[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 14



“Để cháu đi xem thử.” Tần Dao rời khỏi phòng, để lại Mễ Lật tiếp tục đánh cờ với Từ Kỳ Tường.

“Cháu với tiểu Hạo đã lãnh chứng rồi, tính bao giờ làm hôn lễ a?”

Tay Mễ Lật khựng lại giữa không trung, đúng rồi còn cái vụ hôn lễ chết tiệt kia nữa! Cô xuyên vào sách, chẳng hiểu sao từ vị hôn thê biến thành người đã kết hôn, chưa nói đến chuyện đó, ngay cả lễ cưới, cột mốc quan trọng nhất đời người cũng phải bịt mũi mà tổ chức với tên tra nam kia, nghĩ thôi đã không thể chịu nổi!

Không được, không thể chờ đến hai năm sau được, chuyện ly hôn phải mau chóng đưa lên lịch trình.

“Tần Hạo dạo này rất bận, đợi anh ấy rảnh lại tính tiếp ạ.” Mễ Lật trả lời qua loa.

“Ây da, sao mà được chứ! Dạo này nó bận gì mà bận? Có chuyện gì quan trọng hơn hôn nhân đại sự? Hai đứa lãnh chứng rồi, mà nó cứ mãi không chịu tổ chức hôn lễ, chẳng phải là ủy khuất cháu sao!” Từ Kỳ Tường vừa nghe liền không vui, khăng khăng nói phải đi tìm Tần Hạo nói chuyện.

Mễ Lật thật sự không biết phải đối phó đề tài này thế nào, dứt khoát mượn cớ nói đi tìm Tần Hạo, tiện thể xem thử Tần Dao sao vẫn chưa quay lại, rồi chuồn đi luôn.

Ra khỏi thư phòng, Mễ Lật nhanh chóng trông thấy Tần Dao ở cuối hành lang. Tần Dao đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà giữa hai chân mày nàng hơi nhíu lại, các ngón tay đặt trên bệ cửa sổ trông có vẻ dùng lực hơi mạnh, rõ ràng là tâm trạng không được tốt.

Chắc là chuyện công việc? Mễ Lật thấy vậy cũng không bước tới quấy rầy, đứng đợi một lát ở hành lang, thấy cuộc điện thoại bên kia vẫn chưa có ý định kết thúc, cô bèn nghĩ hay là nhân lúc này đi tìm Tần Hạo, nếu có cơ hội nói chuyện riêng thì quá tốt, vừa hay bàn luôn chuyện ly hôn.

Trong tiểu thuyết, nữ chính bị bắt nạt là sau khi Tần Hạo rời khỏi Đỗ gia, giờ này Tần Hạo còn chưa tới gặp ông ngoại, chắc chắn vẫn còn trong biệt thự, nên Mễ Lật cũng không lo việc rời khỏi Tần Dao sẽ khiến cốt truyện bị kích hoạt.

Cô đi xuống tầng hai, liếc một vòng trong đại sảnh nhưng không thấy bóng dáng Tần Hạo. Mễ Lật không muốn gây chú ý nên cũng không chủ động hỏi han mấy vị khách, mà lén kéo vài nhân viên phục vụ hỏi thăm hành tung của Tần Hạo. Rất nhanh, cô đã tìm thấy hắn ở khu vực hồ bơi phía sau biệt thự.

Có lẽ bị đám đông vây quanh lâu quá thấy ngột ngạt, Tần Hạo ra ngoài hóng gió. Hắn ngồi nghiêng người trên ghế dài cạnh hồ bơi, kẹp một điếu thuốc chưa hút hết trong tay, ánh đèn mờ hòa lẫn với ánh nước xanh biếc trong hồ, phản chiếu lên nửa gương mặt Tần Hạo, vô cớ toát ra chút vẻ cô quạnh.

Đáng tiếc Mễ Lật không cảm được cái không khí đó, cô ghét nhất mùi thuốc lá, vừa ngửi thấy là chẳng còn không khí gì nữa cả. Cô đứng đợi dưới hiên, mãi đến khi Tần Hạo hút xong điếu thuốc kia mới bước lại gần.

Lúc này xung quanh không có ai, rất thích hợp để nói chuyện, nếu lần này có thể nói rõ thì quá tốt, dù sao với cái kiểu hành xử nói không hợp là chặn số như Tần Hạo, Mễ Lật cũng không biết lần sau còn có cơ hội nói chuyện hay không.

Khi Mễ Lật đến gần, Tần Hạo cũng đã chú ý đến Mễ Lật.

“Sao cô lại ra đây? Ông ngoại gọi tôi?” Hắn ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, giọng điệu khi hỏi mang theo mấy phần thiếu kiên nhẫn.

