[BHTT][EDIT] Xuyên Thành Tra Công Hoả Táng Tràng - Như Ngô
Chương 35
Dưới hàng cây xanh phủ bóng mát, Hạ Hàm Ảnh đang đi thì chạm mặt một người quen ngoài ý muốn."Không chào hỏi một tiếng à?" Phương Thanh Ảnh lười nhác dựa vào thân cây, trang phục trên người mang theo cảm giác hoài cổ. Phía sau cô ấy, đạo diễn và nhân viên quay phim vẫn đang bận rộn, "Tôi khó khăn lắm mới vào được trường của các cô đó!""Không hổ là trường danh tiếng a!" Phương Thanh Ảnh ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, nhẹ nhàng cảm khái một câu."Cảm ơn đã khen." Hạ Hàm Ảnh lễ phép trả lời, nhưng không có ý muốn tiếp chuyện lâu."Thật là có lệ quá." Phương Thanh Ảnh xua tay, "Dù sao thì tôi với cô cũng từng có chung... một người. Đừng tuyệt tình vậy chứ?""Cô ấy và cô không liên quan." Hạ Hàm Ảnh nói."Cô làm sao biết là không liên quan?" Phương Thanh Ảnh tấm tắc, "Chúng tôi gặp nhau không ít lần đâu. Tôi nhớ có lần cô làm một bàn đồ ăn, rồi chụp gửi cho Mục tổng." "Nhưng mà, Mục tổng không trở về....." Phương Thanh Ảnh đáng tiếc nói, "Mục tổng lúc ấy đang ở bên tôi.""Biết rồi." Hạ Hàm Ảnh đáp. Bàn đồ ăn kia là Mục Sanh Sanh yêu cầu cô chụp, không có vấn đề gì cả.Không thấy được phản ứng như mong đợi, Phương Thanh Ảnh càng thấy hụt hẫng, nghi ngời hỏi, "Đừng nói với tôi vì giữ Mục tổng mà cô chẳng bận tâm chuyện cô ta ngủ ở đâu mỗi đêm nhé? Một sinh viên ưu tú như cô, cần gì phải buộc mình vào một người phụ nữ như thế? Nghe chị nói này, chân trời góc biển nơi đâu chẳng có cỏ thơm, đừng có ngốc như vậy! Nếu không được thì mình đổi sang mục tiêu khác.""Với cô, Mục Sanh Sanh chỉ là một mục tiêu thôi sao?" Hạ Hàm Ảnh hỏi. "Hả?" Phí công khuyên nhủ nửa ngày trời, không ngờ đối phương hỏi lại một câu như thế."Nếu Mục Sanh Sanh chỉ là một mục tiêu của cô, có thể đừng trêu chọc cô ấy nữa không?" Hạ Hàm Ảnh hỏi."Em gái nhỏ à, cưng thấy tôi trêu cô ấy chỗ nào?"Phương Thanh Ảnh hất tóc, em gái ngốc này không cảm nhận được mị lực của mình sao? Rõ ràng là Mục tổng chủ động tìm mình nghe hợp lí hơn mà?"Đã một tháng rồi, cô ấy chưa từng liên lạc với cô." Hạ Hàm Ảnh nói.Nụ cười tự tin của Phương Thanh Ảnh hơi cứng lại, cố chống chế, "Gần đây chị bận làm sự nghiệp thôi....."Phương Thanh Ảnh đắc ý hất cằm về phía đoàn phim phía sau, "Coi kìa, đoàn phim của tôi còn tới tận trường các cô để quay đó!""Chúc cô sự nghiệp thuận lợi." Hạ Hàm Ảnh nói xong liền bước sang một bên. Cô còn phải đến nghe buổi tọa đàm."Uổng công tôi có lòng tốt!" Phương Thanh Ảnh nhìn bóng lưng cô rời đi, lắc đầu, "Đúng là không nghe lời.""Có gì hay ho đâu chứ?" Phương Thanh Ảnh lẩm bẩm một mình, "Sao cứ phải đâm đầu đến chảy máu mới chịu? Cho dù có khả năng, cũng không thể là cả đời.""Chị Phương....." Trợ lý chạy lại gọi, "Đạo diễn bảo đổi bộ đồ khác để quay tiếp.""Biết rồi." Trong tích tắc, Phương Thanh Ảnh liền nhập diễn, trở về dáng vẻ sinh viên trầm lặng.Trời ngả về chiều. Hạ Hàm Ảnh đi dưới ánh hoàng hôn trở về nhà. Cô mở cửa, căn nhà im ắng, không đèn, không tiếng động.Theo thói quen, cô cầm điện thoại lên xem. Tin nhắn WeChat từ Mục Sanh Sanh gửi đến đã được một lúc:【Chờ một lát tôi về nhé, đừng nấu cơm, dì Trần đã làm rồi.】Phía sau còn thêm một biểu tượng cảm xúc trái tim đỏ.