[BHTT][EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Tra A Sau, Ngọt Sủng Nữ Chủ|Phúc Tạp Phúc Phúc

Chương 46




Cô nhi viện Dục Hoa có hơn 60 trẻ em, sáu giờ là giờ ăn tối tại nhà ăn. Từ Cẩn Mạn và Thẩm Xu quyết định ở lại ăn tối cùng Tiểu Nguyệt Nha.

Nhà ăn bên trong cũng được trang trí bằng những hình hoạt hình đáng yêu giống như bên ngoài, bàn ghế màu hồng và xanh lam. Trẻ em từ ba tuổi trở lên đều tự ăn, trẻ nhỏ hơn thì có người hộ công giúp đỡ.

Từ Cẩn Mạn bước vào, hơi ngạc nhiên, môi trường ở đây quy củ hơn cô tưởng tượng. Món ăn tương đối đơn giản, có nho và táo cắt miếng.

Bọn trẻ rất ngoan, khi ăn đều rất yên tĩnh.

Từ Cẩn Mạn: "Đều ngoan quá."

Thẩm Xu không nói gì, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Nguyệt Nha.

Từ Cẩn Mạn ngồi đối diện.

Đôi mắt tròn xoe của Tiểu Nguyệt Nha cong lên khi cười, giống như trăng non, Từ Cẩn Mạn không khỏi mỉm cười, gắp mấy miếng nho từ đĩa cho Tiểu Nguyệt Nha.

"Cảm ơn dì Mạn Mạn." Tiểu Nguyệt Nha xúc một thìa cơm vào miệng, cúi đầu, khuôn mặt bầu bĩnh hơi phồng lên vì nhai thức ăn.

Từ Cẩn Mạn nhìn vài giây, ánh mắt dịu dàng hẳn đi.

Một lát sau cô ngước mắt lên, thấy Thẩm Xu từ khi ra khỏi phòng Tiểu Nguyệt Nha, liền không nói gì.

Từ Cẩn Mạn chỉ biết Thẩm Xu được Thẩm gia nhận nuôi, còn những chuyện khác về thời thơ ấu của nàng thì không rõ. Có lẽ thời thơ ấu của Thẩm Xu trước khi được nhận nuôi cũng không mấy vui vẻ, nên khi nghe Tiểu Nguyệt Nha nói vậy, nàng có cảm xúc và tâm trạng không tốt?

Từ Cẩn Mạn đưa hai miếng nho còn lại trong đĩa cho Thẩm Xu, nhỏ giọng nói: "Sao cô không nói gì nãy giờ?"

Thẩm Xu: "Nói gì? Ăn cơm đi."

Từ Cẩn Mạn nhìn Thẩm Xu, định nói gì đó, thì một làn hương thơm thoang thoảng bay đến từ chỗ ngồi bên cạnh.

Lâm Vi ngồi xuống, đặt một đĩa xoài đã cắt sẵn vào tầm tay Từ Cẩn Mạn, cười nói: "Từ tiểu thư, đây là xoài hôm nay các cô mua, tôi cắt một ít mang đến."

Từ Cẩn Mạn: "Đây là mua cho bọn trẻ ăn, cô đưa cho Tiểu Nguyệt Nha đi."

"Tiểu Nguyệt Nha bị dị ứng xoài, không ăn được. Mấy đứa trẻ khác ngày mai sẽ được ăn. Hơn nữa, cô không phải thích ăn sao?"

Tiểu Nguyệt Nha nghe vậy liền liếm hạt cơm dính bên miệng, gật đầu: "Vâng vâng." Chờ nuốt xong mới nói: "Ăn xoài sẽ bị ốm."

Lâm Vi lại đẩy đĩa xoài về phía cô: "Tôi nếm rồi, ngọt lắm."

Từ Cẩn Mạn nhìn thoáng qua Thẩm Xu đối diện: "À, vậy cảm ơn."

"Đồ là cô mang đến, tôi phải cảm ơn cô mới đúng."

Chiều hôm đó, sau khi trò chuyện với Lâm Vi một lúc, Từ Cẩn Mạn không thu thập được thông tin hữu ích nào. Tuy nhiên, qua cuộc trò chuyện, cô nhận thấy Lâm Vi là người rất có trách nhiệm với trẻ em.

Từ Cẩn Mạn vừa đẩy đĩa xoài về phía Thẩm Xu thì thấy Thẩm Xu gắp hai miếng nho cô vừa đưa cho vào đĩa của Tiểu Nguyệt Nha, nói: "Con ăn đi, dì không cần."

