[BHTT]{EDIT từ chương 77} Trưởng công chúa, ngài quá bá đạo
Chương 114: Điên
Lâm Vũ Tương không biết mình trúng độc gì, chỉ biết hơi ấm từ Sơ Hạ khiến nàng quyến luyến vô cùng...
Nếu cứ như vậy mãi...
Cứ như vậy trúng độc mà chết... Cũng không tệ đâu...
Lâm Vũ Tương nhắm mắt. Bàn tay lạnh giá của nàng rơi xuống tay phải Sơ Hạ. Nơi đó vẫn quấn vải trắng, che đi vết thương khiến người ta sợ hãi...
Nàng chỉ nhẹ nhàng như lông chim lướt qua tay Sơ Hạ, rồi lại rụt về, không một dấu vết...
"Lâm Vũ Tương, Lâm cô nương, nói chuyện đi!"
Sơ Hạ sợ Lâm Vũ Tương ngất đi, Lâm Vũ Tương khẽ rên một tiếng, như một tiếng cười khổ.
"Chưa chết được đâu. Lo chạy đường của ngươi đi."
Lâm Vũ Tương cố gắng tỉnh táo, không để Sơ Hạ lo lắng.
Nghe vậy, Sơ Hạ vận nội lực, chạy nhanh hơn.
Dưới ánh trăng vội vã, dù có chút chật vật... Nhưng lại an tĩnh và tươi đẹp đến lạ thường.
"Nhị ca!"
Sơ Hạ đẩy cửa ra. Úc Phi rõ ràng bị giật mình, làm đổ cả chén trà trong tay. Cậu ta cho rằng cả hai đã bị thương, nhưng khi nhìn thấy người trên lưng Sơ Hạ, trong lòng cậu ta lại dâng lên một cảm xúc khác.Lâm Vũ Tương từ sau vai Sơ Hạ ngẩng đầu. Khuôn mặt nàng tái nhợt, môi có chút tím tái, hai mắt vẩn đục. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết là trúng độc.
"Đưa nàng vào đan phòng."
Úc Phi có một nơi riêng để luyện dược. Cậu ta gọi nơi đó là đan phòng. Đôi khi cậu ta thức trắng đêm ở đó, nên trong phòng cũng để lại một chiếc giường.
Lâm Vũ Tương được Sơ Hạ cõng đến đan phòng, cẩn thận đặt lên giường. Sơ Hạ thấy Úc Phi đã lục lọi chai lọ vại bình, định rời đi để không làm phiền cậu ta chữa trị cho Lâm Vũ Tương thì bị một đôi tay lạnh giá giữ lại.
Sơ Hạ quay đầu lại, đối diện với ánh mắt cầu khẩn của Lâm Vũ Tương. Phảng phất như một con vật bị bỏ rơi bên đường, đáng thương đến vậy.
"Đừng đi....... Đừng đi..."
Sơ Hạ nhìn ra được Lâm Vũ Tương đã mất đi ý thức. Nàng không nghĩ nhiều, chỉ vỗ nhẹ lên tay nàng, rồi chậm rãi nói:
"Yên tâm, Nhị ca nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi. Đan phòng nhỏ quá, ta ở lại chỉ làm vướng chân Nhị ca thôi."Sơ Hạ gỡ tay Lâm Vũ Tương ra, rồi xoay người rời đi...
Lâm Vũ Tương nhìn theo bóng lưng Sơ Hạ...
Trong miệng nàng lẩm bẩm:
"Sơ Hạ... Đừng đi... Đừng bỏ lại ta..."
Úc Phi đã đến bên cạnh, lập tức nhét vào miệng Lâm Vũ Tương một viên thuốc giải độc. Nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng, Úc Phi không khỏi nhíu mày.
"Yên tâm, loại độc này ta đã từng chữa ở Tham Lang rồi."
Lâm Vũ Tương ngước mắt, thoáng nhìn Úc Phi...
"Thực xin lỗi... Sơ Hạ..."
Nói một câu không đầu không đuôi, Lâm Vũ Tương liền ngất đi. Úc Phi ngẩn người ra một chút... Dường như nghĩ ra điều gì...
