[BHTT][EDIT] TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN PHẦN III
Chương 4
Đêm đã khuya, Vưu Phi Phàm cố ý dừng xe ở cổng khu dân cư. Dưới ánh sao trời lấp lánh, cô nắm tay Khuynh Phàm chậm rãi đi về nhà. Cô bé nghiêng đầu cố gắng suy nghĩ, chợt ngẩng lên, đôi mắt long lanh ánh sáng, tò mò hỏi: "Vậy... vậy hai đồng cộng chín đồng có phải mười một đồng không ạ?""Đúng rồi.""Vậy năm đồng cộng năm đồng cộng một đồng có phải mười một đồng không ạ?""Đúng rồi.""Vậy... %¥#! &¥*¥$...""Con gái Đại Phàm thông minh như vậy, sao lại để toán làm khó được chứ? Sau này Đại Phàm dạy con những mẹo tính toán nhỏ khác nhé."Được Đại Phàm khẳng định, cô bé càng hỏi càng hăng say, cuối cùng nhảy chân sáo, miệng phát ra tiếng cười khanh khách vui vẻ. Đến khi vào đến nhà, một luồng áp lực khó hiểu ập đến. Vưu Phi Phàm liếc mắt thấy túi đồ ăn khuya của khách sạn Kiệt Thế trên bàn trà, cô nắm chặt tay, đó là đồ ăn khuya cô gọi cho Phoebe.Đặt đồ ăn tùy tiện lên bàn, mệt mỏi khẽ thở dài, cô dắt con bé vừa đi đến cầu thang lầu hai thì thấy Phoebe mặc chiếc váy ngủ dài quá mắt cá chân bước nhanh từ thư phòng ra. Cô ấy nhanh chóng che giấu cảm xúc bất an của mình, cuối cùng dứt khoát chắn ngang đường đi, đối diện với một lớn một nhỏ.Hai vợ chồng nhìn nhau im lặng, cuối cùng Vưu Phi Phàm vẫn là người phá vỡ sự im lặng trước: "Sao... chị còn muốn tiếp tục cãi nhau à? Em không có nhiều sức lực để náo loạn với chị đâu."Khác với Vưu Phi Phàm dễ nổi nóng, Phoebe có vẻ rất bình tĩnh: "Bây giờ là 10 giờ tối, chị gọi cho em ba cuộc điện thoại, em không nghe cũng không gọi lại. Em muốn đi chơi bời hay làm gì chị đều không quản, nhưng chị không cho phép em dẫn Khuynh Phàm đi chơi đến nửa đêm không về nhà. Em có biết chị lo lắng thế nào không?"Giữa lông mày Vưu Phi Phàm căng thẳng, có lẽ quá nhạy cảm, cô hiểu sai ý của cuộc nói chuyện này: "Chị lo lắng cho an nguy của em và Khuynh Phàm? Hay là lo lắng một người có tiền án như em sẽ làm ra chuyện gì khác thường với con gái nhà họ Lam?"Lúc này, Khuynh Phàm cẩn thận kéo ngón tay Phoebe, rất hiểu chuyện giải thích: "Mẹ đừng lo lắng, Đại Phàm đưa con đến nhà dì Khê Nhĩ và dì Bồ Kha ăn cơm, chúng con không chạy lung tung đâu."Vưu Phi Phàm mím môi không nói, chuẩn bị đi thẳng vào phòng cho khách. Phoebe đột nhiên giơ tay giữ chặt cô ấy, muốn giải thích bản thân chỉ đơn thuần lo lắng cho sự an toàn của hai người. Cô bé cũng níu chặt tay cô ấy không chịu buông: "Đại Phàm... Đại Phàm... đừng giận mẹ..."Cùng lúc bị hai mẹ con kéo tay, Vưu Phi Phàm có chút bực bội, trong lòng chỉ muốn vào nhà nghỉ ngơi cho khỏe: "Hai người buông tay ra đi."