Từ Cẩn Mạn nhìn Thẩm Xu, rồi thôi không đẩy đĩa xoài về phía nàng nữa.

Bữa tối kết thúc lúc 6 giờ 30.

Bọn trẻ xếp hàng ngồi nghe kể chuyện trong sảnh lớn. Từ Cẩn Mạn nhìn đồng hồ, nói với Thẩm Xu: "Cô ở lại chơi với con bé một lúc nhé?"

Thẩm Xu ngước mắt lên, Từ Cẩn Mạn nói: "Lát nữa tôi nói với cô."

Thẩm Xu không hỏi gì thêm.

Từ Cẩn Mạn một mình vào phòng Tiểu Nguyệt Nha, khóa cửa lại.

Sau khi rời khỏi đây vào buổi chiều, cảm giác bỏ lỡ điều gì đó càng trở nên mãnh liệt hơn. Cô cảm thấy mình phải quay lại đây mới có thể tìm thấy câu trả lời.

Sau khi vào phòng, cô tỉ mỉ quan sát xung quanh, từ cửa ra vào, ghế, bàn làm việc, giá sách, tủ quần áo, đến giường.

Cuối cùng, cô dừng lại ở ngăn kéo trên bàn, kéo ra và lấy quyển phác họa ra lần nữa.

Từng trang từng trang, Từ Cẩn Mạn như thể lạc vào dòng cảm xúc của nguyên chủ lúc đó, có lúc cô ấy thả lỏng, có lúc lại suy sụp, từng nét bút đều đầy sự cực đoan.

Từ Cẩn Mạn lật đến trang cuối cùng, trên đó vẽ một đám mây đen, bên dưới là một con chim bị xiềng xích trói chặt, chân chim cột một cái ống trúc.

Cô nhìn chằm chằm một lúc, đột nhiên chuyển ánh mắt sang ngăn kéo.

Từ Cẩn Mạn ngồi xổm xuống, kéo hết ngăn kéo ra, thò tay vào bên trong, đầu ngón tay chạm vào một mảnh giấy bìa cứng...... phía dưới có thứ gì đó giữ nó lại, cô đưa tay về phía trước, rút vật đó ra.

Một quyển sổ tay.

Khi cầm được vật đó, những nghi ngờ mơ hồ trong lòng Từ Cẩn Mạn bỗng trở nên rõ ràng.

Cô ngồi xuống bàn làm việc, kéo đèn bàn lại gần, rồi mở quyển sổ tay ra.

Mỗi trang có một câu, Từ Cẩn Mạn lật từng trang, càng đọc càng thấy lạnh sống lưng.

—— Cô tìm thấy nó rồi, tôi nên vui mừng mới phải.

—— Tôi không điên, tôi biết mình đang bị cô thay thế.

—— Có phải cô biết tôi quá nôn nóng nên mới đến thay thế tôi không?
Không sao cả.

—— Cô không cần cố gắng xóa bỏ những ký ức quá khứ mục nát của tôi.

—— Chuyện đó không thể nào đâu.

—— Một khi cô nhớ lại tất cả những điều này, tôi tin chắc rằng cuối cùng cô vẫn sẽ trở thành tôi. Cô rất rõ ràng, cô đang bị tôi ảnh hưởng, nếu không thì sao cô lại tìm thấy bốn quyển nhật ký này chứ?

—— Đừng sợ, chiếc chìa khóa ác ma trong thư phòng của Từ Thao, tôi nhắc cô, cũng ở dưới ngăn kéo này.

—— Phòng của tôi...... không, là phòng của cô, hãy trở lại đó.

—— Khi cô nhớ ra cách sử dụng chiếc chìa khóa đó, đừng quên, 0323, là ngày kết thúc sinh mệnh của cô và bọn họ. Tôi chờ cô.

—— Tôi nhường thân thể cho cô, nhường đau khổ cho cô, và nhường cả sự kết thúc cho cô, đừng làm tôi thất vọng nhé.

—— Quan trọng nhất, chúng ta đều không được quên, sau khi tái sinh, hãy làm một con chim.

—— Chúng ta có thể trở thành bạn bè, tôi chơi với cô, cô cũng chơi với tôi.

—— Khi đó, chúng ta sẽ có được tự do.

Trước khi cô xuyên qua đến thế giới này, nguyên chủ đã có dự cảm, nhưng chỉ nghĩ rằng mình bị đa nhân cách.

Nếu không phải cô có ký ức rõ ràng về một thế giới khác, khi nhìn thấy những dòng ghi chép này, cô thậm chí sẽ nghi ngờ mình không phải là người xuyên không.

