hạ Hàm Ảnh có biết mình đang làm gì không?"Nghe nói Hạ tiểu thư đang học, không biết là trường nào?"Mẹ Mục nói xong liền ra hiệu cho dì Trần, dì Trần nhanh chóng bưng lên một ly cà phê đặt trước mặt Hạ Hàm Ảnh, trong khi trước mặt Mục Sanh Sanh vẫn trống trơn khiến nàng câm nín."Trường Đại học Thanh Thành..." Hạ Hàm Ảnh đáp, "Cháu đang học cao học năm hai, còn một năm nữa là tốt nghiệp." "Học chuyên ngành gì?" "Quản trị kinh doanh." "Hạ tiểu thư học chính quy ở đó luôn sao?" "Vâng, cũng là Đại học Thanh Thành."Ngồi bên cạnh, Mục Sanh Sanh nhìn hai người nói chuyện mà cảm thấy như đang xem điều tra hộ khẩu, mơ hồ có cảm giác quen thuộc.Nàng chen không nổi một câu, mẹ Mục lại hỏi tiếp: "Cha mẹ Hạ tiểu thư làm nghề gì?""Mẹ cháu là công nhân vệ sinh, cha cháu vì đánh bạc mà bị tàn tật, hiện không có việc làm."Mẹ Mục im lặng một lát, có lẽ vì kinh ngạc trước sự thẳng thắn của Hạ Hàm Ảnh, không nói gì thêm.Nhân lúc ấy, Mục Sanh Sanh cuối cùng cũng tìm được kẽ hở để xen vào, "Mẹ, bọn con vừa mới đến, mẹ để Hạ Hàm Ảnh nghỉ một chút đã?"Lời này bị mẹ Mục trực tiếp bỏ qua. Bà đột nhiên đứng dậy, "Hạ tiểu thư, thật ngại quá, tôi thất lễ một chút."Rồi quay đầu đổi giọng lạnh lùng, "Mục Sanh Sanh, con lên lầu với mẹ."Sự việc đến quá đột ngột, nhưng dù sao cũng là mẹ của thân thể này, nói trong điện thoại còn đỡ, ngoài đời thì chẳng dám xem nhẹ. Trước khi đi, nàng vỗ vỗ tay Hạ Hàm Ảnh, nhỏ giọng nói, "Tôi đi một chút sẽ trở lại."Hai người, một trước một sau, đi lên lầu. Hạ Hàm Ảnh đứng dưới, nhìn theo bóng hai người khuất dần ở cầu thang, ánh mắt vẫn chưa thu lại. Dì Trần ở bên cạnh an ủi, "Hạ tiểu thư đừng nghĩ nhiều, phu nhân thật ra rất dễ nói chuyện.""Ngôi nhà này vốn là ông nội tiểu thư để lại cho cậu út của cô ấy, sau khi cậu út chuyển đến thành phố khác, nơi này mới giao lại cho tiểu thư. Phu nhân ít khi tới, nhưng mỗi lần đến đều rất hòa nhã với chúng tôi.""Chẳng qua vừa nãy..." Dì Trần mỉm cười, "Hạ tiểu thư với phu nhân nói chuyện cũng khá hòa thuận mà. Chỉ là, đối với con gái mình thì lại khác, cái này bình thường thôi."Người làm mẹ nào cũng thấy con nhà người khác cái gì cũng tốt, đến lượt con mình thì lại bắt bẻ từ đầu đến chân, lông mày không ra lông mày, cái mũi không ra cái mũi.Phu nhân cũng chỉ là một người mẹ bình thường mà thôi. Dù trong mắt dì Trần, Mục Sanh Sanh từ nhỏ đã là đứa bé hoàn hảo."Dì Trần, cháu hiểu." Hạ Hàm Ảnh nói. Từ ánh mắt đầu tiên khi thấy mẹ Mục, cô đã đoán được đối phương là vì chuyện của mình mà đến. Không ngờ mẹ Mục chỉ nói chuyện phiếm với mình.Nhưng điều