Vươn tay, định làm gì đó trên mặt nàng...
"Sơ Hạ... Thực xin lỗi... Không cần đi..."
Nàng lẩm bẩm... khiến bàn tay đang giơ lên của Úc Phi khựng lại giữa không trung... Khẽ run lên...
Thì ra là thế...Úc Phi thở dài, lắc đầu...
Đều là những người vì tình mà khổ... Ngươi lấy thân phận này đến đây, chỉ sợ cũng là không muốn để Sơ Hạ biết thôi...
Úc Phi lắc đầu, lấy chủy thủ ra, nhẹ nhàng rạch lên cổ tay Lâm Vũ Tương một đường, máu đen trào ra...---Hoa Lệ Phân Cát Tuyến---
Lâm Vũ Tương hôn mê suốt một ngày một đêm mới tỉnh lại. Khi tỉnh lại, nàng thấy mu bàn tay và cổ tay mình được một dải lụa gấm tỉ mỉ băng bó.
Trên dải lụa gấm còn thêu một vài hình vẽ, đều là những hình vẽ đơn giản, hoa dại, cỏ dại.
"Cô tỉnh rồi à?"
Sơ Hạ bưng thuốc bước vào. Lâm Vũ Tương chậm rãi ngồi dậy.
"Ừm. Dải gấm này là của cô sao?"
Lâm Vũ Tương giơ bàn tay phải lên. Vết thương của nàng được băng bó bằng một dải gấm trắng tinh sạch sẽ.
"Ừm... ha..."
Sơ Hạ ngượng ngùng cười. Nhưng Lâm Vũ Tương lại nhìn ra được sự bất đắc dĩ và bi thương trong mắt nàng.
"Hoa văn thêu hơi xấu, cô đừng để ý nhé..."
Lâm Vũ Tương cẩn thận nhìn những hình thêu trên dải gấm. Quả thật đường kim mũi chỉ có phần xiêu vẹo. Dù nhìn ra được là gì, nhưng tay nghề đúng là hơi thô ráp.
"Cô thêu?"
Sơ Hạ đưa thuốc đến trước mặt Lâm Vũ Tương. Nàng thuận thế nhận lấy.
"Ừm, tay phải không dùng được... nên không được khéo như trước kia... Thôi, đừng nói nữa."
Dường như chạm đến nỗi đau nào đó, Sơ Hạ không nói tiếp.
"Ta rất thích. Tặng cho ta nhé."
Giọng Lâm Vũ Tương trước sau vẫn dịu dàng. Đôi mắt nhu hòa dường như có thể nói. Vốn dĩ Sơ Hạ muốn hỏi nàng ta cần cái khăn thô ráp này để làm gì, nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia, nàng lại không thể thốt nên lời.
"...Thật sự muốn?"
"Muốn."Nói chắc như đinh đóng cột.
"Quái nhân..."
Sơ Hạ không nói gì thêm, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt rồi định rời đi thì bị Lâm Vũ Tương gọi lại.
"Ta đã thải độc gần xong rồi. Hơn nữa ta còn có một số việc cần làm, có lẽ ngày mai phải đi rồi."
Nghe vậy, Sơ Hạ nghe Lâm Vũ Tương nói muốn rời khỏi, không biết vì sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác không nỡ...
Quả nhiên... Nàng và người kia có chút điểm tương đồng sao?
Sơ Hạ quay đầu lại nhìn Lâm Vũ Tương.
Rõ ràng... Dung mạo này và người kia hoàn toàn khác nhau... Nhưng vì sao mỗi khi nhìn thấy Lâm Vũ Tương, nàng lại nhớ đến người ấy?...
"Bồi ta dạo chợ một chuyến đi. Lần nào đến đây ta cũng đều đi một mình, chán lắm."
Lâm Vũ Tương vừa nói vừa nở một nụ cười rạng rỡ, phảng phất như ánh mặt trời, chiếu sáng vào mắt Sơ Hạ, chói lóa đến vậy.
Sơ Hạ nhìn ánh sáng trong mắt nàng...
Trong lòng không khỏi có chút xao động...
