[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 3



Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mùi thơm của đồ ăn dần dần lan ra khỏi gian bếp.

Mễ Khả thò đầu vào từ ngoài bếp tò mò hỏi: “Hai người đang làm gì vậy? Sao mà… Lâu thế?”

Mễ Lật chú ý đến sự ngập ngừng gượng gạo trong câu nói của Mễ Khả, đoán chắc ban đầu cô ta định nói là “thơm”, nhưng rồi nhớ ra nhân vật của mình là kiểu không tiếc lời bôi đen chị gái, bất kỳ lời khen nào cũng đều phải vòng vo để đào hố, mà nếu không đào được hố thì có chết cũng không khen nổi.

Thấy vẻ mặt vừa trông mong vừa cố gắng kiềm chế đến khổ sở của Mễ Khả, Mễ Lật chỉ cảm thấy buồn cười.

Nghĩ tới mấy vai nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết tổng tài cũng thấy khá thảm, mỗi ngày đều chăm chỉ cần cù tạo mâu thuẫn cho nam nữ chính, toàn bộ tâm sức đều xoay quanh hai người đó, chẳng từng một lần được toàn tâm toàn ý thưởng thức mỹ thực, cũng chưa từng có lúc nào thư giãn tâm hồn để đi nghỉ phép, cuối cùng mọi âm mưu bị vạch trần, hết thảy công cốc như nước đổ lá môn, khổ vậy để làm gì?

“Sắp xong rồi, đợi thêm mười phút nữa.” Mễ Lật trộn xong món nguội, còn hai món nữa chỉ cần xào là được, chờ xào xong thì bò hầm và cánh gà nướng cũng vừa chín.

Phát hiện tay nghề dao thớt của mình đã gần như phế, Mễ Lật kịp thời điều chỉnh lại thực đơn, chỉ là cánh gà đã cho vào lò nướng rồi, lát nữa lúc bày đĩa chắc vẫn phải nhờ Tần Dao giúp.

Món ăn dọn lên bàn, chưa tới 12 giờ, thời gian vừa chuẩn.

Sáu món sắc hương đầy đủ, chỉ không biết mùi vị ra sao.

Tần Dao là người đầu tiên gắp đũa, sau đó là Tần Hạo, tiếp theo là Mễ Khả.

Mễ Lật đợi mọi người đều đã động đũa mới cầm đũa nếm thử, khoai tây mềm nhừ đậm đà, thịt bò thơm mềm dai nhẹ, cánh gà mọng nước trơn mịn, mấy món còn lại cũng đều vừa lửa, hương vị ngon miệng.

May quá, may mà chỉ là dao pháp bị thoái hóa, tạm thời có thể né những món đòi hỏi kỹ năng dao tốt để che giấu, chứ nếu ngay cả khả năng nêm nếm và khống chế lửa cũng mất thì thật sự chỉ có thể luyện lại từ đầu.

Một bữa cơm ăn vô cùng im lặng. Tần gia có truyền thống ăn không nói, còn Mễ Khả thì vốn dĩ nên là người trên bàn ăn sẽ không tiếc lời bôi xấu nữ chính. Theo như miêu tả trong truyện, trình độ nấu ăn của nữ chính đại khái chỉ ở mức làm cho chín món ăn, Mễ Khả đã nắm chuẩn điểm yếu này, khiến khuyết điểm của nữ chính lộ rõ trước mặt nam chính, sao có thể không nhân cơ hội châm chọc vài câu để củng cố thắng lợi?

Nhưng lần này Mễ Khả lại chẳng nói gì, không rõ là do đồ ăn của Mễ Lật làm quá ngon khiến cô ta thật sự không moi ra nổi điểm gì để bôi, hay là vì quá ngon miệng khiến cô ta mê mẩn món ăn đến mức không rảnh để phân tâm.

Mễ Lật cảm thấy tám phần là cái sau, Mễ Khả gặm cánh gà đến mức suýt nữa vứt bỏ luôn hình tượng, đủ thấy là cô ta đang không còn tâm trí nào để bôi xấu cô nữa.

Đợi đến khi món ăn gần như đã hết sạch, Mễ Khả lau miệng, có lẽ rốt cuộc cũng nhớ ra mục đích chuyến đi này, bỗng nhiên “a” lên một tiếng, rồi ôm bụng ngã lăn từ bàn ăn xuống.

