[BHTT][EDIT] Trùng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình

Chương 90: Đòi nợ



Lương Cẩm một chiêu kiếm xuyên thủng vai Lương Kinh Phong, đồng thời ung dung cất lời.

Lời vừa thốt ra, cả trường đều kinh hãi. Vô Sinh Ma Tôn tức giận đến suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. Hai kẻ Lương Kinh Phong cùng Lương Huyền Nhạc tranh đoạt đến sống dở chết dở cũng chỉ vì cái chức môn chủ này, mà trong mắt nàng lại chẳng là gì, thậm chí ngay cả hứng thú cũng không dấy lên nổi!

"Ngươi! Ngươi phải nghĩ kỹ! Đừng có mà hối hận!"

Vô Sinh Ma Tôn bị Lương Cẩm nghẹn họng đến mức sắc mặt đỏ bừng, nhưng một lời phản bác cũng không nói ra được. Người này đã nói không hề hứng thú với chức môn chủ, lẽ nào hắn lại phải cứng rắn đem tông môn nhét vào tay nàng, như vậy chẳng phải sẽ chẳng được sắc mặt tốt sao?

Lương Cẩm đảo mắt một vòng, tâm trạng không chút xao động, hờ hững nói:

"Có gì mà phải nghĩ kỹ, cái chức môn chủ của các ngươi ai muốn làm thì làm, ta hôm nay là đến đòi nợ!"

Vô Sinh Ma Tôn phí hết đại sức lực mới trấn tĩnh lại cơn giận. Hắn thấy Lương Cẩm sắc mặt kiên định, trong mắt không nửa điểm sóng gió, chợt cảm thấy mình dường như đã già rồi. Người trẻ tuổi bây giờ, hắn ngày càng không thể nhìn thấu. Nhưng trước mắt, tiểu hậu bối này thiên phú thực sự xuất chúng. Dù nàng không muốn làm môn chủ, Vô Sinh Ma Tôn cũng muốn giữ nàng lại Vô Sinh môn, chí ít, không nên trở thành kẻ thù của nhau thì tốt hơn, liền hỏi:

"Ngươi tới đòi khoản nợ gì?"

Lương Cẩm "xùy" cười một tiếng:

"Ngươi nên hỏi kỹ hắn đi!"

Nàng nói xong, trường kiếm trong tay đột nhiên rút lên. Lương Kinh Phong rên lên một tiếng, máu tươi từ vết thương trên vai hắn tuôn ra, trong nháy mắt nhuộm đỏ hơn nửa vạt áo. Trong kiếm của nàng ẩn chứa một vệt ám kình, từ ngoài vào trong xuyên thẳng vào kinh mạch trong cơ thể Lương Kinh Phong, khiến tứ chi hắn tê dại, không cách nào nhúc nhích, cũng không thể phản kháng!

"Chiêu kiếm này, là vì bá mẫu đã qua đời, gặp phải kẻ cạn bã, ngậm oan mà chết!"

Lương Cẩm dứt lời, Lương Huyền Nhạc đang quỳ trên mặt đất thân thể run lên, kinh ngạc nhìn về phía bóng lưng Lương Cẩm. Nàng vô luận thế nào cũng không nghĩ đến, câu nói đầu tiên của Lương Cẩm, lại là vì mẫu thân nàng kêu oan!

Không đợi Lương Kinh Phong lên tiếng phản bác, kiếm trong tay Lương Cẩm liền tiếp tục hạ xuống!

"Khoan đã!"

Mắt thấy Lương Cẩm còn muốn ra tay hại người, Vô Sinh Ma Tôn vội vàng gấp giọng quát lên. Lương Kinh Phong dù sao cũng là hậu nhân Lương thị, dù cho Lương Cẩm rõ ràng là vì Lương Kinh Phong mà đến, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Lương Cẩm tàn ngược Lương Kinh Phong ngay trước mắt hắn!

Lương Cẩm đối với tiếng la vội vã của Vô Sinh Ma Tôn mà "mắt điếc tai ngơ", trường kiếm trong tay không chút do dự hạ xuống, mạnh mẽ đâm vào một bên vai còn lại của Lương Kinh Phong!

Lương Kinh Phong cả người đột nhiên run lên, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn oán hận trừng Lương Cẩm, nghiến răng nghiến lợi không chịu kêu lên thảm thiết.

"Làm càn!"