“Ừ.” Mễ Lật gọi Tần Hạo đang định đứng dậy lại, ngồi xuống đối diện, nói: “Tôi có chuyện muốn bàn với anh.”

Tần Hạo nhướng mày, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: Tôi không cảm thấy giữa chúng ta có gì cần phải bàn.

Đúng là muốn ăn đòn ghê! Mễ Lật hít sâu một hơi, tự nhủ phải bình tĩnh.

“Là thế này, anh xem, anh không thích tôi. Vừa hay, tôi cũng không thích anh. Cho nên, chúng ta ly hôn đi, được không?”

Tần Hạo cười nhạo một tiếng: “Lúc lãnh chứng sao cô không nói câu này? Giờ lấy xong giấy chứng nhận rồi, muốn ly hôn để chia tài sản sao?”

Bình tĩnh! Bình tĩnh! Mễ Lật lại một lần nữa đè nén xúc động muốn lật bàn, suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Người đi lãnh chứng với anh không phải là tôi bây giờ.

Sự thật là vậy, nhưng nói ra chắc chắn chẳng ai tin.

Thôi bỏ đi, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là Tần Hạo cho rằng cô muốn ly hôn để chia tiền.

“Coi như lúc đó đầu óc tôi bị lừa đá đi. Dù sao giữa hai ta cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi có tay có chân, không cần anh bồi thường, cũng không cần anh nuôi, nếu anh không yên tâm, tôi có thể ký một bản cam kết, đảm bảo không lấy của anh một xu.”

Tần Hạo: “Muốn cũng chẳng lấy được, trước khi cưới chúng ta ký thỏa thuận phân chia tài sản rồi.”

Mễ Lật: “……”

Ờ ha, quên béng mất chuyện này. Mà không đúng, anh là cái kiểu người gì thế, đã biết tôi ly hôn cũng không chia được tiền mà vẫn lấy lý do chia tiền ra để thăm dò tôi, đầu anh có vấn đề à?

Có lẽ phản ứng của Mễ Lật chọc trúng dây thần kinh kỳ quặc nào đó của Tần bá tổng, hắn đột nhiên lại thấy hứng thú với suy nghĩ của nàng: “Hai người kết hôn, nhìn kiểu gì người được lợi cũng là cô chứ? Tôi lớn lên khó coi sao? Tôi nghèo hơn cô chắc? Cô lấy tôi là thấy mất mặt lắm sao?”

Đúng, anh đẹp trai, lại có tiền, nhưng anh là tra nam, lấy anh tôi sợ có tiền mà không có mạng để xài.

“Nếu nhất định phải nói ra một lý do thì——” Mễ Lật nghĩ một lát: “‘Tôi dị ứng với tra nam’, lý do này anh thấy ổn không?”

Tần Hạo: “???”

“Tôi là tra nam?” Tần Hạo “vèo” một cái bật dậy khỏi ghế, trừng to mắt, chỉ tay vào mình, không thể tin được mà lặp lại: “Tôi là tra nam?”

“Chẳng phải là anh sao?” Mễ Lật phản hỏi.

Tần Hạo ban đầu là kinh ngạc đến dại ra, sau đó sải bước đi tới đi lui trước ghế mấy vòng, miệng liên tục nói “tốt, tốt, rất tốt”. Đúng lúc Mễ Lật tưởng hắn sắp buông ra câu kinh điển kiểu “Cô gái, cô muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của tôi sao? Rất tốt, chúc mừng cô, cô đã thành công”, Tần Hạo cuối cùng cũng chịu dừng lại.

Hắn trông như thể bị tức đến hỏng, vậy mà không những không nổi nóng, lại còn cười lên, ngồi xuống ghế, nhìn Mễ Lật nói: “Nào, cô nói thử xem, tôi tra chỗ nào?”

Mễ Lật: “Anh mập mờ không rõ với Mễ Khả.”

Tần Hạo: “Đó là vì cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi.”

Không, nàng không phải, nàng chỉ giả mạo ân nhân cứu mạng của anh thôi. Nhưng chuyện này hiện tại Mễ Lệ không có bằng chứng, để tránh sinh chuyện, cô tạm thời không đề cập đến.

“Còn có Dương Diệc Tiêu, cô ấy vẫn luôn nghĩ mình là tâm phúc của anh, là người quan trọng nhất đối với anh.”

Tần Hạo hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường: “Lần trước cô không nghe Tần Dao nói sao? Người quan trọng nhất với tôi đương nhiên trước tiên là người nhà tôi, cô ta tính là cái gì, tự cho là đúng thì cũng tính lên đầu tôi được chắc?”

