[BHTT][EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Tra A Sau, Ngọt Sủng Nữ Chủ|Phúc Tạp Phúc Phúc
Chương 111 phiên ngoại 1
Căn hộ hiện tại Từ Cẩn Mạn và Thẩm Xu đang ở Bắc Thành, là một căn hộ chung cư tầng trệt ở tầng 12. Thẩm Xu mang thai đã gần hai tháng, vẫn còn bị nghén nặng, những công việc đã sắp xếp trước đó đều phải tạm hoãn lại.Mỗi ngày Từ Cẩn Mạn ra khỏi nhà vào buổi sáng, về nhà ăn cơm trưa với Thẩm Xu, buổi chiều lại đi làm, buổi tối về sớm.Thời gian đi lại không đủ để về nấu cơm, hơn nữa bây giờ đã đón Tiểu Nguyệt Nha về ở cùng, trong nhà liền thuê một người giúp việc. Nhưng người giúp việc chỉ làm đến 6 giờ tối.Tối nay, Từ Cẩn Mạn vì một dự án quan trọng mà tăng ca, về đến nhà đã gần 9 giờ.Vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng chân trẻ con chạy tới, vui vẻ gọi cô: "Dì Mạn Mạn cuối cùng dì cũng về rồi!""Ừ, về rồi." Từ Cẩn Mạn đặt chìa khóa xe ở huyền quan, khử trùng toàn thân ở cửa rồi mới đi vào, Tiểu Nguyệt Nha trực tiếp nhào vào lòng cô ôm chặt: "Sao dì về muộn thế ạ? Công việc có vất vả lắm không?"Từ Cẩn Mạn ngẩng đầu nhìn vợ đang ngồi trên sô pha, ánh mắt Thẩm Xu vừa lúc chạm phải mắt cô, cô khẽ cười.Sau đó cúi đầu, hai tay nâng khuôn mặt Tiểu Nguyệt Nha, xoa xoa hai má phúng phính mềm mại: "Dì đi thay quần áo trước đã."Chẳng mấy chốc Từ Cẩn Mạn đã thay đồ ở nhà sạch sẽ đi ra, Tiểu Nguyệt Nha đang đợi ở cửa, Từ Cẩn Mạn cười nói: "9 giờ rồi, sao con còn chưa ngủ?"Nói xong, cô khom lưng bế Tiểu Nguyệt Nha lên, đi về phía Thẩm Xu.Tiểu Nguyệt Nha nói: "Con lo cho dì mà, muốn đợi dì về rồi ngủ tiếp. Dì Xu Xu cũng lo cho dì đúng không?"Tiểu Nguyệt Nha vừa nói vừa cười tủm tỉm nhìn Thẩm Xu.Giọng nói của đứa bé cuối câu hơi cao lên, ngữ khí mềm mại lại mang theo chút âm thanh trong trẻo, nghe thấy giọng nói ấy lòng Từ Cẩn Mạn cũng mềm nhũn.Thẩm Xu ngồi trên sô pha, ngước mắt cười nói: "Dì không có, rõ ràng là con không chịu ngủ."Thẩm Xu vẫn chưa lộ bụng bầu, mặc chiếc áo ngủ đông màu hồng nhạt dày cộm, màu hồng nhạt càng làm làn da trắng sữa của nàng thêm phần tái nhợt."Xu Xu, hôm nay chị lại không ăn được gì phải không?" Từ Cẩn Mạn ôm Tiểu Nguyệt Nha ngồi xuống bên cạnh Thẩm Xu, nhìn sắc mặt không mấy thoải mái của Thẩm Xu, giữa mày bất giác nhíu lại.Thẩm Xu: "Ăn...... ăn không vô......"Tiểu Nguyệt Nha ở bên cạnh nói: "Dì Xu Xu chỉ ăn một chút rồi nôn hết ra, hôm nay khó chịu lắm ạ.""Không ăn gì sao được? Không có dinh dưỡng cơ thể sẽ chịu không nổi." Từ Cẩn Mạn đau lòng: "Có muốn ăn gì không bà xã? Em làm cho chị. Sườn xào chua ngọt, hoặc cháo tôm bóc vỏ được không?"Nghe thấy những món đó, dạ dày Thẩm Xu lại càng khó chịu.Trước đây nàng cứ nghĩ những gì trên TV nói về việc bà bầu thay đổi khẩu vị là hơi đáng nghi, giờ đến lượt mình mới biết.Dù là món ăn ngày thường thích