[BHTT][EDIT] Trùng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình
Chương 122: Đi đường
Sau khi nướng thịt thỏ, Lương Cẩm thu dọn thức ăn còn lại, mang ra ngoài hang đá, tùy ý vùi lấp. Nàng trở vào hang, thấy Tình Sương đang ngồi cạnh đống lửa, tựa lưng vào vách đá, hơi cúi đầu, vẻ mặt mơ màng buồn ngủ.Thương thế chưa lành, lại không thể vận dụng chân khí trong cơ thể, lúc này Tình Sương suy nhược hơn cả người thường. Có Lương Cẩm bên cạnh, nàng cũng thả lỏng tâm thần hơn, nên tự nhiên lộ rõ vẻ mệt mỏi.Thấy Tình Sương rã rời như vậy, Lương Cẩm có chút đau lòng. Lưng Tình Sương bị thương, mà dựa vào vách đá lạnh buốt, cứng rắn lại cấn người như vậy thì làm sao ngủ ngon được. Nàng vội vàng bước đến bên cạnh Tình Sương, ngồi xuống, rồi đột nhiên đưa tay ôm lấy bờ vai mảnh mai của nàng vào lòng.Tình Sương giật mình vì hành động của Lương Cẩm. Chưa kịp nói gì, Lương Cẩm đã dùng tay trái còn trống khẽ ấn đầu nàng, ôm trọn thân thể nàng vào ngực, để đầu nàng gối lên vai mình."Ta trông chừng nàng, đừng lo lắng, cứ ngủ một giấc thật ngon."Hơi thở ấm áp phả lên mặt Tình Sương, khiến nàng không tự chủ được mà buông bỏ giãy giụa, cơ thể cứng ngắc cũng dần thả lỏng. Nàng tựa vào lồng ngực mềm mại ấm áp của Lương Cẩm, trán gối lên vai nàng, cơn buồn ngủ mông lung dần trở nên mãnh liệt.Dường như đã chấp nhận tấm lòng của người này, nàng cũng muốn thử làm quen với sự ấm áp và tri kỷ ấy.Tình Sương từ từ nhắm mắt lại. Trước khi ý thức chìm hẳn vào bóng tối, trong lòng nàng chợt hiện lên ý nghĩ như vậy.Lương Cẩm ôm Tình Sương, thấy hơi thở nàng dần nhẹ nhàng, tâm hải của nàng cũng như bị gió nhẹ lướt qua, tạo nên một tầng gợn sóng thật mỏng, khiến ánh mắt nàng không tự chủ được trở nên dịu dàng và thâm tình.Nàng rất muốn cứ như vậy ôm Sương Nhi của mình, canh giữ bên nàng, cho đến mãi mãi về sau.Nàng có thể cứ như vậy ôm cô nương yêu dấu của mình, cảm nhận hơi thở và nhịp tim của nàng. Thời gian dường như cũng ngừng lại ngay lúc này, yên ắng mà mỹ hảo.Nhưng bình minh rồi sẽ đến. Nàng không nhúc nhích ngồi suốt một đêm. Khi ánh nắng ban ngày chiếu rọi vào cửa hang đá, Tình Sương từ từ mở hai mắt.Ánh mắt nàng vừa rõ ràng, liền chạm vào cặp mắt đen tĩnh mịch của Lương Cẩm."Nàng lại một đêm không ngủ sao?"Thấy Lương Cẩm vẫn giữ nguyên tư thế từ đêm qua khi nàng chìm vào giấc ngủ, không hề thay đổi, Tình Sương tự nhiên nhận ra sự thật Lương Cẩm đã thức trắng đêm. Nét kinh ngạc hiện lên trên mặt nàng, rồi chợt nghĩ đến điều gì đó, lông mày khẽ nhíu lại, trong mắt xen lẫn chút áy náy:"Là ta nghĩ không chu toàn."Nàng cả đêm đều dựa vào người Lương Cẩm, ngược lại ngủ được thoải mái dễ chịu. Nhưng lưng Lương Cẩm lại dựa vào vách đá lạnh lẽo, vừa không cách nào ngồi thẳng, lại không thể yên giấc.Tình Sương cảm thấy áy náy trong lòng, đang định xin lỗi, đã thấy Lương Cẩm bỗng nhếch môi, cười nói:"Ta