[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao
Chương 7
Trong kịch bản đối thoại mà Dương Diệc Tiêu đã tưởng tượng, e rằng chưa từng lường trước Mễ Lật sẽ nói ra câu này, nụ cười giả tạo trên mặt cô ta thoáng hiện ra một vết nứt."Mễ tiểu thư, tôi là Dương Diệc Tiêu, thư ký của Tần tổng."Mễ Lật chớp chớp mắt một cái.Dương Diệc Tiêu nghiến răng: "Tuần trước chúng ta còn gặp nhau ở khu dân cư Tân Hòa Gia Viên, Tần tổng nhờ tôi mang đồ đến cho cô.""Ồ-" Mễ Lật kéo dài giọng, sau đó ngước đôi mắt vô tội nhìn Dương Diệc Tiêu: "Ngại quá, trí nhớ tôi không được tốt lắm."Trí nhớ không tốt, cho nên mấy câu khiêu khích cô nói lúc đó tôi cũng quên sạch rồi, hoàn toàn không để bụng, hí hí hí.Là phản diện lớn thứ hai trong truyện, chỉ sau em gái nữ chính, Dương Diệc Tiêu cũng rất có nghề, cơn giận trong mắt cô ta chợt lóe rồi biến mất, lập tức lại treo lên bộ dạng cười dịu dàng thân thiện kia."Không sao cả. Tần tổng đuổi cô ra khỏi nhà mà cô cũng không nói với tôi một tiếng? Dù sao cô cũng là vợ chính thức của anh ấy, hôn sự của hai người là do lão Tần tổng và phu nhân đích thân định đoạt, cho dù anh ấy có không thích cô đi nữa cũng không thể làm vậy được! Truyền ra ngoài mà để người khác biết cô ở một nơi tồi tàn thế này, không biết người ta sẽ cười Tần gia đến mức nào! Không được, tôi phải đi tìm lão Tần tổng để đòi lại công bằng cho cô!"Câu này đem ra lừa nữ chính ngốc nghếch thì còn được, chứ Mễ Lật không tin là trước khi đến đây Dương Diệc Tiêu không biết gì.Cho dù thật sự không biết, thì đến nơi nhìn thấy là phải biết rồi, thật lòng muốn giúp cô, thì cái báo cáo kia sớm đã được gửi đi, đâu cần phải đợi đến khi cô về mới bày ra bộ dạng vừa thông cảm vừa tức giận như vậy.Huống chi trong lời nói của Dương Diệc Tiêu toát lên rõ sự tự tin vào địa vị của mình trong Tần gia, nào là Tần Mậu Dung rất xem trọng cô ta, nào là Tần Hạo coi cô ta như cánh tay phải, cái cảm giác ưu việt không hề che giấu.Nữ chính với Tần Hạo đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi, vậy mà Dương Diệc Tiêu vừa gặp mặt đã một câu "Mễ tiểu thư", rõ ràng có ý muốn phủi sạch quan hệ giữa nữ chính với Tần gia, trong mắt Mễ Lật, tâm tư này lộ liễu khỏi phải nói.Đánh rắn thì phải đánh vào bảy tấc, với kiểu người tự cho là đúng, tự cảm thấy mình cao quý như thế này, Mễ Lật thừa hiểu phải kích vào đâu mới đau."Tần Hạo không nói với cô sao? Là tôi tự đi." Mễ Lật giả vờ kinh ngạc.Quả nhiên sắc mặt Dương Diệc Tiêu ngơ ra một giây, Mễ Lật thấy vậy liền bồi thêm một nhát, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không thể nào, Tần Hạo tin cô như thế, sao lại không nói cho cô biết chứ?""Thì ra là vậy a..." Nụ cười trên mặt Dương Diệc Tiêu dần trở nên gượng gạo, "Cô đang sống yên ổn, sao lại muốn bỏ đi?""Không thích anh ta, nên đi thôi."Câu này của Mễ Lật nói ra nhẹ tựa lông hồng, như thể vừa vứt một tờ giấy lộn, nhưng lọt vào tai Dương Diệc Tiêu người xem Tần Hạo là tất cả thì chẳng khác nào bỏ cả gia tài ra mua một món bảo vật, cuối cùng lại bị người ta nghi ngờ là hàng giả ngoài chợ trời."