Mặc dù có những lời lẽ không nhất quán, có phần điên rồ.

Từ Cẩn Mạn vẫn rút ra được một vài điểm quan trọng.

Thứ nhất: Ngăn kéo trong thư phòng của Từ Thao có một chiếc chìa khóa, chiếc chìa khóa đó có thể mở một thứ gì đó trong phòng của nguyên chủ.

Thứ hai: Thứ bên trong đó cực kỳ nguy hiểm.

Thứ ba: 0323 là một ngày, có khả năng là ngày nguyên chủ chọn để trả thù.

Từ Cẩn Mạn ngồi rất lâu trước bàn, cuối cùng đưa ra một kết luận, cô cần phải đến nhà họ Từ một chuyến nữa.

Bởi vì nguyên chủ đã nói rất rõ ràng, thứ mà chiếc chìa khóa đó mở ra, không chỉ nguy hiểm cho nhà họ Từ, mà còn nguy hiểm cho chính cô.

Nó giống như một quả bom hẹn giờ, cô cần phải biết bên trong là gì, mới có thể gỡ bỏ mối nguy hiểm này.

Ánh mắt Từ Cẩn Mạn dừng lại ở 0323.

Bây giờ là đầu tháng 9, còn nửa năm nữa mới đến tháng 3. Ngày này có ý nghĩa gì?

Cô lại nghĩ đến chiếc hộp mật mã ở nhà Thẩm Xu...... Có khả năng nào đây là mật mã của chiếc hộp đó không?

Từ Cẩn Mạn đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô cất quyển sổ tay vào túi, mở cửa, là viện trưởng.

"Xin lỗi Từ tiểu thư, vốn dĩ định nói chuyện tử tế với cô một lát, nhưng tôi lại có chút việc gấp. Cô định tối nay đi hay ngày mai đi?" Viện trưởng cười xin lỗi.

Về chuyện của Tiểu Nguyệt Nha, cô vẫn muốn nói chuyện với viện trưởng, Từ Cẩn Mạn nghĩ nghĩ, nói: "Ở đây có tiện ở lại không?"

Viện trưởng nói: "Ôi dào, chỗ ở thì có, nhưng không có điều hòa, tối nay nhà tắm cũng không tắm được, vì buổi trưa ống nước bị vỡ, nước buổi tối đều dành cho bọn trẻ dùng...... chỉ sợ điều kiện hơi kém một chút."

Từ Cẩn Mạn cũng không muốn gây thêm phiền phức, cô lúc đến thấy trên trấn nhỏ có khách sạn.

Viện trưởng đi rồi, Từ Cẩn Mạn quay đầu lại nhìn quyển phác họa trên bàn.

Cô đóng cửa lại.

Từ Cẩn Mạn trở lại đại sảnh, nhìn quanh không thấy Thẩm Xu và Tiểu Nguyệt Nha đâu, nhưng một cậu bé thấy cô tìm người, chủ động kéo váy cô.

"Họ đang chơi xích đu kìa."

Từ Cẩn Mạn cười nói: "Cảm ơn con nhé."

Cậu bé cười rồi chạy đi.

Từ Cẩn Mạn phát hiện, trẻ con ở đây đều rất rộng rãi hoạt bát, như Tiểu Nguyệt Nha, gặp nguyên chủ và Ân Tuyết, đều không bị hư...... điều này có liên quan rất lớn đến nền giáo dục ở đây.

Điều này chắc chắn không thể không kể công của viện trưởng.

Cô nên nói chuyện với viện trưởng thật kỹ vào ngày mai.

Từ Cẩn Mạn đi qua hành lang và ra ngoài, nhưng cô đi nhầm đường và không tìm thấy chỗ lúc nãy. Cô chỉ nghe thấy tiếng cười của bé gái.

Cô đi vòng qua phía sau.

Phía trước có một khoảng đất trống với một chiếc đèn lớn rất sáng, bên dưới là khu vui chơi nhỏ dành cho trẻ em, có hố cát và cầu trượt.

Có hai chiếc xích đu ở bên cạnh, Tiểu Nguyệt Nha và Thẩm Xu đang ngồi trên xích đu, quay lưng về phía cô.

"Được rồi, dì Thẩm Xu, bây giờ đến lượt con đẩy dì đấy!" Tiểu Nguyệt Nha cười rồi nhảy xuống, đẩy Thẩm Xu về phía xích đu.

Thẩm Xu: "Con đẩy dì không nổi đâu."

Giọng nói lạnh lùng của nàng trở nên dịu dàng hơn khi nói chuyện với trẻ con, mang theo một chút ý cười và sự nhẹ nhàng.