Hành động của Lương Cẩm không chút nể nang đã chọc giận Vô Sinh Ma Tôn. Hắn quát mắng một tiếng, liền muốn động thủ ngăn cản Lương Cẩm! Dù cho Lương Kinh Phong có độc ác, mang trên mình bao nhiêu kẻ thù cùng nợ nần, Lương Cẩm cũng không nên coi hắn, lão tổ tông này, không ra gì, ngay sau khi hắn hô dừng tay, vẫn tiếp tục ra tay tàn bạo!

Trong hai mắt Lương Huyền Nhạc hiện ra hàn quang. Lời nói lúc nãy của Lương Cẩm đã lần thứ hai khơi dậy thù hận trong lòng nàng. Thêm nữa, Tỏa Hồn bình phong ấn oan hồn của mẫu thân giờ đã không còn trong tay Lương Kinh Phong. Cơ hội tuyệt hảo để trả thù Lương Kinh Phong như thế này, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua!

Lúc này nàng đứng dậy, vung tay lên, quát:

"Ảnh Tôn tiền bối, ngăn cản hắn!"

Ảnh Tôn theo tiếng mà động, thân hình nhẹ nhàng ngăn trở trước mặt Vô Sinh Ma Tôn. Vô Sinh Ma Tôn hiện tại thực lực đã giảm mạnh, cũng không phải đối thủ của Ảnh Tôn, lúc này đang trong trạng thái nghỉ chân dừng bước, liền không thể tiến vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lương Cẩm lần thứ hai rút kiếm ra:

"Chiêu kiếm này, là vì đường tỷ mười mấy năm qua chịu đựng oan ức chua xót cùng thống khổ!"

Vừa dứt lời, Lương Cẩm liền một kiếm đâm thủng chân trái của Lương Kinh Phong:

"Chiêu kiếm này, là vì lão môn chủ nuôi con lại nuôi nhầm lang sói, ôm hận ngã xuống!"

"Chiêu kiếm này, là vì vô số tu sĩ bị ngươi tính kế mà chết!"

"Chiêu kiếm này, là vì phụ thân ta bị huynh đệ phản bội, khách tử tha hương!"

"Chiêu kiếm này, là vì mẫu thân ta bị ly thân lại bị phản bội, tráng niên chết sớm!"

"Chiêu kiếm này, là vì bách tính Lão Hòe thôn vô tội bị hại!"

"Chiêu kiếm này, là vì ngoại tổ phụ ta, người đã đầu bạc tiễn người đầu xanh, lương tâm dằn vặt đau khổ!"

Âm thanh vang lên theo từng nhát kiếm, truyền khắp toàn bộ mỏ quặng Thanh Ngọc, khiến các hộ vệ tu sĩ Luyện Thể ở bên cạnh Lương Kinh Phong đều bị khí thế này chấn nhiếp, không tự chủ được đi đứng như nhũn ra, lùi về phía sau!

"Chiêu kiếm này, là vì sư tôn ta tích tụ đau buồn trong thân tâm hơn mười năm vì bằng hữu thân cận đã qua đời!!!!"

Câu cuối cùng, Lương Cẩm cả người run lên, dùng sức vung kiếm trong tay xuống, khản cả giọng rít gào!

Trường kiếm từ đỉnh đầu Lương Kinh Phong chém xuống, thẳng thừng chẻ hắn ra làm đôi!

Hắn cho đến lúc chết cũng không thể thốt lên một lời.

Máu tươi tung tóe, vương vãi lên áo bào của Lương Cẩm, khiến nàng tựa hồ như ác quỷ từ địa ngục bước ra!

Hai vị lão tổ Vô Sinh môn trợn mắt há hốc mồm, Lương Huyền Nhạc cũng ngây dại, tất cả mọi người ở đây sững sờ nhìn Lương Cẩm, nhìn thấy nàng từng chút từng chút tỉnh táo lại, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên thân kiếm, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, thu kiếm mà đứng.

Mãi đến khi âm thanh "leng keng" thu kiếm vào vỏ của Lương Cẩm vang lên, Vô Sinh Ma Tôn mới đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh. Hắn nhìn đôi mắt tĩnh mịch như Vô Tận Thâm Uyên trên khuôn mặt bình tĩnh, lãnh đạm của Lương Cẩm, chợt trong lòng cảm thấy rét run.

Hắn liếc nhìn Lương Kinh Phong đã bị chém thành hai khúc, chết không thể chết thêm được nữa, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Hắn cũng không vì cái chết của Lương Kinh Phong mà cảm thấy tiếc nuối. Lương Kinh Phong làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, thực sự thì chết cũng chưa hết tội. Nhưng Lương Cẩm tự tay chấm dứt mạng sống của Lương Kinh Phong, muốn kêu nàng làm môn chủ của Vô Sinh môn, thật sự là không thể nữa.