Có lẽ vì ăn no quá nên ảnh hưởng đến chỉ số thông minh, cú ngã giả của Mễ Khả lần này không được xuất sắc cho lắm, đầu cô ta đập mạnh vào cạnh ghế một cái “cốp” nghe trầm trầm, Mễ Lật nhìn mà còn thấy đau thay.

Cú đập này chắc là đau thật rồi, Mễ Khả mặt mày trắng bệch, cuộn người lại dưới đất, thân thể khẽ run rẩy.

“Khả Khả! Em sao vậy?” Tần Hạo ngồi xổm xuống ôm lấy Mễ Khả.

“Đau bụng… Đau quá…” Mễ Khả ngắt quãng rên rỉ.

Lý thì tôi hiểu hết, nhưng cô đau bụng sao lại ôm đầu?

Mễ Lật dù sao cũng không phải nữ chính, thấy Tần Hạo ôm lấy Mễ Khả hoàn toàn không có tí ghen tuông nào, thậm chí còn rảnh rỗi mà đi đánh giá diễn xuất của Mễ Khả.

“Sao đang yên đang lành lại đột nhiên đau bụng?” Tần Hạo không thấy có gì bất thường, nhìn Mễ Khả đầy lo lắng, vẻ mặt sốt sắng.

Mễ Khả nhìn về phía Mễ Lật, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống: “Chị ơi, em biết chị ghét em, em đã cố gắng thay đổi rất nhiều rồi… Sao chị vẫn nhẫn tâm với em như vậy chứ…”

Lúc đầu diễn không tốt lắm, nhưng nhập vai cũng khá nhanh, nói khóc là khóc, chẳng cần thuốc nhỏ mắt ngụy trang, trình độ diễn xuất này đủ đè bẹp không ít bình hoa di động trong giới rồi.

Mễ Lật âm thầm bình luận trong lòng, xem ra đồ ăn ngon chỉ có thể trì hoãn thời gian Mễ Khả vu oan nữ chính, chứ không thể khiến cô ta quên mất sứ mệnh của mình. Cẩu huyết có thể đến muộn, nhưng tuyệt đối không bao giờ vắng mặt.

Và màn cẩu huyết không thể vắng mặt ấy tiếp tục lên sân khấu.

Tần Hạo nghe lời Mễ Khả nói, lập tức bắt được từ khóa quan trọng trong câu “vẫn”.

“Cô đã làm gì Khả Khả?” Tần Hạo quay sang chất vấn Mễ Lật, trong mắt thấp thoáng lửa giận.

Có làm gì đâu mà. Câu này là lời trong lòng Mễ Lật, cũng là lời thoại của nữ chính trong tình huống hiện tại, nhưng dù có nói ra thì Tần Hạo cũng chẳng tin, nên Mễ Lật dứt khoát không mở miệng, cảm thấy mấy lời thoại thế này nghe ngốc chết đi được.

Mễ Lật im lặng, nhưng Mễ Khả thì chưa chịu dừng lại.

“Chị ơi, trước kia chị hạ độc hại em... Em không trách chị đâu, tất cả đều là lỗi của em, em không nên đến nhà này, không nên cướp mất tình yêu của ba dành cho chị... Nhưng chuyện đó đâu phải em có thể quyết định... Em tưởng chỉ cần bám lấy chị, đối xử tốt với chị, thì chị sẽ thích em, những thứ chị thích em đều nhường cho chị, chị thích anh Tần Hạo, em cũng không tranh giành với chị…”

“Đủ rồi!” Một câu của Mễ Khả thành công khiến cơn giận của Tần Hạo tăng vọt, hắn giận dữ trừng mắt nhìn Mễ Lật: “Trước đây cô từng làm gì với Khả Khả tôi có thể coi như chưa từng xảy ra, nhưng hôm nay, ngay lúc này, cô đã làm gì với Khả Khả? Có phải lại hạ độc em ấy không?”

“Vừa vào cửa, các người đã bắt tôi đi nấu cơm rồi.” Mễ Lật nghĩ một lát, vẫn quyết định thử giảng đạo lý với tên tra nam một chút, “Muốn hạ độc thì cũng phải chuẩn bị từ trước chứ? Tôi vốn dĩ đâu biết các người sẽ đến, nguyên liệu nấu ăn đều do thư ký anh đưa tới, quá trình nấu nướng chị anh đều theo dõi từ đầu đến cuối, tôi không có cách nào chuẩn bị độc trước, cũng không có cơ hội ra tay với cô ta…”

Tần Hạo quay sang nhìn Tần Dao, Tần Dao có vẻ như đang xem kịch vui, nhưng cũng không lên tiếng phủ nhận lời Mễ Lật nói.

