[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao
Chương 67
“Anh ấy chính là như vậy, ít khi nói cười, chuyện gì cũng đặt nặng.” Tần Dao giải thích với Mễ Lật. Mễ Lật nghe xong lại lén liếc nhìn Hoắc Vân Thành một cái, trong lòng thầm nghĩ: làm việc dưới trướng vị đại ca này, chắc chắn áp lực lớn chết đi được.“Chúng ta đang nói đến Từ Trứ, bên Tần Nam đã có động tĩnh lớn như vậy, em đoán bên Từ Trứ chắc cũng bắt đầu hành động rồi.” Tần Dao ngồi thẳng dậy, hai tay đan lại đặt lên bàn, nghiêng đầu nhìn sang Hoắc Vân Thành hỏi: “Gần đây hắn qua lại với những ai?”“Vẫn là đám người trước kia, ban đêm ra ngoài đua xe hoặc tụ tập mở party, ban ngày ngủ nướng ở nhà, thi thoảng đến công ty lượn lờ nửa buổi.”“Cụ thể là những ai? Có danh sách không?”Hoắc Vân Thành lấy điện thoại mở ra một bảng thống kê đưa cho Tần Dao xem, Tần Dao bảo hắn gửi qua cho mình, vừa nhìn vừa nói: “Em sẽ cho người bám theo Tần Nam, xem ra hai người đó chưa chắc sẽ gặp mặt trực tiếp, biết đâu còn có trung gian liên lạc giùm.”“Em chắc nguồn tin đáng tin cậy chứ?” Hoắc Vân Thành hỏi.“Chắc.” Tần Dao không chút do dự trả lời,
“Là Mễ Lật điều tra được, Từ Trứ sẽ ra tay với bên anh trước, sau đó mới tìm cách lôi kéo Tần Nam nhằm ra đòn với Tần gia bên em.”Bị ánh mắt Hoắc Vân Thành nhìn đến, Mễ Lật gật đầu, cô thật sự rất muốn nói gì đó để chứng minh tin tức Tần Dao đưa ra là có căn cứ, nhưng lại không thể không né tránh việc bản thân xuyên thư—điều khiến cô cực kỳ đau đầu. Cô quay sang nhìn Tần Dao, mong đối phương giúp đỡ đôi chút, vậy mà người kia vẫn điềm nhiên như thường, bộ dạng cực kỳ chắc chắn Hoắc Vân Thành sẽ không hỏi tới cùng.Quả nhiên Hoắc Vân Thành không truy hỏi thêm, chỉ nói thẳng: “Vậy anh sẽ tiếp tục để mắt, có tình huống gì đặc biệt sẽ báo lại cho em.”Tần Dao “ừ” một tiếng, tiếp tục phân tích: “Hắn ở công ty các anh chỉ là hữu danh vô thực, muốn giở trò lớn kiểu chiếm dụng công quỹ chắc chắn không thể qua mặt được, nhà các anh xưa giờ kín tiếng, cũng không giống như Tần Hạo có đầy sơ hở để bị người ta bám lấy. Chiêu mà Tần Nam dùng để đối phó Tần Hạo, đem áp lên các anh chưa chắc có tác dụng. Em nghĩ đi nghĩ lại, nếu hắn thật sự muốn gây phiền phức, cũng chỉ có mấy cách sau——mua chuộc kỹ thuật viên bên anh, rò rỉ tài liệu cho đối thủ; trực tiếp gây tổn hại đến người nhà anh; hoặc là giăng bẫy, không có điểm yếu thì tự tạo ra điểm yếu.”“Anh biết rồi, mấy chuyện đó đều dễ xử lý. Mảng kỹ thuật bây giờ ngày nào anh cũng tự mình giám sát, anh với ba mẹ vẫn là kiểu đi làm rồi về nhà, không cho hắn cơ hội gài bẫy đâu, về phương diện an toàn, bọn anh cũng sẽ đặc biệt chú ý.” Hoắc Vân Thành nói đến đây không hề mập mờ, tuy Tần Dao không có chứng cứ xác thực Từ Trứ nhất định sẽ giở trò xấu, nhưng loại chuyện này, thà tin là có chứ không thể xem nhẹ. Với tiền lệ của Tần Hạo còn bày ra trước mắt, hắn tất nhiên không dám lơ là.Hai người tiếp tục bàn thêm vài vấn đề công việc, rất nhiều hạng mục kỹ thuật, cộng thêm tên gọi và tình hình các công ty đối thủ, Mễ Lật nghe xong chỉ thấy mù mờ rối rắm, không hiểu gì.Tần Dao sợ nàng buồn chán, nên không trò chuyện với Hoắc Vân Thành quá lâu, cả ba cùng quay lại biệt thự, khi đi ngang qua phòng Từ Kỳ Tường, bên trong không có ai, chắc là đã xuống tầng một chuẩn bị ăn tối rồi.Ba người đi xuống dưới lầu, chỉ thấy Từ Kỳ Tường đang đeo kính lão, ngồi một mình trên ghế sofa đọc báo. Bây giờ thời buổi này, cũng chỉ có mấy người lớn tuổi còn giữ thói quen đọc báo mỗi ngày, chứ đám trẻ bây giờ, nếu không phải vì công việc, gần như chẳng ai ngó ngàng đến.