đó không có nghĩa là bà không giận. Cô thà để bà nổi giận với mình, còn hơn là nhìn thấy Mục Sanh Sanh bị làm khó.Cô lại ngẩng đầu nhìn lên lầu, dĩ nhiên chẳng thấy được gì. Cúi xuống, con mèo Ba Tư vẫn ngoan ngoãn nằm im dưới bàn trà, dường như đã ngủ, cả thân hình đều toát ra vẻ thảnh thơi.Trên lầu hai, trong thư phòng, Mục Sanh Sanh đóng cửa lại, ngồi xuống ghế, chờ mẹ Mục phát hoả. Trình tự này nàng từng nghe qua trong điện thoại, xem như đã chuẩn bị tinh thần trước."Nếu không phải nghe người khác nói..." Mẹ Mục vừa bước vào đã đổi hẳn thái độ, lạnh lùng nói, "Ta còn chẳng biết con gái ta lại có bạn gái đấy!""Mẹ..." Mục Sanh Sanh thật sự cạn lời, "Con chẳng phải đã nói qua trong điện thoại rồi sao?"Ngụ ý chính là lão nhân gia trí nhớ không tốt phải không, mẹ Mục hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, Mục Sanh Sanh thức thời ngậm miệng lại."Nếu ta không đồng ý thì sao?" Sau một lúc lâu, mẹ Mục nói.Mục Sanh Sanh quyết định không chọc bà nổi giận, câu này mẹ Mục không phải lần đầu hỏi, Mục Sanh Sanh cũng không phải lần đầu trả lời."Ta đã biết rồi." Mẹ Mục nói.Ngài biết cái gì mà biết, Mục Sanh Sanh thầm nghĩ trong lòng, ngài nếu đến muộn thêm chút, hoàn toàn không cần phí sức đánh gãy uyên ương, sau đó sẽ phát hiện con gái ngài vẫn độc thân một mình. "Con đây là không thể không có cô ấy?" Mẹ Mục nói."Đúng vậy." Mục Sanh Sanh làm ra vẻ cực kỳ kiên định, toát ra khí thế kiểu "ngài căn bản không thể tách chúng con ra được.""Con thích cô ấy ở điểm nào?"Mẹ Mục lại hỏi."Con thích em ấy ở rất nhiều điểm......" Trên người Hạ Hàm Ảnh có quá nhiều ưu điểm, Mục Sanh Sanh thuận miệng đáp, "Em ấy dịu dàng, có lòng tốt, thông minh, lanh lợi, em ấy...""Ta thấy con là thích gương mặt của người ta thì có." Mẹ Mục mỉa mai nói. A, nàng quên mất điểm đó, Mục Sanh Sanh vô tội nói, "Em ấy vốn dĩ đã rất xinh đẹp mà."Nàng biết những lời này sẽ chọc mẹ Mục tức giận đến bốc khói, Mục Sanh Sanh tự sám hối trong lòng, nàng thật không cố ý.Đợi đến khi hiệp ước giữa nàng và Hạ Hàm Ảnh hết hạn, đợi Hạ Hàm Ảnh thật sự tìm được nửa kia của mình, nàng nhất định sẽ "cải tà quy chính", hiếu kính với cha mẹ Mục thật tốt.Dù sao trong nguyên tác, bị tra công hành hạ đến thê thảm là Hạ Hàm Ảnh, nhưng cha mẹ Mục cũng bị liên lụy không ít.Công ty phá sản, con gái duy nhất hồ đồ ngu ngốc, nghĩ đến tâm tình khi ấy của mẹ Mục chắc chắn chẳng dễ chịu gì."Mẹ hỏi con lần cuối, con thật sự không thể thiếu cô ta sao?" Mẹ Mục nói."