"Được."
---Hoa Lệ Phân Cát Tuyến---
Hai người cùng nhau dạo chợ. Sơ Hạ vẫn ghé vào những hàng quán bán đồ ăn vặt và những cửa hàng vải vóc. Vừa ăn, vừa đi dạo, vừa chơi, phảng phất như hai người đã quen biết nhau từ rất lâu.
Nhưng Sơ Hạ không hề nhận ra rằng, số lần hai người gặp nhau thật sự quá ít ỏi.
"Ông chủ, tấm vải này bao nhiêu tiền?"Sơ Hạ để ý một tấm vải màu mận chín. Một gã đàn ông ăn mặc hoa lệ, thân hình mập mạp bước đến, ánh mắt gian tà, vươn tay vuốt nhẹ lên tay Sơ Hạ đang đặt trên tấm vải. Sơ Hạ nhíu mày, rụt tay về, không nói gì.
Ai ai cũng biết lão bản cửa hàng này háo sắc, nhưng vải của hắn lại là loại tốt nhất trong thành. Sơ Hạ, một người từ hiện đại đến, cũng không ngại để hắn chiếm chút tiện nghi. Các cô nương khác lại hận lão bản háo sắc này đến cực điểm.
Nhận thấy hành động nhỏ này, Lâm Vũ Tương chỉ khẽ cười, không lên tiếng.
"Ba lượng bạc. Thấy là cô nương, ta bán rẻ cho."
Lão bản khẽ vuốt vai Sơ Hạ. Sơ Hạ cười, khéo léo tránh đi.
"Ta đi xem cửa hàng đối diện chút đã, lát nữa quay lại lấy."
Sơ Hạ định kéo Lâm Vũ Tương đi cùng, nhưng Lâm Vũ Tương lại cười nói: "Ta còn muốn xem thêm vải, ngươi cứ đi trước đi."
Sơ Hạ nhìn vẻ mặt tươi cười của Lâm Vũ Tương, không đành lòng từ chối, chỉ trao cho nàng một ánh mắt bảo nàng cẩn thận.
Lâm Vũ Tương thấy Sơ Hạ đi rồi, quay đầu lại, nở với gã chủ quán mập mạp một nụ cười nhạt như hoa lê.
"Lão bản..."Lâm Vũ Tương dù không có dung mạo xuất chúng, nhưng khi nàng cười, lại thấm vào lòng người đến vậy, khiến người không thể rời mắt.
"Dạ, cô nương..."
Gã chủ quán lại nhào tới. Cả người Lâm Vũ Tương bỗng tỏa ra một luồng khí lạnh, khiến gã chủ quán không khỏi run lên.
"Nếu... Ngươi dám còn giở trò với Sơ Hạ..."
Từ tay áo, Lâm Vũ Tương lộ ra một tấm kim bài. Đó là lệnh bài của quan lại quản hạt Huyễn Tinh Cổ Thành.
"Ta không ngại biến cửa hàng của ngươi thành phế tích..."
Lâm Vũ Tương cười với gã chủ quán, dịu dàng nói. Đôi mắt đẹp cong cong như vầng trăng lại ẩn chứa sát khí, khóe miệng nhếch lên một độ cong nguy hiểm.
Gã chủ quán không khỏi run rẩy. Loại khí thế này không phải người thường có được. Hơn nữa, lăn lộn trên thương trường bao năm, gã biết người trước mắt tuyệt đối không dễ chọc. Không chỉ vì tấm kim bài kia, mà còn vì khí phách tự nhiên toát ra từ người nàng.
"Dạ... Dạ..."
Khóe miệng gã chủ quán giật giật, không dám nói thêm gì.
"Tự giải quyết cho tốt."
Để lại bốn chữ, Lâm Vũ Tương liền rời đi. Đúng lúc Sơ Hạ đang bước tới, nhìn thấy cảnh vừa rồi. Nhưng Lâm Vũ Tương đang đối diện với nàng, lão bản lại quay lưng về phía nàng, nên nàng không thấy được biểu tình của lão bản, chỉ thấy Lâm Vũ Tương mặt đầy ý cười.