“Ông ngoại, đỡ hơn chưa ạ?” Tần Dao ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu hỏi.“Bệnh cũ thôi, không sao cả.” Từ Kỳ Tường hơi nhướng mí mắt nhìn về phía Hoắc Vân Thành và Mễ Lật đang đứng sau lưng, “Ngồi đi, đứng đó làm gì?”Mễ Lật ngồi sát bên Tần Dao, Hoắc Vân Thành thì ngồi qua ghế sofa đối diện.Tần Dao nhìn quanh một vòng, không thấy Từ Nhã Dung và Hoắc Quang Khải đâu, liền quay lại hỏi ông ngoại: “Dì hai với dượng đâu rồi ạ?”Từ Kỳ Tường: “Đều ở trong bếp.”“Bọn họ vào bếp làm gì?” Tần Dao hơi bất ngờ.“Dượng của con dạ dày không tốt, dì hai con nói muốn theo tiểu Lưu học nấu ăn, dượng con liền đi theo vào bếp.”“Vậy dì Quế đâu? Không làm ở nhà dì hai nữa sao?”“Hừ, ai biết dì hai con đang nghĩ gì.”Tiếng “hừ” kia của Từ Kỳ Tường nghe không giống đang giận thật, mà giống kiểu không vui khi thấy con gái mình cứ hết lòng hết dạ vì người khác, bị người hầu hạ nửa đời người, kết quả lại còn phải tự tay chạy theo học nấu cơm vì chồng.Xem ra vợ chồng Từ Nhã Dung tình cảm cũng không tệ… Mễ Lật nghĩ thầm, từ sau khi xuyên vào thế giới này, cô gần như chỉ thấy toàn chuyện tình cảm không suôn sẻ, Từ Nhã Vận, An Thành, rồi đến Thái Văn Mẫn không dám come out, khiến cô từng hoài nghi không biết thế giới này rời khỏi sự khống chế của tác giả rồi thì có còn nổi được tình yêu bình thường hay không.“Ái chà, ông ngoại nhìn nhận tích cực chút đi, dượng cũng rất thương dì hai đó thôi, còn chịu theo vào bếp cùng, gia đình hòa thuận, đáng mừng mà.” Tần Dao cười hì hì trêu ông ngoại.Từ Kỳ Tường đặt tờ báo xuống, tựa lưng vào sofa, thở dài: “Già rồi, không còn mong gì nhiều, con nói đúng, chỉ cần nhà cửa hòa thuận là được, hòa thuận là tốt…”Ông cảm thán mấy câu liền, tâm trạng rõ ràng là bị ảnh hưởng vì mẹ con Từ Trứ, đặc biệt là vụ rùm beng lúc sáng do Vương Châu Đình gây ra, khiến lòng ông càng thêm nặng nề.“Cậu con mất sớm, hai mẹ con họ vốn là cô nhi quả phụ, là ta không chăm sóc họ cho tốt, giờ ta cũng đã gần đất xa trời, sau này xuống dưới, chẳng biết nên mặt mũi nào gặp lại cậu con…”Nghe đến đây, Mễ Lật cuối cùng cũng nhịn không được, mở miệng hỏi: “Bác Vương làm sao lại trở thành như vậy chứ ạ?” Nếu Vương Châu Đình đã là người như thế từ trước, thì Từ gia sao có thể đồng ý để bà bước vào cửa?“Những năm gần đây, ta cũng thường nghĩ về chuyện này…” Từ Kỳ Tường tháo kính lão xuống, đưa tay xoa xoa sống mũi, chậm rãi nói: “Có lẽ năm đó ta nên giữ tiểu Trứ lại bên mình nuôi dạy mới phải…”Theo lời ông kể, lúc đầu ba của Từ Trứ cùng cả nhà đều sống chung trong căn biệt thự này, khi đó Từ Nhã Dung và Từ Nhã Vận vẫn chưa lấy chồng, cả gia đình đông đủ cùng ở một chỗ.Sau khi Từ Trứ ra đời không lâu, ba hắn đã mất, về sau Từ Nhã Dung và Từ Nhã Vận lần lượt xuất giá, vợ Từ Kỳ Tường cũng mất sớm, trong biệt thự chỉ còn lại một ông già góa vợ cùng con dâu goá bụa và một đứa trẻ, cứ sống như vậy cũng không tiện, cuối cùng ông đành tìm một chỗ ở khác, bảo mẹ con Từ Trứ dọn qua đó.