Trong truyện không nhắc đến việc Dương Diệc Tiêu rốt cuộc vì sao lại thích Tần Hạo, nên nhất thời Mễ Lật cũng không nghĩ ra được cách phản bác, nhưng kể tội lịch sử tra nam của Tần Hạo thì đâu chỉ có bấy nhiêu.

“Lần trước tôi gọi điện cho anh, người bắt máy là một cô gái.”

“Tối đó tôi có tiệc xã giao, uống hơi nhiều…”

“Cho nên uống say rồi là có thể làm bừa?”

“Tôi với cô ta chưa phát sinh chuyện gì!”

“Nhưng anh lại để cô ấy dập máy tôi ngay trước mặt cô ấy, còn chặn tôi. Tôi là vợ hợp pháp của anh! Anh có biết trong mắt người khác chuyện đó có nghĩa là gì không? Rõ ràng là anh đang cho người ta biết anh ghét vợ mình, vợ anh chẳng có tí địa vị nào, để người ta có thể hoàn toàn không cần để ý đến chuyện anh đã kết hôn, muốn ve vãn thì cứ việc ve vãn?”

Tần Hạo lần này rốt cuộc cũng im lặng, Mễ Lật thấy hắn không nói được gì, liền nói tiếp: “Còn có Đỗ Tư Oánh, cô ấy theo đuổi anh bao nhiêu năm như vậy…”

“Là Đỗ Tư Oánh tự nguyện theo đuổi, liên quan gì đến tôi?”

“Nếu không phải do anh cho cô ấy hy vọng, thì cô ấy có đến mức bao nhiêu năm rồi vẫn nhớ thương anh sao?”

Trong truyện có đoạn kể lại hồi ức của Đỗ Tư Oánh, trong đó từng nói về lý do nàng yêu Tần Hạo. Khi đó nàng mới vào tiểu học, tuy Đỗ gia rất giàu có, nhưng bọn trẻ ở tuổi này còn chưa biết cách giả tạo như người lớn, mà Đỗ Tư Oánh lại được nuông chiều từ nhỏ, tính tình tiểu thư, miệng lưỡi không tốt, dễ đắc tội người khác, lâu dần bị bạn bè cô lập.

Tuy những ngôi trường mà con nhà giàu như họ theo học đều có lão sư quản lý rất nghiêm, chuyện bạo lực học đường rất khó xảy ra, nhưng kiểu bạo lực lạnh thì lão sư cũng khó mà can thiệp được. Vợ chồng Đỗ gia từng thử chuyển trường cho nàng, nhưng kết quả đều chẳng được bao lâu.

Hai anh trai của Đỗ Tư Oánh đều lớn hơn nàng rất nhiều, không thể chăm sóc nàng ở trường, Đỗ phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, bèn nhờ vả Tần gia, nhờ Tần Hạo mắt đến Đỗ Tư Oánh một chút trong trường.

Tần Hạo có hào quang nhân vật chính, ở trường dĩ nhiên là tiểu vương tử được mọi người yêu thích, có hắn dẫn theo, thái độ của đám bạn học đối với Đỗ Tư Oánh cũng dễ chịu hơn nhiều. Đỗ Tư Oánh vì thế mà nảy sinh tình cảm với hắn, ngưỡng mộ hắn, có người trong lòng rồi thì bắt đầu nỗ lực sửa mấy thói hư tật xấu của mình, dần dần cũng trở nên được yêu mến.

“Đó là vì mẹ cô ấy nhờ tôi.” Tần Hạo nghe Mễ Lật nhắc tới chuyện hồi còn đi học, liền nói: “Nếu không phải do mẹ cô ấy, tôi tuyệt đối không quản chuyện của cô ấy.”

“Cho là hồi tiểu học không tính đi, vậy sau này thì sao?” Mễ Lật chất vấn: “Cô ấy theo đuổi anh mấy năm mà không thành, từng có lúc nản lòng, đi bar thả lỏng bản thân, uống say rồi gọi điện cho anh, anh lại tới bar đón cô ấy về chăm sóc mấy ngày. Nếu anh không định chấp nhận cô ấy, sao còn cho cô ấy hy vọng?”

“Tôi… Tôi lúc đó chỉ sợ một cô gái như cô ấy ở bar gặp nguy hiểm.” Lời Tần Hạo khựng lại chốc lát, rõ ràng có hơi chột dạ.