"Ngươi nói chuyện gì với lão bản vậy? Sao trông như nói chuyện vui lắm thế?"
Sơ Hạ ở xa nên không biết họ đã nói gì. Trong mắt nàng, mọi thứ đều thật hài hòa."Tám chuyện."
Lâm Vũ Tương cười, để lại hai chữ rồi đi. Sơ Hạ cười khổ.
"Đồ quái nhân..."
Vào buổi hoàng hôn ngày hôm ấy, Lâm Vũ Tương vội vã rời đi. Nhưng nụ cười của nàng vẫn luôn ở lại trong lòng Sơ Hạ, phảng phất như luôn cùng nụ cười của người kia chồng lên nhau... Giữa mùa tuyết rơi...
Nụ cười ấy, sao ấm áp đến vậy...
Là ảo giác sao?...
Sở Sương Thiển, vì sao ta nghĩ đến vẫn luôn là người...
--- Hoa Lệ Phân Cát Tuyến ---
Sương Đế năm thứ ba, mùa hạ. Chiến sự ở Tham Lang liên tục báo tin thắng trận. Quân Tham Lang đã rút về giữ kinh đô. Người ta nói, không đến một năm nữa, Tham Lang sẽ bị Sở Phong Quốc chiếm lĩnh hoàn toàn.
Sương Đế năm thứ ba, mùa hạ. Thất Vương Gia của Sở Phong Quốc, Sở Trung Nghiệp tích cực tham gia chính sự, đạt được nhiều thành quả tốt đẹp. Các đại thần trong triều đều hết lời khen ngợi.
Sương Đế năm thứ ba, mùa thu. Sở Phong Quốc cùng các nước láng giềng ký kết liên minh, cùng nhau ngăn chặn chiến tranh.
Sở Sương Thiển đốt nến trong Thư Điện, yên lặng phê duyệt tấu chương. Họa Bì đứng sau lưng nàng, cẩn thận mài mực. Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
"Hoàng Thượng đã lâu không đến gặp nàng ấy rồi."Họa Bì chậm rãi lên tiếng, phá tan sự tĩnh lặng đến ù tai này.
Sở Sương Thiển dừng bút, nhìn về phía ánh nến. Rồi lại nhìn về phía tay phải của mình. Ba vết cào nay đã biến thành màu hồng nhạt. Vết sẹo không thể xóa nhòa. Ánh mắt nàng lại rơi xuống dải gấm trên bàn.
Ngoài cửa, lá rụng xào xạc. Mùa này luôn mang đến một không khí hiu quạnh.
"Lại sắp đến cái mùa mà nàng rời đi rồi."
Sở Sương Thiển khẽ than một câu, rồi lắc đầu...
Lúc này, Mặc Tâm bước vào. Nàng mặc trang phục nữ quan, khiến vẻ giỏi giang càng thêm phần anh khí.
"Hoàng Thượng."
Mặc Tâm chắp tay hành lễ. Sở Sương Thiển ngước mắt nhìn nàng.
"Sanh Vương phát điên rồi."
Đôi môi đỏ mọng của Mặc Tâm từ từ thốt ra bốn chữ. Sở Sương Thiển dường như không có gì bất ngờ, chỉ khẽ cười lạnh rồi nói:
"Hắn nói gì?"
Sở Sương Thiển tiếp tục cúi đầu, nghiêm túc nhìn từng chữ trong tấu chương.
"Hắn tự xưng là 'Trẫm'."
Một câu nói, nhưng lại biểu đạt quá nhiều điều. Sở Sương Thiển thở dài, lắc đầu.
"Chung quy, hắn vẫn không quên được cái ngôi vị hoàng đế này. Hãy đưa hắn đến Thiên Cung đi. Giam giữ cho tốt."
Thiên Cung là nơi Sở Sương Thiển bồi dưỡng ảnh vệ. Nơi đó giăng đầy ảnh vệ, đều là những người trung thành nhất của Sở Sương Thiển. Muốn trốn thoát ra ngoài là điều không thể.
"Tuân lệnh."
Mặc Tâm rời đi. Sở Sương Thiển nhìn những chiếc lá rụng ngoài cửa, không khỏi nở một nụ cười nhạt.