“Lúc ấy ta cũng đắn đo, có nên giữ tiểu Trứ lại nuôi không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Châu Đình vừa mất chồng, nếu còn bị tách luôn cả con trai thì cũng quá tàn nhẫn với nàng…”Từ Kỳ Tường nghĩ vậy, cũng từng nói rõ với Vương Châu Đình, ban đầu bà còn cảm kích, nhưng sau đó hai cô em chồng lần lượt sinh con, mấy đứa nhỏ thường xuyên đến biệt thự ở cả kỳ nghỉ, thậm chí lâu hơn, lòng dạ bà dần bắt đầu mất cân bằng.Con người một khi đã nảy sinh thành kiến, nhìn cái gì cũng đều mang màu sắc thiên lệch.Vương Châu Đình bắt đầu thường xuyên đưa Từ Trứ sang nhà ông, chơi cùng đám trẻ như Hoắc Vân Thành, Tần Dao, Tần Hạo. Trẻ con thì đứa nào cũng từng có giai đoạn nghịch ngợm, bốn người bọn họ cũng không ngoại lệ. Trong số đó, Từ Trứ lớn tuổi nhất, lại bị mẹ nuông chiều quá đà, tính nết thói quen đều có nhiều vấn đề, khó hòa hợp với mấy đứa nhỏ khác, thành ra Từ Kỳ Tường trách mắng hắn cũng nhiều hơn những đứa còn lại.Huống hồ trong mắt ông, chỉ có Từ Trứ mang họ “Từ”, kỳ vọng đặt lên người hắn đương nhiên cao hơn đám trẻ còn lại rất nhiều.“Ta không hề biết Châu Đình lại ghi hận chuyện xưa sâu như vậy, về sau nàng nói tiểu Trứ bận học, không cho thằng bé đến đây nữa, ông nghĩ cấp hai trở lên thì bận thật cũng phải, nên cũng không nghi ngờ gì…” Đến khi chủ nhiệm lớp tìm đến tận nơi, Từ Trứ đã lên cấp ba, lúc đó ông mới biết, trước đây cũng từng có lão sư yêu cầu phụ huynh đến trường, nhưng lần nào Vương Châu Đình cũng lặng lẽ tự đi, chưa từng báo ông lấy một tiếng.Mà đến giờ phút này, không chỉ tình cảm ông cháu nhạt nhòa, ngay cả giữa mẹ con họ cũng đầy rạn nứt, hai người bọn họ không biết học từ đâu ra cái lối cư xử quái dị, Vương Châu Đình thì chua ngoa độc miệng, Từ Trứ thì âm u thâm hiểm, đã hoàn toàn không thể hòa nhập lại với Từ gia nữa rồi.Mấy năm nay, trong lòng Từ Kỳ Tường vẫn luôn canh cánh cảm giác áy náy, ông thật sự muốn bù đắp lại, mỗi lần trong nhà có tiệc tùng hay hoạt động gì đều sẽ gọi mẹ con họ đến, cũng giống như hôm nay, đáng tiếc, hiệu quả chẳng được bao nhiêu.Vương Châu Đình chỉ một mực mong Từ Trứ có thể thừa kế sản nghiệp Từ gia, trong mắt bà, Từ Trứ là đích tôn duy nhất của Từ Kỳ Tường, những gì thuộc về Từ gia vốn dĩ phải là của con trai bà.Nhưng Từ Kỳ Tường là chủ tịch một tập đoàn mấy vạn nhân viên, ông không thể chỉ cân nhắc đến lợi ích của một đứa cháu, bao nhiêu nhân viên cần ăn cơm, công ty lớn mạnh đến ngày hôm nay cũng không phải công sức một mình ông. Những người anh em vào sinh ra tử cùng ông nhiều thập niên, nếu thấy ông vì tư lợi cá nhân mà giao công ty cho một người hoàn toàn không có năng lực tiếp quản, trong lòng họ sẽ nghĩ gì?Lòng người gom lại khó, mà tan thì rất nhanh, so với việc để công ty chết trong tay Từ Trứ rồi mọi người đều không có cơm ăn, chi bằng giao cho người có năng lực, như vậy, Từ Trứ ít ra vẫn còn chút cổ phần ông để lại, mỗi năm sống nhờ chia cổ tức, cũng đủ sống sung túc cả đời.