Tiểu Nguyệt Nha vẫn kéo tay Thẩm Xu, cố gắng kéo nàng lên xích đu.

Thẩm Xu ngồi lên, mũi chân chạm đất, cười khẽ: "Tiểu Nguyệt Nha, con đẩy chậm thôi nhé."

"Yên tâm đi, con giỏi lắm!" Tiểu Nguyệt Nha dùng hết sức đẩy Thẩm Xu, Thẩm Xu phối hợp nghiêng người về phía trước, chiếc xích đu nhẹ nhàng đung đưa.

Thẩm Xu khen: "Tiểu Nguyệt Nha giỏi thật đấy."

Tiểu Nguyệt Nha: "Tất nhiên rồi, con siêu giỏi mà!"

Từ Cẩn Mạn nghe vậy không khỏi mỉm cười, cô mang giày thể thao trắng, từ từ bước tới, đi đến sau lưng Tiểu Nguyệt Nha, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.

Tiểu Nguyệt Nha ngạc nhiên ngẩng đầu, Từ Cẩn Mạn lập tức làm động tác "suỵt", rồi ra hiệu cho Tiểu Nguyệt Nha sang một bên.

Tiểu Nguyệt Nha che miệng cười rồi lùi sang bên cạnh, trông rất lanh lợi.

Thẩm Xu cảm thấy lực đẩy phía sau thay đổi, định nhảy xuống khỏi xích đu, Từ Cẩn Mạn giật mình trước hành động của nàng, vội vàng ôm nàng lại.

Thẩm Xu cảm thấy đầu mình tựa vào một thứ gì đó mềm mại, toàn bộ lưng đều nóng lên.

Ánh đèn lớn kéo dài bóng dáng của họ khi họ dựa vào nhau, trông giống như hai người tình đang ôm nhau thân mật.

"Ôi chao!" Tiểu Nguyệt Nha kêu lên, đồng thời dùng năm ngón tay che mắt lại: "Ngại quá!"

Từ Cẩn Mạn buông Thẩm Xu ra.

Một thoáng im lặng trôi qua, cô xoa đầu Tiểu Nguyệt Nha: "Dì vừa nãy sợ dì Thẩm Xu bị ngã."

Từ Cẩn Mạn nhìn Thẩm Xu nói: “Sao cô lại nhảy xuống thế? Không sợ ngã à?”

Thẩm Xu: “Nếu cô không dọa tôi, tôi nhảy làm gì?”

Từ Cẩn Mạn: “…...”

Đúng là thế thật.

Hai người đưa Tiểu Nguyệt Nha về phòng, một lúc sau người hộ công đến mang nửa thùng nước ấm để Tiểu Nguyệt Nha rửa mặt và lau người.

Từ Cẩn Mạn phụ trách vắt khăn và thay nước.

Thẩm Xu giúp Tiểu Nguyệt Nha lau người và thay quần áo sạch sẽ.

Sau khi Tiểu Nguyệt Nha đã xong xuôi và lên giường, cô bé khẽ gọi: “Dì Mạn Mạn.”

Rồi cô bé vẫy tay nhỏ với Từ Cẩn Mạn.

Từ Cẩn Mạn ghé lại gần, cảm thấy có thứ gì đó trong lòng bàn tay mình: “Dì đưa cái này cho dì Thẩm Xu, dì ấy sẽ không giận nữa đâu.”

Từ Cẩn Mạn nhìn vào lòng bàn tay, một viên kẹo vị nho.

“Con nhận ra dì ấy không vui à?” Từ Cẩn Mạn nhìn ra cửa, khẽ cười nói.

Thật ra, không thể nói là Thẩm Xu không vui, cách nói chuyện và biểu cảm của nàng không khác gì bình thường, nhưng có điều gì đó hơi kỳ lạ. Từ Cẩn Mạn vẫn cho rằng nàng có cảm xúc khi nhìn thấy môi trường ở cô nhi viện.

Hơn 8 giờ tối, sau khi Tiểu Nguyệt Nha ngủ, Từ Cẩn Mạn và Thẩm Xu chuẩn bị về trấn nhỏ.

Khi ra cửa, Lâm Vi từ trong tòa nhà bước ra gọi Từ Cẩn Mạn lại.

"Từ tiểu thư định đi rồi sao?"

"Ừ."

"Vậy tốt quá, Từ tiểu thư, chúng ta vẫn chưa có WeChat, có thể thêm bạn không? Như vậy tôi có thể gửi ảnh của Tiểu Nguyệt Nha cho cô."