Đột nhiên, trong lúc giằng co, một cú vung tay ngoài ý muốn xảy ra, Khuynh Phàm mất thăng bằng, chân bước hụt ngã nhào. Thấy con bé ngửa người ra sau nguy hiểm, Vưu Phi Phàm nhanh tay lẹ mắt lao tới kinh hô: "Cẩn thận!"Một tay kéo Khuynh Phàm suýt ngã xuống cầu thang về phía Phoebe, chính mình lại không kịp thu chân, cùng với tiếng "ầm" nặng nề, Vưu Phi Phàm theo bản năng bảo vệ đầu. Góc cạnh cầu thang đập vào người cô đau điếng, quán tính lao xuống khiến cô văng đến tận tầng một mới dừng lại."Phi Phàm!""A!!!"Phoebe kinh hô cùng tiếng thét chói tai của con bé. Hai mẹ con nhà họ Lam bị cảnh tượng trước mắt dọa choáng váng, kinh hoàng một lúc mới hoàn hồn vội vã chạy xuống lầu.Chỉ thấy Vưu Phi Phàm nằm nghiêng trên đất bất động. Vì cú ngã quá mạnh, đại não cô trống rỗng, cơn đau xé tim xé gan càng lúc càng dữ dội. Cô rên rỉ mở mắt, dường như cả người tạm thời không thể cử động.Phoebe không dám chạm vào cô lung tung, đôi mắt ngập tràn lo lắng không giấu nổi. Cô bé quỳ gối bên cạnh Vưu Phi Phàm, vì quá sợ hãi mà bắt đầu khóc nấc: "Ô ô... Đại Phàm... ô ô... Đại Phàm đừng chết..."Tiếng khóc càng khiến Phoebe thêm bực bội, cuối cùng chỉ đành hạ giọng quát: "Không được khóc!""Tê... Con nhóc thối tha, không được trù Đại Phàm chết..."Vưu Phi Phàm cố nén đau đớn giả vờ nhẹ nhàng, Khuynh Phàm khóc nấc nho nhỏ, toàn thân run rẩy, cuối cùng lại nhào vào người cô tiếp tục khóc thút thít: "Đại Phàm! Ô ô ô..."Vưu Phi Phàm cố hết sức vỗ vỗ đầu con bé, ngược lại dỗ dành: "Đại Phàm không sao, phải nghe lời mẹ, không được khóc... Ngoan."Phoebe cắt ngang màn tương tác kỳ lạ của Lớn Nhỏ Phàm, ra lệnh: "Khuynh Phàm, lập tức về phòng rửa mặt, làm vệ sinh cá nhân xong rồi nhanh chóng đi ngủ."Cô bé rất nghe lời, mắt ngấn nước, hôn chụt một cái lên đầu Vưu Phi Phàm, rồi hôn tượng trưng Phoebe một cái coi như chúc ngủ ngon: "Đại Phàm ngủ ngon, mẹ ngủ ngon."Chờ con bé vào phòng, vẻ mặt Vưu Phi Phàm lộ rõ vẻ đau đớn khó nhịn, Phoebe vây quanh bên cạnh cô lo lắng vô cùng: "Đau lắm sao? Em đừng chịu đựng không nói... Chị gọi xe cứu thương ngay."Vưu Phi Phàm quật cường quay đầu đi, hờ hững đáp: "Em không sao."Thử cử động vài lần, xác nhận tay chân không bị thương mới chậm rãi đứng dậy, Phoebe muốn đỡ cô lại bị từ chối: "Không cần, em tự mình làm được.""Vưu Phi Phàm! Em trách chị lạnh lùng, nhưng bây giờ cứ phải gồng mình chịu đựng là ý gì?"Phoebe đứng sau lưng, đột nhiên lên tiếng chất vấn, giọng điệu có thêm một chút ủy khuất. Vưu Phi Phàm dừng bước chân nhưng không để ý đến, chống tay vào thành cầu thang chậm rãi đi lên lầu...Nằm ngửa trên giường nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn ngơ, Vưu Phi Phàm ý thức được đây sẽ là một đêm dài khó ngủ. Lần nào cũng vậy, hễ cãi nhau là tự động sắp xếp ngủ phòng khách, không hề có địa vị gia đình gì cả. Trằn trọc mãi, cả người càng thêm nóng nảy bất an.