Đây chính là căn nguyên mâu thuẫn giữa Từ Kỳ Tường và mẹ con Vương Châu Đình, chừng nào gốc rễ này chưa giải quyết, thì hòa giải là chuyện không tưởng, cả đời ông sát phạt quyết đoán trong sự nghiệp, cuối đời lại dây dưa lằng nhằng với chuyện tình thân, biết rõ vô vọng, vẫn cứ ôm lấy ảo tưởng về một phép màu nào đó.Nếu không phải vậy, nguyên tác cũng không để ông bị Từ Trứ làm cho tức đến mức đột quỵ... Chỉ nghe thôi Mễ Lật cũng thấy khó chịu, cô không giỏi an ủi người khác, đành lén lén huých Tần Dao một cái, ra hiệu bảo nàng nhanh nói gì đó đi.“Được rồi, ông ngoại đừng nghĩ nhiều.” Tần Dao mỉm cười đổi chủ đề, “Mễ Lật có mang cho ông một hộp bánh quy em ấy tự làm, ông nếm thử chưa?”Một số nỗi đau hay tiếc nuối, vốn dĩ không phải lời nói có thể xoa dịu, đã không thể nói gì thật lòng, chi bằng dứt khoát lái sang chuyện khác cho nhẹ đầu.Quả nhiên, Từ Kỳ Tường bị lời cô gợi hứng, lần trước gặp Mễ Lật đã để lại ấn tượng rất tốt, giờ nghe nói cô còn mang quà đến, liền có chút hứng thú hỏi: “Đâu rồi? Ở đâu đó?”Hoắc Vân Thành nãy giờ vẫn chưa lên tiếng bấy giờ mới mở miệng: “Hình như con thấy để trong phòng ông, để con đi lấy cho.” Dứt lời liền đứng dậy, không bao lâu sau đã quay lại, ngoài bánh quy còn tiện tay mang luôn bộ cờ xuống.Từ Kỳ Tường vừa mới ăn được một miếng, bên phía Từ Nhã Dung đã gọi cả nhà xuống dùng cơm, Từ Kỳ Tường bảo người đi gọi mẹ con Từ Trứ, lần này Vương Châu Đình không còn nháo loạn gì nữa, chỉ lặng lẽ ăn xong bữa cơm, đặt bát xuống liền dắt con trai cùng nhau về thẳng nhà.Mễ Lật ngồi chơi cờ với Từ Kỳ Tường suốt cả buổi chiều. Lẽ ra ban sáng người ngồi đánh cờ với ông là Hoắc Quang Khải, nhưng từ lúc Mễ Lật tới ông cụ liền không cho Hoắc Quang Khải chơi cùng, nói hắn cứ nhường, đánh không vui. Mà chuyện này cũng chẳng trách được Hoắc Quang Khải, trình độ đánh cờ của ông cụ thật sự quá gà, nếu hắn đánh hết sức thì chưa tới mười phút đã chiếu tướng xong, e là còn làm ông cụ thấy mất hứng hơn.Sau bữa tối, Tần Dao cùng ông ngoại vào thư phòng bàn chuyện. Mễ Lật biết đây mới là mục đích chính khiến Tần Dao ghé thăm lần này nên cũng không đi theo làm phiền, mà quay sang trò chuyện cùng Từ Nhã Dung, trò chuyện cực kỳ vui vẻ.Ban đầu Mễ Lật còn hơi căng thẳng, vì nghe nói Từ Nhã Dung từng gặp nguyên nữ chính, nên không dám mở lòng, sợ mình lỡ lời bị lộ, ai ngờ bà chỉ nhắc qua một câu, mà cũng bị Tần Dao gạt nhẹ cho qua, sau đó không còn đả động gì nữa, cho nên lúc này Tần Dao không có ở đây, bà liền vui vẻ kể cho Mễ Lật nghe mấy chuyện dở khóc dở cười hồi nhỏ của Tần Dao.“Mẹ tiểu Dao sức khỏe yếu, phải dưỡng bệnh lâu dài, lúc nhỏ con bé hay ở bên nhà dì chơi, con không tưởng tượng được hồi đó con bé buồn cười đến cỡ nào đâu…” Từ Nhã Dung nói hăng say, “Khi đó Vân Thành còn bé, chắc cỡ 7-8 tuổi, tiểu Dao 6 tuổi, tiểu Hạo còn nhỏ hơn. Vân Thành cùng tiểu Hạo cứ dính nhau suốt ngày, tiểu Dao không chịu chơi cùng, dì hỏi vì sao không chơi chung, con bé bảo hai đứa đó là đồ ngốc, nói con trai đều là mấy đứa chỉ biết nghịch bùn đất, chê không thèm.”Tần Dao… không ngờ hồi nhỏ chị gan vậy luôn, dám trước mặt mẹ người ta nói thẳng con bà là đồ ngốc, còn dì à, sao dì lại vui vẻ đến thế? Người ta chê con trai dì ngốc mà dì cười như bắt được vàng vậy?Mễ Lật không biết nên cạn lời với ai trước, chỉ biết tiếp tục nghe Từ Nhã Dung kể tiếp: “Sau đó dì mới nói: sau này lớn lên con cũng phải lấy con trai mà? Ai ngờ con bé nói, con không lấy đâu. Dì hỏi vậy con muốn lấy ai, nó nói nó sẽ tìm một cô gái thật thơm, thật xinh đẹp để cưới.”Mễ Lật: “!!!” Tần Dao, giác ngộ của chị có phải cao quá rồi không?! Mới 6 tuổi đã biết phải tìm bạn gái rồi?!