Đúng vậy." Mục Sanh Sanh cứng đầu đáp."Hay cho câu 'không thể thiếu cô ta'......" Mẹ Mục từ trong túi lấy ra một xấp ảnh, ném lên bàn."Mẹ......" Dù đã sớm biết mẹ Mục điều tra Hạ Hàm Ảnh, Mục Sanh Sanh vẫn giả vờ kinh ngạc, "Sao mẹ có thể lén điều tra cô ấy?""Con xem kỹ cho ta mấy tấm ảnh này!" Mẹ Mục nói.Mục Sanh Sanh vội vàng cúi đầu xem, phần lớn là ảnh chụp trong trường học, thư viện, nhà ăn, phòng học, con đường trong trường, chỉ có vài tấm là chụp trước khu nhà ở.Nàng xem nửa ngày cũng chẳng thấy có gì lạ, mẹ Mục tức giận đến run, trực tiếp cầm lấy một tấm, "Con nhìn kỹ xem."Có gì khác sao? Mục Sanh Sanh nghi hoặc, chẳng phải chỉ là tấm chụp cô ấy ngồi trên ghế mây ven đường sao?Cô gái trong hình cầm một quyển sách, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống bóng dáng cô. Cả khung hình toát ra vẻ dịu dàng và tươi đẹp, rất thích hợp dùng làm áp phích tuyên truyền cho phim vườn trường."Chụp cũng đẹp mà." Hạ Hàm Ảnh vốn dĩ đã đẹp, nên chụp kiểu gì cũng đều đẹp cả.Trọng điểm là chỗ này sao? Nhìn con gái giả vờ không hiểu, mẹ Mục tức giận đến mức gần như nói không nên lời."Có phải rất giống một người?" Mẹ Mục lớn tiếng nói, "Con đúng là hết thuốc chữa! Ta càng không cho con làm gì, con lại càng phải làm cho bằng được!"Bà từ lâu đã biết xu hướng tính dục của con gái, nói đúng ra thì người mà con mình từng thích cũng là một cô gái.Mẹ Mục đương nhiên không thể mặc kệ, nhất là khi người kia chỉ nhắm vào tiền của nhà bà. Bà cũng đã khuyên bảo khô cả họng nhưng con gái vẫn không thèm nghe.Bất đắc dĩ, mẹ Mục đành xuống tay với đối phương, cho chút lợi ích, người kia lập tức đồng ý ra nước ngoài.Mẹ Mục thở phào nhẹ nhõm, chỉ là sau này, mỗi lần con gái nói đến chuyện tình cảm, đối tượng đều là phụ nữ. Mẹ Mục lại bắt đầu lo lắng.Chẳng qua, con gái với mấy người kia đều chỉ là gặp dịp thì chơi, không có tình cảm, mẹ Mục vừa yên tâm vừa có chút đau lòng.Sau lại nghe nói con gái bao dưỡng một nữ sinh đại học, bà tưởng lại là một cô gái không biết xấu hổ nào đó. Mẹ Mục chỉ hơi giận một chút, nghĩ rằng con mình cũng sẽ không thật lòng, nên qua một thời gian bà cũng không để tâm nữa.Ai ngờ con gái lại công khai thừa nhận trước mặt bao người, điều tra kỹ mới biết Hạ Hàm Ảnh hoàn toàn không như bà tưởng, nhưng nhìn thấy bức ảnh kia, mọi chuyện đều như đã có lời giải thích. Và mẹ Mục càng thêm phẫn nộ."Mẹ, mẹ đang nói gì thế?" Mục Sanh Sanh càng thêm nghi hoặc, cầm tấm ảnh nhìn kỹ, giống ai chứ?Mẹ Mục nói thẳng, "Ta đúng là đã xem thường con, người ta đi nước ngoài rồi, con lại đi tìm một bản sao trong nước."Mục Sanh Sanh sững sờ, nàng nhớ ra rồi, hoá ra nàng đã quên mất