[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 33



Từ tay Thái Văn Mẫn nhận lấy Tần Hạo, Mễ Lật suýt thì bị đè gãy lưng, cơ hồ không gượng nổi.

Cao lớn thế để làm gì chứ, chỉ cao mà không thông minh, nặng muốn chết đi được.

“Cần tôi giúp không?” Thái Văn Mẫn thấy bộ dáng nàng quá khó khăn, lên tiếng hỏi.

Mễ Lật không rảnh trả lời, chỉ hơi ngẩng đầu về phía An Thành, ra hiệu cho Thái Văn Mẫn đừng lo cho mình, mau kéo An Thành đi.

An Thành kẻ gây ra hết thảy mọi chuyện tựa như hoàn toàn không biết gì, vẫn đứng đó vừa hát vừa nhảy.

“Cậu nhìn kìa có con gà tây yo~ cậu nhìn kìa có con gà tây yo~ gà tây tư tư tư, gà trống u ô u ô, gà mái cục cục cục, gà con bíp bíp yo~ gà con bíp bíp yo~ gà con bíp——”

“Đừng bíp nữa, mau đi cho tôi nhờ!” Thái Văn Mẫn cuối cùng cũng nắm được cánh tay loạn vung của An Thành, cố sức kéo người từ sân khấu xuống, lôi đi.

Thái Văn Mẫn dắt An Thành ra quầy thanh toán, Mễ Lật theo kế hoạch vác Tần Hạo ra ngoài, với bộ dạng hiện tại, người ta chỉ thấy hắn là say rượu, dọc đường có nhân viên phục vụ đến hỏi có cần giúp không, Mễ Lật khéo léo từ chối, một cô gái dìu một người say, hoàn toàn không khiến ai nghi ngờ gì.

Đến khu vực chờ ở đại sảnh, Mễ Lật thả Tần Hạo xuống ghế sofa, giả vờ nhận cuộc gọi. Dù không ồn bằng phòng KTV, đại sảnh cũng náo nhiệt không ít, Mễ Lật làm bộ nghe không rõ, “alo” hai tiếng rồi xoay người đi ra ngoài, quả nhiên chẳng ai ngăn cản.

Bên kia, Thái Văn Mẫn đưa An Thành đến quầy lễ tân, nhân viên kiểm tra phòng xong xuôi, hai người cũng thuận lợi thanh toán rời đi.

Ba người hẹn nhau tại quảng trường gần đó, Mễ Lật định gọi xe, nhưng mấy tài xế thấy An Thành say đến mức này đều lắc đầu từ chối, sợ bị nôn trên xe. Cuối cùng Mễ Lật hết cách, đành gọi điện cho tài xế của Tần Dao nhờ giúp, ban đầu chỉ định lưu số cho yên tâm, không ngờ lại dùng tới nhanh như vậy, cũng may lúc trước cô không lỡ lời bảo người ta ‘chắc không cần đâu’, nếu không giờ đúng là tự tát vào mặt mình.

Tiện thể cô cũng nhắn tin cho Tần Dao, đại khái kể lại chuyện xảy ra tối nay, nói rằng Tần Hạo đang bị “vứt” ở đại sảnh KTV, bảo nàng nhanh chóng cử người đến đưa đi bệnh viện kiểm tra.

Người của Tần Dao đến cùng với tài xế, tốc độ không tệ, nhưng sau khi đảo một vòng trong đại sảnh lại không thấy bóng dáng Tần Hạo đâu.

“Nhân viên nói là bị một cô gái dẫn đi rồi, chúng tôi kiểm tra camera giám sát, cô nhận ra người này không?” Người vệ sĩ đi đầu chìa ra một tấm ảnh chụp từ màn hình giám sát.

“Là Mễ Khả.” Mễ Lật liếc mắt đã nhận ra, xem ra Mễ Khả phát hiện ra Tần Hạo trước bọn họ. Dựa theo tình tiết nguyên tác, nữ chính vốn phát hiện Mễ Khả và Tần Hạo nằm trên cùng một chiếc giường trong khách sạn, Mễ Lật đoán tám phần là Mễ Khả đã đưa Tần Hạo đến khách sạn.

Cô báo lại phỏng đoán này cho bên vệ sĩ, bảo họ thử tìm ở các khách sạn lân cận, người kia gật đầu, rồi dặn tài xế đưa ba người họ về trước.

Trên đường Mễ Lật vẫn thấy bồn chồn, cô vốn đã nhìn tên Tần tra nam rất không vừa mắt, lần này cũng thật lòng muốn dạy dỗ hắn một trận, nhưng dạy dỗ là một chuyện, còn lỡ tay khiến người ta tàn phế hay chết thì lại là chuyện khác. May mà chẳng bao lâu sau, cô nhận được tin nhắn từ Tần Dao, nói đã tìm được người, kiểm tra sơ bộ không có gì nghiêm trọng, bảo cô yên tâm.

