[BHTT][EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Tra A Sau, Ngọt Sủng Nữ Chủ|Phúc Tạp Phúc Phúc

Chương 52




Từ Cẩn Mạn nằm một lát trên ghế sofa trong phòng khách, cầm cuốn "Thịnh Trang" xem được hai trang thì suy nghĩ đã bay đi đâu mất, cô mở cửa đi ra nhìn sang cánh cửa phòng bên cạnh, sờ nhẹ chóp mũi, đi đến cửa rồi lại nghĩ ngợi ngồi xuống sofa.

Vừa tắt TV đi rồi lại mở lên, trên bàn trà vẫn còn đĩa nho tươi rói chưa hề đụng đến.

Cô vươn tay lấy một quả nhét vào miệng, chua chua ngọt ngọt lại nhiều nước, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa phòng Thẩm Xu, nhưng trước sau không có động tĩnh.

Thất thần nhìn hơn mười phút, rồi tắt TV.

Từ Cẩn Mạn hít một hơi rồi lần thứ hai đi đến cửa phòng Thẩm Xu, vừa định gõ cửa thì cửa từ bên trong mở ra.

Ánh mắt chạm nhau, cả hai đều khựng lại một chút.

"Sao vậy?"

Từ Cẩn Mạn: "......"

Vừa rồi Thẩm Xu nói được một nửa thì đi thẳng vào phòng tắm, sau đó vào phòng. Cả quá trình không nói thêm một lời nào.

Khiến cô đứng ngồi không yên, bứt rứt khó chịu.

Cũng không biết có phải cô nghĩ theo cái ý đó không, cứ cảm thấy phải nói gì đó, cứ im lặng như vậy rất khó chịu.

Nhưng Thẩm Xu vừa hỏi, khiến cô lại không biết nên nói gì.

Khi Thẩm Xu đi ngang qua, Từ Cẩn Mạn vẫn còn ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ: "Uống nhiều lắm hả?"

"Không tính là nhiều." Thẩm Xu vào nhà vệ sinh.

Khi Thẩm Xu đến cửa phòng, liền thấy Từ Cẩn Mạn pha một ly trà hoa hồng đặt ở đầu giường phòng ngủ của nàng.

Từ Cẩn Mạn quay đầu lại nói: "Cô không phải không thích uống sao? Lần sau đi liên hoan với Đồng Gia và mọi người cũng đừng uống nữa."

Thẩm Xu nhìn Từ Cẩn Mạn, hôm nay đầu óc nàng có chút mơ màng, vừa rồi buột miệng nói ra một câu khiến Từ Cẩn Mạn kinh ngạc như gặp phải mìn, cũng khiến chính nàng kinh ngạc.

"Ừ."

Từ Cẩn Mạn đặt đồ xuống, đứng dậy, cô mặc bộ đồ ngủ màu đen mà Thẩm Xu mua cho: "Khó trách vừa rồi lại nói ra lời đó."

Thẩm Xu có chút bối rối, biết rõ còn cố hỏi: "Nói gì cơ?"

Từ Cẩn Mạn: "Cô có ý đồ với tôi."

Cô hơi mỉm cười, tự nhiên nối câu chuyện trở lại câu nói trước khi Thẩm Xu đi tắm, cô chờ câu trả lời tiếp theo của Thẩm Xu.

Thẩm Xu đứng ở bên kia giường, nhìn Từ Cẩn Mạn qua chiếc giường: "Cô hy vọng tôi có ý đồ với cô?"

Từ Cẩn Mạn: "...... Tôi." Cô được lắm, chơi phản kịch bản à?

"Tưởng bở."

Từ Cẩn Mạn: "......"

——

Buổi sáng Từ Cẩn Mạn nấu cháo, hấp hai cái bánh bao trứng sữa và chiên sủi cảo.

Hai người yên lặng ăn bữa sáng, Thẩm Xu sáng sớm muốn đi thử trang phục, ăn xong liền chuẩn bị ra cửa.

Tối qua vì cái đề tài chuyện nhà họ Từ vẫn chưa kịp nói, Thẩm Xu đại khái cũng nghĩ, lúc gần đi sẽ nói sơ qua thời gian kết thúc.

Từ Cẩn Mạn đến công ty bảo Chu Phái dời hết công việc sang buổi sáng, bận đến hơn chút mới qua loa ăn bữa trưa.

"Chu Phái, gọi giám đốc nhân sự đến một chuyến đi."

Từ Cẩn Mạn gọi lại Chu Phái đang đóng cửa, Chu Phái dừng lại nói: "Hôm nay cô ấy tự đi huấn luyện tân binh, ngài có chuyện gì sao?"

"À." Từ Cẩn Mạn nói: "Vậy ngày mai bảo cô ấy đến một chuyến đi, tôi muốn tìm một thư ký."

Chu Phái ngẩn ra: "Tiểu thư, gần đây tôi có làm gì không tốt sao? Nếu có vấn đề cô có thể nói với tôi."

Từ Cẩn Mạn xua tay: "Không phải, một mình cô bận quá, hiện tại có chuyện xây dựng khu Bắc, tìm cho cô một người giúp việc."

Thực tế là từ sau khi Chu Phái liên lạc với Lục Vân một hai lần, cô đã có ý định này.

Năng lực làm việc của Chu Phái mạnh, cẩn thận và tận tâm, cô dùng rất thuận tay, chỉ là cứ hễ nhắc đến chuyện nhà họ Từ, khi cô giải thích luôn có chút nghi ngờ, không tiện lắm.

Chu Phái cũng như thường lệ đồng ý, cô ấy không phản bác yêu cầu của Từ Cẩn Mạn.

Buổi chiều hơn 3 giờ.

Đồng Gia tối qua say rượu, cả ngày không thấy nhắn tin trong nhóm.

Tâm Tâm đi cùng Thẩm Xu ở phòng hóa trang đoàn phim "Thịnh Trang". Vì phòng thử đồ đông người, Tâm Tâm mang hết quần áo đến phòng hóa trang, ở đây cũng có rèm thử đồ.

Khi Từ Cẩn Mạn đến thì Thẩm Xu vừa thay xong quần áo.

Trang phục công sở, áo sơ mi trắng, cởi một cúc cổ áo, váy chữ A đen dài đến giữa đùi, áo sơ mi được sơ vin gọn gàng vào vòng eo nhỏ nhắn.