một nhân vật mấu chốt: bạch nguyệt quang của nguyên chủ.Thiếu đi bạch nguyệt quang thì còn gì là truyện tổng tài nữa. Mục Sanh Sanh đương nhiên cũng có, đặc biệt còn đi kèm với xuất thân đáng thương - đúng chuẩn bạch nguyệt quang chính hiệu.Gia cảnh sa sút, quen nhau thuở thiếu niên, cha mẹ phản đối, bị ép xuất ngoại, tra công nhung nhớ, dần dần trở nên lạnh lùng, chính lúc này tiểu thụ xuất hiện!Nếu mẹ Mục không nhắc, nàng đã suýt quên luôn người này.Theo nguyên tác, Hạ Hàm Ảnh còn bị nguyên chủ ngược luyến thêm nửa năm nữa thì bạch nguyệt quang mới xuất hiện, trở thành cọng rơm cuối cùng khiến Hạ Hàm Ảnh hoàn toàn sụp đổ.Không sao, nàng sẽ bóp chết bạch nguyệt quang này từ trong trứng nước, cô ta còn chưa kịp lên sân khấu, quan hệ giữa nàng và Hạ Hàm Ảnh đã tốt như vậy rồi.Còn chuyện sau này chị chị em em gì đó, mọi tin đồn đều có thể giải quyết. Thời buổi này ai nói yêu nhau là phải cưới? Chia tay chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"Mẹ......" Mục Sanh Sanh dĩ nhiên không thừa nhận, "Mẹ nói gì thế? Con và Hàm Ảnh chỉ là một cặp người yêu bình thường......" Nàng còn có thể mặt dày nói tiếp, "Sau này mẹ đừng nghe mấy bà phu nhân rảnh rỗi bịa chuyện nữa, họ nói con có bạn gái thì thôi, cho dù có đồn thế nào, con đều không quan tâm!"Nếu không phải do miệng của đám người kia quá rộng, tin đồn nàng bao dưỡng Hạ Hàm Ảnh cũng sẽ không truyền đi nhanh như vậy, mà càng lan truyền lại càng sai lệch.Nàng nhất định phải tìm cơ hội thích hợp để khiến mấy vị trưởng bối đó câm miệng, hiện tại chắc cũng khá ổn rồi, dù sao thì buổi tiệc lần trước có nhiều người trẻ đến dự, họ ít nhiều cũng sẽ về kể lại với người lớn trong nhà."Thật vậy sao?" Mẹ Mục kinh ngạc, hoàn toàn không lường được Mục Sanh Sanh lại có phản ứng như vậy."Mẹ..." Mục Sanh Sanh thu mấy tấm ảnh trên bàn lại từng tấm một, "Ngài thật sự nghĩ nhiều rồi, hai người này chỗ nào giống nhau chứ?""Rõ ràng là..." Mẹ Mục lại cúi đầu nhìn ảnh, chính bản thân cũng bắt đầu hoài nghi, con gái nói có khi lại đúng.Ban đầu khi xem ảnh, bà cũng không thấy gì lạ, nhưng đến khi nhìn thấy bức chụp ở sân trường thì lại cảm thấy khác.Hai bức ảnh, cùng góc chụp, cùng thần thái chuyên chú, giống đến đáng ngờ."Mẹ..." Mục Sanh Sanh thở ra trong lòng. Nàng nghĩ mẹ Mục đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi, trông bà không có vẻ gì là muốn làm khó cả. Nghĩ vậy, nàng bất giác thả lỏng, có lẽ chỉ cần nói năng khéo một chút là mẹ Mục sẽ đồng ý.Nhưng việc thuyết phục không thể quá đột ngột, phải tự nhiên, mà hiện giờ thời cơ lại