Đêm nay đúng là mệt mỏi rã rời, Mễ Lật cùng Thái Văn Mẫn đưa An Thành về nhà, giờ này đã khuya, cô không tiện bắt tài xế đợi lâu, liền bảo hắn về trước, dự định sau khi sắp xếp ổn thỏa cho An Thành thì tự mình bắt xe về, dù sao nhà cô cũng gần, mai đi làm cho tiện.

Đây là lần đầu tiên cô đến chỗ ở của An Thành, là căn hộ hai phòng ngủ, bên trong dọn dẹp rất gọn gàng, An Thành hẳn là kiểu người thích sạch sẽ, điều này Mễ Lật không thấy bất ngờ, thứ khiến cô thật sự thấy kinh ngạc chính là những bức tranh trưng bày trong tiệm đều do An Thành tự tay vẽ, vậy mà trong nhà lại không thấy một bức nào.

Mễ Lật và Thái Văn Mẫn cùng nhau hợp sức, ấn An Thành ngồi xuống rửa mặt. An Thành phát điên cả một buổi tối, chắc cũng mệt, trước đó khi Mễ Lật tẩy trang cho hắn thì vẫn còn vùng vẫy dữ lắm, vậy mà lúc hai người dìu hắn lên giường, hắn đã ngủ mất rồi, tiếng ngáy nho nhỏ vang lên khe khẽ, hô hô hức hức, nghe mà khiến Mễ Lật cũng bắt đầu thấy buồn ngủ theo.

"Muốn mạng tôi à..." Mễ Lật ngồi bẹp xuống sofa, hôm nay cả buổi tối hết cõng Tần Hạo lại phải phụ dìu An Thành, cảm giác như thể đã xài cạn toàn bộ thể lực của cả tháng.

"Anh ấy dạo gần đây mở tiệm nghiêm túc lắm, tôi còn tưởng thực sự muốn yên ổn làm ăn." Mễ Lật vừa xoa cánh tay vừa lầu bầu, "Ai dè không tìm được người trông quầy thì dứt khoát đóng cửa, ra ngoài bay nhảy!" Hôm nay là ngày thường, ban ngày Thái Văn Mẫn phải đi làm, cũng là tan ca xong mới vội chạy đến quán bar tìm An Thành.

Thái Văn Mẫn cũng ngồi xuống bên cạnh nàng trên sofa, ngập ngừng một lúc nói: "Thực ra cũng không trách cậu ấy muốn ăn mừng một chút đâu, đợt trước lúc cậu ấy chia tay với đứa ngốc Viên Văn Bác, tôi còn hận không thể ra phố đốt pháo ăn mừng nữa kìa. Mấy năm nay nhìn hai người đó yêu nhau, tôi tức chết luôn!"

Có lẽ là cuối cùng cũng tìm được người thích hợp để trút bầu tâm sự, một khi Thái Văn Mẫn đã mở miệng thì không thể dừng lại, bao nhiêu uất ức nén lại suốt mấy năm qua giờ đều tuôn hết ra.

Cả ba bọn họ từng học cùng tại một trường đại học danh tiếng trong nước, dù là trường tổng hợp nhưng học viện mỹ thuật nơi họ theo học lại khá có tiếng trong giới. Trong ba người, An Thành là kiểu có thiên phú nổi bật, còn Thái Văn Mẫn và Viên Văn Bác thì chỉ có thể xem là tạm được.

Chuyện này cũng bình thường, thiên tài thì chỉ có số ít, phần lớn người ta đều là sống tầm thường cả đời, mà thật ra như bọn họ đã là rất khá rồi. Thái Văn Mẫn nhìn chuyện này cũng rất thoáng, với năng lực của mình, muốn bám trụ trong ngành để sống cũng đâu có khó? Cần gì phải nghĩ nhiều. Nhưng Viên Văn Bác thì không nghĩ như vậy, hắn cứ luôn mộng tưởng một ngày nào đó sẽ nổi danh thiên hạ.

"Hắn đúng là hơn tôi một chút, cái này tôi thừa nhận, nhưng mà so với An Thành á? Còn lâu! Cái câu gì mà..." Thái Văn Mẫn suy nghĩ một chút, bỗng vỗ tay nói: "‘Đom đóm sao dám sánh cùng trăng sao’, đúng, chính là câu này! Không bằng thì thôi, nằm yên chịu số phận cũng được đi, đằng này lại còn kiểu yếu đuối dễ vỡ, biết tại sao trong nhà không treo bức tranh nào không?"