---Tác giả có lời muốn nóiTrong thư phòng, Tần Dao hắt xì một cái: Ai đang nói xấu mình sau lưng?
“Là Mễ Lật điều tra được, Từ Trứ sẽ ra tay với bên anh trước, sau đó mới tìm cách lôi kéo Tần Nam nhằm ra đòn với Tần gia bên em.”Bị ánh mắt Hoắc Vân Thành nhìn đến, Mễ Lật gật đầu, cô thật sự rất muốn nói gì đó để chứng minh tin tức Tần Dao đưa ra là có căn cứ, nhưng lại không thể không né tránh việc bản thân xuyên thư—điều khiến cô cực kỳ đau đầu. Cô quay sang nhìn Tần Dao, mong đối phương giúp đỡ đôi chút, vậy mà người kia vẫn điềm nhiên như thường, bộ dạng cực kỳ chắc chắn Hoắc Vân Thành sẽ không hỏi tới cùng.Quả nhiên Hoắc Vân Thành không truy hỏi thêm, chỉ nói thẳng: “Vậy anh sẽ tiếp tục để mắt, có tình huống gì đặc biệt sẽ báo lại cho em.”Tần Dao “ừ” một tiếng, tiếp tục phân tích: “Hắn ở công ty các anh chỉ là hữu danh vô thực, muốn giở trò lớn kiểu chiếm dụng công quỹ chắc chắn không thể qua mặt được, nhà các anh xưa giờ kín tiếng, cũng không giống như Tần Hạo có đầy sơ hở để bị người ta bám lấy. Chiêu mà Tần Nam dùng để đối phó Tần Hạo, đem áp lên các anh chưa chắc có tác dụng. Em nghĩ đi nghĩ lại, nếu hắn thật sự muốn gây phiền phức, cũng chỉ có mấy cách sau——mua chuộc kỹ thuật viên bên anh, rò rỉ tài liệu cho đối thủ; trực tiếp gây tổn hại đến người nhà anh; hoặc là giăng bẫy, không có điểm yếu thì tự tạo ra điểm yếu.”“Anh biết rồi, mấy chuyện đó đều dễ xử lý. Mảng kỹ thuật bây giờ ngày nào anh cũng tự mình giám sát, anh với ba mẹ vẫn là kiểu đi làm rồi về nhà, không cho hắn cơ hội gài bẫy đâu, về phương diện an toàn, bọn anh cũng sẽ đặc biệt chú ý.” Hoắc Vân Thành nói đến đây không hề mập mờ, tuy Tần Dao không có chứng cứ xác thực Từ Trứ nhất định sẽ giở trò xấu, nhưng loại chuyện này, thà tin là có chứ không thể xem nhẹ. Với tiền lệ của Tần Hạo còn bày ra trước mắt, hắn tất nhiên không dám lơ là.Hai người tiếp tục bàn thêm vài vấn đề công việc, rất nhiều hạng mục kỹ thuật, cộng thêm tên gọi và tình hình các công ty đối thủ, Mễ Lật nghe xong chỉ thấy mù mờ rối rắm, không hiểu gì.Tần Dao sợ nàng buồn chán, nên không trò chuyện với Hoắc Vân Thành quá lâu, cả ba cùng quay lại biệt thự, khi đi ngang qua phòng Từ Kỳ Tường, bên trong không có ai, chắc là đã xuống tầng một chuẩn bị ăn tối rồi.Ba người đi xuống dưới lầu, chỉ thấy Từ Kỳ Tường đang đeo kính lão, ngồi một mình trên ghế sofa đọc báo. Bây giờ thời buổi này, cũng chỉ có mấy người lớn tuổi còn giữ thói quen đọc báo mỗi ngày, chứ đám trẻ bây giờ, nếu không phải vì công việc, gần như chẳng ai ngó ngàng đến.“Ông ngoại, đỡ hơn chưa ạ?” Tần Dao ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu hỏi.