vừa vặn. "Chuyện trước kia con không nhớ rõ, con biết mẹ là vì muốn tốt cho con. Giờ con chỉ muốn sống thật yên ổn thôi."Mẹ Mục bị nàng nói đến ngẩn người, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu, trong hai cái hại thì chọn cái nhẹ hơn, cũng tạm chấp nhận được."Mẹ, vậy giờ có thể xuống lầu được chưa?" Mục Sanh Sanh hỏi, "Ngài làm ầm như vậy, dọa cả dì Trần rồi kìa."Là lo Hạ Hàm Ảnh bị dọa chứ gì? Mẹ Mục hừ lạnh, "Mẹ không xuống. Mẹ còn muốn xem rốt cuộc con đang bày trò gì."Ngài ngồi ở đây thì làm sao thấy được cái gì! Mục Sanh Sanh nói, "Vậy mẹ cứ ở lại, con xuống trước."Mẹ Mục im lặng, mặc kệ nàng.Mục Sanh Sanh vừa mở cửa bước ra, liền thấy Hạ Hàm Ảnh đứng ngoài, tay bưng hai ly nước, yên lặng chờ."Hàm Ảnh..." Mục Sanh Sanh thân thiết gọi, rồi lập tức ý thức được, vừa rồi nàng nói chuyện với mẹ, chẳng lẽ Hạ Hàm Ảnh đã nghe hết rồi sao?"Tôi thấy chị nói chuyện với dì lâu quá, nên tự ý mang hai ly nước lên..." Sắc mặt Hạ Hàm Ảnh không được tốt, nhưng vẫn giữ lễ, "Tôi có làm phiền chị và dì không?""Không có..." Mục Sanh Sanh vội xua tay, "Hoàn toàn không có." Xem ra là nghe hết rồi. Dù sao cũng đúng thôi, nghe được mấy lời như thế, ai mà không khó chịu."Hàm Ảnh, tôi..." Mục Sanh Sanh vừa định giải thích thì thấy Hạ Hàm Ảnh nói: "Tôi mang nước cho dì."Dù sao cũng là một tấm lòng, Mục Sanh Sanh không nỡ từ chối, nghĩ thầm lát nữa giải thích cũng được, "Mẹ tôi ở trong phòng."Hạ Hàm Ảnh gõ nhẹ cửa. Mẹ Mục bên trong nghe thấy động tĩnh liền nói, "Cảm ơn Hạ tiểu thư.""Dì khách sáo quá." Hạ Hàm Ảnh đặt ly nước xuống, chào rồi ra ngoài, Mục Sanh Sanh vẫn chờ ở cửa."Hạ Hàm Ảnh..." Vừa ra khỏi cửa liền bị Mục Sanh Sanh kéo vào phòng bên cạnh."Tôi có thể giải thích.""Chị không cần." Hạ Hàm Ảnh bình thản nói, "Giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp đồng. Chị chỉ tốt bụng giúp tôi gỡ bỏ tiếng xấu thôi.""Còn nữa..." Sắc mặt cô điềm tĩnh, lạnh nhạt nói, "Chị chẳng phải từng nói chúng ta là bạn tốt sao?"Mục Sanh Sanh nghẹn họng, đột nhiên cảm thấy những gì muốn nói đều bị Hạ Hàm Ảnh nói hết.Không đúng, dù là bạn bè cũng không thể để đối phương hiểu lầm là mình đi tìm 'thế thân', chuyện này còn ảnh hưởng đến hình tượng sau này của nàng.Rõ ràng là nguyên chủ tìm thế thân, chẳng liên quan gì đến nàng cả!Mục Sanh Sanh vội nói, "Em đừng nghe mẹ tôi nói linh tinh. Tôi và em ở bên nhau là vì hoàn cảnh, chứ thật sự tôi chưa từng có dính dáng đến ai cả. Người mẹ tôi nói, tôi thậm chí không nhớ mặt, không nhớ tên!"Dù sao Hạ Hàm Ảnh và "bạch nguyệt quang" cũng có vài nét giống