Thái Văn Mẫn ngừng lại, nhìn sang Mễ Lật, Mễ Lật lắc đầu: "Không biết."

"Chính là vì An Thành sợ hắn bị đả kích. Hồi còn học đại học, An Thành học xong cử nhân thì đi du học, ở nước ngoài chưa tới một năm, hai người đó đã cãi nhau mấy trận to, cuối cùng An Thành dứt khoát nghỉ học, quay về nước để ở bên cạnh hắn, còn cùng mở cái tiệm bánh ngọt đó. An Thành vì hắn đã làm đến mức này, còn có gì chưa đủ? Vậy mà hắn còn ngoại tình?! Biết An Thành phát hiện ra bằng cách nào không?"

Thái Văn Mẫn lại ngừng, nhìn Mễ Lật, Mễ Lật lại lắc đầu: "Không biết."

"Hắn lấy tranh An Thành dùng để luyện tay, đi gạt mấy em khoá dưới, nói là do mình vẽ, một em học muội đăng tranh đó lên Weibo, bị mấy bạn cùng lớp cũ chúng tôi thấy được, ai nấy đều bảo sao nhìn giống tranh của An Thành, cứ vậy bàn tán qua lại, cuối cùng đến tai An Thành. Cậu ấy tra thử một phen, rồi hắn biết phát hiện ra cái gì không?"

Lần thứ ba Thái Văn Mẫn ngừng lại nhìn cô, Mễ Lật bắt đầu phát cáu: "Không biết! Không biết! Anh nói luôn đi!"

Thái Văn Mẫn liếc nàng một cái, suýt nữa định giảng cho Mễ Lật một bài học về thái độ làm thính giả! Không phối hợp gì cả! Nhưng vừa nghĩ đến chuyện bực mình của An Thành thì lại tức giận đến mức bốc hoả, cũng lười so đo với nàng

"An Thành đề phòng nên tra kỹ một chút, ai dè phát hiện cái tên cặn bã Viên Văn Bác kia vậy mà cùng lúc bắt cá tận mấy tay! Cả nam lẫn nữ! Ghê tởm muốn chết!"

Mễ Lật trước giờ chỉ biết bạn trai cũ của An Thành rất mặt dày, không ngờ lại trơ trẽn đến mức độ này: "Thế rốt cuộc hồi đó An Thành nhìn trúng anh ta điểm nào a?"

"Cái đó tôi biết sao được? Chắc là ngu thôi, ai mà chẳng có lúc ngu ngơ." Thái Văn Mẫn nghĩ nghĩ, vẫn thấy khó chịu nên bổ sung thêm: "Có điều cái này ngu quá đáng rồi! Bởi vậy mới nói, đừng có đi tìm bạn trai trong đống rác, biết chưa?"

Thái Văn Mẫn theo thói quen buột miệng hỏi một câu "biết chưa", liếc qua thấy vẻ mặt của Mễ Lật liền lập tức nói tiếp luôn, sợ nàng cãi lại rồi mình tức đến phát bệnh mất.

"Đừng có chuyện gì cũng nhịn hắn, nhịn cái đầu á! Cậu nhịn hắn, hắn đâu có nhớ công ơn cậu, lại còn vì tự ti mà thấy khó chịu. Cậu vì muốn hắn dễ chịu hơn, mà phải giấu nhẹm hết tài năng ưu điểm của mình, ép bản thân hạ thấp xuống ngang bằng với một đống rác như hắn, kết quả thì sao?

Tới ngày nào đó cô nhịn không nổi nữa, hoặc là hắn ngoại tình, hai người chia tay, thì hắn vẫn tiếp tục làm cái đống rác của hắn, chẳng mất gì cả. Còn cô thì sao? Mấy năm qua sống uổng phí, cơ hội tốt thì bỏ lỡ biết bao nhiêu! Nếu không chia tay, vậy thì phải nhịn cả đời, chẳng khác gì bắt bản thân làm rác cả đời! Còn ai ngu hơn cô nữa không? Có tiền đồ sáng lạn như vậy mà cũng không cần, có đáng không? Vì một tên khốn mà bỏ lỡ nhiều thứ như thế, hắn biết cảm động là gì không? Cô tự nói đi, cô có phải đồ đại ngốc không?!"

Thái Văn Mẫn càng nói càng tức, đến mức gần như ngồi không yên trên sofa, Mễ Lật vội vã giữ hắn lại: "Đừng kích động, đừng kích động! Tôi không phải! Tôi chưa từng đi tìm bạn trai trong đống rác!"