Khác với phần lớn trang phục công sở, nàng mặc tất chân đen.

Đôi tất đen bao bọc đôi chân thon dài cân đối, mỏng gần như trong suốt, ẩn hiện màu da bên dưới.

Từ Cẩn Mạn nhớ lại buổi sáng ở nhà Thẩm Xu, cô nằm trên thảm phòng Thẩm Xu, vừa mở mắt đã bị bộ trang phục công sở của Thẩm Xu làm kinh diễm.

Từ Cẩn Mạn dời mắt đi, nói: "Sáng sớm đã đến rồi, sao lại lâu như vậy?"

Thẩm Xu còn chưa nói gì, Tâm Tâm đã nói trước: "Từ tổng, chúng tôi làm vậy là nhanh rồi đó, quần áo nhân vật của chị Xu thực ra còn tương đối ít, nhưng cũng mười mấy bộ, mỗi bộ thay xong còn phải chụp ảnh. Hơn nữa đây mới chỉ là ngày đầu tiên, nếu không phù hợp thì còn phải chọn lại."

"Phiền phức vậy sao?"

Tâm Tâm thầm nghĩ: "Đúng vậy Từ tổng, đâu có dễ dàng như chị nghĩ đâu, mỗi bộ quần áo trang điểm đều khác nhau."

Từ Cẩn Mạn nhìn về phía Thẩm Xu: "Vậy chẳng phải rất mệt sao?"

Thẩm Xu chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng, nói với Từ Cẩn Mạn: "Không sao, vẫn ổn."

Tâm Tâm vừa chỉnh lại quần áo phía sau, vừa nói: "Bất quá nếu không phải sáng nay chuyên viên trang điểm bị bên Đàm Khiết chiếm rồi, cũng không cần phải chờ lâu như vậy......"

"Sao nghe quen quen vậy." Từ Cẩn Mạn nói: "Cái người giúp Nhậm Tiểu Kỳ ấy hả? Cô ta cũng ở đây?"

Thẩm Xu ngước mắt: "Ừ, nữ thứ."

Từ Cẩn Mạn theo bản năng nhíu mày: "Cô ta còn dám nghênh ngang?"

"Không có, chỉ là trùng hợp thôi." Thẩm Xu nói: "Sau đó chuyên viên trang điểm cũng đến đây, Đàm Khiết còn đến nói lời xin lỗi, chuyện này là khó tránh khỏi."

Tâm Tâm đi đến bên cạnh Thẩm Xu, nhìn thời gian, nói: "Chỉ mong là thật, Đàm Khiết tự mang chuyên viên trang điểm nói có việc đột xuất, chuyên viên trang điểm của chị Xu đều là đoàn phim sắp xếp, người ta là diễn viên chính cũng chỉ có thể ưu tiên cho bên đó thôi. Cũng may Hạ lão sư tìm được một chuyên viên trang điểm quen dùng cho chị Xu đến đây, lát nữa chụp ảnh cũng bảo chúng ta chụp trước, không hổ là Alpha có nhân duyên tốt nhất giới giải trí."

Từ Cẩn Mạn khựng lại một chút, cảm giác lần này nghe được có chút khác với hai lần trước, Hạ Thuần có thiện cảm với Thẩm Xu, có ác ý với cô, chuyện này sáng sớm đã biết.

Nhưng không hiểu vì sao, hôm nay cô có chút thất thần.

Cô không quên, Hạ Thuần cũng là nhân vật chính trong truyện.

Sự xuất hiện của chuyên viên trang điểm cắt ngang dòng suy nghĩ của Từ Cẩn Mạn, cảm xúc khác thường này cũng theo đó bị kìm nén, cô ngồi xuống chiếc ghế phía sau Thẩm Xu.

Một lát sau cô đứng dậy đi ra ngoài.

Cả hành lang đều thoảng mùi son phấn, rất nhiều người, người đi ngang qua nhìn thấy Từ Cẩn Mạn đều không tự giác nhìn thêm vài lần, ngoài việc cô từng lên hot search cùng Thẩm Xu, còn là do ngũ quan và khí chất quá mức xuất sắc của bản thân cô.

Cô mặc một chiếc váy dài trắng ôm sát người, bên ngoài khoác áo khoác ngắn màu vàng nhạt, mái tóc dài màu nâu nhạt uốn lọn buông hờ bên hông, dáng vẻ trông có vẻ dịu dàng, nhưng khi đối diện với đôi mắt phượng đơn lại làm giảm đi sự mềm mại đó.

Từ Cẩn Mạn thích cười, nhưng chỉ với những người quen thuộc, khi không cười cả người đều toát ra vẻ cô độc cao ngạo.

Đi vệ sinh xong, trên đường trở về, Từ Cẩn Mạn đối diện với một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, mái tóc xoăn màu hạt dẻ đậm dài đến eo.

Người phụ nữ đó mỉm cười với cô, gọi lại: "Từ tiểu thư."

Từ Cẩn Mạn không mấy ấn tượng, nhưng đã từng gặp khuôn mặt này, người đối diện nhận ra điều đó, sắc mặt hơi đổi, nhưng rất nhanh đã thu lại, cười nói: "Tôi là Đàm Khiết."

À.

Chuyện Weibo lần trước, theo tính tình của cô, bây giờ thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn Đàm Khiết một cái. Nhưng nếu Đàm Khiết đóng vai nữ thứ, vậy sau này một thời gian sẽ có nhiều tiếp xúc với Thẩm Xu.

Không sợ đối đầu với người mạnh mẽ, chỉ sợ tiểu nhân ngấm ngầm giở trò. Người phụ nữ này rõ ràng không phải người có thủ đoạn quang minh chính đại.

Từ Cẩn Mạn miễn cưỡng đáp một tiếng: "Ừ."

Khi lướt qua, Đàm Khiết nói bên cạnh cô: "Từ tiểu thư, chúng ta cũng từng gặp nhau rồi, cô không nhớ sao?"

Từ Cẩn Mạn nghiêng mắt, trong lòng hơi khựng lại.

Chẳng lẽ lại là nợ đào hoa của nguyên chủ?

Đàm Khiết nói: "Cô còn trả tiền giày cho tôi nữa."

Từ Cẩn Mạn: "......"