chỉ tỉnh sớm hơn nàng một giây lát thôi. Nàng đừng có nhíu mày như vậy, dù Sương Nhi nhíu mày cũng rất đẹp, nhưng ta vẫn thích nhìn nàng cười hơn."Tình Sương khẽ giật mình, ánh mắt rơi vào nét mặt tươi cười thanh tịnh của Lương Cẩm. Nàng cười tự nhiên, sáng sủa, tựa như một tia nắng ấm mùa đông, len lỏi khắp nơi, lại phá lệ chân thành. Tình Sương chợt bật cười, người này đang xem nàng là tiểu nữ hài chưa hiểu sự đời mà dỗ dành ư?Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó từ trong ngực Lương Cẩm đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nói:"Ta nguyện ý thử sống chung với nàng, nhưng không cần nàng cứ vô cớ làm tổn hại thân thể mình như vậy. Nàng đã nói giữa thiên địa này, chỉ có nàng có thể đuổi được ta, vậy thì hãy chăm sóc bản thân cho tốt, sau đó chứng minh cho ta thấy, chớ có để trước khi ta đuổi nàng đi, nàng đã tự mình bỏ cuộc."Ánh mắt Tình Sương thẳng tắp nhìn vào Lương Cẩm, khiến nàng ngẩn ngơ xuất thần.Lương Cẩm ngây người hồi lâu mới hoàn hồn, sau đó thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc xin lỗi:"Là ta không phải, về sau sẽ không như vậy nữa."Nàng không nên cứ ngồi nhìn chằm chằm Sương Nhi suốt một đêm. Dù là tu sĩ, nàng không cần ngủ để khôi phục thể lực, nhưng dù một người có lợi hại đến mấy, tinh lực cũng có hạn. Thời gian dài không nghỉ ngơi, chắc chắn sẽ có chút ảnh hưởng.Các nàng bây giờ còn đang ở Tử Sơn bí cảnh, chứ không phải thế ngoại đào nguyên không chút nguy hiểm. Ngược lại, Tử Sơn bí cảnh ẩn chứa hiểm nguy, chỉ cần một chút bất cẩn, liền có thể mất mạng. Nàng cứ vậy quên hết thảy, không nghỉ ngơi tốt, một khi xảy ra chuyện, việc tự vệ còn là vấn đề, nói gì đến bảo hộ Sương Nhi.Vì thế, lời nhắc nhở của Tình Sương đã khiến lòng nàng tỉnh táo, trầm mặc suy nghĩ lại.Thấy Lương Cẩm luôn quật cường kiêu ngạo trong mắt lại lộ ra chút áy náy, nàng cúi đầu thành khẩn xin lỗi, ánh mắt trong suốt của Tình Sương nổi lên một tầng ba quang dịu dàng.Nàng không ngờ Lương Cẩm xưa nay quật cường lại nghe lời nàng đến vậy. Ánh mắt tự trách trong mắt người kia tuyệt không phải giả dối. Nàng không phải vì tình ý của mình mà thỏa hiệp nhượng bộ, mà là thật sự tỉnh ngộ, cam tâm tình nguyện vì nàng mà thay đổi.Ánh mắt Tình Sương dịu dàng hẳn xuống. Nàng cúi người, khẽ ôm lấy Lương Cẩm:"Nàng đã muốn làm đạo lữ của ta, thì phải chăm sóc tốt bản thân mình."Tâm Lương Cẩm bị sự dịu dàng đột nhiên xuất hiện của Tình Sương bao bọc, nàng gần như chết chìm trong sự dịu dàng ấy. Sương Nhi của nàng dù không nhớ rõ mọi chuyện kiếp trước, dù nàng nói đời này mình sinh ra vô tình, nhưng đối đãi với nàng vẫn dịu dàng như vậy.Nhưng Lương Cẩm còn chưa kịp cảm nhận rõ ràng hơn từ sự ôn nhu này, Tình Sương đã buông tay, lui lại hai bước, khoanh chân ngồi xuống, ngước mắt nhìn về phía Lương Cẩm:"Tiểu Cẩm, nàng có nguyện ý giúp ta chữa thương không?"Khóe