"Có lẽ cũng đã đến lúc đi thăm nàng ấy rồi..."
Nếu cứ như vậy mãi...
Cứ như vậy trúng độc mà chết... Cũng không tệ đâu...
Lâm Vũ Tương nhắm mắt. Bàn tay lạnh giá của nàng rơi xuống tay phải Sơ Hạ. Nơi đó vẫn quấn vải trắng, che đi vết thương khiến người ta sợ hãi...
Nàng chỉ nhẹ nhàng như lông chim lướt qua tay Sơ Hạ, rồi lại rụt về, không một dấu vết...
"Lâm Vũ Tương, Lâm cô nương, nói chuyện đi!"
Sơ Hạ sợ Lâm Vũ Tương ngất đi, Lâm Vũ Tương khẽ rên một tiếng, như một tiếng cười khổ.
"Chưa chết được đâu. Lo chạy đường của ngươi đi."
Lâm Vũ Tương cố gắng tỉnh táo, không để Sơ Hạ lo lắng.
Nghe vậy, Sơ Hạ vận nội lực, chạy nhanh hơn.
Dưới ánh trăng vội vã, dù có chút chật vật... Nhưng lại an tĩnh và tươi đẹp đến lạ thường.
"Nhị ca!"
Sơ Hạ đẩy cửa ra. Úc Phi rõ ràng bị giật mình, làm đổ cả chén trà trong tay. Cậu ta cho rằng cả hai đã bị thương, nhưng khi nhìn thấy người trên lưng Sơ Hạ, trong lòng cậu ta lại dâng lên một cảm xúc khác.Lâm Vũ Tương từ sau vai Sơ Hạ ngẩng đầu. Khuôn mặt nàng tái nhợt, môi có chút tím tái, hai mắt vẩn đục. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết là trúng độc.
"Đưa nàng vào đan phòng."
Úc Phi có một nơi riêng để luyện dược. Cậu ta gọi nơi đó là đan phòng. Đôi khi cậu ta thức trắng đêm ở đó, nên trong phòng cũng để lại một chiếc giường.
Lâm Vũ Tương được Sơ Hạ cõng đến đan phòng, cẩn thận đặt lên giường. Sơ Hạ thấy Úc Phi đã lục lọi chai lọ vại bình, định rời đi để không làm phiền cậu ta chữa trị cho Lâm Vũ Tương thì bị một đôi tay lạnh giá giữ lại.
Sơ Hạ quay đầu lại, đối diện với ánh mắt cầu khẩn của Lâm Vũ Tương. Phảng phất như một con vật bị bỏ rơi bên đường, đáng thương đến vậy.
"Đừng đi....... Đừng đi..."
Sơ Hạ nhìn ra được Lâm Vũ Tương đã mất đi ý thức. Nàng không nghĩ nhiều, chỉ vỗ nhẹ lên tay nàng, rồi chậm rãi nói:
"Yên tâm, Nhị ca nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi. Đan phòng nhỏ quá, ta ở lại chỉ làm vướng chân Nhị ca thôi."Sơ Hạ gỡ tay Lâm Vũ Tương ra, rồi xoay người rời đi...
Lâm Vũ Tương nhìn theo bóng lưng Sơ Hạ...
Trong miệng nàng lẩm bẩm:
"Sơ Hạ... Đừng đi... Đừng bỏ lại ta..."
Úc Phi đã đến bên cạnh, lập tức nhét vào miệng Lâm Vũ Tương một viên thuốc giải độc. Nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng, Úc Phi không khỏi nhíu mày.
"Yên tâm, loại độc này ta đã từng chữa ở Tham Lang rồi."
Lâm Vũ Tương ngước mắt, thoáng nhìn Úc Phi...
"Thực xin lỗi... Sơ Hạ..."
Nói một câu không đầu không đuôi, Lâm Vũ Tương liền ngất đi. Úc Phi ngẩn người ra một chút... Dường như nghĩ ra điều gì...
Vươn tay, định làm gì đó trên mặt nàng...
"Sơ Hạ... Thực xin lỗi... Không cần đi..."