"Thôi được, xem ra cô thật sự quên rồi, vậy tôi xin phép không làm phiền nữa." Đàm Khiết lui người lại cười cười, đi về phía nhà vệ sinh sau lưng cô.

Từ Cẩn Mạn đang tâm trạng phức tạp chuẩn bị đi, bỗng nhiên nghe thấy giọng Đàm Khiết phía sau: "Hạ lão sư."

Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Đối diện với ánh mắt hơi trầm xuống của Hạ Thuần.

Bị người khác nhìn chằm chằm một cách bất thiện như vậy, Từ Cẩn Mạn nhướn nửa bên mày, khí thế nhẹ nhàng áp lên, sao? Vẻ mặt như muốn đấu đá với cô à?

Có lẽ vì hoàn cảnh không thích hợp để nói chuyện nên Hạ Thuần lạnh lùng nhìn cô một cái, không nói gì.

So với bất kỳ lần nào trước đây, địch ý đều mãnh liệt hơn.

Từ Cẩn Mạn nhìn bóng lưng Hạ Thuần, là vì nghe được cuộc đối thoại vừa rồi giữa cô và Đàm Khiết sao? Xem ra Hạ Thuần thật sự rất thích Thẩm Xu.

Nghĩ đến đây, cảm xúc vừa nãy trong phòng hóa trang lại lặng lẽ ập đến.

Trở lại phòng hóa trang.

Thẩm Xu vẫn chưa trang điểm xong, Từ Cẩn Mạn đứng sau lưng nàng nhìn qua gương.

Khi Thẩm Xu để mặt mộc, vẻ mặt không tính là lạnh lùng, chỉ là nàng không thích cười, khí chất tự nhiên đã ở đó.

Giờ phút này trang điểm hơi lạnh lùng quyến rũ, phấn mắt là tông màu đất, đuôi mắt hơi kéo dài, vẽ đỉnh mày, màu môi thiên về sắc chính. Thoáng nhìn qua hình tượng có chút tương tự "Dạ Oanh", nhưng vì bộ trang phục công sở này, lại mất đi vẻ quyến rũ lộ liễu của "Dạ Oanh".

"Trời ạ, Xu Xu, da của chị thật sự rất đẹp." Chuyên viên trang điểm cầm cọ nhẹ nhàng tán phấn má hồng lên má nàng.

Tâm Tâm nói: "Còn rất mềm nữa!"

Từ Cẩn Mạn theo bản năng buột miệng: "Sao cô biết?"

Tâm Tâm cười nói: "Vì mấy hôm trước em chọc thử rồi, thật sự rất mềm...... Ai, Từ tổng cái kiểu ghen tuông không cho người khác ăn đậu phụ của chị, em là được chị Xu cho phép, chỉ một chút thôi mà."

Câu sau hiển nhiên là đột nhiên nghĩ ra, cố ý nói thêm cho Từ Cẩn Mạn nghe.

Chuyên viên trang điểm cũng cười đầy ẩn ý: "Hai người ân ái quá, thật là khiến người ta ngưỡng mộ."

Thẩm Xu nghe vậy, ánh mắt xuyên qua gương, nhìn cô một cái.

Từ Cẩn Mạn: "......"

Thật không tránh được, đón ánh mắt nhếch môi dưới, làm như thuận miệng nói: "Chắc chắn là mềm rồi."

——

Chuyên viên trang điểm trang điểm xong, dùng kẹp tóc kẹp mái Thẩm Xu xuống, rồi dùng máy là tóc là thẳng.

Cuối cùng, mở một hộp trang sức, đeo cho cô ấy một cặp kính gọng bạc.

Gọng kính rất nhỏ, đặt trên chiếc mũi tinh xảo, kích thước vừa đủ che nửa khuôn mặt.

Trên mạng bây giờ rất thịnh hành từ ngữ "ngự tỷ".

Thẩm Xu trong bộ dạng này không chỉ có vẻ "ngự", mà còn là kiểu cấm dục.

"Trời ơi!" Mắt Tâm Tâm sáng lên: "Vừa rồi trang điểm kia của chị Xu em đã kinh diễm cả nửa ngày rồi, bây giờ đeo thêm cái kính này vào, càng đỉnh hơn, xong rồi, chúng ta có chút tê tái."

Chuyên viên trang điểm cười nói: "Vậy coi như tôi cũng được khen ké rồi."

Tâm Tâm: "Đương nhiên rồi, lão sư chắc chắn cũng giỏi, không có lão sư thì sao có thể ra được hiệu quả này."

Tính cách Tâm Tâm có điểm giống Đồng Gia, nhưng không hoạt bát bằng, nói chuyện làm việc rất tốt, người cũng nhanh nhẹn.

Chuyên viên trang điểm nghe xong rất thích, cúi đầu ấn một sợi tóc mái của Thẩm Xu xuống, nhìn người trong gương, khen ngợi: "Quả thực, chị bộ dạng này vừa bước ra, mấy em gái mềm yếu kia không phát điên mới lạ."

Tâm Tâm nghe vậy, cười nói: "Lão sư ơi, vợ người ta là Alpha còn ở đây kìa, Từ tổng sẽ ghen đó."

"À à à, ha ha." Chuyên viên trang điểm cười lớn: "Vậy sau này Xu Xu nổi tiếng, bình dấm chua kia lại đổ ụp xuống."

Thẩm Xu nghe hai người đối thoại, khóe miệng khẽ nhếch một cái, phát hiện Từ Cẩn Mạn không nói gì, ngước mắt lên.

Từ Cẩn Mạn vừa hoàn hồn từ sự ngẩn ngơ, nhìn đôi mắt đẹp sau cặp kính gọng bạc.

Khẽ cười nói: "Còn chẳng phải sao."

Chuyên viên trang điểm rời đi, Tâm Tâm đi hỏi lịch trình tiếp theo, họ còn cần chụp ảnh.

Từ Cẩn Mạn xách chiếc ghế gấp đến bên cạnh Thẩm Xu, hai người cứ thế yên lặng nhìn điện thoại một lát.

Một lát sau, Thẩm Xu vươn tay lấy ly nước, chiếc ly thủy tinh có ống hút trong suốt màu đỏ.

Hút một ngụm, ống hút dính dấu son môi mờ nhạt trên hai cánh môi.