Mễ Khả: “Nước…”

“Nước là từ bình lọc nước, ai cũng uống.” Mễ Lật lập tức cắt ngang lời Mễ Khả.

“Cốc…”

…Được rồi, cái cốc thì đúng là cô không động vào thật, lúc đó thức ăn đã được bày lên bàn rồi, Mễ Khả nói muốn uống nước, Mễ Lật chỉ chỗ để cốc cho cô ta tự đi lấy. Nhưng không ai có thể chứng minh rằng cô không hề đụng vào những cái cốc đó trước đó.

Mễ Khả đã dám mở miệng nói là do cái cốc có vấn đề, thì chắc chắn đã động tay động chân với mấy cái cốc đó từ trước rồi.

Chậc chậc, thánh nhân cũng có lúc sơ suất! Mễ Lật tự an ủi bản thân, trong lòng vừa cạn lời vừa thấy diễn biến tình tiết này có hơi buồn cười, theo thiết lập thì cô hoàn toàn không biết Mễ Khả sẽ quay về lần này, vậy thì tại sao lại phải bôi gì đó lên cốc ở nhà chứ?

Mễ Lật cảm thấy người có đầu óc đều nghĩ ra được điểm này, nhưng tên tra nam rõ ràng là không có não, trên mặt không lộ lấy một tia nghi ngờ.

“Bức ảnh này là em tìm thấy bên gối của chị… Chị ơi, tuy chị không thích em và mẹ, nhưng em và mẹ vẫn luôn thích chị, mẹ coi chị như con ruột, còn đối xử với chị tốt hơn cả em, chị làm vậy, nếu để mẹ thấy được thì sẽ rất đau lòng…”

Vừa nói, Mễ Khả vừa lấy ra một tấm ảnh từ túi áo, bức ảnh chỉ còn lại nửa bên trái, trên đó là Mễ Lật và một người đàn ông trung niên, trông có vẻ là ba ruột của nữ chính. Nửa bên phải bị mất, nhìn cách sắp xếp thì có thể đoán đây vốn là một bức ảnh chụp gia đình, phần bên phải hẳn là Mễ Khả và mẹ kế của nữ chính.

Ví tiền còn bị giấu đi rồi mà vẫn không ngăn được Mễ Khả bôi đen cô, Mễ Lật thật sự muốn trao cho cô ta một giải thưởng tận tâm với công việc.

“Nếu em nói tôi ghét em đến vậy, thì tại sao tôi lại để tấm ảnh này dưới gối? Không phải nên lấy ảnh hồi mẹ ruột tôi còn sống ra để thay thế thì hợp lý hơn sao?”

Mễ Lật lúc đọc đến đoạn này trong truyện đã cảm thấy màn vu oan của Mễ Khả thật sự không đứng vững nếu chịu khó suy nghĩ một chút. Nữ chính lúc ấy vì quá tức giận nên không phản bác lại được, còn Mễ Lật thì giờ đã phản bác rồi, nhưng Tần Hạo căn bản không nghe lọt.

Cũng đúng thôi, nếu biết lắng nghe thì làm sao còn ngược đời và làm tra nam được?

“Cất cái tâm tư nhàm chán của cô đi, tôi lấy cô chẳng qua là vì hai nhà từng có hôn ước.” Tần Hạo bế Mễ Khả lên, mặt mày âm trầm nói với Mễ Lật, “Mễ Khả từng cứu mạng tôi, là người quan trọng nhất với tôi, nếu như em ấy xảy ra chuyện gì—”

“Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì thì cũng là tại em lắm lời quá thôi.” Tần Dao cắt ngang lời Tần Hạo, “Bị trúng độc mà không mau chóng đưa đi viện, em định ngồi đây nhìn cô ta tắt thở chắc?”

Tần Hạo bị Tần Dao chặn ngang, lời đe dọa chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại trong họng, khí thế lập tức thấp xuống một bậc.

“Còn nữa, cô ấy là người quan trọng nhất của em, mẹ có biết không?” Tần Dao đứng dậy.

Cô vốn đã cao hơn một mét bảy, lại đi giày cao gót, chẳng kém gì Tần Hạo về chiều cao. Rõ ràng là dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng, giọng điệu khi hỏi cũng chẳng có chút lên xuống, nhưng cứ khiến người ta cảm thấy áp lực đè đầu.

Không hổ là kiểu tôi mê nhất! Khí chất ngút trời tận hai mét tám, quá ngầu luôn rồi! Mễ Lật đứng bên cạnh nhìn mà mắt sáng lấp lánh.