Ấu trĩ — là phản ứng đầu tiên của cô. Nhưng không hiểu sao, ngón tay lại không bấm tắt màn hình, chỉ im lặng ngồi xuống ghế sô pha, cầm quyển sách trên bàn đọc tiếp."Tôi về rồi đây!" Cửa mở, Mục Sanh Sanh vừa bước vào đã lớn tiếng gọi."Không cần em giúp....." Mục Sanh Sanh hô lên nhưng Hạ Hàm Ảnh đã đi tới, "Tôi thấy lần nào cũng vậy......"Mục Sanh Sanh đưa qua cho Hạ Hàm Ảnh, gương mặt nhỏ đỏ bừng, "Mỗi lần dì Trần nấu là đều làm quá nhiều món.....""Bà ấy hy vọng cô dọn về đó, sẽ tiện hơn." Hạ Hàm Ảnh vừa nhận túi vừa nói."Về hả? Thôi đi." Mục Sanh Sanh nói."Vì sao?" Hạ Hàm Ảnh đã xách túi đi tới phòng bếp, mặt không cảm xúc hỏi."Ở đây tôi còn có thể ngủ nướng thêm nửa tiếng mà!" Mục Sanh Sanh cười."Chỗ này có gì không tiện đâu....." Mục Sanh Sanh lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, "Quan trọng hơn là có thể ở cùng em." Trong nhà cũng chẳng có gì phải lo, dì Trần bao năm qua vẫn luôn chăm sóc rất chu đáo, Mục Sanh Sanh định cuối tuần về thăm một chuyến, nhưng nghĩ đến Hạ Hàm Ảnh chắc chắn sẽ không chịu đi cùng. Mà nếu để cô ấy ở lại đây một mình... hình như cũng hơi không phải đạo lý.Hạ Hàm Ảnh quay đầu đi, trong lòng có có chút suy đoán nhưng cũng là do dự, "Muốn uống nước không?""Tôi tự lấy được." Mục Sanh Sanh hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của cô, vừa nói vừa đi thẳng tới bàn, một ly nước đã ở trong tầm tay."Cảm ơn nha, Hạ Hàm Ảnh." Mục Sanh Sanh cũng không khách khí, mỉm cười giải thích, "Thật ra tôi cũng không mệt đâu. Lái xe là tài xế Tiền, còn đồ ăn đều do dì Trần chuẩn bị.""Ừ." Hạ Hàm Ảnh gật đầu."Ăn cơm đi..." Mục Sanh Sanh mở từng hộp đồ ăn ra, "Em có đói không? Học hành nhiều thế này chắc tốn sức lắm. Tôi vốn định về sớm hơn, nhưng công ty có chút việc đột xuất.""Tôi biết." Hạ Hàm Ảnh ôn nhu nói, "Cô đã nhắn cho tôi rồi.""Ờ ha..." Mục Sanh Sanh chợt nhớ ra mình đã nhắn thật, bỗng thấy mình hơi lắm lời, chỉ gật đầu rồi không nói gì thêm.Cả căn phòng liền rơi vào yên lặng, có thể cảm nhận được cả hướng gió thổi ra từ điều hòa.Mục Sanh Sanh chợt nhớ ra dì Trần có mua ít đồ ngọt, "Hạ Hàm Ảnh......"Mục Sanh Sanh đặt chiếc bánh lên bàn, "Cái này là dì Trần xếp hàng mua đó, em nếm thử xem."Nói là các con gái trẻ đều thích ăn loại này, Mục Sanh Sanh nếm một chút, thấy không có gì đặc biệt."Tôi thấy hương vị cũng bình thường thôi......" Mục Sanh Sanh thật thà nói, "Nhưng dì Trần nói nhiều người thích ăn, nên tôi mang về cho em.""Ngon không?" Thấy Hạ Hàm Ảnh nhỏ nhẹ ăn từng miếng, Mục Sanh Sanh hỏi."Cũng được." Hạ Hàm Ảnh gật đầu.Vậy là tốt rồi. Dì Trần còn mua thêm ít bánh kem nhỏ cho hai người họ làm bữa khuya.Trước kia, bữa khuya hầu như là Mục Sanh Sanh ăn một mình. Nhiều như thế, Mục Sanh Sanh nghĩ nghĩ, rồi tìm một cái hộp tinh xảo, cẩn thận xếp bánh kem vào."Không ăn cơm sao?" Hạ Hàm Ảnh thấy nàng lại bận rộn, nhíu mày hỏi."Không vội......" Mục Sanh Sanh chăm chú cột nắp hộp, "Tôi không đói, lát nữa ăn cũng được."Nhìn động tác ấy, Hạ Hàm Ảnh nhanh chóng đoán ra nàng muốn làm gì, "Cô định mang sang nhà bên cạnh à?""