Trước mắt, người còn có thể kế vị trí Môn chủ này, ngoại trừ Lương Huyền Nhạc, liền chỉ còn lại một Lương Thiên Sơn.

Lương Cẩm sau khi thu hồi kiếm, không cùng Vô Sinh Ma Tôn đám người nói nhiều lời, mà là xoay người đi về phía Lương Huyền Nhạc. Các tu sĩ hộ vệ bên cạnh Lương Huyền Nhạc vốn muốn ngăn cản, nhưng vì cỗ sát khí kinh khủng trên người Lương Cẩm mà không tự chủ được lùi về sau, nhường ra một con đường rộng.

Lương Cẩm không coi ai ra gì, ung dung không vội mà đi đến trước mặt Lương Huyền Nhạc. Lương Huyền Nhạc không trốn không né, cũng bình tĩnh lạnh nhạt nhìn lại nàng. Chỉ dựa vào việc Lương Cẩm vừa nãy thay mẫu thân nàng kêu oan, báo thù rửa hận, nàng sẽ không đối với người trước mắt có bất kỳ đề phòng nào. Vì Lương Cẩm lúc nãy, nàng ấy vẻn vẹn chỉ để mình thay nàng chống cự Vô Sinh Ma Tôn.

Lương Cẩm nghiêng thân mình tới gần, trên mặt chợt hiện một nụ cười, dùng âm thanh chỉ Lương Huyền Nhạc mới có thể nghe thấy, nhỏ giọng nói:

"Ta dẫn ngươi đi báo thù."

Việc Vô Sinh Ma Tôn nghĩ đến, Lương Cẩm rõ ràng trong lòng. Bản thân nàng mặc dù không muốn làm vị trí môn chủ kia, nhưng cũng sẽ không để cho Lương Thiên Sơn được tiện nghi.

Từ lúc Lương Kinh Phong lấy ra sinh hồn của mẫu thân Lương Huyền Nhạc, tâm phòng của Lương Huyền Nhạc đã bị phá. Thời điểm buộc phải hô lên câu "Tất cả dừng tay" kia, Lương Cẩm rốt cuộc hoàn toàn tin tưởng lời nói lúc trước của Lương Huyền Nhạc, cũng đối với nàng, người đường tỷ số phận khổ sở này, mà sinh lòng trắc ẩn.

Lúc trước Lương Huyền Nhạc tính toán nàng chút khó chịu, vào lúc này nhìn đến người trước mắt đang sụp đổ quỳ trên mặt đất, ánh mắt đầy tuyệt vọng tĩnh mịch bỗng nhiên tiêu tán. Một người vì một cơ hội luân hồi cho thân mẫu đã qua đời mà từ bỏ tâm huyết mười mấy năm của mình, thậm chí cả tính mạng của chính mình, thì không phải hạng người vô tình vô nghĩa.

Nàng chỉ là quá đau khổ, trải qua sự tôi luyện nhấp nhô quá mức tàn nhẫn nên đành phải luyện tâm kế. Lương Cẩm thực không có lý do gì để trách móc nặng nề Lương Huyền Nhạc vì tự vệ và mối thù lớn mà đối với nàng tính toán chút tâm cơ không đáng nói này.

Lương Huyền Nhạc bởi vì lời nói đột ngột của Lương Cẩm mà hơi sững sờ, có chút chưa kịp phản ứng vì sao nàng nói như vậy.

Nhưng Lương Cẩm không cho nàng thời gian suy nghĩ, trực tiếp ra tay, một tay nhấc lên cổ áo của nàng, mũi chân điểm nhẹ, phóng người lên, trong nháy mắt liền thoát khỏi vòng vây của một đám tu sĩ Luyện Thể.

Đám tu sĩ kinh hãi biến sắc, Vô Sinh Ma Tôn cũng một mặt kinh ngạc. Ảnh Tôn vừa muốn truy kích, liền nghe tiếng Lương Huyền Nhạc từ xa vọng lại:

"Ta vô sự! Không cần đuổi theo!"

Lương Huyền Nhạc vừa dứt lời, Vô Sinh Ma Tôn lúc này hoàn toàn biến sắc. Hắn lập tức nghĩ ra được mục đích cùng dự định mà Lương Cẩm mang Lương Huyền Nhạc đi! Nhưng mà không đợi hắn có hành động, Ảnh Tôn với suy nghĩ tương tự lại một lần nữa chặn đứng đường đi của hắn.