Còn… Còn có chút áp vần nữa chứ……

Tần Văn Mẫn còn định tiếp tục nói, vừa ngẩng đầu đã trông thấy người đang đứng phía sau Mễ Lật, sắc mặt lập tức lộ ra biểu cảm hoảng loạn: “An, An Thành……”

Mễ Lật quay đầu lại, chỉ thấy An Thành không biết đã ra từ bao giờ, đang đứng trong hành lang nối giữa phòng ngủ và phòng khách, tay vịn tường, sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác nhìn về phía này.

“Tôi… Tôi thấy hơi khát, ra… Uống nước……” bị hai người Mễ Lật và Tần Văn Mẫn đồng loạt nhìn chằm chằm, An Thành nhất thời luống cuống tay chân, cứng đờ đứng tại chỗ mấy giây, sau đó cúi thấp đầu, nhanh chóng bước đến cạnh bàn rót một cốc nước, nhấp một ngụm nhỏ, rồi đặt ly xuống quay về phòng, đóng cửa lại. Suốt quá trình, không nói thêm một câu nào.

“Xong rồi xong rồi xong rồi, trước kia tôi chỉ nhắc đến trường học thôi cũng đã bị cậu ta trừng mắt một cái, lần này tôi không những nói hết chuyện hồi trước ra, còn mắng cậu ta thế kia……” Thái Văn Mẫn ôm đầu, mặt mày sụp đổ: “Cậu ta có khi nào sẽ cắt đứt với tôi luôn không!!!”

Ai bảo anh miệng nhanh hơn não! Mễ Lật liếc nhìn Thái Văn Mẫn đầy đồng cảm. Có điều cũng không ai ngờ được An Thành đang phát rồ cả buổi tối, ngủ rồi mà còn có thể tỉnh dậy đi uống nước giữa chừng.

“Sẽ không sẽ không, nếu anh ấy thật sự muốn cắt đứt với anh, vừa nãy đã đuổi thẳng hai chúng ta ra ngoài rồi.” Mễ Lật an ủi, trong lòng vẫn thấy khó hiểu, rõ ràng ban đầu cô chỉ đến giải vây thôi mà, làm sao lại thành ra tình huống kỳ quặc thế này…

“Cô với tôi khác nhau, cô là nhân viên chính thức, tôi chỉ là lao động thời vụ, cậu ta đâu thể đuổi cô được.” Thái Văn Mẫn vẫn còn đầy phiền muộn.

Mễ Lật: “Ồ vậy thì để tôi sửa lại, nếu anh ấy muốn cắt đứt với anh, vừa nãy đã đuổi mỗi anh ra rồi.”

Thái Văn Mẫn: “……” Có ai an ủi kiểu này không hả?

Hắn u oán liếc nhìn Mễ Lật một cái. Mễ Lật cũng sắp tan vỡ rồi, bắt cô an ủi người khác chẳng khác gì đòi mạng cô, một hai câu thì còn tạm, nói nhiều hơn tí là nghẹn chết tại chỗ luôn á!

“Ây tôi giỡn đó, anh nghĩ mà xem, tôi là nhân viên của anh ấy, anh lại là bạn học, hơn nữa… Anh vừa nãy đâu có mắng anh ấy gì đâu, anh nói toàn là sự thậ—”

Lời còn chưa dứt, cửa phòng ngủ lại bị mở ra, bị ánh mắt oán thầm của An Thành bắn trúng, Mễ Lật cưỡng ép nuốt chữ “thật” vào họng, đổi tông liền mạch: “…… thật là quá đáng, sao anh có thể nói người ta như vậy được? Bạn bè bao năm, chẳng lẽ không biết nói uyển chuyển chút sao?”

Thấy An Thành lặng lẽ đóng cửa phòng lại, Mễ Lật ôm lấy quả tim bé nhỏ của mình, thầm nghĩ không thể tiếp tục dính vào cái vũng nước đục này nữa, với cái kiểu thần xuất quỷ mạt của An Thành, sớm muộn gì cũng bị dọa cho có di chứng mất!

“Ơ… tôi đột nhiên nhớ ra quần áo còn chưa giặt, tôi về trước đây, hai người cứ từ từ nói chuyện ha, từ từ nha~” Tình huống thế này đừng trách cô không lo nổi cho đồng đội nữa, cần bán là bán liền, Mễ Lật không còn thấy mỏi tay cũng chẳng thấy mỏi chân, bật người khỏi sofa, chạy trốn mất dạng.

---

Tác giả có lời muốn nói:

An Thành ngồi xổm vẽ vòng tròn: Bé yếu đuối, bé đáng thương, bé bất lực, bé thật sự hối hận lắm rồi, mà sao các người vẫn mắng bé là đồ ngu ngốc……

Mễ Lật: Đại lão, anh đánh gục cả nam chính rồi đó, còn yếu đuối nỗi gì nữa?

An Thành: hu hu hu

Chương trước Chương tiếp
Loading...