Đột nhiên bật dậy, cô nheo mắt dụi dụi cho tỉnh táo, tiện tay ôm lấy chiếc gối mềm mại do dự, cuối cùng không nhịn được vò tóc một trận rối bời, miệng rên rỉ thỏa hiệp: "Ôi trời, phiền chết đi được!"Hất chăn bước ra khỏi phòng khách, Vưu Phi Phàm rón rén lén lút đến cửa phòng ngủ chính. Cánh cửa khép hờ có lẽ là Phoebe cố ý để lại cho cô. Một tiếng "kẽo kẹt" rất nhỏ, cửa được đẩy ra. Khi thấy rõ Phoebe quay lưng về phía mình đã ngủ say, trái tim bồn chồn lo lắng của cô lúc này mới được trấn an.Sợ quấy rầy giấc mộng đẹp của Phoebe, Vưu Phi Phàm chỉ đành nhẹ tay nhẹ chân đến mép giường, rồi cẩn thận kéo chăn ra từ từ chui vào. Hên là không có động tĩnh gì, cô thở phào nhẹ nhõm, khẽ lẩm bẩm: "Vẫn là dựa gần vợ ngủ thoải mái hơn, ít nhất sẽ không bị mất ngủ.""Thật không? Người còn đau không?"Một tiếng quan tâm dịu dàng vang lên, Phoebe xoay người đặt tay lên ngực Vưu Phi Phàm, đầu nhẹ nhàng tựa vào hõm vai cô ấy, vẫn an ổn nhắm mắt. Hành động liền mạch lưu loát này, tràn đầy hơi thở cuộc sống, đã trở thành một thói quen.Vưu Phi Phàm bị động tĩnh bất ngờ làm giật mình run rẩy, nhưng hơi thở thơm tho và sự mềm mại của Phoebe trong lòng khiến cô luyến tiếc cử động thân mình, đành phải giữ nguyên tư thế nằm thẳng, cả người hoàn toàn yên tâm.Thật ra cơn giận đã nguôi từ lâu, nhưng cả hai đều là người trưởng thành, đều đang chờ đối phương cho mình một bậc thang để xuống, ai mà chẳng cần chút sĩ diện chứ?Vưu Phi Phàm muốn mở miệng nói gì đó, Phoebe đã nói trước: "Có thể hứa với chị không, sau này không được không nghe điện thoại của chị, cũng không được cúp máy của chị. Thấy cuộc gọi nhỡ của chị cũng phải gọi lại cho chị, nếukhông chị sẽ lo lắng. Chị quá quen với sự tồn tại của em rồi, còn ỷ lại em hơn cả những gì em tưởng tượng."Giọng điệu ủy khuất lại dịu dàng như một cô gái nhỏ của Phoebe khiến Vưu Phi Phàm cảm nhận được sự yếu đuối hiếm khi lộ ra của cô ấy, đồng thời cũng ý thức được thái độ không tốt của mình đêm nay. Cô ôm chặt Phoebe, đầy lòng xin lỗi: "Đêm nay là em quá nhạy cảm... Thực xin lỗi... Em không nên về muộn như vậy mà còn dẫn Khuynh Phàm đi cùng... Là em suy nghĩ không chu đáo..."Phoebe ngẩng đầu hôn lên má Vưu Phi Phàm, tiếp tục oán trách: "Lúc em ngã xuống cầu thang, tim chị suýt nữa thì rớt ra ngoài. Trên người chỗ nào không thoải mái thì đừng chịu đựng, nếu em bị ngã hỏng rồi, chị và Khuynh Phàm biết làm sao?"Cơn buồn ngủ ập đến, Vưu Phi Phàm khép mắt lại, thoải mái đáp lại nụ hôn lên trán Phoebe: "Chỉ cần chị không trách em, em sẽ không đau... Chị ôm thật thoải mái, mềm mại... Thơm thơm... Thật tốt..."Phoebe trong bóng tối mờ ảo vuốt ve khuôn mặt Vưu Phi Phàm, cuối cùng dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào mũi cô ấy: "Vậy em còn giận chị không?"Trong mơ màng, nghe thấy tiếng thì thầm dịu dàng của Phoebe, Vưu Phi Phàm vừa hưởng thụ vừa bất đắc dĩ: "Chị đó, chính là kiếp nạn mà em nhất định phải trải qua trong đời này... Yêu còn không kịp, đâu ra nhiều thời gian mà giận dỗi với chị..."