Thẩm Xu lạnh lùng nói: "Mọi người nói chuyện đi, tôi ra xe trước."

Thẩm Xu nói xong liền đi về phía cổng chính.

Từ Cẩn Mạn nhìn bóng lưng Thẩm Xu, nói: "Điện thoại của tôi ở chỗ vợ tôi."

Chiều nay, sau khi nói chuyện với Lâm Vi một lúc, Từ Cẩn Mạn biết Lâm Vi mới đến đây một tháng trước. Cô không nghe được thông tin gì hữu ích từ Lâm Vi, nhưng sau bữa tối, Lâm Vi lại kéo cô nói chuyện, cô mới nhận ra rằng Lâm Vi có ý với mình.

Sau đó, cô không nói chuyện nhiều nữa.

Lâm Vi có vẻ ngoài thanh tú, da trắng, và quan trọng nhất là vòng một rất lớn.

Đừng để nguyên thân lại gây chuyện, cô không muốn dính vào rắc rối, tốt nhất là nên dập tắt ý định đó càng sớm càng tốt.

Đèn đường ở đây cứ cách một đèn sáng một đèn tắt, ánh sáng không được tốt lắm, chỉ đến khi vào thị trấn mới sáng sủa hơn.

Không khí trong xe khá im lặng.

Từ Cẩn Mạn mở miệng hai lần rồi lại thôi.

Đi một vòng, chỉ có một khách sạn 99 tạm chấp nhận được, vì là thứ bảy, nhiều người nhận phòng, may mắn còn dư hai phòng đơn cạnh nhau. Vẫn là người ta vừa trả phòng.

Từ Cẩn Mạn mở cửa phòng.

Giường 1.35 mét, phòng rất nhỏ, phòng vệ sinh cũng chỉ bằng bàn tay, ánh sáng tối, nồng nặc mùi nước khử trùng 84.

Từ Cẩn Mạn hỏi người ở phòng bên cạnh: "Hay là chúng ta đi chỗ khác?"

Hoặc là lái xe vào thành phố, chỉ tốn thêm chút thời gian thôi.

Thẩm Xu nói: "Cô có ngại không?"

Từ Cẩn Mạn nói: "Tôi không ngại, tôi sợ cô không thoải mái." Cô chưa từng ở chỗ tệ như vậy, nhưng cũng không phải là không thể ở được.

Thẩm Xu dừng lại một chút, nói: "Vậy ở đây đi, đỡ phải đi nữa."

"Được." Từ Cẩn Mạn nhìn Thẩm Xu nói: "Vậy cô đi ngủ sớm một chút nhé."

"Ừ."

"Vậy chúc ngủ ngon?"

Thẩm Xu mở cửa: "Ngủ ngon."

Nhà vệ sinh rất nhỏ, vòi hoa sen chỉ được ngăn cách bằng một tấm rèm chắn nước, không có kính, rèm màu vàng nhạt có hoa văn vụn, có vẻ đã phai màu theo thời gian.

Cô gội qua mái tóc bết dính, tắm vội rồi lên giường nằm.

Từ Cẩn Mạn cầm điện thoại lên, chỉ trong vài tiếng đồng hồ, màn hình đã hiện lên hàng chục tin nhắn chưa đọc, phần lớn là từ công ty, còn có nhóm chat mà Đồng Gia kéo cô vào.

Công ty chủ yếu bàn về nền tảng phát sóng trực tiếp, lập trình viên và kỹ sư đã bắt đầu làm việc.

Tuy nhiên, họ lại tranh cãi về việc sử dụng mã nguồn gốc hay thiết kế mã nguồn riêng. Một số người cho rằng việc tận dụng mã nguồn gốc có thể tiết kiệm tài nguyên phát triển, dù sao thì nền tảng phát sóng trực tiếp cũng đã có sẵn, chỉ là chưa phổ biến, không cần thiết phải thiết kế lại.

Một số người khác lại chủ trương thiết kế mã nguồn riêng, vì ý tưởng của Từ Cẩn Mạn rất mới lạ và độc đáo, đây là một sự đổi mới.

Họ tranh cãi gay gắt với nhau.

Từ Cẩn Mạn mở chai nước khoáng uống một ngụm, gửi một biểu tượng mặt cười vào nhóm chat, những người đang tranh cãi nội bộ trong nhóm lập tức im lặng.