Ấy, đều tại Tần Hạo không nói rõ với cô, làm cô lo lắng cho tôi vô ích, còn mất công chạy một chuyến." Đâm thêm +1Dưới những cú đâm không ngừng nghỉ của Mễ Lật, cuối cùng Dương Diệc Tiêu cũng không giữ nổi vẻ mặt. Cô sa sầm mặt, nói: "Cũng không phải hoàn toàn vô ích, Tần tổng nhờ tôi thông báo cho cô, thứ bảy tuần sau Đỗ gia sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu, đến lúc đó anh ấy sẽ đến đón cô cùng đi."Ném lại câu này, Dương Diệc Tiêu quay đầu bỏ đi không ngoái lại, xem ra tức không nhẹ.Thế mà cũng không chịu nổi, đúng là nữ chính quá mềm yếu, mới khiến mấy người này lần lượt trèo lên đầu nàng mà tác oai tác quái.Mễ Lật tuy mang cùng tên với nữ chính, thậm chí sau khi xuyên vào đây, ngay cả khuôn mặt cũng giống hệt, chỉ từ việc tay chân trở nên vụng về hơn mà suy ra, Mễ Lật thậm chí còn nghi ngờ thân thể này chính là của nữ chính, nhưng dẫu sao cô cũng không phải là nữ chính.Cô không thích đấu khẩu với người khác, nhưng nếu có người tìm đến tận cửa gây chuyện thì cũng không dễ bị bắt nạt như thế.Chuyện như hôm nay với Dương Diệc Tiêu, tuyệt đối không thể nào là do Tần Hạo sai cô ta đến.Dựa theo hiểu biết của Mễ Lật sau khi đọc hết nguyên tác, Tần Hạo là kiểu người sĩ diện đến chết, chuyện vợ bỏ đi sao có thể tùy tiện nói ra ngoài, lại càng không thể nào để Dương Diệc Tiêu đến xem trò vui.Cho nên phần lớn khả năng là Tần Hạo chỉ bảo Dương Diệc Tiêu gọi điện thông báo cho cô, còn Dương Diệc Tiêu thì không biết từ đâu biết được cô hiện tại đang sống một mình bên ngoài, tưởng rằng cô bị Tần Hạo đuổi ra khỏi nhà, nên hớn hở chạy tới xem trò cười, định giả vờ làm người tốt để lấy lòng cô một chút.Loại người như vậy mà mềm mỏng với họ thì vô ích, mềm mỏng không khiến họ thu tay lại, mà chỉ khiến họ cảm thấy mình yếu đuối dễ bắt nạt.Nghĩ đến đây, Mễ Lật chỉ cảm thấy đầu mình to ra gấp đôi. Mấy ngày nay sống quá yên bình, suýt chút nữa khiến cô quên mất nơi mình đang ở là trong một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết, còn có một đống chuyện rối rắm xoay quanh nam chính đang chờ cô thu dọn.Haizz, sao cứ phải đấu qua đấu lại như vậy chứ, làm một con cá mặn yên tĩnh thì không được sao? Ngày nào cũng đấu đá, dọa đến mấy đứa nhỏ thì làm sao? Cho dù không dọa đến trẻ con, lỡ làm tổn thương hoa hoa cỏ cỏ thì cũng không hay mà.Các người muốn nam chính, nói rõ ra không phải là được rồi sao! Các người muốn thì tôi sẽ cho, các người muốn thì sao tôi lại không cho được. Không thể nào các người nói muốn mà tôi lại không cho, kể cả các người nói không muốn thì tôi cũng sẽ cho, mọi người đều phải nói lý chứ!Mễ Lật trong đầu tự biên tự diễn một đoạn lải nhải của Đường Tăng trong đại thoại Tây Du, tự