Nước hơi lạnh, Thẩm Xu đứng dậy đi lấy bình giữ nhiệt ở phía sau, sau đó đứng trước bàn trang điểm, rũ mắt đổ nước.

Ánh mắt Từ Cẩn Mạn theo dòng nước rung động đến khuôn mặt Thẩm Xu, nhớ lại câu "thật mềm" mà Tâm Tâm đã nói.

Các ngón tay cô hơi ngứa ngáy.

Khi Thẩm Xu cúi người đặt bình nước xuống, chiếc váy chữ A màu đen hơi xê dịch lên vài centimet, Từ Cẩn Mạn cảm thấy ánh mắt mình có chút không thích hợp, lập tức dời đi.

Nhưng hình ảnh đó dường như đã khắc sâu vào trong đầu.

Cho đến khi Thẩm Xu tiến vào chụp ảnh, nó vẫn không hề biến mất.

Trong khoảnh khắc đó, không biết là do bản năng Alpha hay ảnh hưởng từ sở thích của nguyên chủ, Từ Cẩn Mạn thoáng có ý nghĩ muốn xé bỏ lớp tất chân đen kia.

——

Hai tiếng sau, Thẩm Xu mới cuối cùng chụp xong.

Từ studio đi ra, hai bên có hai lối đi, Thẩm Xu đi lối ít người nhưng hơi xa hơn một chút, cùng Tâm Tâm đi ra ngoài không bao xa.

Thẩm Xu liền nhìn thấy Hạ Thuần từ bên ngoài đi vào, lần này nàng không hề không để ý, mà tiến lên nhẹ giọng nói lời cảm ơn.

"Không cần khách sáo với tôi như vậy." Hạ Thuần nói.

Thẩm Xu im lặng: "Chúng tôi đi trước."

Nàng nói rồi lướt qua Hạ Thuần.

Hạ Thuần nắm nhẹ năm ngón tay, nói: "Thẩm Xu, chỉ hai câu thôi."

Hai trợ lý thấy vậy liếc nhìn nhau rồi đi sang một bên. Hạ Thuần hỏi: "Em biết chị không phải người thích bàn chuyện thị phi...... Em có biết quan hệ giữa Từ Cẩn Mạn và Đàm Khiết không?"

Lông mày Thẩm Xu khẽ động, Hạ Thuần nói tiếp: "Em không biết đúng không? Em mới vào nghề này, có những lời em còn chưa nghe thấy đâu, Từ Cẩn Mạn trước đây trong giới trêu đùa không biết bao nhiêu phụ nữ, chỉ riêng chị nghe nói đã không dưới bốn năm người."

"Cô cũng nói rồi, đó là chuyện quá khứ." Thẩm Xu nhàn nhạt nói: "Sau này nếu vẫn là những chuyện này, thì không cần đến nói nữa."

Hạ Thuần vươn tay ngăn lại: "Chị thật sự không hiểu em rốt cuộc thích cô ta ở điểm nào? Bao nhiêu tai tiếng như vậy em không thấy sao? Cô ta không xứng với em."

Thẩm Xu vô thức nhíu mày, dưới cặp kính gọng bạc, ánh mắt hơi lạnh, giọng nói lạnh lùng hơn thường ngày: "Tôi cảm ơn sự giúp đỡ của cô, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có quyền sỉ nhục em ấy."

"Em ấy có xứng hay không, không đến lượt người khác nói."

Thẩm Xu nói xong, không thèm nhìn Hạ Thuần một cái, sải bước trên đôi giày cao gót đen quay người đi.

——

Trên đường về, Từ Cẩn Mạn rõ ràng cảm nhận được sự trầm mặc của Thẩm Xu.

Cô tìm hai lần chủ đề, Thẩm Xu đều phản ứng khá nhạt, đơn giản cũng im lặng theo.

Nguyên tắc của cô là chuyện không quá ba lần, nói nhiều dễ khiến người phiền, hơn nữa cô cảm thấy Thẩm Xu có lẽ hơi mệt.

Điện thoại trên giá đỡ sáng lên, Từ Cẩn Mạn liếc nhìn, là tin nhắn từ Thái Oánh trong nhóm 'Nhóm cấm thể hiện tình cảm'.

Thái Oánh tag.

Từ Cẩn Mạn liếc mắt một cái, Thẩm Xu đã lấy điện thoại ra.

Từ Cần Mạn hỏi: "Nói gì vậy?"

Thẩm Xu thản nhiên nói: "Cô ấy đã thi qua."

"À, vậy xem ra hiệu quả không tệ." Từ Cẩn Mạn nhớ ra nói: "Đúng rồi, chuyện chụp ảnh của Hàn Linh hai ngày trước, tôi đã bảo người đi hỏi, đúng là có người tên Hàn Linh như vậy, nhưng không phải Hàn Văn Linh."

"Ừ."

Kỳ thật Thẩm Xu hai ngày trước cũng đã nhờ người điều tra rồi.

Thái Oánh lại tag thêm một lần nữa.

Đèn xanh đèn đỏ, Từ Cẩn Mạn mở điện thoại.

Thái Oánh: 【@ Thẩm Xu @ Từ Cẩn Mạn tối nay tớ không rủ hai cậu đi ăn cơm đâu, tớ muốn đi xem phim, nhưng mà rủ thẳng cô ấy đi thì hơi nhanh, cho nên...... Hai cậu có muốn đi cùng không!!!】

Thái Oánh: 【Như vậy tớ có thể nói là hai cậu nhất định phải kéo tớ đi xem cùng cho vui.】

Cô nàng thỏ trắng nhỏ này thật sự coi mình là sói xám à?

Từ Cẩn Mạn: 【...... Ai lại muốn kéo cô đi làm kỳ đà cản mũi chứ?】

Từ Cẩn Mạn cố ý nói: 【Cô chắc chắn người ta có ý với cô không? Nhỡ người ta không có ý đó thì sao.】

Từ Cẩn Mạn đánh xong chữ, thấy Thẩm Xu đang cúi đầu đánh chữ, đợi hai giây, chưa kịp thấy Thẩm Xu gửi, tin nhắn của Thái Oánh đã đến nhanh hơn.

Thái Oánh có lẽ bị cô chọc tức, gửi tin nhắn thoại đến.