Từ Cẩn Mạn: 【Nếu dàn giáo đủ lớn, có thể đáp ứng nhu cầu thiết kế của chúng ta, thì có thể sử dụng mã nguồn gốc để phát triển tiếp. Nhưng mọi người phải biết rằng, tôi muốn tạo ra một sản phẩm mà người khác có thể bắt chước nhưng không thể vượt qua. Tôi không phải là lập trình viên, việc này có khả thi hay không, yêu cầu mọi người tự suy nghĩ. Tôi chịu trách nhiệm hai việc】

Từ Cẩn Mạn: 【ra tiền và kết quả.】

Sau khi cô nói xong, mọi người trong nhóm không còn tranh cãi nữa.

Từ Cẩn Mạn quay lại, vừa lúc thấy Thẩm Xu đang nói chuyện trong nhóm chat do Đồng Gia lập, cô bấm vào xem.

Thẩm Xu: 【Ngày mai chiều về, đã hẹn gặp đạo diễn Trương vào buổi chiều.】

Đồng Gia: 【Tốt, hai người lãng mạn thật đấy, nói đi là đi du lịch à?】

Tâm Tâm: 【Hâm mộ.】

Tiểu Đông: 【Hâm mộ.】

Thẩm Xu: 【Ngủ đây, mai nói chuyện.】

Đồng Gia: 【@Từ Cẩn Mạn Sao tổng giám đốc Từ không nói gì thế?】

Đồng Gia: 【Chậc chậc, ngủ sớm thế, ngủ đi ngủ đi.】

Từ Cẩn Mạn thấy Thẩm Xu đã gửi tin nhắn chúc ngủ ngon, cô quyết định không nói gì thêm, vì cô biết Đồng Gia là người không giữ mồm giữ miệng, không biết sẽ nói gì.

Phòng bên cạnh, Thẩm Xu nhìn màn hình trò chuyện, sau đó chỉ còn Đồng Gia và Tâm Tâm nói chuyện, nàng nhìn một lúc rồi tắt điện thoại.

Trong phòng không có đèn ngủ, Thẩm Xu bật đèn nhà vệ sinh, tắt đèn phòng ngủ.

Nằm xuống giường, cửa sổ rất gần giường, cách âm không tốt, dù đóng cửa sổ vẫn nghe thấy tiếng xe cộ bên ngoài, thỉnh thoảng có người nói chuyện cười đùa.

Nàng lấy chiếc áo khoác trên xe để lên gối, chăn chỉ đắp đến ngực.

Nàng ngủ không ngon, không biết bao lâu sau, nàng mới chịu hết nổi cơn buồn ngủ......

Vừa định ngủ, đột nhiên, một tiếng đá cửa mạnh mẽ khiến nàng giật mình.

Tiếp theo là tiếng đá cửa thứ hai.

"Mở cửa! Mẹ kiếp, con đàn bà thối tha! Mau mở cửa cho tao!"

Thẩm Xu cầm điện thoại, bước vài bước về phía cửa, nàng phát hiện mình theo bản năng định gọi cho Từ Cẩn Mạn, nhưng đột nhiên dừng lại.

Lúc này, một mùi tin tức tố Alpha xa lạ và hèn mọn truyền đến từ khe cửa.

Thẩm Xu cau mày, lùi lại một bước.

"Ầm ầm ầm———"

Tiếng đập cửa càng lúc càng dữ dội.
"Mẹ nó, mày là ai, đẩy tao ra làm gì?"

"Anh tìm nhầm phòng rồi."

Thẩm Xu nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Mày nói cái rắm gì thế? Cút về phòng mày đi! A ái ái ái...... Buông tay ra, buông tay ra!"

Bên ngoài, Từ Cẩn Mạn một tay bóp chặt vai gã say rượu, xương cốt phát ra tiếng răng rắc nhỏ xíu.

Từ Cẩn Mạn lạnh lùng nói: "Cút."

Nói xong, cô ném hắn xuống đất.

Gã Alpha say rượu trên mặt đất kinh hãi nhìn cô, đến chân cũng run rẩy.

Alpha cấp cao, dù không phát tán tin tức tố, vẫn khiến ba loại ABO cấp thấp hơn cảm thấy kinh sợ tự nhiên. Tin tức tố mà hắn vừa phát tán gần như bị áp chế hoàn toàn ngay khi người phụ nữ đó xuất hiện.

Gã say rượu lảo đảo biến mất khỏi hành lang, Từ Cẩn Mạn nhẹ nhàng gõ cửa phòng: "Thẩm Xu, là tôi."

Giây tiếp theo, cửa mở ra.

Từ Cẩn Mạn nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, tiến lên một bước hỏi: "Cô không sao chứ?"

Thẩm Xu lắc đầu, nàng chỉ là ngửi thấy cái mùi hôi hám đó......