nhau, theo lời mẹ Mục thì chỉ là khí chất tương tự. Mà "bạch nguyệt quang" đã ra nước ngoài, hít khí trời ở bên đó nhiều năm, sao có thể không thay đổi được.Cho dù sau này có thật sự gặp lại, cắn chết nàng cũng không thừa nhận, ai mà biết được hai người đó giống nhau chỗ nào!"Không sao..." Hạ Hàm Ảnh vẫn nói, "Bạn bè không xen vào chuyện tình cảm, chị thích ai là quyền của chị."Không giống nhau đâu! Mục Sanh Sanh luống cuống, lần này nàng nói thật lòng, "Chúng ta nếu là bạn bè, tôi có người yêu chẳng phải em cũng nên góp ý sao?" Bạn thân nào mà không góp ý về đối tượng của nhau!Thấy nàng thật sự có ý này, trong lòng Hạ Hàm Ảnh lạnh đi một nửa, "Tôi không muốn góp ý.""Tôi chỉ thuận miệng thôi..." Thấy Hạ Hàm Ảnh phản ứng hơi lạ, Mục Sanh Sanh vội nói tiếp, "Tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ như vậy, chưa từng đem em so với ai hết. Em là em, là Hạ Hàm Ảnh độc nhất vô nhị.""Thật đấy..." Mục Sanh Sanh nói, "Tôi chưa từng nghĩ vậy..." Lời hay nói một tràng, nàng kéo tay Hạ Hàm Ảnh, đung đưa, "Trước đây không có, sau này càng sẽ không có."Có lẽ những lời đó có tác dụng, Hạ Hàm Ảnh gật đầu, không rõ là tin hay không tin, chỉ nói, "Xuống lầu thôi, dì Trần vẫn đang chờ.""Được, xuống thôi." Mục Sanh Sanh ngoan ngoãn đáp, lúc này quả thật Hạ Hàm Ảnh nói gì nàng cũng nghe.Hai người một trước một sau xuống lầu.Chỉ là khi gần đến tầng một, Hạ Hàm Ảnh bỗng loạng choạng, dẫm hụt một bậc. Mục Sanh Sanh vội túm cô lại, nhưng cũng không đứng vững, sau đó dì Trần chỉ nghe thấy một tiếng "bịch" vang lên."Tiểu thư!" Dì Trần hoảng hốt hét lên, chạy nhanh lại. May mà Mục Sanh Sanh kịp kéo, nên Hạ Hàm Ảnh ngã gọn trên người nàng, còn Mục Sanh Sanh thì... đập thẳng xuống sàn nhà cứng như đá.Sắc mặt Hạ Hàm Ảnh tái nhợt, không kịp đứng dậy đã vội vàng hỏi: "Mục Sanh Sanh, chị có sao không?""Tôi không sao." Mục Sanh Sanh khó khăn đáp lại."Chị đừng nói chuyện." Hạ Hàm Ảnh nhất thời hoảng loạn, tay chân luống cuống, không biết nên chạm vào chỗ nào mới phải."Thật sự không sao đâu..." Thấy cô bị dọa đến mức ấy, Mục Sanh Sanh cố gắng điều chỉnh hơi thở rồi nói: "Dưới đất có trải thảm mà!"Tất nhiên đầu vẫn va phải một chút, chỉ là lực đã giảm đi nhiều.Lúc này, dì Trần và Hạ Hàm Ảnh mới phản ứng lại, vào mùa đông thường sẽ trải thảm lông, nhưng đây là mùa hè, thảm đã được cất đi.Tấm thảm này là do khi nãy dì Trần thấy có vết nước nên tiện tay trải tạm xuống, để phòng ngừa trượt té, lại quên chưa dọn."May mà còn để lại." Dì Trần thở phào, hai người vội vàng đỡ Mục Sanh Sanh đứng lên."Cũng may là ngay