Thái Oánh: "Trời ơi sao cô ngây thơ thế, cảm nhận được chứ, chắc chắn cảm nhận được mà! Nếu tôi không cảm nhận được cô ấy cũng có ý với tôi, tôi làm thế này làm gì? Tôi nói hai cậu nhất định phải kéo tôi đi cùng, tôi sẽ hỏi cô ấy có muốn đi không, rồi cô ấy chắc chắn sẽ nói có! Như vậy chẳng phải gần thêm một bước sao! Tôi còn đang giữ ý tứ đó!"

Từ Cẩn Mạn: "......"

Thái Oánh: "Sao Xu Xu không trả lời vậy?"

Thẩm Xu: "Tớ đây."

"À! Hai cậu ở cùng nhau à, vậy nói thế nào đây, đi hay không đi?"

Vì điện thoại đặt trên giá đỡ, Thẩm Xu mặt hướng về phía Từ Cẩn Mạn, vẫn chưa lên tiếng.

Thái Oánh quen dùng chiêu làm nũng: "Huhu, tớ thật vất vả thoát khỏi bóng ma bị bạn gái cũ cắm sừng, lại thật vất vả gặp được một người đẹp vừa tốt bụng vừa giỏi giang...... Hơn nữa, cậu không phải lo lắng sao, vừa hay có thể đến gặp mặt cô ấy mà."

"Đi xem phim là hai người tiến thêm một bước?" Từ Cẩn Mạn khởi động xe, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt bên cạnh, mắt nhìn phía trước lười biếng nói: "Còn không bằng......"

Thái Oánh chỉ nghe xong câu đầu, đồng thời nói tiếp câu sau của cô: "Chẳng lẽ cô sẽ cùng tôi đi xem phim tình cảm sao?"

Từ Cẩn Mạn: "......" Phim hoạt hình bọt biển SpongeBob cô có thể cân nhắc.

"Còn không bằng cái gì?" Thái Oánh hỏi.

Từ Cẩn Mạn tiếp lời: "Đi nhà ma ấy, chỉ cần đủ đáng sợ, hai người có thể......"

Bỗng nhiên nhận thấy ánh mắt của Thẩm Xu, cho rằng Thẩm Xu cảm thấy mình không nên bày mưu cho Thái Oánh.

Cô dừng lại một chút: "Ý tôi là, sau này cô có thể tham khảo, bây giờ xem phim cũng tốt."

"Cậu mua vé mấy giờ?" Giọng Thẩm Xu chuyển chủ đề.

Thái Oánh: 【8 giờ 20! Tớ yêu cậu Xu Xu! Chính là cái gì nhỉ, vé tớ mua rồi, chỗ ngồi tách ra, đến lúc đó chúng ta mỗi người một cặp ngồi riêng.】

Hóa ra là đã sớm sắp xếp xong, biết Thẩm Xu sẽ đồng ý.

Từ Cẩn Mạn cười nhạo một tiếng: "Sao? Không cảm ơn tôi à?"

Thái Oánh: "Cô chẳng phải nghe Xu Xu sao, cũng chỉ là ké thôi. Xu Xu lát nữa gặp, moah moah."

Cúp điện thoại, Từ Cẩn Mạn bất mãn tặc lưỡi một tiếng.

"Nếu cô quá mệt thì đến đó gặp người rồi chúng ta về?" Từ Cẩn Mạn nói.

Thẩm Xu nói: "Ừ."

Nói xong câu này, trong xe lại rơi vào im lặng ngắn ngủi.

Từ Cẩn Mạn cuối cùng cũng nhận ra một chút kỳ lạ: "Cô sao vậy?"

Xe quay đầu hướng quảng trường Vạn Hòa, rạp chiếu phim cũng ở bên đó.

Thẩm Xu nói không có gì.

Hai người xuống xe, đi đến chính diện Vạn Hòa.

"À, đúng rồi, người kia." Từ Cẩn Mạn cằm hất hất về phía người phụ nữ trên màn hình lớn của tòa nhà cao tầng Vạn Hòa: "Hôm nay tôi gặp cô ta."

Thẩm Xu cắt ngang dòng suy nghĩ, ngước mắt nhìn người đẹp quyến rũ trên màn hình lớn đang cười cầm một lọ nước hoa hàng hiệu.

Đàm Khiết.

Từ Cẩn Mạn nói: "Sau này cô ở đoàn phim cẩn thận cô ta một chút."

"Tôi biết."

"Có chuyện tôi phải nói với cô một chút, đó là trước kia có lẽ tôi từng có tiếp xúc với người này." Từ Cẩn Mạn nói: "Không phải tôi, là cái người trước đây."

Kỳ thật câu nói sau của Từ Cẩn Mạn không cần nói nhiều, nàng cũng biết người từng có quan hệ với Đàm Khiết là Từ Cẩn Mạn trước đây.

Nhưng cái loại cảm xúc không tốt này, vẫn cứ lặng lẽ lan tỏa.

Gần đây cảm xúc của nàng dao động có chút không kiểm soát, ảnh hưởng của Từ Cẩn Mạn đối với nàng ngày càng lớn.

Nàng rất rõ ràng.

Quan hệ của họ dường như đang phát triển vượt ra ngoài mối quan hệ 'hợp tác'.

Hai ngày nay nàng luôn suy nghĩ một vấn đề, hiện giờ cứ liều lĩnh tiến gần như vậy, nếu một ngày Từ Cẩn Mạn đột ngột rời đi...... Đến lúc đó nàng sẽ phải đối mặt với người kia trong quá khứ như thế nào.

Càng bị Từ Cẩn Mạn ảnh hưởng, vấn đề này càng ám ảnh trong đầu nàng.

Nàng không muốn lại trở thành Thẩm Xu của quá khứ, sau khi toàn tâm toàn ý trao đi, lại trở thành người bị người khác quyết định có hay không vứt bỏ.

Mặc dù người kia có nỗi bất đắc dĩ.

Từ Cẩn Mạn cảm nhận được sự trầm thấp của Thẩm Xu, cô cũng có chút không tâm trạng, cả đường không nói chuyện.

Vì trực tiếp từ nửa đường quay đầu lại đây, còn thừa thời gian ăn cơm, cả hai còn khoảng một tiếng rưỡi. Đơn giản ăn chút gì đó ở một quán ven đường, rồi ngồi xuống ghế chờ bên ngoài rạp chiếu phim.