Từ Cẩn Mạn đi theo Thẩm Xu vào phòng.

Gã Alpha kia cấp bậc rất thấp, về lý thuyết không thể gây ảnh hưởng đến một Omega cấp S như Thẩm Xu, nhưng sắc mặt nàng vẫn có chút khó coi.

Từ Cẩn Mạn nhớ lại sự kháng cự của Thẩm Xu đối với Alpha, lúc Thẩm Xu mở cửa, đáy mắt nàng cũng có một tia lo lắng không thể che giấu.

Cô vặn nắp chai nước khoáng, đưa cho Thẩm Xu: "Uống chút nước đi."

Thẩm Xu nhận lấy, nhưng không uống.

Một lát sau, nàng nói: "Cô về phòng ngủ đi."

"Cô ngủ được sao?"

"Mệt thì sẽ ngủ được."

Từ Cẩn Mạn không lập tức nói tiếp, mà đánh giá xung quanh sàn nhà.

Khoảng cách giữa giường và cửa sổ khá nhỏ, cũng có thể ngủ được.

"Tôi ngủ ở đây." Từ Cẩn Mạn nói giọng ôn hòa, nhưng ngữ khí không có chút thương lượng nào, cô kéo chiếc ghế cạnh giường ra, cố ý điều chỉnh bầu không khí: "Chỉ là khi cô xuống giường đừng dẫm lên tôi."

"Tôi không sao, cô về phòng ngủ đi."

"Tôi có sao."

Ánh mắt Thẩm Xu và Từ Cẩn Mạn chạm nhau.

Từ Cẩn Mạn nói: "Tôi sợ mà, cô không thấy gã say đó đáng sợ thế nào à? Nếu hắn làm gì chúng ta, chúng ta còn có thể giúp đỡ nhau."

Thẩm Xu: "......"

Khóe miệng Từ Cẩn Mạn hơi nhếch lên, nói muốn ra cửa.

Thẩm Xu nhìn xuống sàn nhà, chỗ sơn bị bong tróc, không biết bao nhiêu người đã giẫm qua.

"Bẩn quá."

Từ Cẩn Mạn nói: "Đắp chăn lên là được."

Thẩm Xu: "Lên giường ngủ đi."

Từ Cẩn Mạn: "...... Hả?"

Thẩm Xu ngắn gọn lặp lại: "Lấy chăn lên giường ngủ."

Từ Cẩn Mạn theo bản năng liếm môi dưới, im lặng một lúc rồi nói: "Thôi, dưới sàn cũng được."

Nói xong, Thẩm Xu nhìn chằm chằm Từ Cẩn Mạn vài giây, rồi lảng tránh ánh mắt: "Từ Cẩn Mạn, cô có thể đừng làm tôi có vẻ khắc nghiệt thế được không?"

Chẳng lẽ nàng không phân biệt được tốt xấu?

Chẳng lẽ không biết Từ Cẩn Mạn lưu lại vì thấy nàng sợ hãi sao?

Thẩm Xu không muốn nói gì thêm, nhưng khi mở miệng, nàng không biết mình đột nhiên nổi nóng từ đâu: "Nếu cô ngại ngủ chung giường với tôi, thì về phòng đi, tôi không cần cô ở lại."

Từ Cẩn Mạn: "......"

Trời đất chứng giám, cô ngại cái gì?

Chẳng lẽ lại nói là sợ tư tưởng của mình không được thuần khiết sao?

Sao tự nhiên lại có chút giận dỗi thế này?

Thẩm Xu lật chăn lên, quay lưng về phía Từ Cẩn Mạn nằm xuống, giọng nói trở lại vẻ thanh đạm bình tĩnh: "Ra ngoài tắt đèn giúp tôi, cảm ơn."

Một lát sau, đèn trong phòng tắt.

Thẩm Xu mở mắt, nhìn cánh cửa tủ gỗ đối diện, thở dài một hơi, trong lòng có chút bực.

Nàng đợi cửa đóng lại rồi khóa, nhưng không có động tĩnh gì.

Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra.

Đóng lại, khóa lại.

Tiếng bước chân tiến về phía giường.

Từ Cẩn Mạn, với ánh đèn mờ ảo từ nhà vệ sinh, ôm chăn đến mép giường, cúi người xuống nói nhỏ với người nằm giữa giường: "Thẩm tiểu thư? Nhích vào trong một chút được không?"

Thẩm Xu không trả lời, nàng chỉ nhích người sang bên phải.

Từ Cẩn Mạn trải phần lớn chăn giữa hai người, nghĩ rằng dù sao thì họ cũng ngủ riêng.