môi Lương Cẩm khẽ cong lên, tinh thần phấn chấn:"Tất nhiên là nguyện ý."Lương Cẩm và Tình Sương ở trong thạch động ba ngày, tạm thời ổn định thương thế của Tình Sương. Nhưng hỏa độc chưa diệt trừ, Chúc Long ấn trên lưng Tình Sương sẽ không biến mất.Muốn trị liệu độc thương trên người Tình Sương, triệt để trừ bỏ hỏa độc bị áp chế trong phong ấn, cần có một phương hàn đàm ngàn năm. Chỉ có nhờ hàn khí ngàn năm không đổi trong hàn đàm, mới có thể một lần loại bỏ sạch hỏa độc do tu sĩ Kết Đan hậu kỳ để lại.Đối với việc này, Lương Cẩm trong lòng sớm đã có sắp đặt. Nàng muốn trước tiên đưa Tình Sương đến Phụ Thành. Đợi lấy được vẫn tinh xong, các nàng sẽ không đến bờ sông tử tìm kiếm Tử Yên Ngọc Lan, mà sẽ đi thẳng đến dược trì.Đối với người khác mà nói, dược trì của Tử Sơn bí cảnh là một truyền thuyết, thần bí vô song, bình thường không cách nào tìm thấy tung tích. Nhưng đối với Lương Cẩm, người kiếp trước đã từng đến Tử Sơn bí cảnh, dược trì không còn là truyền thuyết, cũng không phải không có dấu vết mà tìm kiếm, bởi vì kiếp trước nàng từng tận mắt thấy cảnh tượng dược trì.Nàng vẫn luôn biết, nơi tu sĩ đầu tiên phát hiện Tử Sơn bí cảnh ngẫu nhiên xâm nhập, chính là vị trí của dược trì.Trong ba ngày chữa thương này, Lương Cẩm đã hỏi Tình Sương về biến cố bất ngờ xảy ra trong khách sạn hôm đó. Tình Sương kể lại, người tới ra tay cực kỳ đột ngột, vốn dĩ nhắm thẳng vào Đoan Mộc Văn Thư. Một người tùy tùng đã đỡ một đao thay Đoan Mộc Văn Thư, chết ngay tại chỗ, thay Đoan Mộc Văn Thư chống đỡ kiếp sát, chỉ khiến Đoan Mộc Văn Thư đứt đi một tay.Trong tình thế cấp bách, Đoan Mộc Văn Thư muốn Tình Sương che chở, đẩy họa sang đông (đẩy tai họa cho người khác). Với tu vi cực cao của mình, hắn không để Tình Sương vào mắt, muốn tiện tay một chưởng đánh chết nàng. Chưởng phong đến gần, Tình Sương không thể không ra tay, nhưng thực lực kém hơn một chút, trong lúc giao thủ, vẫn bị người này một chưởng.Chưởng này ra, Tình Sương liền đánh giá ra xuất xứ công pháp của người này. Chưởng pháp hắn thi triển chính là Phần Tình Sơn Cốc Chúc Long ấn. Người này chưa che mặt, ra tay cũng không cố gắng giấu giếm công pháp, chắc hẳn chính là người của Phần Tình Sơn Cốc.Đoan Mộc Văn Thư nhân cơ hội hỗn loạn chạy trốn. Người kia phát hiện Đoan Mộc Văn Thư không thấy tung tích, liền nổi giận, một chưởng phá hủy khách sạn. Tình Sương mượn bụi mù khắp trời mà thoát thân. Người kia không nhận ra thân phận Tình Sương, ngược lại đuổi bắt Đoan Mộc Văn Thư, Tình Sương mới có thể thuận lợi đào thoát.Tình Sương phỏng đoán, mục đích thực sự của người kia hẳn là đốt tình cốc chủ lệnh. Hắn nghĩ lầm cốc chủ lệnh còn trên người Đoan Mộc Văn Thư, cho nên mới đại động can qua như vậy để bắt Đoan Mộc Văn Thư.Lương Cẩm nghe Tình Sương nói xong, trầm ngâm hồi lâu, rồi nói:"Đoan Mộc Văn Thư và người này tu vi chênh lệch cực