nhất, giờ cũng khiến nàng buồn nôn.Nàng lắc đầu: "Không ăn."Nhìn vẻ mặt Thẩm Xu, Từ Cẩn Mạn nói: "Vậy chưng trứng gà nhé? Trứng gà nóng hổi mềm ngon?""Trứng gà ngon lắm đó." Tiểu Nguyệt Nha đặt bàn tay nhỏ lên áo Thẩm Xu, nhẹ nhàng lắc lắc: "Dì ăn một chút đi, bảo bảo nói bảo bảo cũng đói bụng."Thẩm Xu nhìn đôi mắt sáng long lanh của hai người, bật cười, nói với Tiểu Nguyệt Nha: "Là bảo bảo đói bụng hay là Tiểu Nguyệt Nha bảo bảo đói bụng hả?"Tiểu Nguyệt Nha ngồi trên đùi Từ Cẩn Mạn, hai tay ôm Thẩm Xu, đôi mắt cười híp lại: "Bảo bảo muốn ăn, Tiểu Nguyệt Nha bảo bảo cũng muốn ăn, hai bảo bảo đều muốn ăn nói, vậy dì Xu Xu cũng muốn ăn!"Tiểu Nguyệt Nha cười rộ lên, hai má bầu bĩnh vô cùng đáng yêu, Thẩm Xu không nhịn được đưa tay véo nhẹ.Rồi nàng ngước mắt nhìn ánh mắt Từ Cẩn Mạn, lại không nỡ từ chối."Được rồi, vậy ăn một chút."Từ Cẩn Mạn thở phào nhẹ nhõm, quang minh chính đại giơ ngón tay cái với Tiểu Nguyệt Nha: "Vẫn là Tiểu Nguyệt Nha lợi hại nhất!"Tiểu Nguyệt Nha kiêu ngạo ngẩng cao đầu: "Vậy đương nhiên rồi! Dì Xu Xu thích con nhất mà!"Thẩm Xu xoa đầu Tiểu Nguyệt Nha: "Ừ, thích con nhất."Từ Cẩn Mạn khẽ nhướng mày, tặc lưỡi hai tiếng, rồi đứng dậy đi về phía bếp.Rất nhanh trong bếp vang lên tiếng động nhỏ, Tiểu Nguyệt Nha xoay đầu, hai chân quỳ gối trên sô pha, hai bàn tay nhỏ áp vào hai bên tai Thẩm Xu, nhỏ giọng nói: "Dì Mạn Mạn hình như ghen tị đó nha ~"Thẩm Xu khẽ cười: "Đúng vậy."Hơn mười phút sau.Thẩm Xu và Tiểu Nguyệt Nha một lớn một nhỏ ngồi cạnh nhau, Từ Cẩn Mạn ngồi đối diện, giúp Tiểu Nguyệt Nha thổi nguội phần trứng rồi mới đưa cho bé.Rồi cô hỏi Thẩm Xu: "Nhạt vừa miệng không?"Thẩm Xu gật đầu: "Vừa.""Dì Mạn Mạn chưng trứng gà ngon nhất đó!" Tiểu Nguyệt Nha nói.Từ Cẩn Mạn được khen đến cả người sảng khoái.Trước kia dù thích trẻ con đến đâu, cô vẫn cảm thấy việc chăm sóc trẻ con rất khó khăn, nhưng Tiểu Nguyệt Nha đã thay đổi quan niệm đó của cô.Tiểu Nguyệt Nha thật sự quá hiểu chuyện.Có người nói Tiểu Nguyệt Nha rất may mắn khi gặp được cô và Thẩm Xu, nhưng theo họ thấy, không phải họ đã chữa lành cho Tiểu Nguyệt Nha, mà chính sự lương thiện, đơn thuần và tốt đẹp của Tiểu Nguyệt Nha đã chữa lành cho cô và Thẩm Xu.Thẩm Xu ăn được hai miếng thì đặt thìa xuống.Từ Cẩn Mạn nhìn bát cơm gần như không vơi của nàng, nói: "Không ăn nữa à? Ăn thêm một miếng đi?"Thẩm Xu lắc đầu: "Không nuốt nổi."Từ Cẩn Mạn nghe vậy, đi đến bên Thẩm Xu, ngồi xuống cạnh nàng, lấy thìa xúc một miếng trứng gà: "Một miếng thôi được không? Em đút cho chị."Cô dỗ dành đưa đến bên miệng Thẩm Xu, còn "a" một tiếng.Ngày thường Tiểu Nguyệt Nha đi học, Từ Cẩn Mạn thỉnh thoảng để dỗ Thẩm Xu ăn cơm cũng dùng đến chiêu này.Nhưng bây giờ Tiểu Nguyệt Nha vẫn còn ở đây, mặt Thẩm Xu đỏ lên không hiểu sao: "Em làm gì vậy hả?"Trước mặt con trẻ, nàng còn