Từ hôm nay trở đi, chị không chỉ là cái đùi vàng tôi cần ôm, mà còn là nữ thần của tôi!

Tần Hạo bị Tần Dao đánh cho hai cú liên tiếp, nghẹn họng không nói được lời nào, oán hận liếc Mễ Lật một cái rồi ôm Mễ Khả quay người bỏ đi.

Do vừa bị dồn ép liên tục, ánh mắt kia trong mắt Mễ Lật chẳng có chút uy hiếp nào, ngược lại còn khiến cô hơi mừng thầm.

Trong nguyên tác, Tần Dao không hề ra mặt giúp nữ chính, Tần Hạo còn ép nữ chính phải đến bệnh viện cùng, giờ vì có Tần Dao, tình tiết phía sau dường như đã thay đổi, Tần Hạo tự mình bỏ đi. Xem ra ôm đùi Tần Dao quả nhiên có hiệu quả, bữa cơm này đúng là tăng độ thiện cảm quá lời rồi!

“Tôi đi bệnh viện xem một chút, em có muốn đi cùng không?” Tần Dao hỏi.

Tất nhiên là không rồi! Mễ Lật thầm nghĩ, vất vả lắm mới tránh được vụ bị lôi đi bệnh viện rút máu, giờ còn tự chui đầu vào lưới làm gì!

Huống chi đùi vàng Tần Dao tuy ôm rất sướng, nhưng nhà giàu lắm ân oán, lỡ không cẩn thận lại thành pháo hôi, Mễ Lật biết trước tình tiết sau này nên cũng chẳng muốn dính vào chuyện Tần gia, bỏ trốn vẫn là nhiệm vụ hàng đầu.

Mễ Lật: “Hình như Tần Hạo rất giận em, em không đi làm vướng mắt anh ta nữa.”

Bị từ chối khéo, Tần Dao cũng không nói gì thêm, cầm lấy túi xách ra khỏi cửa, còn tiện tay giúp Mễ Lật khép cửa lại.

Cuối cùng cũng đi hết rồi! Mễ Lật quay về phòng ngủ lấy ba lô, bắt đầu thu dọn lại hành lý, chuẩn bị cho sự nghiệp chạy trốn của mình.

Lần này không vội vàng như trước, Mễ Lật thu thêm vài bộ quần áo, lục tung tủ trong nhà, gom hết tiền mặt, thẻ có một cái là của Tần Hạo cho, còn chưa dùng đến, Mễ Lật để lại chiếc thẻ đó trên đầu giường, rồi thay một bộ quần áo khác.

Thu dọn xong xuôi, Mễ Lật đeo ba lô lên vai, từ tủ giày chọn một đôi giày vải mềm mại dễ đi, vừa xỏ xong kéo cửa ra thì thấy Tần Dao đang đứng ngay trước cửa, đối diện với cô.

“A diêu má ơi!” Mễ Lật hoảng hồn, ôm ngực thở dốc một hồi mới ổn định được trái tim suýt nhảy khỏi lồng ngực vì giật mình, “Không phải chị đi rồi sao?”

“Quên lấy điện thoại.” Tần Dao đi ngang qua Mễ Lật, trên bàn trà đúng là có một chiếc điện thoại, trông như thật sự quên lấy… Tin chị mới là lạ đấy!

Từng ấy thời gian, trừ khi Tần Dao xuống lầu rồi mới phát hiện ra, sau đó quay lại, mới có khả năng. Nhưng hành lang ngoài cửa lát đá cẩm thạch, giày cao gót của Tần Dao bước trên đó không thể nào không có tiếng động, vậy mà lúc nãy Mễ Lật đứng ngay cửa thay giày lại chẳng nghe thấy gì, chỉ có một khả năng, người này vẫn luôn đứng ngoài cửa!

Cầm lấy điện thoại, Tần Dao không nấn ná trong nhà, chỉ khi đi ngang qua người Mễ Lật thì liếc nàng một cái, ánh mắt mang theo vẻ thú vị, để lại cho nàng một ánh nhìn đầy ẩn ý: “Cơm rất ngon, cảm ơn đã tiếp đãi.”

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Mễ Lật: Ôm đùi một lúc thì sướng một lúc...

Tần Dao: Ôm mãi thì sướng mãi, không muốn thử sao?

Mễ Lật: Tiêu rồi, là cảm giác rung động mất rồi!

Chương trước Chương tiếp
Loading...