Đúng rồi!" Mục Sanh Sanh gật đầu, quá thông minh, chỉ liếc qua đã biết nàng định làm gì."Em ăn cơm trước đi, tôi đi chút rồi về." Nói xong, Mục Sanh Sanh xách đồ đã chuẩn bị xong, mang dép lê ra cửa. Nhà Trần Thục ở ngay sát vách, chỉ cách vài mét, Mục Sanh Sanh gõ cửa, quả nhiên, người ở nhà."Sanh Sanh......" Trần Thục mở cửa, vừa gội đầu xong tóc còn ướt, "Muốn vào ngồi không?""Được a!" Mục Sanh Sanh cười gật đầu, đặt hộp bánh kem lên bàn phòng khách, "Mau lau khô tóc đi, đừng để ý tôi.""Em đi ngay đây." Tóc ướt sũng thật không thoải mái, Trần Thục vội vàng tìm một chiếc khăn khô. Mục Sanh Sanh thấy nàng bận rộn, chỉ nói vài câu rồi đi."Không cần tiễn......" Mục Sanh Sanh cười nói, "Chỉ vài bước thôi, tôi quen đường mà. Có rảnh thì qua nhà tôi chơi nhé." "Cảm ơn......" Trần Thục đáp, hai người có thêm liên lạc, tuy nói chuyện phiếm trên mạng không ít, nhưng ngoài đời thật thì hiếm khi gặp.Hạ Hàm Ảnh ngồi một mình trên sô pha ăn cơm. "Tích tích" một tiếng, điện thoại của Mục Sanh Sanh để trên bàn sáng lên, tin nhắn hiện ra trên màn hình. Hạ Hàm Ảnh chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục ăn."Điện thoại cô reo." Chờ Mục Sanh Sanh trở về, Hạ Hàm Ảnh nhắc.Giờ này ai lại nhắn cho nàng? Chẳng lẽ công ty có việc? Mục Sanh Sanh vội mở ra, rồi thở phào, không phải tăng ca. Nhưng khi nhìn thấy người gửi, nàng khẽ nhíu mày."Sao vậy?" Hạ Hàm Ảnh hỏi."Không......" Mục Sanh Sanh lắc đầu, "Không có gì, tôi đi rửa tay." Nàng cầm điện thoại, nhanh chân đi vào phòng vệ sinh, hoàn toàn không để ý Hạ Hàm Ảnh đã đặt đũa xuống.Phương Thanh Ảnh sao lại nhắn tin cho nàng chứ? Mục Sanh Sanh có chút bất đắc dĩ, nàng thậm chí quên mất rằng mình vẫn còn WeChat của người này.Xóa đi, đó là phản ứng đầu tiên của Mục Sanh Sanh. Nhưng nghĩ lại, Phương Thanh Ảnh biết số điện thoại của nàng, chẳng lẽ phải đổi số mới được?Không nói thì không ổn, Mục Sanh Sanh nghĩ, chuyện này có vẻ phiền phức hơn nàng tưởng. Trước kia, nguyên chủ từng cho Phương Thanh Ảnh số riêng của mình.Vẫn là không được, lần trước chưa nói rõ, lần này nhất định phải dứt khoát. Mục Sanh Sanh bỏ qua tin nhắn chào hỏi của Phương Thanh Ảnh, thẳng thừng từ chối đề nghị của cô ta.Xong hết mọi chuyện, Mục Sanh Sanh trở lại bàn ăn. Không hiểu sao, nhìn dáng vẻ chậm rãi ăn cơm của Hạ Hàm Ảnh, nàng lại thấy hơi chột dạ. Hay là nên nói thẳng?Dù sao thì nàng từng nói sẽ không còn qua lại với người khác, hơn nữa muốn cắt đứt quan hệ cũ. Nhưng giữa họ cũng chẳng phải người yêu thật sự, dù nàng có muốn giải thích, Hạ Hàm Ảnh liệu có muốn nghe không?Mục Sanh Sanh cầm điện thoại, do dự một lát rồi đặt xuống, cầm đũa lên mà vẫn chưa nghĩ ra có nên nói mấy lời phiền lòng kia không.Đến khi Mục Sanh Sanh lén nhìn cô ấy lần thứ ba, Hạ Hàm Ảnh cuối cùng cũng mở miệng: "Cô có chuyện sao?"