chút sĩ diện chứ?Từ Cẩn Mạn cười một tiếng: "Tiểu Nguyệt Nha ngàn vạn lần đừng ngẩng đầu lên nhé."Tiểu Nguyệt Nha gật đầu thật mạnh: "Vâng ạ!"Nói xong liền ôm bát, hơi nghiêng đầu: "Con không thấy gì hết."Thẩm Xu: "......"Rốt cuộc ai mới là trẻ con vậy?Cuối cùng không chịu nổi, Thẩm Xu vẫn là ăn hết muỗng trứng gà kia.9 giờ rưỡi.Tiểu Nguyệt Nha nằm trên giường, Thẩm Xu cầm quyển truyện cổ tích, vừa đọc vừa vuốt ve chăn cho bé: "Được rồi, kể xong rồi, mau nhắm mắt lại ngủ đi."Tiểu Nguyệt Nha ngoan ngoãn nghe lời, đôi mắt lại không tự giác dừng trên bụng phẳng lì của Thẩm Xu, bé vươn tay sờ nhẹ: "Tiểu bảo bối, em phải lớn thật nhanh nha, ở trong đó cũng phải ngoan ngoãn đó."Đáy mắt Thẩm Xu tràn đầy dịu dàng: "Tiểu Nguyệt Nha cũng phải lớn thật nhanh, đợi con lớn lên, có thể giúp dì cùng nhau chăm sóc em bé."Tiểu Nguyệt Nha nghe vậy, mắt sáng rực lên: "Vâng ạ! Con có thể dạy em vẽ tranh, con còn biết nhảy dây, còn nhận biết rất nhiều chữ, rất nhiều chữ cái nữa...... Con đều có thể dạy em.""Ừ." Thẩm Xu đặt tay Tiểu Nguyệt Nha lại vào trong chăn: "Mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi học, nếu không có người muốn bò cũng không nổi đó."Tiểu Nguyệt Nha gật gật đầu: "Dì Xu Xu, con nói thêm một câu cuối cùng được không ạ?""Gì vậy?" Thẩm Xu hỏi.Từ Cẩn Mạn dựa vào cửa, nghe hai người đối thoại, bất giác dâng lên cảm giác hạnh phúc.Cô nghe Tiểu Nguyệt Nha hỏi: "Em bé tên là gì ạ?"Vấn đề này cô và Thẩm Xu thực tế đã thảo luận không dưới ba lần, cuối cùng vẫn chưa chọn được cái tên nào ưng ý.Thẩm Xu dỗ Tiểu Nguyệt Nha ngủ rồi đi ra ngoài.Cửa vừa đóng lại, Từ Cẩn Mạn đã ôm nàng vào lòng, khẽ nói: "Vừa nãy chị nói chị thích ai nhất?"Thẩm Xu cười đẩy cô ra.Từ Cẩn Mạn lùi người lại, khom lưng bế thẳng nàng lên, Thẩm Xu ôm cổ Từ Cẩn Mạn, hờn dỗi đánh nhẹ vào người cô.Từ Cẩn Mạn đặt nàng ngồi xuống mép giường, cúi người hôn lên môi Thẩm Xu: "Mau nói, thích ai nhất?"Thẩm Xu: "Em nói chị, chính em còn không phải đến cả dấm của trẻ con cũng ăn."Từ Cẩn Mạn: "Nhưng em nói đều là thích chị nhất, còn chị thì nói không phải thích em nhất."Thẩm Xu cười nói: "Em cũng thật hay so đo.""Bây giờ tỷ tỷ nói em hay so đo, haiz, chị thay đổi rồi, trước kia chị đâu có như vậy.""Em đủ rồi đó Từ Cẩn Mạn." Thẩm Xu cười đến vai run rẩy.Từ Cẩn Mạn ghé sát người nàng: "Nói hay không?"Rồi chuyên nhằm vào những chỗ mẫn cảm như tai, cổ mà hôn, nụ hôn như cào nhẹ gây ngứa.Thẩm Xu bị cô làm cho nhộn nhạo, lòng bàn tay đẩy nhẹ, cười nói: "Chị...... thích em."Từ Cẩn Mạn dừng lại: "Vậy thì còn tạm được."Thẩm Xu nhìn Từ Cẩn Mạn, trong lòng ấm áp như một đoàn lửa, nàng hiểu Từ Cẩn Mạn cố ý trêu chọc mình, dạo gần đây nghén nặng, ăn không vô, cơ thể khó chịu, tâm trạng tự nhiên cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.Mỗi lần nàng vừa