Có kinh nghiệm lần trước, hôm nay cả hai đều đeo khẩu trang.

Từ Cẩn Mạn mua hai ly nước chanh tươi, hai người ngồi gần nhau, nhưng ai cũng không nói gì, mỗi người nhìn điện thoại.

Còn nửa tiếng nữa.

Từ Cẩn Mạn nhắn một tin trong nhóm: 【@ Thái Oánh khi nào tới?】

——

Thái Oánh đang cầm hai cây kem ốc quế trên tay, đưa một cây cho Hàn Văn Linh.

"Nè." Thái Oánh đưa cho cô đồng thời, gật đầu liếm một ngụm kem ốc quế vị sô cô la: "Em thấy vị này ngon nhất."

Hàn Văn Linh ngước mắt nhìn chiếc lưỡi hồng nhạt của cô ấy lướt qua cây kem, mỉm cười: "Không phải tôi nói em không ăn ngọt sao? Sao còn mua?"

Thái Oánh nói: "Một mình em ăn nhiều không hết."

Hàn Văn Linh nhận lấy: "Được thôi."

Họ vừa ăn tối xong, đến quảng trường Vạn Hòa chỉ mất mười phút, cả hai chậm rãi đi về phía bãi đỗ xe.

Đang đi thì bỗng nhiên một cậu thiếu niên trượt ván từ phía sau Thái Oánh lao tới, Hàn Văn Linh nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cánh tay Thái Oánh, kéo cô ấy về phía trước.

Thiếu niên quay đầu lại tùy tiện nói một tiếng xin lỗi, khiến Thái Oánh ở sau lưng mắng.

"Ai vậy, học sinh tiểu học còn lịch sự hơn hắn!"

"Đúng là, ít nhất cũng phải dừng lại rồi nói xin lỗi chứ, đi thẳng luôn có ý gì?"

Hàn Văn Linh nghe cô ấy lải nhải, thực ra chẳng có gì đặc sắc, cũng không đủ ác liệt, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

Hàn Văn Linh nói: "Em không bị thương là tốt rồi, đáng tiếc, cây kem em mua cho tôi rơi mất rồi."

"Vậy em mua cho chị cây khác." Thái Oánh nói rồi quay người, bị Hàn Văn Linh vươn tay nắm lấy cổ tay.

Hàn Văn Linh cúi người xuống, một tay khác nắm lấy tay cầm kem của Thái Oánh, nâng lên: "Hay là tôi ăn của em cũng được."

Ánh mắt cô cực kỳ xâm lược, còn ái muội hơn cả ánh đèn mờ ảo xung quanh.

Tai Thái Oánh nóng bừng lên, theo bản năng rụt tay lại.

Hàn Văn Linh nhìn chằm chằm cô ấy vài giây, cong môi cười, nói cô nhóc này nhát gan, lại dám một mình ra ngoài với mình, nói là gan lớn, nhưng chỉ cần tiến thêm một bước, lại sợ hãi và xấu hổ.

Hàn Văn Linh chậm rãi buông tay ra.

"Chỉ đùa thôi."

Giọng nói vừa dứt, điện thoại Hàn Văn Linh vang lên.

Cô nhìn màn hình, nụ cười vừa rồi hơi thu lại, đi sang một bên nghe máy.

Thái Oánh nhìn Hàn Văn Linh, không biết cô nói chuyện với ai, khi quay lại sắc mặt không được vui. Nhiều lần gặp gỡ đến nay, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Hàn Văn Linh có biểu cảm như vậy.

"Tôi có chút việc phải về, xin lỗi, không xem phim được rồi." Hàn Văn Linh bỏ điện thoại vào túi.

Thái Oánh thông cảm nói: "Không sao đâu, chị đi đi...... Ừm, đợi một chút!"

Cô ấy nói rồi quay người chạy về phía mấy cửa hàng phía sau, Hàn Văn Linh nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày, cô không có thời gian cho những chuyện này.

Ba phút sau, Thái Oánh từ hơn mười mét chạy tới, đưa cho cô một túi giấy.

"Cái gì vậy?"

"Trà hoa cúc." Khuôn mặt Thái Oánh đỏ bừng, đôi mắt màu nhạt tựa như tỏa sáng: "Em thấy hôm nay cổ họng chị không thoải mái lắm, cằm hình như có một nốt nhỏ, chị pha trà này uống, có thể giải nhiệt."

Hàn Văn Linh ngẩn ra, nhìn chiếc túi giấy trên tay cô, im lặng cười nói: "Được, tôi không khách sáo với em."

Nhận lấy túi, Hàn Văn Linh khẽ nói: "Lần sau xem phim, chúng ta đi riêng nhé."

Thái Oánh mím môi, khẽ đáp: "Ừm......"

"Tôi đưa em qua đó xem phim với bạn em nhé? Hay là?"

"Không cần đâu, chị mau đi đi, em còn phải quay lại trả tiền nữa."

Hàn Văn Linh nhìn bóng dáng Omega chạy đi, hoạt bát như ánh mặt trời, lúc nào cũng tràn đầy sức sống. Không giống thế giới của cô, một vũng bùn lầy.

Hàn Văn Linh trở lại xe, đặt chiếc túi giấy tinh xảo lên ghế phụ.

Khởi động xe xong, đột nhiên mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên có người tặng cô thứ này.

Nhớ đến khuôn mặt tươi cười xinh đẹp rạng rỡ của Omega, Hàn Văn Linh thầm nghĩ, nếu con thỏ trắng nhỏ đó biết cô không phải Hàn Linh thật, liệu cô ấy có khóc không nhỉ?

Vừa nghĩ đến đó, Hàn Văn Linh châm một điếu thuốc, trong nhà Hàn Văn Phương đối với cô như hổ rình mồi, giờ cô nào còn tâm trí đi quản chuyện đàn bà.

——

Từ Cẩn Mạn và Thẩm Xu nhận được tin nhắn của Thái Oánh đúng lúc bộ phim sắp bắt đầu.