“Bệnh cũ thôi, không sao cả.” Từ Kỳ Tường hơi nhướng mí mắt nhìn về phía Hoắc Vân Thành và Mễ Lật đang đứng sau lưng, “Ngồi đi, đứng đó làm gì?”Mễ Lật ngồi sát bên Tần Dao, Hoắc Vân Thành thì ngồi qua ghế sofa đối diện.Tần Dao nhìn quanh một vòng, không thấy Từ Nhã Dung và Hoắc Quang Khải đâu, liền quay lại hỏi ông ngoại: “Dì hai với dượng đâu rồi ạ?”Từ Kỳ Tường: “Đều ở trong bếp.”“Bọn họ vào bếp làm gì?” Tần Dao hơi bất ngờ.“Dượng của con dạ dày không tốt, dì hai con nói muốn theo tiểu Lưu học nấu ăn, dượng con liền đi theo vào bếp.”“Vậy dì Quế đâu? Không làm ở nhà dì hai nữa sao?”“Hừ, ai biết dì hai con đang nghĩ gì.”Tiếng “hừ” kia của Từ Kỳ Tường nghe không giống đang giận thật, mà giống kiểu không vui khi thấy con gái mình cứ hết lòng hết dạ vì người khác, bị người hầu hạ nửa đời người, kết quả lại còn phải tự tay chạy theo học nấu cơm vì chồng.Xem ra vợ chồng Từ Nhã Dung tình cảm cũng không tệ… Mễ Lật nghĩ thầm, từ sau khi xuyên vào thế giới này, cô gần như chỉ thấy toàn chuyện tình cảm không suôn sẻ, Từ Nhã Vận, An Thành, rồi đến Thái Văn Mẫn không dám come out, khiến cô từng hoài nghi không biết thế giới này rời khỏi sự khống chế của tác giả rồi thì có còn nổi được tình yêu bình thường hay không.“Ái chà, ông ngoại nhìn nhận tích cực chút đi, dượng cũng rất thương dì hai đó thôi, còn chịu theo vào bếp cùng, gia đình hòa thuận, đáng mừng mà.” Tần Dao cười hì hì trêu ông ngoại.Từ Kỳ Tường đặt tờ báo xuống, tựa lưng vào sofa, thở dài: “Già rồi, không còn mong gì nhiều, con nói đúng, chỉ cần nhà cửa hòa thuận là được, hòa thuận là tốt…”Ông cảm thán mấy câu liền, tâm trạng rõ ràng là bị ảnh hưởng vì mẹ con Từ Trứ, đặc biệt là vụ rùm beng lúc sáng do Vương Châu Đình gây ra, khiến lòng ông càng thêm nặng nề.“Cậu con mất sớm, hai mẹ con họ vốn là cô nhi quả phụ, là ta không chăm sóc họ cho tốt, giờ ta cũng đã gần đất xa trời, sau này xuống dưới, chẳng biết nên mặt mũi nào gặp lại cậu con…”Nghe đến đây, Mễ Lật cuối cùng cũng nhịn không được, mở miệng hỏi: “Bác Vương làm sao lại trở thành như vậy chứ ạ?” Nếu Vương Châu Đình đã là người như thế từ trước, thì Từ gia sao có thể đồng ý để bà bước vào cửa?“Những năm gần đây, ta cũng thường nghĩ về chuyện này…” Từ Kỳ Tường tháo kính lão xuống, đưa tay xoa xoa sống mũi, chậm rãi nói: “Có lẽ năm đó ta nên giữ tiểu Trứ lại bên mình nuôi dạy mới phải…”Theo lời ông kể, lúc đầu ba của Từ Trứ cùng cả nhà đều sống chung trong căn biệt thự này, khi đó Từ Nhã Dung và Từ Nhã Vận vẫn chưa lấy chồng, cả gia đình đông đủ cùng ở một chỗ.Sau khi Từ Trứ ra đời không lâu, ba hắn đã mất, về sau Từ Nhã Dung và Từ Nhã Vận lần lượt xuất giá, vợ Từ Kỳ Tường cũng mất sớm, trong biệt thự chỉ còn lại một ông già góa vợ cùng con dâu goá bụa và một đứa trẻ, cứ sống như vậy cũng không tiện, cuối cùng ông đành tìm một chỗ ở khác, bảo mẹ con Từ Trứ dọn qua đó.