lớn, chắc hẳn không lâu liền sẽ bị bắt được. Đến lúc đó, người kia biết được cốc chủ lệnh không ở trên người Đoan Mộc Văn Thư, tất nhiên sẽ ép hỏi Đoan Mộc Văn Thư lệnh này rơi vào đâu. Dù Đoan Mộc Văn Thư từng lập thề không tiết lộ tung tích cốc chủ lệnh cho hắn biết, nhưng thủ đoạn của tu sĩ Kết Đan hậu kỳ há lại một tu sĩ Trúc Cơ có thể chịu đựng? Hắn khai ra nàng và ta, là chuyện sớm muộn."Tình Sương nghe vậy gật đầu:"Đúng là như vậy."Lương Cẩm thần sắc trầm ngưng, lại nói:"Thân phận trước đây của chúng ta không thể dùng nữa. Tu sĩ Phần Tình Sơn Cốc lại sẽ vì đốt tình cốc chủ lệnh mà trắng trợn tìm kiếm hai ta. May mà Đoan Mộc Văn Thư không biết được nơi hai ta đến. Chúng ta không bằng một lần nữa dịch dung, hành sự cẩn thận, đừng gây chuyện nữa. Chỉ chờ mua đủ Tử Yên Ngọc Lan, sẽ cùng tiền bối của Tử Tiêu Cung tụ hợp, rồi đợi Tử Sơn bí cảnh tự động tiêu tán, trở về tìm Nhan cung chủ giải quyết chuyện Phần Tình Sơn Cốc."Lời của Lương Cẩm cũng chính là suy nghĩ trong lòng Tình Sương, nàng nhẹ gật đầu:"Chúng ta cũng muốn mau rời khỏi nơi này, về sau cũng không thể dừng lại quá lâu ở cùng một chỗ. Vạn nhất bị cường giả không thể ngang hàng phát hiện, rồi khóa chặt thân phận, thì thật tệ hại vô cùng."Trên mặt Tình Sương lộ ra một chút bất đắc dĩ. Vốn dĩ với tu vi của nàng, không cần phải trốn tránh cẩn trọng như thế. Thế mà lại vì một chút sơ ý mà lâm vào rắc rối, bị thương nặng, đến mức còn phải liên lụy Lương Cẩm.Sau khi bàn bạc xong, Lương Cẩm lại tiếp tục vận công chữa thương cho Tình Sương.Ba ngày trôi qua, vết thương trên người Tình Sương đã tốt lên rất nhiều. Các nàng cùng nhau rời khỏi hang đá, đi về phía Phụ Thành.Vì hỏa độc, Tình Sương không thể vận dụng chân khí. Mỗi lần đi không được bao lâu, nàng đã kiệt sức và không thể tiếp tục được nữa. Hai ngày trôi qua, các nàng vẫn chưa hoàn toàn đi ra khỏi địa giới Ung Thành.Lương Cẩm thấy thái dương Tình Sương đẫm mồ hôi, thần sắc tiều tụy, cực kỳ đau lòng, liền chủ động đề nghị cõng Tình Sương đi. Tình Sương đầu tiên là do dự, nhưng rồi nghĩ đến việc đi bộ quá chậm hiện giờ, đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.Lương Cẩm đạt được ước nguyện, cõng Tình Sương đi Phụ Thành. Trên đường, nàng kể cho Tình Sương nghe chuyện về nhiều khoáng mạch đá quý và những người thợ khéo ở Phụ Thành. Nàng tất nhiên không ngốc đến mức nói thẳng ra kinh nghiệm kiếp trước của mình, chỉ nói là từng đọc được trong cổ tịch.Phong ấn trên người Tình Sương sẽ theo thời gian mà dần lỏng lẻo, cho nên cứ cách hai ngày, Lương Cẩm sẽ tìm nguồn nước, để chữa trị phong ấn áp chế hỏa độc cho Tình Sương. Đoạn đường vốn dĩ chỉ mất nửa tháng, các nàng đi ròng rã một tháng trời.Mọi việc Lương Cẩm làm, Tình Sương đều để ở trong mắt.Giữa Phụ Thành và Ung Thành, cách nhau chừng ngàn dặm. Lương Cẩm cõng nàng đi bộ qua, chưa hề một tiếng than vãn.