Thái Oánh: 【E hem, cô ấy đột nhiên có việc gấp phải đi trước, hai người tình nhân thối tha cứ đi xem đi, tớ không đi làm kỳ đà cản mũi nữa.】

Từ Cẩn Mạn: 【?】

Thái Oánh: 【@ Từ Cẩn Mạn? Là có ý gì, tôi không đi, trong lòng cô thực ra đang nở hoa vui sướng rồi đúng không, có thể một mình thân mật với Xu Xu, hừ!】

Thái Oánh: 【@ Thẩm Xu Xu Xu, yêu cậu nha.】

Thẩm Xu: 【Vậy cậu về sớm nghỉ ngơi, chú ý an toàn.】

Thái Oánh: 【Nhận được! Chúc hai người hạnh phúc.】

Từ Cẩn Mạn bỏ điện thoại xuống, nghiêng đầu liếc nhìn những người đang không ngừng vào rạp, bộ phim này mới chiếu, sáng nay ở văn phòng còn nghe mọi người bàn tán, nói cũng không tệ lắm.

Từ Cẩn Mạn quay đầu lại hỏi: "Xem không? Đến thì cũng đến rồi."

Mười mấy phút vừa rồi cả hai cũng không trò chuyện nhiều, dù về nhà Thẩm Xu chắc gì đã có tâm trạng nói chuyện với cô, nhưng Từ Cẩn Mạn không chắc Thẩm Xu có muốn xem phim hay có muốn xem cùng cô không.

Đợi hai giây, Thẩm Xu nói: "Thôi, đi về."

Từ Cẩn Mạn không nói gì, dứt khoát gật đầu, đứng lên.

Trên đường trở về từ cửa rạp chiếu phim, bên cạnh có người đang bàn tán về một bộ phim gián điệp chiến tranh khác, Từ Cẩn Mạn ban đầu không để ý.

Đột nhiên nghe được một câu: "Tôi cảm thấy là vấn đề về lòng tự trọng, nó đang quấy rối đấy, chỉ có tên đặc vụ đó biết trình tự mật mã."

Bước chân cô chậm lại.

Về đến nhà, chín giờ rưỡi.

Thẩm Xu vừa bước vào cửa phòng ngủ, Từ Cẩn Mạn theo sau, gõ nhẹ: "Tôi đến lấy cái hộp."

Trong phòng là hơi thở độc đáo của Thẩm Xu, mấy bông hồng đặt trong bình hoa mấy ngày trước đã hơi rụng cánh, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khô héo.

"Nếu cô muốn nghe bây giờ, tôi tiện thể nói luôn chuyện tối hôm trước, nếu cô mệt hoặc có việc khác thì thôi."

Từ Cẩn Mạn mở tủ sách, quay lưng về phía Thẩm Xu nói.

Thẩm Xu im lặng một lát, cho đến khi Từ Cẩn Mạn quay người lại nhìn nàng.

Thẩm Xu nói: "Tôi biết mật mã hộp."

"Hả?" Từ Cẩn Mạn kinh ngạc nhướn mày: "Sao cô biết?"

Thẩm Xu kể đơn giản chuyện mở hộp mật mã trước đó, nói xong nói: "Xin lỗi."

Từ Cẩn Mạn lắc đầu, suy đoán nói: "Đồ bên trong có phải không nhận ra người không?"

Có thể dùng ngày kỷ niệm kết hôn của Từ Thao và Lục Vân để mở hộp, tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì.

Thẩm Xu khựng lại một chút rồi gật đầu.

Thẩm Xu nhìn một loạt con số Từ Cẩn Mạn bấm, 'tách' một tiếng, hộp mở ra.

Đầu ngón tay Thẩm Xu khẽ run lên.

"Từ Cẩn Mạn." Nàng nghĩ đến những tấm ảnh kia, đột nhiên lên tiếng, không biết là muốn ngăn cản hay là gì khác.

Từ Cẩn Mạn đã lật nắp hộp lên.

Những tấm ảnh bị cô lấy ra hết, tấm trên cùng chụp lúc còn nhỏ nhất, gò má xanh xao, trên người đầy vết roi, không một vết nào không kích thích ánh mắt Từ Cẩn Mạn.

Tay cô như bị điện giật, run rẩy, những tấm ảnh rơi xuống giường.

Cố nén sự khó chịu, cô lướt qua từng tấm ảnh.

Khi còn nhỏ, trên mặt nguyên chủ vẫn còn có thể thấy rõ những vết thương, nhưng lớn hơn một chút, những vết thương đó bắt đầu xuất hiện ở sau lưng.

Độ tuổi lớn nhất trong ảnh chắc là mười sáu, mười bảy tuổi, hoặc mười bảy, mười tám.

"Cô có sao không?" Giọng Thẩm Xu không còn lạnh lùng như trước, giữa lông mày nàng hơi nhíu lại.

Từ Cẩn Mạn dừng lại một lúc lâu, lắc đầu: "Tôi đã nghĩ là ảnh chụp, nhưng không ngờ lại là những tấm ảnh thảm thương như vậy."

Ánh mắt cô ẩn ẩn run rẩy, dừng lại ở tấm nhỏ nhất.

Tấm ảnh này ước chừng chụp khi nguyên chủ khoảng 4 tuổi.

Điều khiến người ta nghẹt thở chính là, sự đau khổ lớn nhất mà nguyên chủ phải chịu không phải ở tuổi 4, mà bắt đầu từ năm ba tuổi.

Từ Cẩn Mạn nhìn hốc mắt hơi ửng đỏ, phía sau những tấm ảnh còn có chữ viết.

'Vì sao ba đánh tôi? Tôi không hiểu, thật sự không hiểu.'

'Hôm nay ba uống rượu say suýt chút nữa đánh Từ Dần Thành, hóa ra trong nhà này không chỉ có một mình tôi, tôi giúp anh ấy, nhưng tôi rất đau.'

'Tôi hy vọng ba không bao giờ trở về.'

'Hôm nay đặc biệt đau, đau đến tôi muốn giết hắn.'

'Mẹ bảo tôi phải nhẫn nhịn, tôi hứa cả đời này sẽ ở bên mẹ, tôi muốn giữ lời.'

'Từ Dần Thành đối với tôi rất tốt, nhưng hôm nay anh ấy đi rồi, anh ấy bảo tôi phải tự chăm sóc bản thân, buồn cười. Ha ha, hôm nay đau chết đi được, bao giờ thì có thể đánh chết tôi?'

'Người nhà họ Từ đều đáng chết, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến bọn chúng chết cùng.'