“Lúc ấy ta cũng đắn đo, có nên giữ tiểu Trứ lại nuôi không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Châu Đình vừa mất chồng, nếu còn bị tách luôn cả con trai thì cũng quá tàn nhẫn với nàng…”Từ Kỳ Tường nghĩ vậy, cũng từng nói rõ với Vương Châu Đình, ban đầu bà còn cảm kích, nhưng sau đó hai cô em chồng lần lượt sinh con, mấy đứa nhỏ thường xuyên đến biệt thự ở cả kỳ nghỉ, thậm chí lâu hơn, lòng dạ bà dần bắt đầu mất cân bằng.Con người một khi đã nảy sinh thành kiến, nhìn cái gì cũng đều mang màu sắc thiên lệch.Vương Châu Đình bắt đầu thường xuyên đưa Từ Trứ sang nhà ông, chơi cùng đám trẻ như Hoắc Vân Thành, Tần Dao, Tần Hạo. Trẻ con thì đứa nào cũng từng có giai đoạn nghịch ngợm, bốn người bọn họ cũng không ngoại lệ. Trong số đó, Từ Trứ lớn tuổi nhất, lại bị mẹ nuông chiều quá đà, tính nết thói quen đều có nhiều vấn đề, khó hòa hợp với mấy đứa nhỏ khác, thành ra Từ Kỳ Tường trách mắng hắn cũng nhiều hơn những đứa còn lại.Huống hồ trong mắt ông, chỉ có Từ Trứ mang họ “Từ”, kỳ vọng đặt lên người hắn đương nhiên cao hơn đám trẻ còn lại rất nhiều.“Ta không hề biết Châu Đình lại ghi hận chuyện xưa sâu như vậy, về sau nàng nói tiểu Trứ bận học, không cho thằng bé đến đây nữa, ông nghĩ cấp hai trở lên thì bận thật cũng phải, nên cũng không nghi ngờ gì…” Đến khi chủ nhiệm lớp tìm đến tận nơi, Từ Trứ đã lên cấp ba, lúc đó ông mới biết, trước đây cũng từng có lão sư yêu cầu phụ huynh đến trường, nhưng lần nào Vương Châu Đình cũng lặng lẽ tự đi, chưa từng báo ông lấy một tiếng.Mà đến giờ phút này, không chỉ tình cảm ông cháu nhạt nhòa, ngay cả giữa mẹ con họ cũng đầy rạn nứt, hai người bọn họ không biết học từ đâu ra cái lối cư xử quái dị, Vương Châu Đình thì chua ngoa độc miệng, Từ Trứ thì âm u thâm hiểm, đã hoàn toàn không thể hòa nhập lại với Từ gia nữa rồi.Mấy năm nay, trong lòng Từ Kỳ Tường vẫn luôn canh cánh cảm giác áy náy, ông thật sự muốn bù đắp lại, mỗi lần trong nhà có tiệc tùng hay hoạt động gì đều sẽ gọi mẹ con họ đến, cũng giống như hôm nay, đáng tiếc, hiệu quả chẳng được bao nhiêu.Vương Châu Đình chỉ một mực mong Từ Trứ có thể thừa kế sản nghiệp Từ gia, trong mắt bà, Từ Trứ là đích tôn duy nhất của Từ Kỳ Tường, những gì thuộc về Từ gia vốn dĩ phải là của con trai bà.Nhưng Từ Kỳ Tường là chủ tịch một tập đoàn mấy vạn nhân viên, ông không thể chỉ cân nhắc đến lợi ích của một đứa cháu, bao nhiêu nhân viên cần ăn cơm, công ty lớn mạnh đến ngày hôm nay cũng không phải công sức một mình ông. Những người anh em vào sinh ra tử cùng ông nhiều thập niên, nếu thấy ông vì tư lợi cá nhân mà giao công ty cho một người hoàn toàn không có năng lực tiếp quản, trong lòng họ sẽ nghĩ gì?Lòng người gom lại khó, mà tan thì rất nhanh, so với việc để công ty chết trong tay Từ Trứ rồi mọi người đều không có cơm ăn, chi bằng giao cho người có năng lực, như vậy, Từ Trứ ít ra vẫn còn chút cổ phần ông để lại, mỗi năm sống nhờ chia cổ tức, cũng đủ sống sung túc cả đời.Đây chính là căn nguyên mâu thuẫn giữa Từ Kỳ Tường và mẹ con Vương Châu Đình, chừng nào gốc rễ này chưa giải quyết, thì hòa giải là chuyện không tưởng, cả đời ông sát phạt quyết đoán trong sự nghiệp, cuối đời lại dây dưa lằng nhằng với chuyện tình thân, biết rõ vô vọng, vẫn cứ ôm lấy ảo tưởng về một phép màu nào đó.Nếu không phải vậy, nguyên tác cũng không để ông bị Từ Trứ làm cho tức đến mức đột quỵ... Chỉ nghe thôi Mễ Lật cũng thấy khó chịu, cô không giỏi an ủi người khác, đành lén lén huých Tần Dao một cái, ra hiệu bảo nàng nhanh nói gì đó đi.“Được rồi, ông ngoại đừng nghĩ nhiều.” Tần Dao mỉm cười đổi chủ đề, “Mễ Lật có mang cho ông một hộp bánh quy em ấy tự làm, ông nếm thử chưa?”Một số nỗi đau hay tiếc nuối, vốn dĩ không phải lời nói có thể xoa dịu, đã không thể nói gì thật lòng, chi bằng dứt khoát lái sang chuyện khác cho nhẹ đầu.Quả nhiên, Từ Kỳ Tường bị lời cô gợi hứng, lần trước gặp Mễ Lật đã để lại ấn tượng rất tốt, giờ nghe nói cô còn mang quà đến, liền có chút hứng thú hỏi: “Đâu rồi? Ở đâu đó?”Hoắc Vân Thành nãy giờ vẫn chưa lên tiếng bấy giờ mới mở miệng: “Hình như con thấy để trong phòng ông, để con đi lấy cho.” Dứt lời liền đứng dậy, không bao lâu sau đã quay lại, ngoài bánh quy còn tiện tay mang luôn bộ cờ xuống.Từ Kỳ Tường vừa mới ăn được một miếng, bên phía Từ Nhã Dung đã gọi cả nhà xuống dùng cơm, Từ Kỳ Tường bảo người đi gọi mẹ con Từ Trứ, lần này Vương Châu Đình không còn nháo loạn gì nữa, chỉ lặng lẽ ăn xong bữa cơm, đặt bát xuống liền dắt con trai cùng nhau về thẳng nhà.Mễ Lật ngồi chơi cờ với Từ Kỳ Tường suốt cả buổi chiều. Lẽ ra ban sáng người ngồi đánh cờ với ông là Hoắc Quang Khải, nhưng từ lúc Mễ Lật tới ông cụ liền không cho Hoắc Quang Khải chơi cùng, nói hắn cứ nhường, đánh không vui. Mà chuyện này cũng chẳng trách được Hoắc Quang Khải, trình độ đánh cờ của ông cụ thật sự quá gà, nếu hắn đánh hết sức thì chưa tới mười phút đã chiếu tướng xong, e là còn làm ông cụ thấy mất hứng hơn.Sau bữa tối, Tần Dao cùng ông ngoại vào thư phòng bàn chuyện. Mễ Lật biết đây mới là mục đích chính khiến Tần Dao ghé thăm lần này nên cũng không đi theo làm phiền, mà quay sang trò chuyện cùng Từ Nhã Dung, trò chuyện cực kỳ vui vẻ.Ban đầu Mễ Lật còn hơi căng thẳng, vì nghe nói Từ Nhã Dung từng gặp nguyên nữ chính, nên không dám mở lòng, sợ mình lỡ lời bị lộ, ai ngờ bà chỉ nhắc qua một câu, mà cũng bị Tần Dao gạt nhẹ cho qua, sau đó không còn đả động gì nữa, cho nên lúc này Tần Dao không có ở đây, bà liền vui vẻ kể cho Mễ Lật nghe mấy chuyện dở khóc dở cười hồi nhỏ của Tần Dao.“Mẹ tiểu Dao sức khỏe yếu, phải dưỡng bệnh lâu dài, lúc nhỏ con bé hay ở bên nhà dì chơi, con không tưởng tượng được hồi đó con bé buồn cười đến cỡ nào đâu…” Từ Nhã Dung nói hăng say, “Khi đó Vân Thành còn bé, chắc cỡ 7-8 tuổi, tiểu Dao 6 tuổi, tiểu Hạo còn nhỏ hơn. Vân Thành cùng tiểu Hạo cứ dính nhau suốt ngày, tiểu Dao không chịu chơi cùng, dì hỏi vì sao không chơi chung, con bé bảo hai đứa đó là đồ ngốc, nói con trai đều là mấy đứa chỉ biết nghịch bùn đất, chê không thèm.”Tần Dao… không ngờ hồi nhỏ chị gan vậy luôn, dám trước mặt mẹ người ta nói thẳng con bà là đồ ngốc, còn dì à, sao dì lại vui vẻ đến thế? Người ta chê con trai dì ngốc mà dì cười như bắt được vàng vậy?Mễ Lật không biết nên cạn lời với ai trước, chỉ biết tiếp tục nghe Từ Nhã Dung kể tiếp: “Sau đó dì mới nói: sau này lớn lên con cũng phải lấy con trai mà? Ai ngờ con bé nói, con không lấy đâu. Dì hỏi vậy con muốn lấy ai, nó nói nó sẽ tìm một cô gái thật thơm, thật xinh đẹp để cưới.”Mễ Lật: “!!!” Tần Dao, giác ngộ của chị có phải cao quá rồi không?! Mới 6 tuổi đã biết phải tìm bạn gái rồi?!---Tác giả có lời muốn nóiTrong thư phòng, Tần Dao hắt xì một cái: Ai đang nói xấu mình sau lưng?