Nàng lẩm bẩm... khiến bàn tay đang giơ lên của Úc Phi khựng lại giữa không trung... Khẽ run lên...
Thì ra là thế...Úc Phi thở dài, lắc đầu...
Đều là những người vì tình mà khổ... Ngươi lấy thân phận này đến đây, chỉ sợ cũng là không muốn để Sơ Hạ biết thôi...
Úc Phi lắc đầu, lấy chủy thủ ra, nhẹ nhàng rạch lên cổ tay Lâm Vũ Tương một đường, máu đen trào ra...---Hoa Lệ Phân Cát Tuyến---
Lâm Vũ Tương hôn mê suốt một ngày một đêm mới tỉnh lại. Khi tỉnh lại, nàng thấy mu bàn tay và cổ tay mình được một dải lụa gấm tỉ mỉ băng bó.
Trên dải lụa gấm còn thêu một vài hình vẽ, đều là những hình vẽ đơn giản, hoa dại, cỏ dại.
"Cô tỉnh rồi à?"
Sơ Hạ bưng thuốc bước vào. Lâm Vũ Tương chậm rãi ngồi dậy.
"Ừm. Dải gấm này là của cô sao?"
Lâm Vũ Tương giơ bàn tay phải lên. Vết thương của nàng được băng bó bằng một dải gấm trắng tinh sạch sẽ.
"Ừm... ha..."
Sơ Hạ ngượng ngùng cười. Nhưng Lâm Vũ Tương lại nhìn ra được sự bất đắc dĩ và bi thương trong mắt nàng.
"Hoa văn thêu hơi xấu, cô đừng để ý nhé..."
Lâm Vũ Tương cẩn thận nhìn những hình thêu trên dải gấm. Quả thật đường kim mũi chỉ có phần xiêu vẹo. Dù nhìn ra được là gì, nhưng tay nghề đúng là hơi thô ráp.
"Cô thêu?"
Sơ Hạ đưa thuốc đến trước mặt Lâm Vũ Tương. Nàng thuận thế nhận lấy.
"Ừm, tay phải không dùng được... nên không được khéo như trước kia... Thôi, đừng nói nữa."
Dường như chạm đến nỗi đau nào đó, Sơ Hạ không nói tiếp.
"Ta rất thích. Tặng cho ta nhé."
Giọng Lâm Vũ Tương trước sau vẫn dịu dàng. Đôi mắt nhu hòa dường như có thể nói. Vốn dĩ Sơ Hạ muốn hỏi nàng ta cần cái khăn thô ráp này để làm gì, nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia, nàng lại không thể thốt nên lời.
"...Thật sự muốn?"
"Muốn."Nói chắc như đinh đóng cột.
"Quái nhân..."
Sơ Hạ không nói gì thêm, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt rồi định rời đi thì bị Lâm Vũ Tương gọi lại.
"Ta đã thải độc gần xong rồi. Hơn nữa ta còn có một số việc cần làm, có lẽ ngày mai phải đi rồi."
Nghe vậy, Sơ Hạ nghe Lâm Vũ Tương nói muốn rời khỏi, không biết vì sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác không nỡ...
Quả nhiên... Nàng và người kia có chút điểm tương đồng sao?
Sơ Hạ quay đầu lại nhìn Lâm Vũ Tương.
Rõ ràng... Dung mạo này và người kia hoàn toàn khác nhau... Nhưng vì sao mỗi khi nhìn thấy Lâm Vũ Tương, nàng lại nhớ đến người ấy?...
"Bồi ta dạo chợ một chuyến đi. Lần nào đến đây ta cũng đều đi một mình, chán lắm."
Lâm Vũ Tương vừa nói vừa nở một nụ cười rạng rỡ, phảng phất như ánh mặt trời, chiếu sáng vào mắt Sơ Hạ, chói lóa đến vậy.
Sơ Hạ nhìn ánh sáng trong mắt nàng...
Trong lòng không khỏi có chút xao động...
"Được."