khúc này." Dì Trần lại nhẹ nhõm, Mục Sanh Sanh cũng thấy vậy, nếu là trượt thêm vài bậc thang nữa, thì thật không ổn rồi."Thật xin lỗi." Hạ Hàm Ảnh nói, "Là tôi không cẩn thận.""Em không có lỗi gì cả..." Mục Sanh Sanh có thể hiểu, Hạ Hàm Ảnh là do vừa rồi nghe chuyện đó nên thất thần thôi. Trong nguyên tác, Hạ Hàm Ảnh phải đến khi "bạch nguyệt quang" xuất hiện mới biết chuyện, lúc đó còn hốt hoảng chạy ra giữa đường, bị xe tông phải rồi vào bệnh viện."Là tôi không nên giấu em." Mục Sanh Sanh áy náy nói.Dì Trần xác nhận Mục Sanh Sanh không bị thương gì nghiêm trọng, lại thấy hai người có chuyện muốn nói, liền lặng lẽ lui xuống."Còn đau không?" Hạ Hàm Ảnh hỏi."Không đau thật mà." Mục Sanh Sanh cười cười với cô, "Vận khí của tôi rất tốt.""Đừng nói chuyện..." Hạ Hàm Ảnh vẫn kiên quyết muốn xem sau đầu nàng, Mục Sanh Sanh không chịu, Hạ Hàm Ảnh im lặng, nhìn chằm chằm nàng."Em xem đi." Mục Sanh Sanh không chịu nổi ánh mắt kia, đành xoay đầu lại.Bàn tay mềm mại chạm lên, chỉ chốc lát, Mục Sanh Sanh liền cảm thấy đầu nhẹ hẳn, thoải mái vô cùng. Vừa định quay lại nhìn, đã nghe Hạ Hàm Ảnh nói, "Đừng nhúc nhích." Mục Sanh Sanh mím môi, ngoan ngoãn ngồi yên, chỉ cần Hạ Hàm Ảnh không giận thì tốt rồi. Cũng may là trước đó nàng và Hạ Hàm Ảnh đã trở thành bạn bè, chứ nếu là bạn gái thì không biết phải nghĩ bao nhiêu cách ứng đối a!Khoảng mười phút sau, dưới lầu truyền đến tiếng động, Hạ Hàm Ảnh mới dừng tay. Mẹ Mục dắt theo con mèo Ba Tư đi xuống, gọi một tiếng, "Mộc Mộc..." Con mèo ngoáy đuôi đi theo."Mẹ, mẹ nuôi mèo từ khi nào vậy?" Mục Sanh Sanh hỏi, nàng nhớ trước đây bà từng nuôi một con chó chứ không phải mèo.Con chó năm đó bị bệnh nặng, chữa mãi không khỏi, bác sĩ khuyên nên cho nó ra đi yên ổn, từ đó mẹ Mục không bao giờ nuôi thú cưng nữa."Con cả ngày bận rộn chuyện công ty, còn quản ta sao?" Mẹ Mục cúi xuống, nhẹ nhàng bế con mèo nhỏ vào lòng, vuốt ve bộ lông mềm mượt, "Là của một người họ hàng xa, đi du lịch nên gửi tạm ở chỗ ta.""Mộc Mộc, chúng ta về nhà thôi.""Mẹ, hôm nay mẹ không ở lại ăn cơm à?""Không ăn..." Mẹ Mục chẳng buồn liếc nhìn con gái, chỉ nói với mèo, "Mộc Mộc, chúng ta về nhà ăn cơm với ba con nhé."Rõ ràng là đang bóng gió oán trách mình không chịu về nhà, Mục Sanh Sanh bật cười, "Mẹ, khi nào rảnh con sẽ về thăm ba.""Không cần." Mẹ Mục không thèm quay đầu lại, đi thẳng."Tạm biệt dì." Hạ Hàm Ảnh cũng đứng dậy chào."Hạ tiểu thư, tạm biệt." Đối với Hạ Hàm Ảnh, mẹ Mục lập tức thay đổi nét mặt hòa nhã. Mục Sanh Sanh suýt cười nhưng cố nhịn, cùng Hạ Hàm Ảnh tiễn mẹ Mục ra cửa.