nôn, mày Từ Cẩn Mạn liền nhíu chặt như thắt nút.Giơ tay, đầu ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt láng mịn của Từ Cẩn Mạn: "Bà xã, em có mệt không?"Từ Cẩn Mạn thấy cảm xúc của nàng cuối cùng cũng chuyển biến tốt hơn, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi nhiều: "Em không mệt, chị mới mệt, bảo bối, hôm nay lại vất vả chị một ngày rồi."Thẩm Xu cúi đầu, tay vuốt bụng: "Chị mới biết mang thai vất vả như vậy, sau này không bao giờ sinh nữa."Từ Cẩn Mạn: "Được được được, chúng ta sinh xong đứa này thì không sinh nữa.""Nói đến con trẻ, Tiểu Nguyệt Nha tuy rằng vẫn luôn chưa nói, nhưng chị nhìn ra được, con bé vẫn nhớ mẹ." Thẩm Xu nói: "Sau này chúng ta phải đối tốt với con bé hơn nữa."Lê Lam nói Ân Tuyết hiện tại tuy rằng đã bình tĩnh lại, nhưng trạng thái không thể nào khỏe mạnh, đợi cô ta ra tù đã là vài thập niên sau.Nơi như vậy cũng không tốt để Tiểu Nguyệt Nha đến.Chuyện này chỉ có thể từ từ nói với Tiểu Nguyệt Nha, phải dùng nhiều sự ấm áp hơn để bù đắp những thiếu hụt trong lòng con bé.Thẩm Xu nói: "Con bé là một đứa trẻ rất tốt.""Ừ, sau này con của chúng ta cũng sẽ giống Tiểu Nguyệt Nha."Từ Cẩn Mạn dừng một chút, nói: "Bảo bối, chúng ta nghĩ thêm tên con đi."Cô ngồi xuống bên cạnh Thẩm Xu, tay đặt lên bụng nàng: "Con theo họ Thẩm, chị nghĩ xem gọi là gì đây..."Thẩm Xu nhìn Từ Cẩn Mạn, mới mang thai không lâu, thật ra họ đã nghĩ đến tên con rồi.Nhưng nghĩ mãi không ra cái tên nào ưng ý, nên cứ kéo dài đến tận bây giờ.Lúc đó Từ Cẩn Mạn nói muốn con theo họ nàng, nàng đã rất ngạc nhiên, bởi vì trong xã hội, con cái theo họ Omega vẫn còn rất ít.Nhưng Từ Cẩn Mạn nói: "Mang thai đến lúc sinh con, đều là chị vất vả, em gấp cái gì cũng không giúp được, con theo họ chị thì sao?"Nghĩ đến đây, đuôi mắt Thẩm Xu khẽ cong lên.Thật ra con theo họ ai cũng không quan trọng, nàng cũng không ngại, chỉ là tấm lòng của Từ Cẩn Mạn nàng có thể cảm nhận được."Nghĩ ra chưa?""Nếu là con gái thì gọi Thẩm Mạn, nếu là con trai thì gọi Thẩm Tinh."Thẩm Xu nghĩ nghĩ: "Ngôi sao cũng khá hay, chỉ là Thẩm Mạn...... sau này trong nhà có hai Mạn Mạn, không dễ phân biệt.""Cũng có vấn đề này, vậy nghĩ lại... hay là hỏi lại dì Thái, cô Đồng gì đó xem sao?"Từ Cẩn Mạn đột nhiên trợn tròn mắt, nhìn về phía Thẩm Xu.Thẩm Xu bị cô làm giật mình: "Sao vậy?""Bảo bảo vừa nãy có phải đá em không?" Từ Cẩn Mạn hỏi."......Từ Cẩn Mạn, em coi con là cái gì vậy? Mới hai tháng chưa đến làm sao đá được?" Thẩm Xu vừa cạn lời vừa buồn cười, nhất thời không biết người này đang chọc cười hay là nghiêm túc.Từ Cẩn Mạn đặt tay lên bụng Thẩm Xu, nghiêm túc nói: "Thật không? Nhưng vừa nãy em thật sự cảm thấy."Từ Cẩn Mạn áp tai lên bụng Thẩm Xu: "Để em nghe lại xem.""........"Thẩm Xu véo nhẹ tai Từ Cẩn Mạn, giọng mang ý cười: "Em có ngốc hay không nha."