---Hoa Lệ Phân Cát Tuyến---
Hai người cùng nhau dạo chợ. Sơ Hạ vẫn ghé vào những hàng quán bán đồ ăn vặt và những cửa hàng vải vóc. Vừa ăn, vừa đi dạo, vừa chơi, phảng phất như hai người đã quen biết nhau từ rất lâu.
Nhưng Sơ Hạ không hề nhận ra rằng, số lần hai người gặp nhau thật sự quá ít ỏi.
"Ông chủ, tấm vải này bao nhiêu tiền?"Sơ Hạ để ý một tấm vải màu mận chín. Một gã đàn ông ăn mặc hoa lệ, thân hình mập mạp bước đến, ánh mắt gian tà, vươn tay vuốt nhẹ lên tay Sơ Hạ đang đặt trên tấm vải. Sơ Hạ nhíu mày, rụt tay về, không nói gì.
Ai ai cũng biết lão bản cửa hàng này háo sắc, nhưng vải của hắn lại là loại tốt nhất trong thành. Sơ Hạ, một người từ hiện đại đến, cũng không ngại để hắn chiếm chút tiện nghi. Các cô nương khác lại hận lão bản háo sắc này đến cực điểm.
Nhận thấy hành động nhỏ này, Lâm Vũ Tương chỉ khẽ cười, không lên tiếng.
"Ba lượng bạc. Thấy là cô nương, ta bán rẻ cho."
Lão bản khẽ vuốt vai Sơ Hạ. Sơ Hạ cười, khéo léo tránh đi.
"Ta đi xem cửa hàng đối diện chút đã, lát nữa quay lại lấy."
Sơ Hạ định kéo Lâm Vũ Tương đi cùng, nhưng Lâm Vũ Tương lại cười nói: "Ta còn muốn xem thêm vải, ngươi cứ đi trước đi."
Sơ Hạ nhìn vẻ mặt tươi cười của Lâm Vũ Tương, không đành lòng từ chối, chỉ trao cho nàng một ánh mắt bảo nàng cẩn thận.
Lâm Vũ Tương thấy Sơ Hạ đi rồi, quay đầu lại, nở với gã chủ quán mập mạp một nụ cười nhạt như hoa lê.
"Lão bản..."Lâm Vũ Tương dù không có dung mạo xuất chúng, nhưng khi nàng cười, lại thấm vào lòng người đến vậy, khiến người không thể rời mắt.
"Dạ, cô nương..."
Gã chủ quán lại nhào tới. Cả người Lâm Vũ Tương bỗng tỏa ra một luồng khí lạnh, khiến gã chủ quán không khỏi run lên.
"Nếu... Ngươi dám còn giở trò với Sơ Hạ..."
Từ tay áo, Lâm Vũ Tương lộ ra một tấm kim bài. Đó là lệnh bài của quan lại quản hạt Huyễn Tinh Cổ Thành.
"Ta không ngại biến cửa hàng của ngươi thành phế tích..."
Lâm Vũ Tương cười với gã chủ quán, dịu dàng nói. Đôi mắt đẹp cong cong như vầng trăng lại ẩn chứa sát khí, khóe miệng nhếch lên một độ cong nguy hiểm.
Gã chủ quán không khỏi run rẩy. Loại khí thế này không phải người thường có được. Hơn nữa, lăn lộn trên thương trường bao năm, gã biết người trước mắt tuyệt đối không dễ chọc. Không chỉ vì tấm kim bài kia, mà còn vì khí phách tự nhiên toát ra từ người nàng.
"Dạ... Dạ..."
Khóe miệng gã chủ quán giật giật, không dám nói thêm gì.
"Tự giải quyết cho tốt."
Để lại bốn chữ, Lâm Vũ Tương liền rời đi. Đúng lúc Sơ Hạ đang bước tới, nhìn thấy cảnh vừa rồi. Nhưng Lâm Vũ Tương đang đối diện với nàng, lão bản lại quay lưng về phía nàng, nên nàng không thấy được biểu tình của lão bản, chỉ thấy Lâm Vũ Tương mặt đầy ý cười.
"Ngươi nói chuyện gì với lão bản vậy? Sao trông như nói chuyện vui lắm thế?"