“Câu đó anh nói mà anh tin sao? Chuyện đó là kỳ nghỉ xuân năm ngoái, lúc đó anh hai cô ấy vẫn còn ở trong nước, hơn nữa còn đang ở S thị. Nếu anh thật sự chỉ lo cô ấy gặp nguy hiểm, hoàn toàn có thể gọi cho anh hai cô ấy đến đón người, thế nhưng sao anh lại không làm vậy?”

Tần Hạo lại rơi vào trầm mặc.

“Bởi vì khi đó công ty anh có một dự án muốn hợp tác với anh hai cô ấy, anh sợ nếu anh ta thấy em gái mình vì anh mà đau lòng tới mức đó, nổi giận lên rồi từ chối hợp tác với anh, đúng không?”

“Chuyện Đỗ Tư Oánh đi bar, không có mấy người biết, cô làm sao biết được?” Tần Hạo không trả lời câu hỏi của Mễ Lật, mà chuyển sang nhìn chằm chằm nàng hỏi.

Hỏng… hỏng rồi! Lại lỡ miệng!

Mễ Lật hiếm khi bắt được cơ hội chỉ trích tra nam, nói quá sướng miệng nên quên mất chuyện này, với tư cách là nữ chính trong nguyên tác, cô vốn không nên biết, đặc biệt là động cơ thật sự khiến Tần Hạo chăm sóc Đỗ Tư Oánh, trong tiểu thuyết, mãi đến nửa sau, khi Tần Hạo phát hiện hóa ra bấy lâu nay đều là mấy nữ phụ kia hãm hại nữ chính, nổi giận xé toạc mặt với đám nữ phụ mới tiết lộ một số chuyện ngày xưa.

Mễ Lật nghẹn họng không nói được gì, không biết trả lời ra sao, mà ánh mắt Tần Hạo nhìn cô cũng ngày càng nguy hiểm.

Đúng lúc này, sau lưng hai người đột nhiên vang lên một giọng nói run rẩy.

“Những lời cô ấy vừa nói… Đều là thật sao?”

Mễ Lật và Tần Hạo đồng loạt quay đầu lại, từ trong bóng tối ngoài hành lang bước ra một bóng người, khi người đó từ từ tiến lại gần, ánh đèn dần chiếu sáng gương mặt nàng, chính là Đỗ Tư Oánh, người mà mấy tiếng trước Mễ Lật vừa gặp trong đại sảnh.

Đỗ Tư Oánh không nhìn Mễ Lật, ánh mắt cô dán chặt vào Tần Hạo, nước mắt đảo quanh vành mắt.

“Em sẽ không nói với anh em đâu, anh Tần Hạo, em chỉ muốn biết một sự thật… Những lời cô ấy vừa nói… Đều là thật sao?”

Tần Hạo vừa mới bị Mễ Lật mắng là “tra nam”, bản thân còn phản bác đầy chính nghĩa một hồi, giờ đối mặt với đương sự, thật sự không làm nổi chuyện mở mắt nói dối tự tát vào mặt mình. Hắn nghiêng đầu, không dám nhìn vào mắt Đỗ Tư Oánh, khẽ ừ một tiếng gần như không thể nghe thấy.

“Ư…” Đỗ Tư Oánh đưa tay bịt miệng, cố nén tiếng khóc bật ra, bất cứ ai khi biết người mình yêu thương bấy lâu nay chỉ coi mình là một nhiệm vụ buộc phải hoàn thành, tâm trạng chắc chắn chẳng thể nào khá hơn.

Cô lảo đảo lui về phía sau hai bước, không cẩn thận va phải chiếc ghế dài phía sau, bị mép ghế quệt phải làm loạng choạng vài bước, giày cao gót vấp vào mép bể bơi, cả người lập tức mất thăng bằng ngã nhào xuống nước.

Đỗ gia có một cái bể bơi như vậy, mà còn được chăm sóc khá kỹ lưỡng, với thân phận là một trong những người chủ, Đỗ Tư Oánh hẳn là biết bơi. Nhưng biết bơi không có nghĩa là trong tình huống như thế này ngã xuống nước vẫn có thể giữ được bình tĩnh.

Nhìn thấy Đỗ Tư Oánh uống liền mấy ngụm nước, vùng vẫy điên cuồng trong bể bơi, Mễ Lật không kịp suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp nhảy xuống nước cứu người.

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay cũng là một ngày Tần tra nam hoài nghi nhân sinh.

Nữ phụ đầu tiên quay lưng đã xuất hiện, để viết cho xong hết cả cốt truyện chứ không bị kẹt giữa chừng, tác giả ngày ngày vắt kiệt sức gần hói luôn, cần một đợt ôm của các bảo bối để sống tiếp nha~ (liên tục ám chỉ: cầu được khen)

Chương trước Chương tiếp
Loading...