Ảnh Tôn trên mặt không còn nhiều biểu cảm, chỉ nói:

"Chuyện của tiểu bối, cứ để chính bọn họ đi đến kết cục đi."

Lương Cẩm mang theo Lương Huyền Nhạc trực tiếp xông ra mỏ quặng Thanh Ngọc, xe nhẹ chạy đường quen xuyên qua sương mù trận hiện đã hóa thành một vùng phế tích, nhanh chóng tiến về Ma Sa sơn!

Nàng sở dĩ mang theo Lương Huyền Nhạc đi, tất nhiên là có chỗ cân nhắc. Lương Kinh Phong vừa mới chết, mặc dù là bị nàng giết chết, Vô Sinh Ma Tôn cùng Vô Vi Đạo nhân cũng không thể lập tức chấp nhận chuyện hai người các nàng vừa nãy đã bất kính với bọn hắn. Bọn họ sẽ theo bản năng mà suy nghĩ đến khả năng Lương Thiên Sơn lên ngôi.

Dù cho Lương Huyền Nhạc có Ảnh Tôn cùng Linh Xà đạo nhân giúp đỡ, nhưng Linh Xà đạo nhân chính là hạng người mượn gió bẻ măng, còn Ảnh Tôn tuy thoạt nhìn đáng tin cậy, nhưng hắn dù sao cũng là người ngoài, việc nội bộ Vô Sinh môn, hắn còn chưa có tư cách nhúng tay.

Vì vậy các nàng muốn tại thời điểm trước khi lão tổ tông chạy về, đem khả năng này bóp chết từ trong trứng nước.

Lương Cẩm một đường nhanh như chớp, chỉ gần nửa canh giờ, liền chạy tới chân Ma Sa sơn. Đệ tử thủ sơn còn chưa kịp phản ứng, nàng liền dẫn Lương Huyền Nhạc như cuồng phong bão vũ phóng lên Ma Sa sơn.

Hầu hết tu sĩ Vô Sinh môn trong Cửu Thành đều bị Lương Kinh Phong sai đến mỏ quặng Thanh Ngọc, vì vậy hiện tại bên trong môn phái trống rỗng. Đệ tử thủ sơn đều chỉ có tu vi Trúc Cơ, căn bản không cách nào ngăn cản bước chân của Lương Cẩm. Hai vị trưởng lão Luyện Thể Nhất Cảnh nghe thấy động tĩnh đến đây ngăn lại, cũng vẫn bị Lương Cẩm ngay khi đối mặt liền đánh ngất xỉu ngã trên mặt đất.

Lương Huyền Nhạc sững sờ kinh ngạc nhìn Lương Cẩm một đường xông lên Vô Sinh môn, thế như chặt tre, không một ai là đối thủ của người kia. Nàng có cảm giác hoảng hốt như nằm mộng.

Nàng vẫn tự cho là rất am hiểu về người này, vì vậy ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lương Cẩm, nàng đã biết người này hành động phóng khoáng, nhưng tâm nhãn rất nhỏ, nhai tí tất báo. Nàng lúc trước tính toán người kia như vậy, buộc người kia tự chủ động từ bỏ quyền lợi tranh giành vị trí môn chủ. Lương Cẩm không những tha thứ cho nàng, còn ngay trước mặt nàng giết chết Lương Kinh Phong, lại dẫn nàng xông lên Ma Sa sơn, muốn tiếp tục lấy mạng Lương Thiên Sơn.

Nàng có chút không rõ Lương Cẩm rốt cuộc vì sao lại làm như vậy, lẽ nào chỉ vì việc tu hành một năm ở mỏ quặng Thanh Ngọc sao?

Nhưng trực giác của nàng mách bảo, sự thật không phải như vậy.

Thời điểm Lương Cẩm mang theo nàng bước vào đại sảnh của Vô Sinh môn, bên tai nàng đột nhiên vang lên âm thanh của Lương Cẩm:

"Thứ súc sinh kia ở đâu?"

Chỗ này Lương Cẩm chỉ ghé qua một lần, không quen đường, lúc này mới dò hỏi Lương Huyền Nhạc.

Lương Huyền Nhạc không nghĩ tới Lương Cẩm lại đột nhiên hỏi mình, sững sờ trong giây lát mới phản ứng được, vội trả lời:

"Đông Nam Thiên Sơn các."

Chương trước Chương tiếp
Loading...