Tuy nhiên, trong phòng, cả hai đều không ngủ được.

Từ Cẩn Mạn xem lại mọi chuyện trong ngày, tỉ mỉ suy nghĩ lại, cô có thể cảm nhận được vài lần cảm xúc của Thẩm Xu, cô đoán rằng Thẩm Xu xúc động vì chuyện của Tiểu Nguyệt Nha.

Thực tế, cô cũng đang suy nghĩ về những điều khác.

Chỉ là cô không chắc liệu đó có phải là ảo giác hay là do mình tự đa tình.

Có những cảm giác mà bạn không thể diễn tả rõ ràng, nhưng bạn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, chỉ là vì không thể chạm vào hay nhìn thấy, nên nó mơ hồ như một lớp sương mù.

Có chút nguy hiểm, khiến bạn do dự.

Một lúc sau, Từ Cẩn Mạn nói: "Cô Lâm Vi đó chăm sóc Tiểu Nguyệt Nha, hay là ngày mai cô giúp tôi thêm WeChat của cô ấy nhé?"

Thẩm Xu: "Sao cô không tự thêm?"

Từ Cẩn Mạn nói: "Cô ấy có vẻ có chút ý tứ với tôi, tôi sợ mình gây ra ảo tưởng cho cô ấy."

Thẩm Xu im lặng.

Từ Cẩn Mạn nói: "Tiểu Nguyệt Nha rất đáng yêu, cũng rất đáng thương, tôi không thể không đến thăm con bé...... Nếu cô cũng rảnh, chúng ta có thể cùng nhau đến. Thêm WeChat để thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình con bé cũng tiện. Cô thấy sao?"

Cô nhận thấy Thẩm Xu rất thích Tiểu Nguyệt Nha.

"Ừ, ngày mai rồi nói."

Từ Cẩn Mạn: "Được, vậy ngủ thôi."

Thẩm Xu: "Ừ."

"Ngủ ngon."

Không đợi câu trả lời, Từ Cẩn Mạn quay người, nghe thấy người bên cạnh nói nhỏ: "Tôi đặt báo thức 7 giờ."

Từ Cẩn Mạn mở mắt, cười thầm: "Trùng hợp quá, tôi cũng vậy."

——

Không biết có phải do trong lòng yên tĩnh hay do thế giới bên ngoài cũng yên tĩnh.

Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở đều đều.

Đáng tiếc, không lâu sau, Thẩm Xu bị tiếng động nhỏ của người bên cạnh làm tỉnh giấc. Đêm đã khuya, nàng rất mệt mỏi, dưới ánh sáng mờ ảo, hai người cách nhau một khoảng, Từ Cẩn Mạn quay mặt về phía nàng, hơi nghiêng người, chăn trên người đã biến mất không dấu vết.

Người này quả thực rất dễ đạp chăn, nàng đã gặp loại tình huống này vài lần rồi.

Thẩm Xu vốn định giúp Từ Cẩn Mạn nhặt chăn, nghĩ một chút lại thấy quá lười để động đậy, nhìn nhìn Từ Cẩn Mạn, kéo vạt chăn đắp lên ngực cô.

Sau đó, nàng nhích sang bên phải một chút, cố ý tạo ra một khoảng cách nhỏ.

Từ Cẩn Mạn ngủ rất ngon, cô cảm giác mình đang ở trong một vườn hương thảo ngào ngạt, cô được bao bọc bởi hương thơm ngọt ngào của hương thảo. Hương vị đó quyến rũ cô, khiến cô không khỏi muốn đến gần.

Cô thậm chí muốn hòa tan hương vị đó vào cơ thể mình.

"A——" đột nhiên, một tiếng rên rỉ thoải mái lọt vào tai cô.

Từ Cẩn Mạn nhíu mày, thầm chửi rủa khách sạn này cách âm kém thật, quả thực không thể ngủ được, chắc Thẩm Xu cũng ngủ không ngon.

Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên ý thức được có gì đó không đúng, đột nhiên mở mắt ra——

Cô không biết từ lúc nào đã chui vào chăn của Thẩm Xu, chiếc cổ thon dài trắng như tuyết của Omega nằm ngay trong tầm tay cô, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra xúc cảm mịn màng như mỡ dê đó.

Từ Cẩn Mạn vô thức hít một hơi, hương thơm ngọt ngào lập tức tràn vào phổi.

Giây tiếp theo, tuyến thể truyền đến từng đợt tê dại và ngứa ngáy, cơ thể ngay lập tức cũng nóng ran lên......

Chương trước Chương tiếp
Loading...