mình chọc cười chính mình.Cô mở cửa, bước vào nhà đặt túi xuống, cảm thấy cứ kéo dài như vậy cũng không phải cách hay, vẫn nên tìm Tần Hạo nói chuyện, sớm ly hôn cho xong, như thế mới không có mấy nữ phụ lũ lượt kéo đến gây chuyện với cô.Mễ Lật lấy ra điện thoại, tìm số của Tần Hạo, chú thích "Chồng yêu" mà nữ chính lưu trước đây đã bị cô đổi thành "Tra nam".Cuộc gọi được kết nối, một lúc sau mới có người nghe máy."A lô?" Giọng một cô gái trẻ xa lạ vang lên.Mễ Lật lấy điện thoại ra nhìn lại, xác nhận là mình không gọi nhầm số.Wow, Dương tiểu thư, lúc cô đến tìm tôi gây sự thì Tần tổng nhà cô lại đang tìm em gái mới đấy!Mễ Lật lúc này thật sự rất muốn gọi Dương Diệc Tiêu quay lại, chắc có thể khiến sắc mặt cô ta càng khó coi hơn. Nhưng thôi bỏ đi, chuyện chính vẫn quan trọng hơn."Cho hỏi Tần Hạo có ở đó không?"Mễ Lật không vì người nghe máy không phải Tần Hạo mà tức giận, ngược lại còn hy vọng lúc nữa cô đề nghị ly hôn, cô em gái này có thể khuyên giúp một chút, để Tần Hạo nhanh chóng làm thủ tục, tốt cho cả đôi bên."A Hạo ngủ rồi, cô tìm anh ấy có chuyện gì không?"Bây giờ mới hơn 7 giờ mà ngủ cái gì chứ? Mễ Lật không biết bên phía Tần Hạo rốt cuộc đang làm gì, cũng chẳng muốn biết người phụ nữ nhận điện thoại kia là ai, cô chỉ muốn mau chóng giải quyết xong phiền toái mang tên Tần Hạo này.Cô vừa định mở miệng, đột nhiên nghe thấy bên kia truyền đến giọng của Tần Hạo."Ai thế?""Không biết, 'Mễ Lật' là ai vậy?""Đừng quan tâm, cúp đi.""Ừ."Tút... tút... tút--Mễ Lật: "......"Cái quỷ gì vậy! Dù gì cô hiện tại cũng vẫn là vợ hợp pháp của Tần Hạo, không nói một lời đã cúp máy là có ý gì?Mễ Lật điều chỉnh lại tâm trạng, gọi lại lần nữa."Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy..."Ồ, thì ra cúp máy chỉ là bước đầu, bước thứ hai chính là chặn số cô.Mễ Lật trong lòng không hề dao động.Trong cái rủi còn có cái may là cuốn tiểu thuyết cẩu huyết rác rưởi này chỉ nhét cho cô một tờ giấy đăng ký kết hôn ngay từ đầu, chứ nếu mở màn là một chiếc xe và để Tần Hạo chiếm được tiện nghi gì đó từ cô, thì chắc cô đã xách dao lên đường đi tìm tác giả tính sổ rồi.Cùng lắm thì nhịn hai năm, hai năm sau cô sẽ lấy lý do ly thân đủ hai năm, tình cảm rạn nứt để kiện ly hôn, đến lúc đó chẳng cần biết Tần Hạo có đồng ý hay không.Mễ Lật đã quyết tâm, dứt khoát chặn luôn Tần Hạo, hai bên không gặp nhau nữa, thế là tốt nhất. Còn cái tiệc rượu gì của Đỗ gia ấy hả, đi mà gặp quỷ đi, cô còn lâu mới tự chuốc bực vào thân!Chặn Tần Hạo xong, Mễ Lật tâm trạng nhẹ nhõm hẳn, thay một bộ đồ ở nhà rộng rãi thoải mái, bước vào bếp bắt đầu buổi luyện dao hôm nay.Tay nghề dao tốt không chỉ có ích khi nấu nướng, mà làm bánh cũng cần. Dao cắt đẹp thì trái cây mới đẹp, trang trí lên bánh mới tạo được nhiều hình dáng bắt mắt.Ngay từ ngày đầu xuyên qua phát hiện tay mình trở nên vụng về, Mễ Lật đã có ý định luyện lại từ đầu. Chỉ là trước đó quá bận, mọi việc còn chưa vào guồng. Giờ nơi ở đã dọn dẹp xong, công việc cũng đã bắt đầu ổn định, cô quyết định mỗi ngày dành một chút thời gian để luyện tập.Cô lấy ra hai củ cải trắng từ trong tủ lạnh, rửa sạch, gọt vỏ, đặt lên thớt.Củ cải trắng cứng mà giòn, cắt khá dễ, là lựa chọn không tồi cho người mới luyện dao.Mễ Lật cắt rất chậm, cố gắng điều khiển từng nhát dao đều phải thẳng tắp, trên cơ sở đó lại cố gắng cắt càng mỏng càng tốt.Hai củ cải mà cắt mất nửa tiếng, Mễ Lật không nhớ nổi lần cuối cùng mình cắt đồ vất vả thế này là năm mấy tuổi nữa.Sợi củ cải hôm nay cắt ra vẫn chưa đều, Mễ Lật dùng số củ cải đã cắt rán một đĩa bánh củ cải sợi, nấu một bát canh củ cải sợi với tép khô.Ăn xong cơm, cô trộn số củ cải sợi còn lại với thịt heo làm nhân bánh, gói thành há cảo rồi cho vào tủ lạnh đông lại.Thế này thì không được a... Mễ Lật nghĩ, muốn tiến bộ nhanh trong kỹ năng dao, mỗi ngày đều phải cắt thật nhiều, nhưng mà cắt nhiều thế, nhà chỉ có một mình cô ăn, hoàn toàn không ăn xuể.Xuất phát từ nguyên tắc không lãng phí, chủ nhật Mễ Lật mang củ cải đến cửa hàng, dù sao cửa hàng cũng không quá bận, cô tranh thủ lúc rảnh rỗi cắt củ cải, nấu một bữa cơm trưa cho mọi người.Ngày đầu tiên, An Thành vô cùng kinh ngạc với tay nghề của Mễ Lật, cùng Thái Văn Mẫn ăn sạch tất cả món.Ngày thứ hai, tức thứ hai, Thái Văn Mẫn không đến vào ngày làm việc, trong tiệm chỉ có An Thành và Mễ Lật, An Thành vẫn ăn rất vui vẻ, cảm thán thuê được Mễ Lật đúng là quá hời.Ngày thứ ba, An Thành ăn được nửa bát.Ngày thứ tư, An Thành ăn được một nửa thì lấy cớ đi làm việc.Ngày thứ năm...An Thành: "Có thể đừng ăn củ cải sợi mỗi ngày được không? Ăn cả tuần rồi, thật sự chịu không nổi, có thể xin đổi món được không?!!""Nhưng mà tôi mỗi ngày đều nấu món khác mà." Mễ Lật đếm ngón tay liệt kê với An Thành: "Anh xem, chủ nhật là viên củ cải sợi và bò xào củ cải sợi; thứ hai là nộm củ cải sợi và canh cá chép củ cải sợi; thứ ba là củ cải sợi hầm tôm và củ cải sợi xào miến; thứ tư...""Dừng dừng dừng! Nhưng mà đều là củ cải sợi a! Tôi đâu phải thỏ, sao phải ăn củ cải mỗi ngày chứ!""Thỏ cũng không ăn được nhiều củ cải đâu, nhất là củ cải trắng nhiều nước, ăn vào dễ bị tiêu chảy...""Đây là trọng điểm sao? Trọng điểm không phải là ngày nào cũng là củ cải sợi sao?" An Thành phát điên."Thật ra tôi có thể đổi sang khoai tây sợi." Mễ Lật cố gắng vớt vát bạn ăn cơm của mình, tiếc là bạn ăn cơm không hợp tác."Thôi khỏi, tôi ăn bánh ngọt của tiệm là được."Kỹ năng dao chưa tiến bộ bao nhiêu mà bạn ăn cơm đã không còn. Mễ Lật rất sầu não, tiện tay đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè."Không tìm được người ăn cơm chung thì phải làm sao giờ?"-----Tác giả có lời muốn nói:Thấy vòng bạn bè, Tần Dao vui mừng trong lòng: Bảo bối ơi, chị tới đây~!Không biết đoạn "Đại thoại Tây Du" kia có bị lộ tuổi không nữa, che mặt~