....

Ban đầu còn có một vài chữ vì tuổi còn nhỏ, nguyên chủ không biết, dùng cách ghép vần, còn có dấu vết bị xóa và sửa lỗi chính tả.

Nét chữ non nớt đó cùng với ngữ khí khó hiểu.

Không một điều nào không khiến Từ Cẩn Mạn cảm thấy nghẹn ứ trong lòng.

Bên trong còn có một phong thư, Từ Cẩn Mạn vừa muốn vươn tay cầm lấy thì Thẩm Xu nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán cô, liền đưa tay ngăn lại.

"Ngày mai xem tiếp đi."

Tinh thần Từ Cẩn Mạn quả thật không tốt lắm, có cảm xúc của nguyên chủ, cũng có xúc động của chính cô.

Phong thư bị Thẩm Xu rút ra, cô nhìn bàn tay mềm mại đặt trên mu bàn tay mình một lát rồi gật đầu.

Chiếc hộp cũng bị Thẩm Xu cất lại.

Từ Cẩn Mạn nhìn nàng đặt hộp vào tủ quần áo rồi đứng dậy trở về phòng khách.

Cửa phòng khách không đóng, chẳng mấy chốc Thẩm Xu đứng ở cửa, gõ nhẹ, giọng nói dịu dàng: "Tôi xả nước rồi, cô đi tắm rồi ngủ tiếp đi."

Tinh thần Từ Cẩn Mạn căng thẳng, cô cần dùng cách khác để thả lỏng.

Từ Cẩn Mạn ngồi trên giường, cố gắng để đầu óc trống rỗng, nhưng những tấm ảnh kia cứ như đồ vật mắc kẹt trong đầu.

"Nhanh lên." Thẩm Xu kiên quyết nói.

Từ Cẩn Mạn ngước mắt, đèn trong phòng khách không bật, chỉ có ánh sáng từ phòng khách hắt vào, Thẩm Xu đứng ngược sáng ở cửa, tựa như có một đôi cánh sáng rực.

Từ Cẩn Mạn đứng dậy.

Đi đến cửa phòng tắm, Thẩm Xu gọi lại cô, rồi mang bình hoa và những bông hồng trên quầy bar đến.

"Cô đợi tôi chút."

Nước ấm đã xả xong, Thẩm Xu nhanh chóng đi vào vò nát tất cả hoa hồng thả vào bồn tắm.

Từ Cẩn Mạn đứng ở cửa kính phòng tắm, hỏi: "Cô làm gì vậy?"

Thẩm Xu cầm bông hoa quay đầu lại: "Nhìn như vậy, tâm trạng cô có tốt hơn không?"

Giọng nàng rất bình thản, không có sự dịu dàng sâu lắng, nhưng Từ Cẩn Mạn nhìn nàng, lòng lại cảm thấy ẩm ướt.

Từ Cẩn Mạn theo ánh mắt nàng nhìn qua, cánh hoa vẫn chưa tàn, trong bồn tắm vẫn kiều diễm ướt át, tựa như mới nở.

Thần sắc Từ Cẩn Mạn hơi dịu đi, gật đầu khẽ mỉm cười: "Ừ, đỡ hơn nhiều rồi."

Quên lấy đồ ngủ, Từ Cẩn Mạn quay trở lại phòng khách, liền nghe thấy điện thoại đang rung điên cuồng.

Nghe điện thoại không lâu, Từ Cẩn Mạn nói một câu chờ một chút "Wait a moment" bằng tiếng Anh vào máy, sau đó ra cửa nói với Thẩm Xu: "Người bên giao dịch cổ phiếu, Xu Xu cô tắm trước đi, tôi có thể sẽ hơi muộn."

Nói rồi cô quay trở lại mở máy tính.

Thẩm Xu đến cửa nhìn Từ Cẩn Mạn một cái, thị trường chứng khoán biến động phức tạp, nàng cũng không thể ép người đi tắm.

Từ Cẩn Mạn nghe tiếng bước chân khuất dần, vừa nói chuyện điện thoại vừa ngước mắt nhìn.

Sau hơn hai mươi phút tập trung, tinh thần bị những tấm ảnh kia ám ảnh đã giảm đi rất nhiều, cô đóng máy tính, xoay nhẹ chiếc cổ cứng đờ.

Đột nhiên, căn phòng chìm vào bóng tối.

Nhìn sang tòa nhà đối diện, tất cả đều mất điện.

"Thẩm Xu?"

Từ Cẩn Mạn bật đèn pin điện thoại, men theo ánh sáng đi đến cửa phòng tắm.

Giọng Thẩm Xu từ cửa phòng tắm vọng ra: "Cô giúp tôi chiếu chút ánh sáng, tôi không thấy gì."

"Được." Từ Cẩn Mạn nói: "Tôi đưa đèn pin điện thoại vào, cô xem có thấy rõ không."

Vì hơi nước mờ ảo, vách kính phòng tắm lại là mờ, ánh sáng có thể chiếu vào.

"Thấy được."

Từ Cẩn Mạn nghe thấy tiếng nước, Thẩm Xu hẳn là đã ra khỏi bồn tắm.

Giây tiếp theo, trong phòng tắm vang lên một tiếng kêu đau không lớn không nhỏ.

Từ Cẩn Mạn hoảng hốt, theo bản năng chạm vào cửa, suýt chút nữa xông vào: "Xu Xu?!"

Thẩm Xu vì đau đớn khẽ rít một tiếng, khó khăn nói: "Tôi không sao."

Từ Cẩn Mạn khẽ thở phào nhẹ nhõm, đợi vài giây, lại không nghe thấy động tĩnh gì khác: "Cô ngã ở đâu rồi? Nghiêm trọng lắm không?"

"Chân, tôi...... Trẹo rồi."

Từ Cẩn Mạn: "Có phải cô không đứng dậy được không? Cô sờ thử xem có sưng nhiều không?"

Thẩm Xu: "Có một chút."

"Cô đừng động đậy vội, có khả năng bị gãy xương, tôi đi lấy khăn tắm vào ngay, cô quấn người lại, tôi bế cô ra." Từ Cẩn Mạn dừng một chút: "Được không?"

Bên trong im lặng vài giây, Thẩm Xu đáp: "Ừ, được."

Chương trước Chương tiếp
Loading...