Sơ Hạ ở xa nên không biết họ đã nói gì. Trong mắt nàng, mọi thứ đều thật hài hòa."Tám chuyện."
Lâm Vũ Tương cười, để lại hai chữ rồi đi. Sơ Hạ cười khổ.
"Đồ quái nhân..."
Vào buổi hoàng hôn ngày hôm ấy, Lâm Vũ Tương vội vã rời đi. Nhưng nụ cười của nàng vẫn luôn ở lại trong lòng Sơ Hạ, phảng phất như luôn cùng nụ cười của người kia chồng lên nhau... Giữa mùa tuyết rơi...
Nụ cười ấy, sao ấm áp đến vậy...
Là ảo giác sao?...
Sở Sương Thiển, vì sao ta nghĩ đến vẫn luôn là người...
--- Hoa Lệ Phân Cát Tuyến ---
Sương Đế năm thứ ba, mùa hạ. Chiến sự ở Tham Lang liên tục báo tin thắng trận. Quân Tham Lang đã rút về giữ kinh đô. Người ta nói, không đến một năm nữa, Tham Lang sẽ bị Sở Phong Quốc chiếm lĩnh hoàn toàn.
Sương Đế năm thứ ba, mùa hạ. Thất Vương Gia của Sở Phong Quốc, Sở Trung Nghiệp tích cực tham gia chính sự, đạt được nhiều thành quả tốt đẹp. Các đại thần trong triều đều hết lời khen ngợi.
Sương Đế năm thứ ba, mùa thu. Sở Phong Quốc cùng các nước láng giềng ký kết liên minh, cùng nhau ngăn chặn chiến tranh.
Sở Sương Thiển đốt nến trong Thư Điện, yên lặng phê duyệt tấu chương. Họa Bì đứng sau lưng nàng, cẩn thận mài mực. Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
"Hoàng Thượng đã lâu không đến gặp nàng ấy rồi."Họa Bì chậm rãi lên tiếng, phá tan sự tĩnh lặng đến ù tai này.
Sở Sương Thiển dừng bút, nhìn về phía ánh nến. Rồi lại nhìn về phía tay phải của mình. Ba vết cào nay đã biến thành màu hồng nhạt. Vết sẹo không thể xóa nhòa. Ánh mắt nàng lại rơi xuống dải gấm trên bàn.
Ngoài cửa, lá rụng xào xạc. Mùa này luôn mang đến một không khí hiu quạnh.
"Lại sắp đến cái mùa mà nàng rời đi rồi."
Sở Sương Thiển khẽ than một câu, rồi lắc đầu...
Lúc này, Mặc Tâm bước vào. Nàng mặc trang phục nữ quan, khiến vẻ giỏi giang càng thêm phần anh khí.
"Hoàng Thượng."
Mặc Tâm chắp tay hành lễ. Sở Sương Thiển ngước mắt nhìn nàng.
"Sanh Vương phát điên rồi."
Đôi môi đỏ mọng của Mặc Tâm từ từ thốt ra bốn chữ. Sở Sương Thiển dường như không có gì bất ngờ, chỉ khẽ cười lạnh rồi nói:
"Hắn nói gì?"
Sở Sương Thiển tiếp tục cúi đầu, nghiêm túc nhìn từng chữ trong tấu chương.
"Hắn tự xưng là 'Trẫm'."
Một câu nói, nhưng lại biểu đạt quá nhiều điều. Sở Sương Thiển thở dài, lắc đầu.
"Chung quy, hắn vẫn không quên được cái ngôi vị hoàng đế này. Hãy đưa hắn đến Thiên Cung đi. Giam giữ cho tốt."
Thiên Cung là nơi Sở Sương Thiển bồi dưỡng ảnh vệ. Nơi đó giăng đầy ảnh vệ, đều là những người trung thành nhất của Sở Sương Thiển. Muốn trốn thoát ra ngoài là điều không thể.
"Tuân lệnh."
Mặc Tâm rời đi. Sở Sương Thiển nhìn những chiếc lá rụng ngoài cửa, không khỏi nở một nụ cười nhạt.
"Có lẽ cũng đã đến lúc đi thăm nàng ấy rồi..."